Tiểu Tứ Tử vì bị bắt nên bị “kinh hách”, bởi vậy kề cận Công Tôn không chịu buông, tâm tính của tiểu hài tử rất là thú vị, nó nghĩ nếu như lại bị bắt cóc sẽ không được nhìn thấy phụ thân và Cửu Cửu thành thân, cho nên nhất định phải theo không rời, không thể buông ra!
Vì vậy, bốn người lớn đi đổ phường thám thính tin tức, chỉ có thể mang theo bé một oa nhi đi cùng.
Công Tôn nghĩ dẫn Tiểu Tứ Tử đến nơi bài bạc hình như có chút không ổn, nhưng không có cách, Tiểu Tứ Tử một tay ôm Thạch Đầu, một tay túm ống quần y, cực kỳ đáng thương, đành phải ôm theo.
Trên đường, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều cầm binh khí trên tay, Triển Chiêu thích đặt binh khí sau lưng, tương đối nhã nhặn, Bạch Ngọc Đường thích tiện tay cầm binh khí hoăc gác lên vai, thoạt nhìn tùy ý.
Triệu Phổ và Công Tôn ở phía sau thấy hai người kia thân hình hoàn toàn như nhau, bóng lưng một lam một bạch tiêu sái đi tới, không khỏi thở dài —— Hai người này nhìn từ góc độ nào cũng đều rất xứng, Tiểu Tứ Tử quả nhiên tinh mắt nhất!
Công Tôn hỏi, “Đúng rồi Triệu Phổ, trước đây ngươi có đi lại trong giang hồ không?”
Triệu Phổ sửng sốt, hỏi, “Ngươi nói là, lăn lộn trên giang hồ?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu.
“A.” Triệu Phổ cười lắc đầu, “Ta từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh, chưa từng lăn lộn trên giang hồ.”
“Cửu Cửu vì sao tham gia quân ngũ?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Triệu Phổ liếc nhìn bé, cười hỏi, “Khi ta còn bé vẫn sinh hoạt tại ngoại tộc biên cương tây bắc, một đám tiểu đồng bọn thường săn thú cưỡi ngựa, ngày trôi qua rất bình yên, ta lại gặp được cao nhân dạy ta công phu, lúc hơn mười tuổi, một lần nọ có đám ngoại tộc khi dễ tộc chúng ta ít nam nhân, đến nơi chúng ta ở, muốn cướp đoạt mục tràng (nông trại) của chúng ta, còn giết một tộc nhân của chúng ta. Ta liền mang theo một đám hài tử chỉ xấp xỉ như ta cùng nhau bảo vệ mục tràng, đánh đuổi những người lớn đến đánh cắp, một đến hai đi, liền đánh ra danh khí.”
“Vậy sau đó thì sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Sau đó có đánh bại những người xấu đó ‘mễ’?”
Triệu Phổ cười gật đầu, nói, “Ân, đương nhiên đánh bại, mà còn thu phục toàn bộ tộc du mục ở biên cương tây bắc, mọi người tập hợp lại, khu cư trú mở rộng trở thành thành thị, xây nhà xây khách điếm tửu lâu, chiêu hô thương nhân qua lại. Mục tràng thống nhất lại cũng rất lớn, mọi người cùng nhau dùng, tộc nhân đều thành bằng hữu, bây giờ rất vui sướng quang vinh a.”
“Cửu Cửu hảo bổng nga.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay.
Triệu Phổ nhướng mi —— Thì đó!
Công Tôn cũng tán thưởng gật đầu, “Ngươi thật là có chút trị quốc chi sách.”
Triệu Phổ nhếch khóe miệng, “Được rồi thư ngốc, nói ta có gì cũng được, nghìn vạn lần đừng nói ta có trị quốc chi sách, ta nghe mấy chữ đó thì răng lại đau.”
Công Tôn cười lắc đầu, thay đổi chủ đề nói chuyện, hỏi Triệu Phổ, “Đúng rồi, thế nhân không phải đều nói Lý Nguyên Hạo là Tây Hạ minh chủ sao? Tại sao ngươi nói hắn là nhân tra?”
(“nhân tra” là một từ ngữ thời thượng, chủ yếu dùng để miêu tả những kẻ phẩm hạnh bại hoại đạo đức thấp kém, biểu thị ý nghĩ kỳ thị, giải thích theo từ điển là: Cặn bã trong xã hội loài người. Ta định dịch là “một tên cặn bã” nhưng nếu thế thì Tiểu Tứ Tử không thể không hiểu nên để nguyên gốc.)
