Hai người bước vào trận thứ sáu.
Trong trận không có quái vật hoặc dị thú, chỉ có một tòa Tháp lâm, đứng sừng sững hơn trăm bia mộ tăng nhân.
Tuy rằng bốn phía cây cối xanh um nhưng vì không có ai quản lý nên sinh trưởng quá mức tươi tốt, phần lớn gạch đá bị gió bụi cọ rửa hơn ngàn năm, trông rất điêu tàn.
Nhìn dáng dấp cũng biết nơi đây là địa phương hoang vu không người viếng thăm, có thỏ rừng nhấp nhô lỗ tai bên trong lùm cỏ dại đã cao ngang đầu gối.
Không ai nói cho bọn họ biết hiện tại nên làm những gì mới qua được ải.
Đoạn Thư Tuyệt trước tiên vận khí để thăm dò một chút, báo cho Yến Kim Hoa nơi đây không có vết tích bố trí trận pháp, tòa tháp sắp xếp theo kiến trúc phật lý đơn thuần, ở giữa mơ hồ có chứa phật gia thanh khí, không giống như cố ý bố trí để nhốt bọn họ.
Bọn họ đi vòng quanh tháp một lúc, phát hiện con đường ban đầu bước vào đã biến mất, mà con đường rời đi cũng không biết rốt cục ở nơi nào, nhất thời rơi vào cục diện bế tắc.
Bởi vì năng lực tự thân của Yến Kim Hoa có hạn, vừa đau lòng vì mất bảo châu, thật sự không nỡ sử dụng điểm số tiến độ chẳng còn dư lại bao nhiêu, đành phải kiên trì mà lật sách, nỗ lực tìm kiếm cách phá giải cửa thứ sáu trong nguyên văn.
Hắn chỉ đọc đến trận thứ ba của đoạn phá trận lấy kiếm này chứ không đọc kỹ.
Bởi vì tác giả miêu tả thật sự quá cẩn thận, hoàn toàn không hiểu tại sao tác giả lại viết dài dòng như vậy để làm gì nên Yến Kim Hoa đọc đến trận thứ ba liền trực tiếp đọc lướt qua, xem đến đoạn vai chính cuối cùng đoạt được kiếm làm mất mặt mọi người, tình tiết sảng khoái nên cũng không quay đầu đọc lại.
Sau đó hắn liền trông cậy vào Định hải bảo châu, dự định đi đường tắt, từ trận đầu trực tiếp nhảy đến trận cuối, bởi vậy trước khi tới cũng không lật sách xem lại.
Nhưng hắn vừa mới lật hai trang liền thiếu chút nữa đã chửi thề.
…Tại sao trong sách viết trận thứ nhất và thứ hai hoàn toàn khác với đoạn đường bọn họ đã trải qua?
Trần đầu tiên là phong kiếm trận, trận thứ hai là cái thứ núi bạch cốt chó má gì đó?
Thiết lập ngẫu nhiên của “Ba ngàn thế giới” thật rác rưởi!
Yến Kim Hoa phập phồng thấp thỏm, nhưng đầu óc của hắn rất linh hoạt, một kế không thành thì lại nghĩ ra kế khác.
Hắn nói với Trì Tiểu Trì: “Thự Tuyệt, chúng ta tách ra tìm đường đi, cũng có thể nhanh hơn một chút.”
Ít nhất là hắn từng đọc nguyên văn, dù sao cũng có thể cầu cứu hệ thống để nó mở ra bàn tay vàng cho mình, nghĩ thế nào thì cũng mạnh hơn Đoạn Thư Tuyệt trong ván cờ này.
Trì Tiểu Trì vẫn như trước, không từ chối yêu cầu của hắn: “Được.”
Yến Kim Hoa cũng không vội đi ra mà chỉ vẫy tay với cậu: “Thư Tuyệt, lại đây.”
Yến Kim Hoa cởi ngoại y ra, đem ngoại y mà mình vừa mới dùng pháp thuật để tẩy sạch khoác lên vai Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì ngẩn ra, hai má ửng đỏ, đôi mắt trong vắt tràn đầy nghi hoặc: “Yến đại ca…”
Yến Kim Hoa nói: “Ngươi mới bị thương. Tuy đã lành lại, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, không thể bị phong hàn. Y phục của ta tương đối dày, vừa nãy mới tẩy sạch, vóc dáng của ta và ngươi không cách biệt lắm, cho ngươi mặc cũng vừa vặn.”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc nói: “Không được. Sắc trời đã tối, nơi này lại âm u lạnh lẽo, Yến đại ca sẽ bị lạnh.”
