Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 89: Công Tôn lại có ý tưởng

Triệu Phổ và Công Tôn chạy tới địa điểm nhóm Âu Dương Thiếu Chinh đang mai phục.

 

“Vương Gia.” Âu Dương Thiếu Chinh đã phân công các binh sĩ chia ra bốn phía, chuẩn bị bao vây Yêu quốc bất kỳ lúc nào.

 

“Tình huống hiện tại như thế nào?” Triệu Phổ hỏi.

 

“Bạch huynh đã tiến vào.” Âu Dương Thiếu Chinh trả lời, “Triển Chiêu cũng đã cùng vào, chẳng qua không biết tình huống hiện tại thế nào, chúng ta chờ tín hiệu hành động.”

 

“Tống Thanh Minh đâu?” Công Tôn hỏi, “Có người theo dõi hắn không?”

 

“Các ảnh vệ đã canh chừng rất gắt gao, bây giờ chắc chạy không thoát.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Một khi chúng ta ở đây bắt đầu tiến công, sẽ đem bắt hắn lại.”

 

“Hắn hiện tại đang ở đại doanh à?” Công Tôn hỏi.

 

“Không, hắn vừa đề nghị đòi giúp chúng ta, cho nên các ảnh vệ dẫn hắn tới bãi săn rồi, trên đường khéo léo kéo dài thời gian một chút, bãi săn cũng đã bố trí mai phục.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Mặt khác, bọn nhỏ đã được chuyển dời đến nơi an toàn, yên tâm.”

 

Công Tôn gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Tứ Tử không ở bên cạnh, thủy chung cũng có chút bận tâm.

 

“Bạch Ngọc Đường đi vào đã bao lâu rồi?” Triệu Phổ hỏi.

 

“Mới vừa vào chưa bao lâu.” Âu Dương Thiếu Chinh nhún nhún vai, “Có điều với tình hình của hắn… Đợi lát nữa không biết sẽ náo loạn thế nào nữa, thật thú vị.”

 

Công Tôn và Triệu Phổ đều ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, một hồi nếu lỡ như yêu vương kia lắm miệng nói một câu mà Bạch Ngọc Đường không thích nghe, không biết có thể trực tiếp đánh nhau không đây, đều thay yêu vương lau mồ hôi.

 

 

Bạch Ngọc Đường giả trang thành Triệu Trinh, bất đắc dĩ theo Yêu vương Long Bá Minh đi vào, tình huống của Yêu quốc không gay go như trong tưởng tượng, chí ít dọc đường đi, Bạch Ngọc Đường thấy được rất nhiều dân chúng bình thường. Còn có vài tiểu hài tử, đều hiếu kỳ mở to mắt ra nhìn hắn, tuy rằng quần áo đều cổ quái, nhưng cũng không giống như trong truyền thuyết, mỗi người đều là Vu Sư.

 

“Để bảo hộ bọn nhỏ này, ta không dạy chúng vu thuật.” Long Bá Minh tựa hồ nhìn ra tâm tư của Bạch Ngọc Đường, liền mở miệng, “Hoàng thượng nếu muốn tiêu diệt Ô Vu tộc ta, xin hãy tha cho những hài tử này.”

 

Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn, Long Bá Minh này là một thủ lĩnh giỏi, chẳng qua lời của hắn là thật hay là diễn trò thì không rõ. Vẫn duy trì đề phòng, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu, Long Bá Minh cười, “Đa tạ hoàng thượng.”

 

Sau đó, hai người đi vào nội điện, tuy nói là nội điện, nhưng thoạt nhìn lại khá đơn sơ.

 

Nhìn quanh bốn phía, Bạch Ngọc Đường liền thấy Long Bá Minh ra hiệu cho mình… Còn phải tiếp tục đi sâu vào.

 

Chẳng lẽ đến thư phòng hay nơi nào khác? Bạch Ngọc Đường không phải rất minh bạch, nhưng vẫn theo hắn tiếp tục đi tới.

