Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 80: Núi hoang rừng vắng, ngoại ô không người

“Ý tưởng gì?” Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.

 

“Hmm, Dĩnh Xương phủ này, có hiệu bán thuốc hay không?” Công Tôn hỏi.

 

“Ách…” Triệu Phổ nhìn nhìn Giả Ảnh, nói, “Gọi một người bản địa tới đây.”

 

Rất nhanh, Giả Ảnh dẫn theo một người bản địa đến, Triển Chiêu hỏi hắn lời Công Tôn nói.

 

Người nọ vội gật đầu, nói, “Có a, Dĩnh Xương phủ có vài hiệu thuốc.”

 

Công Tôn nhìn Triệu Phổ, nói, “Đem chưởng quỹ của hiệu thuốc, lang trung, người bán thuốc, nói chung là có quan hệ đến thuốc trong Dĩnh Xương phủ đều tập trung hết đến đây!”

 

Mọi người tuy không quá rõ dụng ý của Công Tôn, nhưng cũng không phản bác, phỏng chừng sẽ có ý kiến hay, liền phái người đi tìm.

 

Không bao lâu, tất cả những người pha chế và buôn bán dược liệu đều tới, Công Tôn bảo mọi người đứng thành một hàng, sau đó bảo bọn họ chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên cho y xem.

 

Những người đó đều có chút không rõ, nhưng cũng không có cách, đành phải chìa tay ra cho Công Tôn xem.

 

Công Tôn nhìn từng người từng người, cuối cùng lựa ra vài người lưu lại, những người khác đều cho về.

 

Triệu Phổ quan sát những người ở lại, thì thấy bọn họ đều có một đặc điểm, da rất đen, tóc ngắn, lại lưu ý nhìn tay bọn họ một chút, chỉ thấy trên tay có những nốt chai thật dày, còn có nhiều vết xước.

 

Triệu Phổ hơi nhướng mi, nhìn Công Tôn.

 

Công Tôn cười nói, “Mấy người bọn họ, đều khá rành đường núi.”

 

“Nga?” Triệu Phổ cười hỏi ba người trước mặt, “Các ngươi biết đường vào núi?”

 

Mấy người đó đều vội lắc đầu, “Không biết.”

 

Mọi người khó hiểu nhìn Công Tôn.

 

Công Tôn mỉm cười nói, “Ba vị làm nghề gì?”

 

Ba người đó trả lời, cùng là chế tạo và mua bán dược liệu.

 

“Nga, thường ngày nhập hàng ở đâu nha?” Công Tôn hỏi, “Vùng này hẳn là không có quyển bách* a?”

 

*(quyển bách tên khoa học là Selaginella, một loài cây thuộc họ Selaginellaceae – quyển bá, ai muốn tìm hiểu về thực vật học vui lòng tra google -_-)

 

Một người trong đó tính tình tương đối thẳng, bèn nói, “Sao lại không có, Loan Thúy Thập Tam Phong này chính là nơi sản sinh quyển bách.”

 

“Loan Thúy Thập Tam Phong ẩm ướt như vậy, làm sao có thể sản sinh quyển bách?” Công Tôn khó hiểu hỏi, “Quyển bách chỉ mọc ở nơi khô ráo.”

 

“Trong núi là khô…” Người nọ đang nói, hai người bên cạnh tích cực nháy mắt với hắn, nhưng hắn có chút hấp tấp, chờ khi phản ứng được, thì đã lỡ miệng, hai người bên cạnh đều thở dài.

 

Mà mọi người xung quanh trong lòng đều hiểu rõ, thì ra mấy người này là buôn bán dược liệu, hơn nữa dược liệu của bọn họ đều hái từ Loan Thúy Thập Tam Phong.

 

Triệu Phổ hơi nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng, “Biết đường mà lại nói là không biết? Mấy người các ngươi không phải hành nghề y sao? Thấy yêu giáo hoành hành mà không tận lực ngăn cản, lòng dạ độc địa như vậy có tư cách làm người sao?”

 

Ba người mặt mày đều đỏ bừng, một người to gan nói, “Cửu Vương gia, không phải chúng ta không muốn… là bởi vì yêu giáo, yêu giáo quá mức đáng sợ, chúng ta sợ trúng nguyền rủa, liên lụy cửu tộc.”

