Cậu đẩy xe lăn của Lâu Ảnh đến khu vực an toàn, cầm lên tách trà mới uống một nửa, còn không quên nhắc nhở Lâu Ảnh: “Phối hợp một chút, bịt tai lại.”
Lâu Ảnh: “… Hả?”
Trì Tiểu Trì nói: “Em sắp nổi giận.”
Sau khi Lâu Ảnh bịt lỗ tai lại, Trì Tiểu Trì bay lên một cước, đá lăn cái ghế mình vừa ngồi, lại ném tách trà xuống đất, đập nát tách trà thành từng mảnh nhỏ.
Thanh âm cực lớn, các tướng sĩ ở phạm vi mười lều trại đều có thể nghe thấy.
Nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong, bên ngoài nháy mắt trở nên im bặt.
Chỉ một lúc sau, Nghiêm Nguyên Hành đã vén lên màn lều, vội vã đi vào: “Xảy ra chuyện gì?”
Trì Tiểu Trì không đáp, cắn môi đến trắng bệch, không nói lời nào mà chỉ hất đổ bàn.
Nghiêm Nguyên Chiêu cùng tiến vào với Nghiêm Nguyên Hành, nhìn thấy đầy đất hỗn loạn, bèn im lặng, đầu tiên là ra lệnh tùy tùng của mình cho lui đám binh sĩ nghe thấy động tĩnh nên kéo đến, sau đó liền khép lại màn che lều, cau mày nói: “Ngươi đang náo loạn cái gì vậy?”
Nghiêm Nguyên Hành chú ý đến một xấp thư nằm trên đất, cúi người nhặt lên, lật ra.
Càng lật thì vẻ mặt của hắn càng khó xem.
Từng lá thư kia rõ ràng là mật hàm thông báo tình hình quân sự cho Nam Cương!
Xấp thư có mới cũng có cũ, mặc dù không viết rõ ngày tháng nhưng căn cứ nội dung để suy tính thì mật thư sớm nhất cũng là ở trận chiến tại Song Thành bảy năm về trước.
Trận chiến đó vốn là một trận tập kích bất ngờ.
Mà quân Nam Cương ở Song Thành đã sớm có chuẩn bị, chôn hỏa lôi ở ngoài thành Nam làm trọng thương Bắc Phủ Quân, Thời Kinh Hồng bị bắn trúng vai, suýt chết giữa trận loạn chiến.
Mà trong lá thư đầu tiên đó đã kế tỉ mỉ sách lược tập kích bất ngờ, thậm chí chỉ ra Bắc Phủ Quân sẽ tiến công từ thành Nam.
Nghiêm Nguyên Chiêu thấy sắc mặt của bọn họ đều khó coi như vậy, trong lòng không khỏi nghi ngờ, đoạt lấy xấp thư rồi lật vài trang, sau đó là vừa kinh hãi vừa phẫn nộ: “…Đình Vân, đây chẳng phải là chữ của ngươi sao?”
“Đây không phải là của Tố Thường.” Sắc mặt của Nghiêm Nguyên Hành nặng nề, “Cấu trúc đầu bút đều giống nhau như đúc nhưng không phải do một người viết. Khi Tố Thường viết chữ luôn có một chút thói quen nhỏ khác thường, tỷ như khi viết chữ Chi, nét trên cùng sẽ hơi hướng lên một chút…”
Nghiêm Nguyên Chiêu hỏi: “Thư này là do ai gửi tới?”
Nghiêm Nguyên Hành lấy ra một trang thư ở trên cùng: “Xấp thư này có lẽ là từ chủ doanh đưa tới. Thời Kinh Hồng tướng quân đã xem qua, thư gửi kèm có nói xấp thư này do một đặc sứ Nam Cương đến thương nghị đình chiến đã tự mình dâng lên, thẳng thắn nói bọn họ có một mật thám cài vào quân đội Trung Nguyên…Tên gọi Chử Tử Lăng.”
Nghiêm Nguyên Chiêu hít vào một ngụm khí lạnh, quay đầu nhìn Trì Tiểu Trì.
Hai vai của Trì Tiểu Trì đều đang run rẩy, ngón tay như bị lửa nóng đến ngứa ngáy, từng ngón co rút.
Nghiêm Nguyên Hành đến gần Trì Tiểu Trì, giơ tay muốn kéo lấy tay áo của cậu, nhưng rốt cục vẫn rũ tay xuống, chỉ đứng ở bên cạnh.