 

Ra nội điện, đi qua một hành lang dài, thì thấy phía trước có một tòa tiểu lâu, giống như một ngọn tiểu bảo tháp hai tầng.

 

Long Bá Minh mở cửa, mời Bạch Ngọc Đường đi vào.

 

Bạch Ngọc Đường vào trong mới phát hiện, dường như nơi này là từ đường, phía trước thờ phụng tượng thần và rất nhiều bài vị. Thoạt nhìn có chút âm trầm quỷ dị, đặc biệt bức tượng thần kia, chẳng phân biệt được là nam hay nữ, chỉ kỳ quái thì không nói, diện mục còn hung ác.

 

Long Bá Minh đi đến tầng thứ hai của tiểu lâu, Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nói thầm trong lòng, ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng không được sao? Tại sao phải đi lòng vòng như vậy?

 

Lên lầu các mới phát hiện, thì ra ở đây là một thư phòng nhỏ, bày rất nhiều tài liệu, xem ra là nơi Long Bá Minh thường ngày làm việc.

 

“Hoàng thượng, xin mời ngồi.” Long Bá Minh chỉ chỉ chiếc giường nhỏ bên tay, ra hiệu bảo Bạch Ngọc Đường đến đó ngồi.

 

Bạch Ngọc Đường cũng không nói thêm gì, đi đến ngồi xuống.

 

Long Bá Minh cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

.

 

Triển Chiêu và Hắc Ảnh Bạch Ảnh theo dõi từ xa, Triển Chiêu thấy thời cơ không sai, hai người bọn họ ở trên tầng hai của ngọn tháp, vừa lúc ngồi trên cây có thể theo dõi. Hắn giỏi khinh công, nhảy lên ngọn cây, trốn bên trong tán cây rậm rạp, tuy k

 

hông nghe được bên kia nói gì, nhưng nhất cử nhất động của Bạch Ngọc Đường và Long Bá Minh đều có thể thấy rất rõ ràng.

 

Triển Chiêu nhìn một hồi, chỉ thấy Long Bá Minh ngồi sát Bạch Ngọc Đường, liền cong khóe miệng, vẻ mặt xem náo nhiệt. Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, Long Bá Minh ngồi quá gần hắn, nếu là hoàng đế, hẳn là không ai dám ngồi gần hắn như vậy, chẳng qua nghĩ nghĩ lại, hôm nay nếu Triệu Trinh bị coi là tù nhân, đương nhiên không thể tranh cãi gì, đành phải nhẫn nại.

 

Long Bá Minh ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, tỉ mỉ quan sát… Nhìn gần, Triệu Trinh càng đẹp đến nỗi khiến hắn phải giật mình.

 

Long Bá Minh âm thầm thắc mắc, lâu nay nghe nói người của Triệu Thị hoàng tộc đều trông khá là đẹp. Nghe nói Triệu Phổ cũng là anh tuấn bất phàm, Bát Vương Gia nho nhã tuấn tú, nhưng chưa từng nghe nói Triệu Trinh là một vị mỹ nam tử như vậy. Hắn cũng không phải chưa thấy qua những người đẹp, nhưng tướng mạo này của Triệu Trinh, nói một cách không khách khí, dù hắn có tự xưng là thiên hạ đệ nhất đệ nhị mỹ nhân phỏng chừng cũng không ai dám dị nghị gì.

 

.

 

Triển Chiêu ở phía sau tán cây nhìn, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười tươi rói, không biết xuất phát từ tâm tính gì, nói chung là thấy Bạch Ngọc Đường gượng gạo, muốn phát tác nhưng phải lấy đại cục làm trọng cho nên đành nhẫn nại, hình dạng đó thật sự thú vị quá nha.

 

Hắc Ảnh Bạch Ảnh một bên liếc mắt nhìn nhau, thần tình của Triển Chiêu khiến trong đầu bọn họ hiện lên một câu —— E sợ thiên hạ bất loạn.

 

.

