Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 31

 

Bối Nhĩ Đóa ngủ một giấc sâu, lúc tỉnh lại mới hiểu vì sao mình lại ngủ thoải mái như vậy, thì ra đầu cô vẫn dựa vào vai Diệp Trữ Vi mà anh ta không đẩy cô ra.

 

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Bối Nhĩ Đóa cảm thấy huyệt thái dương hơi căng.

 

“Nửa tiếng”.

 

“Thật sao? Tôi cứ tưởng đã sáng rồi cơ”. Bối Nhĩ Đóa ngồi thẳng lên, cử động chân.

 

“Sau này đừng uống rượu nữa”. Diệp Trữ Vi đưa tay vén tóc giúp cô, động tác hết sức tự nhiên.

 

Nhìn vào mắt anh ta theo thói quen, Bối Nhĩ Đóa hơi kinh ngạc. Có lẽ là vì ánh trăng tối nay rất đẹp khiến mắt anh ta có vẻ dịu dàng hiếm thấy, giống như mặt hồ bao trùm dưới làn sương mỏng.

 

“Vâng”. Cô chậm chạp lên tiếng.

 

“Cô còn nhớ vừa rồi đã nói mê không?”

 

“Nói mê gì?” Cô hoàn toàn không nhớ.

 

Anh ta chỉ nhìn cô mà không nhắc, chậm rãi gạt tóc ra sau lưng giúp cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chải tóc mái trước trán cô.

 

Bối Nhĩ Đóa bị anh ta nhìn nổi da gà, hơi lúng túng đưa cánh tay chặn tay anh ta lại: “Chúng ta nên về thôi”.

 

Nói rồi cô đứng dậy, gót giầy nhẹ nhàng lướt trên cỏ xanh, tay chỉnh lại váy cho ngay ngắn.

 

“Nhĩ Đóa”.

 

Cô quay người lại, đồng thời bàn tay vừa buông vạt váy ra bị tóm lấy không hề khách khí, sao đó anh ta kéo cô vào lòng.

 

“Lúc ngủ cô luôn gọi tên tôi”. Anh ta cúi đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô.

 

“Thật à? Sao tôi hoàn toàn không nhớ?” Gương mặt anh ta bất chợt áp tới gần khiến cô cảm thấy áp lực.

 

“Trọn hai mươi mốt lần, giọng rất nhiệt tình”.

 

Cô triệt để không nói nên lời, trí nhớ đứt đoạn chợt bị kích thích. Giấc mơ vừa rồi rất đẹp, đoạn đầu giấc mơ bóng dáng anh ta xuất hiện rất rõ.

 

“Cô có gì cần giải thích với tôi về chuyện này không?” Thế công của anh ta không giảm.

 

Trái tim Bối Nhĩ Đóa gần như nhảy lên đến cổ họng. Cô vất vả sắp xếp ngôn ngữ rồi mới mở miệng: “Tôi nghĩ có lẽ là...”

 

Cô còn chưa nói xong, môi đã bị anh ta chặn lại.

 

Đồng tử cô co lại vì hoảng sợ quá độ, môi như chạm vào nước sôi, định kêu lên nhưng tiếng kêu lại bị anh ta ngăn lại trong họng.

 

Đôi môi anh ta dịu dàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng tìm được đột phá khẩu, thuận thế hôn cô sâu hơn, dài hơn.

 

Cả người Bối Nhĩ Đóa cứng đờ, dường như có một dòng điện cấp tốc chạy qua trung khu thần kinh khiến đầu óc cô thiếu ô xi, hơi thở tắc nghẽn, hai tay dần dần không còn sức lực, ngay cả đầu gối cũng không khỏi khuỵu xuống.

 

Anh ta kịp thời đỡ tay sau lưng cô, giữ chặt người cô để cô không thể lấy cớ ngã xuống.

 

Cô chưa bao giờ thân mật khắng khít với anh ta như thế. Đôi môi ấm áp của anh ta vẫn đưa trên môi cô, không khí cô thở có một nửa là hơi thở của anh ta. Lưỡi anh ta cần mẫn, nghiêm túc cố gắng giao hòa với cô. Cô bị anh ta hôn không chống đỡ nổi, dưới sự dẫn dụ của anh ta bắt đầu có một chút trả lời nhiệt tình... Mà phản ứng này lập tức nhận được sự phản hồi đáng sợ của anh ta, anh ta không chần chừ hôn sâu hơn, lưỡi len mãi vào chỗ sâu...