Hắn nghĩ, nếu y đứng không vững, mình đứng gần một chút thì có thể nhanh chóng đỡ lấy y.
Nghĩ như vậy, Nghiêm Nguyên Hành liền đưa xấp thư do Thời Kinh Hồng đích thân viết đưa cho Nghiêm Nguyên Chiêu, bảo hắn xem qua: “Bây giờ đặc sứ đang bị giam giữ trong chủ doanh. Người đó cũng nói là mang theo thành tâm đến hòa đàm, khai ra thân phận của Chử Tử Lăng là để biểu thị thành ý, hắn nguyện đối mặt chất vấn với Chử Tử Lăng. Thời tướng quân đã phái người đến Kiêu Kỵ Doanh bắt người, cũng bảo Tố Thường đến xem một chút.”
Nghiêm Nguyên Chiêu đọc thư như lướt gió, liếc mắt một cái nhìn sắc mặt tái nhợt của Trì Tiểu Trì, quyết tâm trước tiên không bỏ đá xuống giếng.
“Người Nam Cương? Bọn họ tốt bụng như vậy sao? Thay chúng ta bắt nội gián?” Nghiêm Nguyên Chiêu cau mày, “Hay là muốn gây xích mích để ly gián? Đặc sứ Nam Cương thay mặt ai đến đây?”
Lâu Ảnh ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Người phái y tới là Thiết Mộc Nhĩ, nhưng để cho y tới truyền tin là một Phó tướng Nam Cương. Người kia là cháu trai của Ngải Sa, cũng là Phó tướng của Mạt Sa.”
Nghiêm Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: “Người như vậy có thể tin sao?”
Nghiêm Nguyên Hành tùy việc mà xét: “Muốn nói là vu oan thì hắn hoàn toàn có thể lấy những lá thư này chứng minh là Tố Thường tư thông ngoại quốc, vì sao phải chỉ mặt gọi tên vu oan một Tham quân nho nhỏ? Có chỗ tốt gì hay không?”
Nghiêm Nguyên Chiêu im lặng, không thể làm gì khác hơn là không ngừng liếc xéo Nghiêm Nguyên Hành.
Đệ có biết xem sắc mặt hay không vậy?
Chử Tử Lăng là do một tay Thời Đình Vân cất nhắc, lớn lên cùng nhau, tình nghĩa không hề tầm thường.
Nếu như Chử Tử Lăng bị vu oan thì cũng thôi đi, nếu như không phải thì Đình Vân phải xử lý thế nào?
Nhìn dáng dấp của Trì Tiểu Trì rất giống vừa mới thức tỉnh từ một cơn ác mộng, ngỡ ngàng nhìn khắp mọi nơi, nhìn đầy đất hỗn loạn, trong ánh mắt mới chậm rãi có lại sự sống.
Dường như xác thực đây không phải là một giấc mộng, cậu lập tức chạy ra ngoài.
Nghiêm Nguyên Chiêu kinh ngạc, đuổi theo ra ngoài: “Ngươi làm gì vậy?”
Trì Tiểu Trì nhanh chóng kéo qua một con ngựa, leo lên trên: “…Ta tự mình đi tìm hắn. Ta muốn hỏi hắn cho rõ!”
…
Chử Tử Lăng bị đẩy ra ngoài từ trong chuồng ngựa.
Người đến nhìn trang phục là binh sĩ Bắc Phủ Quân, người dẫn đầu và đại hán gò tháp đen Chiêm Đại Viễn thì thầm vài câu, Chiêm Đại Viễn đột nhiên biến sắc, hô quát hai tên binh sĩ cường tráng, không nói lời nào liền trói chặt Chử Tử Lăng lại, lấy vải dầu lấp kín miệng, vứt lên lưng ngựa, như vận chuyển gia súc.
…Chuyện gì thế này?!
Chử Tử Lăng có miệng mà khó trả lời, trong lòng sợ hãi nhưng cũng liền bình tĩnh.
Thân phận của hắn đặc biệt, có công tử che chở, gặp phải đối xử như vậy thì không cần phải nói đến nguyên do.
Hắn luôn hành động bí mật, tự tin sẽ không lưu lại dấu vết gì, trừ phi người Nam Cương đưa thư hắn gửi đến đây, bằng không tuyệt đối sẽ không tìm được chứng cứ xác thực để chứng minh hắn thông đồng cùng Nam Cương.
