Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 1 - Chương 4: Không phải oan gia không đụng đầu

Rạng sáng hôm sau, Công Tôn tỉnh lại thì thấy Tiểu Tứ Tử còn quấn trong chăn say sưa ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu, trước tiên đứng dậy thu hồi toàn bộ cơ quan trong phòng, sau đó múc nước rửa mặt thay quần áo. Cuối cùng, đồ đạc đều thu dọn xong xuôi, thấy sắc trời đã sáng tỏ, bên ngoài cũng có tiếng người. Y liền đi tới bên giường, vỗ vỗ cái mông tròn vo của Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, rời giường đi thôi.”

 

Tiểu Tứ Tử hôm nay cũng như mọi ngày thích nằm lì trên giường, chui vào trong chăn, trùm kín đầu.

 

Công Tôn vươn tay ôm bé ra, “Ngoan, rời giường thôi, trên đường ngủ tiếp.”

 

Tiểu Tứ Tử chui vào lòng Công Tôn cọ cọ, mơ mơ màng màng, “Phụ thân…”

 

Công Tôn hết cách, đành phải vươn tay giúp bé mặc quần áo, sau đó thu dọn chăn, Tiểu Tứ Tử vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê, thật ngây ngô.

 

Công Tôn chuẩn bị nước nóng vắt khăn, dùng chiếc khăn ấm ấm lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ Tử, sau đó Tiểu Tứ Tử mới ngáp một cái, thực sự tỉnh táo, tinh thần sáng láng kêu một tiếng, “Phụ thân.”

 

Công Tôn lấy ra bột đánh răng, bảo bé súc miệng đánh răng, lấy một chén trà nóng nhỏ vào đó hai giọt mật, bảo cho Tiểu Tứ Tử sau khi rửa mặt sạch thì uống, sau đó dắt bé đi đến phía sau bình phong để bé đi vệ sinh.

 

Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn làm theo, cuối cùng Công Tôn thay y phục cho bé, khoác thêm áo choàng lông thỏ, mang theo hành lí dẫn bé lên đường.

 

Xuống lầu, Công Tôn bảo tiểu nhị chuẩn bị sữa đậu nành nóng hổi còn có bánh quẩy, cùng Tiểu Tứ Tử ăn điểm tâm no nê, mua lương khô trả ngân lượng rồi cưỡi con lừa lông ngắn tiếp tục lên đường.

 

Công Tôn ngước mắt nhìn lướt vào trong chuồng, phát hiện con ngựa cao to của Triệu Phổ còn ở đó, trong lòng buông lỏng, người này xem ra còn chưa tỉnh, vội vàng dẫn Tiểu Tứ Tử ly khai, tiến đến Khai Phong.

 

~

 

Triệu Phổ đã sớm nghe được động tĩnh sát vách, hắn dùng chăn trùm kín đầu, thầm nhủ, đợi cho hai phụ tử đó đi trước rồi mình mới đi, bằng không lại phiền toái… Hơn nữa tối hôm qua mí mắt hắn nháy suốt một đêm, sáng nay mới chịu ngừng.

 

Đến khi khẳng định Công Tôn và Tiểu Tứ Tử thực sự đã đi, Triệu Phổ mới xoay người xuống giường, sửa soạn một chút, xuống dưới lầu ăn điểm tâm, thần tình sáng láng dắt Hắc Kiêu ra, phi thân lên ngựa. Hắc Kiêu nghỉ ngơi một đêm, sinh lực dồi dào, trong mũi phát ra tiếng phì phì, tung bốn vó chạy như bay về phía trước.

 

Triệu Phổ tâm tình thoải mái, phóng ngựa rong đuổi trên quan đạo.

 

//

 

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử một đường ung dung đi tới, cách đó không xa là thành Thanh Dương, Tiểu Tứ Tử thấy người vào thành xếp một hàng dài trước cổng, liền níu áo Công Tôn, “Phụ thân, thật nhiều người.”

 

Công Tôn ngước mắt nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, “Tiểu Tứ Tử, dường như có người kiểm tra.”

 

“Kiểm tra cái gì?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi.

 

“Hm.” Công Tôn sờ sờ cằm, “Đại khái là gần đây xảy ra chuyện, vào thành phải kiểm tra.”

