Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 229: Cuộc chiến sinh tồn – tuyệt địa cầu sinh:

Gã theo đuôi Bạch An Ức đi vào cánh rừng, băn khoăn một lúc, dự định tiến đến chào hỏi thì đã thấy Bạch An Ức đút hai tay vào túi, từ bên trong đi ra.

Bởi vì không có ý che giấu chính mình, Ngụy Thập Lục và cậu chạm mặt ở bìa rừng.

Tuy chỉ gặp mặt một lần nhưng Ngụy Thập Lục cảm thấy cậu có chút kỳ lạ.

Thân hình và bộ dạng đều y như đúc lúc gã thấy cậu trên xe, nhưng khí chất thì lại khác biệt một cách kỳ dị, khóe miệng mang theo một nụ cười trào phúng như có như không: “Nãy giờ anh đi theo chúng tôi là có chuyện gì sao?”

Quen với việc ẩn giấu, Ngụy Thập Lục nhìn thấy nụ cười giả tạo như vậy thì tưởng gặp phải đồng loại.

Đương nhiên gã không cần đồng loại.

Gã chỉ cần tính mạng của đồng loại và dị năng của đối phương.

Hai người gặp gỡ quá nhanh, Ngụy Thập Lục căn bản không kịp sử dụng xúc xắc, có lắc cũng không kịp xem.

Cũng may, gã còn có vũ khí.

Tay của gã cầm một cọc gỗ sắc bén giấu sau lưng, trên mặt lại như tắm gió xuân: “Anh Bạch, anh còn nhớ tôi không?”

Người đối diện nhíu mày: “Cậu là ai?”

“Anh không nhớ tôi à?” Ngụy Thập Lục nhảy tới trước một bước, “Ở trong xe, tôi ngồi đối diện với anh, tôi tên là Ngụy…”

Lời còn chưa dứt thì gã đã xông về trước ba bước, vung vẩy cọc gỗ, muốn đem cọc gỗ đâm vào lồng ngực của Bạch An Ức.

Với kinh nghiệm của gã mà nói, người dị năng bình thường ở thời điểm nguy cấp, ngược lại sẽ quên việc sử dụng dị năng.

Dù sao làm người bình thường lâu như vậy, gặp phải cửa ải sinh tử, đầu óc trống rỗng mới chính là bản năng bình thường của con người.

Nhưng mà gã không nghĩ tới Bạch An Ức căn bản không để cho gã dứt lời.

Khi gã cách Bạch An Ức còn khoảng hai bước thì không còn cách nào tiến thêm bước nữa.

Ngụy Thập Lục có chút ngỡ ngàng, gã giơ tay xoa trán.

Ở giữa trán của gã bị ghim một con dao.

Lưỡi dao cắm sâu vào trong não, chỉ còn chuôi dao.

Bạch An Ức lạnh lùng nói: “…Tôi không có hứng thú với tên của cậu.”

Trong cơn đau đớn kịch liệt, Ngụy Thập Lục mang theo vẻ mặt đầy kinh ngạc, ngã ra sau, tắt thở.

Bạch An Ức cúi người, đo hô hấp của gã một chút, sau đó sờ qua nhịp tim và mạch đập, xác định không có vấn đề, lúc này mới rút ra con dao trên trán, kéo lấy vạt áo của gã rồi chùi lấy vết máu đỏ và chất dịch trắng trên thân dao, lúc này cậu phát hiện tấm thẻ sắt treo trên eo của Ngụy Thập Lục, hơi nhướng mày, tiện tay tháo xuống, dự định quay về để tiếp tục nghiên cứu, cuối cùng cất dao vào trong tay áo rồi quay người muốn chạy.

Quả thật Bạch An Ức rất cẩn thận, có thể đề phòng tất cả nhưng sẽ không đề phòng một kẻ đã chết.

Vì vậy, khi một cây cọc gỗ sắc bén đâm xuyên tim cậu, Bạch An Ức chỉ kịp cúi đầu nhìn cọc gỗ xuyên thấu trước ngực, sau đó bị một bàn tay nhỏ màu hồng nhạt như bị nung chảy bịt kín miệng mũi.