Nghe vậy, Yến Kim Hoa dùng giọng điệu trêu đùa: “Vậy đi, hai thầy trò chúng ta đổi y phục cho nhau, ngươi đưa y phục của ngươi cho ta, ta đưa của ta cho ngươi.”
“Xiêm y của ta đơn bạc…”
Lời này cũng là thật sự.
Giao nhân không sợ biển sâu lạnh giá, chỉ là gió lạnh thì có hề chi, bởi vậy Đoạn Thư Tuyệt không màng mùa đông hay mùa hè đều mặc xiêm y mỏng manh thoải mái.
Mà Yến Kim Hoa thì không như thế, hiện tại vẫn là đầu xuân, băng tuyết vẫn chưa tan hết, đối với người lười tu luyện như hắn mà nói thì xác thực sẽ khiến hàn khí đi vào cơ thể.
Nhưng Yến Kim Hoa vẫn cứ khăng khăng.
Đoạn Thư Tuyệt từ trước đến nay đều không từ chối Yến Kim Hoa, đành phải cởi ngoại y đã bị tổn hại, khoác lên người Yến Kim Hoa, vẫn chưa yên tâm mà căn dặn, nếu Yến đại ca thấy lạnh thì lập tức đổi lại.
Yến Kim Hoa tiếp nhận ngoại y mỏng như cánh ve, đầu ngón tay vô tình hay cố ý mơn trớn lên vị trí bị mũi kiếm cắt ngay cánh tay trái, cùng với vết máu thấm ra trên y phục.
Hắn cười nói: “Không sao. Ngươi cứ mặc xiêm y của ta là được.”
Yến Kim Hoa cười thầm.
Mình lạnh một chút nhưng sẽ lấy được phần thắng trước một bước.
Hắn nhớ rất rõ, đến trận thứ bảy là phải rút kiếm.
Đoạn Thư Tuyệt khi phá trận bị thương, trên áo có dính máu. Mà máu Giao nhân là biện pháp duy nhất dùng để loại bỏ phong ấn, rút ra Kiếm Trung Thạch.
Chính mình chỉ cần sớm hơn Đoạn Thư Tuyệt một bước, phá tan trận pháp đáng chết này, dùng xiêm y dính máu của Đoạn Thư Tuyệt cọ lên chuôi kiếm thì có thể đi trước một bước, đoạt lấy vận khí cực đại này.
Yến Kim Hoa có chút tiếc hận.
Nếu sớm biết mình sẽ chật vật như vậy thì đã không lo lắng việc rút máu sớm sẽ mất tác dụng, trước tiên lén lút quất một ống máu của Đoạn Thư Tuyệt để dự bị rồi tính sau.
Hắn cứ suy nghĩ miên man, không màng đến việc mặc y phục, còn chưa kịp đắc ý thì trước tiên đã rùng mình một cái vì lạnh.
Trì Tiểu Trì đi ngược hướng Yến Kim Hoa, bao bọc trong y phục ấm áp, thầm nghĩ: Cho ngươi lạnh chết luôn.
Khi Trì Tiểu Trì đóng phim thường có hai ưu điểm.
Thứ nhất là năng lực tùy cơ ứng biến của cậu rất mạnh, đỡ được diễn xuất, dù cho người khác diễn sai thì cậu vẫn có thể đỡ trở về, thậm chí có lúc đạo diễn xuất thần cũng sẽ không phát hiện vừa nãy diễn xuất xảy ra sự cố.
Hai là cậu sẽ dùng thời gian nghiên cứu kịch bản của tất cả mọi người, thậm chí là ánh đèn và bố cục phim trường.
Bởi vậy Trì Tiểu Trì biết rõ dụng ý của tác giả khi đặt ra “Ba ngàn thế giới” trong Giao Nhân Tiên Quân, cũng biết trận thứ sáu nên phá thế nào.
Cậu chậm rãi đi tới trước hai tấm bia đá.
Vừa nãy ở bên trong tháp đi dạo một vòng, cậu đã chú ý hai tấm bia ở nơi này không giống với những chỗ khác.
