Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 70: Rồng vây nơi nước cạn… Thâm ảo thật

Sau khi nhân bì diện cụ bị xé xuống, mọi người vừa thấy đều nhịn không được mà nhíu mày, khuôn mặt bên dưới lớp mặt nạ quá dọa người, trên đó chằng chịt những vết sẹo hầu như không cách nào nhận ra ngũ quan, xấu xí cực kỳ, vừa thấy thì biết đã được chữa trị sau khi bị bỏng nghiêm trọng.

 

Bàng phi lá gan dù to hơn nữa cũng bị sợ hãi, rụt vào trong lòng Triệu Trinh, Triệu Trinh vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng.

 

Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, có chút không rõ người kia là ai… Vì sao thê thảm như vậy.

 

“Ngươi là…” Lúc này, Trần Ban Ban đột nhiên chỉ vào người nọ, hoảng sợ mở to hai mắt, một lúc lâu mới lẩm bẩm, “Không thể nào…”

 

“Cái gì mà không thể nào?” Người nọ cười lạnh mở miệng nói, thanh âm cũng không già, chỉ là có chút khàn khàn. Bây giờ mọi người mới có thể phân biệt được, khi người này đè thấp giọng, quả thật rất giống Bàng Thái Sư, nhưng sau khi khôi phục thanh âm vốn có, thì một chút cũng không giống.

 

“Ngươi là người phương nào?” Triệu Phổ cau mày hỏi.

 

Người nọ đảo mắt nhìn nhìn hắn, không nói chuyện.

 

Tất cả mọi người khó hiểu, Triệu Trinh hỏi Trần Ban Ban, “Ban Ban biết hắn?”

 

Trần Ban Ban do dự một chút, cũng gật đầu, hỏi người nọ, “Ngươi… có phải họ Phùng hay không?”

 

Trên khuôn mặt xấu xí của người nọ, lộ ra một nụ cười hơi quỷ dị, một lát sau, giương mắt nhìn nhìn Trần Ban Ban, “Lão hoạn nô, mạng của ngươi thật đúng là dài, nhiều người đã chết như vậy, thật không ngờ ngươi còn sống a.”

 

Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, Triệu Trinh không vui, nhìn Trần Ban Ban, “Ban Ban, hắn rốt cuộc là ai?”

 

“Hồi bẩm hoàng thượng.” Trần Ban Ban thở dài, nói, “Người này họ Phùng tên Dụ, chính là một thiếp thân thị vệ của tiên hoàng.”

 

Tất cả mọi người kinh hãi, Triệu Trinh vẻ mặt kinh dị, hỏi, “Thị vệ của tiên hoàng?”

 

Trần Ban Ban gật đầu, nói, “Năm đó, Phùng Dụ là một trong những thị vệ mà tiên hoàng tín nhiệm nhất, nhưng mà… bởi vì bị người hãm hại, Phùng Dụ bị phán tội chết.”

 

Bao Chửng khẽ nhíu mày, ông từng đọc tài liệu của vụ án năm đó, chưa từng nghe nói tiên hoàng tự mình hạ lệnh giết chết một cận thân thị vệ nào cả.

 

Nghĩ tới đây, Bao Chửng vô thức liếc mắt nhìn Bàng Cát —— Lão Bàng!

 

Bàng Thái Sư thấy Bao Chửng nhìn mình, liền nhướng mi một cái —— Ai nha, Trần Ban Ban rõ là đang cùng hoàng thượng nói ám ngữ mà, tiên hoàng giết thị vệ? Làm sao có thể!

 

Bao Chửng nhíu mày —— Vậy người kia là ai?

 

Bàng Cát bĩu môi —— Chuyện của hoàng gia, quan tâm làm cái gì? Ngại mạng dài quá không muốn sống nữa sao?

 

Bao Chửng thở dài, khinh thường nhìn lão rồi tiếp tục nghe.

 

“Sau đó vụ án rất nhanh liền điều tra rõ.” Trần Ban Ban nói, “Tiên hoàng lập tức hạ lệnh thả Phùng Dụ ra, nhưng người nhà của Phùng Dụ đã bị kẻ hãm hại hắn giết chết cả, đồng thời dùng đại hỏa thiêu cháy. Phùng Dụ chạy về nhà nhảy vào đám lửa cứu người, bị đốt thành trọng thương… Sau đó hoàng thượng phái người đi cứu, nhưng hết thảy đều đã quá muộn. Chờ sau khi cứu sống Phùng Dụ, tiên hoàng áy náy không thôi, nhưng sau khi thương tích của Phùng Dụ đã lành thì hắn biến mất không thấy bóng dáng. Phùng thị vệ, năm đó hoàng thượng vô cùng áy náy, trước khi lâm chung vẫn đều nhớ ngươi.”

