Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 73: Kết quả của gây rối là…

Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ đạt được một quyết định chung, phải đoạt lại Công Tôn từ trong tay bệnh nhân và dược liệu. Vì vậy, bọn họ quyết định gây rối hiệu thuốc của Công Tôn.

 

Muốn phá đám một tửu lâu, rất đơn giản! Chỉ cần tìm chút cường hào ác bá ăn quỵt không trả tiền, một vài ngày sẽ sập tiệm. Nếu như ác hơn một chút, tìm hai người ở đằng kia đánh nhau, đánh người là phụ, đập chén đá bàn hù dọa khách nhân là chính… Náo loạn như vậy hai lần, vậy tửu lâu đó có thể trực tiếp đóng cửa.

 

Muốn phá đám một hiệu buôn cũng rất dễ! Tỷ như một hiệu bán ngọc. Trước tiên dùng tiền tới đó mua ngọc, sau đó tìm người mô phỏng làm một mảnh ngọc giả, giống nhau như đúc. Chờ lúc đông người, đem ngọc giả tới cửa hàng làm ầm một trận, khóc lóc ăn vạ, ồn ào trước cửa, nói chung là làm cho cả làng đều biết chỗ này bán hàng giả, đến lúc đó còn ai dám đến đây mua cái gì nữa? Cũng phải sập tiệm.

 

Nhưng hiệu thuốc thì làm sao phá đám đây? Xem bệnh không trả tiền? Cái kia… không bệnh thì làm sao xem? Nói trong hiệu bán thuốc giả?! Triệu Phổ làm sao có thể làm hỏng danh tiếng của Công Tôn. Huống chi, Công Tôn lại rất bưu hãn a, vạn nhất tìm lưu manh om sòm ăn vạ trước hiệu thuốc của y, chọc cho Công Tôn nổi điên, thật sự lấy ra độc dược, độc trùng, độc phấn… tiêu diệt người ta thì làm sao bây giờ?

 

“Ai…” Triệu Phổ thở dài, cúi đầu áp mặt xuống bàn đá.

 

Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh, Thạch Đầu lăn qua lăn lại trong lòng bé… Tối hôm qua Thạch Đầu ngửa mặt lên trời nằm ngủ, kết quả trên cái bụng tròn bị một con muỗi bay ngang qua chích sưng lên một cái bọc nhỏ, mà khéo cái là chích ngay chính giữa cái bụng, ngứa tới lăn lộn không ngừng.

 

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, giúp nó gãi bụng.

 

“Hô phù…” Thạch Đầu thoải mái mà ngẩng mặt, nằm trong lòng Tiểu Tứ Tử liên tục rên rỉ.

 

Thấy Triệu Phổ vừa hớn ha hớn hở, bây giờ lại uể oa uể oải, Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi hắn, “Cửu Cửu, ngươi làm sao vậy nha?”

 

Triệu Phổ ngước mắt nhìn bé, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu phì phạc, liền thở dài, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có gì cách không?”

 

“Cách gì nha?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu.

 

“Phá rối hiệu thuốc a!” Triệu Phổ vừa dứt lời, thì thấy ngoài cửa… Bạch Ngọc Đường đi đến, từ thần sắc thoáng giật mình trên mặt hắn, Triệu Phổ biết… Bị hắn nghe rồi.

 

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triệu Phổ, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, vốn định giả vờ không nghe thấy xoay người đi, không ngờ Tiểu Tứ Tử hô một tiếng, “Bạch Bạch.”

 

Bạch Ngọc Đường đành phải quay người lại, thấy Triệu Phổ híp mắt nhìn mình, bèn ho khan một tiếng, ý bảo vừa nãy ta cái gì cũng chưa có nghe.

 

Tiểu Tứ Tử vươn tay, như vậy là muốn Bạch Ngọc Đường bế một cái, bé đã rất quen với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lại yêu thương bé, cho nên cực kì thân cận.

 

Bạch Ngọc Đường đi tới, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, lại duỗi tay sờ Thạch Đầu.

