Nghi vấn này mãi đến lúc Trì Tiểu Trì nghỉ hè vẫn không được giải đáp.
Cậu ngồi đối diện với Chu Thủ Thành viết “Kỳ nghỉ hè vui vẻ”.
Chu Thủ Thành đánh một đoạn giáo án trên máy tính, sau đó thò đầu ra hỏi cậu: “Có chỗ nào không biết không?”
Trì Tiểu Trì tùy tiện lấy một đề tài toán học, khiêm tốn thỉnh giáo vẽ đường kẻ phụ ở chỗ nào.
Trải qua quan sát của cậu, Chu Thủ Thành là một người rất kiên nhẫn.
Thảo nào khi còn bé cậu không thể nhận ra ác ý của Chu Thủ Thành, ba ngày đầu học thêm, Chu Thủ Thành không thể hiện bất kỳ tâm tư gì, mắt nhìn thẳng, trong lòng không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác, cho dù Trì Tiểu Trì đã sớm đề phòng nhưng cũng không bới móc được có điểm gì không đúng.
Cậu chỉ có thể chờ đợi.
Cũng giống Trì Tiểu Trì, Chu Thủ Thành cũng đang chờ đợi.
Chu Thủ Thành là một thợ săn có kinh nghiệm, mà Trì Tiểu Trì lại là một con mồi ưu tú hiếm thấy trong sự nghiệp săn bắt của ông.
Nếu có thể khiến Trì Tiểu Trì cũng yêu ông…
Nếu như…
Mang theo giấc mộng tơ lụa xinh đẹp, giúp Trì Tiểu Trì giải quyết đề toán, Chu Thủ Thành quay lại trước máy tính, tiếp tục viết “Giáo án”: Trì Tiểu Trì, thiếu vắng tình thương cha mẹ, cần phải quan tâm giúp đỡ trong phương diện tình cảm.
Cuối cùng ông thêm cái tên “Trì Tiểu Trì” cho nội dung biên tập ngày hôm nay vào thư mục.
Mỗi một học sinh mà Chu Thủ Thành yêu thích sẽ có một thư mục riêng như vậy trong máy tính của ông.
Ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì đến nhà của Chu Thủ Thành học, ông ta đè xuống sách bài tập mà cậu sắp mở ra, như sợ cha mẹ Trì Tiểu Trì nghe thấy, thở dài một tiếng, dịu dàng nói: “Hôm nay chúng ta không học, cùng thầy đi câu cá đi.”
Như Chu Thủ Thành dự đoán, trong mắt của Trì Tiểu Trì lóe lên kinh ngạc và vui mừng: “Câu cá?”
Chu Thủ Thành biết những đứa trẻ ở tuổi này của Trì Tiểu Trì hiếm khi thật lòng yêu thích học tập, thà đi long nhong không mục đích ở bên ngoài cả một ngày cũng không muốn bỏ một tiếng để ngồi làm bài.
Trà trộn quanh năm suốt tháng cùng bọn trẻ, khí chất trưởng thành của Chu Thủ Thành pha trộn một chút tính trẻ con không hợp với tuổi tác của ông, điều này làm cho ông rất dễ dàng khiến những đứa trẻ sinh ra ảo giác “Thầy ấy và mình cùng chiến tuyến”, cảm thấy rất thân thiết.
Chu Thủ Thành cười nói: “Ừm, hôm nay thầy muốn lười một chút, không muốn học, em có thể đi cùng thầy không?”
Muốn cấp tốc rút ngắn khoảng cách với đứa trẻ rất đơn giản, chính là chơi với nó, làm cho nó vui lòng, sau đó cùng nhau giữ kín một bí mật.
Chu Thủ Thành đưa Trì Tiểu Trì đến một hồ cá mà ông thường đi thả câu.
Ông chủ hồ cá quen biết Chu Thủ Thành, thấy đối phương cầm cần câu thì liền nhiệt tình đến chào hỏi: “Thầy Chu, dẫn học sinh đến câu cá à?”
Chu Thủ Thành gật đầu chào hỏi ông chủ.
Mà lời này quả nhiên khiến Trì Tiểu Trì dâng lên hiếu kỳ.
Chu Thủ Thành cúi đầu, mỉm cười giải thích: “Thầy thích câu cá.”
Chu Thủ Thành từng nghiên cứu câu cá là một hoạt động rất thích hợp để dẫn theo học sinh.
