Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 187-1: Tướng quân bá đạo quân sư xinh đẹp

Trì Tiểu Trì không muốn tin tưởng hoàn toàn vào giấc mộng của nguyên chủ, dù sao tận mắt nhìn thấy cũng không hẳn là sự thật.

Cho nên cậu lựa chọn chủ động xuất kích.

Một lá “thư nhà” bịa đặt, đo được hai trái tim chân thật.

—–Lục Hoàng tử mặt ngoài như ăn chơi trác táng, nhưng nặng lòng quốc gia cũng không thua ai khác, tuy rằng trong âm thầm có quan hệ cực kỳ đưa đẩy với Thập tam, nhưng trong phương diện đại sự thì lại có ý tránh né không muốn tranh chấp với Thập tam.

—–Thập tam Hoàng tử mặt ngoài nhẹ như mây gió nhưng tâm ý đối với nguyên chủ lại tràn đầy.

Hai ngày này Trì Tiểu Trì đóng vai Thời Đình Vân quả thật tích lũy không ít cảm tưởng về diễn xuất.

Thời Đình Vân có thể nhận được hậu đãi của hai vị Hoàng tử, mặc dù không thể loại trừ mục đích giao hảo ban đầu, nhưng qua mấy ngày nay thăm dò cũng biết Thời Đình Vân là người quang minh lỗi lạc, có sao nói vậy, là một vị bằng hữu lấy thật tình đối đãi thật tình.

Nghiêm Nguyên Hành là người khá trọng tình nghĩa, lại có lòng dạ phóng khoáng hiếm thấy của một người thiếu niên, có cảm giác vô cùng đúng mực, tuyệt đối không đem chuyện quốc gia và chuyện công lẫn lộn vào quan hệ cá nhân với hai vị hoàng tử.

Loại đào tạo giáo dưỡng từ thuở nhỏ như thế này khiến tính cách càng thêm thuần túy.

Cho nên vấn đề ở chỗ.

Rốt cục ai là tra nam của Thời Đình Vân?

Nếu là phản bội bình thường thì nguyên chủ sẽ không tự nói ra những lời “tiểu nô” như vậy, cũng sẽ không khiến y sau khi chết khó dằn nỗi lòng, tình nguyện giao thân thể cho người khác cũng muốn quay về báo thù.

Bởi vậy có thể gây tổn thương sâu sắc nhất cho y chỉ có thể là một tấm chân tình thật sự.

Thế hệ này của Thời gia chỉ có Thời Đình Vân thừa hưởng được tài nghệ của phụ thân.

Thời Tướng quân cho y quay về Vọng Thành là muốn y lưu lại dòng dõi gia quyến, y lại vi phạm kỳ vọng của phụ thân, quay về Vọng Thành đã lâu nhưng vẫn không màng chính sự, suốt ngày lẫn lộn cùng Lục Hoàng tử, làm ra dáng vẻ tận hưởng cuộc đời.

Mà phân tích từ những tin tức tiết lộ trong lời nói của A Thư, vị Thời tiểu tướng quân quay về Vọng Thành cả một năm nay ngày ngày đều không quên rèn luyện thương pháp.

Đêm qua Lâu ca cùng cậu nằm trên giường, từng hỏi: “Có lẽ là Thời Đình Vân không có suy nghĩ đến chuyện hôn nhân?”

Trì Tiểu Trì chống đầu, cười với anh: “Tiên sinh à, năm nay Thời Đình Vân mười chín, theo tuổi tác trung bình của người cổ đại thì sắp trải qua một nửa đời người rồi. Truyền thừa huyết mạch đâu cần y dùng tâm, chỉ cần dùng thận là đủ rồi.”

Mặc dù Thời gia không có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa, nhưng tầm quan trọng đối với gia tộc cũng xem như xấp xỉ.

Mà Thời Đình Vân thà rằng vi phạm nguyện vọng của phụ thân cũng không chịu nhắc đến việc đón dâu, có lẽ thật sự âm thầm thích một người nào đó mà không thể nói rõ là ai.



So với Hoàng thành đầy sóng gió, trong phủ Tướng quân lại trước sau ngay ngắn có trật tự.

Đây không phải lần đầu tiên Thời Đình Vân đi biên cảnh, lúc này là thời điểm thái bình, Trì Tiểu Trì có thể cùng Thập tam Hoàng tử điều binh đưa lương thực đến biên quan.