 

Bạch Ngọc Đường thấy Long Bá Minh không nói chuyện, chỉ lo nhìn chòng chọc vào mình, có chút mất kiên nhẫn, hỏi hắn, “Ngươi có điều gì muốn nói?”

 

Long Bá Minh lúc này mới khôi phục tinh thần, nghĩ mình có chút thất lễ, gật nhẹ đầu nói, “Không dối gạt hoàng thượng, ta có một thỉnh cầu quá đáng.”

 

Bạch Ngọc Đường không động thanh sắc, chờ hắn nói hết, Long Bá Minh lại nhìn vào cặp mắt của Bạch Ngọc Đường, khóe mắt đuôi mày đều toát ra một phần thần vận tuấn dật, khiến hắn bất giác nhìn chằm chằm không thể dời được tầm mắt.

 

.

 

Triển Chiêu xa xa nhìn qua, trong ngực buồn bực, tại sao Bạch Ngọc Đường còn nhẫn nại a? Động thủ đi chứ?!

 

.

 

Bạch Ngọc Đường quả thực đã sắp chịu hết nổi, tên Long Bá Minh trước mặt này, ánh mắt nhìn người khác quả thật có chút hạ lưu, nếu là thường ngày, Bạch Ngọc Đường đã sớm chém hắn một đao. Nhưng hôm nay còn chưa hỏi ra được kết quả mà bọn Triệu Phổ muốn biết, hơn nữa bên ngoài còn có mấy vạn đại quân mai phục, lỡ như vì một sai lầm của hắn ở đây tạo thành tử thương không đáng, vậy thì phiền phức rồi.

 

“Nói đi, thỉnh cầu gì?” Bạch Ngọc Đường đánh gãy sự quan sát trắng trợn của Long Bá Minh, hối thúc hắn mau nói.

 

“Nga.” Long Bá Minh cười nói, “Ta muốn làm Quốc Sư của Đại Tống.”

 

Bạch Ngọc Đường có chút không rõ Đại Tống triều có chức Quốc Sư này hay không, đến tột cùng là phụ trách cái gì, nhưng thật ra cũng thường nghe nói Tây Hạ và Liêu quốc có tồn tại nhân vật như vậy, cơ bản đều là hiến mưu hiến kế, rất nhiều kẻ có võ công rất giỏi còn có chút pháp thuật tà môn ma đạo.

 

“Vì sao?” Bạch Ngọc Đường thờ ơ hỏi.

 

Long Bá Minh trong lòng khẽ động, vị thiên tử trẻ tuổi này hỏi hắn vì sao phải làm Quốc Sư? Hay là hỏi thân là thiên tử, vì sao phải cho hắn làm Quốc Sư sao… Dưới tình huống như vậy, vẫn trấn định tự nhiên, khi nói ra suy nghĩ thì rõ ràng lá gan cũng lớn… Triệu Trinh này căn bản không đơn giản, Long Bá Minh thầm cười nhạo những lời đồn vô căn cứ không đáng tin kia, rõ ràng là một quân chủ ung dung có đủ tài năng và dung mạo, làm gì có chỗ nào ám nhược vô năng?

 

Thấy Bạch Ngọc Đường đã vô cùng nóng nảy, Long Bá Minh cười cười, nói, “Bởi vì, ta biết một… đại bí mật.”

 

Bạch Ngọc Đường trong lòng khẽ động, cuối cùng cũng không uổng công hắn nhẫn nại lâu như vậy, không biết là đại bí mật gì, tốt nhất tên Long Bá Minh này khôn hồn mà nói ra một đại bí mật thật sự, nếu không sẽ trực tiếp làm thịt tiểu tử này cho hả giận.

 

“Bí mật gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn hỏi.

 

.

 

Triển Chiêu ẩn nấp trên tán cây xa xa, thấy Bạch Ngọc Đường nói chuyện với Long Bá Minh lâu như vậy, có tới có lui còn vô cùng tự nhiên, Long Bá Minh kia nhìn hắn đến nỗi mắt đã sắp lọt khỏi tròng rồi, mà Bạch Ngọc Đường còn chưa đá bay hắn. Triển Chiêu nhìn một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bức bối, tâm tình không tốt nha!

