Đó là một buổi tối dài lâu.
Dài dằng dặc đến mức sau này Trì Tiểu Trì nhớ lại thời điểm đó vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.
Đã qua bảy giờ rưỡi, cậu liên tục nhìn về phía cửa, nhưng chỉ nhìn thấy người phục vụ liên tục đến hỏi cậu có lên đồ ăn hay không.
Trì Tiểu Trì không ăn trưa, hiện tại thật sự có chút đói bụng, muốn gọi phần salad, nhưng cảm giác người ta chưa đến mà mình đã ăn thì không thành tâm cho lắm, bèn uyển chuyển từ chối người phục vụ, bảo sẽ chờ thêm chút nữa.
Trong phòng trang trí theo phong cách Châu Âu, có treo thơ của Oscar Wilde trên tường viết bằng kiểu chữ hoa.
Sau khi đọc thuộc làu bài thơ, Trì Tiểu Trì rãnh rỗi tẻ nhạt quay đầu làm mặt quỷ với mình thông qua lớp cửa kính.
Cánh hoa cát tường đã khô nước, cậu lại chấm một chút nước chanh lên cánh hoa.
Đến tám giờ, cậu gửi tin nhắn cho người kia.
“Em đến rồi.” Trì Tiểu Trì nỗ lực để cho mình tỏ ra lạc quan một chút, “Em đoán là anh đã đến dưới lầu.”
Cậu uống một ly rượu vang, đếm 132 chiếc đèn neon kích thước to nhỏ khác nhau ngoài cửa sổ, sau đó mới cúi đầu nhìn điện thoại.
Vẫn chưa trả lời.
Trì Tiểu Trì kiểm tra tình hình giao thông, phát hiện xung quanh không có giao thông ùn tắc.
Cậu xem lại nội dung tin nhắn, xác nhận bọn họ hẹn nhau đúng là bảy giờ rưỡi tối nay.
Trì Tiểu Trì bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cậu nghĩ, nếu bây giờ đang ở trong game, cậu có cần phải tạo ra một điểm kích hoạt để thoát ra khỏi cốt truyện mới hay không.
Là vì chiếc nơ trên cổ chưa ngay ngắn, hay là vì trên giày da có dính chút bụi?
Có lẽ nên chỉnh lại nơ, lau đi chút bụi bám trên giày, ngay sau đó anh ấy sẽ bước đến?
Nhưng khi cậu đứng thẳng lưng lên thì cánh cửa vẫn chỉ khép hờ.
Bên ngoài có tiếng cạn ly loáng thoáng và tiếng người trò chuyện, còn có tiếng ca chúc mừng sinh nhật vui vẻ truyền đến.
Hết thảy đều không liên quan đến cậu.
Trì Tiểu Trì cầm điện thoại lên, biên tập tin nhắn: “Bao lâu nữa anh mới đến?”
Ngón tay trỏ dừng lại ở nút gửi một lúc lâu, sau đó cậu dời ngón tay sang nút xóa rồi xóa bỏ tin nhắn này.
Cậu nhập vào bốn chữ: “Có phải anh…” gạt em không.
Không chờ cậu nhập hết thì Trì Tiểu Trì liền lập tức xóa mấy chữ kia, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, giả vờ như cậu chưa từng có suy nghĩ này.
Cuối cùng cậu gửi tin nhắn là: “Em đợi anh đến.”
Trì Tiểu Trì vẫn luôn chờ, chờ đến khi 132 chiếc đèn neon lần lượt bị tắt.
Ba giờ sáng, cậu như đang ngồi trong ngôi nhà được thắp sáng duy nhất trong thành phố này, bên ngoài tràn ngập bóng tối.
Uống xong ba bình rượu vang, người phục vụ đẩy cửa mà vào.
Nhìn thấy không phải Lâu Ảnh giả trang, Trì Tiểu Trì liền dựa vào ghế nệm, dùng đôi mắt hơi say nhìn về phía người phục vụ, vừa định lặp lại không dùng đồ ăn, lại nghe người phục vụ lễ phép nói: “Thưa anh, chúng tôi phải đóng cửa. Anh…”
Trì Tiểu Trì trầm mặc.
