Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 67: Vào nhầm cấm địa, miếu hoang có người

Công Tôn và Triệu Phổ rời khỏi Khai Phong phủ, lặng lẽ chạy tới địa bàn của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, Triệu Phổ và Công Tôn vốn cải trang thành Nhật giáo giáo chúng, nhưng vừa ra khỏi cửa không xa, Triệu Phổ đột nhiên nắm Công Tôn kéo lại, mang y về phòng, ép buộc y thay một bộ bạch y của Nguyệt giáo.

 

Công Tôn khẽ nhíu mày, nói, “Sáng nay chúng ta đã giả trang thành Nguyệt giáo, dễ bị người phát hiện.”

 

Triệu Phổ nói, “Mặc kệ, không cho ngươi mặc áo đỏ đi gặp người.”

 

“Vì sao?” Công Tôn có chút khó hiểu.

 

“Nói chung là không cho!” Nói xong, kéo Công Tôn còn đang mờ mịt chạy ra cửa.

 

Lần này, căn cứ theo tin tức thám thính được, người của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo đang trú tạm tại một ngôi chùa to ở ngoại thành Khai Phong, Triệu Phổ thi triển khinh công, mang theo Công Tôn rất nhanh đã chạy tới cổng chùa.

 

Ngoài cổng có mấy tên thủ vệ, điều này làm cho Công Tôn thấy có chút ngoài ý muốn, nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ, “Tại sao cổng chùa lại có thủ vệ?”

 

“Có tật giật mình thôi.” Triệu Phổ thờ ơ nói, thấy bên trong hình như có đèn đuốc rực rỡ, liền cười cười, “Xem ra rất là náo nhiệt.”

 

“Không náo nhiệt sao được, cả ngày hôm nay, sáng sớm còn bình thường, buổi chiều lại đánh nhau tơi bời.” Công Tôn nhịn không được mà bật cười.

 

Triệu Phổ cũng vui vẻ, hai người cùng nhau đi tới cổng.

 

Như cũ, thủ vệ ngoài cổng hỏi một loại ám hiệu nối câu ngớ ngẩn —— Nhật Nguyệt Càn Khôn, công đức vô lượng!

 

Triệu Phổ ngẩn người, đối —— Nhật Nguyệt Càn Khôn, vạn thọ vô cương.

 

 

Đối xong, bọn họ được cho vào.

 

Công Tôn vẻ mặt kính nể nhìn Triệu Phổ, thấp giọng hỏi, “Như vậy mà ngươi cũng có thể đoán ra?”

 

Triệu Phổ cười cười, nói, “Ai, đối phó với đồ ngốc, phải so với hắn càng thêm ngốc!”

 

Công Tôn cười tủm tỉm, hỏi, “Giống như đạo lý: đối phó với lưu manh, phải so với hắn càng thêm lưu manh sao?”

 

Triệu Phổ có chút hư hỏng khếch mép cười, hỏi, “Muốn lưu manh ta sao?”

 

Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, “Nằm mơ đi thôi.”

 

Triệu Phổ không hề gì nhướng nhướng mi, “Không thành thật, một chút cũng không đáng yêu.”

 

Công Tôn trừng hắn, Triệu Phổ nói, “Nè, đừng trừng, trừng nữa coi chừng bị lộ!”

 

Công Tôn không nói, cúi đầu cùng Triệu Phổ đi đến nơi có đông người, chỉ thấy Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo cũng không phải xếp thành từng hàng độc lập, mà đều tụ lại cùng một chỗ, đứng lộn xộn trong đại điện.

 

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, “Chỗ nào là bốn giáo phái chứ, rõ ràng là cùng một giáo phái mà, cho nên chia làm Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, chính là dời đi đường nhìn của người khác, dễ dàng làm việc.”

 

“Ngươi đoán, bọn chúng rắp tâm chia rẽ để võ lâm Trung Nguyên trở mặt thành thù, rốt cuộc là có mục đích gì?” Công Tôn hỏi.

 

“Chắc là muốn gây hỗn loạn, đây gọi là e sợ thiên hạ bất loạn.” Triệu Phổ nói, thấy có người tới, liền cùng Công Tôn liếc mắt ra hiệu cho nhau, đều đồng loạt im lặng, nghe những người khác nói.

