Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Chương 31

Edit: Chun

 

Hành động của Tô Mộc Thần khiến khoảng cách giữa hai người càng trở nên gần, mặc dù giữa bọn họ chẳng có chuyện gì nhưng tư thế dựa vào gần như vậysẽ gây ra cảm giác mập mờ.

 

Không tránh né được, mặt Hạ An Nhiên thoáng chốc đỏ lên.

 

Tô Mộc Thần cũng nhận thấy động tác của mình lúc này quá mờ ám nên giả vờho nhẹ một tiếng, nhưng khi khóe mắt liếc thấy khuôn mặt hơi phiếm hồngcủa Hạ An Nhiên, anh lại không muốn buông ra.

 

Hiếm có cơ hội thấy được Hạ An Nhiên luôn lạnh nhạt, thản nhiên lại có biểuhiện mất bình tĩnh như vậy, trong lòng Tô Mộc Thần cảm thấy hơi sảngkhoái, bây giờ nhìn cô mới giống một người bình thường.

 

Thế nhưng vẻ mặt bối rối của Hạ An Nhiên chỉ xuất hiện chưa đến một phút đã biến mất, hô hấp của cô dần ổn định lại, cuối cùng ánh mắt đã hoàn toàn tỉnh táo.

 

“Tô Mộc Thần, anh đói khát thế à?”

 

Hạ An Nhiên nhướng mày hỏi người đàn ông toàn thân đang toát ra hormonenam tính ở trước mặt, cô nghĩ, nếu không phải lâu rồi không được đụngvào phụ nữ thì tại sao anh ta lại hành động như vậy với cô.

 

Tô Mộc Thần bị sặc.

 

Trên mặt anh thực sự đang viết dòng chữ “Tôi rất đói khát phụ nữ, đang muốnphát tán hormone tràn lan đây!” hay sao? Mà dù có thực sự như vậy đichăng nữa thì anh cũng sẽ không vì đói bụng mà ăn linh tinh đâu nhé,nhưng sao khi nghe thấy câu hỏi của cô, anh lại cảm thấy không thể phảnbác được?

 

Nhưng đừng quên Tô Mộc Thần anh là một người đàn ông phúc hắc, làm sao có thể vì vài lời của Hạ An Nhiên mà lập tức chùn bước. Nếu thẹn quá hóa giậnmà nói câu:”Cho dù có đói khát đến sắp chết, tôi cũng không bao giờ thèm liếc đến cô.” thì Tô Mộc Thần đã chẳng phải là Tô Mộc Thần rồi.

 

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cánh tay vốn chống thẳng vào tường bây giờ gập lại, khiến khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn.

 

Nếu vừa nãy chỉ là mập mờ thì hiện tại khoảng cách này hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả lên mặt mình, ám muội trongnháy mắt bùng lên như đốm lửa nhỏ.

 

“Đúng thế thì sao?”

 

Tô Mộc Thần cười khẽ, miệng kề sát vào tai Hạ An Nhiên, dường như còn cố ý thổi khí vào tai cô.

 

Anh cảm thấy bản thân mình thực sự quá nhàm chán rồi, sao có thể làm mấyđộng tác quấy rối này với người phụ nữ mình không thích, cũng không có ý định chơi đùa? Đây không phải là rất nhàm chán thì là cái gì.

 

Nhưng Tô Mộc Thần không thể khống chế được mặt tà ác này của mình, anh rất muốn xem xem Hạ An Nhiên sẽ phản ứng như thế nào.

 

Người đàn ông này…

 

Hạ An Nhiên ngước mắt nhìn Tô Mộc Thần, vừa nãy cô bị hành động của anh ta làm cho tinh thần hỗn loạn, nhưng khi nhìn vào mắt anh ta, cô cảm nhậnđược sự đùa cợt ở đó, cho dù có đang bị mê hoặc đi chăng nữa cô cũng lập tức tỉnh táo lại.

 

Thật xấu xa!

 

Trong lòng Hạ An Nhiên khẽ hừ nhẹ.

