Cuối cùng, Công Tôn đem Triệu Phổ được một tấc lại muốn tiến một thước đẩy về trên giường, dùng chăn phủ kín đầu hắn đè lên giường, đãi ngộ như Tiểu Tứ Tử, mới khiến hắn thành thật ngủ, còn mình thì đi tới bên bàn tiếp tục vẽ tranh.
.
Sáng sớm hôm sau, khi Công Tôn tỉnh lại, chỉ thấy Thạch Đầu và Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh nô đùa, Tiểu Tứ Tử tiến tới nhéo má Công Tôn, “Phụ thân sớm.”
“Ân…” Công Tôn nhìn nhìn giường chiếu bên trong, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, chỉ có ngươi ở đây a? Triệu Phổ đâu?”
“Cửu Cửu và Miêu Miêu bọn họ đi ra, nói là có ô ô đại hội.” Tiểu Tứ Tử trả lời.
“Cái gì ô ô [wū] đại hội?” Công Tôn nghe được ù ù cạc cạc.
“Là võ [wǔ] lâm đại hội.” Lúc này, Tử Ảnh đi đến, cầm trên tay bức tranh mà tối hôm qua Công Tôn vẽ, miệng nói thầm, “Lại nói tiếp, Từ Thái Phượng tuổi còn trẻ cũng rất đẹp a.”
“Đã đi hỏi chưa?” Công Tôn hỏi.
“Hỏi rồi.” Tử Ảnh lắc đầu, nói, “Đã tìm nhiều lão nhân địa phương biết sự tình năm đó, đều nói đây không phải Tào phu nhân kia.”
“Nhiều năm như vậy, bằng một bức họa… thì lại khẳng định không phải?” Công Tôn ngược lại có chút hoài nghi.
“Ân.” Tử Ảnh gật đầu, đi tới ôm lấy Tiểu Tứ Tử, từ trong lòng lấy ra cho bé một túi kẹo ngũ sắc, vừa trả lời, “Người địa phương nói, Tào phu nhân năm đó là mặt búp bê mắt to, tướng mạo rất thảo hỉ, mà Từ Thái Phượng thì mày liễu mắt phượng, tướng mạo là đẹp mà không phải thảo hỉ, thậm chí có chút mị thái.”
(thảo hỉ: khiến người thích, Miêu Miêu cũng là loại tướng mạo này)
“Ân.” Công Tôn gật đầu, “Vậy thì đây quả thật không phải nàng ta.”
Tử Ảnh gật đầu, ngồi vào bên bàn, thấy hai má Tiểu Tứ Tử phồng phồng ăn đường đậu (viên kẹo tròn), liền cười hỏi bé ngọt hay không, Tiểu Tứ Tử đút đường vào miệng hắn, Tử Ảnh mặt mày rạng rỡ mà liên tục nói ngọt.
Công Tôn thay y phục, hỏi, “Triệu Phổ bọn họ đi võ lâm đại hội gì a?”
“Ai, hôm qua cũng không biết từ chỗ nào truyền đến tin tức, tất cả mọi người nói là Từ Thái Phượng giết người.” Tử Ảnh lạnh lùng cười, “Lúc này muốn mở võ lâm đại hội gì đó, tìm cách lên án Từ Thái Phượng, lần này Bàng phu nhân trở thành kẻ thù chung của võ lâm rồi.”
Công Tôn nghe xong thì vẻ mặt hồ nghi, hỏi, “Sao lại có thể nhanh như vậy đã chuẩn bị xong sự nghị(các bước chuẩn bị) của võ lâm đại hội?”
“Vậy mới nói.” Giả Ảnh từ bên ngoài đi vào, “Vừa nghe chính là sớm có chuẩn bị, vương gia bọn họ sáng sớm nghe được tin tức đã nói có điều kỳ lạ, cho nên đến xem.”
Công Tôn có chút lo lắng, hỏi, “Vậy… Hay là ta cũng đi…”
“Tiên sinh, chúng ta đi cùng ngươi.” Tử Ảnh ôm Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài, nói, “Vương gia dặn, bảo chúng ta chờ ngươi tỉnh lại thì cùng ngươi tới đó.”
“Ân.” Công Tôn liền theo mọi người ra ngoài.
.
Tới cổng nha môn, chỉ thấy trên đường không hề ít võ lâm nhân sĩ cầm đao kiếm vội vã chạy đi.
“Đại khái đều là đi tham gia võ lâm đại hội.” Tử Ảnh thấp giọng nói.
“Đại hội đó mở ở đâu?” Công Tôn hỏi.