Cũng điêu tàn, cũng cỏ dại ngang đầu gối, nhưng phía trên mặt bia trông có vẻ mới hơn những nơi khác một chút.
Trên bia viết pháp hiệu, bên trái viết “Pháp Không”, bên phải viết “Thích Nhiên”.
Nếu như sắp xếp theo bối phận thì Pháp Không thiền sư lớn hơn Thích Nhiên một đời, nhưng theo cách ghi trên bia, tuổi tác hai người cách nhau năm tuổi, hiển nhiên Pháp Không thời niên thiếu thông thiên phật lý, ngộ tính cực sâu, nhưng cuối cùng vẫn chưa đắc đạo.
Bảy tầng phù đồ mới có thể thành Phật.
Phật tháp của Pháp Không đã sụp đổ một nửa, mà căn cứ đất đá tán loạn dưới đất thì cũng biết nó vốn phải cao đến sáu tầng.
Pháp Không thiền sư chỉ cách một bước nữa là ngộ ra đại đạo.
Nhưng kỳ lạ chính là một vị thiền sư lại cùng sóng vai mai táng với tiểu hòa thượng Thích Nhiên.
Thích Nhiên chỉ có một tầng Phật pháp, là đệ tử bình thường nhất của cửa Phật, tư chất ngu ngốc, chỉ xứng để giúp thiền sư quét dọn giường chiếu, giặt giũ quần áo.
Hắn tạ thế sớm hơn Pháp Không nửa tháng, nói cách khác, khi Pháp Không qua đời đã chủ động lựa chọn chôn hài cốt của mình bên cạnh tiểu hòa thượng Thích Nhiên.
Trì Tiểu Trì đi đến trước hai tòa bia mộ một cao một thấp, dùng tay vỗ ra một điệp khúc, rồi ngồi xổm xuống, quét đi lớp tro bụi phủ đầy trên tấm bia của Thích Nhiên, dùng tay sử dụng kiếm khí cắt đứt đầu ngón trỏ, chậm rãi tô đỏ chữ viết trên mộ bia.
Hai chữ “Thích Nhiên” vốn đã hơi mờ nhạt lại trở nên rõ ràng.
Sở dĩ nói “lại” là vì ngàn năm qua, cứ mỗi 30 năm kiếm hội Tĩnh Hư diễn ra, bảy đại trận thay đổi ảo diệu, ít khi lặp lại, nhưng trường hợp đặc biệt nhất chính là trận thứ sáu.
Bởi vì tất cả trận thứ sáu đều giống nhau.
Trong “Giao Nhân Tiên Quân” tỉ mỉ viết lại cách phá giải những trận pháp của Đoạn Thư Tuyệt, cũng viết khi Đoạn Thư Tuyệt phá trận nhìn thấy rất nhiều thứ, cũng lĩnh hội được sự phát hiện của mình.
Một mình đi tới điểm cuối, cậu rốt cục nhận ra cái gọi là “Ba ngàn thế giới” đều là những nơi mà Tĩnh Hư sư tổ từng cùng đạo lữ Giao nhân của ngài ấy đi qua, là những người mà bọn họ gặp được.
Tĩnh Hư sư tổ và đạo lữ của ngài dùng cách này để hoài niệm những cuộc đời mà họ quen biết và cảm mến.
Mà Tĩnh Hư sư tổ từng có một người bằng hữu xuất thân Phật môn, Phật hiệu Pháp Không.
Pháp Không cả đời tìm hiểu Phật đạo, cuối cùng lại không thể thành Phật chỉ vì trong lòng ngài có một nghiệp chướng không bỏ xuống được.
Nghiệp chướng này tên gọi Thích Nhiên.
Thích Nhiên là đồ đệ dưới trướng Pháp Không, cũng là đồ đệ duy nhất, cẩn thận dè dặt, tâm tư khờ khạo, vì nhà nghèo mà nương nhờ cửa Phật, không có khả năng lĩnh ngộ Phật lý, có chút ngu ngốc, cũng may tâm địa thiện lương, là người ôn hòa.
Hắn mến mộ sư phụ nhưng không dám mở miệng, chỉ sợ làm bẩn con đường thành Phật của sư phụ, Pháp Không cũng đặt Thích Nhiên ở trong mắt ở trong lòng, nhưng lại lo lắng sẽ làm hắn kinh hãi, vì vậy chỉ một mực đối đãi tốt với Thích Nhiên, muốn bảo vệ hắn một đời bình an vui vẻ.