 

Lúc này, có một đám đông Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo giáo chúng tiến đến, đều mang dáng vẻ tức giận bất bình, tựa hồ đây đó nhìn nhau không vừa mắt, nhưng lại không dám đánh nhau, có vài tên còn đang bị thương.

 

Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi.

 

Rất nhanh, tiếng nói chuyện của mọi người to dần, đều là chỉ trích đây đó gây sự.

 

Công Tôn vừa nghe, vừa nhìn xung quanh bốn phía, Triệu Phổ hỏi y, “Tìm cái gì vậy?”

 

“Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.” Công Tôn hỏi, “Ngươi biết bọn họ ở đâu không?”

 

“Mai phục.” Triệu Phổ khẽ cười cười, nói, “Lúc vừa tới ta đã phát hiện rồi, ta cũng nghe được tiếng hít không khí của Triển Chiêu, thấy hai ta đến, hắn khẳng định giật mình.”

 

Công Tôn cười, không quên dặn dò, “Một lát nữa ngươi nhớ cẩn thận, đừng gây thêm phiền phức cho người khác.”

 

“Hứ.” Triệu Phổ bất mãn bĩu môi, “Ngươi nói cứ như ta đi tới đâu, phiền phức theo tới đó không bằng.”

 

Công Tôn cười liếc hắn, “Ngươi dám chối không phải?”

 

Triệu Phổ nhích tới gần, thấp giọng nói, “Thư ngốc, ta phát hiện gần đây ngươi rất thân thiết với ta.”

 

Công Tôn muốn hung hăng đá hắn một cước, nhưng Triệu Phổ giở trò né qua một bên, Công Tôn lảo đảo một cái, Triệu Phổ nhanh tay đỡ lấy, nhếch mép cười xấu xa.

 

Công Tôn hận đến nghiến răng.

 

Lúc này, đoàn người rối loạn đột nhiên an tĩnh xuống, sau đó tách ra hai bên trái phải, chừa ra một lối đi rộng rãi, rồi có vài người đi tới, những người này niên kỷ không nhỏ, mặc y phục của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, xem ra đó là những trưởng lão, dẫn đầu là một nam tử mặc y phục màu đen, trên mặt đeo mặt nạ, nhìn không ra tướng mạo, nhưng từ mái tóc xám trắng trên đầu hắn mà đoán, hẳn là đã có tuổi.

 

Người nọ đi đến đài cao, bốn lão đầu phân biệt đứng hai bên trái phải, tất cả giáo chúng đều hành lễ với hắc y nam tử nọ, miệng hô, “Tham kiến tổng giáo chủ.”

 

Triệu Phổ và Công Tôn cũng cúi đầu, cảm thấy thú vị, tâm nói, không biết kẻ này là ai, tới giờ mới nghe được Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo có tổng giáo chủ đó.

 

“Hm.” Giáo chủ nọ gật đầu, nói, “Miễn lễ.”

 

Nói xong, tổng giáo chủ xoay người, đi tới chiếc ghế da hổ ngồi xuống, ngước mắt nhìn tất cả giáo chúng bên dưới, trầm ngâm không nói.

 

Bầu không khí có vẻ hơi chút ngưng trọng, Triệu Phổ cúi đầu, bởi vì hắn cao, cho nên tận lực khụy gối, rất sợ khiến người chú ý, ngón tay nhẹ nhàng bấm vào cổ tay Công Tôn, ra hiệu cho y —— Tổng giáo chủ đó giả vờ trầm ngâm làm cái gì.

 

Công Tôn trừng hắn —— Đừng cợt nhả, cẩn thận bị vạch trần.

 

Triệu Phổ nhếch miệng cười cười —— Ngươi nói cái gì thì là cái đó, đều nghe lời ngươi… Còn hơi chu mỏ, làm một tư thế muốn hôn.

 

Công Tôn tức giận đến trắng bệch cả mặt, hung hăng trừng hắn, nếu không phải vì không muốn đánh động, sợ khiến người khác hoài nghi, đã sớm đá qua một cước.

 

“Hôm nay, xảy ra một chuyện làm ta rất mất hứng.” Lúc này, tổng giáo chủ bắt đầu nói, nghe thanh âm, quả nhiên là của người đã có tuổi.

