Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 61: Trận đấu cuối cùng

Chúng thần đều nhịn không được vì Triển Chiêu mà lau mồ hôi, một mình đối phó với nhiều hổ như vậy?! Vậy thì tỷ thí thế nào? Lỡ như không may, không chừng còn bị các mãnh hổ này gây thương tích, thật khiến người lo lắng không thôi.

 

Bàng Cát gấp đến giơ chân, chuyện này quan hệ đến tính mạng thân gia của lão a, lỡ như thua, lão phải đi Liêu quốc ăn cơm tù. Càng nghĩ tâm càng hoảng, lão tiến đến bên người Triệu Phổ hỏi, “Ách, Cửu Vương gia, chuyện này… rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng a?”

 

Triệu Phổ thấy lão hoảng loạn, bèn nói, “Ừm… Không chắc.”

 

“Đừng nói lấp lửng mà!” Bàng Cát nóng nảy, nói, “Vương gia, Triển đại nhân trước đây đã từng có kinh nghiệm bắt hổ chưa?”

 

Bạch Ngọc Đường một bên nói, “Phỏng chừng đã từng bắt chuột rồi.”

 

Triệu Phổ và Công Tôn nhịn cười, Triển Chiêu phía trước quay đầu lại híp mắt liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhàn nhã thong dong uống trà.

 

“Vậy… bằng không, chúng ta tìm thêm vài người?” Bàng Cát nói, “Dù sao bọn người Liêu kia cũng dùng nhiều hổ, chúng ta hãy dùng nhiều người!”

 

Bao Chửng ở một bên nhìn lão bĩu môi, nói, “Lão Bàng, như vậy mà cũng nói được sao, còn có chút khí phách nào của đại quốc không hử? Có giỏi thì tự ngươi đi đi!”

 

Bàng Cát thật muốn phun ra một hơi, tâm nói —— Ngươi cái đồ đen thui, đều tại ngươi đó! Nghĩ tới đây, lão nắm áo Bao Chửng, nói, “Hảo, chúng ta cùng đi!”

 

Triệu Phổ vội vàng xua tay, nói, “Ai, nếu Thái Sư lo lắng, vậy có chọn được người nào để đối phó với đàn hắc hổ này không?”

 

“Ách… cái này…” Bàng Cát thả tay áo Bao Chửng ra, giơ tay vò đầu bứt tai, thật sự cũng không nghĩ ra người nào để chọn, Bạch Ngọc Đường một bên nói, “Sinh tử do mệnh phú quý tại trời.”

 

Bàng Thái Sư thiếu chút nữa bật khóc, tâm nói… Mặc đồ trắng mà sao lại hùa theo Bao Chửng đùa giỡn đen như vậy.

 

Lúc này chợt nghe Trần Ban Ban nói, “Vậy, bên nào thu mồi nhiều hơn thì thắng… Bắt đầu!”

 

Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe các võ sĩ người Liêu cầm lấy một cây sáo nhẹ nhàng thổi một hơi. Lập tức, đàn hắc hổ này liền xông ra ngoài, chạy đến các con mồi trong rừng, rất nhanh nhẹn ngậm vài con mồi chết muốn chạy ngược về, mà Triển Chiêu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

 

Chúng thần đều có chút khó hiểu, tại sao Triển Chiêu lại bất động vậy? Chẳng lẽ bị dọa rồi?

 

Mà ngay khi hổ chạy tới gần, thì Triển Chiêu đột nhiên vọt đến phía trước một con hổ, ngăn trở lối đi của nó.

 

Chúng thần không nhịn được tuôn ra một thân mồ hôi lạnh.

 

Trên mặt Triển Chiêu vẫn là nụ cười ôn hòa hơi giảo hoạt, hắn thấy hổ vọt tới, cũng không hoảng sợ, đợi cho nó tới gần, sau đó, vươn tay, nắm đuôi con hổ không kịp quay đầu kia, tiếp đó, chợt nghe hổ gầm to một tiếng.

