Trong ngõ hẻm, Cốc Tâm Chí không dựa theo chỉ thị của Trì Tiểu Trì để chân chính cho kẻ địch được chết sảng khoái.
Cốc Tâm Chí thống hận nhân loại mới. Bởi vì cậu nhìn thấy bất kỳ một gã nhân loại mới nào thì đều sẽ nghĩ đến bọn họ từng hại cậu mất đi Đinh Thu Vân, đầu tiên là người, hiện tại là tâm.
Thế nhưng cậu đã hứa với Đinh Thu Vân, không được xoắn đứt đầu của người ta nữa, ít nhất là trước mặt Đinh Thu Vân thì không được.
Vì vậy Cốc Tâm Chí vẫn không ngừng siết cổ đối phương, đồng thời ghé vào bên tai đối phương, giọng nói cực nhỏ, thân thiết nói thay lời đối phương:
“Có phải rất khó chịu, thật sự muốn chết đúng không?”
“Nói thật, tao rất muốn cho mày chết sảng khoái, nhưng mà chuyện sảng khoái như vậy thì bản thân mày phải tự tranh thủ.”
Cậu nói tiếp, lại kéo người sắp điên cuồng đến trước một ống nước đã bị gãy vỡ, đem con mắt của gã nhắm ngay chỗ gãy vỡ sắc bén bị gỉ sét, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đến đây đi, tự cho mình một cái sảng khoái.”
Rất nhanh, Cốc Tâm Chí vác súng của người kia đi ra từ hẻm nhỏ, phát hiện Trì Tiểu Trì vẫn đứng tại chỗ chờ mình, cậu mím môi, rất vui vẻ mà tiến lên nghênh đón.
Trì Tiểu Trì hỏi Cốc Tâm Chí: “Giải quyết xong rồi?”
“Tôi không gϊếŧ gã.” Cốc Tâm Chí tận lực dùng ngữ điệu ôn hòa dễ bảo mà nói, “Gã tự sát.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười, không tỏ rõ ý kiến, quay người rời đi.
Cốc Tâm Chí đi theo: “Đinh đội không tin tôi à?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Cốc đội phó cảm thấy chính mình đáng giá tin tưởng sao?”
Cốc Tâm Chí nghiêm túc suy nghĩ một chút, không quá tình nguyện mà cười cười, đem súng và đạn cướp được đều giao cho Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì cũng không khách khí với Cốc Tâm Chí, thu hết toàn bộ.
Cốc Tâm Chí nhìn gò má của Trì Tiểu Trì, ánh mắt dịu dàng đến kỳ lạ, giấu đi bàn tay dính chút máu, chắp tay sau lưng, như học sinh ngoan ngoãn đi theo sau lưng thầy giáo Trì Tiểu Trì.
Sương mù làm ướt tóc Trì Tiểu Trì, Cốc Tâm Chí rất muốn sờ sợi tóc dính trên trán cậu, ngón tay ngốc nghếch động đậy một lúc nhưng lại ngoan ngoãn thu về chỗ cũ.
Thân ảnh hai người một trước một sau, lần thứ hai dung nhập vào sương mù.
Sau khi đạt thành giao dịch với Thư Văn Thanh, Trì Tiểu Trì lâm thời liền đổi kế hoạch, nhưng cậu cũng không cố ý gia nhập cuộc chiến sống mái giữa nhân loại mới với nhau.
Cậu sẽ không vì nhất thời khí phách mà để đội ngũ của mình liên lụy vào phiền phức của Thư Văn Thanh, đánh một chút ngoài vòng thì không thành vấn đề nhưng chắc chắn sẽ không đưa đội viên tiến vào tâm điểm mạo hiểm.
Huống hồ lúc trước bọn họ đã chiến đấu giúp Thư Văn Thanh tiêu hao đạn dược của đối thủ, có thể xem như giúp đỡ hết lòng, chuyến này mục đích của bọn họ chủ yếu vẫn là đám người nô ɭệ kia.
Trong tận thế, súng là vật phẩm hi hữu thượng đẳng. Nhân loại mới đến mua nô ɭệ, ví dụ như tên kia muốn mua Cốc Tâm Chí, cho dù có súng cũng chỉ có thể giữ lại để bảo vệ thân mình an toàn thoát ra, nhiều lắm là thừa dịp loạn lạc cướp đi hai tên nô ɭệ, nhưng chắc chắn sẽ không đem đạn dược quý giá lãng phí ở việc giữ gìn trị an trong trấn nô ɭệ.