 

“A.” Phùng Dụ cười nhạt một tiếng, “Ta nhận không nổi… Ta năm đó trung thành tận tâm với hắn, hắn nghe được lời gièm pha, ngay cả điều tra cũng không làm đã hại chết cả nhà ta, ngươi bảo ta làm sao không hận?”

 

Mọi người nghe xong ngước mắt nhìn nhau, Công Tôn có chút khó hiểu nhìn Triệu Phổ —— Có chuyện này?

 

Triệu Phổ giật giật khóe miệng, tâm nói —— Chuyện này làm sao ta biết được.

 

Công Tôn nhíu mày —— Nếu quả thật như vậy, đó chính là tiên hoàng sai.

 

Triệu Phổ vô lực —— Vậy cũng không quan gì tới Triệu Trinh.

 

Công Tôn nghĩ nghĩ —— Cũng phải.

 

Triệu Phổ lặng lẽ vươn tay ngắt một cái.

 

Công Tôn kinh hãi trừng hắn, Triệu Phổ cười ha hả —— Thực con mẹ nó khiến người thích!

 

.

 

Nghe xong Trần Ban Ban kể lại, Triệu Trinh cũng nhíu mày, xoay mặt hỏi Trần Ban Ban, “Vậy năm đó Phùng Dụ là bị ai hãm hại?”

 

Trần Ban Ban do dự một chút, ngước mắt, nhìn nhìn Bàng Thái Sư.

 

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn lão.

 

Bao Chửng khinh bỉ liếc —— Năm đó ngươi đã thiếu đạo đức như vậy?

 

Bàng Thái Sư cũng há hốc mồm, lão trừng mắt, giơ tay chỉ thẳng vào mũi Trần Ban Ban, “Ta? Không có, ta năm đó còn chưa là Thái Sư.”

 

Bao Chửng nhìn lão, “Ban Ban lại chưa nói là ngươi, ngươi khẩn trương cái gì? Giấu đầu lòi đuôi.”

 

“Ta…” Bàng Thái Sư khó lòng giãi bày, đành phải nhìn Trần Ban Ban.

 

“Cũng không phải là Thái Sư, chỉ là có chút quan hệ tới Thái Sư.” Trần Ban Ban nói, “Là người năm đó cùng Thái Sư có chút giao tình, Lễ Bộ Thị Lang Vương Mặc, Vương đại nhân.”

 

 

“Nga.” Bàng Cát lúc này mới nghĩ tới, gật đầu nói, “Ta nói năm đó tiên đế tại sao đang êm đẹp lại chém đầu Vương Mặc… Thì ra là có chuyện như vậy.”

 

Những thanh niên ở đây chưa từng nghe qua việc này, Bao Chửng sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Bàng Cát —— Năm đó Vương Mặc không phải vì thông đồng với ngoại quốc mới bị giết sao?

 

Bàng Cát thở dài, liếc mắt trừng ông —— Ngươi đừng thẳng tính như vậy được không? Hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó! Chuyện này ai nói rõ ra được?

 

Bao Chửng sửng sốt —— Năm đó còn có ẩn tình?

 

Bàng Cát nhướng mi một cái, ưỡn bụng —— Không biết, ta là đồ ngốc mà!

 

Bao Chửng không nói gì…

 

.

 

Trần Ban Ban nói với Phùng Dụ, “Phùng thị vệ, ngươi làm vậy là sai… Tiên hoàng đã qua đời rồi, vì sao lại ám hại hoàng thượng?”

 

“Ta ôm hận sống nhiều năm như vậy, nợ của thê nhi già trẻ nhà ta, chung quy phải có một người hoàn lại!” Phùng Dụ xoay mặt nhìn Bàng Cát, nói, “Ngươi cũng là Vương Mặc kế tiếp, không bằng trước tiên nhổ cỏ tận gốc!”