 

Triển Chiêu mỉm cười, túm đuôi nó vung lên không trung…

 

Con hắc hổ bất hạnh bị Triển Chiêu túm đuôi, xoay một vòng trên không trung… Trực tiếp bị ném tới nơi thu con mồi phía Tống triều.

 

“Rầm” một tiếng, ngã chổng vó, mọi người và chín con hổ còn lại, đều trợn tròn mắt.

 

Hắc hổ nọ bị rơi thất điên bát đảo cùng với vài con mồi trong miệng nó, nằm bò trên mặt đất không dậy nổi.

 

Sau đó, mọi người chỉ thấy Triển Chiêu giống như một con linh miêu, nhảy lên nhảy xuống, đuổi theo đám hổ kia chạy quanh sân… Đám hổ kia vốn muốn tập kích hắn, nhưng động tác của Triển Chiêu quá nhanh, căn bản đuổi không kịp, còn bị hắn đạp vài cước.

 

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Bàng phi khẩn trương quan sát, vừa thấy Triển Chiêu bay lên trời giống như một tiểu điểu, sau đó lại giống một con mèo trực tiếp nhảy lên cây, túm lấy đuôi một con hổ, xoay một cái…

 

Con hổ trước bị quăng ngã vốn đã hơi tỉnh lại, đang muốn đứng lên… Thình lình bị con khác bay tới va phải, hai con hổ đụng vào nhau… “Lại “Rầm” một tiếng, lần nữa ngã xuống đất, lúc này, cả hai đều hôn mê.

 

Mà đám hổ vây công Triển Chiêu kia, có vài con dùng lực quá mạnh không kịp ngừng lại, trực tiếp đụng vào nhau, đang mơ hồ, đã bị Triển Chiêu vươn tay túm được cái đuôi, thả người nhảy lên một cái, vung lên ném về phía xa xa…

 

Bốn con hổ nằm chất thành một đống.

 

.

 

Tiểu Tứ Tử ở một bên nhìn không ngừng vỗ đôi tay nhỏ bé, nói, “Miêu Miêu thật là lợi hại a!”

 

Triệu Trinh cùng Bàng phi cũng là mặt mày rạng rỡ.

 

Lúc này, trên sân chỉ còn lại sáu con đại hổ, trong đó một con chưa ngậm mồi trở lại.

 

Triển Chiêu rốt cuộc cũng đáp xuống đất, sáu con hổ liếc mắt nhìn nhau… Đồng loạt xông lên.

 

Tất cả mọi người bị dọa ra một thân mồ hôi, nhưng không dự đoán được Triển Chiêu đang sắp đáp xuống đất, lại thoáng khựng lại giữa không trung.

 

Triệu Phổ hơi cau mày, nhịn không được nói, “Yến Tử Phi này thật khó lường.”

 

“Yến Tử Phi?” Công Tôn khó hiểu hỏi Triệu Phổ, “Trước đây ta có nghe nói qua, Yến Tử Phi này rốt cuộc là cái gì? Hình như rất lợi hại.”

 

“Yến Tử Phi cũng gọi là Yến Tử Tam Sao Thủy.” Bạch Ngọc Đường ở một bên nói, “Là khinh công thượng thừa nhất, cũng là tuyệt học đã thất truyền.”

 

“Quả thật rất giống một con chim yến.” Công Tôn nói, rồi xoay mặt nhìn sang Triệu Phổ, “Ta còn nghĩ khinh công đều là như nhau chứ.”

 

“Sao lại thế được.” Triệu Phổ cười nói, “Bất quá, thư ngốc, khinh công trên đời này, đại thể có một điểm giống nhau, chính là, ai cũng không thể ở không trung bay lên, tất cả đều phải mượn lực, cách mượn lực trong khinh công là phải có bí quyết… Mà trong nhiều môn khinh công như vậy, chỉ có một loại duy nhất, thần kỳ nhất, cũng là thâm ảo nhất, chính là hoàn toàn không cần mượn lực, đó là Yến Tử Tam Sao Thủy… Từng thấy hình dạng của chim yến xẹt qua mặt hồ chưa?”