Đã cứu nhân loại cũ ở kho Nam và kho Bắc, một nhóm nô ɭệ lái xe đi, lựa chọn kết bạn đi tìm thân nhân của mình, còn lại phần lớn lựa chọn đi cùng bọn họ, kho Đông đang kiểm kê nhân số, rất nhanh sẽ có kết quả.
Hiện tại phiền phức là phải cẩn thận đám dân dùng việc nuôi dưỡng nô ɭệ để sinh sống sẽ bắn lén.
Khi Trì Tiểu Trì đến kho Đông, có đội viên có tiếng tăm trong đội bị súng bắn trúng, đang tái nhợt mặt mày mà dựa vào lốp xe tải, để đồng đội băng bó.
Vai của người nọ bị mảnh sắt bắn vào mấy lỗ nhỏ, tuy chỉ là thương tổn da thịt nhưng vì tận thế thiếu thốn thuốc men nên bất kỳ thương tổn nào cũng không thể coi thường.
Trì Tiểu Trì kiểm tra tình hình của người bị thương rồi lập tức quay đầu lại hỏi: “Ai bắn?”
Vô số ánh mắt trầm mặc mà phẫn nộ nhìn về phía người canh gác kho Đông đang bị trói gô ở góc tường.
…Đó là một nhân loại cũ.
Người kia phát hiện tình hình không đúng, vội vàng hô: “Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng! Mấy người không thể gϊếŧ tôi—”
Trì Tiểu Trì quyết đoán dùng một súng bắn vào vai gã.
Tiếng cầu xin tha thứ bị thay thế bằng tiếng hét thảm thiết.
Trì Tiểu Trì không có động tác tiếp theo, không lấy mạng của gã, cũng không tiếp tục dằn vặt, chỉ yêu cầu người mang đội viên bị thương lên xe, dặn dò cho dùng thuốc giảm đau và hạ sốt, sau đó ước lượng khẩu Browning còn nóng trong tay, quay người đưa tay vào túi quần của Cốc Tâm Chí.
Đùi bị đụng chạm khiến Cốc Tâm Chí trầm thấp “Ưm” một tiếng, chợt bật cười: “…Phát hiện từ khi nào?”
Trì Tiểu Trì lấy ra năm sáu viên đạn, dùng ngón tay khều từng viên đẩy vào nòng súng: “Vừa nãy cậu đoạt vũ khí của ba người, tất cả đều là súng ngắn, cũng không cần cướp, chỉ cần lấy đạn…”
Nói xong, Trì Tiểu Trì đẩy băng đạn vào vị trí cũ, dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới: “Yên tâm, trong tầm bắn, có rất nhiều đạn.”
Cốc Tâm Chí dùng ánh mắt có thể nói là si mê nhìn chằm chằm vào Trì Tiểu Trì, bàn tay có chút hưng phấn mà run rẩy, nhưng vẫn cố nén siết chặt hai tay ở sau lưng, miệng hít sâu, nỗ lực khống chế tâm tình của mình.
Khi đi ra từ kho Đông, tiếng súng ở quảng trường phía Đông đã dừng.
Lúc Trì Tiểu Trì đến nơi, trên quảng trường là một đám nhân loại mới bị dây xích trói lại, cùng với nhân loại cũ vẽ đường cho hươu chạy, trùng hợp một trong những người đó là tên nhân loại cũ mà mới nãy Trì Tiểu Trì đứng dưới đài thấy gã gõ lồng uy hiếp nô ɭệ.
Nước mắt trên mặt gã đã đóng băng, bờ vai co quắp liên tục, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Sau khi Thư Văn Thanh quét sạch phụ cận, trở về xem tù binh, phát hiện người này thì lông mày hơi cau lại.
Thủ hạ của cô đạp một cước lên sau lưng người này, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Thư đội, chúng tôi bắt người cho cô rồi.”
Thư Văn Thanh khách khí nói: “Cám ơn.”
Vài câu đối thoại, Trì Tiểu Trì liền đoán được thân phận thực sự của người đàn ông này.