 

Tiểu Tứ Tử rất ít ra ngoài, nhìn cái gì cũng đều thấy mới mẻ, liền ngẩng đầu ngó quanh.

 

Công Tôn xuống lừa, vẫn để Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên, còn y thì nắm dây cương con lừa nhỏ đi tới phía sau đám người, chờ tới phiên mình đi qua.

 

Phía trước có không ít người, Công Tôn ngửa mặt quan sát một chút, Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng con lừa xoay qua xoay lại, “Phụ thân còn phải chờ bao lâu?”

 

“Ít nhất là một nén nhang, có đói bụng không?” Công Tôn vừa nói, vừa lấy từ trong hành trang ra một cái bánh bao đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Ăn trước hai cái, vào thành rồi chúng ta dừng lại ăn cơm, lại gọi cho con một chén canh trứng gà có được không?”

 

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử vô cùng cao hứng vươn tay cầm lấy bánh bao đậu hình con thỏ nhỏ còn hơi ấm ấm kia, bẻ ra hai nửa, nửa trên có hai cái tai thỏ dành cho chính mình, nửa dưới khá lớn đưa cho Công Tôn, “Phụ thân ăn.”

 

Công Tôn cười vươn tay nhận lấy bánh bao đậu.

 

~

 

Triệu Phổ cưỡi ngựa, cũng đi tới cổng thành Thanh Dương, từ thật xa đã nhìn thấy dãy người đang xếp hàng dài chờ vào thành, cau mày, chuyện gì xảy ra? Người nhiều như vậy?

 

Đang nghĩ ngợi, Triệu Phổ chợt cảm thấy mí mắt phải lại bắt đầu nháy, thầm nhủ… Không phải chứ? Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người… Quả nhiên, thấy Công Tôn đang dắt lừa lông ngắn, cùng với Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên lừa.

 

Triệu Phổ nhìn trời, than thở… Thiếu chút nữa đã quên, hai phụ tử này cũng đi đến Khai Phong. Nghĩ đến đây, hắn có chút muộn phiền, tại sao mình lại lưu ý một đôi phụ tử như vậy chứ?

 

Chính lúc đang suy nghĩ, Triệu Phổ nhìn thấy có một người lén lút vọt đến phía sau con lừa của Công Tôn bọn họ, trên tay cầm một cái phi tiêu. Triệu Phổ nhíu mày, nhìn bóng lưng thì người nọ hẳn là một nam tử trung niên, ăn mặc rách rưới, trên lưng vác một cái bọc, đầu đội mũ da thú.

 

Trong lòng khẽ động, Triệu Phổ vỗ ngựa, vội đi đến phía trước, người nọ vươn tay, cầm phi tiêu đâm tới cái mông của lừa lông ngắn.

 

“Uy!” Triệu Phổ khẩn trương hô to một tiếng.

 

Nhưng phi tiêu của người nọ đã đâm trúng mông con lừa.

 

Thanh âm của Triệu Phổ không thấp, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hắn, ngay cả quan binh ở cổng thành xa xa cũng nghe thấy được, ngước mắt nhìn… Mà cùng lúc đó, Công Tôn cũng quay đầu lại liếc qua… Thấy là Triệu Phổ thì hơi sửng sốt.

 

Đang lúc Công Tôn buồn bực thì nghe con lừa bên cạnh đột nhiên kêu to, tung bốn vó, chạy như điên về phía trước.

 

Công Tôn chỉ là thuận tay túm dây cương, căn bản không đề phòng con lừa đột nhiên bị kinh sợ, thân thể bị giật một cái lảo đảo, dây cương tuột khỏi tay, con lừa kia vẫn chở Tiểu Tứ Tử trên lưng xông vào đoàn người, chạy như bay về hướng cổng thành.

 

“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn kinh hãi liền nhấc chân đuổi theo.

 

“A, phụ thân!” Tiểu Tứ Tử cảm thấy con lừa lông ngắn dưới thân băng băng lao về phía trước như điên, vừa xóc vừa lắc lư, sợ đến mức kêu to, quay đầu lại muốn tìm Công Tôn.