 

“Thật không?” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Biết mà không báo, cùng tội với yêu giáo, các ngươi không dẫn đường, ta liền chém cửu tộc các ngươi.”

 

Mấy người thương nhân mặt mũi trắng bệch, giương mắt nhìn Triệu Phổ có chút không dám tin.

 

Triệu Phổ nhìn bọn họ chằm chằm, lạnh lùng nói, “Quân quy không như quốc pháp, kẻ nhìn đồng bào huynh đệ mình vào chỗ chết mà không để ý, thì đều đáng chém đầu.”

 

Ba người liền cảm thấy trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh.

 

Một bên, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cùng nhau ngồi phía sau bọn Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn qua, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, cọ cọ Tiêu Lương bên cạnh, nói, “Tiểu Lương Tử nha, Cửu Cửu suất hay không a?”

 

Tiêu Lương gật đầu, phụ họa nói, “Ừm, suất lắm!”

 

Tiểu Tứ Tử cùng nó hắc hắc cười, Triển Chiêu quay đầu, đối hai đứa dựng thẳng ngón tay trước miệng —— Suỵt!

 

“Vương gia, không phải chúng ta không muốn hỗ trợ.” Mấy thương nhân gánh không được, rốt cuộc mở miệng, “Yêu lực của yêu giáo này thật lợi hại, có thể vô hình giết người.”

 

“Uổng cho các ngươi hành nghề buôn dược liệu.” Âu Dương Thiếu Chinh có chút nhìn không được, “Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu? Làm gì có yêu pháp, đều là dùng chút độc dược tạo ra ảo ảnh mà thôi!”

 

Mấy người hái thuốc cũng không nói nữa, dáng vẻ đó, tựa hồ rất tin vào sự lợi hại của yêu giáo.

 

Bọn Triệu Phổ khẽ nhíu mày, yêu giáo này rốt cuộc có tà pháp gì? Khiến cho những người hái thuốc không tin y thuật, đi tin tưởng yêu ma tà túy.

 

“Nói chung, các ngươi cứ dẫn đường là được.” Triệu Phổ thờ ơ, nói, “Ta cũng không bảo các ngươi đi đánh yêu giáo, dẫn chúng ta vào núi là được!”

 

Mấy người hái thuốc liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu.

 

“Vậy các ngươi đã từng thấy yêu giáo bên trong thâm sơn chưa?” Công Tôn đột nhiên hỏi.

 

Mấy người đều gật đầu, một người trong đó nói, “Từng thấy, ở sâu trong núi, nơi đó giống như một thôn làng xa xưa, rất nhiều người.”

 

“Có bao nhiêu người?” Triển Chiêu hỏi.

 

“Hm… Ít thì cũng phải có hai ba nghìn người.”

 

“Trước tiên dẫn bọn họ xuống dưới, bảo vẽ ra một tấm địa hình đồ.” Triệu Phổ phân phó, “Sau đó bố trí bọn họ nghỉ lại trong quân, chiêu đãi thật tốt, tìm người đi chiếu cố người nhà của bọn họ, đừng để bị quấy rầy.”

 

Mấy người hái thuốc mặt u ám như đưa tang, ý của Triệu Phổ rất đơn giản, các ngươi đừng nghĩ làm giả, mỗi người vẽ một bức, vạn nhất có chỗ sai, liền chém một lượt, vào núi thì các ngươi cũng đừng nghĩ dùng chiêu kế mà liều mạng, làm không tốt, người nhà các ngươi còn đang làm con tin kìa.

 

Ba người đó chỉ phải ngoan ngoãn phối hợp, đi xuống vẽ địa hình đồ.

 

Âu Dương Thiếu Chinh vừa nghe nói lập tức có địa hình đồ, liền vui vẻ chạy đi, xem mấy người hái thuốc vẽ.

 

Triệu Phổ nhìn mọi người, nói, “Hôm nay đã trễ, hôm qua chúng ta vất vả cả đêm, nghỉ ngơi một lúc trước đã, đợi sáng sớm mai sẽ thương lượng chuyện đánh lên núi.”

 

Chúng tướng đều lui ra ngoài, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng ra khỏi trướng (lều vải), bởi vì quân trướng vốn khá ít, cho nên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai người ở cùng một chỗ.