Sau khi thấy rõ người trước mặt, gã đàn ông lập tức khóc rống lên, dùng đầu gối vừa quỳ vừa tiến đến, dùng mặt cọ vào đầu gối Thư Văn Thanh: “Văn Thanh, nghe anh giải thích. Anh muốn, anh muốn sống—–”
Thư Văn Thanh duỗi tay nắm chặt sau gáy gã, bóp hai cái, giống như dỗ trẻ con: “Được rồi, được rồi. Em biết.”
Người đàn ông như nhặt được cứu rỗi, ngửa mặt nhìn người yêu cũ của mình.
Thư Văn Thanh quay đầu nói với Nhan Lan Lan đang dáo dác ngó nhìn: “Cô em, quay đầu lại, nhắm mắt.”
Tuy Nhan Lan Lan có chút mặt dày nhưng lại rất nghe lời, đặc biệt là đối với loại ngôn ngữ mang tính mệnh lệnh này thì cô lại càng mẫn cảm hơn — Cô đã được Trì Tiểu Trì huấn luyện.
Nhan Lan Lan cấp tốc quay đầu, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại.
“Anh không cần giải thích với em.” Thư Văn Thanh cúi đầu nắm chặt tóc của gã, lùi về sau hai bước rồi mới vung tay, “Bạn của em ở dưới đó, anh chậm rãi đi giải thích với bọn họ đi.”
Dứt lời, tay trái của cô đang cầm chặt dao bổ củi sau lưng, lập tức vung mạnh, gọn gàng nhanh chóng chém vào cổ họng đối phương.
Động tác của cô quá nhanh cho nên khi cổ họng của người kia phun máu rồi ngã xuống thì ánh sáng hy vọng trong mắt vẫn chưa rút đi.
Đây là cái chết công chính nhất mà Thư Văn Thanh có thể nghĩ ra trong lúc kiềm chế cảm xúc của mình.
Cô vung dao bổ củi dính đầy máu lên, tung một vệt máu dài xuống đất, xách đao quay người, đôi mắt hơi xoay một chút, phát hiện vẫn có máu văng lên gáy Nhan Lan Lan.
Cô tiến lên vài bước, đi về phía Trì Tiểu Trì đang đứng, khi đi ngang qua bên cạnh Nhan Lan Lan thì tiện tay thay cô bé lau một chút máu sau cổ.
Nhan Lan Lan không hề hay biết, bị Thư Văn Thanh vuốt một cái lên cổ như chó con khiến cô có chút mộng mị.
Trì Tiêu Trì đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, sau khi đối mặt với Thư Văn Thanh thì chủ động đưa bộ đàm kết nối với loa phóng thanh dùng để thông báo đặt ở khắp nơi trong thị trấn cho cô.
Sau khi tiếp nhận, ánh mắt của Thư Văn Thanh nhắm ngay đám tù binh, giọng nói không mang theo bất kỳ rung động gì, nói với đám rùa rụt cổ trong khu dân cư tối om đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh: “Tất cả mọi người trong trấn nghe đây, ngày mai bắt đầu kiểm kê vũ khí, hủy hết tất cả lồng sắt, tất cả những ai còn muốn buôn bán nô ɭệ, tự cho nhân loại mới cao cấp hơn nhân loại cũ thì trước sáu giờ sáng mai xin tự mình rời trấn. Nơi này không phải nơi giao dịch, không phải nơi buôn bán, đây là thế giới loài người, tôi sẽ không để nó bị sỉ nhục bởi hành động buôn bán đồng loại như súc sinh.”
…Mà việc gϊếŧ súc sinh thì cô chưa bao giờ nương tay.
Khắp mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh, không có ai đáp lời cô, Thư Văn Thanh cũng không để ý lắm, đem bộ đàm ném cho thủ hạ sau lưng, cũng nói với Trì Tiểu Trì: “Đinh đội, có thể giữ lại một vài người giúp tôi một tay không?”
Trì Tiểu Trì đồng ý: “Nhưng mà trước khi xử lý mọi việc thì kiến nghị các cô nên xử lý súc sinh chân chính đi.”
Dứt lời, cậu đem mặt chuyển hướng vào chỗ tối.
Một con báo đen chậm rãi bước ra từ trong bóng đêm, trong miệng ngậm một con chó săn sắp chết.