 

Cô lười quan tâm đến anh ta nên đưa tay lên đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại không xê dịch chút nào.

 

“Tô Mộc Thần, anh có ý gì?”

 

Đẩy mãi mà người trước mắt vẫn không động, Hạ An Nhiên chỉ có thể bực mình ngước lên nhìn anh đầy oán giận.

 

Đúng ha, mình có ý gì vậy?

 

Tô Mộc Thần tự hỏi, hành động này của anh thật sự rất nhàm chán, nhưng khi thấy Hạ An Nhiên đỏ mặt rồi lập tức bình tĩnh lại khiến anh hơi khóchịu.

 

Nói gì thì nói, dù sao trong lòng Tô Mộc Thần vẫn có những thói hư tật xấukhó sửa. Khẽ cúi đầu nhìn Hạ An Nhiên đang ngẩng lên nhìn mình, ánh mắtanh lướt qua bờ môi phớt hồng của cô, trong thoáng chốc Tô Mộc Thần đãnghĩ, rõ ràng cô chỉ là một con người nhàm chán nhưng tại sao lại có thể xuất hiện một vẻ cuốn hút như vậy.

 

Hạ An Nhiên giương mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông dần phóng to trước mắt mình, ý thức cuối cùng lưu lại là cảm giác ấm áp trên môi.

 

 

Tô Mộc Thần không hút thuốc lá, trong hơi thở của anh ta không hề có vị thuốc lá mà chỉ tràn đầy hương vị nam tính.

 

Hạ An Nhiên dường như đã quên mất một sự thật, đàn ông trời sinh là loại động vật có bản năng chiếm đoạt.

 

Và cô cũng quên mất mình đang sống cùng một mái nhà với người đàn ông cóbản năng chiếm đoạt cao nhất, ở đây cũng được một thời gian nên cô đãthiếu cảnh giác.

 

Tô Mộc Thần cũng kinh ngạc, trong nháy mắt khi anh chạm vào bờ môi ấm áp của cô, anh lập tức tỉnh táo lại.

 

Một nụ hôn quá ngắn, lướt qua liền chấm dứt, mềm nhẹ giống như ngọn gióxuân lướt qua kẽ lá, trước khi kịp cảm nhận đã biến mất không thấy dấuvết, lưu lại chỉ là chút ấm áp nhàn nhạt.

 

Tô Mộc Thần nhìn Hạ An Nhiên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lên án của cô, anhkhông biết nên giải thích như thế nào mới tốt, chẳng lẽ nói ý loạn tìnhmê? Hay là nói, thực ra nụ hôn kia chẳng có ý gì đặc biệt…

 

Tại sao anh lại đi trêu chọc vào cái người không nên trêu chọc này?

 

Tô Mộc Thần vô cùng bối rối.

 

“Thực ra thì…”

 

Tô Mộc Thần mở miệng muốn nói cái gì đó, như bảo cô đừng hiểu lầm, thực ra anh chẳng có ý gì với cô cả.

 

Hạ An Nhiên vươn tay lau sạch môi của mình.

 

“Thật bực mình.” Giọng nói hoàn toàn là sự khó chịu.

 

Sau đó, cô lấy tay dùng sức chà mạnh lên môi mình, giống như vừa chạm phải thứ vi khuẩn ghê tởm vậy.

 

Tô Mộc Thần nhìn động tác của Hạ An Nhiên, 囧 rồi lại 囧, hành động của côthực sự đả kích tự ái đàn ông của anh, mặc dù anh không dám nói kĩ thuật hôn của mình là hạng nhất, nhưng cũng không đến nỗi khiến người kháccảm thấy ghét bỏ giống như vi khuẩn chứ. Lúc đầu anh còn tưởng Hạ AnNhiên sẽ cho anh một cái bạt tai cơ đấy.

 

“Tôi không hi vọng chuyện này sẽ xảy ra lần nữa.”

 

Hạ An Nhiên đẩy Tô Mộc Thần ra, giọng nói rất lạnh, so với ngày bìnhthường còn lạnh hơn vài phần. Đương nhiên cô sẽ không ngu ngốc cho rằngnụ hôn nhẹ như cánh ve vừa rồi có ý tứ gì đặc biệt.