 

Thạch Đầu là giống cái, đối với dung mạo của nam nhân tiếp cận mình nó yêu cầu rất cao, cho tới bây giờ, nó cự tuyệt hai người sờ mình, một người là Bao Chửng, một người là Bàng Cát…

 

Đương nhiên, Thạch Đầu thích nhất là mỹ nam tử như Bạch Ngọc Đường đến sờ nó, nó còn vô cùng thân thiết cọ tới, Triệu Phổ nhìn thấy bèn nhéo đuôi nó.

 

Thạch Đầu cọ đến trong lòng Tiểu Tứ Tử, như trước để Tiểu Tứ Tử gãi gãi, Bạch Ngọc Đường hình như muốn đi, Triệu Phổ lại gọi hắn lại, “Ai, chờ chút… Đã tới thì đừng đi, có ý tưởng gì không?”

 

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, hỏi, “Thật vất vả mở cửa hàng, tại sao lại muốn phá hỏng?”

 

 

Khi đang nói lời này, Triển Chiêu vừa lúc đi ngang qua cửa, nhìn thoáng vào bên trong…

 

Vì vậy, Triển Chiêu cũng bị gọi vào, mấy người ngồi trong sân, mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— Chuyện gì vậy?

 

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

 

“Phụ thân không có thời gian rảnh ở với Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử nói, “Cũng không chơi với Tiểu Tứ Tử… chỉ thương dược dược.”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Cho nên ngươi muốn phá hiệu thuốc của y?”

 

Triệu Phổ nhướng mi, “Đúng vậy.”

 

“Vậy lúc đó ngươi giúp y mở ra làm cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

 

“Ta đây muốn cho y vui vẻ chứ sao, ai ngờ lại là nhấc tảng đá đập vào chân mình.” Triệu Phổ cũng có chút nén giận.

 

“Hm…” Triển Chiêu nói, “Phá cửa hàng vốn là không tốt, dù sao cũng là thiện đường, coi như là đi ngược lại với lợi ích của bách tính, nếu ai dám quấy rối, Bao đại nhân có thể không khách khí đâu.”

 

Triệu Phổ phát lạnh, vươn tay sờ cái cổ, “Cũng phải.”

 

“Không bằng nghĩ cách khác, để Công Tôn ít tới hiệu thuốc không phải được rồi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

 

“Ừ.” Triệu Phổ nghe xong nhướng mi một cái, “Như vậy cũng tốt a! Thư ngốc đó còn không thể nào giận ta!”

 

“Then chốt là cách gì, có thể để Công Tôn không muốn đi hiệu thuốc?” Triển Chiêu hỏi, “Y hiện tại dồn toàn tâm toàn ý vào đó.”

 

Mọi người nghĩ nghĩ, cùng nhau đảo mắt nhìn Tiểu Tứ Tử.

 

“Ngô?” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn mọi người.

 

“Tiểu Tứ Tử, hay là ngươi giả bệnh đi?” Triệu Phổ hỏi.

 

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, hỏi, “Giả bệnh?”

 

Triển Chiêu sờ sờ cằm, nói, “Đó cũng là một cách, Công Tôn yêu thương Tiểu Tứ Tử nhất, nếu Tiểu Tứ Tử giả bệnh, Công Tôn khẳng định bỏ việc chạy về chăm sóc… Sau đó để Tiểu Tứ Tử nói nhóc thấy Công Tôn gần đây không ở bên mình, nhớ phụ thân, buồn bã cô đơn, Công Tôn nhất định sẽ rút bớt thời gian.”

 

“Bất quá…” Bạch Ngọc Đường nói, “Cách này hay thì hay… Nhưng Công Tôn là thần y, không dễ gạt nha?”

 

“Ai.” Triệu Phổ khoát khoát tay, nói, “Cứ theo cách này đi, tiểu hài tử nói khó chịu, ai biết là bệnh gì? Nói không chừng là tâm bệnh!”

 

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng không phải hoàn toàn không có lý.

 

“Vậy cứ làm thế đi!” Triệu Phổ kéo Tiểu Tứ Tử qua nói “Tiểu Tứ Tử.”

 

“Dạ?” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Triệu Phổ, Thạch Đầu cũng ngước mắt nhìn Triệu Phổ.