 

Hai người trước đây thật ra cũng từng ở cùng một gian phòng, bất quá vào quân trướng mới phát hiện, chỉ có một cái giường nhỏ, thì ra là ngủ chung a.

 

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhìn Triển Chiêu, sờ sờ mũi.

 

Triển Chiêu quan sát vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên mỉm cười hỏi, “Không biết Bạch huynh có quen ngủ chung với người khác hay không. Tướng ngủ của ta không được tốt cho lắm.”

 

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẻ mặt bỡn cợt, bèn cười nói, “Trùng hợp như vậy, tướng ngủ của ta cũng không được tốt cho lắm.”

 

“Ta từng không cẩn thận đá người ngủ chung xuống giường.” Triển Chiêu cười đến hai mắt loan loan.

 

“Ta từng thiếu chút nữa đánh người ngủ chung bất tỉnh.” Bạch Ngọc Đường cười đến vân đạm phong khinh.

 

Nói xong, hai người đối mặt, sau đó lại nhìn nhau mà cười rộ lên.

 

Lúc này, một tiểu giáo tới đưa cơm trưa cho cả hai, thấy cả hai đứng ngay giữa trướng, mặt đối mặt cười, tràng diện có chút quỷ dị.

 

.

 

Trong quân trướng của Triệu Phổ, đợi tất cả mọi người đi, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng thả lỏng, Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đưa cho Tiêu Lương, bổ nhào về phía Công Tôn, “Phụ thân.”

 

“Ơi.” Công Tôn nhanh chóng ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói, “Ngoan, có đói bụng không?”

 

“Không đói bụng.” Tiểu Tứ Tử nhìn bốn phía một chút, nói, “Phụ thân, phòng này thật thú vị.”

 

“Đây là quân trướng.” Triệu Phổ cũng từ sau soái án đi ra, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Thú vị không?”

 

“Hì, thú vị!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, từ trong lòng Công Tôn bổ nhào vào trong lòng Triệu Phổ, Triệu Phổ đón được, Công Tôn chun mũi.

 

Triệu Phổ cười bế Tiểu Tứ Tử ra ngoài, dẫn bé tham quan đại doanh bên ngoài, miêu tả ải Bắc, kể ra đại doanh đóng quân ở Vạn Kế dài vài trăm dặm, cái đó mới gọi là đồ sộ, đùa cho Tiểu Tứ Tử liên tục vỗ tay, nói muốn cùng Triệu Phổ đi đại mạc.

 

Triệu Phổ đắc ý, dụ dỗ được đứa nhỏ, lần sau sẽ dụ luôn người lớn!

 

.

 

Trong quân trướng, Công Tôn cảm thấy có chút buồn ngủ, nhịn một đêm, lên núi thì lại ngồi trong kiệu xóc nảy cả buổi, thật sự khiến người mệt mỏi.

 

Tiêu Lương thu dọn mọi thứ trong soái trướng, dạo này, Triệu Phổ hầu như luôn dẫn nó theo bên cạnh, như một tiểu đồng theo vào theo ra. Triệu Phổ bình thường hay vứt đồ bừa bãi, Tiêu Lương cơ bản đều giúp hắn dọn dẹp, những vật bên người cũng thu dọn ngay ngắn trật tự, điểm này Công Tôn rất bội phục. Y vẫn đều nghĩ Tiêu Lương là một hài tử hiếu động không thích ngồi yên, không ngờ khi an tĩnh lại, còn rất nề nếp như vậy, Tiểu Tứ Tử cũng được nó chăm sóc rất chu đáo.

 

“Tiểu Lương Tử?” Công Tôn đi tới sờ đầu nó, nói, “Nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai lại dọn dẹp.”

 

Tiêu Lương cười cười với Công Tôn, “Tiên sinh, ta hỏi ngươi chuyện này.”

 

Công Tôn gật đầu, ngồi xuống nghe nó nói.

 

“Hmm… Vương gia lúc trước sở dĩ không chịu nhận ta làm đồ đệ, có phải là nghĩ ta không phải kỳ tài luyện võ, học xong sẽ khiến hắn mất mặt?” Tiêu Lương thấp giọng hỏi.

 

Công Tôn lắc đầu nói, “Không phải, Triệu Phổ rất thích ngươi, ta nhìn ra được mà.”