 

Triệu Phổ nghe xong, thì lại hơi nhíu mày, nhìn Công Tôn —— Thư ngốc!

 

Công Tôn thấy Triệu Phổ nháy mắt với mình, bèn nhướng mi —— Ngươi lại muốn gì đây?

 

Triệu Phổ chớp mắt với y lia lịa —— Quen tai lắm lắm lắm!

 

Công Tôn cả kinh —— Ngươi nhận thức được? Không lẽ là người trong triều? Vậy thật khó lường!

 

Triệu Phổ lắc đầu, ý bảo hắn cũng không quá rõ.

 

“Hôm nay, bao nhiêu người động thủ đả thương đồng môn?” Mặt nạ giáo chủ nọ lạnh lùng hỏi, “Đều đứng ra cho ta!”

 

Đang nói, chúng giáo đồ đều hai mặt nhìn nhau, chợt nghe Nhật giáo giáo chủ mặc áo đỏ kia hô, “Đều đi ra! Có gan đánh nhau mà không có gan thừa nhận sao?”

 

Bất đắc dĩ, mấy người trên mặt có vết thương đều đi ra, cúi cúi tận lực gục đầu thật thấp.

 

“Vì sao đánh nhau?” Tổng giáo chủ hỏi, “Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo có sắc lệnh, tiết lộ bí mật của giáo, giết! Tàn sát đồng môn, giết! Phản bội giáo môn, giết!”

 

Triệu Phổ và Công Tôn vô thức liếc mắt nhìn nhau —— A, sắc lệnh này rất nghiêm ngặt.

 

Hắn vừa dứt lời, giáo chúng bắt đầu chỉ trích lẫn nhau. Trong nhất thời, trở nên vô cùng hỗn loạn.

 

Nguyệt giáo nói Nhật giáo khiêu khích, Nhật giáo nói Nguyệt giáo không nói lý lẽ, Càn Khôn hai giáo thiếu chút nữa đã đánh nhau.

 

“Rầm” một tiếng, tổng giáo chủ giận dữ, nâng tay vỗ một chưởng vào mặt bàn.

 

Triệu Phổ ngước mắt nhìn nhìn, sửng sốt, lúc này mới phát hiện, bày biện trên bàn ở đài cao phía trước, rất giống trong hoàng cung, ngay cả bậc thang trước đài cũng giống hệt như bậc thang ở Kim Loan điện của Triệu Trinh, không khỏi nhíu mày, tâm nói, tổng giáo chủ Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, muốn làm hoàng đế đến nghiện rồi phải không? Đây chính là đại nghịch bất đạo a.

 

“Rõ ràng là có người gây chia rẽ ly gián!” Tổng giáo chủ nọ cả giận, “Nói, là ai động thủ trước nhất?”

 

Vì vậy, giáo chúng đây đó chỉ nhau, cuối cùng… chỉ mặt đám Nhật giáo giáo chúng sáng nay bị Triệu Phổ bọn họ gây sự ở tửu lâu.

 

“Là Nguyệt giáo giáo chúng trêu chọc bọn ta trước!” Những kẻ đó vẻ mặt đưa đám nói, “Bọn họ đánh cho chúng ta tơi tả, không chỉ dùng lời lẽ để vũ nhục chúng ta, còn vũ nhục giáo chủ của chúng ta, cho nên chúng ta mới…”

 

“Nguyệt giáo giáo chúng nào?” Tổng giáo chủ hỏi.

 

“Ách…” Mấy người nọ nhìn một vòng bốn phía, đều lắc đầu, có chút hoang mang nói, “Di? Cũng không có… mấy người kia trông đặc biệt đen, là ba người.”

 

“Nói bừa!” Nguyệt giáo giáo chúng đều nói, “Nguyệt giáo căn bản không có ai đen cả!”

 

“Chuyện này…” Đám người Nhật giáo cũng có chút mờ mịt.

 

Triệu Phổ và Công Tôn thì hòa vào giữa đám giáo chúng của Nguyệt giáo, lòng đầy căm phẫn chỉ trích đám người Nhật giáo này dám ngậm máu phun người.