Mãi đến khi hàng yêu, Thích Nhiên thay Pháp Không đỡ một đòn trí mạng, chữa trị không được mà qua đời.
Khi Pháp Không thu dọn di vật của Thích Nhiên, ngài tìm thấy một quyển ghi chép cất trong tủ sách nhỏ của Thích Nhiên
Thích Nhiên vào núi, tuổi mới mười sáu.
Tên của hắn là Pháp Không đích thân đặt, nhưng hắn lại vì cả đời này mà không có cách nào thư thái.
(Thích Nhiên = thư thái)
Đọc xong quyến ghi chép, Pháp Không cười to ba tiếng, đốt đi quyển ghi chép, đem mọi việc phật tự bàn giao cho sư huynh, nửa tháng sau, Pháp Không tạo hóa tại chỗ, truy hồn mà đi.
Pháp Không lưu lại một lá thư, thỉnh cầu sư huynh sau khi mình tạ thế, đem Pháp Không an táng bên cạnh mộ phần của Thích Nhiên.
Bởi vì ngươi, ta ngộ không được Bồ Đề, vậy ta liền làm Bồ Đề của ngươi, có thể vì ngươi che gió che mưa, như vậy cũng rất tốt.
Con sông Hắc thủy nghìn năm trước vẫn không ngừng chảy xiết, Phong lâm mê cung bây giờ cũng cành lá xum xuê, nhưng người xưa ngàn năm trước đã từ lâu hóa thành tro bụi.
Tĩnh Hư sư tổ cùng đạo lữ cảm động và nhớ thương người bằng hữu đã tạ thế, liền đặt tòa tháp có chôn cất bằng hữu này vào trong Ba ngàn thế giới.
Cho dù năm trận pháp đầu tiên có thay đổi như thế nào thì trận thứ sáu vĩnh viễn là Tháp lâm như cũ.
Mà phương pháp thông qua trận thứ sáu cũng cố định:
Dùng linh huyết tô bia cho hai người Pháp Không và Thích Nhiên là có thể thành công đi đến Kiếm Trung Thạch.
Kiếm hội Tĩnh Hư cách 30 năm tổ chức một lần, mà hai người này nỗ lực mượn tay đám hậu bối để hoài niệm bằng hữu khi xưa, cũng hoài niệm một đôi tình si.
Lúc này sắc trời đã hơi tối.
Trì Tiểu Trì có chút không thấy rõ mặt bia.
Cũng may đom đóm ẩn núp trong bụi cỏ lập lờ bay lượn xung quanh, ánh sáng màu vàng ấm chiếu sáng mặt bia, giống như ánh sao thưa thớt rọi xuống vai cậu.
Tiểu sư thúc bạch y đã thu ô về, lẳng lặng đứng trong gió, từ xa mà khoanh tay đứng, chỉ sợ dọa cậu giật mình.
Trì Tiểu Trì cắt ngón tay mấy lần mới tô xong hai tấm bia.
Cậu vừa đứng dậy thì đột nhiên một luồng sáng trắng hiện lên, bản thân bất chợt đã đứng trước một vách đá màu tím âm u.
Một chuôi kiếm được đúc bằng huyền ngọc lộ ra ngoài, cuối chuôi kiếm có một sợi dây được thắt thành hình đồng tâm, tỉ mỉ kiểm tra ở giữa có ẩn giấu hai sợi tóc đen, bên trong có hai luồng linh lực bảo vệ dây thắt đồng tâm vĩnh viễn bất diệt.
(fynnz.wordpress.com)
…Được lắm, mồi nhử kiểu này đúng là phải cho điểm tối đa.
Trì Tiểu Trì quan sát hồi lâu nhưng vẫn không động vào chuôi kiếm, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Không lâu sau, ở ngay sau lưng cậu liền bỗng dưng xuất hiện một Yến Kim Hoa đang lảo đảo tiến đến.
Nhìn thấy thanh kiếm vẫn còn cắm trong đá, chưa được rút ra, ánh mắt của Yến Kim Hoa sáng lên, điều khiển toàn bộ linh lực trong cơ thể, vội vàng chạy tới!