“Ngay thuyền hoa tập, nơi đó không gian khá lớn, mở rất phô trương.” Giả Ảnh trả lời.
Công Tôn nghe xong, hơi sửng sốt, hỏi, “Nơi đó… là ở trên thuyền sao?”
“Nói chính xác là, hẳn là trên bè gỗ.” Giả Ảnh trả lời.
“Bè gỗ?” Công Tôn nhíu chặt đôi mày, nói, “Nổi trên sông như vậy a… Nước có sâu không?”
“Sâu!” Giả Ảnh gật đầu, “Là bến hải cảng, để cho thuyền lớn vào, sẽ không nông.”
Công Tôn không hiểu sao lại cảm thấy có chút hoảng hốt, nhưng lại không thể nói rõ là không thích hợp như thế nào.
.
Lại đi đến phía trước một hồi, chợt nghe Tiểu Tứ Tử ghé vào trên vai Tử Ảnh, nói, “Chi Chi, Minh Minh bọn họ cũng ở phía sau nga.”
Tử Ảnh nhíu nhíu mày, cùng Giả Ảnh quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Minh phía sau vội vã chặn lại.
“Vương gia có phải đến thuyền hoa tập hay không?” Tiết Minh hỏi Tử Ảnh.
Tử Ảnh gật đầu.
“Ai nha!” Tiết Minh gấp đến độ nhíu mày, “Mau bảo hắn rời khỏi!”
Giả Ảnh nhìn nhìn hắn, nói, “Ngươi còn chưa bỏ cuộc a?”
“Ta…”
Công Tôn xen ngang, hỏi Tiết Minh, “Chuyện gì vậy?”
Tiết Minh sốt ruột nói, “Đó là âm mưu! Nói chung hãy bảo vương gia bọn họ rời khỏi, để mọi người đều rút khỏi đó, nếu không thì toàn quân bị diệt!”
Công Tôn nghe xong, không suy nghĩ nhiều, vươn tay bế Tiểu Tứ Tử lại, nói với Tử Ảnh và Giả Ảnh, “Hai ngươi lập tức đi!”
“Nhưng…”
Tử Ảnh và Giả Ảnh làm sao có thể yên tâm để Công Tôn một mình.
Nhưng Công Tôn nhíu chặt đôi mày, “Tính mệnh của Triệu Phổ liên quan đến an nguy của Đại Tống, các ngươi còn không đi! Muốn cho Tiểu Tứ Tử không cha à!”
Giả Ảnh và Tử Ảnh sửng sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, thi triển khinh công chạy đi, Tiết Minh cũng mệnh lệnh thủ hạ lập tức đi.
Công Tôn hỏi Tiết Minh, “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Tiết Minh nói, “Đây là Tà môn mưu đồ đem võ lâm Trung Nguyên một lưới bắt hết, mà cuối cùng đều giá họa cho Từ Thái Phượng!”
Công Tôn khẽ nhíu mày, “Ngày ấy quả nhiên là có người giả trang thành Từ Thái Phượng giết người?”
Tiết Minh gật đầu.
Công Tôn có chút sốt ruột, hỏi, “Bọn họ làm sao một lưới bắt hết? Chẳng lẽ là…” Y lập tức nghĩ tới vị trí địa lý đặc biệt của thuyền hoa tập, nếu có người ở trên thuyền cài lôi hỏa đạn hay gì đó, vậy chẳng phải toàn quân bị diệt?!
Công Tôn càng nghĩ càng sốt ruột, nhìn trái nhìn phải, thấy những người phía sau Tiết Minh có nắm theo ngựa, vươn tay kéo qua một con, ôm Tiểu Tứ Tử phi thân lên ngựa, nói, “Tiểu Tứ Tử, ôm chặt!”
“Dạ!” Tiểu Tứ Tử vội ôm sát Công Tôn, đem Thạch Đầu kẹp giữa hai người.
Công Tôn một roi thúc ngựa… Chạy vội tới hướng thuyền hoa tập.
.
Một đường chạy như bay, vừa đến bên ngoài thuyền hoa tập, Công Tôn chợt nghe vài tiếng nổ ‘ầm ầm’… Tiếng động rung trời, chấn đến toàn bộ mặt đất đều hơi rung động.
“Nha, phụ thân!” Tiểu Tứ Tử sợ hãi, ôm sát Công Tôn.
Công Tôn chợt nghe có tiếng kêu thảm thiết ngoài xa xa, trên thuyền hoa phía trước đã là khói đặc cuồn cuộn, nguyên bản cụm thuyền hoa nối tiếp cùng một nơi đều tán ra, cơ bản tổn hại toàn bộ, người trên thuyền đều rơi xuống, có vài người bơi vào bờ, có vài người kêu thảm thiết, nói chung toàn bộ thuyền hoa tập một mảnh đại loại. Còn có rất nhiều người chưa lên thuyền hoặc tìm được đường sống từ trong chỗ chết, đang chạy như điên quay ngược trở về.