 

“Xem ra, là có người giả trang thành người của Nguyệt giáo đi khiêu khích.” Nhật giáo giáo chủ lẩm bẩm nói.

 

“A.” Hắn vừa dứt lời, chợt nghe Nguyệt giáo giáo chủ cười cười, nói, “Cái này cũng chưa chắc đâu, ai cũng không thấy được… Nói không chừng, nguyên bản cũng không có kẻ nào giả trang Nguyệt giáo đâu…”

 

“Ngươi có ý gì?” Nhật giáo giáo chủ xem ra tính tình khá nóng nảy, hai giáo chủ giương cung bạt kiếm, tổng giáo chủ nọ rống một tiếng, “Khốn nạn!”

 

Tất cả mọi người im lặng, cúi đầu ở một bên lẳng lặng nghe mắng nhiếc.

 

Tổng giáo chủ nói, “Sự tình nếu đã điều tra xong, mặc kệ những kẻ kia là ai, nhưng mục đích của đối phương rốt cuộc đã đạt được, chúng ta bắt đầu tự giết lẫn nhau.”

 

Tất cả đều im lặng.

 

Tổng giáo chủ nói, “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo phái, đều tạm ngừng nhận người mới, nếu có người khiêu khích, không được phép để ý tới, ai dám gây sự, các ngươi nhớ rõ tên và tướng mạo, sau khi trở về thông tri các giáo chủ để điều tra, nếu phát hiện giết không tha!”

 

Bọn giáo chúng nhất loạt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ, hành lễ với tổng giáo chủ, biểu thị không dám nội đấu.

 

Tổng giáo chủ gật đầu, đứng lên, dẫn theo bốn giáo chủ rời đi.

 

Chờ người đi khỏi, bọn giáo chúng đều nghị luận, có vài người chỉ trích giáo đồ của Nhật giáo khởi xướng.

 

“Rõ ràng là Nguyệt giáo các ngươi khiêu khích trước!” Bọn chúng tuy rằng tranh chấp ngoài miệng vài câu, nhưng cũng không dám đánh nhau gây chuyện, mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, cũng đều tán đi.

 

Công Tôn và Triệu Phổ rất hiếu kỳ về tổng giáo chủ đeo mặt nạ kia, nhất là Triệu Phổ vẫn cảm thấy thanh âm của hắn rất quen tai.

 

Hai người giả vờ trở lại nghỉ ngơi, âm thầm quan sát tình huống xung quanh, chuẩn bị xem tổng giáo chủ nọ rốt cuộc có thân phận gì.

 

Đi tới sau núi, mới phát hiện có rất nhiều phòng xá, Công Tôn khẽ nhíu mày, hỏi, “Ở đây từ khi nào kiến tạo nhiều phòng xá như vậy?”

 

Triệu Phổ lắc đầu, nói, “Nơi này gần Khai Phong, không lý nào kiến tạo nhiều phòng xá như vậy, mà không có người phát hiện.”

 

.

 

“Nơi này là giữa sườn núi.” Nấp từ một nơi bí mật gần đó, Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Được giấu trong chùa, không ai phát hiện, ở bên ngoài thì nhìn không thấy… Thảo nào võ lâm đại hội lần này lại tổ chức ở đây, thì ra có huyền cơ này.”

 

“Ý ngươi là… vùng này, chính là hang ổ của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

 

“Ừ.” Triển Chiêu cười tủm tỉm với hắn, “Ta nghĩ, phía trước còn có một khe núi, vùng này địa thế phức tạp, cho nên muốn làm cái gì, căn bản không ai phát hiện được.”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt tươi cười của Triển Chiêu, đột nhiên cảm thấy khiếp sợ đến hoảng, liền nhịn không được hỏi, “Sao hôm nay ngươi cứ cười mãi? Có chuyện gì vui vẻ à?”

 

Nụ cười của Triển Chiêu càng thêm tươi sáng, cười đến nỗi khiến Bạch Ngọc Đường trong lòng run rẩy, tinh thần tập trung mười phần mười, đề phòng con mèo này đột nhiên nổi loạn.

 

.

 

Triệu Phổ cùng Công Tôn thấy mọi người vào phòng, bèn nhân cơ hội bí mật nấp sang chỗ tối, lẳng lặng chờ.