Mà sơ suất duy nhất chính là mật thám ở trong thành.
Nói không chừng Bắc Phủ Quân bắt được một mật thám từng giúp mình đưa thư, mà mật thám kia vì mạng sống nên đã khai ra hắn.
Chuyện này cũng không đáng sợ.
Chỉ cần cứ một mực bảo là có người vu oan hãm hại, đối phương hoàn toàn không có chứng cớ, lại không có ai chứng minh thì làm sao có thể làm gì được hắn?
Còn chưa tới nơi thì Chử Tử Lăng đã suy nghĩ kế sách ứng đối kỹ càng.
Khi hắn đang sắp xếp suy nghĩ trong đầu, chợt nghe thấy tiếng móng ngựa từ xa đến gần, ngay sau đó là quân sĩ phụ trách áp giải hắn tiến đến hành lễ: “…Thiếu tướng quân.”
Mắt của Chử Tử Lăng sáng lên, ngẩng đầu hàm hồ kêu: “Đình…”
Một giây sau, hắn liền bị Trì Tiểu Trì tung người xuống ngựa, kéo hắn xuống lưng ngựa, liên tiếp lăn vài vòng xuống ruộng cạn, suýt nữa đã gãy cổ.
Trì Tiểu Trì không nói tiếng nào, lấy roi ngựa quất vào thân thể của hắn.
Không biết có phải trùng hợp hay không, roi ngựa thấm nước, hơn nữa còn là nước muối, vừa nặng vừa trầm, huống chi Thời Đình Vân xuất thân là binh gia, sức lực cực kỳ lớn, roi vừa dính vào da thịt liền đau tận xương tủy.
Chử Tử Lăng bị đau, trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là lăn bò chật vật tránh né, hàm hồ kêu gọi: “Công tử!…Đình Vân, ngươi nghe ta giải thích, ngươi để ta giải thích—”
Trì Tiểu Trì như bị nổi điên, liều mạng mà quất hắn, từng roi như mưa rào quất xuống, trong đó có một roi rơi vào mặt của hắn, miễn cưỡng kéo xuống một lớp da trên mặt!
Chử Tử lăng trước đây chưa từng ăn khổ như thế, suýt nữa đau đến phát điên, cũng không hao tâm tổn sức giải thích, đem toàn bộ tinh lực đều dùng để tránh né.
Trong lúc quất roi, dường như thứ đồ tốt mà hắn cất giấu cẩn thận đã bị rơi xuống ruộng cạn.
Chử Tử Lăn né khoảng năm sáu thước thì mới đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, quay đầu nhìn lại thì liền thấy ngọc bội chứng nhận thân phận Nam Cương Vương đã rơi ra từ phần túi trong vạt áo của hắn xuống đất!
Lông tơ của Chử Tử Lăng nhất thời dựng đứng, tinh thần gần như sụp đổ, nhào tới như tiên phong, muốn bảo hộ miếng ngọc kia dưới thân.
…Tuyệt đối không thể để Thời Đình Vân nhìn thấy miếng ngọc bội kia!
Nếu bị nhìn thấy, như vậy thì coi như hắn hoàn toàn tiêu rồi!
Nhưng mà Trì Tiểu Trì lại hoàn toàn không có dự định nhìn nó.
Hoặc là nói, cậu căn bản không nhìn thấy.
Bởi vì một giây sau, ủng giày của cậu đã giẫm lên khối ngọc kia.
…Rắc.
Rắc rắc rắc.
Chử Tử Lăng trơ mắt nhìn miếng ngọc bội mà hắn bọc lại bằng khăn mềm vì sợ người tham tài sẽ trộm đi, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, hiện tại nằm dưới chân Trì Tiểu Trì, bị chia năm xẻ bảy, bùn đất nhem nhuốc.
Chử Tử Lăng sững sờ tại chỗ, nhìn dưới chân Trì Tiểu Trì, cộng với mười mấy roi mà Trì Tiểu Trì quất hắn, lúc này mới lấy lại tinh thần, nước mắt và mồ hôi lạnh chớp mắt tuôn ra, hàm răng va lập cập vào nhau, giống như thứ bị giẫm nát không phải là ngọc mà là tâm can là tim phổi của hắn.
Dù bị vải dầu chặn miệng nhưng Trì Tiểu Trì vẫn có thể nghe thấy rõ ràng hắn đang gào thét cái gì.