Trì Tiểu Trì đưa tay xoa đầu báo đen, bày tỏ cổ vũ.
Báo đen thả con mồi xuống, nhẹ nhàng dùng đỉnh đầu cọ vào lòng bàn tay của Trì Tiểu Trì, đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay của cậu, khiến cả đám người đang nhìn đều trợn mắt ngoác mồm.
Vẫn là Thư Văn Thanh phản ứng nhanh nhất, lập tức ý thức chỗ sơ suất của mình:
Trong thị trấn nuôi dưỡng bốn mươi con chó săn trưởng thành, luân phiên trực ban, chủ yếu là dùng để canh gác và trừng phạt nô ɭệ không nghe lời. Món chính của chúng nó là nhân loại cũ ốm yếu, vừa nãy trong lúc hỗn loạn, đám chó săn đang làm nhiệm vụ đều phân tán trốn trong chỗ tối, muốn làm ngư ông đắc lợi.
…Nếu như chậm trễ xử lý bọn chúng thì sẽ bị truyền nọc độc khắp nơi.
Thư Văn Thanh nhanh chóng đem ánh mắt tập trung lên con báo đen với bộ lông như mun vừa thả chó săn xuống, tao nhã liếp láp móng vuốt, vừa nhìn về phía Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì đương nhiên biết cô muốn nói gì, ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu báo đen, dịu dàng nhéo lỗ tai của nó, ghé vào tai nó rồi nói nhỏ: “Ông Chủ, chú ý an toàn. Làm sạch sẽ mấy thứ dơ bẩn, buổi tối sẽ cho mày ăn ngon.”
Báo đen giống như nghe hiểu lời cậu, khẽ kêu một tiếng rồi nhảy người bay đi, biến mất ở quần thể kiến trúc xung quanh.
Trì Tiểu Trì ở lại đây thêm ba ngày, trong lúc đó gọi người quay về trấn báo bình an để đám người ông bà Đinh được an tâm.
….
P/S: tự nhiên hôm qua bị cúm làm sợ mất hồn bà con ạ T___T, tưởng mình khi không bị mắc corona. Cũng may hôm nay đã khỏe lại như thường. Nếu không chắc cũng sẽ tự gọi bệnh viện để còn cách ly kịp thời.
Cốc Tâm Chí thống hận nhân loại mới. Bởi vì cậu nhìn thấy bất kỳ một gã nhân loại mới nào thì đều sẽ nghĩ đến bọn họ từng hại cậu mất đi Đinh Thu Vân, đầu tiên là người, hiện tại là tâm.
Thế nhưng cậu đã hứa với Đinh Thu Vân, không được xoắn đứt đầu của người ta nữa, ít nhất là trước mặt Đinh Thu Vân thì không được.
Vì vậy Cốc Tâm Chí vẫn không ngừng siết cổ đối phương, đồng thời ghé vào bên tai đối phương, giọng nói cực nhỏ, thân thiết nói thay lời đối phương:
“Có phải rất khó chịu, thật sự muốn chết đúng không?”
“Nói thật, tao rất muốn cho mày chết sảng khoái, nhưng mà chuyện sảng khoái như vậy thì bản thân mày phải tự tranh thủ.”
Cậu nói tiếp, lại kéo người sắp điên cuồng đến trước một ống nước đã bị gãy vỡ, đem con mắt của gã nhắm ngay chỗ gãy vỡ sắc bén bị gỉ sét, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đến đây đi, tự cho mình một cái sảng khoái.”
Rất nhanh, Cốc Tâm Chí vác súng của người kia đi ra từ hẻm nhỏ, phát hiện Trì Tiểu Trì vẫn đứng tại chỗ chờ mình, cậu mím môi, rất vui vẻ mà tiến lên nghênh đón.
Trì Tiểu Trì hỏi Cốc Tâm Chí: “Giải quyết xong rồi?”
“Tôi không gϊếŧ gã.” Cốc Tâm Chí tận lực dùng ngữ điệu ôn hòa dễ bảo mà nói, “Gã tự sát.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười, không tỏ rõ ý kiến, quay người rời đi.
Cốc Tâm Chí đi theo: “Đinh đội không tin tôi à?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Cốc đội phó cảm thấy chính mình đáng giá tin tưởng sao?”