 

“Vậy… Vì sao không chịu thu nhận ta?” Tiêu Lương có chút bối rối, ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, nói, “Ta rất muốn học công phu a, có thể lợi hại như Vương gia thì tốt rồi, như vậy có thể giết địch cứu người.”

 

“Cái gì?” Công Tôn ngước mắt nhìn nó, hỏi, “Ngươi nói giết địch cứu người?”

 

“Vâng.” Tiêu Lương gật đầu, có chút không rõ vì sao Công Tôn lại kích động như vậy.

 

“Nói cách khác, theo ý của ngươi, giết địch và cứu người đều quan trọng như nhau?” Công Tôn hỏi.

 

“Hmm… Là vậy a, không phải vì cứu người thì giết địch làm gì?” Tiêu Lương trả lời.

 

Công Tôn mỉm cười, hỏi, “Vậy… Báo thù thì sao? Ngươi còn nghĩ, trên thế giới này báo thù là chuyện quan trọng hơn tất cả không?”

 

Tiêu Lương suy nghĩ một chút, trả lời, “Báo thù đối với ta rất là quan trọng, những người ta quan tâm nhất bị hại chết, ta làm sao có thể không hận… Đương nhiên, ta cũng sẽ không lạm sát người vô tội, chỉ là, nếu Liêu quốc xâm phạm Đại Tống ta, chúng ta đây có thể nào lại không giết sạch bọn chúng? Ta vẫn nhớ kỹ tướng mạo của những người Liêu đã giết cha nương ta, sau này nếu để ta chạm mặt, ta tất nhiên phải giết chết bọn chúng.”

 

Công Tôn gật đầu.

 

“Còn có…” Tiêu Lương đột nhiên lầm bầm một câu.

 

“Còn có cái gì?” Công Tôn hiếu kỳ hỏi.

 

“Hm… Còn có, Cẩn Nhi không phải không có công phu sao.” Tiêu Lương nói, “Ta luyện được công phu rồi, có thể bảo vệ hắn.”

 

Công Tôn nhìn Tiêu Lương một lúc lâu, xoa xoa đầu nó, nói, “Tiểu Lương Tử, đem những điều ngươi vừa nói đi nói lại với Triệu Phổ, hắn sẽ thu nhận ngươi.”

 

“A?” Tiêu Lương có chút không tin, hỏi, “Có thật không?”

 

Công Tôn gật đầu, “Đương nhiên là thật.”

 

“Ừ, chính xác.”

 

Đang nói, thì thấy Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử đi vào, cười ha ha nói với Tiêu Lương, “Ngươi sớm nói như vậy là được rồi, lão tử đã sớm dạy cho ngươi.”

 

Tiêu Lương có chút ngốc lăng.

 

Công Tôn xoa xoa đầu nó, “Còn không đến dâng trà cho sư phụ?”

 

“Nga!” Tiêu Lương có chút kích động, vội đi châm trà, chạy tới phụng trà cho Triệu Phổ.

 

Triệu Phổ đem Tiểu Tứ Tử đặt xuống mặt đất, ngồi xuống uống trà, Tiêu Lương cung kính dập đầu lạy hắn, rốt cuộc nhận thức sư phụ.

 

Tiểu Tứ Tử thấy được, chớp chớp mắt, như vậy là muốn nói —— Bé cũng muốn bái sư, lên tiếng, “Cửu Cửu, ta cũng muốn bái sư.”

 

Triệu Phổ vừa định mở miệng nói Tiểu Tứ Tử không thích hợp luyện công, chợt nghe được Công Tôn “Khụ khụ” hai tiếng, trừng mắt liếc hắn —— Nhắc nhở hắn đừng quên, mấy bữa trước Tiểu Tứ Tử bị hắn chọc khóc!

 

Triệu Phổ vội ngậm miệng, nói, “Ách… Tiểu Tứ Tử, ngươi sao có thể gọi sư phụ được, ngươi nên gọi ta là cha!”

 

Công Tôn đỏ mặt, bất mãn liếc Triệu Phổ.

 

Triệu Phổ rất nhanh đá lông nheo —— Đó chính là ngươi chọn, muốn nó gọi sư phụ hay gọi cha hả?

 

Công Tôn không nói gì.

 

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt hỏi, “Vậy, gọi cha có phải cũng có thể học công phu?”