 

Không bao lâu, đèn tắt dần, xem ra tất cả giáo chúng đều nghỉ ngơi, Công Tôn đột nhiên nghĩ ra một việc, bèn hỏi Triệu Phổ, “Này, ngươi xem, thói quen sinh hoạt của bọn Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo giáo chúng này, có giống tăng nhân hoặc đạo sĩ trong chùa miếu không?”

 

Triệu Phổ nghe xong thì khẽ nhíu mày, “Nghe ngươi nói vậy, quả thật là có chút…”

 

Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Giáo chủ kia không biết ở nơi nào, chúng ta đi tìm?”

 

Triệu Phổ gật đầu, đứng lên, vừa định cùng Công Tôn đi ra ngoài, thì thấy từ rất xa, có một bạch y nhân đang đi tới.

 

Triệu Phổ cau mày, hai người đều giả trang thành giáo đồ của Nguyệt giáo, một bộ bạch y giữa đêm tối vô cùng rõ ràng, người đến từ phía trước, liếc mắt là có thể thấy, nếu tránh né sẽ bị hoài nghi.

 

Công Tôn và Triệu Phổ đều không phải loại người nhát gan, liền nghênh ngang đi đến phía trước.

 

Nhìn kỹ, mới phát hiện, thì ra là Nguyệt giáo giáo chủ, hai người có chút khẩn trương, giáo chủ thì chắc chắn khá quen thuộc với người trong giáo, khuôn mặt lạ của hai người bọn họ, không biết có bị nghi ngờ hay không.

 

Công Tôn cũng hơi khẩn trương, Triệu Phổ nhìn y một cái —— Sợ cái gì, hắn dám lỗ mãng trực tiếp cắt rụng!

 

Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, Triệu Phổ cười —— Vậy đánh ngất là được rồi!

 

Quả nhiên, giáo chủ nọ đi ngang qua hai người, thì gọi cả hai lại, hỏi, “Sao hai ngươi không đi nghỉ ngơi?”

 

Triệu Phổ nói, “Nga, chúng ta vừa tới không lâu, ăn đồ thiu bị đau bụng, muốn tìm mao xí.”

 

Giáo chủ nọ quan sát Triệu Phổ từ trên xuống dưới, nói, “Nga, thảo nào ta thấy ngươi lạ như vậy, thì ra là mới tới.” Đang nói, hắn chú ý đến Công Tôn bên cạnh Triệu Phổ.

 

Công Tôn mặc bạch y, vào buổi tối nhìn càng thêm bắt mắt, nhã nhặn tuấn tú không nói nên lời, Nguyệt giáo giáo chủ này là một người đoạn tụ, thấy được Công Tôn, có chút há hốc mồm.

 

Triệu Phổ đứng bên cạnh, hắn vừa thấy ánh mắt của giáo chủ nọ không đứng đắn, thì khẽ nhíu mày, tâm nói… Ngươi ăn gan hùm mật gấu hả, dám nhìn Công Tôn như thế, một hồi không thể không phế ngươi, nghĩ rồi lại nhìn sang Công Tôn, chỉ thấy y không hề phát hiện điều không ổn, Triệu Phổ trong lòng tức điên, con mọt sách này thường ngày chẳng phải hung hãn lắm sao, tại sao hôm lại thành thật như vậy? Trực tiếp một cước đá vào yếu điểm của hắn a!

 

.

 

Bên này, trên cây, Triển Chiêu nhịn không được phải phì cười ra tiếng, Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn hắn, “Cười cái gì?”

 

Triển Chiêu cười mà không nói, Bạch Ngọc Đường không khỏi hoài nghi, cả ngày hôm nay Triển Chiêu đều kỳ kỳ quái quái, có phải ăn nhầm thứ gì không tốt?

 

.

 

“Hắc hắc, ngươi tên gì a?” Nguyệt giáo giáo chủ đột nhiên cười tủm tỉm hỏi Công Tôn.

 

Công Tôn ngước mắt nhìn hắn một chút, thấy ánh mắt hắn rất khác thường, cũng nhìn ra một chút không đúng, khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhướng mi với y —— Có muốn ta cắt rụng của hắn không?