“Hà.” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, nói, “Thư ngốc, đừng bị tin đồn này lừa, Lý Nguyên Hạo là một nhân tra.”
“Nhân tra là sao?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt.
“Chính là một kẻ thấp hèn so với hỗn đản phôi đản còn không đáng một đồng!” Triệu Phổ nghiêm túc nói.
“Nga…” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, tâm nói, còn có người xấu như vậy a?
“Hắn xấu xa như thế nào?” Công Tôn thắc mắc.
Triệu Phổ thở dài, nói, “Cái tên Lý Nguyên Hạo này, quả thật rất có tài, chỉ là có vài chỗ vốn sinh ra đã kém cỏi còn có chút khinh suất. Lý Minh Đức cha hắn kỳ thực làm người còn đỡ, vẫn đối Tống xưng thần, cũng tương đối bản phận không thích chiến tranh chủ trương nghỉ ngơi lấy sức, tình huống của quốc nội Tây Hạ cũng không tồi. Có điều Lý Nguyên Hạo này không giống, dã tâm mười phần a. Có người nói hắn vừa đến mười tuổi, đã hỏi, ‘vì sao người Đại Tống sống ở nơi thổ nhưỡng màu mỡ như vậy, chúng ta sống lại là hoang mạc’?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, tán thán, “Một hài tử mười tuổi đã có thể hỏi như vậy… rất không tồi, sao lại là nhân tra?”
Triệu Phổ nói, “Nga, ta khen hắn trước hai câu, một hồi nói về nơi bỏ đi của hắn, không vội, chỗ tốt của hắn cũng không nhiều.”
Công Tôn cảm thấy buồn cười, Triệu Phổ tựa hồ có chút chán ghét Lý Nguyên Hạo.
“Lý Nguyên Hạo có dã tâm hơn Lý Minh Đức, cũng rất thích văn hóa của người Hán, đọc rất nhiều sách của người Hán, còn có thể thỉnh một ít phu tử tinh thông lễ nghi Hán tộc học thức uyên bác đến giảng bài cho hắn.” Triệu Phổ nói tiếp.
“Ai nha, đó không phải người có tài làm thiên cổ minh quân sao?” Công Tôn giật mình không ngớt.
Triệu Phổ cười, “Đây là ưu điểm duy nhất trên cả người hắn từ đỉnh đầu cho tới bàn chân, còn mấy cái khác toàn là khuyết điểm!”
Công Tôn sửng sốt, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hắc hắc cười hai tiếng.
“Nhiều khuyết điểm như vậy?” Công Tôn giật mình.
Triệu Phổ gật đầu, nhất nhất đưa ra ví dụ cho y, “Đầu tiên, hắn trông xấu xí!”
Công Tôn bật cười, “Đây cũng coi như khuyết điểm a?”
“Thì đó!” Triệu Phổ nhướng mày, “Tướng do tâm sinh, Lý Nguyên Hạo trông rất hung ác dữ tợn!”
Công Tôn gật đầu, hỏi, “Tiếp đi?”
“Thích giết chóc, tham lam, háo sắc!” Triệu Phổ nói, “Lý Nguyên Hạo háo sắc là có tiếng đó!”
“Ai nha, là lưu manh nha.” Tiểu Tứ Tử xen mồm.
Triệu Phổ gật đầu, “Không chỉ vậy, là lão lưu manh a!”
Công Tôn nhíu mày, “Ba điểm này là vết thương trí mạng của quân vương a, lịch triều lịch đại, vương triều bị diệt đại thể là bởi ba điểm này, Lý Nguyên Hạo dĩ nhiên đều dính cả, quả thật những cái khác sẽ bị triệt tiêu!”
“Cho nên cả đời hắn không qua được dã lư* đó.” Triệu Phổ khinh miệt bĩu môi.
(anh chửi xéo tộc Gia Luật của Liêu quốc ấy mà, “dã lư” và “Gia Luật” đọc na ná)
Công Tôn lại nghĩ tới ‘dã lư’ lần trước có ý với Triệu Phổ, liền yếu ớt liếc hắn một cái, “Đúng vậy, dã lư đều tâm tâm tương tích với ngươi.”
Triệu Phổ sửng sốt, mỉm cười xáp qua, hỏi, “Sao hả thư ngốc, ghen a?”
Công Tôn hung dữ lườm hắn một cái, không lên tiếng.
“Thư ngốc, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi!” Triệu Phổ sáp tới, điềm tĩnh cười, “Ta muốn ‘khốn giác’ với ngươi!”