Trong trận không có quái vật hoặc dị thú, chỉ có một tòa Tháp lâm, đứng sừng sững hơn trăm bia mộ tăng nhân.
Tuy rằng bốn phía cây cối xanh um nhưng vì không có ai quản lý nên sinh trưởng quá mức tươi tốt, phần lớn gạch đá bị gió bụi cọ rửa hơn ngàn năm, trông rất điêu tàn.
Nhìn dáng dấp cũng biết nơi đây là địa phương hoang vu không người viếng thăm, có thỏ rừng nhấp nhô lỗ tai bên trong lùm cỏ dại đã cao ngang đầu gối.
Không ai nói cho bọn họ biết hiện tại nên làm những gì mới qua được ải.
Đoạn Thư Tuyệt trước tiên vận khí để thăm dò một chút, báo cho Yến Kim Hoa nơi đây không có vết tích bố trí trận pháp, tòa tháp sắp xếp theo kiến trúc phật lý đơn thuần, ở giữa mơ hồ có chứa phật gia thanh khí, không giống như cố ý bố trí để nhốt bọn họ.
Bọn họ đi vòng quanh tháp một lúc, phát hiện con đường ban đầu bước vào đã biến mất, mà con đường rời đi cũng không biết rốt cục ở nơi nào, nhất thời rơi vào cục diện bế tắc.
Bởi vì năng lực tự thân của Yến Kim Hoa có hạn, vừa đau lòng vì mất bảo châu, thật sự không nỡ sử dụng điểm số tiến độ chẳng còn dư lại bao nhiêu, đành phải kiên trì mà lật sách, nỗ lực tìm kiếm cách phá giải cửa thứ sáu trong nguyên văn.
Hắn chỉ đọc đến trận thứ ba của đoạn phá trận lấy kiếm này chứ không đọc kỹ.
Bởi vì tác giả miêu tả thật sự quá cẩn thận, hoàn toàn không hiểu tại sao tác giả lại viết dài dòng như vậy để làm gì nên Yến Kim Hoa đọc đến trận thứ ba liền trực tiếp đọc lướt qua, xem đến đoạn vai chính cuối cùng đoạt được kiếm làm mất mặt mọi người, tình tiết sảng khoái nên cũng không quay đầu đọc lại.
Sau đó hắn liền trông cậy vào Định hải bảo châu, dự định đi đường tắt, từ trận đầu trực tiếp nhảy đến trận cuối, bởi vậy trước khi tới cũng không lật sách xem lại.
Nhưng hắn vừa mới lật hai trang liền thiếu chút nữa đã chửi thề.
…Tại sao trong sách viết trận thứ nhất và thứ hai hoàn toàn khác với đoạn đường bọn họ đã trải qua?
Trần đầu tiên là phong kiếm trận, trận thứ hai là cái thứ núi bạch cốt chó má gì đó?
Thiết lập ngẫu nhiên của “Ba ngàn thế giới” thật rác rưởi!
Yến Kim Hoa phập phồng thấp thỏm, nhưng đầu óc của hắn rất linh hoạt, một kế không thành thì lại nghĩ ra kế khác.
Hắn nói với Trì Tiểu Trì: “Thự Tuyệt, chúng ta tách ra tìm đường đi, cũng có thể nhanh hơn một chút.”
Ít nhất là hắn từng đọc nguyên văn, dù sao cũng có thể cầu cứu hệ thống để nó mở ra bàn tay vàng cho mình, nghĩ thế nào thì cũng mạnh hơn Đoạn Thư Tuyệt trong ván cờ này.
Trì Tiểu Trì vẫn như trước, không từ chối yêu cầu của hắn: “Được.”
Yến Kim Hoa cũng không vội đi ra mà chỉ vẫy tay với cậu: “Thư Tuyệt, lại đây.”
Yến Kim Hoa cởi ngoại y ra, đem ngoại y mà mình vừa mới dùng pháp thuật để tẩy sạch khoác lên vai Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì ngẩn ra, hai má ửng đỏ, đôi mắt trong vắt tràn đầy nghi hoặc: “Yến đại ca…”
Yến Kim Hoa nói: “Ngươi mới bị thương. Tuy đã lành lại, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, không thể bị phong hàn. Y phục của ta tương đối dày, vừa nãy mới tẩy sạch, vóc dáng của ta và ngươi không cách biệt lắm, cho ngươi mặc cũng vừa vặn.”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc nói: “Không được. Sắc trời đã tối, nơi này lại âm u lạnh lẽo, Yến đại ca sẽ bị lạnh.”