 

Triệu Phổ chăm chú nói, “Ngươi phải giả bệnh!”

 

“Giả bệnh?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, Thạch Đầu cũng nghiêng đầu.

 

“Chính là giả vờ bệnh sắp chết, để phụ thân ngươi phải thật lo lắng thật lo lắng.”

 

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, Thạch Đầu cũng mở to hai mắt.

 

Triệu Phổ xách Thạch Đầu ném qua một bên, “Ngươi đừng phối hợp được không hả!”

 

Triển Chiêu nhanh chóng đón được Thạch Đầu, Thạch Đầu bất mãn chi chi hai tiếng biểu thị kháng nghị, Triển Chiêu xoa xoa bụng nó, Thạch Đầu lại bắt đầu mỹ mãn rên hừ hừ, còn ngửa mặt lên trời nằm trong lòng Triển Chiêu ném cho hắn một cái nhìn quyến rũ, đuôi vẫy vẫy.

 

Triển Chiêu thích tất cả những động vật lông xù, mập mạp mềm mềm, cho nên cũng vui vẻ ôm Thạch Đầu.

 

“Ngươi có muốn đem phụ thân cướp về hay không?” Triệu Phổ nghiêm túc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Có muốn y rời xa dược dược nhiều thời gian ở cùng ngươi hay không?”

 

“Có.” Tiểu Tứ Tử cũng nghiêm túc gật đầu.

 

“Vậy ngươi phải giả bệnh!” Triệu Phổ nói, “Giả càng thật càng tốt!”

 

“Ngô…” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Giả bệnh nga.”

 

“Sau đó khi phụ thân ngươi chăm sóc ngươi nhiều hơn, thì ngươi sẽ nói, nói dạo này y không rảnh cùng ngươi, ngươi rất nhớ y, thế thì y sẽ ít tới hiệu thuốc hơn!”

 

Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt nghĩ nghĩ, hình như cũng không phải rất khó, liền gật đầu đáp ứng “Dạ, được.”

 

“Nhớ kỹ chưa?” Triệu Phổ muốn xác định Tiểu Tứ Tử thật sự nhớ kỹ, bèn hỏi lại một lần, “Vậy ngươi nói lại cho ta nghe, tiếp theo ngươi sẽ làm như thế nào?”

 

“Ừm…” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Ta, trước tiên giả bệnh, chính là… sắp chết mất thôi, sau đó… nói, muốn phụ thân ở bên ta nhiều hơn.”

 

Triệu Phổ nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Hẳn là không khác bao nhiêu đâu ha?! Rồi đều gật đầu.

 

“Hảo!” Triệu Phổ liền vội vã mang theo Tiểu Tứ Tử đi tới cửa sau của hiệu thuốc, liếc nhìn vào trong… Công Tôn đang sắp xếp phương thuốc trước quầy hàng, chuyên chú tập trung, Triệu Phổ nhìn thấy mà hận đến choáng váng, nếu như dược liệu này là người sống thì tốt rồi, không thể không hung hăng đánh nó giải hận!

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thuần túy là đi xem náo nhiệt, hai người bọn họ rất hiếu kỳ… Tiểu Tứ Tử giả bệnh? Có thể từ lợn lành chữa thành lợn què hay không?

 

Triệu Phổ đối Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ, ý bảo bé —— Lên đi Tiểu Tứ Tử! Đều dựa vào ngươi đó!

 

Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ lòng tin tràn đầy vỗ vỗ vai mình… Lập tức lên tinh thần, bộ ngực nhỏ bé ưỡn ưỡn lên, Triệu Phổ vội bảo bé hạ xuống —— Giả bệnh a! Giả bệnh!

 

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, liền cúi đầu chạy vào.

 

.

 

Công Tôn đang sắp xếp dược liệu, thì cảm giác có người túm ống quần của mình, cúi đầu vừa nhìn, là Tiểu Tứ Tử đang ngưỡng cổ nghiêm mặt, ôm chân mình.

 

“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn vội buông dược liệu ôm lấy bé, hỏi, “Chuyện gì vậy?”

 

Tiểu Tứ Tử sau khi thấy Công Tôn, thì trở nên hơi khẩn trương, nghĩ… Giả bệnh! Giả bệnh! Sắp chết!