Ngụy Thập Lục dùng đầu gối chặn lại cọc gỗ xuyên sau lưng Bạch An Ức, đem cọc gỗ hoàn toàn đâm sâu vào thân thể của cậu.

Trong miệng gã phát ra tiếng lanh lảnh: “…Thật đau.”

Ngụy Thập Lục gϊếŧ mười tám người, hấp thụ mười tám cái mạng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta gϊếŧ chết.

Mùi vị cái chết cũng không tốt đẹp gì, hiện tại cả người gã như bị lửa đốt, chẳng khác nào bị đỉa hút đầy người, da dẻ bên ngoài bị rạn nứt, làn da màu trắng bị vỡ thành từng mảng rơi xuống đất.
Rất nhanh, gã rút đi một lớp da, chỉ còn dư lại phần thịt phấn hồng, sau đó bên ngoài mới dần dần ngưng tụ lại thành lớp da.

Ném một cái mạng, tâm tình của Ngụy Thập Lục đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.

Càng khiến gã buồn bực chính là gã phát hiện mình cũng không hút được mạng của người trước mặt, nhưng cục xúc xắc lại hiện lên hai chữ “Phân Thân” trên mặt trống không.

…Đây là sao?

Ngụy Thập Lục thí nghiệm rất lâu nhưng vẫn không biết trên thực tế *Bạch An Ức* này là thứ gì.

Bởi vì gã không có đa nhân cách, cho nên năng lực này với gã mà nói không hề có chút tác dụng nào.

Ngụy Thập Lục nhanh chóng thu thập tâm tình, đi tìm người đồng hành với Bạch An Ức lúc nãy.

Bạch An Ức nắm chặt tấm thẻ sắt của Cá Nheo trong lòng bàn tay, trên tay của Ngụy Thập Lục dính máu tươi, hai là sợ người trong rừng chạy trốn, bèn tạm thời bỏ lại tấm thẻ sắt, giũ máu tươi trong tay xuống đất rồi tiến vào hướng rừng rậm.
Chờ xử lý xong người kia rồi quay lại thu hồi cũng không muộn.

Trong rừng yên tĩnh, rất dễ dàng dựa vào tiếng hít thở để nhận ra người đang ẩn nấp trong hốc cây nào.

Ngụy Thập Lục mang theo một khuôn mặt như thịt lợn đông, sau khi nhìn vào hốc cây một vòng, gã liền ngồi xuống bên cạnh, cũng không vội ra tay.

Sau khi bị thiệt thòi một lần, gã muốn chờ con cua trong rọ từ mình nhô đầu ra.

Không ngờ khi gã đang chờ đợi thì giữa không trung đột nhiên xuất hiện hình ảnh Bạch An Ức trong suốt đang co ro, như thí nghiệm vật lý thấu kính hình chiếu thời trung học.

Khuôn mặt kia tràn ngập khủng hoảng và luống cuống khiến Ngụy Thập Lục sợ mất hồn.

Gã đuổi theo vài bước, đợi xác nhận vật kia chỉ là ảo ảnh, gã liền đoán được là ai đang giở trò quỷ.

Lúc trước gã không dám xác nhận vì sao người kỳ lạ kia lại ẩn thân trong hốc cây, bây giờ đã bị gã đoán được, gã cũng không cần sợ hãi nữa.
“Còn tưởng là dị năng rất lợi hại, hóa ra là thuật che mắt?”

Gã mất kiên nhẫn, đem mặt dò vào hốc cây, mỉm cười với người trốn trong bóng tối: “…Quả nhiên ở chỗ này.”

Chuyện xảy ra ngay sau đó đã vượt khỏi phạm vi lý giải của Ngụy Thập Lục.

Không biết người kia là chó cùng rứt giậu hay là thế nào, mạnh mẽ kéo gã vào hốc cây, sử dụng thứ đồ vật như sợi tơ để quấn lấy cổ của gã.