 

Công Tôn gật đầu.

 

Triệu Phổ cười nói, “Cảnh giới cao nhất của Yến Tử Tam Sao Thủy chính là Bình địa nã cấp cùng Tam bộ sao thủy… Triển Chiêu phỏng chừng cũng biết.”

 

“Bình địa nã cấp là cái gì?” Công Tôn có chút khó hiểu.

 

Vừa hỏi hết câu, đột nhiên nghe thấy đoàn người xôn xao, tựa hồ đang khẩn trương. Công Tôn vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy không biết từ khi nào, một con hắc hổ đã vọt ra phía sau Triển Chiêu, thừa lúc hắn không chú ý, lén lút bổ nhào đến…

 

Sau khi Triển Chiêu phát hiện, muốn trốn trước hay sau gì cũng đã không kịp, con hổ khác đang canh chừng hắn.

 

Nhưng Triển Chiêu cũng không chút hoảng loạn, hắn đột nhiên chạy lên ba bước, giống như đạp bậc thang lên lầu… Nhưng trước người rõ ràng là khoảng không, ở đâu ra bậc thang chứ.

 

Sau đó, Triển Chiêu thuận thế xoay người ra sau, trực tiếp chuyển tới phía sau con hổ đánh lén hắn, túm chặt đuôi nó… vung lên.

 

.

 

Động tác vừa nãy, Công Tôn cũng thấy được, bèn nói, “Di? Tại sao lại giống như đi lên bậc thang…”

 

“Thấy được chưa?” Triệu Phổ cười nói, “Đó chính là bình địa nã cấp, cũng giống như ở dưới đất giẫm lên bậc thang mà đi.”

 

“Vậy, tam bộ sao thủy thì sao?” Công Tôn tựa hồ cảm thấy hứng thú.

 

“Chiêu này rất khó có cơ hội được thấy.” Bạch Ngọc Đường nói, “Phỏng chừng phải bức con mèo này đến mức cấp bách, hắn mới sử dụng.”

 

Công Tôn nghĩ nghĩ, hiếu kỳ hỏi, “Vì sao chỉ có Triển Chiêu mới làm được?” Ý như đang hỏi, Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường, công phu của hai ngươi không phải cũng tốt lắm sao?

 

Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái, nói, “Luyện Yến Tử Phi cần tố chất cơ thể thích hợp, con mèo này xương cốt nhẹ, thân thể mềm dẻo…”

 

Còn chưa dứt lời, “Bịch” một tiếng, một con hổ bay về phía Bạch Ngọc Đường, chật vật rơi xuống bên chân hắn, khói bụi bay tứ tung, Bạch Ngọc Đường liên tục ho khan.

 

Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Chắc chắn là cố ý!

 

“Hm.” Công Tôn có chút cảm khái nói, “Thật lợi hại a.” Vừa dứt lời, Triệu Phổ có chút ganh tỵ, kéo lại Công Tôn nói, “Nè, thư ngốc, ngươi không được di tình biệt luyến đó.”

 

Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc Triệu Phổ, bất quá… trên mặt bất giác có chút ửng đỏ.

 

Triệu Phổ nhìn thấy mà lòng nhộn nhạo, tâm nói… Không phải đâu, con mọt sách này nhìn Triển Chiêu mà lại đỏ mặt, không được, một hồi không hảo hảo biểu hiện thì không được!

 

.

 

Rất nhanh, Triển Chiêu đã thu thập mười con mãnh hổ tới bên phía phe nhà mình, mà các con mồi này đương nhiên cũng thuộc về hắn.

 

Triển Chiêu phủi phủi tay, cười tủm tỉm hỏi Gia Luật Minh, “Tứ hoàng tử, bên này thắng, con mồi có phải đều thuộc về chúng ta không nha?”