 

Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, có chút giật mình nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói… Hải nha, tiểu ngốc tử này thông minh ra rồi, không ngốc nữa!

 

Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại nhìn Triệu Phổ, dẩu mỏ miết miết vùng đệm thịt dày trên chân của Thạch Đầu, hỏi, “Cửu Cửu ngại Tiểu Tứ Tử ngốc, không muốn dạy Tiểu Tứ Tử sao?”

 

Triệu Phổ vội lắc đầu, “Không phải mà…”

 

Tiêu Lương một bên nói, “Cẩn Nhi, thiên phú của ngươi mà lại đi học công phu thì quá lãng phí, nên theo Công Tôn tiên sinh học y thuật, làm thần y mới phải.”

 

Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Nhưng, biết công phu, tương đối suất khí.”

 

Công Tôn đen mặt, trừng Tiểu Tứ Tử, vật nhỏ này muốn nói mình không suất như Triệu Phổ phải không? Cái mông nhỏ muốn ăn đòn!

 

Tiêu Lương cười cười, nói, “Tiểu Tứ Tử, có câu văn võ song toàn, văn nằm trước võ mà, ngươi đã quên nha, trong tam quốc nhiều đại tướng quân như vậy, đều chỉ có một văn nhân là Gia Cát Khổng Minh* chỉ huy.”

 

*(Khổng Minh Gia Cát Lượng trong Tam quốc diễn nghĩa)

 

Tiểu Tứ Tử trợn mắt tròn xoe, ngước nhìn Tiêu Lương hỏi, “Thật sao?”

 

“Ừa.” Tiêu Lương gật đầu, “Đúng vậy.”

 

Tiểu Tứ Tử sung sướng nở nụ cười, nói, “Ừa, vậy sau này, Tiểu Lương Tử sẽ nghe ta phải không?”

 

“Phải.” Tiêu Lương nghiêm túc gật đầu, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Lương Tử sau này đều nghe lời Cẩn Nhi.”

 

Tiểu Tứ Tử vui vẻ cười tít mắt, nói, “Vậy… Tiểu Tứ Tử sẽ chăm chỉ học y thuật là được rồi.”

 

Công Tôn âm thầm thở dài, hóa ra Tiểu Tứ Tử học y thuật là muốn Tiểu Lương Tử vui vẻ, mà không phải vì người cha này, tức chết…

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Công Tôn đột nhiên cảm thấy không ổn, nhìn lại Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy bé và Tiêu Lương đối diện cười tủm tỉm, trên mặt Tiểu Tứ Tử còn đỏ rực.

 

Công Tôn vội nháy mắt với Triệu Phổ —— Không ổn!

 

Triệu Phổ nhún nhún vai —— Có gì không ổn chứ?

 

Công Tôn sốt ruột, Tiểu Tứ Tử còn nhỏ như vậy, cũng bị làm hư, đều do Triệu Phổ này, chỉ biết ôm ôm bế bế, còn nói cái gì thành thân bậy bạ, khiến cho Tiểu Tứ Tử hiện tại ngay cả nên thích nam nhân hay nữ nhân đều không hiểu rõ, thực đúng là…

 

“Cáp a…” Triệu Phổ ngáp một cái, ngoắc ngoắc Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử chỉ vào một chiếc giường quân đội nhỏ, nói, “Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử, đêm nay ngủ ở đó, đi rửa mặt đi.”

 

Hai tiểu gia hỏa nhanh chóng xách Thạch Đầu chạy ra ngoài rửa mặt.

 

Công Tôn tiến tới kéo Triệu Phổ, nói, “Ai, không ổn, hai tiểu hài nhi kia hình như ưng ý nhau.”

 

Triệu Phổ không hề gì nhướng nhướng mi, nói, “Thanh mai trúc mã sao, hợp ý nhau có vấn đề gì chứ?”

 

“Không phải!” Công Tôn nghiêm túc nói, “Vậy… Sau này lỡ như…”

 

Triệu Phổ quan sát y một lát, mới hiểu được ý Công Tôn muốn nói, cười cười, “Ngươi gấp cái gì, hai đứa nó mới bao nhiêu, biết cái gì nha?!”

 

“Thật sao?” Công Tôn cũng còn chưa yên tâm.