Những cậu bé độ tuổi này rất ít khi được đi câu cá, chỉ cảm thấy câu cá rất mới lạ, nhưng bình thường sẽ không tự động đi thử nghiệm, ngồi một chút cũng sẽ trở nên mất kiên nhẫn.
Vào những lúc này chính là thời điểm Chu Thủ Thành ra tay.
Kỹ năng câu cá của ông khá cao, có tay nghề điều chế mồi, lại hiểu rõ tập tính của đám cá trong hồ, chỉ cần lén đổi mồi thì chưa tới năm phút chắc chắn có cá mắc câu.
Những đứa trẻ ở tuổi này của Trì Tiểu Trì, cho dù là nam hay nữ, hoặc nhiều hoặc ít sẽ dễ dàng sùng bái đối với “Những chuyện mà mình không làm được”.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, giống như kế hoạch của Chu Thủ Thành, ông cầm lấy cần câu của Trì Tiểu Trì, thay cậu câu cá. Trì Tiểu Trì thì ngồi trên ghế đẩu nhỏ, mở ra hai chân, vẫy tay đập muỗi.
Muỗi ở bên bờ rất nhiều, không được Chu Thủ Thành nhắc nhở nên Trì Tiểu Trì không mang theo kem chống muỗi, Chu Thủ Thành đã sớm chuẩn bị kem chống muỗi cho Trì Tiểu Trì sử dụng.
Nhìn chất lỏng màu xanh lục thoa trên cánh tay trơn nhãn và bắp chân của cậu, Chu Thủ Thành nhẹ nhàng nuốt nước miếng, ổn thỏa thu lại sự thèm khát trong ánh mắt.
“Tiểu Trì, chân của em thật trắng, thật thẳng.” Chu Thủ Thành nói câu khen ngợi, trong lời nói không pha trộn bất kỳ du͙ƈ vọиɠ xáƈ ŧɦịŧ nào, chỉ giống như một lời khen ngợi thật lòng mà thôi, “Nên chơi bóng rổ.”
Trì Tiểu Trì cúi đầu bôi lên cẳng chân của mình, bắp thịt mềm mại dài nhỏ dưới bàn tay của cậu bị ép ra thành một đường cong cực kỳ tươi đẹp: “Em đánh bóng rổ đỉnh lắm đấy.”
Chu Thủ Thành nói: “Vậy sao? Hôm nào chúng ta so tài thử nhé?”
Trì Tiểu Trì kinh ngạc: “Thầy biết chơi bóng rổ à?”
Lúc này cần câu của Chu Thủ Thành bị một con cá ngốc nghếch kéo xuống.
Chu Thủ Thành kéo cá lên, ném nó xuống đất.
Nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Trì Tiểu Trì, Chu Thủ Thành cảm thấy hài lòng.
Ông cầm lấy cá, tháo lưỡi câu từ miệng cá ra, ánh mắt cũng giống cá, hiện ra ánh sáng nhạt một cách kỳ lạ.
Buổi tối, Chu Thủ Thành về đến nhà, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngã lên giường, kéo cổ tay, trên người toàn mùi thơm của cá nướng tỏi.
Nhưng Chu Thủ Thành không muốn đi tắm.
Ông nghiền ngẫm bộ dáng nhắm nuốt thịt cá của thiếu niên dưới ánh đèn, cùng với cảm xúc khi cậu lột da cá, dùng đũa tách ra miếng thịt cá non mềm.
Ông vô cùng vui sướng vì mình chưa từng từ bỏ con mồi này.
Chu Thủ Thành nghĩ, ông đang có một tình yêu mới.
Khi tâm tình của ông đang hưng phấn thì con trai gọi điện thoại đến báo tin vui.
Con trai ông bảo bản kế hoạch của cậu được cấp trên hết lòng khen ngợi, nếu không có gì bất ngờ thì khoảng một tuần sau sẽ sang Mỹ bắt đầu công tác.
Trong điện thoại, con trai bày tỏ sự quyến luyến không nỡ rời đi, bảo rằng anh ta không an tâm nhất là cha, hỏi Chu Thủ Thành có muốn cùng mình sang nước ngoài hay không.