Cậu nhẹ giọng nói: “Các cậu đi đi, để lại cho tôi đèn là được.”
Giọng của cậu quá nhỏ, người phục vụ không thể nghe rõ: “Anh nói gì ạ?”
“Không có gì.” Trì Tiểu Trì rũ mắt xuống, nhìn vào cái bóng của chính mình trong lớp cửa kính, khẽ cười một tiếng, “Thanh toán đi.”
Người phục vụ đi thanh toán.
Trì Tiểu Trì dụi mắt một chút, cầm điện thoại lên.
Tin nhắn gần nhất là cậu gửi một tiếng trước, người nọ vẫn chưa trả lời.
Gần mười mấy tin nhắn đều là một mình cậu tự hỏi tự trả lời, dại dột đến nực cười.
Nhưng đến lúc này Trì Tiểu Trì vẫn cẩn thận trưng cầu ý kiến của đối phương: “Ngày mai em vẫn có thể đến được không?”
Lần này cậu nhanh chóng nhận được hồi âm của đối phương.
“Được thiết lập bởi người dùng, bạn không thể gửi tin nhắn.”
Trong phòng khách truyền đến tiếng thủy tinh vỡ toang lanh lảnh.
Người phục vụ cầm tờ hóa đơn nghe thấy tiếng động liền giật bắn người, nhanh chân đẩy cửa bước vào —-
Dưới đất là chai rượu vang mà vị khách này vừa uống sạch, có lẽ là lúc ngã xuống bất cẩn chạm vào góc bàn, những mảnh thủy tinh sắc bén rơi xuống thảm nhung trải sàn, thủy tinh lấp lánh nước phản chiếu dưới ánh đèn.
Người phục vụ vội nói: “Anh đừng nhúc nhích, cẩn thận bị thương. Để tôi gọi người đến dọn dẹp.”
Vị khách ngồi xuống ghế, một tay đặt trên bàn, hơi run rẩy: “Xin lỗi. Có cái chổi không?”
Người phục vụ cấp tốc nhấn chuông thông báo: “Xin anh cứ ngồi yên. Chờ một chút ạ.”
Trì Tiểu Trì khom người xuống, nhặt tất cả mảnh vỡ thủy tinh trên đất lên, sắp xếp từng mảnh, đặt ở góc bàn.
Sau khi ký xong hóa đơn, cậu xắn tay áo bộ âu phục không có một chút vết nhăn nào, hai tay đút túi, chậm rãi bước ra ngoài.
Bước ra khỏi thang máy của Tháp truyền hình, Trì Tiểu Trì cảm thấy con đường phía trước hơi tối sầm, quay đầu nhìn lại thì hóa ra nguồn sáng duy nhất trên Tháp truyền hình cũng đã biến mất.
Trì Tiểu Trì bước vào bóng tối như một thói quen, đi một hồi lâu không mục đích dưới ánh đèn mờ mờ, đột nhiên mệt đến mức không muốn nhúc nhích, ngay cả gọi xe cũng mất cả sức lực.
Cậu gọi một trong hai số điện thoại duy nhất mà mình có thể nhớ kỹ: “Lucas, gọi xe của công ty đến đón tôi.”
Khi Lucas đến đón, Trì Tiểu Trì đang ngồi trước vỉa hè một cửa hàng điện thoại di động, che khuất thân thể, đem mặt chôn vào đầu gối.
Tối hôm qua thừa dịp nghỉ hè Lucas đi nhuộm tóc, đuôi tóc có màu xanh lam nhàn nhạt, trên người còn chút mùi thuốc nhuộm tóc.
Cậu đi rất gấp, còn mặc chiếc áo ngủ con thỏ mà mình thích nhất.
Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn Lucas: “Thầy Tony, kiểu tóc rất đẹp nha.”
Lần đầu tiên Lucas không sửa lời cậu, vội vã bước xuống xe, quỳ một gối trước mặt cậu: “Tổ tông của tôi ơi, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đi ra ngoài gặp bạn sao?”
“Bị leo cây.”