 

Bàng Cát cả kinh vội vàng chạy tới núp phía sau Triển Chiêu, tâm nói… Ta trêu ai chọc ai chứ? Ta ngoại trừ tham tiền, nhưng cũng không hại người mà.

 

Triệu Trinh nhíu mày, nói, “Phùng Dụ, ngươi năm đó quả thật có oan khuất, tiên hoàng xử oan ngươi, nhưng ngươi vì tư oán của bản thân, không quan tâm đến an nguy của thiên hạ bách tính, đúng là không cách nào biện hộ được.”

 

Phùng Dụ hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Triệu Trinh có chút oán độc.

 

Tất cả mọi người cảm thấy không thích hợp, Phùng Dụ tại sao lại hận Triệu Trinh như vậy? Hắn không phải hận tiên hoàng sao?

 

Công Tôn nhìn Triệu Phổ —— Tại sao ta lại cảm thấy không đúng.

 

Triệu Phổ cười cười, nhún vai —— Đừng để ý.

 

Triệu Trinh trầm ngâm một hồi, nói, “Trước tiên đem người áp giải xuống, sau này nói tiếp.”

 

“Dạ.” Thị vệ giải Phùng Dụ vào đại lao.

 

Sau đó, Triệu Trinh lệnh cho Bàng phi về trước nghỉ ngơi, rồi triệu Bao Chửng cùng Bàng Cát vào thư phòng mật đàm, những người khác đi nghỉ ngơi trước.

 

.

 

Triệu Phổ kéo Công Tôn vẻ mặt đang nghi hoặc, nói, “Đi thư ngốc, về ngủ, buồn ngủ chết mất.”

 

Công Tôn bị Triệu Phổ kéo đi, vẫn cố hỏi, “Chỉ như vậy thôi sao?”

 

“Đều rõ ràng chân tướng rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Triệu Phổ hỏi.

 

“Đơn giản thế này thôi sao?” Công Tôn hỏi, “Phùng Dụ tập hợp lực lượng lớn như vậy, đem toàn bộ võ lâm Trung Nguyên quấy cho long trời lở đất… Liệu còn có đồng lõa hay không? Ta không nghĩ lực lượng của một mình hắn có thể làm được những việc này.”

 

“Ha hả.” Triệu Phổ kéo Công Tôn đến bên người, thấp giọng nói, “Ngươi không thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trần Ban Ban sao? Có một số việc không cách nào nói rõ, người biết đến càng ít càng tốt.”

 

Công Tôn sửng sốt, nhìn Triệu Phổ, “Ý ngươi là, vừa nãy Trần Ban Ban có cái gì không tiện nói ra?”

 

“Ai, cái này gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài a.” Triệu Phổ thở dài, “Phùng Dụ hắn cũng không phải kẻ ngu xuẩn, nếu quả thật như lời Trần Ban Ban vừa nói, vậy tiên hoàng bất quá chỉ là bị người che mắt, giết cả nhà hắn là Vương Mặc mới đúng, vì sao Phùng Dụ lại không tiếc hy sinh nhiều mạng người đi hành thích hoàng thượng, nói ra thì thật không hợp lí a.”

 

“Đúng.” Công Tôn vội vã gật đầu, “Vậy không điều tra sao?”

 

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, “Chuyện của hoàng gia, biết được càng ít càng tốt, được làm vua thua làm giặc, đạo lí đó vốn không sai, có Bao Tướng bọ họ điều tra hẳn là không có gì sơ suất. Chúng ta nên có chừng có mực, ngoan.” Nói xong, vươn tay nựng nựng cằm Công Tôn. Công Tôn giơ tay hất ra, trừng mắt, “Ngoan cái gì? Ngươi dỗ Tiểu Tứ Tử hả.”

 

“Hắc hắc.” Triệu Phổ cười xấu xa, vươn tay tới ôm Công Tôn, nói, “Đừng ăn dấm chua của Tiểu Tứ Tử, ta thì tương đối vừa ý ngươi.”

 

Công Tôn tung một cước đá Triệu Phổ, đi trước, Triệu Phổ hớn hở theo sau.

 

.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau, liền thấy hai người trước mặt không coi ai ra gì mà truy truy đuổi đuổi đùa giỡn, Triển Chiêu bèn khe khẽ thở dài.