Chử Tử Lăng mang theo tiếng khóc nức nở mà rít gào: “—-Ngọc của ta!”
Lâu Ảnh: “… Hả?”
Trì Tiểu Trì nói: “Em sắp nổi giận.”
Sau khi Lâu Ảnh bịt lỗ tai lại, Trì Tiểu Trì bay lên một cước, đá lăn cái ghế mình vừa ngồi, lại ném tách trà xuống đất, đập nát tách trà thành từng mảnh nhỏ.
Thanh âm cực lớn, các tướng sĩ ở phạm vi mười lều trại đều có thể nghe thấy.
Nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong, bên ngoài nháy mắt trở nên im bặt.
Chỉ một lúc sau, Nghiêm Nguyên Hành đã vén lên màn lều, vội vã đi vào: “Xảy ra chuyện gì?”
Trì Tiểu Trì không đáp, cắn môi đến trắng bệch, không nói lời nào mà chỉ hất đổ bàn.
Nghiêm Nguyên Chiêu cùng tiến vào với Nghiêm Nguyên Hành, nhìn thấy đầy đất hỗn loạn, bèn im lặng, đầu tiên là ra lệnh tùy tùng của mình cho lui đám binh sĩ nghe thấy động tĩnh nên kéo đến, sau đó liền khép lại màn che lều, cau mày nói: “Ngươi đang náo loạn cái gì vậy?”
Nghiêm Nguyên Hành chú ý đến một xấp thư nằm trên đất, cúi người nhặt lên, lật ra.
Càng lật thì vẻ mặt của hắn càng khó xem.
Từng lá thư kia rõ ràng là mật hàm thông báo tình hình quân sự cho Nam Cương!
Xấp thư có mới cũng có cũ, mặc dù không viết rõ ngày tháng nhưng căn cứ nội dung để suy tính thì mật thư sớm nhất cũng là ở trận chiến tại Song Thành bảy năm về trước.
Trận chiến đó vốn là một trận tập kích bất ngờ.
Mà quân Nam Cương ở Song Thành đã sớm có chuẩn bị, chôn hỏa lôi ở ngoài thành Nam làm trọng thương Bắc Phủ Quân, Thời Kinh Hồng bị bắn trúng vai, suýt chết giữa trận loạn chiến.
Mà trong lá thư đầu tiên đó đã kế tỉ mỉ sách lược tập kích bất ngờ, thậm chí chỉ ra Bắc Phủ Quân sẽ tiến công từ thành Nam.
Nghiêm Nguyên Chiêu thấy sắc mặt của bọn họ đều khó coi như vậy, trong lòng không khỏi nghi ngờ, đoạt lấy xấp thư rồi lật vài trang, sau đó là vừa kinh hãi vừa phẫn nộ: “…Đình Vân, đây chẳng phải là chữ của ngươi sao?”
“Đây không phải là của Tố Thường.” Sắc mặt của Nghiêm Nguyên Hành nặng nề, “Cấu trúc đầu bút đều giống nhau như đúc nhưng không phải do một người viết. Khi Tố Thường viết chữ luôn có một chút thói quen nhỏ khác thường, tỷ như khi viết chữ Chi, nét trên cùng sẽ hơi hướng lên một chút…”
Nghiêm Nguyên Chiêu hỏi: “Thư này là do ai gửi tới?”
Nghiêm Nguyên Hành lấy ra một trang thư ở trên cùng: “Xấp thư này có lẽ là từ chủ doanh đưa tới. Thời Kinh Hồng tướng quân đã xem qua, thư gửi kèm có nói xấp thư này do một đặc sứ Nam Cương đến thương nghị đình chiến đã tự mình dâng lên, thẳng thắn nói bọn họ có một mật thám cài vào quân đội Trung Nguyên…Tên gọi Chử Tử Lăng.”
Nghiêm Nguyên Chiêu hít vào một ngụm khí lạnh, quay đầu nhìn Trì Tiểu Trì.
Hai vai của Trì Tiểu Trì đều đang run rẩy, ngón tay như bị lửa nóng đến ngứa ngáy, từng ngón co rút.
Nghiêm Nguyên Hành đến gần Trì Tiểu Trì, giơ tay muốn kéo lấy tay áo của cậu, nhưng rốt cục vẫn rũ tay xuống, chỉ đứng ở bên cạnh.
Hắn nghĩ, nếu y đứng không vững, mình đứng gần một chút thì có thể nhanh chóng đỡ lấy y.