Thở không được, vô cùng đau đớn, Ngụy Thập Lục bị tình huống đột ngột khiến gã liều mạng giãy dụa, nhưng đối phương cũng bị dồn đến cực hạn khiến cho sức lực cũng tăng đến mức cao nhất.

Nhãn cầu của Ngụy Thập Lục lòi ra, như bị sung huyết.

Dưới nắng chiều gay gắt, gã dựa vào tia sáng yếu ớt xuyên vào hốc cây, thấy được một màn khiến trái tim gã thiếu chút nữa đã ngừng đập.
Siết cổ gã lại là Bạch An Ức.

Ngụy Thập Lục mới trở thành Ngụy Thập Bát được nửa tiếng thì đã bị *Bạch An Ức* ở bên ngoài gϊếŧ chết một lần, lại bị Bạch An Ức trong hốc cây dùng véctơ siết chết một lần nữa.

Mới vừa khôi phục một chút hô hấp, gã liền bị Bạch An Ức chạy đi rồi quay lại, sau đó dùng dao cắt cổ, lại bị một dao đâm trúng đầu và tim, lại mất thêm một mạng.

…Gã thế mà lại mất ba cái mạng ngay trong tay Bạch An Ức.

Toàn thân và tâm tình của gã đều mệt mỏi, đợi đến khi khôi phục sức lực, gã bò ra từ trong hốc cây, vuốt ve gò má căng cứng vẫn chưa sinh ra lớp da mới, sờ phần hông trống rỗng, lảo đảo đi ra khỏi rừng, phát hiện *Bạch An Ức* bị gã gϊếŧ chết đã biến mất, chỉ còn lại một bãi máu đen đã khô.

….Kể cả tấm thẻ sắt của gã cũng không biết tung tích.
Ngụy Thập Lục liếm khóe miệng vẫn còn tản mùi máu tanh, ngồi dưới đất, suy nghĩ, cuộc trao đổi này quả thật là quá lỗ.

Không tìm thấy Bạch An Ức trong hốc cây, đương nhiên gã phải tìm con mồi mới.

Mà cách tốt nhất để dụ dỗ con mồi chính là kéo người nhập bọn.

Gϊếŧ chết một đồng đội đơn giản hơn nhiều so với gϊếŧ chết một kẻ địch.

Mấy ngày sau, gã nhặt một cái xác, cõng trên lưng, sau đó đụng phải một cô gái biết điều khiển lửa ở sa mạc.

Gã nói cho cô gái, thi thể trên lưng là đồng đội của gã, vì trọng thương mà chết, gã đã hứa sẽ tìm một nơi có cây cỏ um tùm để chôn cậu ta, không để cậu ta phải chết trong sa mạc.

Sự thực chứng minh phụ nữ quả nhiên là sinh vật cảm tính.

Gã mang theo con mồi mới, cõng đạo cụ của mình, chuẩn bị tìm một chỗ tốt để cô gái này chết có ý nghĩa một chút.
Ngay cả gã cũng không ngờ, lần thứ hai gã gặp phải Bạch An Ức là ngay trên đồi cát.

Bạch An Ức dừng chân ở chỗ rất xa gã, hiển nhiên là đề phòng, mà nhìn qua cũng không có bao nhiêu địch ý với gã.

Cũng đúng, lần trước cậu ta trốn trong hốc cây, gã vẫn còn đang lột da, Bạch An Ức không nhận ra gã cũng là chuyện bình thường.

“Bên chúng tôi vừa mất đi một đồng đội.” Sau khi chào hỏi xong, Ngụy Thập Lục chủ động đưa ra lời mời, “Năng lực của cậu là gì? Có muốn gia nhập hay không? Cũng có thể có đồng bạn.”

Không có gì bất ngờ xảy ra, Bạch An Ức từ chối gã.

Ngụy Thập Lục cũng không tiếp tục mở lời mời.

Đến bây giờ gã vẫn chưa thăm dò nội tình của Bạch An Ức, dẫn cậu ta cùng lên đường, ngộ nhỡ khi động thủ, Bạch An Ức và cô gái này liên hợp là đủ để cho mình ăn trọn.
Không cần tham lam, cứ từ từ.