 

“Khụ khụ.” Bao Chửng lần thứ ba ho khan, các văn thần võ tướng đều khe khẽ nói nhỏ, “Kìa, xem ra Khai Phong phủ thực sự là nha môn thanh liêm a, xem Triển hộ vệ tính toán như vậy kìa, có thứ tốt liền vơ vét vào nhà a.”

 

Bàng Thái Sư nhìn Bao Chửng —— Nói, ngươi thường ngày có phải ăn bớt tiền công của hắn không?

 

Bao Chửng hung hăng trừng mắt liếc lại, đôi mắt kia trắng a, được vành mắt đen thui làm nền, trắng đến độ có chút chói mắt.

 

Bàng Thái Sư bị Bao Chửng liếc trắng một cái, trắng đến tâm tình thư sướng, trong lòng cũng buông lỏng, khiến lớp mỡ dày đặc vừa dồn lên tim giờ trượt xuống lại cái bụng tám tháng.

 

.

 

Trần Ban Ban tuyên bố, “Trận tỷ thí thứ hai, Triển Chiêu thắng!”

 

Bàng Cát sung sướng vươn tay vỗ vỗ cái bụng mình, xoay mặt nhìn Bao Chửng vẻ mặt phức tạp bên cạnh, nói, “Thế nào hả đen thui? Ta đây gọi là cát nhân tự có thiên tướng.”

 

Bao Chửng có chút phiền muộn nhìn lão một cái, ông không muốn Đại Tống thua, nhưng ông thật ra cũng hy vọng lão mập Bàng Cát này có thể bị đưa đến Liêu quốc! Ít nhất cũng tàn nhẫn bỏ đói lão vài ngày.

 

.

 

Triển Chiêu phủi phủi lông hổ trên tay, tiến đến bên đống hắc hổ nằm chồng lên nhau kia, giơ tay, cốc một cái lên đầu con hổ đang ngẩng mặt rống hắn, nói, “Không được kêu.”

 

Đàn hắc hổ đều thành thật nằm úp sấp ở nơi đó không dám nhúc nhích, Triển Chiêu tỉ mỉ quan sát một chút, cười nói, “Ừ, cứ như vậy thì tốt, có thịt hổ ăn, lại có da để mặc, còn có thể dùng hổ cốt làm thuốc nữa.”

 

Đàn hổ liền có chút hôn mê.

 

.

 

Tiểu Tứ Tử thấy Triển Chiêu thắng, liền vui vẻ ở bên kia vỗ tay, Triệu Trinh cũng cười nói với Gia Luật Minh, “Tứ hoàng tử, xem ra, hai trong ba ván, chúng ta đã thắng hai, không cần hoàng thúc của ta xuất thủ chứ?”

 

Thần sắc trên mặt Gia Luật Minh có chút biến hóa, sau đó, hắn dịu xuống, mỉm cười nói, “Quả thật bản lĩnh của chúng ta không bằng người, thua tâm phục khẩu phục, bất quá… tiểu vương vẫn muốn cùng Cửu Vương gia so một ván cuối cùng, không biết, Cửu Vương gia có chịu xuất chiến hay không?”

 

Triệu Trinh nhíu mày, tâm nói… Gia Luật Minh này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì đây?

 

Triệu Phổ thì lại thản nhiên cười, nói, “Không sao, ta cũng nên hoạt động gân cốt.”

 

“Ha ha, Cửu Vương gia sảng khoái.” Gia Luật Minh nói, “Có điều, ta đương nhiên không phải đối thủ của Cửu Vương gia, cho nên… còn thỉnh Vương gia thủ hạ lưu tình a.”

 

Triệu Phổ mắt lạnh nhìn hắn ngoài cười nhưng trong không cười, có chút phát hỏa, cũng không nói thêm cái gì.

 

Công Tôn ở một bên nhìn, khẽ nhíu mày… Y cảm thấy có chút không ổn. Nói thật, trận tỷ thí này, dù Gia Luật Minh không đoán được Bạch Ngọc Đường sẽ tới tham chiến, cũng thừa biết sẽ có Triển Chiêu, thắng hai trong ba ván, chẳng lẽ Gia Luật Minh này nghĩ hắn chắc chắn sẽ thắng?