 

“Ai, yên tâm.” Triệu Phổ nói, “Hai đứa nó sẽ không biết.” Vừa nói, vừa kéo Công Tôn ngồi xuống, nghĩ đến đêm nay được ngủ cùng giường, hắn liền kích động, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận cùng Công Tôn đồng sàng cộng chẩm một lần.

 

.

 

Bên cạnh thùng gỗ ngoài quân trướng, Tiêu Lương đang dùng một chiếc khăn sạch giúp Tiểu Tứ Tử lau mặt.

 

Tiểu Tứ Tử mở to một đôi mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử, ngươi sau này muốn cùng dạng người nào… thành thân nha?”

 

Tiêu Lương sửng sốt, sắc mặt có chút ửng hồng, nói, “Hm… Cẩn Nhi còn ngươi thì sao?”

 

“Ngô…” Tiểu Tứ Tử nhìn nơi khác, trên mặt có hai mảnh đỏ rực hai bên má.

 

Tiêu Lương nghĩ nghĩ, hỏi, “Cẩn Nhi, bằng không, hai ta thành thân đi?”

 

Tiểu Tứ Tử mặt càng đỏ hơn, gật đầu, “Ngô, hảo nha, ngươi, không được đổi ý nha.”

 

“Chúng ta ngoéo tay?” Tiêu Lương vươn tay đến, cùng Tiểu Tứ Tử ngoéo tay.

 

Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương ngay trước mặt mình, cân nhắc một chút, nghĩ hẳn là nên học theo Cửu Cửu, tạo một chút uy tín, đồng thời ăn một chút đậu hũ của Tiểu Lương Tử. Vì vậy, Tiểu Tứ Tử đột ngột tiến tới… Thu…

 

Tiêu Lương liền cảm giác trên mặt nóng hầm hập, nhìn lại Tiểu Tứ Tử, mặt bé đỏ bừng.

 

Tiêu Lương ngây ngẩn cả người, sau đó, mặt cũng đỏ như muốn tích máu, nắm tay Tiểu Tứ Tử, vui vẻ như điên.

 

Bên cạnh trướng bồng, Tử Ảnh túm túm Giả Ảnh, “Ai ai, Tiểu Lương Tử này tài hơn Vương gia, Vương gia lâu như vậy còn không đối phó được Công Tôn, Tiểu Lương Tử mới quen vài ngày, đã bắt được Tiểu Tứ Tử.”

 

Giả Ảnh thở dài gật đầu, ai, cái này kêu là thượng bất chính hạ tắc loạn.

 

.

 

Đêm đó, Triệu Phổ vốn muốn hạnh phúc ôm Công Tôn đi vào giấc ngủ, nhưng…

 

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, ngủ trên giường nhỏ, Triệu Phổ xoay mặt, chỉ thấy đầu bên kia là Thạch Đầu và Tiểu Lương Tử đang ngủ rất hạnh phúc.

 

Triệu Phổ liền phiền muộn, lúc Tiêu Lương trở về thì mặt mày đỏ rực, bị sốt sao?

 

Tiểu Tứ Tử thì ôm Công Tôn cọ tới cọ lui, mơ mơ màng màng kêu, “Tiểu nương tử…”

 

 

Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ thần thanh khí sảng dậy thật sớm, thấy Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vẫn đang ngủ, Tiểu Lương Tử đã đứng dậy mặc y phục, mà Thạch Đầu không biết đã từ lúc nào chạy đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, chổng vó ngủ đến ngáy khò khò.

 

Triệu Phổ lắc đầu, ra khỏi trướng bồng, duỗi thắt lưng, đánh quyền, thuận tiện dạy Tiểu Lương Tử vài bước cơ bản.

 

Trông cậy vào Triệu Phổ kiên nhẫn giảng dạy là chuyện không thể, hắn đánh cho Tiêu Lương xem một bộ quyền, rồi để Tiêu Lương tự luyện, không hiểu thì hỏi hắn.

 

Tiêu Lương sửng sốt một lát, liền dựa theo dáng vẻ của Triệu Phổ mà luyện quyền. May mà nó thông minh cơ linh, học được rất nhanh.

 

Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng từ trong phòng đi ra, Triển Chiêu xoa cổ, Bạch Ngọc Đường xoa vai, hai người vẻ mặt mệt mỏi, tựa hồ ngủ không ngon.