 

Công Tôn ra hiệu bảo hắn đừng nóng vội, bèn nói, “Hồi bẩm giáo chủ, ta là Tôn Cửu.”

 

Triệu Phổ ngẩn người, tâm tình vốn không tốt lập tức tốt lên, thư ngốc này dùng chữ cửu của hắn!

 

Công Tôn liếc hắn —— Ta dùng cửu trong vĩnh cửu.

 

Triệu Phổ cự tuyệt tiếp thu hiện thực —— Mặc kệ!

 

Nguyệt giáo giáo chủ gật đầu nói, “Vừa lúc, ngươi theo ta một chuyến, ta có một số việc muốn phân phó cho ngươi làm.”

 

“Dạ.” Công Tôn đáp ứng, cùng hắn đi, Triệu Phổ tức giận, cũng đi theo, Nguyệt giáo giáo chủ nọ nhìn hắn một cái, nói, “Khụ khụ, không có chuyện dành cho ngươi, ngươi đi đi… Ngô…”

 

Hắn còn chưa kịp dứt lời, Triệu Phổ đã đấm qua một quyền, đánh cho hắn méo mũi.

 

Công Tôn kinh hãi, trừng Triệu Phổ, “Ngươi làm gì vậy?”

 

Triệu Phổ nhướng mi, “Tiểu tử này đùa giỡn lưu manh!”

 

“Ngươi ngày nào cũng đùa giỡn lưu manh!” Công Tôn liếc hắn, “Ta cũng không đánh ngươi!”

 

“Hắn làm sao được như ta!” Triệu Phổ tức giận không chỗ xả, thấy Nguyệt giáo giáo chủ nọ còn muốn đứng lên, liền hung hăng đạp hắn hai đạp, “Mắt cẩu của ngươi mù à, người của ta mà cũng dám đụng? Lão tử phế ngươi!”

 

Công Tôn kéo hắn ra, nói, “Thôi, đừng gây náo động!”

 

“Các ngươi… các ngươi không phải người của Nguyệt giáo!” Giáo chủ nọ ôm ngực chỉ vào hai người, nói, “Hai ngươi dám đánh ta… Người của Nguyệt giáo, tuyệt đối không dám đánh ta!”

 

Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau.

 

Mà lúc này, vừa lúc có vài người đi ra, xa xa liền thấy Triệu Phổ đang đạp Nguyệt giáo giáo chủ, Công Tôn ở một bên khuyên, “Thôi, ngươi đừng giết chết, còn cần hỏi vài chuyện mà!”

 

“Này, lão già, hỏi ngươi cái gì, ngươi nói cái đó, bằng không lão tử không khách khí với ngươi!” Triệu Phổ uy hiếp.

 

.

 

Triển Chiêu đỡ trán, bất đắc dĩ, “Xong, lần này chắc chắn bị phát hiện.”

 

Bạch Ngọc Đường cười cười, “Cũng có thể xem là chuyện tốt a!”

 

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ý ngươi là, chúng ta có thể thừa dịp loạn?”

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu, chỉ vào đại điện phía trước, nói, “Nơi đó hình như là thư phòng, bọn Triệu Phổ gây loạn, một hồi phỏng chừng sẽ có rất nhiều người đến đây, chúng ta nhân lúc đó tìm kiếm, không chừng sẽ có chút đầu mối.”

 

Triển Chiêu gật đầu, nói, “Chủ ý này nghe rất được, bất quá hình như không được phúc hậu cho lắm?”

 

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, ý bảo —— Cái đó tùy ngươi.

 

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nói, “Quên đi, vẫn cứ đi xem thôi!” Nói xong, hai người lén lút rời khỏi rừng cây, Công Tôn kéo Triệu Phổ lại, “Bị phát hiện rồi!”

 

Triệu Phổ chớp chớp mắt với Công Tôn, ra hiệu bảo y nhìn lên trên nóc nhà.

 

Công Tôn sửng sốt, phát hiện Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã mai phục bên trên, liền nhìn Triệu Phổ —— Ngươi muốn gây hỗn loạn, tạo cơ hội cho bọn hắn?