 

Đây không phải là nụ hôn đầu của Hạ An Nhiên, đối với cô mà nói nụ hôn lướt qua vừa nãy cũng chẳng phải việc gì to tát, bởi vì căn bản cô sẽ khôngđể ở trong lòng, nhưng cô không thèm để ý không có nghĩa là sẽ để chuyện này xảy ra lần nữa.

 

Tô Mộc Thần nhìn theo bóng lưng Hạ An Nhiên đi về phòng của cô, giọng nóilạnh như băng vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai anh. Cô nàng Hạ An Nhiên này đúng thực không giống người khác, nếu vừa rồi là người con gáikhác, không trực tiếp cho anh một cái tát thì cũng sẽ hỏi anh rốt cuộclà có ý gì, sau đó yêu cầu bằng được đáp án.

 

Không hỏi cũng tốt, Tô Mộc Thần xoa xoa môi mình. Ở chung một thời gian, anhbiết cô không thích trang điểm, cho dù thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉdùng mấy loại trang sức trang nhã, ngay cả đến son môi cũng giống với cá tính lạnh nhạt của cô, có vị bạc hà.

 

Tô Mộc Thần nhún vai, dứt khoát quay về phòng mình, cũng lười tắm liền cởi quần áo trèo thẳng lên giường.

 

Duệ Duệ đã ngủ rất say, Tô Mộc Thần có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đềucủa bé, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ hơi chu lên phát ra âm thanh “chépchép” như đang nhai cái gì đó, hình như đứa trẻ nào cũng đều có thóiquen như vậy.

 

Tô Mộc Thần lại nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, có lẽ anh vẫn nên kiếm một cô bạn gái thì hơn.

 

Tô Mộc Thần nghĩ, có lẽ vì ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt cô đã khiến anhbị ảo giác đúng không?! Chứ không phải do anh đang bị “đói khát” nên ănbừa đâu.

 

—–

 

Cho dù là một người đần độn cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi, huốngchi Hạ An Nhiên chưa bao giờ là một người đầu óc chậm lụt cả.

 

Kể từ đêm bị cưỡng hôn, Tô Mộc Thần thường xuyên về nhà muộn, Hạ An Nhiên cũng có thể đoán được anh ta đang muốn tránh mặt cô.

 

Cô cười khẩy, người bị cưỡng hôn là cô chứ đâu phải là anh ta, cô đã không nói gì thì thôi, anh ta rõ ràng là kẻ chiếm tiện nghi của cô mà còn để ý cái gì cơ chứ?

 

Với lại, về muộn cũng không thèm chào hỏi cô một tiếng, thật là bực mình. Đã ba ngày rồi cô vẫn chưa về nhà đâu.

 

Nghĩ đến vấn đề của mình, cô ra sức gõ mạnh lên bàn phím laptop.

 

“Ô, đời sống tình dục không được thỏa mãn à?”

 

Vừa vào phòng làm việc chị Chu đã nghe thấy âm thanh nặng nề phát ra từ chỗ của Hạ An Nhiên, hai tay cô múa như bay trên bàn phím, động tác kia thể hiện tâm trạng đang không tốt, thậm chí là tức giận.

 

Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn chị Chu, đối với câu nói đùa đầy màu sắc của chị ấy, cô chỉ có thể giả vờ mắt điếc tai ngơ.

 

Chị Chu thấy cô không có phản ứng, cũng không nói thêm, chỉ giao cho cấp dưới một số công việc.

 

Hạ An Nhiên in bản thảo, rút từ trong ống đựng bút một cây bút bi bắt đầu kiểm duyệt bản thảo.

 

Điện thoại trên bàn làm việc reo lên, Hạ An Nhiên dừng bút, cầm điện thoại lên mở tin nhắn vừa đến.

 

Chỉ có năm chữ ngắn ngủi.

 

Tối nay có rảnh không?

 

Người gửi là… Thẩm Hi.

back top