Cốc Tâm Chí nghiêm túc suy nghĩ một chút, không quá tình nguyện mà cười cười, đem súng và đạn cướp được đều giao cho Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì cũng không khách khí với Cốc Tâm Chí, thu hết toàn bộ.
Cốc Tâm Chí nhìn gò má của Trì Tiểu Trì, ánh mắt dịu dàng đến kỳ lạ, giấu đi bàn tay dính chút máu, chắp tay sau lưng, như học sinh ngoan ngoãn đi theo sau lưng thầy giáo Trì Tiểu Trì.
Sương mù làm ướt tóc Trì Tiểu Trì, Cốc Tâm Chí rất muốn sờ sợi tóc dính trên trán cậu, ngón tay ngốc nghếch động đậy một lúc nhưng lại ngoan ngoãn thu về chỗ cũ.
Thân ảnh hai người một trước một sau, lần thứ hai dung nhập vào sương mù.
Sau khi đạt thành giao dịch với Thư Văn Thanh, Trì Tiểu Trì lâm thời liền đổi kế hoạch, nhưng cậu cũng không cố ý gia nhập cuộc chiến sống mái giữa nhân loại mới với nhau.
Cậu sẽ không vì nhất thời khí phách mà để đội ngũ của mình liên lụy vào phiền phức của Thư Văn Thanh, đánh một chút ngoài vòng thì không thành vấn đề nhưng chắc chắn sẽ không đưa đội viên tiến vào tâm điểm mạo hiểm.
Huống hồ lúc trước bọn họ đã chiến đấu giúp Thư Văn Thanh tiêu hao đạn dược của đối thủ, có thể xem như giúp đỡ hết lòng, chuyến này mục đích của bọn họ chủ yếu vẫn là đám người nô ɭệ kia.
Trong tận thế, súng là vật phẩm hi hữu thượng đẳng. Nhân loại mới đến mua nô ɭệ, ví dụ như tên kia muốn mua Cốc Tâm Chí, cho dù có súng cũng chỉ có thể giữ lại để bảo vệ thân mình an toàn thoát ra, nhiều lắm là thừa dịp loạn lạc cướp đi hai tên nô ɭệ, nhưng chắc chắn sẽ không đem đạn dược quý giá lãng phí ở việc giữ gìn trị an trong trấn nô ɭệ.
Đã cứu nhân loại cũ ở kho Nam và kho Bắc, một nhóm nô ɭệ lái xe đi, lựa chọn kết bạn đi tìm thân nhân của mình, còn lại phần lớn lựa chọn đi cùng bọn họ, kho Đông đang kiểm kê nhân số, rất nhanh sẽ có kết quả.
Hiện tại phiền phức là phải cẩn thận đám dân dùng việc nuôi dưỡng nô ɭệ để sinh sống sẽ bắn lén.
Khi Trì Tiểu Trì đến kho Đông, có đội viên có tiếng tăm trong đội bị súng bắn trúng, đang tái nhợt mặt mày mà dựa vào lốp xe tải, để đồng đội băng bó.
Vai của người nọ bị mảnh sắt bắn vào mấy lỗ nhỏ, tuy chỉ là thương tổn da thịt nhưng vì tận thế thiếu thốn thuốc men nên bất kỳ thương tổn nào cũng không thể coi thường.
Trì Tiểu Trì kiểm tra tình hình của người bị thương rồi lập tức quay đầu lại hỏi: “Ai bắn?”
Vô số ánh mắt trầm mặc mà phẫn nộ nhìn về phía người canh gác kho Đông đang bị trói gô ở góc tường.
…Đó là một nhân loại cũ.
Người kia phát hiện tình hình không đúng, vội vàng hô: “Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng! Mấy người không thể gϊếŧ tôi—”
Trì Tiểu Trì quyết đoán dùng một súng bắn vào vai gã.
Tiếng cầu xin tha thứ bị thay thế bằng tiếng hét thảm thiết.
Trì Tiểu Trì không có động tác tiếp theo, không lấy mạng của gã, cũng không tiếp tục dằn vặt, chỉ yêu cầu người mang đội viên bị thương lên xe, dặn dò cho dùng thuốc giảm đau và hạ sốt, sau đó ước lượng khẩu Browning còn nóng trong tay, quay người đưa tay vào túi quần của Cốc Tâm Chí.