Trì Tiểu Trì dùng ba chữ khái quát chín tiếng chờ đợi của mình, muốn đứng dậy, sắc mặt lại hơi thay đổi, đỡ chân không dám nhúc nhích: “….Ấy da.”
Lucas bị bệnh thích sạch sẽ hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn cùi không sợ lở mà ngồi xuống bên cạnh Trì Tiểu Trì: “Vậy cậu dựa vào tôi đi.”
Trì Tiểu Trì cười: “Tôi nói với cậu rồi, hiện tại tám phần mười vẫn còn paparazzi đi theo tôi. Tiêu đề bây giờ là say xỉn đầu đường, hiện tại tôi dựa vào cậu một chút thì tiêu đề ngày mai chính là minh tinh điện ảnh đang hot quy tắc ngầm với người đại diện.”
“Cmn cái này nên đảo ngược lại thì đúng hơn.” Lucas nói, “Theo tài sản của hai chúng ta thì ông đây mới quy tắc ngầm cậu đấy.”
Trì Tiểu Trì chọc thủng Lucas: “Bình thường không phải là bà đây à?”
Lucas: “Cút đi. Xem ngữ cảnh có hiểu hay không. Ngày hôm nay bà đây chính là ông của cậu.”
Lucas đoạt lấy áo vest ngoài trị gia mấy chục ngàn trong tay Trì Tiểu Trì, xếp lại thành một cái gối, đặt ở vai phải của mình: “Biết tật xấu kia của cậu, nè, dựa vào đi.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Không sợ bị chụp thật à? Phải tốn phí đi ngoại giao đấy.”
Lucas nói: “Chụp đi, cho bọn họ chụp thoải mái. Là cậu bị tung scandal, tôi chẳng lỗ gì cả.”
Trì Tiểu Trì thật sự dựa vào.
Cậu gọi Lucas: “Tony à.”
Lucas: “Cậu muốn chết thật hả?”
Trì Tiểu Trì hỏi cậu: “Cậu từng có cảm giác này hay không? Một người biết rõ mình bị người ta đùa giỡn nhưng vẫn mang từng chút hy vọng, cảm thấy chính mình không phải bị đùa giỡn.”
Lucas
tán thành: “Có nha, lúc tôi nạp tiền rút thẻ game thì sẽ có cảm giác này.”
Trì Tiểu Trì: “Cậu có cảm thấy người này bị ngu không?”
Lucas nói một cách chắc chắn: “Quá ngu luôn.”
Trì Tiểu Trì bị chọc cười, cười đến mức không khép miệng lại được.
Lucas nghiêng đầu nhìn cậu: “Kẻ ngu đó có quay về hay không? Trong nhà có canh giải rượu.”
Trì Tiểu Trì đứng thẳng dậy: “Về thôi.”
Mấy ngày kế tiếp Lucas vẫn luôn ở bên cạnh cậu, vừa liên lạc bên bộ xã giao giải quyết phiền phức tối hôm ấy, vừa thay đổi thủ đoạn thay Trì Tiểu Trì ra sức mắng chửi tên lừa đảo kia.
Lucas đã dốc hết sức trong phạm vi năng lực của mình.
Chẳng qua ngay cả Lucas cũng không hiểu Trì Tiểu Trì vượt qua chín tiếng kia bằng cách nào.
Nghe người ta kể lại, cho dù có chi tiết thế nào thì vĩnh viễn cũng không thể bằng tự mình trải nghiệm.
Huống hồ nội dung mà Lucas được biết cũng chỉ là một câu nói hời hợt của Trì Tiểu Trì.
—-Tôi bị một kẻ lừa đảo giả mạo bạn thân trong quá khứ của tôi để hẹn ra ngoài gặp mặt, chờ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng người nọ kéo tôi vào danh sách đen.
Trì Tiểu Trì không quen vạch vết thương của mình cho người khác xem, không quen nói cho người khác biết người bạn thân kia đối với cậu là thân đến cỡ nào.
Cậu là người lớn, biết cái gì đúng cái gì sai. Cậu biết giao lưu là cách mở ra nội tâm, biết ngủ không được thì có thể vận động cho mỏi mệt chứ không phải dùng thuốc ngủ để đối phó, biết hút thuốc nhiều sẽ dẫn đến ung thư phổi.