Nghe vậy, Yến Kim Hoa dùng giọng điệu trêu đùa: “Vậy đi, hai thầy trò chúng ta đổi y phục cho nhau, ngươi đưa y phục của ngươi cho ta, ta đưa của ta cho ngươi.”
“Xiêm y của ta đơn bạc…”
Lời này cũng là thật sự.
Giao nhân không sợ biển sâu lạnh giá, chỉ là gió lạnh thì có hề chi, bởi vậy Đoạn Thư Tuyệt không màng mùa đông hay mùa hè đều mặc xiêm y mỏng manh thoải mái.
Mà Yến Kim Hoa thì không như thế, hiện tại vẫn là đầu xuân, băng tuyết vẫn chưa tan hết, đối với người lười tu luyện như hắn mà nói thì xác thực sẽ khiến hàn khí đi vào cơ thể.
Nhưng Yến Kim Hoa vẫn cứ khăng khăng.
Đoạn Thư Tuyệt từ trước đến nay đều không từ chối Yến Kim Hoa, đành phải cởi ngoại y đã bị tổn hại, khoác lên người Yến Kim Hoa, vẫn chưa yên tâm mà căn dặn, nếu Yến đại ca thấy lạnh thì lập tức đổi lại.
Yến Kim Hoa tiếp nhận ngoại y mỏng như cánh ve, đầu ngón tay vô tình hay cố ý mơn trớn lên vị trí bị mũi kiếm cắt ngay cánh tay trái, cùng với vết máu thấm ra trên y phục.
Hắn cười nói: “Không sao. Ngươi cứ mặc xiêm y của ta là được.”
Yến Kim Hoa cười thầm.
Mình lạnh một chút nhưng sẽ lấy được phần thắng trước một bước.
Hắn nhớ rất rõ, đến trận thứ bảy là phải rút kiếm.
Đoạn Thư Tuyệt khi phá trận bị thương, trên áo có dính máu. Mà máu Giao nhân là biện pháp duy nhất dùng để loại bỏ phong ấn, rút ra Kiếm Trung Thạch.
Chính mình chỉ cần sớm hơn Đoạn Thư Tuyệt một bước, phá tan trận pháp đáng chết này, dùng xiêm y dính máu của Đoạn Thư Tuyệt cọ lên chuôi kiếm thì có thể đi trước một bước, đoạt lấy vận khí cực đại này.
Yến Kim Hoa có chút tiếc hận.
Nếu sớm biết mình sẽ chật vật như vậy thì đã không lo lắng việc rút máu sớm sẽ mất tác dụng, trước tiên lén lút quất một ống máu của Đoạn Thư Tuyệt để dự bị rồi tính sau.
Hắn cứ suy nghĩ miên man, không màng đến việc mặc y phục, còn chưa kịp đắc ý thì trước tiên đã rùng mình một cái vì lạnh.
Trì Tiểu Trì đi ngược hướng Yến Kim Hoa, bao bọc trong y phục ấm áp, thầm nghĩ: Cho ngươi lạnh chết luôn.
Khi Trì Tiểu Trì đóng phim thường có hai ưu điểm.
Thứ nhất là năng lực tùy cơ ứng biến của cậu rất mạnh, đỡ được diễn xuất, dù cho người khác diễn sai thì cậu vẫn có thể đỡ trở về, thậm chí có lúc đạo diễn xuất thần cũng sẽ không phát hiện vừa nãy diễn xuất xảy ra sự cố.
Hai là cậu sẽ dùng thời gian nghiên cứu kịch bản của tất cả mọi người, thậm chí là ánh đèn và bố cục phim trường.
Bởi vậy Trì Tiểu Trì biết rõ dụng ý của tác giả khi đặt ra “Ba ngàn thế giới” trong Giao Nhân Tiên Quân, cũng biết trận thứ sáu nên phá thế nào.
Cậu chậm rãi đi tới trước hai tấm bia đá.
Vừa nãy ở bên trong tháp đi dạo một vòng, cậu đã chú ý hai tấm bia ở nơi này không giống với những chỗ khác.