Trước tiên gϊếŧ cô gái này rồi lại tìm Bạch An Ức để lấy lại tấm thẻ sắt.

Kỳ thực gã cũng không quá nôn nóng đối với tấm thẻ sắt.

Gã chỉ muốn lật lại một ván ở chỗ Bạch An Ức.

Gã nhanh chóng xử lý cô gái ngu ngốc kia.

Sau đó, Ngụy Thập Lục lại cõng lấy thi thể của cô gái, xuất phát theo hướng Bạch An Ức từng rời đi.

Gã đã nghĩ sẵn kịch bản trong đầu, một khi có người hỏi lai lịch thi thể này thì gã sẽ giới thiệu đây là bạn gái của gã, muốn tìm một nơi an táng cho cô ấy.

Không ngờ lần này có niềm vui bất ngờ.

Gã câu được một Cá Nheo.

Cá Nheo này có dị năng khiến người khác sinh ra ảo giác.

Nhận ra đồng đội chẳng hề khó khăn. Trong lúc vô tình, gã liếc thấy tấm thẻ sắt của đồng đội mới, vì để tránh gϊếŧ lẫn nhau, Ngụy Thập Lục chủ động nói rõ thân phận của mình, bảo rằng tấm thẻ của mình đã bị người lấy đi, nhờ cô trợ giúp mình lấy lại thẻ.
Về phần cái mạng của Bạch An Ức thì coi như nhường cho cô gái có dị năng ảo giác.

Mặc dù bọn họ đến từ cơ quan khác nhau, nhưng nếu Ngụy Thập Lục biết lai lịch tấm thẻ sắt và bí mật của Cá Nheo thì cô gái có dị năng ảo giác vẫn lựa chọn tin tưởng gã, cùng gã đi tìm Bạch An Ức.

Trước khi tìm thấy Bạch An Ức, bọn họ lại gϊếŧ ba người dị năng.

Hai đêm sau.

Ngụy Thập Lục lại gϊếŧ chết một người.

Khi gã chết thì da trên người sẽ bị nung chảy, vô cùng đau đớn, bắp thịt toàn thân co rút, như có lớp miến bọc bên ngoài, nhìn vô cùng khủng bố, rất giống một con chuột mới sinh, giọng nói cũng rất the thé, như tiếng chuột kêu, nhưng rất nhanh gã sẽ mọc ra lớp da mới, khôi phục vóc dáng như bình thường.

Mà khi gã gϊếŧ người thì da trên người cũng sẽ sinh ra dị biến tương tự, chẳng qua không đau đớn như lúc bị gϊếŧ chết.
Đây là nghi thức quan trọng để gia tăng hay tiêu giảm số lượng tính mạng của gã.

Khi gã đang suy nghĩ thì đột nhiên cô gái dị năng ảo giác đụng vào khuỷu tay của gã.

“Đeo kính, thân cao lại gầy…Có phải người kia không?”

Khiến Bạch An Ức chết trong nước là chuyện không hề tiêu phí một chút sức lực nào, tất cả đều nhờ công của cô gái này.

Ngụy Thập Lục đứng bên bờ, nhìn bong bóng không ngừng nổi lên mặt nước, gã tràn đầy phấn khởi nói: “Không biết cậu ấy nhìn thấy gì?”

Cô gái dị năng ảo giác tự tin nói: “Cậu ấy muốn thấy cái gì thì tôi có thể cho cậu ấy thấy cái đó. Anh xác định tấm thẻ sắt còn nằm trên người cậu ấy à?”

Bạch An Ức nói: “Chờ một lúc vớt cậu ấy lên mới biết.”

Nói xong, gã ngồi xổm xuống, đè lại đỉnh đầu đang nỗ lực nổi lên mặt nước của Bạch An Ức, mạnh mẽ nhấn xuống—
Ân tình gϊếŧ chết Bạch An Ức, gã đưa cho cô gái dị năng ảo giác.

Vì vậy gã rất tiếc nuối, mãi đến cuối cùng gã cũng không biết rốt cục Bạch An Ức mang dị năng gì.

back top