 

“Tiểu Tứ Tử, nắm chặt, đừng buông tay!” Công Tôn gấp đến độ liều mạng đuổi theo phía sau, kêu lớn, “Nắm chặt!”

 

“Ư.” Tiểu Tứ Tử cái gì cũng không hiểu, chỉ là nghe lời Công Tôn, hai tay nắm chặt bờm trên lưng con lừa, lúc này… Lừa điên xông vào đám người đụng cho người ngã ngựa đổ, đám người rối loạn, có người hô trên lưng lừa còn có một em bé… Các quan binh cũng chặn không được, con lừa đâm thủng vòng bảo hộ, vọt vào trong thành.

 

“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn làm sao có thể đuổi kịp, gấp đến độ muốn liều mạng. Lúc này, có bóng người chợt lóe, một bóng đen phóng qua đoàn người, nhún người nhảy lên thành lâu, lao đến chỗ con lừa điên kia, Công Tôn ngước mắt nhìn lên, là Triệu Phổ.

 

Triệu Phổ đứng trên thành lâu vừa định nhảy xuống, thấy thân mình Tiểu Tứ Tử nghiêng lệch sang một phía, liền hô một tiếng, “Tiểu Tứ Tử, nằm úp sấp xuống!”

 

Tiểu Tứ Tử theo bản năng túm lấy bờm lừa, tựa sát vào cổ nó mới không bị ngã xuống.

 

Đang lúc Triệu Phổ nhảy xuống muốn cứu bé thì đột nhiên một bóng người lướt đến như thiểm điện, một thân ảnh màu lam thả người nhảy lên lưng lừa, khéo léo nhẹ nhàng ngồi xuống phía sau Tiểu Tứ Tử.

 

Triệu Phổ đã nhảy tới cách đó không xa, nhìn thấy thân pháp của người nọ, thầm khen —— Hảo khinh công!

 

Tiểu Tứ Tử cảm thấy phía sau ấm áp và cảm thấy có một vòng tay đang ôm bé, nói, “Đừng sợ.”

 

Tiểu Tứ Tử nghe thanh âm kia ấm áp dịu dàng, thực sự không sợ nữa.

 

Người nọ kéo dây cương con lừa một cái, hai chân kẹp sườn của nó… Lừa bị đau liền hí vang, đảo quanh tại chỗ, người nọ nhíu mày quát nó, “Tiểu súc sinh, hù dọa tiểu hài tử! Nếu không dừng lại sẽ bắt ngươi làm món thịt lừa nướng.”

 

Người nọ nửa nói nửa đùa, Tiểu Tứ Tử vốn sợ đến nỗi chảy cả nước mắt ra, vừa nghe người nọ nói thì nhịn không được mà nở nụ cười. Lúc này, Triệu Phổ cũng hạ xuống bên cạnh con lừa, lừa đã ngừng, đứng ở tại chỗ thở dốc.

 

Người phía sau Tiểu Tứ Tử nhìn liếc qua Triệu Phổ, cười nói, “Các hạ hảo khinh công.”

 

Triệu Phổ cũng nhìn người nọ, đó là một thanh niên mặc trường sam màu lam, diện mạo thanh tú ôn nhuận, thoạt nhìn nhã nhặn nhưng trong nho nhã lại không mất phần anh tuấn, Triệu Phổ là dân trong nghề, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn ra người này không phải văn nhân, trên tay hắn cầm một thanh cổ kiếm đen tuyền. Triệu Phổ quan sát thanh kiếm kia một chút, cau mày kinh ngạc nhìn nam tử nọ, tựa hồ còn có chút kinh hỉ.

 

Nam tử nọ cười cười, phi thân xuống lừa, duỗi tay ra ôm Tiểu Tứ Tử, hai tay Tiểu Tứ Tử vẫn đang túm bờm con lừa, người nọ cười nói, “Có thể buông tay rồi.”

 

Tiểu Tứ Tử rốt cuộc buông lỏng tay, người nọ cười bế bé xuống, vươn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên hai má bé, “Cưng thật lợi hại nha, nghiêng ngả như thế mà lại không bị ngã.”

 

Tiểu Tứ Tử sau khi nghe được thì hơi hơi đắc ý, cũng không muốn khóc nữa, chùi chùi nước mắt.