Chẳng qua cậu chỉ lười làm Trì Tiểu Trì mà thôi.
Niềm vui hay nỗi buồn chưa bao giờ liên quan đến nhau, cho nên Trì Tiểu Trì đem mình biến thành một hòn đảo biệt lập.
Đột nhiên có một ngày bởi vì một chuyện bất trắc xảy ra, cậu đi tới một thế giới hoàn toàn mới. Cậu phải dùng khuôn mặt và thân phận của người khác để tiếp tục sống, bởi vậy cậu không còn dám ngơ ngác qua loa cho xong chuyện.
Cậu học cách làm chuyện đứng đắn, dùng hết sức mình để trù tính cho tương lai của mỗi ký chủ.
Bởi vì biết rõ bất hạnh là mùi vị thế nào cho nên Trì Tiểu Trì luôn hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc.
Kết quả vòng tới vòng lui, cậu lại quay về thế giới song song của mình.
Nơi này không phải hoang đảo mà là một thiên đường thật to.
Bốn phía là những thứ mà cậu quen biết, cũng chính là cảm giác quen thuộc mà cậu có thể hoàn toàn đắm chìm vào nên mới khiến cậu trở nên trầm mê.
Thành thật mà nói, thế giới này cũng chẳng có gì khác biệt với những thế giới kia.
Xét đến cùng, mọi thứ náo nhiệt và sự phồn hoa thời niên thiếu trong thế giới này đều không thuộc về cậu.
Chờ Trì Tiểu Trì phục hồi lại tinh thần thì cậu mới phát hiện mình đã theo thói quen mà dùng móng tay bấm vào thịt bên trong cánh tay.
Cậu giật mình, lập tức thả tay ra, dùng mu bàn tay che lại.
Đây là bệnh cũ, khi tâm tư lơ đãng thì cậu thường phát bệnh.
Lucas từng sửa tật xấu này của cậu rất nhiều lần, có lần chụp bìa tạp chí, vừa cởi đồ thì Lucas liền bị dọa cho nhảy dựng: “Trời đất, cậu bị gì vậy? Bị ai đánh hả?”
Trì Tiểu Trì bịa chuyện: “Tôi đi luyện quyền anh.”
Lucas: “Quyền anh mà đánh vào bắp đùi trong vậy hả? Này là quyền anh quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ đó? Để tôi đi tố cáo.”
Mỗi lần Lucas đều ân cần dạy bảo, nhưng cuối cùng vẫn bó tay với Trì Tiểu Trì.
Bởi vì ngay cả Trì Tiểu Trì cũng chưa từng nghĩ đến việc trở thành một Trì Tiểu Trì đứng đắn sẽ có bộ dạng thế nào.
Sau đó bởi vì dùng thân thể của người khác, không thể tùy tiện làm bậy, cho nên tật xấu này tự nhiên được sửa lại.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân Chủ Thần đưa cậu đến thế giới này.
Dù sao cậu đóng vai quá nhiều nhân vật, chỉ có nhân vật Trì Tiểu Trì này là diễn thất bại nhất.
Đột nhiên bàn học của Trì Tiểu Trì bị đụng lệch đi vài centimét khiến cậu choàng tỉnh từ trong ảo mộng.
Bạn cùng bàn và người ngồi bàn trên không biết mâu thuẫn chuyện gì mà bắt đầu đá ghế của nhau.
Bạn cùng bàn đá ghế của nữ sinh ngồi phía trước, gọi là “Đá hậu”, kết quả bị nữ sinh bàn trên lấy cuốn sách giáo khoa đập vào người.
Trì Tiểu Trì rút ra khỏi cảm xúc của mình, hốt tất cả hạt gạo do 089 lưu lại vào lòng bàn tay, ngậm vào miệng, dùng nước nuốt xuống.
Cậu muốn gọi Lâu ca, cầu một chút an lòng, nhưng nhớ đến hiện tại là 089 đang thay ca, lời vừa đến bên miệng thì liền nuốt xuống, chỉ cúi đầu nở nụ cười.