 

Triệu Phổ cười, nói, “Dù sao, cũng đã náo loạn đến long trời lở đất rồi, chúng ta thuận tiện danh chính ngôn thuận xông vào ngôi chùa này nhìn xem xung quanh rốt cuộc có cái gì!”

 

Công Tôn nghe xong, cảm thấy có lý, lúc này, đám giáo chúng của Nguyệt giáo đã đi tới, hỏi, “Uy, các ngươi đang làm gì a?”

 

Triệu Phổ cười cười, vừa định nói, chợt Công Tôn nhảy dựng lên, hung hăng đạp Nguyệt giáo giáo chủ một cước, nói, “Ai bảo ngươi không có mắt, giẫm nhừ ngươi!”

 

“Ai nha…” Nguyệt giáo giáo chủ nọ kêu thảm một tiếng, Công Tôn kéo Triệu Phổ bỏ chạy.

 

Triệu Phổ bật cười, hắn một mặt chạy, một mặt nhìn Công Tôn —— Thư ngốc này thật khiến người thích, có nét nhã nhặn của thư sinh nhưng không hề ngu ngốc cứng nhắc, bề ngoài thì nghiêm túc, kỳ thực là một người rất thú vị.

 

Hai người lôi kéo nhau chạy về phía trước, ban đầu còn cố ý chạy chậm, đợi cho đám kia đuổi tới gần, Nguyệt giáo giáo chủ được nâng dậy, xoa thắt lưng hô to, “Đến a… Gọi người, gọi người bắt hai tên gian tế lại cho ta!”

 

Trong nhất thời, bọn chúng vừa đuổi theo vừa hô, tất cả đèn trong các phòng đều được thắp sáng, thấy người phía sau ngày càng nhiều, Triệu Phổ nói, “Chúng ta xông loạn?”

 

Công Tôn gật đầu, cảm thấy rất kích thích, cùng Triệu Phổ xông loạn khắp nơi.

 

Triệu Phổ cũng không khách khí, một cước đá văng cửa một gian phòng, thấy là đại điện, lại đá văng cửa gian phòng khác, phát hiện bên trong là tàng thư các, Triệu Phổ cùng Công Tôn đi vào tìm kiếm, có người đuổi tới trước mắt, Tử Ảnh nhảy xuống, ngăn trở, Triệu Phổ và Công Tôn nhảy ra cửa sổ tiếp tục chạy.

 

Mắt thấy càng ngày càng nhiều người, Tử Ảnh lấy ra lôi hỏa đạn ném xuống mặt đất, trong nhất thời, tiếng nổ vang lên, khói mù tuôn ra dày đặc.

 

.

 

Công Tôn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, nói, “Đủ loạn rồi!”

 

“A.” Triệu Phổ cười cười, kéo y chui vào một khe hở giữa những gian nhà.

 

Công Tôn thấy phía trước tựa hồ là một cổng vào, liền hỏi, “Nơi đó thông tới đâu?”

 

Triệu Phổ nhìn nhìn, nói, “Hình như là phía sau núi… Ngươi nhìn con đường phía trước xem.”

 

Hai người đi đến phía trước, quả nhiên, thấy trước mắt là một khoảng bao la, phía dưới là một khe núi.

 

“Bên dưới hình như có phòng xá.” Công Tôn chỉ vào một dãy phòng dưới dốc núi phía trước, “Rất ẩn mật a.”

 

“Xuống dưới xem?” Triệu Phổ hỏi.

 

Công Tôn gật đầu, lúc này, truy binh phía sau đã chạy tới, Triệu Phổ vươn tay ôm Công Tôn, thả người nhảy… Chạy tới khu phòng xá dưới khe núi.

 

Đám truy binh tới bên vách núi, Nguyệt giáo giáo chủ vội vàng dang tay ngăn cản những người phía sau, nói, “Tất cả đừng đuổi theo!”

 

“Giáo chủ, ngay phía dưới!”

 

Nguyệt giáo giáo chủ thở dài, giơ tay, chỉ vào một phiến đá bên chân, hỏi, “Nhìn xem bên trên viết cái gì?”

 

Cả bọn xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy trên đó có hai chữ to —— Cấm địa.

 

Mọi người lập tức nhớ tới giáo quy của giáo phái —— Kẻ nào xâm nhập cấm địa, giết không tha.

back top