Nghĩ như vậy, Nghiêm Nguyên Hành liền đưa xấp thư do Thời Kinh Hồng đích thân viết đưa cho Nghiêm Nguyên Chiêu, bảo hắn xem qua: “Bây giờ đặc sứ đang bị giam giữ trong chủ doanh. Người đó cũng nói là mang theo thành tâm đến hòa đàm, khai ra thân phận của Chử Tử Lăng là để biểu thị thành ý, hắn nguyện đối mặt chất vấn với Chử Tử Lăng. Thời tướng quân đã phái người đến Kiêu Kỵ Doanh bắt người, cũng bảo Tố Thường đến xem một chút.”
Nghiêm Nguyên Chiêu đọc thư như lướt gió, liếc mắt một cái nhìn sắc mặt tái nhợt của Trì Tiểu Trì, quyết tâm trước tiên không bỏ đá xuống giếng.
“Người Nam Cương? Bọn họ tốt bụng như vậy sao? Thay chúng ta bắt nội gián?” Nghiêm Nguyên Chiêu cau mày, “Hay là muốn gây xích mích để ly gián? Đặc sứ Nam Cương thay mặt ai đến đây?”
Lâu Ảnh ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Người phái y tới là Thiết Mộc Nhĩ, nhưng để cho y tới truyền tin là một Phó tướng Nam Cương. Người kia là cháu trai của Ngải Sa, cũng là Phó tướng của Mạt Sa.”
Nghiêm Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: “Người như vậy có thể tin sao?”
Nghiêm Nguyên Hành tùy việc mà xét: “Muốn nói là vu oan thì hắn hoàn toàn có thể lấy những lá thư này chứng minh là Tố Thường tư thông ngoại quốc, vì sao phải chỉ mặt gọi tên vu oan một Tham quân nho nhỏ? Có chỗ tốt gì hay không?”
Nghiêm Nguyên Chiêu im lặng, không thể làm gì khác hơn là không ngừng liếc xéo Nghiêm Nguyên Hành.
Đệ có biết xem sắc mặt hay không vậy?
Chử Tử Lăng là do một tay Thời Đình Vân cất nhắc, lớn lên cùng nhau, tình nghĩa không hề tầm thường.
Nếu như Chử Tử Lăng bị vu oan thì cũng thôi đi, nếu như không phải thì Đình Vân phải xử lý thế nào?
Nhìn dáng dấp của Trì Tiểu Trì rất giống vừa mới thức tỉnh từ một cơn ác mộng, ngỡ ngàng nhìn khắp mọi nơi, nhìn đầy đất hỗn loạn, trong ánh mắt mới chậm rãi có lại sự sống.
Dường như xác thực đây không phải là một giấc mộng, cậu lập tức chạy ra ngoài.
Nghiêm Nguyên Chiêu kinh ngạc, đuổi theo ra ngoài: “Ngươi làm gì vậy?”
Trì Tiểu Trì nhanh chóng kéo qua một con ngựa, leo lên trên: “…Ta tự mình đi tìm hắn. Ta muốn hỏi hắn cho rõ!”
…
Chử Tử Lăng bị đẩy ra ngoài từ trong chuồng ngựa.
Người đến nhìn trang phục là binh sĩ Bắc Phủ Quân, người dẫn đầu và đại hán gò tháp đen Chiêm Đại Viễn thì thầm vài câu, Chiêm Đại Viễn đột nhiên biến sắc, hô quát hai tên binh sĩ cường tráng, không nói lời nào liền trói chặt Chử Tử Lăng lại, lấy vải dầu lấp kín miệng, vứt lên lưng ngựa, như vận chuyển gia súc.
…Chuyện gì thế này?!
Chử Tử Lăng có miệng mà khó trả lời, trong lòng sợ hãi nhưng cũng liền bình tĩnh.
Thân phận của hắn đặc biệt, có công tử che chở, gặp phải đối xử như vậy thì không cần phải nói đến nguyên do.
Hắn luôn hành động bí mật, tự tin sẽ không lưu lại dấu vết gì, trừ phi người Nam Cương đưa thư hắn gửi đến đây, bằng không tuyệt đối sẽ không tìm được chứng cứ xác thực để chứng minh hắn thông đồng cùng Nam Cương.
Mà sơ suất duy nhất chính là mật thám ở trong thành.