Dài dằng dặc đến mức sau này Trì Tiểu Trì nhớ lại thời điểm đó vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.
Đã qua bảy giờ rưỡi, cậu liên tục nhìn về phía cửa, nhưng chỉ nhìn thấy người phục vụ liên tục đến hỏi cậu có lên đồ ăn hay không.
Trì Tiểu Trì không ăn trưa, hiện tại thật sự có chút đói bụng, muốn gọi phần salad, nhưng cảm giác người ta chưa đến mà mình đã ăn thì không thành tâm cho lắm, bèn uyển chuyển từ chối người phục vụ, bảo sẽ chờ thêm chút nữa.
Trong phòng trang trí theo phong cách Châu Âu, có treo thơ của Oscar Wilde trên tường viết bằng kiểu chữ hoa.
Sau khi đọc thuộc làu bài thơ, Trì Tiểu Trì rãnh rỗi tẻ nhạt quay đầu làm mặt quỷ với mình thông qua lớp cửa kính.
Cánh hoa cát tường đã khô nước, cậu lại chấm một chút nước chanh lên cánh hoa.
Đến tám giờ, cậu gửi tin nhắn cho người kia.
“Em đến rồi.” Trì Tiểu Trì nỗ lực để cho mình tỏ ra lạc quan một chút, “Em đoán là anh đã đến dưới lầu.”
Cậu uống một ly rượu vang, đếm 132 chiếc đèn neon kích thước to nhỏ khác nhau ngoài cửa sổ, sau đó mới cúi đầu nhìn điện thoại.
Vẫn chưa trả lời.
Trì Tiểu Trì kiểm tra tình hình giao thông, phát hiện xung quanh không có giao thông ùn tắc.
Cậu xem lại nội dung tin nhắn, xác nhận bọn họ hẹn nhau đúng là bảy giờ rưỡi tối nay.
Trì Tiểu Trì bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cậu nghĩ, nếu bây giờ đang ở trong game, cậu có cần phải tạo ra một điểm kích hoạt để thoát ra khỏi cốt truyện mới hay không.
Là vì chiếc nơ trên cổ chưa ngay ngắn, hay là vì trên giày da có dính chút bụi?
Có lẽ nên chỉnh lại nơ, lau đi chút bụi bám trên giày, ngay sau đó anh ấy sẽ bước đến?
Nhưng khi cậu đứng thẳng lưng lên thì cánh cửa vẫn chỉ khép hờ.
Bên ngoài có tiếng cạn ly loáng thoáng và tiếng người trò chuyện, còn có tiếng ca chúc mừng sinh nhật vui vẻ truyền đến.
Hết thảy đều không liên quan đến cậu.
Trì Tiểu Trì cầm điện thoại lên, biên tập tin nhắn: “Bao lâu nữa anh mới đến?”
Ngón tay trỏ dừng lại ở nút gửi một lúc lâu, sau đó cậu dời ngón tay sang nút xóa rồi xóa bỏ tin nhắn này.
Cậu nhập vào bốn chữ: “Có phải anh…” gạt em không.
Không chờ cậu nhập hết thì Trì Tiểu Trì liền lập tức xóa mấy chữ kia, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, giả vờ như cậu chưa từng có suy nghĩ này.
Cuối cùng cậu gửi tin nhắn là: “Em đợi anh đến.”
Trì Tiểu Trì vẫn luôn chờ, chờ đến khi 132 chiếc đèn neon lần lượt bị tắt.
Ba giờ sáng, cậu như đang ngồi trong ngôi nhà được thắp sáng duy nhất trong thành phố này, bên ngoài tràn ngập bóng tối.
Uống xong ba bình rượu vang, người phục vụ đẩy cửa mà vào.
Nhìn thấy không phải Lâu Ảnh giả trang, Trì Tiểu Trì liền dựa vào ghế nệm, dùng đôi mắt hơi say nhìn về phía người phục vụ, vừa định lặp lại không dùng đồ ăn, lại nghe người phục vụ lễ phép nói: “Thưa anh, chúng tôi phải đóng cửa. Anh…”
Trì Tiểu Trì trầm mặc.