Công Tôn kéo dây cương, ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy biển người vọt tới, nhưng cũng không có cái bóng của Triệu Phổ và Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.
“Triệu Phổ!” Công Tôn luống cuống, y tự nói với bản thân không nên hoảng loạn, Triệu Phổ trước đây đã học bơi rồi, hơn nữa kỹ năng bơi rất giỏi!
“Triệu Phổ!” Công Tôn liên tục la lên, đi ngược dòng người hướng tới thuyền hoa tập.
Nhưng người xồng xộc tiến ra nhiều lắm.
Chính lúc này, con ngựa của Công Tôn không biết bị ai giẫm phải hay đụng phải, đột nhiên kinh hãi, nó hí vang một tiếng, giậm chân liên tục lui về sau, giống như điên loạn mà đá đạp lung tung.
Công Tôn khẩn trương túm dây cương mà còn phải ôm Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử sợ hãi, “Phụ thân!”
Công Tôn lúc này cũng hết cách, mắt thấy đã không bắt được sợi dây, Công Tôn thầm nghĩ không xong, nếu như bây giờ ngã xuống đất, tất nhiên bị dòng người giẫm đạp, mình không biết có thể bảo vệ Tiểu Tứ Tử hay không.
Ngay khi y chuẩn bị ôm Tiểu Tứ Tử rơi xuống đất, chỉ cảm thấy phía sau ấm áp… lập tức bình tĩnh.
Con ngựa còn đang hí vang, đã thấy một cánh tay từ phía sau Công Tôn vươn đến, nắm lấy tông mao của nó, nói một tiếng, “Súc sinh, dám đả thương người của ta ta sẽ làm thịt ngươi uy cẩu!”
Công Tôn vừa nghe được thanh âm đó, liền cảm thấy máu từ bên dưới xộc lên, viền mắt cay cay, quay đầu lại, quả nhiên là Triệu Phổ.
Triệu Phổ cười nhìn Công Tôn, đã thấy người nọ hoảng đến độ cặp mắt ửng đỏ, cũng liền cau mày, mắt thấy phía trước đại loạn… Lúc này, chỉ thấy phía sau hàng loạt nhân mã đi tới, đều là quan binh và nha dịch, thì ra Triệu Phổ sau khi nhận được tin tức của Tử Ảnh bọn họ, đã phái người điều động nhân mã tới trấn thủ, đừng để giẫm bị thương người khác, thuận tiện cứu viện.
“Ta không sao.” Triệu Phổ vòng tay ôm Công Tôn, thả người một cái nhảy lên, đạp lên đầu những người giang hồ đang xông ra, một đường bay ra, đáp xuống trên một nóc nhà, lúc này mới đưa Công Tôn nhẹ nhàng buông xuống, vươn tay nhận lấy Tiểu Tứ Tử trong tay y. Thấy cánh tay Công Tôn đều có chút cứng đờ, Triệu Phổ đau lòng không thôi, vươn tay nắm lấy Công Tôn, nói, “Sao ngươi không sợ nguy hiểm hả? May mà ta tới nhìn một cái, ngươi tìm người đến báo tin cho ta rồi, còn tự mình chạy tới làm chi?”
Công Tôn nhìn chằm chằm Triệu Phổ, khí tức có chút hỗn loạn, y vừa nãy ngay cả thở cũng quên, thiếu điều nghẹt thở chết, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, vốn tối hôm qua đã ngủ không ngon, giơ tay vịn Triệu Phổ sắc mặt trắng bệch.
Triệu Phổ bị y làm cho sợ hãi, đem Tiểu Tứ Tử giao cho Tử Ảnh đã đáp xuống bên cạnh, vươn tay ôm lấy Công Tôn nhảy xuống nóc nhà, tới một chỗ đất trống, chỉ thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã ở, Âu Dương Thiếu Chinh và Bao Chửng đang chỉ huy quân binh cứu người.
“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu thấy sắc mặt Công Tôn thì cũng lo lắng.
“Ta không sao.” Công Tôn ổn định tâm thần, nghĩ đã đỡ hơn không ít.
Tử Ảnh bên cạnh nói, “Tiên sinh vừa nói, lo lắng Tiểu Tứ Tử không cha.”
Tất cả mọi người sửng sốt, Công Tôn có chút xấu hổ, Triệu Phổ thì lại tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), vươn tay ôm chầm lấy Công Tôn, “Thư ngốc!”