Đùi bị đụng chạm khiến Cốc Tâm Chí trầm thấp “Ưm” một tiếng, chợt bật cười: “…Phát hiện từ khi nào?”
Trì Tiểu Trì lấy ra năm sáu viên đạn, dùng ngón tay khều từng viên đẩy vào nòng súng: “Vừa nãy cậu đoạt vũ khí của ba người, tất cả đều là súng ngắn, cũng không cần cướp, chỉ cần lấy đạn…”
Nói xong, Trì Tiểu Trì đẩy băng đạn vào vị trí cũ, dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới: “Yên tâm, trong tầm bắn, có rất nhiều đạn.”
Cốc Tâm Chí dùng ánh mắt có thể nói là si mê nhìn chằm chằm vào Trì Tiểu Trì, bàn tay có chút hưng phấn mà run rẩy, nhưng vẫn cố nén siết chặt hai tay ở sau lưng, miệng hít sâu, nỗ lực khống chế tâm tình của mình.
Khi đi ra từ kho Đông, tiếng súng ở quảng trường phía Đông đã dừng.
Lúc Trì Tiểu Trì đến nơi, trên quảng trường là một đám nhân loại mới bị dây xích trói lại, cùng với nhân loại cũ vẽ đường cho hươu chạy, trùng hợp một trong những người đó là tên nhân loại cũ mà mới nãy Trì Tiểu Trì đứng dưới đài thấy gã gõ lồng uy hiếp nô ɭệ.
Nước mắt trên mặt gã đã đóng băng, bờ vai co quắp liên tục, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Sau khi Thư Văn Thanh quét sạch phụ cận, trở về xem tù binh, phát hiện người này thì lông mày hơi cau lại.
Thủ hạ của cô đạp một cước lên sau lưng người này, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Thư đội, chúng tôi bắt người cho cô rồi.”
Thư Văn Thanh khách khí nói: “Cám ơn.”
Vài câu đối thoại, Trì Tiểu Trì liền đoán được thân phận thực sự của người đàn ông này.
Sau khi thấy rõ người trước mặt, gã đàn ông lập tức khóc rống lên, dùng đầu gối vừa quỳ vừa tiến đến, dùng mặt cọ vào đầu gối Thư Văn Thanh: “Văn Thanh, nghe anh giải thích. Anh muốn, anh muốn sống—–”
Thư Văn Thanh duỗi tay nắm chặt sau gáy gã, bóp hai cái, giống như dỗ trẻ con: “Được rồi, được rồi. Em biết.”
Người đàn ông như nhặt được cứu rỗi, ngửa mặt nhìn người yêu cũ của mình.
Thư Văn Thanh quay đầu nói với Nhan Lan Lan đang dáo dác ngó nhìn: “Cô em, quay đầu lại, nhắm mắt.”
Tuy Nhan Lan Lan có chút mặt dày nhưng lại rất nghe lời, đặc biệt là đối với loại ngôn ngữ mang tính mệnh lệnh này thì cô lại càng mẫn cảm hơn — Cô đã được Trì Tiểu Trì huấn luyện.
Nhan Lan Lan cấp tốc quay đầu, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại.
“Anh không cần giải thích với em.” Thư Văn Thanh cúi đầu nắm chặt tóc của gã, lùi về sau hai bước rồi mới vung tay, “Bạn của em ở dưới đó, anh chậm rãi đi giải thích với bọn họ đi.”
Dứt lời, tay trái của cô đang cầm chặt dao bổ củi sau lưng, lập tức vung mạnh, gọn gàng nhanh chóng chém vào cổ họng đối phương.
Động tác của cô quá nhanh cho nên khi cổ họng của người kia phun máu rồi ngã xuống thì ánh sáng hy vọng trong mắt vẫn chưa rút đi.
Đây là cái chết công chính nhất mà Thư Văn Thanh có thể nghĩ ra trong lúc kiềm chế cảm xúc của mình.
Cô vung dao bổ củi dính đầy máu lên, tung một vệt máu dài xuống đất, xách đao quay người, đôi mắt hơi xoay một chút, phát hiện vẫn có máu văng lên gáy Nhan Lan Lan.
Cô tiến lên vài bước, đi về phía Trì Tiểu Trì đang đứng, khi đi ngang qua bên cạnh Nhan Lan Lan thì tiện tay thay cô bé lau một chút máu sau cổ.