Nói không chừng Bắc Phủ Quân bắt được một mật thám từng giúp mình đưa thư, mà mật thám kia vì mạng sống nên đã khai ra hắn.
Chuyện này cũng không đáng sợ.
Chỉ cần cứ một mực bảo là có người vu oan hãm hại, đối phương hoàn toàn không có chứng cớ, lại không có ai chứng minh thì làm sao có thể làm gì được hắn?
Còn chưa tới nơi thì Chử Tử Lăng đã suy nghĩ kế sách ứng đối kỹ càng.
Khi hắn đang sắp xếp suy nghĩ trong đầu, chợt nghe thấy tiếng móng ngựa từ xa đến gần, ngay sau đó là quân sĩ phụ trách áp giải hắn tiến đến hành lễ: “…Thiếu tướng quân.”
Mắt của Chử Tử Lăng sáng lên, ngẩng đầu hàm hồ kêu: “Đình…”
Một giây sau, hắn liền bị Trì Tiểu Trì tung người xuống ngựa, kéo hắn xuống lưng ngựa, liên tiếp lăn vài vòng xuống ruộng cạn, suýt nữa đã gãy cổ.
Trì Tiểu Trì không nói tiếng nào, lấy roi ngựa quất vào thân thể của hắn.
Không biết có phải trùng hợp hay không, roi ngựa thấm nước, hơn nữa còn là nước muối, vừa nặng vừa trầm, huống chi Thời Đình Vân xuất thân là binh gia, sức lực cực kỳ lớn, roi vừa dính vào da thịt liền đau tận xương tủy.
Chử Tử Lăng bị đau, trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là lăn bò chật vật tránh né, hàm hồ kêu gọi: “Công tử!…Đình Vân, ngươi nghe ta giải thích, ngươi để ta giải thích—”
Trì Tiểu Trì như bị nổi điên, liều mạng mà quất hắn, từng roi như mưa rào quất xuống, trong đó có một roi rơi vào mặt của hắn, miễn cưỡng kéo xuống một lớp da trên mặt!
Chử Tử lăng trước đây chưa từng ăn khổ như thế, suýt nữa đau đến phát điên, cũng không hao tâm tổn sức giải thích, đem toàn bộ tinh lực đều dùng để tránh né.
Trong lúc quất roi, dường như thứ đồ tốt mà hắn cất giấu cẩn thận đã bị rơi xuống ruộng cạn.
Chử Tử Lăn né khoảng năm sáu thước thì mới đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, quay đầu nhìn lại thì liền thấy ngọc bội chứng nhận thân phận Nam Cương Vương đã rơi ra từ phần túi trong vạt áo của hắn xuống đất!
Lông tơ của Chử Tử Lăng nhất thời dựng đứng, tinh thần gần như sụp đổ, nhào tới như tiên phong, muốn bảo hộ miếng ngọc kia dưới thân.
…Tuyệt đối không thể để Thời Đình Vân nhìn thấy miếng ngọc bội kia!
Nếu bị nhìn thấy, như vậy thì coi như hắn hoàn toàn tiêu rồi!
Nhưng mà Trì Tiểu Trì lại hoàn toàn không có dự định nhìn nó.
Hoặc là nói, cậu căn bản không nhìn thấy.
Bởi vì một giây sau, ủng giày của cậu đã giẫm lên khối ngọc kia.
…Rắc.
Rắc rắc rắc.
Chử Tử Lăng trơ mắt nhìn miếng ngọc bội mà hắn bọc lại bằng khăn mềm vì sợ người tham tài sẽ trộm đi, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, hiện tại nằm dưới chân Trì Tiểu Trì, bị chia năm xẻ bảy, bùn đất nhem nhuốc.
Chử Tử Lăng sững sờ tại chỗ, nhìn dưới chân Trì Tiểu Trì, cộng với mười mấy roi mà Trì Tiểu Trì quất hắn, lúc này mới lấy lại tinh thần, nước mắt và mồ hôi lạnh chớp mắt tuôn ra, hàm răng va lập cập vào nhau, giống như thứ bị giẫm nát không phải là ngọc mà là tâm can là tim phổi của hắn.
Dù bị vải dầu chặn miệng nhưng Trì Tiểu Trì vẫn có thể nghe thấy rõ ràng hắn đang gào thét cái gì.
Chử Tử Lăng mang theo tiếng khóc nức nở mà rít gào: “—-Ngọc của ta!”