“Ngươi nói gì đó!” Công Tôn hoảng lên, Tiểu Tứ Tử còn ở bên cạnh mà, mặt đỏ bừng.
“Mấy ngày nay ta mới học được một phương ngôn miền nam.” Triệu Phổ hắc hắc cười, “Thụy giác là khốn giác, ngận hảo thì gọi là quản hảo.”
(Thụy giác và khốn giác đều là ngủ, nhưng “thụy giác” là từ thông dụng, “khốn giác” là tiếng địa phương, mà chữ “khốn” nghĩa là vây hãm, ý Phổ ca là muốn vây khốn ‘ai đó’ trên giường^^ .
“Ngận hảo” là ‘rất tốt’, “quản hảo” là tiếng địa phương đồng nghĩa, nhưng “quản” là phụ trách, ý Phổ ca là phụ trách tốt ‘chuyện gì đó’ =)) Chơi chữ ghê thật!)
Tiểu Tứ Tử lại hắc hắc cười, Công Tôn trừng Tiểu Tứ Tử, “Ngươi cũng sắp thành tiểu lưu manh rồi, đừng mải cùng hắn học!”
Tiểu Tứ Tử tiến đến trong lòng Triệu Phổ đòi hắn bế, Triệu Phổ tiếp nhận, nâng Tiểu Tứ Tử lên để bé ngồi lên cổ mình, hai cẳng chân nhỏ mập mạp lắc lư trước ngực.
Tiểu Tứ Tử hưng phấn cười tít, hảo cao nha!
Triệu Phổ mang theo bé chạy về phía trước, nói cười với bé.
Công Tôn ở phía sau đi tới, Tiểu Tứ Tử gần đây thực sự có nhiều việc vui vẻ a
.
Mọi người càng đi càng thấy náo nhiệt, liền phát hiện có chút bất tri bất giác, đã đi tới bến đò, phóng tầm mắt nhìn, trước mắt là đèn đóm huy hoàng rực rỡ một khoảng trời.
“Oa!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay nói, “Thật nhiều thuyền lớn nha!”
Công Tôn cũng giật mình, chỉ thấy bên ngoài bến đò, thuyền đầy một vùng, thuyền nối thuyền đều dùng thiết liên (xích sắt) buộc cùng một chỗ, liên tục đến bờ bên kia, khiến toàn bộ bến đò đông đúc chật ních. Trên thuyền hoa treo đèn lồng sặc sỡ, chính giữa là một lôi đài thật lớn, đang có người luận võ, một bên còn có làm xiếc mãi nghệ, trên đài xa xa có người nói thư xướng hí, đương nhiên, còn có một khu đánh bạc lớn và xướng liêu (ổ chứa), một lâu các ở một chỗ cao to chính giữa, bên trong người vào người ra, tựa hồ là một tửu lâu.
“Đi vào trong đó đi.” Bạch Ngọc Đường giơ tay chỉ chỉ, “Nói về tin tức, nơi đó tương đối tập trung!”
Tất cả mọi người gật đầu, Tiểu Tứ Tử ngồi ở cao cao, nhìn bốn phía đèn màu sặc sỡ ngay bên cạnh, cười tủm tỉm.
Triệu Phổ sợ bé bị đèn nóng, lập tức bế bé xuống, Triển Chiêu đi phía trước, vươn tay đón lấy bế. Người ở đây phẩm chất hỗn tạp, Công Tôn không công phu, Triệu Phổ rảnh rỗi chiếu cố y, Tiểu Tứ Tử hắn sẽ chiếu cố giúp.
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu ngồi trên cánh tay Triển Chiêu, nhỏ giọng hỏi, “Miêu Miêu?”
Triển Chiêu nhìn bé, “Chuyện gì vậy?”
“Mới vừa nãy, ta lại thấy những người đó nữa.” Tiểu Tứ Tử thấp giọng nói, “Chính là Minh Minh bọn họ!”
“Minh Minh?” Triển Chiêu sửng sốt, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi nói là bọn Tiết Minh? Bọn họ cũng theo tới sao?”
“Đúng nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ở phía sau, xen lẫn trong đám người, Cửu Cửu hình như ‘mễ’ có phát hiện.”
Triển Chiêu gật đầu, nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường.
“Đại khái là còn chưa hết hy vọng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bất quá ta nghe được một ít tin đồn.”
“Tin gì?” Triển Chiêu cười, “Bạch ngũ gia, rất ít khi nghe ngươi nói chuyện thị phi của kẻ khác a.”
Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, “Vậy ngươi có nghe không a?”
“Nghe!” Triển Chiêu nhanh chóng gật đầu, “Ngũ gia nói có thể không nghe sao?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Tiết Minh người này, trước đây quả thật là Triệu gia quân, có điều hắn phản bội Triệu Phổ, Triệu Phổ tha chết cho hắn, nhưng hắn lại đi theo địch ngược lại hại Triệu Phổ, Triệu Phổ lại tha chết cho hắn, hắn ngược lại thiếu chút nữa hại chết Triệu Phổ, sau đó bị Triệu gia quân truy sát, vẫn là Triệu Phổ tha chết cho hắn. Hắn lại mang người lưu lạc giang hồ, trải qua rất nhiều nơi, Liêu quốc, Tây Hạ, võ lâm Trung Nguyên, nơi nào cũng đã qua, thủy chung không có nơi cho hắn dung thân, hiện tại cùng một đám người hạ tam môn giang hồ qua lại, tạm cư làm môn hạ Tà Hữu Đạo.”
Triển Chiêu nhịn không được nhíu mày nói, “Đây căn bản là một tiểu nhân phản phục gia nô tam họ a!”
Bạch Ngọc Đường cười, “Triệu Phổ không chịu tin tưởng hắn, là có thể lý giải.”
Tiểu Tứ Tử nghe được, nắm nắm ngón tay thì thào nói, “Thì ra Minh Minh xấu như vậy, Cửu Cửu nhất định ghét hắn muốn chết, ta còn bảo Cửu Cửu nghe hắn nói.”
Triển Chiêu vỗ vỗ cái mông Tiểu Tứ Tử an ủi bé, xoay mặt hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nói lại, Triệu Phổ không giống loại người không quả quyết như vậy a? Vì sao ba lần thả Tiết Minh?”
Bạch Ngọc Đường nhìn phía sau một chút, thấy Công Tôn và Triệu Phổ còn ở xa xa, liền tiến tới thấp giọng nói, “Tiết Minh đã từng cùng Triệu Phổ vào sinh ra tử, là hảo huynh đệ hắn từ trong bộ lạc mang đến, tình như thủ túc. Sở dĩ Tiết Minh tạo phản, là bởi vì muốn Triệu Phổ đăng cơ làm hoàng đế, Triệu Phổ không muốn, nhưng sự tình nháo lớn, sợ Tiết Minh bị hại, cho nên mới đuổi hắn đi. Nhưng Tiết Minh ban đầu hiểu lầm, đại khái vì yêu sinh hận, nghĩ là Triệu Phổ phản bội mình, cho nên liền phản lại… Sau đó hiểu rõ, còn muốn hối hận đã muộn, vì vậy một đôi huynh đệ từng thân như mạng, cứ như vậy trở mặt thành thù.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Hảo huynh đệ cái gì, hảo huynh đệ sẽ bức bách huynh đệ mình làm chuyện hắn không muốn sao?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười cười, “Nhất dạng mễ dưỡng bách dạng nhân mà.”
(Cùng là ăn cơm để sống nhưng con người có rất nhiều loại)
“Đúng rồi.” Triển Chiêu đột nhiên khó hiểu, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Mấy tin tức này, ngươi từ chỗ nào hỏi thăm được?”
Bạch Ngọc Đường cười, nói, “Hỏi tứ ca, trí nhớ của hắn về mấy chuyện này tốt lắm!”
Triển Chiêu liên tục gật đầu, lần sau sẽ hỏi thăm tứ ca chuyện khác.
Kỳ thực, cuộc đối thoại của hai người Triệu Phổ ở phía sau đã sớm nghe được, nhưng đành phải làm bộ không nghe được, để Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói hết.
Công Tôn thấy Triệu Phổ thần sắc bất đắc dĩ, bèn nói, “Người có đôi khi sẽ thay đổi.”
Triệu Phổ nhìn y.
“Nhất thời hồ đồ mà thôi, ngươi vẫn cứ tin tưởng cảm giác của bản thân, cũng không nhất định để ý tới cái nhìn của người khác.” Công Tôn nói, “Dù sao ta nghĩ ngươi không sai.”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn một lúc lâu, đột nhiên ôm cọ, “Thư ngốc, ta cảm động đến nỗi ngay lúc này đã muốn lấy thân báo đáp!”
“Biến!” Công Tôn đẩy hắn ra, có chút xấu hổ.
Bốn người lúc này đã tới bên ngoài lâu các.