 

“Tiểu Tứ Tử!”

 

Lúc này Công Tôn chạy vào trong cổng thành, tiến về phía bọn họ, thấy Tiểu Tứ Tử được cứu thì tâm cũng buông lỏng, chạy ào tới.

 

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử vươn tay đòi Công Tôn.

 

Công Tôn từ tay nam tử áo lam tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, hối hả cảm tạ, ôm bé vào lòng kiểm tra một hồi, nhận thấy không bị thương thì thở phào một cái, bế Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn nam tử nọ, “Đa tạ ngươi.”

 

Nam tử nọ sang sảng cưởi, ý bảo Công Tôn không cần khách khí như vậy.

 

Công Tôn có chút giật mình, tính cách người này có vẻ khá rộng rãi, nụ cười trông như gió xuân, khiến cho người khác nhìn thấy cũng nhịn không được muốn cười theo hắn.

 

Tiểu Tứ Tử nằm úp trong lòng Công Tôn, xoay mặt nhìn Triệu Phổ đang đứng một bên, chính bé rõ ràng nhất, vừa rồi nếu Triệu Phổ không bảo bé nằm úp sấp thì bé đã ngã xuống rồi.

 

Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử đã an toàn thì cũng thở nhẹ ra, ngước mắt thì thấy Công Tôn đang nhìn mình chằm chằm… Ánh mắt đó, tương đối phức tạp.

 

Triệu Phổ có chút vô tội cũng hơi sợ y chốc nữa sẽ bão nổi, thầm nhủ… Chuyện này không có liên quan gì với ta a, là có người ám toán ngươi.

 

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, nhìn chằm chằm Triệu Phổ như hổ rình mồi, tuy hắn có góp phần cứu Tiểu Tứ Tử, nhưng tên này là một ngôi sao bất hạnh a, ngày hôm qua gặp hắn, buổi tối suýt chút nữa gặp nạn, ngày hôm nay lại gặp, bảo bối Tiểu Tứ Tử nhà y cũng suýt chút nữa gặp chuyện không may.

 

Mà lúc này, cổng thành đã đại loạn, có dân chúng bị thương, người trước cửa càng tụ càng nhiều, có vài quan binh quay đầu lại hỏi lam y nhân, “Triển đại nhân, làm sao bây giờ?”

 

Lam y nhân nhìn thoáng qua cái mông con lừa còn đang rỉ máu, nhoẻn miệng cười cười, gật đầu với quan binh, “Thả người vào đi.”

 

~

 

Đoàn người chậm rãi vào thành. Lam y nhân đứng tại chỗ, đột nhiên vươn tay vỗ một hắc y nam tử vừa đi qua mình, cười lạnh một tiếng, “Vạn Tề Nha, chạy đi đâu?”

 

Nam tử nọ cả kinh, nghiêng người tránh ra, trên tay cầm ba cái phi tiêu, mắt lạnh nhìn lam y nhân, “Triển Chiêu, ngươi đừng bức người quá đáng.”

 

Triệu Phổ ở một bên nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên, thanh hắc kiếm là Cự Khuyết, đây là Nam hiệp Triển Chiêu, không ngờ tuổi còn trẻ như thế.

 

Công Tôn tuy không phải người trong võ lâm, nhưng tên của Triển Chiêu thì đã từng nghe, người trước mắt đúng là Nam hiệp đại danh đỉnh đỉnh, Công Tôn vô thức nhìn nhìn rồi nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, là Nam hiệp khách đó.”

 

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn hỏi, “Phụ thân, Nam hiệp là Triển Chiêu, vậy nữ hiệp là ai?”

 

Triển chiêu quay đầu lại, cười với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử à, là nam trong phía nam, không phải nam trong nam nữ.”

 

Triển Chiêu vừa quay đầu, Vạn Tề Nha liền giơ tay phóng ra một phi tiêu, Triển Chiêu giơ tay cản lại, nghiêng người… Song song, Vạn Tề Nha phi thân lủi qua bên sườn hắn muốn cướp đường đào tẩu… Chỉ tiếc lại chạy tới bên cạnh Triệu Phổ.