Quản sự trong phủ đang bận rộn chuẩn bị, dù sao Trì Tiểu Trì cũng rãnh rỗi, định ra thao trường ở sân sau, ngậm lấy dây cột tóc, thả xuống ngân quan trên đầu, gom gọn mái tóc dài, dùng dây cột tóc quấn hai lần sau ót, sau đó cầm lấy cây ngân thương ngày xưa hay dùng để luyện tập, đơn giản múa vài lần, đột nhiên từ phía sau nghe thấy một tiếng xé gió.
Trì Tiểu Trì nhanh nhẹn xoay người lại, vung thương ngăn cản, ngân thương chạm vào một cây thương sắt, phát ra tiếng vang trầm thấp.

Chử Tử Lang căn bản cũng không có ý tổn thương cậu, chỉ hơi thoáng thử chiêu mà thôi. Hắn xoay thương dựng ra sau lưng, khom lưng nói: “Công tử.”

Trì Tiểu Trì dứt khoát nói: “Đến một trận?”

Chử Tử Lăng cũng trở nên nghiêm túc: “Tuân lệnh.”

Lời còn chưa dứt thì một nửa vòng cung màu bạc đã kéo tới, đánh thẳng vào mặt Chử Tử Lăng, Chử Tử Lăng cũng không chậm trễ, dùng lưỡi câu trên đầu thương đón lấy, dùng thể lực đè ngân thương xuống đất, vọt người đè xuống thân thương, ép thân thương cong thành hình cung.

Bản năng dùng thương của nguyên chủ vẫn hữu dụng, cậu nghiêng ngân thương, thuận lợi thoát khỏi áp chế của Chử Tử Lăng, ngân thương màu trắng bạc vạch ra một vệt sáng trên mặt đất, thân thương khẽ run, vòng tới chặn một quyền cước của Chử Tử Lăng.
Chiến lực của hai người tương đương, ước chừng hơn năm mươi hiệp thì Chử Tử Lăng rốt cục rơi vào thế hạ phong, thương sắt tuột tay văng ra ngoài.

Tiếp ngay sau đó là một mũi nhọn màu ánh bạc rơi ngay trước cổ Chử Tử Lăng, chỉ cách chừng ba tấc.

Chử Tử Lăng nhấc tay, trong lời nói mang theo tiếng cười: “Công tử tha mạng.”

Trì Tiểu Trì thu thương về.

Vừa nãy cậu sống chết mặc bây, phát hiện thương pháp của nguyên chủ kiềm chế rất khá, không giống như muốn lấy mạng của Chử Tử Lăng.

So trận này, hai người đều ướt đẫm mồ hôi, bèn cùng nhau ngồi sóng vai trên thao trường trò chuyện.

“Ngươi cũng biết chuyện đi Nam Cương?”

Chử Tử Lăng cười nói: “Không biết. Tử Lăng chỉ biết công tử đi nơi nào thì A Lăng sẽ đi nơi đó. Cho đến khi A Lăng chết đi thì mới hết hữu hiệu.”
Trì Tiểu Trì than một tiếng, lấy tay che mặt.

Cậu hỏi: “Đêm qua ngươi đi đâu?”

Chử Tử Lăng nở nụ cười: “Thật sự xin lỗi, công tử, A Lăng lén chạy ra ngoài.”

Trì Tiểu Trì tò mò “Hả” một tiếng.

Chử Tử Lăng nói: “Hôm qua nghe Tô ma ma phụ trách mua sắm trong phủ có nói ở cửa thành phía Nam có vài cây hoa đào nở rộ, vô cùng hiếm lạ, là nở sớm nhất trong Vọng Thành. Tử Lăng muốn công tử nhìn thấy đóa hoa đào đầu tiên trước những người khác, liền thừa dịp hôm qua công tử ngủ, lén lút leo tường đi hái vài cành.”

Trì Tiểu Trì nghiêng người hỏi hắn: “Hoa đâu?”

Chử Tử Lăng cười: “Trên tóc của công tử.”

Trì Tiểu Trì khoát tay, phát hiện trên tóc đuôi ngựa của mình chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một nhánh hoa đào tươi đẹp, phía trên còn dính vài giọt nước, xem ra Chử Tử Lăng vì phòng ngừa hoa đào bị khô héo nên vẩy nước để nuôi cho tới bây giờ.
Cậu gỡ hoa đào xuống, thưởng thức trong chốc lát, sau đó khẽ than thở một tiếng.

Chử Tử Lăng nhận ra công tử nhà mình có tâm sự, liền nghiêng người nhìn về phía cậu: “Công tử?”

Trì Tiểu Trì nói: “Trấn Nam Quan xảy ra chút chuyện…Ngươi có nhớ phó Tướng Ôn Phi Nho của phụ thân không? Hắn đi áp tải cung tên gặp phải bọn thổ phỉ ở Đại Thanh Sơn đánh lén, bị trọng thương.”

“Ôn Phó tướng?” Chử Tử Lăng kinh hãi, “Vậy Viễn thành phải làm sao đây?”