 

“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn cảm thấy có chút không ổn, liền hỏi, “Chuyện gì vậy? Khó chịu sao?”

 

Triệu Phổ vội nắm chặt tay —— Cơ hội tốt đó Tiểu Tứ Tử! Tới luôn!

 

Nhưng Tiểu Tứ Tử lại là một nhóc ngốc, thẳng tính, bé không nhận ra khó chịu có ý là đang bị bệnh, bèn lắc đầu, nói, “Không có, dễ chịu.”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhụt chí, Triệu Phổ đỡ trán —— Tiểu Tứ Tử, bó tay với ngươi luôn!

 

Công Tôn nhéo nhéo hai má Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Không bệnh à? Vậy ngươi có chuyện gì?”

 

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt… Che miệng lại, phản ứng được —— Ai nha, khó chịu chính là bị bệnh nha… Quên mất!

 

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đang đứng bên cạnh nheo mắt lại, có chút khó hiểu mà nhìn hắn.

 

Triển Chiêu chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó ôm Thạch Đầu cọ a cọ —— Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu mà.

 

Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn lại Triệu Phổ, chỉ thấy hắn rất ủ rũ.

 

“Ngô… phụ thân.” Tiểu Tứ Tử cố lấy dũng khí, nói, “Sắp… Sắp chết rồi!”

 

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu khóe miệng —— Ý thức được, có thể sẽ có chuyện thú vị xảy ra.

 

Triệu Phổ thì lại nắm chặt tay —— Tiểu Tứ Tử! Không nên bỏ cuộc! Nỗ lực lên!

 

“Chết?” Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Ai? Ai sắp chết? Sinh bệnh?”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Hả? Lại tiếp tục, Tiểu Tứ Tử hảo hảo nắm chặt cơ hội a!

 

Triệu Phổ thì lại kích động vô cùng.

 

“Ngô…” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, thấy dáng vẻ của Công Tôn có chút kích động, bé lại hồ đồ, một hồi cũng chưa nói được.

 

“Là ai? Nói nha!” Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử.

 

“Ngô… Cửu Cửu…” Tiểu Tứ Tử do do dự dự nói một tiếng Cửu Cửu… Triệu Phổ cảm thấy có chút choáng váng, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhanh chóng che miệng lại.

 

“Cái gì?” Công Tôn kinh hãi, hỏi, “Triệu Phổ hắn có chuyện gì? Bị thương hay bị bệnh? Hắn còn cường tráng hơn cả trâu, đang êm đẹp sao lại sắp chết?”

 

Triệu Phổ có chút xúc động muốn đập đầu vào tường, không ngờ hình tượng của hắn trong cảm nhận của Công Tôn chỉ là cường tráng hơn cả trâu, hắn trước đây vẫn cho rằng chính mình không phải một công tử phong lưu dịu dàng thì cũng là một đại anh hùng… Trâu…

 

“Ngô…” Tiểu Tứ Tử cũng có chút gấp gáp, cũng không rõ nên làm gì bây giờ.

 

Công Tôn càng gấp gáp hơn, liền hỏi, “Chuyện gì xảy ra a? Tiểu Tứ Tử?”

 

Tiểu Tứ Tử nhất thời nóng ruột, biết mình đã phá hỏng kế hoạch, sau đó… cái mũi nhỏ của bé cay cay, ngẩng mặt, “Oa a… Cửu Cửu, Cửu Cửu…”

 

Kỳ thực Tiểu Tứ Tử khóc, là bởi vì bé làm hỏng kế hoạch, muốn Triệu Phổ đừng giận mình, Công Tôn thì lại trợn tròn mắt… Y vừa thấy Tiểu Tứ Tử khóc gọi Triệu Phổ, còn tưởng rằng Triệu Phổ thực sự xảy ra chuyện, vội vã chạy ra cửa sau.

 

Triệu Phổ sửng sốt, phía sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hai người kẹp Triệu Phổ xách lên chạy tới hậu viện.

 

“Nè? Làm gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu nhìn cả hai.

 

“Vừa lúc a!” Triển Chiêu nói, “Tương kế tựu kế!”