 

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn hắn, Triển Chiêu cũng quay mặt lại nhìn hắn… Hai bên đối mặt, Triển Chiêu lại nhoẻn lên khóe miệng, cười tủm tỉm với Bạch Ngọc Đường.

 

Bạch Ngọc Đường bị hắn cười đến nỗi trong lòng run rẩy, tâm nói con mèo này muốn giở trò gì a? Nhịn không được hỏi, “Sao ngươi cứ cười mãi như thế?”

 

Triển Chiêu cười tủm tỉm nhướng mi một cái, “Ngươi xinh đẹp.”

 

Sửng sốt một lát sau, Bạch Ngọc Đường biến sắc, Triển Chiêu né ra rồi bỏ chạy, nói, “Buồn ngủ quá nha.”

 

Bạch Ngọc Đường thực sự không rõ Triển Chiêu tại sao lại hay gây khó dễ mình, bất quá cũng không có cách, đành phải theo hắn đi.

 

Vì vậy, đầu đường Khai Phong, Công Tôn cùng Triệu Phổ đi phía trước, Triệu Phổ thỉnh thoảng trêu chọc Công Tôn một chút, Công Tôn tức giận đến động thủ đánh người, Triệu Phổ chạy, Công Tôn truy.

 

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi phía sau, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không nói gì, chỉ là Triển Chiêu thỉnh thoảng cười một cái, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bất đắc dĩ cộng thêm mờ mịt —— Hắn thật sự nghĩ không ra, mình rốt cuộc khi nào đắc tội với con mèo vừa giảo hoạt vừa thù dai này.

 

Đêm Khai Phong dần dần tĩnh lặng, gió đêm lạnh lẽo, thổi qua khiến cơn buồn ngủ của bốn người tiêu tan, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bầu trời rải đầy những ánh sao rực rỡ.

 

 

Về tới Khai Phong phủ, mọi người đều về phòng mình, Công Tôn vịn cửa phòng Tiểu Tứ Tử quan sát, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang cùng Phi Ảnh ngủ rất say, Phi Ảnh nghe được động tĩnh hiển nhiên liền tỉnh dậy, quay đầu nhìn Công Tôn. Công Tôn vội khoát tay với nàng, bảo cả hai tiếp tục ngủ, còn mình thì đi ra ngồi trên bàn đá trong viện, gió mát thổi qua, mang đi cả cơn buồn ngủ mỏng manh.

 

Triệu Phổ thong thả đi tới, cầm trên tay một bình rượu, hỏi, “Thư ngốc, uống rượu không?”

 

Công Tôn thấy bình rượu, cũng bắt đầu hứng thú, không ngờ Triệu Phổ xắn tay áo, ôm y nhảy lên nóc nhà.

 

Nóc nhà hơi nghiêng, Công Tôn đứng không vững, Triệu Phổ một tay kéo y, một tay cầm bình rượu, ngồi xuống.

 

Công Tôn rốt cuộc cũng ngồi vững, nóc nhà Khai Phong phủ rất cao, tầm nhìn quan sát xung quanh vô cùng trống trải, Công Tôn duỗi thẳng hai chân thoải mái mà thở phào một cái, ngẩng mặt ngắm bầu trời đầy sao, lần đầu tiên y leo lên nóc nhà. Triệu Phổ cầm hai cái chén rót rượu, hai người trên nóc nhà đối ẩm, cũng không nói gì, vừa uống vừa ngắm sao… Sau khi uống hết một vò rượu, Công Tôn dựa vào Triệu Phổ, ngủ.

 

Triệu Phổ cởi áo khoác, phủ lên người Công Tôn, nương theo ánh trăng, ngắm gương mặt say ngủ của Công Tôn, Triệu Phổ nhịn không được bèn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt buồn ngủ của y. Nhìn một hồi, bản thân hắn cũng có chút buồn ngủ, bèn ôm gọn Công Tôn vào lòng, cùng nhau tựa trên nóc nhà mà ngủ.

 

.

 

Giả Ảnh đi tìm một tấm da hổ, giúp hai người đắp lên, trở lại vị trí cùng Tử Ảnh ngồi bên nhau gác đêm.

 

“Au…” Tử Ảnh đang thêu một vật gì đó, đâm bị thương đầy tay.

 

“Ngươi cực khổ mấy ngày nay, đang làm cái gì a?” Giả Ảnh khó hiểu nhìn Tử Ảnh.