 

“Vạn Tề Nha?” Triệu Phổ nói thầm một tiếng, cũng không nhớ đó là ai, có điều vừa rồi hắn chỉ vì muốn trà trộn vào thành trốn chạy mà đâm bị thương con lừa, không tiếc thương tổn nhiều người như vậy, điểm này khẳng định hắn không phải người tốt.

 

Nghĩ vậy Triệu Phổ giơ tay nắm cổ áo Vạn Tề Nha.

 

Vạn Tề Nha và Triển Chiêu đều cả kinh, Triệu Phổ xuất thủ cực nhanh, sau khi túm được người nọ, giơ một tay tiếp được hai phi tiêu hắn phóng tới, tay kia xoay hắn trên không trung một vòng, đầu hướng xuống rồi vứt xuống mặt đất.

 

“Bịch” một tiếng, Vạn Tề Nha bị ném thật mạnh, răng rụng sạch, nằm dài trên mặt đất chỉ còn lại chút sức lực để thở dốc.

 

Quan binh lao đến, ba chân bốn cẳng trói hắn lại, một người dẫn đầu nói với Triển Chiêu, “Triển đại nhân, hôm nay nhờ có ngài, chúng ta lùng bắt tên tặc tử này đã mấy tháng rồi.”

 

Triển Chiêu cười, chỉ chỉ Triệu Phổ, “Các ngươi cảm tạ hắn đi.”

 

Các quan binh cười cảm tạ Triệu Phổ, Triệu Phổ liếc nhìn họ một cái, đám quan binh hai mặt nhìn nhau, đều có chút giật mình, vị này khí thế thật lớn a… Đại khái là xuất phát từ bản năng, bọn họ bị khí thế nhiều năm làm Nguyên Soái dẫn binh đánh giặc của Triệu Phổ làm cho kinh sợ, đám quan binh đều trở nên nghiêm chỉnh.

 

Triển Chiêu nhìn nhìn Triệu Phổ, đảo mắt, liếc sang thành lâu và góc đường, nơi đó có bốn ảnh vệ mai phục, Triển Chiêu trong lòng hoài nghi, trông phong thái người này tựa hồ có chút địa vị, nhưng hắn cũng không thăm dò.

 

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Thúc thúc lưu manh thật là lợi hại nha.”

 

 

Công Tôn hơi xấu hổ, Triệu Phổ bên cạnh đen mặt, Triển Chiêu nghe xong cũng giật mình, liếc nhìn Triệu Phổ một cái, vẻ mặt đó có chút láu lỉnh.

 

Lúc này, chợt có quan binh hô to, “Này, đi tìm một lang trung đến, có người bị lừa tông bị thương này!”

 

Mọi người nhìn qua thì thấy ven đường có một lão hán bị ngã, đám quan binh ba chân bốn cẳng muốn đến dìu ông, Công Tôn hô một tiếng, “Đừng đụng vào ông ấy.”

 

Đám quan binh đều ngừng tay, Công Tôn lấy hòm thuốc từ trên lưng lừa xuống, đặt Tiểu Tứ Tử xuống đất, xoay người đi tới bên người lão hán, “Ông ấy bị gãy xương sườn, xương của lão nhân gia khá giòn, nếu như các ngươi di động ông ấy, xương gãy sẽ đâm vào nội tạng không cứu được.”

 

Đám quan binh hai mặt nhìn nhau, đều gật đầu.

 

Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử đứng ở bên cạnh, ngồi xổm xuống hỏi bé, “Uy, Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi là lang trung sao?”

 

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, rất là đắc ý, “Phụ thân là đại phu giỏi nhất.”

 

“Nga…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đúng rồi, ta có một bằng hữu bị trọng thương, ta tìm khắp các đại phu trong thành Thanh Dương này nhưng không ai có thể trị lành, phụ thân ngươi có thể chữa trị không?”

 

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Bằng hữu ngươi bị thương như thế nào?”

 

“Hắn bị một người võ công cao cường đánh nát gân mạch, hiện tại nằm ở trên giường không thể động đậy, đầu cũng có chút vấn đề không thể nói chuyện, bởi vì hắn biết vài đầu mối trọng yếu, vì vậy ta muốn chữa cho hắn.”