Chu Thủ Thành trông coi vườn hoa của mình, đang là lúc đường làm quan rộng mở, lòng tràn đầy ái tình ngọt ngào, làm sao sẽ đồng ý đề nghị này, bèn dịu dàng từ chối: “Được rồi, như trước kia chúng ta từng nói, ba về hưu sẽ đến tìm con, lúc đó ba sẽ chăm sóc cháu nội ở Mỹ cho con.”
Giọng con trai ở bên kia đầu dây điện thoại rất nghẹn ngào, bảo vợ của mình soạn hành lý, mai anh ta thừa dịp còn ở trong nước sẽ dành hai ngày thời gian về nhà thăm cha.
Chuyện này rõ ràng là sẽ làm rối loạn nhịp điệu tấn công của Chu Thủ Thành.
Nhưng ông luôn biết cách xây dựng hình tượng của mình, vì vậy sau khi cúp máy, ông tự mình đến nhà họ Trì, báo với cha mẹ Trì Tiểu Trì xin nghỉ hai ngày.
Hai ngày sau, ông chỉ có thể ở trong khe cửa lén lút nhìn Trì Tiểu Trì đi ngang qua hành lang, nghe tiếng bước chân của cậu xuống lầu, cùng với tiếng nhạc của trò chơi điện tử từ dưới lầu truyền đến, tưởng tượng đến vẻ mặt của Trì Tiểu Trì khi chơi trò chơi, trong lòng Chu Thủ Thành tràn đầy ngọt ngào.
Chu Thủ Thành là người rất nặng tình, khi quyết định nảy sinh tình ái với mỗi một học sinh thì ông đều sẽ chuyên chú đắm chìm vào đó, bởi vậy mỗi lần đều có thể thu hoạch được thanh xuân tươi mới.
Sau khi con trai lưu luyến tạm biệt Chu Thủ Thành, Trì Tiểu Trì lại bắt đầu chuỗi ngày học thêm.
Vì để tránh khả năng cậu thỏa thích chơi đùa sẽ mất đi hứng thú đối với học tập, cũng vì phòng ngừa cậu đem phần mất hứng thú này chuyển sang người mình, Chu Thủ Thành cũng không vội hướng dẫn cậu làm bài tập mà sẽ nói chuyện phiếm trong thời gian học thêm, thân thiết mà dò hỏi cậu: “Tiểu Trì, trên người em có chút ban đỏ kìa.”
Trì Tiểu Trì nhấc lên cánh tay: “Vâng, em rất hay bị phát ban khi chuyển mùa.”
“Chung cư chúng ta đã cũ rồi, vốn ẩm thấp, cho dù có nóng lên cũng không dễ dàng phát ban.” Chu Thủ Thành lấy thuốc mỡ trị viêm da, giống như vô ý mà nói. “Đều là bệnh cũ, cha mẹ của em không chuẩn bị chút thuốc cho em sao?”
Trì Tiểu Trì bĩu môi: “Bọn họ không thèm quan tâm chuyện như vậy đâu. Bọn họ chỉ bảo em bị muỗi cắn.”
Chu Thủ Thành lắc đầu nói: “Tệ quá.”
Trong ghi chú của Chu Thủ Thành có viết rõ, muốn được sự hưởng ứng từ các cậu bé thì có vài bí quyết đơn giản, mắng thầy giáo, mắng cha mẹ, nói chuyện về đám nữ sinh.
Bách phát bách trúng.
Kết quả lần này cũng không khiến ông thất vọng.
Chu Thủ Thành dễ dàng bắt trúng đài Trì Tiểu Trì, hai người cùng nhau phê phán cha mẹ họ Trì, nói đến tận hoàng hôn, Trì Tiểu Trì càng nói càng tức, không muốn về nhà, giận hờn nói ngủ ở đâu thì cũng là ngủ, thà rằng bị đánh ở chỗ của thầy.
Chu Thủ Thành nghe vậy, tâm lý ùng ục bốc lên chút lửa, cổ họng bị nướng đến khô rát.
Nhưng ông vẫn tuân theo từng bước trong giáo án, dịu dàng nói, em vẫn phải về nhà, nhưng nếu em muốn thì nhà thầy luôn mở rộng cửa đón chào.
Tình hình tiến triển thuận lợi như vậy, thậm chí khiến Chu Thủ Thành cảm thấy có chút nhàm chán.
Lần săn bắn này đối với thợ săn lão làng như ông mà nói quả thật không có bất kỳ khiêu chiến nào.