 

“Hắc hắc.” Tử Ảnh đưa ra vật trong tay, cho Giả Ảnh xem.

 

Giả Ảnh tiếp nhận, chỉ thấy đó là một túi tiền nhỏ màu trắng làm bằng tơ tằm, bên trên dùng sợi tơ màu hồng nhạt, thêu hai con lợn con phì phì.

 

“Đây là cái gì?” Giả Ảnh khó hiểu nhìn hắn.

 

“Tặng Tiểu Tứ Tử, nhóc không có túi tiền.” Tử Ảnh vui vẻ cầm lại, tiếp tục thêu, nói, “Ngày đó ta mua một túi tiền nhỏ ở ven đường, nhưng thấy bình thường quá, thêu thêm cho khả ái một chút rồi tặng Tiểu Tứ Tử.”

 

Giả Ảnh có chút dở khóc dở cười, hỏi, “Sao tự dưng lại muốn tặng đồ cho Tiểu Tứ Tử?”

 

“Ngươi không biết sao?” Tử Ảnh mở to hai mắt, “Ngày mai là sinh thần của Tiểu Tứ Tử a!”

 

“Thật không?” Giả Ảnh kinh hãi vuốt cằm, nói, “Vậy nên hảo hảo chuẩn bị một chút a… Không biết Vương gia có biết hay không.”

 

“Hôm trước không phải Vương gia đã tìm cho Tiểu Tứ Tử một thứ từ Tây Vực sao?” Tử Ảnh cười nói, “Trong vòng hai ngày chắc sẽ tới nơi, thứ đó tặng nhóc là vừa lúc, rất khí phái.”

 

“Đúng vậy.” Giả Ảnh nói, “Không chỉ vậy, Tiểu Tứ Tử thấy được nhất định sẽ thích, đó là bảo vật.”

 

“Hắc hắc.” Tử Ảnh cười khúc khích tiếp tục thêu, tiêp tục đâm vào tay…

 

 

Sáng sớm hôm sau, khi Công Tôn tỉnh lại, thì cảm thấy trên người rất nặng, như là bị cái gì đè lên, y muốn giãy dụa vài cái, nhưng không tránh được.

 

Chậm rãi mở mắt… Công Tôn liền thấy Triệu Phổ đang đè lên trên người mình, ngủ say.

 

Công Tôn lại giãy dụa, Triệu Phổ cũng tỉnh, ngước mắt nhìn nhìn Công Tôn, tiến tới, thơm chụt một cái, “Sớm!”

 

 

“A…” Khai Phong phủ vào buổi sớm mai, bắt đầu bằng một tiếng thét của Công Tôn.

 

Triển Chiêu đang đứng bên giếng rửa mặt, nghe được tiếng quát tháo ầm ĩ, giơ cao hai tay ưỡn thắt lưng —— Khí trời hôm nay thật là tốt.

 

Tiểu Tứ Tử dậy sớm, Phi Ảnh đang giúp bé mặc y phục, lại nghe được tiếng thét trên nóc nhà.

 

“Ai nha.” Tiểu Tứ Tử vừa lật tay áo vừa nói thầm, “Cửu Cửu lại lưu manh phụ thân nữa.”

 

Phi Ảnh nhịn cười không được, đi ra mở cửa, chỉ thấy Công Tôn vẻ mặt phiền muộn bị Triệu Phổ bế xuống đất, Công Tôn hầm hừ xộc vào phòng, Triệu Phổ xoa xoa chỗ bị Công Tôn nện một quyền ở trên mặt, thở dài —— Thư ngốc này, tại sao không hiểu phong tình một chút nào hết.

 

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử cuối cùng cũng được gặp Công Tôn, liền tiến tới, Công Tôn ôm lấy bé, nói, “Tiểu Tứ Tử, hôn phụ thân một cái!”

 

Tiểu Tứ Tử tiến tới hôn Công Tôn, Triệu Phổ cũng sấn tới, “Tiểu Tứ Tử, ta cũng muốn.”

 

Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ tiến qua, bị Công Tôn cản lại…

 

Tiểu Tứ Tử dụi dụi mũi, Công Tôn ôm bé nói, “Hôm nay phụ thân không làm gì cả, chỉ ở với ngươi có được hay không?”

 

“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử vui vẻ.