 

Tiểu Tứ Tử nghe xong gật đầu nói, “Phụ thân có thể nối gân mạch, đầu có vấn đề không thể nói chuyện là do trong đầu bị tụ máu, phụ thân cũng có thể trị.”

 

Triển Chiêu và Triệu Phổ đều giật mình, đừng thấy tiểu hài nhi này hơi ngốc, thế nhưng rất hiểu biết về bệnh lý và y dược a.

 

Lại nhìn sang Công Tôn, y đã giúp lão nhân kia xử lí tốt thương tích, bảo quan binh nâng lão nhân về, dặn lão nhân tịnh dưỡng trên giường nửa tháng là có thể khỏi hẳn.

 

Công Tôn về đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ôm lấy y, “Phụ thân, Triển Triển nói hắn có bằng hữu muốn nhờ phụ thân trị thương.”

 

Công Tôn nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Không lễ phép, gọi thúc thúc.”

 

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử mấp máy miệng, liếc mắt nhìn Triển Chiêu.

 

Triển Chiêu cười, hỏi Công Tôn, “Cao tính đại danh của tiên sinh là gì?”

 

Công Tôn cười cười, nói, “Ta tên là Công Tôn Sách.”

 

Triển Chiêu gật đầu, “Công Tôn tiên sinh.”

 

Triệu Phổ đứng phía sau suy nghĩ một chút, hẳn là chưa nghe qua cái tên này, ngước mắt thì thấy Công Tôn đang trừng hắn.

 

Triển Chiêu quay đầu lại hỏi Triệu Phổ, “Còn huynh đài.”

 

“Ách…” Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói, “Ta họ Triệu, gọi là Triệu Cửu.”

 

Triển Chiêu nhướng nhướng mày, lại quan sát Triệu Phổ từ trên xuống dưới rồi chắp tay cười nói, “Hạnh ngộ.”

 

Triệu Phổ thoải mái cười nói, “Triển huynh hảo nhãn lực.”

 

Công Tôn thì lại không có thiện cảm với Triệu Phổ, thầm nghĩ tên này chỉ xưng có cái tên mà cũng do dự, rõ ràng là dùng tên giả.

 

Nhưng Tiểu Tứ Tử lại không ghét Triệu Phổ, gọi hắn, “Cửu cửu.”

 

Triệu Phổ nghĩ cách gọi này thật khả ái, liền cười với Tiểu Tứ Tử.

 

Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử lên, nhỏ giọng nói, “Cứ gọi là thúc thúc lưu manh đi.”

 

Nụ cười trên mặt Triệu Phổ cứng đờ… Sắc mặt càng đen vài phần, thầm nói, lão tử lúc nào trêu ghẹo lưu manh ngươi, có tin ngươi dám gọi nữa ta sẽ thực sự lưu manh ngươi hay không?!

 

“Triển huynh, dẫn đường đi.” Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, nói với Triển Chiêu, “Ta đi xem vị bằng hữu kia của ngươi.”

 

“Tốt, ngay trong nha môn tri phủ huyện Thanh Dương này.” Triển Chiêu dẫn đường cho Công Tôn, tiện đà quay đầu lại hỏi Triệu Phổ, “Triệu huynh có muốn cùng đi không?”

 

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, vốn muốn dứt khoát trở về, Triển Chiêu hắn tra án cũng không liên quan gì với mình, nhưng vừa ngước mắt thì lại thấy Công Tôn đang nhìn hắn, tư thế kia như đang nói —— Đi nhanh đi, biến nhanh đi.

 

Triệu Phổ lại nổi tính trẻ con, gật đầu, “… Ta dù sao cũng không có việc gì làm, đi xem thôi.”

 

Triển Chiêu gật đầu dẫn đường, Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử theo sau, liếc xéo Triệu Phổ.

 

Triệu Phổ thấy y liếc mình, nhếch khóe miệng cười cười, “Công Tôn tiên sinh, bế có nặng hay không? Muốn ta giúp ngươi không?” Nói xong, liếc mắt ngắm đoạn cổ tay trắng gầy lộ ra bên ngoài ống tay áo của Công Tôn.

 

Công Tôn cắn răng, tâm mắng, cái đồ lưu manh nhà ngươi… Còn dám nói bậy ta độc cho ngươi câm luôn!

back top