Cũng may con mồi rất hấp dẫn, coi như bù lại cho quá trình truy đuổi vô vị.
Gần nửa tháng thời gian học thêm, Chu Thủ Thành tỉ mỉ che chở trái ngọt mọng nước này, lặng lẽ thúc chín nó.
Mùa hè chính là mùa thu hoạch tốt nhất.
Một ngày buổi trưa, khi công tác nguồn điện dập xuống, Chu Thủ Thành trằn trọc mồ hôi đầm đìa trên giường, phát hiện mình nhớ Trì Tiểu Trì đến mức chịu không nổi, Chu Thủ Thành biết rõ đã đến lúc.
Chu Thủ Thành mang dép xuống giường, kiểm tra từng chi tiết, từ tủ lạnh đến bánh kẹo trong tủ đầu giường.
Mỗi một cậu bé sau khi bị bắt lấy thì đều phải nhận được một viên kẹo.
Chu Thủ Thành trải phẳng ráp trải giường một chút, xoa lên dấu vết màu nâu nhàn nhạt, lúc này mới nhớ tới cái giường này hình như đã từng có một đứa trẻ nằm lên.
Máu phía trên ráp giường có tẩy thế nào cũng không sạch.
Chu Thủ Thành còn nhớ mang máng sau chuyện đó, đứa bé kia nằm lỳ trên giường với ánh mắt vô hồn.
Cậu nhỏ giọng hỏi: “Em đã làm gì sai hả thầy?”
Chu Thủ Thành nói cho cậu bé biết, đây là tình yêu, sau đó chụp ảnh của cậu.
…Chụp tỉ mỉ từng chỗ một.
Chu Thủ Thành là một lão công thành thục, hiểu rất rõ tâm lý xấu hổ mãnh liệt của những cậu bé.
Bọn họ sẽ không nói ra mình từng bị thương tổn, bởi vì thế giới này mỗi ngày đều đang nói đến giới tính.
Nếu nói bé gái yếu đuối bị xâm hại thì còn có thể dựa vào “nữ tính bẩm sinh đã là phái yếu” để tăng thêm sắc thái bi ai bất lực, còn bé trai ngay cả chút căn cứ đó cũng không xứng nắm giữ, thậm chí ngoài việc bị xâm hại còn bị xem thường giới tính thân phận của mình.
“Mày không biết chạy à?”
“Không biết đánh trả à?”
“Đúng là vô dụng, có nhiêu đó cũng không biết đánh trả.”
Những cậu bé bị xâm hại từ tuổi thơ thường sẽ xấu hổ mở miệng hơn so với những cô bé gấp trăm lần, dù cho nặc danh trên mạng cũng không dám nói, thà rằng đem chuyện này giấu kín trong lòng, để ruột gan cũng bị mục rữa theo, không cho người khác nhìn xem.
Những bức ảnh và video mà Chu Thủ Thành lưu xuống càng đoạn tuyệt một chút dũng khí cuối cùng để trả thù của bọn họ.
Trừ phi gϊếŧ Chu Thủ Thành, bằng không cũng không ai dám bảo đảm khi bọn họ không để ý thì những thứ này có bị truyền ra ngoài hay không, có hủy diệt gia đình của bọn họ, thanh danh của bọn họ hay không, làm cho bọn họ trở thành trò cười cho những người khác chỉ trỏ bàn luận.
Cuộc đời bọn họ đã bị tổn thương từ căn cốt, chẳng lẽ còn phải vì người này mà đánh rơi một chút sinh cơ rất khó khăn bọn họ mới tích lũy được từ trong đống phế tích tan hoang hay sao?
Kết quả, quay đầu lại chỉ còn một câu nhìn như gió thổi mây bay, kỳ thật thủng trăm ngàn lỗ “Bỏ đi”.
Chu Thủ Thành không thay ráp giường.
Ông đi đến trước cửa nhà Trì Tiểu Trì rồi gõ cửa.
“Ngủ trưa chưa? Bị cúp điện, nóng quá, nhà thầy có kem đậu xanh, em đến ăn nhé.”
Cậu bé bên trong còn đang buồn ngủ, không hề đề phòng mà mang theo cặp sách đến nhà Chu Thủ Thành.