Nhan Lan Lan không hề hay biết, bị Thư Văn Thanh vuốt một cái lên cổ như chó con khiến cô có chút mộng mị.
Trì Tiêu Trì đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, sau khi đối mặt với Thư Văn Thanh thì chủ động đưa bộ đàm kết nối với loa phóng thanh dùng để thông báo đặt ở khắp nơi trong thị trấn cho cô.
Sau khi tiếp nhận, ánh mắt của Thư Văn Thanh nhắm ngay đám tù binh, giọng nói không mang theo bất kỳ rung động gì, nói với đám rùa rụt cổ trong khu dân cư tối om đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh: “Tất cả mọi người trong trấn nghe đây, ngày mai bắt đầu kiểm kê vũ khí, hủy hết tất cả lồng sắt, tất cả những ai còn muốn buôn bán nô ɭệ, tự cho nhân loại mới cao cấp hơn nhân loại cũ thì trước sáu giờ sáng mai xin tự mình rời trấn. Nơi này không phải nơi giao dịch, không phải nơi buôn bán, đây là thế giới loài người, tôi sẽ không để nó bị sỉ nhục bởi hành động buôn bán đồng loại như súc sinh.”
…Mà việc gϊếŧ súc sinh thì cô chưa bao giờ nương tay.
Khắp mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh, không có ai đáp lời cô, Thư Văn Thanh cũng không để ý lắm, đem bộ đàm ném cho thủ hạ sau lưng, cũng nói với Trì Tiểu Trì: “Đinh đội, có thể giữ lại một vài người giúp tôi một tay không?”
Trì Tiểu Trì đồng ý: “Nhưng mà trước khi xử lý mọi việc thì kiến nghị các cô nên xử lý súc sinh chân chính đi.”
Dứt lời, cậu đem mặt chuyển hướng vào chỗ tối.
Một con báo đen chậm rãi bước ra từ trong bóng đêm, trong miệng ngậm một con chó săn sắp chết.
Trì Tiểu Trì đưa tay xoa đầu báo đen, bày tỏ cổ vũ.
Báo đen thả con mồi xuống, nhẹ nhàng dùng đỉnh đầu cọ vào lòng bàn tay của Trì Tiểu Trì, đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay của cậu, khiến cả đám người đang nhìn đều trợn mắt ngoác mồm.
Vẫn là Thư Văn Thanh phản ứng nhanh nhất, lập tức ý thức chỗ sơ suất của mình:
Trong thị trấn nuôi dưỡng bốn mươi con chó săn trưởng thành, luân phiên trực ban, chủ yếu là dùng để canh gác và trừng phạt nô ɭệ không nghe lời. Món chính của chúng nó là nhân loại cũ ốm yếu, vừa nãy trong lúc hỗn loạn, đám chó săn đang làm nhiệm vụ đều phân tán trốn trong chỗ tối, muốn làm ngư ông đắc lợi.
…Nếu như chậm trễ xử lý bọn chúng thì sẽ bị truyền nọc độc khắp nơi.
Thư Văn Thanh nhanh chóng đem ánh mắt tập trung lên con báo đen với bộ lông như mun vừa thả chó săn xuống, tao nhã liếp láp móng vuốt, vừa nhìn về phía Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì đương nhiên biết cô muốn nói gì, ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu báo đen, dịu dàng nhéo lỗ tai của nó, ghé vào tai nó rồi nói nhỏ: “Ông Chủ, chú ý an toàn. Làm sạch sẽ mấy thứ dơ bẩn, buổi tối sẽ cho mày ăn ngon.”
Báo đen giống như nghe hiểu lời cậu, khẽ kêu một tiếng rồi nhảy người bay đi, biến mất ở quần thể kiến trúc xung quanh.
Trì Tiểu Trì ở lại đây thêm ba ngày, trong lúc đó gọi người quay về trấn báo bình an để đám người ông bà Đinh được an tâm.
….
P/S: tự nhiên hôm qua bị cúm làm sợ mất hồn bà con ạ T___T, tưởng mình khi không bị mắc corona. Cũng may hôm nay đã khỏe lại như thường. Nếu không chắc cũng sẽ tự gọi bệnh viện để còn cách ly kịp thời.