 

“Hả?” Triệu Phổ khó hiểu, Bạch Ngọc Đường đưa hắn hướng cái giường nhấn một cái, đắp chăn lên, Triển Chiêu mở một cái lư hương trên bàn, lấy một nhúm hương tro bôi lên mặt Triệu Phổ.

 

“Phốc… Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan… Bụi bay vào mắt!

 

Lúc này, Công Tôn đã bế Tiểu Tứ Tử chạy tới, Thạch Đầu ngoài cửa thấy được, nhảy bật lên kêu chi chi ầm ĩ.

 

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, dùng chăn bọc Triệu Phổ thật kín, sau đó, hai người lại đứng một bên than thở.

 

Công Tôn một cước đá cửa phòng xông vào, “Triệu Phổ?!”

 

Vừa nhìn thấy Triệu Phổ, Công Tôn liền cả kinh, trong lòng lạnh lẽo, sao chỉ mới một ngày không gặp, cả mặt mũi đều xám xịt? Tại sao lại như vậy?

 

“Ngươi làm sao vậy?” Công Tôn buông Tiểu Tứ Tử xuống, chạy đến bên giường xem.

 

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, ngước mắt hiếu kỳ nhìn, tâm nói… Cửu Cửu làm sao vậy?

 

“Hắn xảy ra chuyện gì?” Công Tôn hỏi Triển Chiêu.

 

Triển Chiêu hít sâu một hơi, Bạch Ngọc Đường còn tưởng hắn sẽ biên một lời nói dối giúp Triệu Phổ lừa gạt, không ngờ hắn hít sâu nửa ngày, đột nhiên thở dài một hơi, xoay người đi ra.

 

Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy trong ngực có chút bí hơi, Công Tôn cũng che ngực, tâm nói… Rốt cuộc là sao vậy, Triển Chiêu tại sao muốn nói lại thôi?

 

Triển Chiêu đi tới cửa, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử còn đang tò mò, nháy mắt với bé —— Suỵt!

 

Tiểu Tứ Tử vội che miệng lại.

 

Chờ đi tới cửa, Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng nhảy xuống, hiếu kỳ nhìn vào trong phòng, hỏi Triển Chiêu, “Chuyện gì vậy?”

 

Triển Chiêu nháy mắt với hai người, “Vương gia các ngươi giả chết!”

 

“Nga?” Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau, trong óc song song hiện lên một ý niệm —— Khổ nhục kế!

 

Vừa nghĩ tới đây, hai ảnh vệ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lập tức ngẩng mặt lên, cất tiếng khóc to, “Vương gia ơi… Vương gia ơi…”

 

Công Tôn nghe bọn họ khóc mà hoảng loạn, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nghĩ… Nếu hắn không đi sẽ không thể nhịn được nữa, cũng vội vàng xụ mặt thở dài, xoay người… vội vã đi ra, còn không quên giúp Triệu Phổ bọn họ đóng cửa.

 

Công Tôn rốt cuộc triệt để trợn tròn mắt, vươn tay cầm lấy cánh tay giấu trong chăn của Triệu Phổ, bắt mạch cho hắn.

 

Triệu Phổ tự nhủ… Hoặc là không làm, bằng không cứ trực tiếp giả chết hù dọa thư ngốc này, nhân cơ hội thử xem tâm ý của y.

 

Vừa nghĩ tới đây, Triệu Phổ nhanh chóng thắt chặt mạch tượng, vận khởi Quy Tức pháp, chiêu này làm cho khi vừa sờ lên, sẽ thấy mạch hầu như không đập.

 

“A…” Công Tôn hít sâu một hơi, mặt cũng trắng bệch.

 

Mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, nửa ngày mới hỏi, “Ngươi… làm sao vậy?”

 

Triệu Phổ cũng không ngờ biểu tình của Công Tôn lại dọa người như vậy, thấy khuôn mặt trắng bệch của y, Triệu Phổ cũng thấy áy náy lại có chút đau lòng, liền cười cười, nói, “Không sao…”

 

Công Tôn làm sao tin được a, hướng bên ngoài hét lên, “Hắn rốt cuộc làm sao vậy, là trúng độc hay bị đả thương a? Các ngươi nói cho ta biết ta phải trị!”

