Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 86: Quan vu Thử Miêu đích lương tử (Về mối thù của Thử Miêu)

Triệu Phổ có thể cảm giác được, Công Tôn chống cự hắn càng ngày càng ít, phòng bị hắn cũng càng ngày càng thấp, thuận theo và quan tâm hắn, thì càng ngày càng nhiều, nhưng Công Tôn thủy chung rất lý trí.

 

Giữa hắn và Công Tôn, thật giống như cách một tầng lụa mỏng, luôn luôn thiếu khuyết một bước cuối cùng.

 

Triệu Phổ rất muốn đâm thủng tầng lụa mỏng đó, nhưng lại thiếu một lý do hoàn mỹ, nếu như mạnh mẽ xông vào, khó tránh khỏi thô bạo khiến y ghét, hắn cực lực nhẫn nại, không muốn lưu lại ấn tượng xấu đối với Công Tôn.

 

Công Tôn đối với Triệu Phổ, cũng tựa hồ còn kém một chút trợ lực cuối cùng.

 

Từ sự đề phòng đối với tên “lưu manh” lúc ban đầu, đến bây giờ, đem Tiểu Tứ tử trọng yếu nhất giao phó cho hắn, cũng hoàn toàn yên tâm, dù cho hắn làm một ít cử động thân mật, chính y hiện tại thật sự cũng không chán ghét… Nói chung, giữa bọn họ, tựa hồ đã nước chảy thành sông, tất cả cũng chỉ là từng bước tới gần.

 

Nhưng một bước cuối cùng luôn luôn không đến.

 

Hai đương sự ngây ngô, Triệu Phổ tùy tính, Công Tôn tùy duyên, hai người đều không nhanh không chậm không chút hoang mang, thỉnh thoảng Triệu Phổ không chịu nổi mới đè lại thư ngốc kia hôn một cái, một cỗ rục rịch trong lòng cũng bị khắc chế xuống, hắn cũng không tâm không phế tiếp tục hài lòng.

 

Thế nên hai người không vội, nhưng người khác thấy gấp.

 

Đương nhiên, sốt ruột nhất chính là Tiểu Tứ tử.

 

Nhưng Tiểu Tứ tử là tiểu một oa nhi, bé thấy được các đại nhân thân thân, thì nghĩ đó đã là một cực hạn thân mật nào đó rồi, ngay cả thân thân cũng làm, cùng với chân chính cùng một chỗ, cũng chỉ còn chờ ăn hỉ yến, lúc trở về, tìm cách để Cửu Cửu và phụ thân thành thân là được. Tiểu Tứ tử ước lượng tiểu hà bao mà ngày đó Tử Ảnh thêu cho bé, bên trong có toàn bộ tài sản của bé, không biết có đủ để làm sính lễ cho phụ thân không đây? Cửu Cửu hình như rất có bạc nha… Sính lễ của phụ thân cũng phải khí phái một chút mới được.

 

Không đề cập tới tiểu toán bàn (bàn tính nhỏ) Tiểu Tứ tử khả ái, nói về Công Tôn và Triệu Phổ hai người.

 

.

 

Sau khi gác lại tâm sự và thói quen thân mật, hai người tận lực nói đến công sự lần này… Làm sao từ Tống Thanh Minh lai lịch bất minh xuống tay, mới có thể tận khả năng không uổng khí lực mà tiêu diệt yêu quốc kia.

 

Dùng trí đương nhiên là lựa chọn số một, then chốt là tìm được nhược điểm và điểm nhập khẩu.

 

Mà ngay khi Công Tôn và Triệu Phổ một lòng một dạ đối phó Tống Thanh Minh, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì đang nghĩ tới biện pháp khác.

 

.

 

Nếu như nói, Triệu Phổ là phong cách của quân nhân, thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì lại là phong cách của người giang hồ.

 

Ở lại quân doanh một khoảng thời gian, Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút buồn bực, nên muốn đi ra ngoài một chút, Triển Chiêu vừa lúc cũng buồn chán, liền theo bồi hắn.