 

.

 

Long Bá Minh thấy Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, bèn nói, “Hoàng thượng, có từng nghe qua thiên chú chưa?”

 

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn hắn, “Thiên chú?”

 

Về thiên chú, Bạch Ngọc Đường thật ra đã nghe nói qua một ít, trước đây sư phụ của hắn đã từng kể đến, thiên chú chính là một loại chú ngữ khá độc ác, nghe nói đã thất truyền, hơn nữa thiên chú cần thiên thời địa lợi nhân hòa, phi thường phức tạp, một khi hạ chú thành công, liền có thể khống chế vạn vật trong thiên hạ, tiêu diệt địch nhân, nhất thống thiên hạ.

 

Đối với lời đồn về thiên chú, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ cười cho qua mà thôi, dù sao, loại chuyện này quá mức hoang đường, hơn nữa thiên chú cần mạng của rất nhiều người, chính là một loại thủ đoạn vô cùng hung ác, đến lúc đó nhất định sinh linh đồ thán, thiên lý khó dung.

 

Long Bá Minh thấy Bạch Ngọc Đường sau khi nghe nói đến thiên chú, khẽ nhíu mày trầm tư, thì biết hắn nhất định đã từng nghe kể, liền vô thức nhích đến gần hắn một chút, cười

 

hỏi, “Hoàng thượng… Xem ra đã từng nghe qua?”

 

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, quả thực đã nghe qua, liền hỏi, “Nghe rồi thì sao nào?”

 

.

 

Xa xa, Triển Chiêu nắm tay chống cằm cảm thấy có chút phiền muộn, Bạch Ngọc Đường hình như cùng tên kia trò chuyện rất tâm đắc, Long Bá Minh kia kề sát như vậy làm cái gì? Dứt khoát bổ nhào tới luôn cho rồi đi! Đúng là lão lưu manh!

 

Phía sau, Hắc Ảnh Bạch Ảnh lại liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu vừa nãy vẻ mặt còn rất hưng phấn, tại sao đột nhiên buồn thiu mà sắc mặt còn khó coi như vậy.

 

Tâm lý của Triển Chiêu hiện tại biến hóa rất là thú vị.

 

Thật lâu trước đây, Triển Chiêu đã khắc sâu hình ảnh Bạch Ngọc Đường vào tâm trí mình, đương nhiên, loại tướng mạo như Bạch Ngọc Đường rất khó để người ta quên được.

 

Nhưng, một tiếng miêu của Bạch Ngọc Đường, hại hắn cả đời này phải làm mèo, điểm này, Triển Chiêu kỳ thực vẫn không tức giận, chỉ là muốn tìm cơ hội trêu cợt lại mới vui.

 

Sau khi gặp lại Bạch Ngọc Đường, quả nhiên, Triển Chiêu tìm được cơ hội trêu cợt người này, vốn tưởng g Bạch Ngọc Đường sẽ trở mặt như lời giang hồ đồn đãi, nhưng Triển Chiêu khiêu khích vài lần, hắn cũng không tức giận, rốt cuộc, Triển Chiêu sinh ra ấn tượng rất tốt với hắn. Một đến hai đi, bọn họ cũng coi như rất thân, Triển Chiêu vẫn nghĩ, quan hệ của Bạch Ngọc Đường với hắn so với người khác tốt hơn một chút, hắn chưa thấy qua người nào có thể gần gũi Bạch Ngọc Đường hơn cả mình, nói hơi tùy ý là, Bạch Ngọc Đường rõ ràng cũng thân cận với hắn hơn với người khác một chút… Đương nhiên, không tính toán với Tiểu Tứ Tử.