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không ổn, thanh âm của Công Tôn nghe thật nóng nảy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau… Tình huống này, nếu như bị lật tẩy coi như xong. Nghĩ tới đây, hai người rất không nghĩa khí chạy đi mất, Triển Chiêu còn bế theo Tiểu Tứ Tử, để tránh lát nữa bé bị ăn đòn, Bạch Ngọc Đường giơ tay xách Thạch Đầu đang vịn vào một bên chân hắn lưu luyến không buông lên.

 

Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau… Tình huống này còn tiếp tục thì sẽ có hai loại kết cục, một loại là sẽ bị lật tẩy, Công Tôn giận dữ hủy phòng ở, lưu lại có thể sẽ gặp bất trắc! Một loại khác chính là Công Tôn phát hiện rồi giận dữ, trước khi y kịp hủy phòng ở, Vương gia sẽ phát huy thói lưu manh tấn công! Ân ân lại ái ái một phen… Cái kia, bọn họ cũng không thích hợp lưu lại chỗ này, vậy thì đi hóng gió thôi!

 

Nghĩ tới đây, cả hai xoay người chạy.

 

Công Tôn thấy mọi người trước cửa đều đã đi, liền cảm thấy buồn bực, tâm nói, thế là thế nào?

 

Quay đầu lại nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ thấy cơ hội hiếm có, liền vươn tay, nắm tay Công Tôn.

 

Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ nhìn y, nói, “Thư ngốc… ta có lời muốn nói với ngươi.”

 

Công Tôn liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn, ngực âm ỉ đau, vươn tay giúp Triệu Phổ bắt mạch… Nhưng không có mạch đập, đành phải nắm cổ tay của Triệu Phổ, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Y còn chưa có một chút tâm lý chuẩn bị nào…

 

“Thư ngốc… Ta…” Triệu Phổ có chút kích động, hắn đã nghĩ, lúc này bày tỏ cũng không sai.

 

Nhưng Triệu Phổ khẩn trương, nên quên dùng Quy Tức pháp, Công Tôn vẫn đang cầm lấy cổ tay hắn… Không hiểu sao tự dưng cảm thấy mạch đang đập, hơn nữa lại mạnh mẽ hữu lực, giống như bình thường.

 

Công Tôn đầu tiên trong lòng vui vẻ, nghĩ còn có thể cứu, sau đó bèn tỉnh táo phát hiện —— Có chuyện!

 

Công Tôn nhìn nhìn sắc mặt của Triệu Phổ… Chỉ thấy bên trên tựa hồ có chút bột phấn, mà lại có mùi đàn hương, hơi nhíu mày.

 

Triệu Phổ bây giờ còn đang khẩn trương, hắn nắm lấy tay Công Tôn, nói, “Thư ngốc… Ta, ta thích ngươi.”

 

Công Tôn sửng sốt, nguyên bản hồ nghi cũng tạm thời gác qua một bên, mặt đỏ ửng nhìn Triệu Phổ, lời này chọc vào tim y, không hiểu sao, trong lòng ngứa ngứa.

 

“Thư ngốc!” Triệu Phổ kéo Công Tôn vào lòng.

 

Công Tôn không đề phòng ngã vào lòng hắn, liền thấy —— Cái cổ và mặt của Triệu Phổ, không phải cùng một màu.

 

“Thư ngốc, hai ta thành thân đi, thừa dịp này chuyện gì nên làm đều làm.” Triệu Phổ nói, nghiêng người, vừa định bổ nhào tới, thì thấy Công Tôn nhẹ nhàng vươn tay, sờ lên mặt hắn một cái.

 

Triệu Phổ sửng sốt.

 

Công Tôn thu lại ngón tay, chà chà, lại ngửi ngửi, sau đó… Đôi mắt híp lại, cười nhạt một tiếng, “Ha hả.”

 

Mặt mũi Triệu Phổ trắng bệch.

 

“Hay a Triệu Phổ.” Công Tôn nhếch miệng, “Thật nhìn không ra… Trên mặt ngươi có hương tro a.”