 

Hai người suy tính một chút, quyết định dọc theo Loan Thúy Thập Tam Phong này dạo một vòng, nhìn xem phụ cận có đầu mối gì có thể tra ra hay không.

 

Hai người cũng không kỵ mã, lắc lư hướng xa xa, đi một khoảng xa, có thể nhìn thấy doanh trại với một bộ phận binh sĩ, bố cục rất hợp lý, cũng không khỏi cảm thán, đại quân của Triệu Phổ quả nhiên đều được huấn luyện kỹ lưỡng.

 

“Ngươi thấy Tống Thanh Minh như thế nào?” Tính cách của Triển Chiêu tương đối cởi mở, bất quá Bạch Ngọc Đường quá yên lặng, cho nên Triển Chiêu đành tự giác, muốn đi cùng Bạch Ngọc Đường thì trước tiên nên tìm một chủ đề để nói.

 

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Chưa tiếp xúc.”

 

“Nói ra cảm giác nghe chút coi sao.” Triển Chiêu vươn tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường, phỏng chừng toàn bộ giang hồ dám làm động tác này hơn nữa lại làm được tự nhiên như vậy, cũng chỉ có Triển Chiêu.

 

Tính cách Bạch Ngọc Đường rất cổ quái, có ba điều kỵ, cơ bản ai ở trước mặt hắn làm ba chuyện này thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

 

Thứ nhất, nói hắn đẹp.

 

Thứ hai, chạm tay vào hắn.

 

Thứ ba, nói xỏ nói xiên bốn vị huynh trưởng của hắn.

 

Triển Chiêu ngoại trừ điều thứ ba, thì hai điều trước đều đã làm, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không làm gì với hắn. (làm gì là làm gì? Tại sao không làm >”

 

Nhìn từ điểm này, Bạch Ngọc Đường tựa hồ tương đối dung túng Triển Chiêu.

 

Triển Chiêu người này, cực độ dễ ở chung, bất quá hắn có ba loại người không muốn kết giao.

 

Loại thứ nhất, người không ưa nói.

 

Loại thứ hai, người không ưa cười.

 

Loại thứ ba, người xấu.

 

Bạch Ngọc Đường ngoại trừ loại thứ ba, thì hai loại trên đều có, nhưng Triển Chiêu vẫn cùng hắn xưng huynh gọi đệ, theo một mặt khác mà nói, Triển Chiêu cũng tương đối dung túng Bạch Ngọc Đường.

 

Hai người sau khi ở chung một đoạn thời gian, tuy rằng thường xuyên tranh hơn tranh thua, bất quá coi như là “tâm đầu ý hợp”.

 

“Lần trước ngươi nói nhìn Tống Thanh Minh kia không thuận mắt lắm mà?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

 

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

 

“Vì sao?” Triển Chiêu có chút khó hiểu.

 

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Cảm giác.”

 

“Nga.” Triển Chiêu gật đầu tỏ vẻ lý giải, “Cảm giác a…”

 

“Còn ngươi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

 

“Ân… Không thể nói rõ được.” Triển Chiêu nói, “Ta không quá sở trường giao du với người tâm cơ quá nặng.

 

“Vì sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hắn.

 

“Bởi vì ta là người ngay thẳng a.” Triển Chiêu cười tủm tỉm trả lời.

 

Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn nơi khác.

 

Triển Chiêu tiếp tục cười, “Ta nghe nói Hãm Không đảo phong cảnh như tranh, có cơ hội đi xem một chút thì thật tốt.”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, nói, “Nếu ngươi muốn, lúc nào cũng có thể đi, bất quá đi đường thủy phải tìm thuyền của Hãm Không đảo.” Nói nói, Bạch Ngọc Đường từ trong lòng lấy ra một lệnh bài chế bằng trúc xinh xảo cho hắn, nói, “Tới bến đò, xuất ra mảnh trúc bài này, tự nhiên sẽ có người dẫn ngươi đi Hãm Không đảo.

 

“Ta lên đảo không sao chứ?” Triển Chiêu hỏi, “Ta nghe nói Hãm Không đảo không cho người ngoài tiến vào.”