Cậu nhẹ giọng nói: “Các cậu đi đi, để lại cho tôi đèn là được.”
Giọng của cậu quá nhỏ, người phục vụ không thể nghe rõ: “Anh nói gì ạ?”
“Không có gì.” Trì Tiểu Trì rũ mắt xuống, nhìn vào cái bóng của chính mình trong lớp cửa kính, khẽ cười một tiếng, “Thanh toán đi.”
Người phục vụ đi thanh toán.
Trì Tiểu Trì dụi mắt một chút, cầm điện thoại lên.
Tin nhắn gần nhất là cậu gửi một tiếng trước, người nọ vẫn chưa trả lời.
Gần mười mấy tin nhắn đều là một mình cậu tự hỏi tự trả lời, dại dột đến nực cười.
Nhưng đến lúc này Trì Tiểu Trì vẫn cẩn thận trưng cầu ý kiến của đối phương: “Ngày mai em vẫn có thể đến được không?”
Lần này cậu nhanh chóng nhận được hồi âm của đối phương.
“Được thiết lập bởi người dùng, bạn không thể gửi tin nhắn.”
Trong phòng khách truyền đến tiếng thủy tinh vỡ toang lanh lảnh.
Người phục vụ cầm tờ hóa đơn nghe thấy tiếng động liền giật bắn người, nhanh chân đẩy cửa bước vào —-
Dưới đất là chai rượu vang mà vị khách này vừa uống sạch, có lẽ là lúc ngã xuống bất cẩn chạm vào góc bàn, những mảnh thủy tinh sắc bén rơi xuống thảm nhung trải sàn, thủy tinh lấp lánh nước phản chiếu dưới ánh đèn.
Người phục vụ vội nói: “Anh đừng nhúc nhích, cẩn thận bị thương. Để tôi gọi người đến dọn dẹp.”
Vị khách ngồi xuống ghế, một tay đặt trên bàn, hơi run rẩy: “Xin lỗi. Có cái chổi không?”
Người phục vụ cấp tốc nhấn chuông thông báo: “Xin anh cứ ngồi yên. Chờ một chút ạ.”
Trì Tiểu Trì khom người xuống, nhặt tất cả mảnh vỡ thủy tinh trên đất lên, sắp xếp từng mảnh, đặt ở góc bàn.
Sau khi ký xong hóa đơn, cậu xắn tay áo bộ âu phục không có một chút vết nhăn nào, hai tay đút túi, chậm rãi bước ra ngoài.
Bước ra khỏi thang máy của Tháp truyền hình, Trì Tiểu Trì cảm thấy con đường phía trước hơi tối sầm, quay đầu nhìn lại thì hóa ra nguồn sáng duy nhất trên Tháp truyền hình cũng đã biến mất.
Trì Tiểu Trì bước vào bóng tối như một thói quen, đi một hồi lâu không mục đích dưới ánh đèn mờ mờ, đột nhiên mệt đến mức không muốn nhúc nhích, ngay cả gọi xe cũng mất cả sức lực.
Cậu gọi một trong hai số điện thoại duy nhất mà mình có thể nhớ kỹ: “Lucas, gọi xe của công ty đến đón tôi.”
Khi Lucas đến đón, Trì Tiểu Trì đang ngồi trước vỉa hè một cửa hàng điện thoại di động, che khuất thân thể, đem mặt chôn vào đầu gối.
Tối hôm qua thừa dịp nghỉ hè Lucas đi nhuộm tóc, đuôi tóc có màu xanh lam nhàn nhạt, trên người còn chút mùi thuốc nhuộm tóc.
Cậu đi rất gấp, còn mặc chiếc áo ngủ con thỏ mà mình thích nhất.
Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn Lucas: “Thầy Tony, kiểu tóc rất đẹp nha.”
Lần đầu tiên Lucas không sửa lời cậu, vội vã bước xuống xe, quỳ một gối trước mặt cậu: “Tổ tông của tôi ơi, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đi ra ngoài gặp bạn sao?”
“Bị leo cây.”