 

“Ha hả…” Triệu Phổ dự cảm việc lớn phát triển không đúng hướng, cũng cười gượng hai tiếng.

 

.

 

Lập tức, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang ở ngoài sân nghe trộm, chợt nghe được trong lòng truyền ra một tiếng rống khủng bố của Công Tôn, “Triệu Phổ, hôm nay ta với ngươi đồng quy vu tận!” Nói xong, Công Tôn chộp lấy cái gối, hung hãn đập Triệu Phổ, Triệu Phổ cả kinh bật dậy bỏ chạy, nói, “Thư ngốc, cái gối này làm bằng sứ a, ngươi bình tĩnh một chút!”

 

“Bình tĩnh con khỉ!” Công Tôn đuổi theo Triệu Phổ từ trong phòng vọt ra, quả nhiên Triệu Phổ không có việc gì, khỏe như trâu bò, vậy mà còn dám gạt y, làm y thiếu chút nữa…

 

Công Tôn lại nghĩ tới cảm giác vừa chua xót vừa tiếc nuối lại vừa khó thở ban nãy, càng nghĩ càng giận, giơ gối đầu đánh Triệu Phổ, “Ta đánh chết ngươi, hôm nay nhất định phải vì dân trừ hại tiêu diệt ngươi!”

 

Vì vậy, hậu viện của Khai Phong phủ loạn ầm cả lên.

 

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường một cái, “Chạy nhanh!”

 

Bạch Ngọc Đường vừa định đi, Công Tôn lại rống lên một tiếng, “Tiểu Tứ Tử ngươi phản rồi! Dám thông đồng với người khác gạt ta, hôm nay đập nát cái mông của ngươi!”

 

“Nha…” Tiểu Tứ Tử sợ hãi kêu lên một tiếng, Công Tôn liền phát hiện bé trốn ở sau tường.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy đại sự không ổn, rất không nghĩa khí, buông Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu ra, xoay người đào tẩu.

 

Công Tôn xông tới, liếc mắt thấy được Tiểu Tứ Tử, đem ôm lấy, đặt trên cái bàn đá, dùng sức đánh mông bé hai cái.

 

“Oa… Ô ô ô.” Tiểu Tứ Tử liền bắt đầu khóc.

 

Công Tôn vừa tức giận vừa đau lòng, Triệu Phổ vội tiến lên ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử đừng khóc… Phụ thân ngươi không nói lý lẽ, chúng ta đừng nhận thức y, hai ta cùng nhau, Cửu Cửu dưỡng ngươi!”

 

“Ngươi!” Công Tôn bị chọc tức, nói, “Tại sao ngươi dạy con ta đi gạt người?!”

 

Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Ngươi cả ngày không để ý tới con, ta ở bên nó nó đương nhiên theo ta!”

 

Công Tôn nghe được thì cảm thấy là lạ, ngữ điệu của Triệu Phổ… nghe như Tiểu Tứ Tử là con hắn sinh ra không bằng, còn ngươi ngươi ta ta…

 

Vừa nghĩ tới đây, Công Tôn lắc đầu, một lúc mới phản ứng được, hỏi, “Sao nói ta không ở bên con?”

 

“Ô ô ô…” Tiểu Tứ Tử bắt đầu khóc thật rồi, cái mông đau lại còn ủy khuất, ôm Triệu Phổ nói, “Phụ thân… phụ thân hư hư, phụ thân ở bên dược dược, không ở bên Tiểu Tứ Tử, còn đánh đánh.”

 

Lúc này, động tĩnh ở đây cũng kinh động những người khác ở Khai Phong phủ, Bao Chửng vừa lúc từ phụ cận đi ngang qua, tâm nói chuyện gì vậy a? Sao Tiểu Tứ Tử khóc thảm như vậy?

 

Nhìn Tiểu Tứ Tử khóc, trong lòng Công Tôn vốn đã sớm rối loạn, lại nghe được Tiểu Tứ Tử nói, nghĩ tới, nhận ra mấy ngày nay tựa hồ rất ít ở bên nó…

 

Nghĩ tới đây, Công Tôn cũng không tức giận, nghĩ là chính mình sai, nhưng suy đi nghĩ lại, chuyện này trực tiếp nói với y không phải tốt rồi sao? Tại sao lại diễn vở kịch này?! Hại y lo lắng muốn chết còn đánh Tiểu Tứ Tử.