 

“Ngủ không quen à?” Triệu Phổ hỏi hai người.

 

Cả hai liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng.

 

Lúc này, Công Tôn cũng ngáp đi ra, trong lòng ôm Tiểu Tứ Tử còn lèm nhèm buồn ngủ, cùng với Thạch Đầu được Tiểu Tứ Tử ôm, còn ngủ đến mơ mơ màng màng.

 

Công Tôn thấy được nét mặt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cũng có chút hiếu kỳ, rất muốn biết hai người tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

 

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đối diện nhau không nói chuyện, chỉ thở dài, chạy đi rửa mặt.

 

Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ gọi Giả Ảnh, hỏi, “Tối hôm qua có chuyện gì vậy?”

 

Giả Ảnh nhướng mi, “Hai người bọn họ tối hôm qua ở trong cùng một đại trướng, ta lại không ở…”

 

“Ngươi không biết?” Triệu Phổ vẻ mặt không tin, “Ngươi không đến nghe trộm sao?”

 

Giả Ảnh mở to hai mắt, nói, “Ta là loại người hay nấp sau góc tường sao?”

 

Triệu Phổ nhíu mày nhìn hắn, “Vậy rốt cuộc có nghe hay không?”

 

Giả Ảnh trầm mặc một hồi, “Nghe.”

 

Công Tôn và Triệu Phổ đều vô lực, hỏi, “Hôm qua có chuyện gì?”

 

Giả Ảnh nhỏ giọng nói, “Ta ở bên ngoài, nghe được bên trong đầu tiên là ‘ soạt’ một tiếng, sau đó là ‘Bịch’ một tiếng, sau đó là ‘Binh binh binh binh’, cuối cùng biến thành ‘Két két két két’.”

 

Triệu Phổ và Công Tôn nhìn hắn một lúc lâu, Triệu Phổ nhịn không được hỏi, “Ngươi nói tiếng người hả?”

 

Giả Ảnh bĩu môi, cũng chạy đi rửa mặt.

 

.

 

Mọi người ăn xong bữa sáng, Âu Dương Thiếu Chinh đi tới, mang theo mấy thương nhân hái thuốc, còn có địa hình đồ mà bọn họ đã vẽ xong.

 

“Địa lý cơ bản đã tìm hiểu rõ ràng.” Âu Dương Thiếu Chinh đem bản vẽ đưa cho Triệu Phổ xem.

 

Triệu Phổ tiếp nhận, khẽ nhíu mày hỏi, “Xem trong này, Loan Thúy Thập Tam Phong kỳ thực là vòng tròn, tại vùng trung tâm dưới cùng của sơn cốc có một thôn xóm, ở đó chính là tất cả dân cư của yêu giáo?”

 

“Đúng.” Một người hái thuốc nói, “Leo lên chỗ cao nhất của Loan Thúy Thập Tam Phong, nhìn xuống là có thể thấy.”

 

“Tìm được đường tới đó chứ?” Triệu Phổ hỏi.

 

“Ừ.” Âu Dương Thiếu Chinh gật đầu, “Mở rộng đường núi một chút, có thể dẫn đại quân tiến đến, bất quá ta muốn đi dò đường trước đã.”

 

“Tốt.” Triệu Phổ gật đầu, “Ta đi với ngươi.”

 

Âu Dương Thiếu Chinh nhíu mày, nói, “Vương gia, ngươi cứ ở lại đây đi, đường núi khó đi, lỡ như…”

 

Triệu Phổ nhướng mi nhìn hắn, “Ngươi cho ta là thư sinh đi hai bước liền thở hồng hộc à?”

 

Vừa dứt lời, bị Công Tôn hung hãn đạp một cước.

 

Triệu Phổ ngượng ngùng sờ đầu, cái tội nhanh miệng.

 

“Ta cũng đi.” Công Tôn nói.

 

“Ta cũng đi.” Tiểu Tứ Tử vô giúp vui, Công Tôn trừng mắt liếc bé, “Ngươi không được đi!”

 

Tiểu Tứ Tử mếu máo, được Tiêu Lương dắt đến một bên rửa mặt.

 

Vì vậy, Triệu Phổ, Công Tôn, Âu Dương Thiếu Chinh, còn có Tử Ảnh Giả Ảnh năm người, dẫn theo hai người hái thuốc cùng nhau lên núi, tìm nơi ở của yêu giáo.