“Phụ thân gửi thư nhắc đến chuyện này, trùng hợp ta ở Vọng Thành cũng buồn chán, vì vậy viết thư gửi phụ thân, đi thay canh giữ Viễn thành, nếu không một mình Trương đốc quân ở trong thành, sợ là mưu trí có thừa nhưng vũ lực không đủ. Một cây làm chẳng nên non.” Trì Tiểu Trì cúi mắt xuống, “Ngươi chớ có nói chuyện này cho những người khác, âm thầm chuẩn bị thuốc trị thương loại thượng đẳng nhiều một chút, đợi đến biên quan đi cùng ta đến thăm viếng Ôn thúc phụ. Đúng rồi, tuyệt đối phải giả vờ là ông ấy bị người Nam Cương gây thương thích, nếu không với tính tình của Ôn thúc phụ…”
Chử Tử Lăng gật đầu.

Hắn từng theo Thời Đình Vân đến biên quan, đã gặp Ôn Phi Nho, là một người cao lớn thô kệch lại rất sĩ diện.

Với tính cách của ông ấy, sợ là đập đầu chết cũng không muốn nuốt thiệt thòi này.

Hắn nói: “Công tử, A Lăng nhớ rồi.”

Dặn dò Chử Tử Lăng xong, Trì Tiểu Trì đến bể nước nóng tắm rửa một lúc, sau đó đi về phòng thì nhìn thấy A Thư đang quỳ gối trước phòng cậu, còn lau nước mắt, Lâu Ảnh ngồi trên xe lăn, đầu đội mũ sa, nhẹ nhàng khuyên bảo A Thư.

Trì Tiểu Trì hiếu kỳ: “Sao vậy? Là Mạnh Khương Nữ khóc đổ trường thành hay là Dương Bạch Lao cầu Hoàng Thế Nhân?”

A Thư nghe không hiểu lắm, vừa quỳ vừa lết đến trước mặt Trì Tiểu Trì, dập đầu sát xuống đất, nói: “Công tử, ta…tiểu nhân cũng muốn theo ngài đến Trấn Nam Quan.”
“Ngươi?” Trì Tiểu Trì ngồi xổm xuống, dở khóc dở cười, “Từ nhỏ ngươi đã không tinh thông võ nghệ, đi để làm gì?”

“Dẫn ngựa cũng được, hầu hạ ẩm thực sinh hoạt hằng ngày của công tử cũng được.” A Thư gạt lệ, “Tiểu nhân không muốn ở phủ chờ ngài, quá sốt ruột. Ngài có biết lúc trước ngài ra chiến trường, mỗi một thư chiến báo gửi về đều khiến tiểu nhân cả ngày lo lắng đề phòng, nhìn chằm chằm hoàn cảnh bên kia mà trong lòng như cháy khét, chỉ lo trong thư chiến báo….”

A Thư không nói được nữa, nghẹn ngào nấc lên, trên gò má của người thiếu niên tuổi trẻ thanh tú đều là nước mắt, trong mắt lại nhiều thêm mấy phần quyết tâm: “Đêm qua A Thư đã đem toàn bộ những thứ tích góp vài năm gần đây đưa cho muội muội, mặc dù không thể bảo đảm nàng có thể cả đời không lo cơm áo, nhưng cũng đủ để nàng gả cho một gia đình môn đăng hộ đối…A Thư muốn ra chiến trường cùng công tử, dù cho không về được cũng có thể an tâm…”
Trì Tiểu Trì vỗ đầu của hắn, chậc một tiếng: “Nói bậy gì đó? Lần này không giống lần trước, cũng không phải Nam Cương tạo phản, chỉ là Bạch phó tướng của thành Ung Châu không nghe hiệu lệnh, tổn thương…”

Khi nói chuyện, Trì Tiểu Trì đứa mắt ra hiệu cho Lâu Ảnh.

Lâu Ảnh đúng lúc mà ngăn cản: “…Công tử.”

Trì Tiểu Trì giả vờ nói lỡ, lập tức câm miệng.

A Thư có chút hồ đồ mà ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì quẫn bách, nửa khuôn mặt đỏ ửng, cực giống một học sinh phạm lỗi: “…Tiên sinh.”

Lâu Ảnh không nhịn được mà nghĩ, làm sao cậu ấy có thể làm mặt đỏ đến mức đỏ thật sự như vậy.

“Ung Châu?” A Thư kinh ngạc, “Công tử, chúng ta đi Ung Châu? Không phải Cẩm Kê Lăng?”

Trì Tiểu Trì ra lệnh: “Nếu như ngươi muốn đi theo ta thì không được nhắc tới chuyện này cho bất kỳ ai, đây là cơ mật, ngươi hiểu chưa?”
A Thư kinh ngạc lại vui sướng: “Công tử đồng ý cho tiểu nhân đi cùng?”