 

Vừa nãy hắn thấy ánh mắt của Long Bá Minh nhìn Bạch Ngọc Đường không đúng, lúc đó liền nghĩ, không bao lâu nữa, chắc chắn có thể thấy được Bạch Ngọc Đường nổi điên đánh người. Nhưng bây giờ, đợi đã một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ không có động tác gì, hơn nữa Triển Chiêu phát hiện, lúc này Long Bá Minh kề cận Bạch Ngọc Đường còn gần hơn cả mình. Sau khi ý thức được điểm này, Triển Chiêu lại cảm thấy không thoải mái, nguyên nhân cụ thể thì cũng chả rõ.

 

Hắc Ảnh nhíu mày với Bạch Ảnh, lấy tay phẩy phẩy ở trước mũi —— Chua quá nha.

 

Bạch Ảnh mỉm cười, lắc đầu, hai đôi này đều là hồ đồ, Triệu Phổ và Công Tôn dù cho không nên cơm cháo gì, thì Triệu Phổ còn có thể dùng sức mạnh đùa giỡn lưu manh, còn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì công phu xấp xỉ, tính tình lại cách xa vạn dặm, cần phải tốn nhiều công sức a.

 

.

 

“Át xì…” Triệu Phổ đột nhiên hắt xì một cái, Công Tôn nhìn hắn, “Cảm mạo hả? Không phải ngươi chưa bao giờ sinh bệnh sao.”

 

Triệu Phổ quẹt quẹt cái mũi còn hơi ngưa ngứa, nói, “Tám phần mười là có người nói xấu ta.”

 

“Chậm quá đi.” Công Tôn cảm thấy ngồi chồm hổm hơi mỏi, bèn hỏi, “Bạch Ngọc Đường bên đó vẫn chưa có tin tức sao?”

 

“Đại khái đã hỏi ra được gì rồi.” Triệu Phổ nói, “Ô Vu tộc này có gan bắt cóc hoàng thượng, ta đoán chừng bọn chúng có mục đích gì đó.”

 

Công Tôn gật đầu, đấm đấm chân, Triệu Phổ nghiêng vai nhích tới, hỏi, “Có muốn dựa vào hay không?”

 

Công Tôn liếc hắn, rồi cũng nhích tới nhẹ nhàng dựa vào, mượn lực một chút cho đỡ mỏi.

 

.

 

“Theo ta được biết, hiện nay Liêu, Tây Hạ, Hồi Hột tộc thậm chí cả Đại Lý, còn có một vài bang phái trong giang hồ, tất cả đều đang tìm thiên chú.” Long Bá Minh tiếp tục nói, “Chỉ là đều khổ sầu vì không có đầu mối.”

 

“Ngươi có đầu mối à?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.

 

Long Bá Minh gật đầu, nói, “Đương nhiên là có, nếu không ta đâu dám lấy làm điều kiện trao đổi với hoàng thượng.”

 

“Nếu như thiên chú thần kỳ như vậy, ngươi giữ lại dùng cho mình không phải tốt rồi sao, tội gì phải chia sẻ với người khác?” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược.

 

“Ha hả.” Long Bá Minh mỉm cười, nói, “Chuyện này không giống, ta cũng không muốn nhất thống thiên hạ, đơn giản chỉ là muốn tìm một biện pháp để mình và các tộc nhân được sống yên phận.”

 

Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn hắn, tựa hồ có chút khó hiểu.

 

Long Bá Minh vẫn như trước nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bạch Ngọc Đường, liền cảm thấy trong mắt người này chứa rất nhiều gì đó, đôi mắt trong suốt giống như hắc diệu thạch, dẫn người thâm nhập.

 

.

 

Hắc Ảnh và Bạch Ảnh chợt nghe được trên cành cây phát ra vài tiếng “ken két”, ngước nhìn, Triển Chiêu cau mày, vẻ mặt bất thiện.

 

Hai người lần nữa liếc mắt nhìn nhau —— Thì ra Triển Chiêu cũng biết tức giận!

 

.

 

Long Bá Minh ngắm Bạch Ngọc Đường đến tâm viên ý mãn, Bạch Ngọc Đường cũng sắp chịu hết nổi, đành phải đổi chủ đề, “Sống yên phận?”