 

Nghĩ tới đây, Công Tôn không khỏi có chút lo lắng, thấy Triệu Phổ đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, liền kéo hắn một cái, nói, “Chờ chút!”

 

“Hả?” Triệu Phổ xoay mặt nhìn y.

 

Công Tôn thấy trái phải đều có người, liền kéo hắn tới một góc khuất, mọi người thấy vậy đều buồn cười… Vị vương phi này xem ra muốn dặn dò vài câu, dường như không yên tâm a.

 

.

 

Triệu Phổ bị Công Tôn kéo đến phía sau một bức tường, liền gian tà cười với y, “Chuyện gì vậy thư ngốc? Muốn tâm sự gì với ta?”

 

“Hứ.” Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, Triệu Phổ sờ sờ mũi, chờ Công Tôn lên tiếng.

 

“Gia Luật Minh kia, có thể nào giở trò quỷ không?” Công Tôn hỏi.

 

Triệu Phổ nhún vai một cái, nói, “Nga, cái này rất khó nói! Gia Luật Minh không phải là ngọn đèn cạn dầu, phỏng chừng có âm mưu gì đó.”

 

Công Tôn nghĩ nghĩ, có chút lo lắng, “Thấy hắn có vẻ đã định liệu trước, nhất định sẽ có mưu đồ xấu, ngươi phải lưu ý chút.”

 

Triệu Phổ vừa nghe liền vui vẻ, nói, “Thư ngốc, sao hả? Lo lắng cho ta à?”

 

“Đương nhiên.” Công Tôn ngước mắt nhìn hắn, “An toàn của ngươi liên hệ đến toàn bộ an nguy của Đại Tống.”

 

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, nói, “Nè, con mọt sách kia, ngươi không thể nói hai câu dễ nghe để dỗ dành ta sao? Cái gì mà an nguy của Đại Tống chứ, ngươi cứ nói thẳng ngươi lo lắng cho ta là được rồi!”

 

Công Tôn nhìn nơi khác, một lát mới nói, “Ừ thì… nếu như ngươi có chuyện, Tiểu Tứ Tử sẽ khóc.”

 

Triệu Phổ nhướng mi một cái, một tay chống tường chằm chằm nhìn thẳng vào hai mắt của Công Tôn, hỏi, “E hèm. Còn ngươi?”

 

Công Tôn nhếch miệng, vươn tay, dùng ngón trỏ và ngón cái so ra một đoạn cự ly ngắn, nói, “Có một chút như vậy.”

 

Thấy Triệu Phổ híp mắt, Công Tôn lại dang ngón tay ra một chút, nói, “Nhiều thêm chút nữa…”

 

Triệu Phổ nghiến răng, “Ngươi đồ mọt sách…” Nói chưa dứt lời, chỉ thấy Công Tôn đột nhiên lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ chiếc túi nhỏ bên hông, trút ra một viên dược hoàn màu đỏ trông như hạt đậu đỏ, nhét vào miệng Triệu Phổ.

 

“Cái gì vậy?” Triệu Phổ liền cảm thấy một hương vị cay nồng gay gắt xộc lên mũi, nhịn không được nhíu mày, “Thư ngốc, ngươi cho ta ăn cái gì?”

 

Công Tôn nói, “Độc dược!”

 

Triệu Phổ nhướng mi một cái, cười tủm tỉm nói, “Ít giả vờ, ngươi đâu có nỡ.”

 

Công Tôn tiếp tục khinh bỉ liếc hắn, nói, “Viên dược hoàn này giúp ngươi không bị khói mê sương mù các loại độc dược làm tổn thương… Ở trong rừng, Gia Luật Minh hắn có khả năng dùng những thứ hạ cấp như vậy nhất.”

 

Triệu Phổ nhướng mi, mỉm cười, há mồm, “Vậy thêm một viên, ngươi tự mình đút.”