Trì Tiểu Trì phất tay.

A Thư rất vui mừng, lập tức đứng dậy, thầm nhủ sẽ đi thu dọn sạch sẽ rồi quay trở lại hầu hạ công tử, sau đó vội vàng quay về phòng của mình, đi chỉnh lý lại dung nhan.

Trì Tiểu Trì cười mắng một tiếng, cậu vén y phục bước lên bậc tam cấp, đi đến trước mặt tiên sinh nhà mình, đẩy anh tản bộ dưới hiên.

Lâu Ảnh quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Một phong thư căn bản không tồn tại cũng có thể bị em dùng thành như vậy.”

“Ai bảo là không tồn tại chứ?” Trì Tiểu Trì nằm nhoài lên xe lăn, tâm tình khoái trá mà trượt vài vòng, “Thư đều nằm trong lòng bọn họ rồi đó.”

Người thân cận nhất với Thời Đình Vân, người mà y tin tưởng nhất chỉ có bốn người: Nghiêm Nguyên Chiêu, Nghiêm Nguyên Hành, Chử Tử Lăng và Lý Nghiệp Thư.
Bốn người bọn họ có thể chia làm hai nhóm.

Lục Hoàng tử và Thập tam Hoàng tử là hoàng tộc, nếu như hai người bọn họ muốn mưu lợi thì đơn giản chính là chuyện tranh quyền đoạt vị.

Ban đầu Trì Tiểu Trì khá là nghi ngờ Lục Hoàng tử.

Nhưng Lục hoàng tử rõ ràng muốn đi Nam Cương nhưng lại không đi cướp đoạt binh quyền, mặc kệ cơ hội quý báu xây dựng uy tín trong quân đội, thậm chí khi Thập tam Hoàng tử chủ động xin ra biên cương thì hắn cũng không thỉnh cầu đi cùng, hiển nhiên là muốn tránh né, không có vẻ như muốn tranh chấp với Thập tam.

Tuy rằng Thập tam Hoàng tử có ý với Thời Đình Vân, đối mặt với chuyện biên cương lại chủ động xin đi gϊếŧ giặc, chưa từng từ chối.

Ít nhất ở hiện tại hai người này cho dù về tiểu tiết có chút tổn hại, nhưng về chuyện quốc gia đại sự thì cũng không tệ.
Sau khi thăm dò bước đầu đối với hai vị Hoàng tử thì bước tiếp theo chính là người bên cạnh Thời Đình Vân.

Trì Tiểu Trì cũng không lo lắng bọn họ là cơ sở ngầm của vị Hoàng tử nào, chỉ lo lắng tâm tư của bọn họ có lớn đến mức muốn nuốt cả thiên địa hay không?

Tối hôm qua cậu đã viết một lá thư, thông qua bồ câu nuôi dưỡng trong nhà gửi cho Thời phụ ở Trấn Nam Quan xa xôi, còn đặc biệt dùng một tấm thẻ “Gửi bảo đảm” để chắc chắn phong thư này chỉ có Thời Kinh Hồng nhận được và mở ra.

Trong thư cậu viết: “Trong nhà xảy ra chuyện, nhờ phụ thân trợ giúp: Ôn thúc Định Viễn, Bạch thúc Ung Châu, người đến là kẻ thù, giả bị thương giả bại trận.”

Trì Tiểu Trì không thể loại trừ khả năng hai người hầu bên cạnh đều là gian tế.

Chỉ cần bọn họ lén lút trao đổi thông tin thì sẽ ngay lập tức nhận ra Thời Đình Vân đang nghi ngờ thân phận của bọn họ, đến lúc đó tất nhiên sẽ dùng biện pháp khác, hoặc là tức nước vỡ bờ, hoặc là bỏ của chạy lấy người.
Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng gian tế có tính cảnh giác cao, cho dù biết được tin tức thì vẫn án binh bất động, buông tha cho cơ hội thắng trận.

Nhưng Trì Tiểu Trì tin tưởng, nếu bọn họ thật sự là thám tử dị tộc ẩn nấp bên cạnh mình, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy thì dù sao cũng phải chọn đúng thời cơ làm vài việc chứng minh khả năng của mình mới phải.

Vả lại bọn họ án binh bất động, đối với Trì Tiểu Trì mà nói cũng không tổn hại gì, cớ sao lại không làm.

Trì Tiểu Trì đẩy xe lăn, cười nói: “Ôn Phi Nho ở Định Viễn, Bạch Kính Hồ ở Ung Châu. Để xem bên nào sẽ bị đánh lén.”

back top