 

Triệu Phổ khó hiểu, hỏi, “Hôm nay ngày mấy?”

 

Tiểu Tứ Tử cười hì hì ôm Công Tôn, Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi không nói với hắn nha?”

 

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, Triệu Phổ nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Rốt cuộc là ngày mấy… Đúng rồi, trung thu.”

 

“Hôm nay là sinh thần Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn nói, “Mười lăm tháng tám.”

 

Triệu Phổ sửng sốt, “Sao không nói sớm, ta cũng hảo hảo chuẩn bị.”

 

Công Tôn thay cho Tiểu Tứ Tử một bộ đồ đẹp, ôm lấy bé nói, “Tiểu Tứ Tử, buổi sáng đi ra phố ăn điểm tâm, sau đó, đi dạo mua đồ chơi, buổi trưa cũng ở bên ngoài ăn cơm, buổi chiều đi xem gánh hát, chơi đến tối mới về, được không?”

 

“Hảo nha.” Tiểu Tứ Tử hớn hở nói, “Cửu Cửu cùng Tiểu Lương Tử cũng đi sao?”

 

Công Tôn liếc mắt nhìn Triệu Phổ, nói, “Tiểu Lương Tử có thể đi.”

 

Mí mắt Triệu Phổ giật giật, vươn tay đón lấy Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, ta dẫn ngươi đi, ta rành phố phường Khai Phong hơn phụ thân ngươi, ta dẫn ngươi đi chợ phiên chơi thật vui.”

 

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay, Công Tôn càng tức, đang muốn đi qua đoạt lại Tiểu Tứ Tử, thì thấy Triển Chiêu đi tới, nói, “Vương gia, vụ án của Phương Bác Giang có manh mối rồi.”

 

Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ hỏi, “Nhanh như vậy?”

 

“Ừ.” Triển Chiêu đi vào, nhận lấy Tiểu Tứ Tử ngắt hai cái, nói, “Hôm qua có người trở về báo, Phương Bác Giang ngay đêm hôm qua tiến cung tìm hoàng thượng nhận sai, nói hắn năm đó hồ đồ, đem chiến thuật của một bằng hữu lấy ra dùng, sao đó bằng hữu của hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, cả nhà đã chết… Cho nên mấy năm gần đây lương tâm hắn vẫn bất an, chuẩn bị cáo lão hồi hương, quy ẩn quê nhà.”

 

“Ngoài ý muốn?” Triệu Phổ nghe xong thì sửng sốt, “Lão tiểu tử này thật không biết xấu hổ.”

 

Công Tôn cũng cười lạnh một tiếng, “Hắn là muốn chối sạch, nhân cơ hội đào tẩu?”

 

Triển Chiêu gật đầu, nói, “Hoàng thượng không có chứng cứ, Phương Bác Giang quyền cao chức trọng, không thể tùy tiện phạt hắn, diệt môn thảm án năm đó còn chưa tìm ra đầu mối, cho nên ta cùng Bạch huynh chuẩn bị đi Hà Gian phủ, các ngươi có đi không?”

 

Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, nắm góc tay áo của Công Tôn, trong lòng nghĩ… Phụ thân phải đi Hà Gian phủ, không chơi với Tiểu Tứ Tử sao?

 

Triển Chiêu thấy vẻ mặt của Tiểu Tứ Tử, liền hỏi, “Chuyện gì vậy?”

 

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói, “Triển huynh, ngươi cùng Bạch huynh đi trước, ta và thư ngốc này sáng sớm mai đuổi theo, được không?”

 

“Đương nhiên.” Triển Chiêu gật đầu, nói, “Vậy chúng ta đi trước.”

 

Tất cả mọi người gật đầu, Triển Chiêu xoay người đi ra, Tiểu Tứ Tử vẫn vò tay áo, Miêu Miêu và Bạch Bạch hình như rất bận rộn, bé vốn muốn Miêu Miêu và Bạch Bạch cùng tham gia sinh thần của mình mà.

 

Công Tôn tựa hồ đã nhìn ra, bèn giơ tay nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, Miêu Miêu và Bạch Bạch có chuyện quan trọng phải làm, phụ thân cùng Cửu Cửu còn có các Ảnh Ảnh chơi với ngươi.”

 

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn gật đầu, tâm tình cũng tốt lên.

 

.