 

“Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử ô ô khóc, càng khóc càng thương tâm.

 

Triệu Phổ vỗ Tiểu Tứ Tử, tâm nói, Tiểu Tứ Tử, ngươi đang diễn kịch hay là khóc thật vậy, đừng khóc nữa được không, khóc nữa phụ thân ngươi phỏng chừng tâm sẽ nát.

 

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử khóc thảm thương như vậy, bản thân cũng đau hỏng rồi, thấy Triệu Phổ còn ôm Tiểu Tứ Tử, càng nghĩ càng giận, căm tức liếc Triệu Phổ, “Đồ lưu manh, trả con ta, đều tại ngươi!” Nói xong, cầm gối đầu ném tới bản mặt mốc của Triệu Phổ.

 

Triệu Phổ nhanh chóng cúi đầu…

 

Vốn đang muốn khuyên Công Tôn vài câu, lại nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng “Ai nha”…

 

Triệu Phổ quay phắt đầu lại, chỉ thấy cái gối kia, không sai lệch, vừa lúc đập trúng cái trán của Bao Chửng vừa đi tới trước cửa… Cái gối đầu này, làm bằng sứ nha…

 

Mà tình cờ, lúc này Triệu Trinh vừa lúc rủ Bàng Cát cùng Bát Hiền Vương tới Khai Phong phủ tìm Bao Chửng, vụ án lần trước xử lý rất tốt, Triệu Trinh muốn tới ban thưởng cho mọi người ở Khai Phong phủ, thuận tiện nhờ Công Tôn bắt mạch, hắn gần đây ngủ không ngon, có chút đau đầu. Vừa tới cửa chợt nghe bên trong truyền ra tiếng ẩu đả, đi qua hành lang lại nghe tiếng Tiểu Tứ Tử khóc.

 

Mọi người liền vội vàng đến xem… vừa tới, thì thấy Bao Chửng bị một cái gối đầu từ trong viện bay tới… đập trúng.

 

 

Trầm mặc một lát sau, Bàng Cát giậm chân cười ha ha, một tay nâng cái bụng, một tay chỉ vào Bao Chửng nói, “Ai nha, thống khoái, thống khoái muốn chết ta rồi, lão Bao ngươi cũng có ngày hôm nay, ông trời mở mắt rồi!”

 

Triệu Phổ vừa thấy sự tình nháo lớn, quay đầu lại nhìn Công Tôn, “Ngươi xem đi, to chuyện rồi kìa!”

 

Công Tôn tức giận đến không nói nên lời.

 

Triệu Trinh vội bảo người tới dìu Bao Chửng dậy, tâm nói có chuyện gì vậy a?

 

Bao Chửng bị đập một cái choáng váng, thấy mấy ông sao sáng bay vòng. Công Tôn cũng không thèm cùng Triệu Phổ làm ầm ĩ thêm nữa, chạy tới giật lại Tiểu Tứ Tử, hung hăng đạp Triệu Phổ một cước.

 

“Au…” Triệu Phổ trợn mắt vốn định nói hai câu, nhưng vừa nhìn, mới phát hiện vành mắt Công Tôn đã hồng hồng, cũng ngây dại.

 

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử bỏ chạy, Thạch Đầu vội đuổi theo sau, Tiêu Lương nghe được động tĩnh cũng chạy tới xem, vừa thấy Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử chạy, cũng vội đuổi theo.

 

Tất cả mọi người thấy Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử như là khóc bỏ chạy… Tiểu Tứ Tử chắc chắn là đang khóc, vành mắt Công Tôn cũng hồng hồng.

 

Liếc mắt nhìn nhau, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt hoài nghi kiêm khinh bỉ nhìn Triệu Phổ —— Ngươi đã làm gì?!

 

Triệu Phổ tìm một cái ghế đá ngồi xuống, lau hương tro trên mặt, lại xoa xoa cái chân, ai đen đủi như ta a…

back top