 

Long Bá Minh lấy lại tinh thần, ánh mắt hơi ảm đạm, nói, “Phong tục của Ô Vu tộc ta quá cổ quái, rất khó dung nạp với thế nhân, để tộc nhân có một cuộc sống lâu bền, tiên phụ đã dẫn mọi người chuyển đến thâm sơn, trải qua mấy đời ngày ngày lao động. Hiện nay phụ thân đã qua đời, ta thực sự không muốn dẫn dắt tộc nhân trải qua những ngày vĩnh viễn không thể vươn lên như vậy, mỗi ngày đều lao động, thực sự không thể no bụng, đây căn bản không phải kết cục Ô Vu tộc nên có.”

 

Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu rõ, Công Tôn nói không sai, quả nhiên, tộc trưởng Ô Vu tộc đời trước đã qua đời, đổi một người mới, tuổi còn trẻ hơn nữa rất có dã tâm.

 

“Chỉ cần hoàng thượng cho ta làm Quốc Sư, đồng thời cho Ô Vu tộc ta một nơi định cư chính đại quang minh, ta liền vì hoàng thượng, tìm được thiên chú!” Long Bá Minh mỉm cười, nói, “Nếu chờ Liêu quốc và Tây Hạ liên thủ tiêu diệt Đại Tống, không bằng chúng ta… tiên hạ thủ vi cường, hoàng thượng nghĩ thế nào?”

 

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi, “Ta dựa vào cái gì mà tin những lời ngươi nói đều là sự thực?”

 

Long Bá Minh mỉm cười, đi tới bên bàn, cầm lấy một cái hộp gấm đen trên bàn, đặt trước mắt Bạch Ngọc Đường, nói, “Hoàng thượng, thỉnh xem.” Nói rồi liền nhẹ nhàng mở hộp ra.

 

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua vật bên trong hộp, nhịn không được bèn nhíu mày, chỉ thấy bên trong, là một cái đầu người khô quắt.

 

“Đây là cái gì?”

 

“Thiên nhân.” Long Bá Minh thản nhiên cười, nghiêm túc trả lời.

 

“Thiên nhân?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.

 

“Không sai, thiên nhân là vật cần thiết để triệu hoán thiên chú.” Nói rồi Long Bá Minh thò tay mở tung bốn vách hộp, chợt nghe được “Khách tháp” một tiếng, trong hộp xuất hiện toàn mạo của thiên nhân kia.

 

Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ mới phát hiện, đây cũng không phải đầu người, mà là một quái nhân đầu to thân nhỏ, giống như một con nòng nọc, quỷ dị nhất là, đôi mắt đặc biệt rất to, cảm giác không quá giống người. Bạch Ngọc Đường vốn không quá tín nhiệm Long Bá Minh. Hắn cúi đầu nhìn kỹ thiên nhân kia, muốn tìm xem, có nơi nào để nhìn ra vết tích do con người chế tạo hay không.

 

“Hoàng thượng.” Long Bá Minh kêu Bạch Ngọc Đường một tiếng.

 

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

 

“Nếu thiên nhân này không đủ để chứng minh, ta còn có một vật có thể chứng tỏ những lời ta nói đều là sự thật!” Hắn từ trong tay áo lấy ta một quyển trục, phô bày trên bàn trước mặt Bạch Ngọc Đường, chậm rãi mở ra, chỉ thấy là một quyển trục trống không.

 

“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường lại càng khó hiểu.

 

“Vô Tự Thiên Thư.” Long Bá Minh mỉm cười nói.

 

Bạch Ngọc Đường cười thầm trong lòng… Tâm nói, ngươi dọa tiểu hài tử ba tuổi à? Vô Tự Thiên Thư cũng nói được? Lấy một quyển trục trống trơn nói bừa, còn Vô Tự Thiên Thư? Sao không chỉ vào gương nói là kính chiếu yêu? Cục sắt rỉ trên bàn kia sao không nói là bảo ấn của Trương Thiên Sư cho rồi?