 

Công Tôn nhịn không được đạp hắn một cước, “Lại không đứng đắn, ăn nhiều thì sẽ trúng độc đó!”

 

Triệu Phổ sờ sờ mũi, nói, “Trong miệng cay quá, ngươi có đường không a? Cho ta một viên.”

 

Công Tôn vươn tay, lại lấy ra đôi bao tay đen tơ vàng nhét vào trong tay Triệu Phổ, nói, “Đường thì đi xin Tiểu Tứ Tử đi, ta không có.”

 

“Ngươi rõ ràng có!” Triệu Phổ nhướng mi.

 

“Đi!” Công Tôn không quan tâm hắn, lại dốc dốc chiếc túi, lấy ra một cái lọ, nhét vào tay áo Triệu Phổ.

 

“Đây là cái gì?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi.

 

Công Tôn nheo mắt lại, có chút ác độc nói, “Lúc dùng thì ba ngày ba đêm toàn thân đều bị thủy đậu, cực phẩm dược phấn không màu không vị!”

 

Triệu Phổ giật giật khóe miệng, nhìn thấy dáng vẻ của Công Tôn quá dọa người bèn nói, “Ngươi cười thật âm hiểm a.”

 

Công Tôn nghiêm túc nói, “Đến lúc đó, ngươi nhìn hắn xem có âm hay không âm, nếu ngươi không ứng phó được, thì vẩy cái này ra, đừng chịu thiệt! Đám người Liêu này nên được hảo hảo giáo huấn một chút, dược phấn này không có màu, vẩy ra thì không thấy gì cả, đến lúc đó bọn chúng chết không đối chứng!”

 

Triệu Phổ bật cười nói, “Ngươi thật đúng là hướng về ta mà.”

 

Vành tai Công Tôn hơi hồng hồng, nói, “Ta đây là vì con dân Đại Tống!” Nói xong, xoay người muốn đi, lại bị Triệu Phổ bắt lại, “Chờ chút.”

 

“Cái gì?” Công Tôn hung hăng quay đầu lại lườm hắn, Triệu Phổ bật cười, nói, “Sao lại hung dữ như vậy, có đường không? Trong miệng khó chịu quá trời!”

 

Công Tôn nhíu mày, nói, “Ta đi xin Tiểu Tứ Tử.”

 

“Ngươi rõ ràng có!” Triệu Phổ nhấn mạnh.

 

“Ở đâu ra?” Công Tôn vẻ mặt không giải thích được, tâm nói Triệu Phổ tại sao lại ngang ngược như vậy?

 

Nhưng không đợi y phản ứng kịp, Triệu Phổ đã tiến qua hôn một cái bên khóe miệng y, cười nói, “Ở đây không phải sao?”

 

Công Tôn sửng sốt, đã thấy Triệu Phổ gian xảo cười, “Ừm hửm, ngọt thật.”

 

Trong nháy mắt, Công Tôn liền cảm thấy một cơn tức trào dâng, nhấc chân liền hung hăng đá qua, Triệu Phổ xoay người bỏ chạy.

 

Vì vậy, mọi người lại thấy Công Tôn cùng Triệu Phổ đồng thời tiến vào, đánh đánh đuổi đuổi.

 

.

 

Gia Luật Minh đang cưỡi một con ngựa thượng đẳng lông vàng đốm trắng, thấy Công Tôn cùng Triệu Phổ lao ra, khẽ nhíu mày —— Khi Triệu Phổ ở bên thư sinh này, cho tới giờ không hề có chút dáng vẻ của Tu La, khiến hắn vô cùng khó chịu.

 

.

 

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Bàng phi đã lâu, muốn đi qua bên kia xem hổ với Triển Chiêu, đàn hổ này đều bị bắt lại, lông xù có vẻ chơi thích lắm.

 

Tiểu Tứ Tử nhích mông lên phía trước một chút, Bàng phi cũng phát hiện bé tựa hồ có chút nôn nóng, liền hỏi, “Chuyện gì vậy Tiểu Tứ Tử?”