 

“Ai nói?” Bạch Ngọc Đường đạm mạc cười, “Huynh trưởng ta hiếu khách, ngươi đến thì bọn họ sẽ rất vui.”

 

“Ta còn tưởng vì được phong làm Ngự Miêu sẽ đắc tội với các ngươi nữa chứ.” Triển Chiêu nói.

 

“Ai lại hẹp hòi như vậy.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ, ngắm nhìn cảnh núi.

 

“Nga…” Triển Chiêu cười cười, thu lại trúc bài, cười hỏi, “Trên đảo có đặc sản gì không?”

 

“Có.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Thứ khác thì không có, chỉ nhiều tôm cá, con mèo nhà ngươi khẳng định sẽ thích.”

 

Triển Chiêu nghe xong thì cười, cũng không phản bác, hai tay chắp sau lưng cầm Cự Khuyết, lắc lư đi tới.

 

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn gương mặt nghiêng của hắn, hỏi, “Chúng ta trước đây đã gặp mặt.” Lần này không phải nghi vấn, mà là ngữ khí khẳng định.

 

Triển Chiêu quay mặt lại nhìn hắn, cười hỏi, “Nhớ rồi?”

 

Bạch Ngọc Đường không gật đầu, bất quá cũng không lắc đầu, nói, “Ân… Có một chút, cũng không quá rõ.”

 

“Nói nghe chút chơi.” Triển Chiêu cười hỏi.

 

“Khi ta mười lăm tuổi vừa vào giang hồ… Đi qua Thường Châu một lần.” Bạch Ngọc Đường nói, “Khi đi ngang qua Thanh Sơn tự, nghe nói trong chùa có hung tăng tác loạn, bèn thừa dịp trời tối tiến vào trong chùa, muốn thu thập hung tăng này.”

 

Tiếu ý trên mặt Triển Chiêu càng đậm, cười hỏi, “Sao đó thì sao?”

 

“Sau đó ta gặp một hắc y thiếu niên, tiếp đó liền đánh nhau.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ta nhớ kỹ, hắn lúc đó còn dẫn theo vài niên thiếu và những người được cứu khác, tựa hồ đã giải quyết hung tăng này.”

 

“Ân.” Triển Chiêu hỏi, “Sau đó nữa? Nếu đều là làm chuyện tốt vì sao lại đánh nhau?”

 

“Bởi vì niên thiếu kia nói bừa.” Bạch Ngọc Đường nói.

 

“Thiếu niên đó chỉ bất quá là thấy một bạch y nhân đột nhiên xuất hiện, lớn lên thập phần tuấn mỹ, công phu lại giỏi, hơn nữa ban đêm nhìn không rõ lắm mới thuận miệng gọi một tiếng nữ hiệp… Không ngờ bạch y nhân đó tính tình thật cao ngạo, nói trở mặt liền trở mặt.” Triển Chiêu cười tủm tỉm nói.

 

Bạch Ngọc Đường nhướng cao đôi mày, “Quả nhiên là thế. Vậy cũng phải là ta thù ngươi mới đúng, tại sao ngươi lại hận ngược ta?”

 

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khó hiểu, bèn hỏi, “Lúc đó ngươi đã đánh nhau với ta một trận, vậy thù oán coi như giải quyết, nhưng ngươi lại còn nói thêm một câu!”

 

“Nói cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

 

“Tự nhớ.” Triển Chiêu nhìn nơi khác.

 

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, quả nhiên đã nhớ tới, “Ngươi nói không phải là…”

 

“Ân?” Triển Chiêu phồng má, giả vờ tức giận.

 

“Ngày ấy ta thấy ngươi khinh công rất cao, giống như một con linh miêu, cho nên mới mở miệng gọi một tiếng miêu.” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, “… Ngươi không phải vì chuyện này mà tức giận cho tới bây giờ chứ?”

 

Triển Chiêu nhướng mi, “Ta không được giận sao?”

 

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nói, “Con mèo nhà ngươi không giống loại hẹp hòi như vậy, vì một chữ mà ghi hận tới bây giờ a?”