 

Long Bá Minh thấy trong mắt Bạch Ngọc Đường hiện lên một tia không tín nhiệm, bèn gật đầu, “Cũng khó trách hoàng thượng không tin, có điều tại hạ nói đều là sự thật, nếu như không tin, tại hạ có thể biểu diễn cho hoàng thượng xem một chút.”

 

“Nga?” Bạch Ngọc Đường tựa hồ nổi lên hứng thú, hỏi, “Làm sao?”

 

“Vạn vật đều có linh hồn, kỳ thực vạn vật trong thiên hạ, đều là bị con người triệu hoán.” Long Bá Minh mỉm cười, nói, “Trong thiên chú, có một loại là triệu hoán vạn vật, trong đó có một dạng là triệu hoán tất cả động vật, không bằng… Hoàng thượng chọn một loại động vật, ta triệu hoán bọn chúng đến diện thánh?”

 

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Triệu hoán động vật?”

 

“Không sai!” Long Bá Minh gật đầu, nói, “Chỉ cần hoàng thượng muốn… thì có thể thử xem.”

 

Bạch Ngọc Đường nghe xong, thốt ra một chữ, “Miêu”.

 

 

Long Bá Minh mỉm cười gật đầu, nói, “Cái này dễ!” Nói xong, chỉ thấy hắn đem Vô Tự Thiên Thư mở rộng, nghiêng người lộn đến một chỗ, sau đó trong miệng rì rầm niệm gì đó.

 

.

 

Triển Chiêu ngồi trên cây, càng chờ càng cáu gắt, Long Bá Minh này đang làm cái quỷ gì? Thần thần thao thao.

 

Đúng lúc này, đột nhiên, hắn chợt nghe được một tiếng “Meo”.

 

Triển Chiêu hơi sửng sốt, phía sau Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đều nhìn hắn, tâm nói… Triển đại nhân kêu à?

 

Bên ngoài, Triệu Phổ bọn họ đang mai phục, Công Tôn chợt nghe được xung quanh truyền đến một trận tiếng mèo kêu, liên tiếp không dứt, “Meo meo meo meo…” đang truyền đến, tựa hồ có vô số con mèo đang tới đây.

 

“Chuyện gì đây?” Triệu Phổ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có chút quái đản.

 

“Vương Gia!” Lúc này, một thủ vệ chạy đến, nói với Triệu Phổ, “Thật nhiều mèo!”

 

“Mèo?” Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, chợt nghe cây cối trong rừng xào xạc xào xạc một trận, sau đó… Có hơn ngàn con mèo trong thành đột nhiên từ chân núi nhảy lên, vọt tới từ bốn phương tám hướng.

 

Các binh sĩ đều kinh ngạc nhảy giật, chỉ thấy đám mèo không tập kích người, mà là chạy lên núi… Trực tiếp đạp lên mọi người mà nhảy lên đỉnh núi, sau đó lao xuống núi, nhảy vào Yêu quốc.

 

Chúng tướng sĩ không dám cản đàn mèo này, rất sợ động tác quá lớn sẽ bị phát hiện, móng vuốt của mèo rất lợi hại, chạy lại nhanh, giẫm lên lính tráng, nhiều người trên mặt đều bị cào xước.

 

Công Tôn được Triệu Phổ ôm, chặt chẽ hộ dưới thân, cho nên chỉ nghe được khắp nơi meo meo meo ầm ĩ chứ không bị thương tổn gì.

 

Đàn mèo náo loạn một chút rồi cũng chạy đi hết, mọi người lúc này mới ngẩng đều lên, Công Tôn ngẩng mặt, Triệu Phổ vịn mặt y lại nhìn, hỏi, “Thư ngốc, không sao chứ?”

 

“Không.” Công Tôn lắc đầu, nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy hắn cũng không sao mới thở phào, hỏi, “Ở đâu xuất hiện nhiều mèo như vậy?”

 

Triệu Phổ lắc đầu, hắn cũng không biết.

 

.