 

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và các ảnh vệ khác lưu lại.

 

 

Sau nửa canh giờ, Triệu Phổ vừa leo đến giữa sườn núi, chỉ thấy Công Tôn vịn vào một thân cây thở hổn hển, địa thế núi này không thể so với đất bằng, không có đường, khó đi.

 

Triệu Phổ tiến tới, “Ta cõng ngươi đi?”

 

Công Tôn đương nhiên không muốn, “Không sao! Tự đi được.”

 

Triệu Phổ đành phải ở bên cạnh nhìn y, nhưng, hiện tại là giữa sườn núi, hắn sợ thư ngốc này đạp trúng cái gì sắc nhọn rồi bị thương, còn không bằng để mình cõng y.

 

Âu Dương Thiếu Chinh cũng nhíu mày, nói với người hái thuốc, “Đường này khó đi quá.”

 

“Không có cách nào khác a quan gia.” Một người hái thuốc nói, “Con đường này là đường lên núi gần nhất.”

 

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Triệu Phổ nói, dựa vào thân cây bên cạnh.

 

Song song, chợt ghe người hái thuốc nói với Âu Dương Thiếu Chinh, “Đúng rồi, cây ở đây cũng không thể dựa vào, có rất nhiều gốc đã mục cả rồi…”

 

Còn chưa dứt lời, Triệu Phổ liền cảm thấy thân cây mềm nhũn… Sau đó, dưới chân là khoảng không.

 

“A!” Công Tôn thấy phần đất dưới chân Triệu Phổ bị sụt, hắn đã rơi xuống dưới.

 

Triệu Phổ mắng một tiếng xui, tính thả người nhảy lên… Nhưng ngay trong nháy mắt hắn thấy… mặt đất dưới rừng cây khá bằng phẳng, tựa hồ có một sơn động, trên động còn có chữ.

 

Hắn ngây người một lát, liền đơn giản thả tự do để mình rơi xuống, muốn xem xem nơi này là nơi nào.

 

Nhưng Công Tôn lại cho rằng Triệu Phổ đứng không vững nên ngã xuống, vội vươn tay tới muốn kéo qua, sau đó dưới chân vừa trượt, cũng ngã xuống…

 

Tử Ảnh và Giả Ảnh mở to hai mắt, Âu Dương Thiếu Chinh gấp đến giơ chân, “Ai nha, chuyện gì xảy ra?”

 

Triệu Phổ thấy Công Tôn bổ nhào về phía mình, thật cảm động mà, xem đi, hoạn nạn gặp chân tình, thư ngốc quả nhiên chung tình với mình không thôi, nếu không thì sao lại không chút chần chờ mà nhảy xuống với mình chứ?!

 

Triệu Phổ nhanh chóng vươn tay ôm lấy, đạp lên một đoạn cây khô lấy lại cân bằng, bình ổn đáp xuống đất.

 

Tử Ảnh từ khe hở trong rừng cây nhìn xuống, thấy Triệu Phổ đáp xuống đất, còn kéo Công Tôn tiến tới phía trước, liền hỏi, “Vương gia?”

 

Triệu Phổ đặt tay sau lưng, xua xua tay với bọn họ.

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Âu Dương Thiếu Chinh thở dài nói, “Ai, trước tiên ngồi chút đi, chúng ta cũng nghỉ ngơi một lát, đúng là hoàng đế không vội thái giám gấp muốn chết rồi.”

 

Tử Ảnh khó hiểu hỏi Giả Ảnh, “Vương gia muốn làm gì?”

 

Giả Ảnh nhướng nhướng mi với hắn, “Ai, chốn hoang dã không người, còn có thể làm gì chứ?”

 

Tử Ảnh mở to hai mắt, “Chẳng lẽ?!”

 

Giả Ảnh nheo mắt lại, “Ta nghĩ đây là cơ hội tốt, hơn nữa đừng quên, Công Tôn tiên sinh tự mình nhảy xuống, Vương gia mà không hành động, thì chẳng phải khiến cho liệt tổ liệt tông của Triệu gia hắn thất vọng sao?!”

 

Tử Ảnh gật đầu a gật đầu, hai tay chắp lại hình chữ thập, “Ông trời, hãy cho Vương gia toại nguyện đi!”

back top