 

“Một chữ hả…” Triển Chiêu nói, “Ngươi cũng biết, ngày đó bên trong đám người ta cứu ra, có thư đồng Bao Hưng của Bao đại nhân, hắn không nhớ rõ tên của ta, chỉ nhớ được tiếng miêu của ngươi, sau đó trong lúc vô ý cứu hoàng thượng và Bao đại nhân xuất hành, Bao Hưng nhao nhao gọi miêu ầm cả lên! Rồi tiếp đó hoàng thượng bị hắn nhắc nhở, liền phong Ngự Miêu, ta liền ù ù cạc cạc biến thành miêu, vậy không phải đều tại ngươi sao?!”

 

 

Triển Chiêu nói xong, Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người, sau một lát, chợt nghe được Bạch Ngọc Đường cười lên ha ha.

 

Triển Chiêu nhíu mày, người này thực sự là yêu nghiệt, cười rộ lên quá rạng rỡ!

 

Bạch Ngọc Đường không nhớ rõ chính mình đã bao lâu không cười như thế, không ngờ phong hào Ngự Miêu dĩ nhiên vì vậy mà có, thảo nào Triển Chiêu thấy hắn thì cổ cổ quái quái, thì ra vì một câu nói của chính mình làm cho con mèo này… Không phải, làm cho Triển Chiêu cả đời thành mèo.

 

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cười đến vui vẻ như vậy, cũng có chút tức giận, không thèm nhìn hắn tiếp tục đi đến phía trước, vòng qua phía Nam của Loan Thúy Thập Tam Phong, tới phía Đông, đến quan đạo lần trước trình diễn màn sơn tặc cướp tân lang.

 

“Gần đây vùng này đã không có người đi qua a?” Triển Chiêu hỏi, vừa nhìn nhìn quân binh hai bên.

 

“Chắc vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói, “Ngươi còn nhớ lần trước Công Tôn nói đến chuyện Ô Vu tộc không?”

 

“Nhớ kỹ a.” Công Tôn gật đầu.

 

“Nếu là một bộ tộc dựa vào ăn bám để sinh tồn… Ngươi nói trước đây bọn họ sống sót dựa vào cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

 

“Điểm này ta cũng thấy cổ quái.” Triển Chiêu gật đầu, “Vì sao đột nhiên trong khoảng thời gian này, lại bắt đầu vơ vét tài sản người khác?”

 

“Lý do không ngoài hai cái, một là cấp bách cần có ngân lượng.” Bạch Ngọc Đường nói.

 

“Nói về chuyện sinh tồn…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Khắp cả Loan Thúy Thập Tam Phong đều là tài bảo, lương thực bọn họ có thể tự mình trồng, động vật có thể đi săn, đương nhiên, còn có thể hái thuốc bán… Đủ để duy sinh.”

 

“Đó chính cấp bách cần ngân lượng sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nhưng bộ tộc này nhiều năm sinh hoạt tại nơi cách biệt với bên ngoài, cần ngân lượng để làm gì?”

 

“Muốn làm đại sự gì sao?” Triển Chiêu hỏi.

 

Bạch Ngọc Đường nhẹ gật đầu, “Hơn nữa còn cấu kết với sơn phỉ, cần đại lượng sơn tặc, lại chỉ làm ác ở phụ cận Loan Thúy Thập Tam Phong này… Giết nhiều người như vậy, ta không rõ lắm.”

 

“Ân?” Triển Chiêu đột nhiên hơi sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới gì đó.

 

“Gì vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

 

“Người vừa nói a… Giết nhiều người như vậy, Công Tôn cũng nói, cái gì chiêu hồn các loại gì đó…” Triển Chiêu hỏi.

 

“Ngươi nói là, thủ lĩnh của Ô Vu tộc có khả năng đã chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cho nên cần giết người để cúng tế cho hắn?”

 

“Hoặc là cúng tế tổ tiên a, hoặc là lễ mừng lớn.” Triển Chiêu nói, vươn tay kéo Bạch Ngọc Đường, “Đi, chúng ta trở lại hỏi Công Tôn tiên sinh một chút!”

back top