Chu Thủ Thành mê muội ngắm nhìn cậu bé ngồi ăn kem đậu xanh phía đối diện, dùng giấy nhẹ nhàng lau khóe môi của cậu.
Trì Tiểu Trì ban đầu hơi tránh né theo bản năng, nhưng rất nhanh liền thuận theo: “Cám ơn thầy.”
Một cậu bé xinh đẹp, cho dù nói bất cứ điều gì cũng vô cùng quyến rũ.
Mà một cậu bé xinh đẹp lại ngoan ngoãn ở trong mắt Chu Thủ Thành chính là báu vật của thế giới này.
Chu Thủ Thành nhẹ giọng cuồng loạn nói lời tâm tình, dịu dàng ca ngợi, cảm xúc mãnh liệt tràn đầy ý thơ.
Tiến triển thuận lợi vượt quá tưởng tượng, Trì Tiểu Trì hồ đồ tựa như tất cả những đứa trẻ mà ông từng gặp, dưới sự chỉ huy của ông, nằm lên tấm ráp giường từng dính máu.
Chu Thủ Thành đang chuẩn bị đè lên trái cây của mình, chuẩn bị thu hoạch thì đột nhiên cứng người.
“…Thầy à.”
Giọng của Trì Tiểu Trì nhỏ nhắn, có thể nghe thấy sự run rẩy trong đó, nhưng Chu Thủ Thành không còn tâm trí suy nghĩ đó là vì sợ hãi hay là hưng phấn.
“Tại sao thầy bất động vậy?”
Trên lưng của Chu Thủ Thành toát mồ hôi lạnh.
….Ông không biết con dao rọc giấy đã bị Trì Tiểu Trì nắm trong tay từ lúc nào.
Mà hiện tại mũi dao sắc bén đang dừng giữa hai chân của ông.
…..
P/S: Chương này đọc khó chịu thật sự =.=
Cậu ngồi đối diện với Chu Thủ Thành viết “Kỳ nghỉ hè vui vẻ”.
Chu Thủ Thành đánh một đoạn giáo án trên máy tính, sau đó thò đầu ra hỏi cậu: “Có chỗ nào không biết không?”
Trì Tiểu Trì tùy tiện lấy một đề tài toán học, khiêm tốn thỉnh giáo vẽ đường kẻ phụ ở chỗ nào.
Trải qua quan sát của cậu, Chu Thủ Thành là một người rất kiên nhẫn.
Thảo nào khi còn bé cậu không thể nhận ra ác ý của Chu Thủ Thành, ba ngày đầu học thêm, Chu Thủ Thành không thể hiện bất kỳ tâm tư gì, mắt nhìn thẳng, trong lòng không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác, cho dù Trì Tiểu Trì đã sớm đề phòng nhưng cũng không bới móc được có điểm gì không đúng.
Cậu chỉ có thể chờ đợi.
Cũng giống Trì Tiểu Trì, Chu Thủ Thành cũng đang chờ đợi.
Chu Thủ Thành là một thợ săn có kinh nghiệm, mà Trì Tiểu Trì lại là một con mồi ưu tú hiếm thấy trong sự nghiệp săn bắt của ông.
Nếu có thể khiến Trì Tiểu Trì cũng yêu ông…
Nếu như…
Mang theo giấc mộng tơ lụa xinh đẹp, giúp Trì Tiểu Trì giải quyết đề toán, Chu Thủ Thành quay lại trước máy tính, tiếp tục viết “Giáo án”: Trì Tiểu Trì, thiếu vắng tình thương cha mẹ, cần phải quan tâm giúp đỡ trong phương diện tình cảm.
Cuối cùng ông thêm cái tên “Trì Tiểu Trì” cho nội dung biên tập ngày hôm nay vào thư mục.
Mỗi một học sinh mà Chu Thủ Thành yêu thích sẽ có một thư mục riêng như vậy trong máy tính của ông.
Ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì đến nhà của Chu Thủ Thành học, ông ta đè xuống sách bài tập mà cậu sắp mở ra, như sợ cha mẹ Trì Tiểu Trì nghe thấy, thở dài một tiếng, dịu dàng nói: “Hôm nay chúng ta không học, cùng thầy đi câu cá đi.”
Như Chu Thủ Thành dự đoán, trong mắt của Trì Tiểu Trì lóe lên kinh ngạc và vui mừng: “Câu cá?”