Trì Tiểu Trì dùng ba chữ khái quát chín tiếng chờ đợi của mình, muốn đứng dậy, sắc mặt lại hơi thay đổi, đỡ chân không dám nhúc nhích: “….Ấy da.”
Lucas bị bệnh thích sạch sẽ hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn cùi không sợ lở mà ngồi xuống bên cạnh Trì Tiểu Trì: “Vậy cậu dựa vào tôi đi.”
Trì Tiểu Trì cười: “Tôi nói với cậu rồi, hiện tại tám phần mười vẫn còn paparazzi đi theo tôi. Tiêu đề bây giờ là say xỉn đầu đường, hiện tại tôi dựa vào cậu một chút thì tiêu đề ngày mai chính là minh tinh điện ảnh đang hot quy tắc ngầm với người đại diện.”
“Cmn cái này nên đảo ngược lại thì đúng hơn.” Lucas nói, “Theo tài sản của hai chúng ta thì ông đây mới quy tắc ngầm cậu đấy.”
Trì Tiểu Trì chọc thủng Lucas: “Bình thường không phải là bà đây à?”
Lucas: “Cút đi. Xem ngữ cảnh có hiểu hay không. Ngày hôm nay bà đây chính là ông của cậu.”
Lucas đoạt lấy áo vest ngoài trị gia mấy chục ngàn trong tay Trì Tiểu Trì, xếp lại thành một cái gối, đặt ở vai phải của mình: “Biết tật xấu kia của cậu, nè, dựa vào đi.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Không sợ bị chụp thật à? Phải tốn phí đi ngoại giao đấy.”
Lucas nói: “Chụp đi, cho bọn họ chụp thoải mái. Là cậu bị tung scandal, tôi chẳng lỗ gì cả.”
Trì Tiểu Trì thật sự dựa vào.
Cậu gọi Lucas: “Tony à.”
Lucas: “Cậu muốn chết thật hả?”
Trì Tiểu Trì hỏi cậu: “Cậu từng có cảm giác này hay không? Một người biết rõ mình bị người ta đùa giỡn nhưng vẫn mang từng chút hy vọng, cảm thấy chính mình không phải bị đùa giỡn.”
Lucas
tán thành: “Có nha, lúc tôi nạp tiền rút thẻ game thì sẽ có cảm giác này.”
Trì Tiểu Trì: “Cậu có cảm thấy người này bị ngu không?”
Lucas nói một cách chắc chắn: “Quá ngu luôn.”
Trì Tiểu Trì bị chọc cười, cười đến mức không khép miệng lại được.
Lucas nghiêng đầu nhìn cậu: “Kẻ ngu đó có quay về hay không? Trong nhà có canh giải rượu.”
Trì Tiểu Trì đứng thẳng dậy: “Về thôi.”
Mấy ngày kế tiếp Lucas vẫn luôn ở bên cạnh cậu, vừa liên lạc bên bộ xã giao giải quyết phiền phức tối hôm ấy, vừa thay đổi thủ đoạn thay Trì Tiểu Trì ra sức mắng chửi tên lừa đảo kia.
Lucas đã dốc hết sức trong phạm vi năng lực của mình.
Chẳng qua ngay cả Lucas cũng không hiểu Trì Tiểu Trì vượt qua chín tiếng kia bằng cách nào.
Nghe người ta kể lại, cho dù có chi tiết thế nào thì vĩnh viễn cũng không thể bằng tự mình trải nghiệm.
Huống hồ nội dung mà Lucas được biết cũng chỉ là một câu nói hời hợt của Trì Tiểu Trì.
—-Tôi bị một kẻ lừa đảo giả mạo bạn thân trong quá khứ của tôi để hẹn ra ngoài gặp mặt, chờ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng người nọ kéo tôi vào danh sách đen.
Trì Tiểu Trì không quen vạch vết thương của mình cho người khác xem, không quen nói cho người khác biết người bạn thân kia đối với cậu là thân đến cỡ nào.
Cậu là người lớn, biết cái gì đúng cái gì sai. Cậu biết giao lưu là cách mở ra nội tâm, biết ngủ không được thì có thể vận động cho mỏi mệt chứ không phải dùng thuốc ngủ để đối phó, biết hút thuốc nhiều sẽ dẫn đến ung thư phổi.