Công Tôn vươn tay đẩy hắn một cái, “Khó thở muốn chết…”
“May mà Công Tôn tiên sinh nhạy bén.” Triển Chiêu lắc đầu, nói, “Bằng không lần này người thụ thương càng nhiều.”
“Hiện tại thế nào rồi?” Công Tôn hỏi.
“Tạm thời không có vấn đề gì lớn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bất quá người thụ thương khẳng định không ít.”
“Chúng ta chỉ kịp thông tri một bộ phận rời đi.” Triển Chiêu lắc đầu, “Thời gian quá khẩn, kỳ thực lúc vừa tới, chúng ta cũng lo lắng chuyện này.”
Công Tôn nghi hoặc.
Triệu Phổ nói, “Mở võ lâm đại hội trên thuyền, hơn nữa ngay thời điểm này, cho nên cảm thấy không quá thích hợp, không ngờ thực sự có mai phục!”
Tất cả mọi người gật đầu.
Mà ở phía sau, chỉ nghe được trong đoàn người có ai đó gào to một tiếng, “Từ Thái Phượng, ngươi dĩ nhiên muốn đuổi tận giết tuyệt, ta cùng ngươi không đội trời chung a!”
“Đúng!” Đồng thời, có người cao giọng phụ họa, “Chúng ta thề giết Từ Thái Phượng, báo thù cho các huynh đệ!”
Vì vậy, mao bệnh không đầu óc nhất hô bách ứng của võ lâm quần hùng Trung Nguyên lại tái phát.
Công Tôn nhíu mày, Triệu Phổ lắc đầu, ý bảo hết cách.
“Hiển nhiên là sớm có chuẩn bị tới nơi này xúi giục.” Triển Chiêu nói, “Chúng ta thân phận đặc thù, nhiều lời thì chỉ có thể khiến sự tình càng xấu!”
Công Tôn nghĩ tới võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên đối Triển Chiêu bọn họ ít nhiều cũng có chút phòng bị và bất mãn, suy nghĩ một chút, y kéo Triệu Phổ, nói “Không thể chỉ ngồi chờ chết như thế!”
“Ân?” Triệu Phổ nhìn y, cười hỏi, “Thư ngốc, lại có biện pháp a?”
Công Tôn gật đầu, “Người khác chân tiểu nhân, chúng ta liền ngụy quân tử cùng hắn!”
Nói rồi Công Tôn tiến đến bên tai Triệu Phổ, thì thầm một hồi.
Triệu Phổ nghe xong, nhịn không được mà bật cười, quay đầu phân phó Giả Ảnh Tử Ảnh vài câu.
.
Không lâu sau, có một đám quan binh ăn mặc như dáng vẻ người giang hồ, trà trộn vào bên trong đám đông võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên, bắt đầu truyền ra một tin tức —— Nghe nói, lần này không phải Từ Thái Phượng gây nên, mà là võ sĩ của Tây Hạ và Liêu quốc muốn nhân cơ hội diệt trừ chính nghĩa chi sĩ của võ lâm Trung Nguyên, đồng thời khơi mào nội loạn, mượn chính tay người Trung Nguyên, tự hủy diệt mình!
Chủ ý này của Công Tôn, nghĩ đến cũng thực sự rất diệu! Nếu như nói là võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên giá họa Từ Thái Phượng, vậy đại đa số mọi người sẽ không tin tưởng… Nhưng vừa kéo đến ngoại tộc, vị đạo này liền thay đổi.
Võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên suy xét như vậy một hồi… Lúc này, ngay một cái bóng của Từ Thái Phượng cũng không có, sao lại đổ hết lên đầu nàng ta? Nhưng thật ra lại không hiểu, võ sĩ của Tây Hạ, Liêu quốc một bọn ngoại tộc tới nhiều như vậy làm gì… Quả thật, rất có thể là bọn hắn dùng kế.
Trong nhất thời, thanh thế mắng nhiếc Từ Thái Phượng lập tức hạ xuống, mọi người đều bắt đầu suy đoán và hoài nghi mục đích của hành trình tới Trung Nguyên của võ sĩ ngoại tộc lần này. Mà có thể chứng minh điểm này có thể tin chính là —— Lần mai phục này, võ sĩ ngoại tộc một người cũng không hề thụ thương, bị thương đều là người Trung Nguyên.
Mà đồng thời, lại có một tin đồn truyền ra —— Nói Tà môn minh chủ Tà Hữu Đạo, cùng Tây Hạ quốc chủ Lý Nguyên Hạo, có giao tình.