Cũng điêu tàn, cũng cỏ dại ngang đầu gối, nhưng phía trên mặt bia trông có vẻ mới hơn những nơi khác một chút.
Trên bia viết pháp hiệu, bên trái viết “Pháp Không”, bên phải viết “Thích Nhiên”.
Nếu như sắp xếp theo bối phận thì Pháp Không thiền sư lớn hơn Thích Nhiên một đời, nhưng theo cách ghi trên bia, tuổi tác hai người cách nhau năm tuổi, hiển nhiên Pháp Không thời niên thiếu thông thiên phật lý, ngộ tính cực sâu, nhưng cuối cùng vẫn chưa đắc đạo.
Bảy tầng phù đồ mới có thể thành Phật.
Phật tháp của Pháp Không đã sụp đổ một nửa, mà căn cứ đất đá tán loạn dưới đất thì cũng biết nó vốn phải cao đến sáu tầng.
Pháp Không thiền sư chỉ cách một bước nữa là ngộ ra đại đạo.
Nhưng kỳ lạ chính là một vị thiền sư lại cùng sóng vai mai táng với tiểu hòa thượng Thích Nhiên.
Thích Nhiên chỉ có một tầng Phật pháp, là đệ tử bình thường nhất của cửa Phật, tư chất ngu ngốc, chỉ xứng để giúp thiền sư quét dọn giường chiếu, giặt giũ quần áo.
Hắn tạ thế sớm hơn Pháp Không nửa tháng, nói cách khác, khi Pháp Không qua đời đã chủ động lựa chọn chôn hài cốt của mình bên cạnh tiểu hòa thượng Thích Nhiên.
Trì Tiểu Trì đi đến trước hai tòa bia mộ một cao một thấp, dùng tay vỗ ra một điệp khúc, rồi ngồi xổm xuống, quét đi lớp tro bụi phủ đầy trên tấm bia của Thích Nhiên, dùng tay sử dụng kiếm khí cắt đứt đầu ngón trỏ, chậm rãi tô đỏ chữ viết trên mộ bia.
Hai chữ “Thích Nhiên” vốn đã hơi mờ nhạt lại trở nên rõ ràng.
Sở dĩ nói “lại” là vì ngàn năm qua, cứ mỗi 30 năm kiếm hội Tĩnh Hư diễn ra, bảy đại trận thay đổi ảo diệu, ít khi lặp lại, nhưng trường hợp đặc biệt nhất chính là trận thứ sáu.
Bởi vì tất cả trận thứ sáu đều giống nhau.
Trong “Giao Nhân Tiên Quân” tỉ mỉ viết lại cách phá giải những trận pháp của Đoạn Thư Tuyệt, cũng viết khi Đoạn Thư Tuyệt phá trận nhìn thấy rất nhiều thứ, cũng lĩnh hội được sự phát hiện của mình.
Một mình đi tới điểm cuối, cậu rốt cục nhận ra cái gọi là “Ba ngàn thế giới” đều là những nơi mà Tĩnh Hư sư tổ từng cùng đạo lữ Giao nhân của ngài ấy đi qua, là những người mà bọn họ gặp được.
Tĩnh Hư sư tổ và đạo lữ của ngài dùng cách này để hoài niệm những cuộc đời mà họ quen biết và cảm mến.
Mà Tĩnh Hư sư tổ từng có một người bằng hữu xuất thân Phật môn, Phật hiệu Pháp Không.
Pháp Không cả đời tìm hiểu Phật đạo, cuối cùng lại không thể thành Phật chỉ vì trong lòng ngài có một nghiệp chướng không bỏ xuống được.
Nghiệp chướng này tên gọi Thích Nhiên.
Thích Nhiên là đồ đệ dưới trướng Pháp Không, cũng là đồ đệ duy nhất, cẩn thận dè dặt, tâm tư khờ khạo, vì nhà nghèo mà nương nhờ cửa Phật, không có khả năng lĩnh ngộ Phật lý, có chút ngu ngốc, cũng may tâm địa thiện lương, là người ôn hòa.
Hắn mến mộ sư phụ nhưng không dám mở miệng, chỉ sợ làm bẩn con đường thành Phật của sư phụ, Pháp Không cũng đặt Thích Nhiên ở trong mắt ở trong lòng, nhưng lại lo lắng sẽ làm hắn kinh hãi, vì vậy chỉ một mực đối đãi tốt với Thích Nhiên, muốn bảo vệ hắn một đời bình an vui vẻ.