 

Triển Chiêu vừa tới cửa, thì thấy Tử Ảnh nhảy xuống, nói với hắn và Bạch Ngọc Đường đang ngồi trên ngựa, “Hôm nay là sinh thần của Tiểu Tứ Tử, có lẽ tiên sinh và Vương gia đã đáp ứng sẽ ở với nhóc, cho nên đi không được.”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, ngẩn người, Triển Chiêu nói, “Nga, khó trách, ban nãy Tiểu Tứ Tử hình như không vui.”

 

“Sinh thần a…” Bạch Ngọc Đường thoáng suy nghĩ một chút, nói với Triển Chiêu, “Chậm nửa canh giờ hãy xuất phát, được không?”

 

Triển Chiêu cười, “Đương nhiên đương nhiên, ta cũng phải đi chuẩn bị.”

 

Nói xong, hai người chia nhau làm việc.

 

.

 

Buổi sáng, Công Tôn cùng Triệu Phổ hoan hoan hỉ hỉ dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ra ngoài chơi.

 

Chuyện của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo đã truyền đi, đều nói là giáo phái này có ý định ly gián võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên để họ chém giết nhau, võ lâm đại hội cũng tạm thời không cử hành, đám giang hồ đa phần đã rời đi, đường phố Khai Phong, lại lần nữa khôi phục sự tường hòa như xưa. Lại vừa lúc đến tết trung thu, mỗi nhà đều bắt đầu làm bánh trung thu và nấu nhiều món ngon.

 

Tiểu Tứ Tử tâm tình vô cùng tốt, cùng Tiêu Lương tay nắm tay, bên này dạo dạo bên kia nhìn nhìn, Tử Ảnh và Giả Ảnh đi theo bên cạnh, mua cho bé những món đồ chơi nho nhỏ.

 

Công Tôn đi phía sau, nói, “Thân phận của Phùng Dụ hình như không được tiết lộ.”

 

“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, “Xem ra Triệu Trinh có quyết định khác.”

 

“Gia Luật Minh vẫn không có tin tức sao?” Công Tôn hỏi.

 

“Sớm chạy rồi, tiểu tử này rất ranh ma.” Triệu Phổ thở dài, “Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vì sao hôm qua Phùng Dụ vừa thất thủ, Phương Bác Giang đã vội nhận sai cáo lão hồi hương, ở đây có liên hệ gì hay không?”

 

Công Tôn lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Tuy rằng biết hắn có vấn đề, nhưng sự tình đã qua nhiều năm rồi, muốn đi tìm đầu mối cũng không được, hiện tại người duy nhất biết rõ sự tình là Hàm Lăng, nhưng năm đó nàng còn quá nhỏ.”

 

“Còn có mảnh ngọc bội kia a.” Triệu Phổ nói, “Tần Ngạo không phải đã nói Phương Bác Giang muốn mảnh ngọc đó sao?”

 

“Ừm.” Công Tôn càng sầu, “Long khốn thiển than… Câu này có ý nghĩa gì?”

 

“Phụ thân.”

 

Lúc này, Tiểu Tứ Tử ở phía trước gọi Công Tôn, Công Tôn và Triệu Phổ nhanh chân đi lên.

 

“Hai người đang nói chuyện gì?” Tiểu Tứ Tử híp mắt hỏi.

 

Công Tôn ôm lấy bé, hỏi, “Có nhìn trúng cái gì không?”

 

Tiểu Tứ Tử bất mãn lắc đầu, nói, “Không có.”

 

“Vậy ngươi thích cái gì?” Triệu Phổ hỏi, “Ta bảo người đi tìm.”

 

“Hm… Không biết.” Tiểu Tứ Tử nói, “Hm, cái gì cũng rất tốt, nhưng Tiểu Tứ Tử không dùng được.”

 

Triệu Phổ có chút khó xử, bèn hỏi, “Vậy thức ăn và đồ chơi? Thích cái gì?”

 

Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, tiến đến bên tai Triệu Phổ thì thầm hai câu, Triệu Phổ bật cười nói, “Ngươi nói lời này, ta lại bị phụ thân ngươi đánh.”

 

Công Tôn vừa nghe Tiểu Tứ Tử nói, đang xuất thần, ngẩng đầu hỏi, “Cái gì?”

 

Triệu Phổ đối Tiểu Tứ Tử, “Suỵt.”

 

Tiểu Tứ Tử vội che miệng lại.