Chu Thủ Thành biết những đứa trẻ ở tuổi này của Trì Tiểu Trì hiếm khi thật lòng yêu thích học tập, thà đi long nhong không mục đích ở bên ngoài cả một ngày cũng không muốn bỏ một tiếng để ngồi làm bài.
Trà trộn quanh năm suốt tháng cùng bọn trẻ, khí chất trưởng thành của Chu Thủ Thành pha trộn một chút tính trẻ con không hợp với tuổi tác của ông, điều này làm cho ông rất dễ dàng khiến những đứa trẻ sinh ra ảo giác “Thầy ấy và mình cùng chiến tuyến”, cảm thấy rất thân thiết.
Chu Thủ Thành cười nói: “Ừm, hôm nay thầy muốn lười một chút, không muốn học, em có thể đi cùng thầy không?”
Muốn cấp tốc rút ngắn khoảng cách với đứa trẻ rất đơn giản, chính là chơi với nó, làm cho nó vui lòng, sau đó cùng nhau giữ kín một bí mật.
Chu Thủ Thành đưa Trì Tiểu Trì đến một hồ cá mà ông thường đi thả câu.
Ông chủ hồ cá quen biết Chu Thủ Thành, thấy đối phương cầm cần câu thì liền nhiệt tình đến chào hỏi: “Thầy Chu, dẫn học sinh đến câu cá à?”
Chu Thủ Thành gật đầu chào hỏi ông chủ.
Mà lời này quả nhiên khiến Trì Tiểu Trì dâng lên hiếu kỳ.
Chu Thủ Thành cúi đầu, mỉm cười giải thích: “Thầy thích câu cá.”
Chu Thủ Thành từng nghiên cứu câu cá là một hoạt động rất thích hợp để dẫn theo học sinh.
Những cậu bé độ tuổi này rất ít khi được đi câu cá, chỉ cảm thấy câu cá rất mới lạ, nhưng bình thường sẽ không tự động đi thử nghiệm, ngồi một chút cũng sẽ trở nên mất kiên nhẫn.
Vào những lúc này chính là thời điểm Chu Thủ Thành ra tay.
Kỹ năng câu cá của ông khá cao, có tay nghề điều chế mồi, lại hiểu rõ tập tính của đám cá trong hồ, chỉ cần lén đổi mồi thì chưa tới năm phút chắc chắn có cá mắc câu.
Những đứa trẻ ở tuổi này của Trì Tiểu Trì, cho dù là nam hay nữ, hoặc nhiều hoặc ít sẽ dễ dàng sùng bái đối với “Những chuyện mà mình không làm được”.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, giống như kế hoạch của Chu Thủ Thành, ông cầm lấy cần câu của Trì Tiểu Trì, thay cậu câu cá. Trì Tiểu Trì thì ngồi trên ghế đẩu nhỏ, mở ra hai chân, vẫy tay đập muỗi.
Muỗi ở bên bờ rất nhiều, không được Chu Thủ Thành nhắc nhở nên Trì Tiểu Trì không mang theo kem chống muỗi, Chu Thủ Thành đã sớm chuẩn bị kem chống muỗi cho Trì Tiểu Trì sử dụng.
Nhìn chất lỏng màu xanh lục thoa trên cánh tay trơn nhãn và bắp chân của cậu, Chu Thủ Thành nhẹ nhàng nuốt nước miếng, ổn thỏa thu lại sự thèm khát trong ánh mắt.
“Tiểu Trì, chân của em thật trắng, thật thẳng.” Chu Thủ Thành nói câu khen ngợi, trong lời nói không pha trộn bất kỳ du͙ƈ vọиɠ xáƈ ŧɦịŧ nào, chỉ giống như một lời khen ngợi thật lòng mà thôi, “Nên chơi bóng rổ.”
Trì Tiểu Trì cúi đầu bôi lên cẳng chân của mình, bắp thịt mềm mại dài nhỏ dưới bàn tay của cậu bị ép ra thành một đường cong cực kỳ tươi đẹp: “Em đánh bóng rổ đỉnh lắm đấy.”
Chu Thủ Thành nói: “Vậy sao? Hôm nào chúng ta so tài thử nhé?”
Trì Tiểu Trì kinh ngạc: “Thầy biết chơi bóng rổ à?”
Lúc này cần câu của Chu Thủ Thành bị một con cá ngốc nghếch kéo xuống.