Mãi đến khi hàng yêu, Thích Nhiên thay Pháp Không đỡ một đòn trí mạng, chữa trị không được mà qua đời.
Khi Pháp Không thu dọn di vật của Thích Nhiên, ngài tìm thấy một quyển ghi chép cất trong tủ sách nhỏ của Thích Nhiên
Thích Nhiên vào núi, tuổi mới mười sáu.
Tên của hắn là Pháp Không đích thân đặt, nhưng hắn lại vì cả đời này mà không có cách nào thư thái.
(Thích Nhiên = thư thái)
Đọc xong quyến ghi chép, Pháp Không cười to ba tiếng, đốt đi quyển ghi chép, đem mọi việc phật tự bàn giao cho sư huynh, nửa tháng sau, Pháp Không tạo hóa tại chỗ, truy hồn mà đi.
Pháp Không lưu lại một lá thư, thỉnh cầu sư huynh sau khi mình tạ thế, đem Pháp Không an táng bên cạnh mộ phần của Thích Nhiên.
Bởi vì ngươi, ta ngộ không được Bồ Đề, vậy ta liền làm Bồ Đề của ngươi, có thể vì ngươi che gió che mưa, như vậy cũng rất tốt.
Con sông Hắc thủy nghìn năm trước vẫn không ngừng chảy xiết, Phong lâm mê cung bây giờ cũng cành lá xum xuê, nhưng người xưa ngàn năm trước đã từ lâu hóa thành tro bụi.
Tĩnh Hư sư tổ cùng đạo lữ cảm động và nhớ thương người bằng hữu đã tạ thế, liền đặt tòa tháp có chôn cất bằng hữu này vào trong Ba ngàn thế giới.
Cho dù năm trận pháp đầu tiên có thay đổi như thế nào thì trận thứ sáu vĩnh viễn là Tháp lâm như cũ.
Mà phương pháp thông qua trận thứ sáu cũng cố định:
Dùng linh huyết tô bia cho hai người Pháp Không và Thích Nhiên là có thể thành công đi đến Kiếm Trung Thạch.
Kiếm hội Tĩnh Hư cách 30 năm tổ chức một lần, mà hai người này nỗ lực mượn tay đám hậu bối để hoài niệm bằng hữu khi xưa, cũng hoài niệm một đôi tình si.
Lúc này sắc trời đã hơi tối.
Trì Tiểu Trì có chút không thấy rõ mặt bia.
Cũng may đom đóm ẩn núp trong bụi cỏ lập lờ bay lượn xung quanh, ánh sáng màu vàng ấm chiếu sáng mặt bia, giống như ánh sao thưa thớt rọi xuống vai cậu.
Tiểu sư thúc bạch y đã thu ô về, lẳng lặng đứng trong gió, từ xa mà khoanh tay đứng, chỉ sợ dọa cậu giật mình.
Trì Tiểu Trì cắt ngón tay mấy lần mới tô xong hai tấm bia.
Cậu vừa đứng dậy thì đột nhiên một luồng sáng trắng hiện lên, bản thân bất chợt đã đứng trước một vách đá màu tím âm u.
Một chuôi kiếm được đúc bằng huyền ngọc lộ ra ngoài, cuối chuôi kiếm có một sợi dây được thắt thành hình đồng tâm, tỉ mỉ kiểm tra ở giữa có ẩn giấu hai sợi tóc đen, bên trong có hai luồng linh lực bảo vệ dây thắt đồng tâm vĩnh viễn bất diệt.
(fynnz.wordpress.com)
…Được lắm, mồi nhử kiểu này đúng là phải cho điểm tối đa.
Trì Tiểu Trì quan sát hồi lâu nhưng vẫn không động vào chuôi kiếm, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Không lâu sau, ở ngay sau lưng cậu liền bỗng dưng xuất hiện một Yến Kim Hoa đang lảo đảo tiến đến.
Nhìn thấy thanh kiếm vẫn còn cắm trong đá, chưa được rút ra, ánh mắt của Yến Kim Hoa sáng lên, điều khiển toàn bộ linh lực trong cơ thể, vội vàng chạy tới!