Chẳng qua cậu chỉ lười làm Trì Tiểu Trì mà thôi.
Niềm vui hay nỗi buồn chưa bao giờ liên quan đến nhau, cho nên Trì Tiểu Trì đem mình biến thành một hòn đảo biệt lập.
Đột nhiên có một ngày bởi vì một chuyện bất trắc xảy ra, cậu đi tới một thế giới hoàn toàn mới. Cậu phải dùng khuôn mặt và thân phận của người khác để tiếp tục sống, bởi vậy cậu không còn dám ngơ ngác qua loa cho xong chuyện.
Cậu học cách làm chuyện đứng đắn, dùng hết sức mình để trù tính cho tương lai của mỗi ký chủ.
Bởi vì biết rõ bất hạnh là mùi vị thế nào cho nên Trì Tiểu Trì luôn hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc.
Kết quả vòng tới vòng lui, cậu lại quay về thế giới song song của mình.
Nơi này không phải hoang đảo mà là một thiên đường thật to.
Bốn phía là những thứ mà cậu quen biết, cũng chính là cảm giác quen thuộc mà cậu có thể hoàn toàn đắm chìm vào nên mới khiến cậu trở nên trầm mê.
Thành thật mà nói, thế giới này cũng chẳng có gì khác biệt với những thế giới kia.
Xét đến cùng, mọi thứ náo nhiệt và sự phồn hoa thời niên thiếu trong thế giới này đều không thuộc về cậu.
Chờ Trì Tiểu Trì phục hồi lại tinh thần thì cậu mới phát hiện mình đã theo thói quen mà dùng móng tay bấm vào thịt bên trong cánh tay.
Cậu giật mình, lập tức thả tay ra, dùng mu bàn tay che lại.
Đây là bệnh cũ, khi tâm tư lơ đãng thì cậu thường phát bệnh.
Lucas từng sửa tật xấu này của cậu rất nhiều lần, có lần chụp bìa tạp chí, vừa cởi đồ thì Lucas liền bị dọa cho nhảy dựng: “Trời đất, cậu bị gì vậy? Bị ai đánh hả?”
Trì Tiểu Trì bịa chuyện: “Tôi đi luyện quyền anh.”
Lucas: “Quyền anh mà đánh vào bắp đùi trong vậy hả? Này là quyền anh quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ đó? Để tôi đi tố cáo.”
Mỗi lần Lucas đều ân cần dạy bảo, nhưng cuối cùng vẫn bó tay với Trì Tiểu Trì.
Bởi vì ngay cả Trì Tiểu Trì cũng chưa từng nghĩ đến việc trở thành một Trì Tiểu Trì đứng đắn sẽ có bộ dạng thế nào.
Sau đó bởi vì dùng thân thể của người khác, không thể tùy tiện làm bậy, cho nên tật xấu này tự nhiên được sửa lại.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân Chủ Thần đưa cậu đến thế giới này.
Dù sao cậu đóng vai quá nhiều nhân vật, chỉ có nhân vật Trì Tiểu Trì này là diễn thất bại nhất.
Đột nhiên bàn học của Trì Tiểu Trì bị đụng lệch đi vài centimét khiến cậu choàng tỉnh từ trong ảo mộng.
Bạn cùng bàn và người ngồi bàn trên không biết mâu thuẫn chuyện gì mà bắt đầu đá ghế của nhau.
Bạn cùng bàn đá ghế của nữ sinh ngồi phía trước, gọi là “Đá hậu”, kết quả bị nữ sinh bàn trên lấy cuốn sách giáo khoa đập vào người.
Trì Tiểu Trì rút ra khỏi cảm xúc của mình, hốt tất cả hạt gạo do 089 lưu lại vào lòng bàn tay, ngậm vào miệng, dùng nước nuốt xuống.
Cậu muốn gọi Lâu ca, cầu một chút an lòng, nhưng nhớ đến hiện tại là 089 đang thay ca, lời vừa đến bên miệng thì liền nuốt xuống, chỉ cúi đầu nở nụ cười.