 

Rất lâu sau anh ta mới lưu luyến dừng lại, buông tha cho đầu lưỡi cô.

 

Bối Nhĩ Đóa liên tục hít sâu không khí trong lành, sau đó nhìn anh ta với vẻ không thể tin được, buột miệng nói ra một sự thật: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi”.

 

“Cảm thấy thế nào?” Anh ta thầm nghĩ, đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là lần ở trên xe, có điều cô sẽ vĩnh viễn không biết.

 

“Cảm thấy không tồi... Mà không, vấn đề là tại sao anh lại hôn mà không được tôi đồng ý?”

 

“Không được em đồng ý?” Anh ta nói bình thản: “Quả nhiên em đã quên vừa rồi lúc ngủ nói gì”.

 

“Rốt cuộc tôi đã nói điều gì mất tư cách hay sao?”

 

“Em nói ước gì được anh hôn”.

 

“...”

 

“Đêm mơ là ngày tưởng”. Anh ta nói: “May mà yêu cầu của em không quá đáng nên anh có thể đáp ứng em”.

 

“...”

 

Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra định vuốt tóc cô.

 

“Anh đang lừa tôi”. Bối Nhĩ Đóa kịp thời nghiêng đầu tránh, nghiêm túc kháng nghị: “Tôi không thể nói như vậy, anh đừng tưởng tôi ngủ là không nhớ gì hết”.

 

“Nếu em nhớ thì nhắc lại cho anh là em đã nói gì đi”.

 

Cô không dám nhiều lời nữa, trong lòng lờ mờ có cảm giác dù không phải đòi anh ta hôn thì lời cô lỡ miệng nói ra cũng không phải đứng đắn.

 

Bị anh ta nắm đằng chuôi vì lỡ lời sau khi say rượu, từ đó tiến hành vặn hỏi cô, cô nhất thời không biết nói sao, trong lòng tự nhiên sinh ra chột dạ.

 

Cảm giác nóng bỏng trên mặt dần dần nguội đi. Đối mặt với anh ta khi anh ta đã biết mọi chuyện là một việc rất quẫn bách. Rất nhiều nhân tố không xác định khiến cô bối rối, cô cố gắng điều chỉnh tâm tình, ít nhất lúc này cũng không được sợ anh ta.

 

“Nhĩ Đóa”. Thấy cô càng ngày càng bối rối, anh ta không đành lòng trêu đùa nữa, kịp thời quay lại chủ đề chính: “Em nói không sai, anh đã lừa em. Em không hề đòi anh hôn mà chính anh muốn hôn em”.

 

Tâm tình quẫn bách của Bối Nhĩ Đóa được lời nói của anh ta xoa dịu một chút.

 

Anh ta nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tiếp tục nói: “Anh không chỉ muốn hôn em mà còn muốn làm nhiều chuyện hơn, có điều em không cần lo lắng, anh sẽ đi dần từng bước, không vội nhất thời. Ờ, tối nay nhiều nhất chỉ đến đây thôi”.

 

“... Vì sao?”

 

Anh ta nhìn cô, ánh mắt ngày càng sâu xa. Nhớ cô đã nói “Mặc kệ, dù sao bây giờ anh ấy là của mình”, ánh mắt anh ta nhìn cô như muốn độc chiếm, anh ta dừng một chút rồi nói: “Sau một thời gian tiếp xúc, anh có một kết luận đơn giản, anh muốn ở bên em mãi mãi”.

 

“...”

 

Anh ta không nói thích, cũng không nói yêu, chỉ nói thẳng ý nguyện của anh ta.

 

Đối với Bối Nhĩ Đóa, tất cả mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Ngoài niềm vui dâng trào trong lòng, cô còn có một chút nghi ngờ, đây có phải sự thật hay không?

 

Anh ta buông tay ra, lướt xuống vai cô, khẽ hôn lên trán cô: “Từ bây giờ, bắt đầu làm bạn gái anh, thế thôi”.

 

Bất cứ nơi nào bị anh ta hôn cũng sẽ lập tức bốc cháy, cô bắt đầu quen với cảm giác nóng rực trên trán, ngẩng đầu nhìn anh ta, suy nghĩ một lát rồi hỏi:

 

“Anh không hỏi ý em à?”