 

Mà lúc này bên trong Yêu quốc, Bạch Ngọc Đường trợn mắt há mồm nhìn hơn một nghìn con mèo trong thành, nhìn xuống lầu, còn có rất nhiều mèo đang xông lên.

 

Bạch Ngọc Đường thầm hỏi trong lòng, đây là gọi hết tất cả mèo trong Dĩnh Xương phủ tới sao? Không, ngay cả Khai Phong phủ cũng gọi tới sao? Một hồi Triển Chiêu có thể cũng chạy ào vào hay không?

 

Thấy dáng vẻ của Bạch Ngọc Đường, Long Bá Minh cười ha ha, hỏi, “Hoàng thượng thấy thế nào? Những động vật khác cũng có thể triệu hoán đến.”

 

Bạch Ngọc Đường một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, gật đầu, nhưng trong ngực lại nghĩ, Long Bá Minh này tựa hồ không đơn giản, đây là làm sao gọi tới?

 

.

 

Bên ngoài, Hắc Ảnh và Bạch Ảnh nhìn chằm chằm đám mèo dưới tàng cây cũng có chút luống cuống tay chân, đều ngước mắt nhìn Triển Chiêu.

 

Triển Chiêu ngồi xổm trên cây, nắm tay vuốt cằm đối diện với ba con mèo nhỏ, tâm nói… Đây là ý tứ gì? Tại sao lại gọi tới nhiều mèo như vậy?

 

.

 

Bạch Ngọc Đường rốt cuộc đã biết được rõ ràng ý đồ của yêu vương này, bất quá hiểu rõ nhưng lại có phiền phức, tiếp theo làm gì bây giờ? Phóng tên lệnh để Triệu Phổ đến vây công, hay là hỏi tiếp? Nếu như để Triệu Phổ bọn họ tiến lên, kẻ này năng lực kinh người, vạn nhất hắn đưa tới không phải mèo mà là hổ thì sao? Mặt khác, Bạch Ngọc Đường đối với thiên chú cũng có hứng thú, nên cũng hơi do dự.

 

.

 

Triển Chiêu trên cây thở dài, giật ra đám mèo con đang cọ cọ bên người, nói với Hắc Ảnh và Bạch Ảnh, “Xong, trận này xem ra đánh không được, nghĩ biện pháp khác thôi.”

 

“A?” Bạch Ảnh và Hắc Ảnh liếc mắt nhìn nhau, “Nhưng mọi người đã mai phục xong xuôi rồi.”

 

“Ân…” Triển Chiêu cân nhắc một chút, ra hiệu cho hai người ở chỗ này tiếp tục chờ, hắn đi ra ngoài tìm Triệu Phổ bọn họ.

 

Bên ngoài, nhóm Triệu Phổ đã chờ đến mất kiên nhẫn, chúng tướng sĩ cũng cảm thấy bực mình, lúc này, chỉ thấy Triển Chiêu phi thân bay ra.

 

“Thế nào rồi?” Công Tôn và Triệu Phổ cùng nhau hỏi.

 

“Đừng nói nữa, cũng không biết đang làm cái quỷ gì nữa!” Triển Chiêu nói, đem mấy chuyện cổ quái kể qua một lần.

 

“Đầu người và quyển trục?” Công Tôn hiếu kỳ hỏi.

 

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, “Có điều, ta cách xa, không thấy rõ đó rốt cuộc là thứ gì.”

 

“Bạch Ngọc Đường đâu?” Triệu Phổ hỏi, “Hắn không có dấu hiệu gì sao?”

 

Triển Chiêu vừa nghĩ đến liền tức giận, lắc đầu, “Không, hai người đó trò chuyện rất hợp ý.”

 

Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu nói ra lời này… Có chút chua chua.

 

“Xem ra có chuyện không ổn.” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi Triệu Phổ, “Vương Gia, vẫn tiến hành theo kế hoạch sao?”

 

Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, có chút không ổn, còn có đàn mèo kia…”

 

“Ân, không thể tiến công…” Công Tôn đứng tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên nói, “Ta có một chủ ý.

back top