.
Tiến vào lâu các mới phát hiện, lâu thai (ban công) này là một vòng tròn, bốn mặt ba tầng lầu, có thể ngồi dùng bữa. Chính giữa có một mảnh đất trống, lôi đài đắp cao đang luận võ, bên cạnh đầy người, đang đặt cược, vội vàng đến ầm ĩ.
Bọn Công Tôn lên lầu, đến lầu ba chọn một vị trí tương đối thanh tĩnh, ngồi xuống, tiểu nhị đến thượng trà, Công Tôn giúp Tiểu Tứ Tử gọi mấy món điểm tâm, mọi người nhìn xuống.
“Phụ thân, bọn họ đang làm gì?” Tiểu Tứ Tử cắn một khối bánh đậu xanh, hiếu kỳ hỏi Công Tôn, “Mọi người còn phải treo bài tử (thẻ bài), sau đó đánh bạc sao?”
Công Tôn khó hiểu, nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường nói, “Vây xem là vì bài bạc và xem luận võ, đánh lôi đài là vì bạc và danh lợi, mặt khác, ở đây hàng năm cũng sẽ có nhiều nhân tài mới của võ lâm xuất hiện…”
“Nhân tài mới xuất hiện?” Công Tôn và Triệu Phổ cũng không tính là người giang hồ, cho nên không quá minh bạch.
“Hàng năm, từng môn phái đều sẽ xuất ra khá nhiều người mới, những người này muốn làm thế nào để người khác biết đến mình, phải dựa vào tại thiên nhân lôi đài (lôi đài có sức chứa nghìn người) này đánh nhau.” Triển Chiêu nói, “Thiên nhân lôi đài này khắp Trung Nguyên các nơi đều có, chính là một lôi đài giống như vậy, mọi người mở bàn khẩu* đổ xem ai thắng, nếu thắng có thể treo bài tử lên, treo đến một tháng nếu không ai có thể đánh thắng hắn, như vậy hắn chính là nguyệt lôi (lôi chủ trong tháng)! Nhà cái còn có thể cho hắn một số bạc, hắn cầm bạc, mời nguyệt lôi nơi khác đến đánh, cứ như vậy đánh tới đánh lui, đổ tới đổ lui, lưu lại mấy người cuối cùng, có thể bước lên tân nhân bảng của võ lâm, còn có thể lấy được rất nhiều bạc.”
*(“bàn khẩu” là một phương thức cá độ, giống như cá độ đá banh ấy, có đặt cọc và giấy tờ cam kết)
Công Tôn bật cười, hỏi, “Vậy hai ngươi khi đó có đánh lôi đài không a?”
Công Tôn mới vừa hỏi xong, chợt nghe bên kia có người trả lời một cách xa xăm, “Sao có thể thế được, Nam Hiệp và Cẩm Mao Thử, đó đều là lớp sau của danh môn, sư phụ bọn họ, đều là võ thánh nhân tiếng tăm vang đang đang* trong giang hồ, không như những kẻ từ khe suối kênh rạch chân đất đi ra như chúng ta, người ta trời sinh chính là đại hiệp, hơn mười tuổi đã danh chấn thiên hạ rồi!”
*(cái từ “đang đang” này là từ tượng thanh đó nha, không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu)
Lời này nói không vang, nhưng chua.
Công Tôn hiếu kỳ xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy một nam tử, mặc một thân trường sam tím nhạt, có khí chất của võ nhân, bưng chén rượu tựa ở lan can cách bọn họ không xa nhìn xuống, thấy Công Tôn nhìn hắn, hắn mỉm cười.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, trên mặt tựa hồ có chút phiền chán.
“Miêu Miêu, hắn là ai vậy?” Tiểu Tứ Tử thấy người nọ khi cầm cái chén, ngón tay điệu đà xếp thành hình hoa lan, tâm nói, nam nhân này sao lại như vậy, bèn cười, “Phụ thân người kia có phải gọi là ẻo lả hay không?”
Công Tôn vội ngăn cản Tiểu Tứ Tử, nơi này đều là võ nhân, không thể nói lung tung, lại nghe bên kia có một đại hán rống lên một tiếng, “Chứ sao nữa, hắn chính là ẻo lả lừng lẫy danh tiếng trên giang hồ a, ha ha ha.”
Triệu Phổ nhìn trước sau một chút, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Ai vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng mi, Triển Chiêu thì lại lạnh lùng cười… Tâm nói, đêm nay phỏng chừng có chuyện vui!