 

“Anh nghĩ bước dư thừa này có thể bỏ qua”. Bởi vì em đã bày tỏ tình ý với anh trong mơ. (**)

 

“...”

 

“Em sẽ không đồng ý sao?” Anh ta thử làm chuyện dư thừa.

 

“Không... nhỡ đâu em không đồng ý thì sao?”

 

“Nếu em không đồng ý, anh sẽ theo đuổi đến lúc em đồng ý”. Anh ta nói ngắn gọn.

 

“Vấn đề là anh có biết làm thế nào theo đuổi một cô gái không?” Cô tỏ ý hết sức nghi ngờ.

 

“Rất đơn giản. Đầu tiên anh sẽ tìm lý do hợp lý nhất để ngày ngày xuất hiện trước mặt em, để em không có cách nào né tránh”. Anh ta suy nghĩ một lát: “Tiếp theo, anh sẽ nghĩ cách ngăn chặn người khác giới có cơ hội tiếp cận em, quen biết em. Thế là xong”.

 

“...” Thật là gian xảo.

 

“Em sẽ bắt anh phải khổ cực theo đuổi em sao?” Anh ta hạ thấp người, lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt cô.

 

Cô biết anh ta đã rõ ràng đáp án trong lòng cô. Cô không thể bắt anh ta vất vả như vậy, nhưng cô không thể nào nói thẳng ra điều này theo ý anh ta. Hiển nhiên tối nay cô ngủ gật đã chủ động tiết lộ một số thông tin quan trọng, vì vậy bây giờ hết thảy đều phát triển trong tầm khống chế của anh ta, cô nói thêm lời nào cũng chỉ khiến anh ta càng thêm đắc thắng.

 

Nhìn ánh mắt anh ta... Anh ta đã nắm chắc lắm rồi...

 

Anh ta vừa đáng yêu vừa đáng hận, cô không nhịn được muốn trêu đùa.

 

Thế là Bối Nhĩ Đóa ra vẻ rối rắm, một phút sau mới nghiêm túc lên tiếng: “Anh biết không, bố em đã theo đuổi mẹ em ba năm, sau khi theo đuổi được lại hết sức lấy lòng mẹ em, bất kể đánh mắng thế nào cũng được, không hề oán trách. Bởi vậy có thể thấy theo đuổi là cần thiết”.

 

Diệp Trữ Vi yên lặng.

 

“Còn nữa. Bố em đã nghiêm túc dạy bảo em, đàn ông sẽ không quý trọng người phụ nữ họ dễ dàng có được, đặc biệt là những người theo chủ nghĩa đại nam tử chưa hỏi đã hôn, tự tin thái quá, sau khi cưới rất có khả năng sẽ không coi vợ mình ra gì”.

 

“Tóm lại ý em là?”

 

“Nói ra cũng rất tiếc, mặc dù thời đi học em cũng được bạn học nam thích, nhưng chính thức theo đuổi thì còn chưa có một người nào”. Bối Nhĩ Đóa đưa tay ra đặt lên vai anh ta: “Ý em là anh có muốn làm người theo đuổi đầu tiên của em không? Nếu anh thể hiện không tồi, em sẽ đồng ý làm bạn gái anh”.

 

Ánh mắt Diệp Trữ Vi nhìn cô vẫn có ánh trăng như cũ, bình thản dịu dàng, ung dung thoải mái.

 

Thấy anh ta yên lặng một hồi lâu không nói, cô hắng giọng khuyến khích: “Anh không dám à? Thực ra nếu anh theo đuổi em, xác suất thành công sẽ rất lớn”.

 

“Anh thì không có vấn đề gì”. Anh ta mở miệng nói: “Có điều em cũng đã nói xác suất thành công rất lớn, vậy anh hoàn toàn có quyền dùng trước quyền lợi chính đáng của bạn trai trong quá trình theo đuổi”.

 

“Quyền lợi chính đáng gì?”

 

“Thí dụ như tiếp xúc thân mật thời gian dài như vừa rồi chính là một trong những quyền lợi cơ bản”.

 

Lời người dịch:

 

Nguyên văn: “Đây là lần đầu tiên tôi hôn một người đàn ông”. Thế còn đàn bà?

 

(**) Nghe như kiểu “Chiếm được thân thể một cô gái thì dễ, giành được tâm hồn cô ấy mới là chuyện khó. Mà thầy giáo vẫn dạy bài dễ làm trước, bài khó làm sau”.

back top