 

Công Tôn thấy được, híp mắt, “Hai ngươi bí mật cái gì?”

 

Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

 

“Nói hay không?” Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử qua nhéo mông bé, “Không nói thì phải đánh đòn.”

 

Tiểu Tứ Tử xoa cái mông, “Không thể nói, nói ra phụ thân sẽ mắng người.”

 

“Nói cái gì?” Công Tôn nổi giận còn Tiểu Tứ Tử thì tâm tình khoan khoái. Y ban nãy không hiểu vì sao tự dưng tâm phiền ý loạn, không biết nghĩ ra cái gì, chỉ là lướt qua trong óc, lại bị Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử cắt đứt, sau đó lại nghĩ không ra.

 

Sau đó, mọi người lại hoan hoan hỉ hỉ đi dạo một trận, cả buổi chiều Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đều chơi rất vui vẻ, Công Tôn thì tâm sự nặng nề. Cho đến khi bầu trời tối sầm mới trở lại Khai Phong phủ, khi thay y phục cho Tiểu Tứ Tử, Công Tôn bỗng thấy trong lòng hoảng loạn, tựa hồ nghĩ ra cái gì, nhưng lại không thể nói rõ.

 

“Thư ngốc.” Lúc này, Triệu Phổ đi vào, nói, “Vừa nãy Bạch phủ có người đến báo tin, nói buổi tối hãy đi ra đại viện.”

 

“Bạch phủ?” Công Tôn khó hiểu, “Người của Bạch Ngọc Đường?”

 

“Ừ.” Triệu Phổ nói rồi ôm lấy Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, trong viện có rất nhiều lễ vật tặng cho ngươi, đều là của mọi người.”

 

“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ được Triệu Phổ bế vào trong đại viện, chỉ thấy trên chiếc bàn đá nhỏ bày một đống lớn, có thức ăn cũng có đồ chơi. Tiểu Tứ Tử một tay ôm con mèo đen nhỏ tráng men mà sáng sớm hôm nay Triển Chiêu làm cho, một tay lại cầm túi tiền mà Tử Ảnh thêu, cười đến đôi mắt nhắm tít thành một đường như sợi chỉ.

 

Đang vui vẻ, chợt nghe giữa không trung có tiếng nổ… Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy pháo hoa đầy trời, thì ra là Bạch Ngọc Đường tìm người chuẩn bị pháo hoa, phóng cho Tiểu Tứ Tử xem, cũng là báo bình an.

 

Mọi người ngẩng mặt ngắm pháo hoa cùng ánh trăng tròn vành vạnh trên đầu, Triệu Phổ nhướng mi, tâm nói Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rất có lòng a, bất quá… Lễ vật của bọn họ không thú vị bằng của ta, một hồi Tiểu Tứ Tử mà thấy, sẽ vui vẻ đến hoa chân múa tay, khà khà.

 

Chờ pháo hoa tan đi, Hắc Ảnh vội vã chạy ào đến, nói với Triệu Phổ, “Vương gia, tới rồi!”

 

“Có thật không?” Triệu Phổ cười, “Rất nhanh a.”

 

“Chạy gấp rút cả ngày nay!” Hắc Ảnh nói, “Bây giờ mang đến tặng Tiểu Tứ Tử luôn sao?”

 

“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, Công Tôn hiếu kỳ hỏi, “Ngươi chuẩn bị cái gì cho Tiểu Tứ Tử vậy?”

 

Triệu Phổ chớp chớp mắt với y, nói, “Đó là thứ tốt mà có tiền cũng mua không được! Tiểu Tứ Tử nhất định thích, cũng tất nhiên là dùng được.”

 

Công Tôn sửng sốt, kéo Triệu Phổ, lẩm bẩm, “Dùng được… Thích mà không dùng được…”

 

“Thư ngốc, ngươi thì thào cái gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu, vươn tay sờ trán Công Tôn.

 

“A!” Công Tôn nhảy dựng lên, tất cả mọi người sửng sốt, xoay mặt nhìn y.

 

Công Tôn kéo Triệu Phổ chạy vào trong, nói, “Ta biết long khốn thiển than là có ý gì rồi.”

 

Cùng lúc đó, bọn Hắc Ảnh đẩy một chiếc xe vào, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, Vương gia tặng một bảo bối tốt cho ngươi!”

back top