 

Tiểu Tứ Tử nói, “Ta muốn đi xem hổ hổ.”

 

Bàng phi cười, sờ sờ đầu bé, nói, “Vậy ngươi đến đó đi, cẩn thận một chút a.”

 

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử nhảy xuống, túm vạt áo, chạy chầm chậm đến, dựa vào bên người Triển Chiêu xem hổ hổ.

 

Đồng thời, Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng chạy ra.

 

Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn nói, “Phụ thân tại sao lại đánh Cửu Cửu nữa.”

 

Công Tôn tức giận đến khó chịu, lau miệng trừng Triệu Phổ, Triệu Phổ nhướng mi một cái, vậy là muốn nói, cái gì hả? Gia thích đùa giỡn lưu manh đó, sao?!

 

Công Tôn mặc kệ hắn, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nghĩ nghĩ, vẫn hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có mang đường theo không?”

 

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, lần trước Thái Phi và Thái Hậu đã cho bé rất nhiều đường quả hiếm lạ, Tiểu Tứ Tử mỗi ngày đều lấy vài viên bỏ vào trong tiểu hà bao (cái túi nhỏ), Công Tôn quy định rồi, mỗi ngày cũng không được ăn nhiều, ăn nhiều sẽ bị sâu răng!

 

Tiểu Tứ Tử lấy hà bao ra, hỏi, “Phụ thân muốn ăn?”

 

Công Tôn nói, “Cho Cửu Cửu một viên.”

 

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử lấy ra một viên đường quả hình hoa mai rất đẹp, đưa đến miệng Triệu Phổ, Triệu Phổ nhấm nháp… Chua chua ngọt ngọt.

 

Tiểu Tứ Tử cũng đút vào miệng mình một viên, thấy Triệu Phổ cầm đao lên ngựa, liền hỏi, “Cửu Cửu phải đi tỷ thí sao?”

 

Công Tôn nhéo nhéo má bé, nói, “Đúng vậy.”

 

Tiểu Tứ Tử nắm lại nắm tay, nói, “Cửu Cửu phải thắng nga, chúng ta mới sẽ không thua người Liêu!”

 

Triệu Phổ nhướng mi, quần thần đều nhịn không được âm thầm tán thán, thật không hổ là tiểu Vương gia.

 

Triệu Phổ cảm thấy dễ nghe, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, tại sao lại không thể bại bởi người Liêu?”

 

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nói, “Người Liêu không phải khi dễ người Hán chúng ta sao, chúng ta cũng không có đi chọc bọn họ, nhưng bọn họ lại đến cướp nơi ở của chúng ta!”

 

Triệu Phổ gật đầu, “Hảo! Nếu ngươi trưởng thành, người Liêu đến xâm phạm, giết hay không?”

 

“Giết.” Tiểu Tứ Tử ưỡn bộ ngực nhỏ, học dáng vẻ của Triệu Phổ, vẻ mặt anh hùng khí khái.

 

Triệu Phổ cười ha ha nói, “Hảo! Không hổ là nhi tử của Triệu Phổ ta!” Nói xong, đá Hắc Kiêu một cái. Hắc Kiêu đã sớm xõa tung tông mao, đàn hắc hổ ban nãy khiến nó rất khó chịu, bây giờ liếc mắt thấy con ngựa lông vàng đốm trắng kia, Hắc Kiêu đã nghĩ phải cắn nó hai cái!

 

Gia Luật Minh vừa rồi cũng nghe Tiểu Tứ Tử nói, hắn im lặng bình tĩnh, chỉ khẽ nhíu mày, theo sau Triệu Phổ phi ngựa chạy vào rừng… Triệu Phổ, ta không thể mang ngươi quay về Liêu quốc, vậy thì mang tro cốt của ngươi về. Hôm nay cho dù ngươi có ba đầu sáu tay, cũng là tai họa khó tránh.

back top