Chu Thủ Thành kéo cá lên, ném nó xuống đất.
Nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Trì Tiểu Trì, Chu Thủ Thành cảm thấy hài lòng.
Ông cầm lấy cá, tháo lưỡi câu từ miệng cá ra, ánh mắt cũng giống cá, hiện ra ánh sáng nhạt một cách kỳ lạ.
Buổi tối, Chu Thủ Thành về đến nhà, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngã lên giường, kéo cổ tay, trên người toàn mùi thơm của cá nướng tỏi.
Nhưng Chu Thủ Thành không muốn đi tắm.
Ông nghiền ngẫm bộ dáng nhắm nuốt thịt cá của thiếu niên dưới ánh đèn, cùng với cảm xúc khi cậu lột da cá, dùng đũa tách ra miếng thịt cá non mềm.
Ông vô cùng vui sướng vì mình chưa từng từ bỏ con mồi này.
Chu Thủ Thành nghĩ, ông đang có một tình yêu mới.
Khi tâm tình của ông đang hưng phấn thì con trai gọi điện thoại đến báo tin vui.
Con trai ông bảo bản kế hoạch của cậu được cấp trên hết lòng khen ngợi, nếu không có gì bất ngờ thì khoảng một tuần sau sẽ sang Mỹ bắt đầu công tác.
Trong điện thoại, con trai bày tỏ sự quyến luyến không nỡ rời đi, bảo rằng anh ta không an tâm nhất là cha, hỏi Chu Thủ Thành có muốn cùng mình sang nước ngoài hay không.
Chu Thủ Thành trông coi vườn hoa của mình, đang là lúc đường làm quan rộng mở, lòng tràn đầy ái tình ngọt ngào, làm sao sẽ đồng ý đề nghị này, bèn dịu dàng từ chối: “Được rồi, như trước kia chúng ta từng nói, ba về hưu sẽ đến tìm con, lúc đó ba sẽ chăm sóc cháu nội ở Mỹ cho con.”
Giọng con trai ở bên kia đầu dây điện thoại rất nghẹn ngào, bảo vợ của mình soạn hành lý, mai anh ta thừa dịp còn ở trong nước sẽ dành hai ngày thời gian về nhà thăm cha.
Chuyện này rõ ràng là sẽ làm rối loạn nhịp điệu tấn công của Chu Thủ Thành.
Nhưng ông luôn biết cách xây dựng hình tượng của mình, vì vậy sau khi cúp máy, ông tự mình đến nhà họ Trì, báo với cha mẹ Trì Tiểu Trì xin nghỉ hai ngày.
Hai ngày sau, ông chỉ có thể ở trong khe cửa lén lút nhìn Trì Tiểu Trì đi ngang qua hành lang, nghe tiếng bước chân của cậu xuống lầu, cùng với tiếng nhạc của trò chơi điện tử từ dưới lầu truyền đến, tưởng tượng đến vẻ mặt của Trì Tiểu Trì khi chơi trò chơi, trong lòng Chu Thủ Thành tràn đầy ngọt ngào.
Chu Thủ Thành là người rất nặng tình, khi quyết định nảy sinh tình ái với mỗi một học sinh thì ông đều sẽ chuyên chú đắm chìm vào đó, bởi vậy mỗi lần đều có thể thu hoạch được thanh xuân tươi mới.
Sau khi con trai lưu luyến tạm biệt Chu Thủ Thành, Trì Tiểu Trì lại bắt đầu chuỗi ngày học thêm.
Vì để tránh khả năng cậu thỏa thích chơi đùa sẽ mất đi hứng thú đối với học tập, cũng vì phòng ngừa cậu đem phần mất hứng thú này chuyển sang người mình, Chu Thủ Thành cũng không vội hướng dẫn cậu làm bài tập mà sẽ nói chuyện phiếm trong thời gian học thêm, thân thiết mà dò hỏi cậu: “Tiểu Trì, trên người em có chút ban đỏ kìa.”
Trì Tiểu Trì nhấc lên cánh tay: “Vâng, em rất hay bị phát ban khi chuyển mùa.”
“Chung cư chúng ta đã cũ rồi, vốn ẩm thấp, cho dù có nóng lên cũng không dễ dàng phát ban.” Chu Thủ Thành lấy thuốc mỡ trị viêm da, giống như vô ý mà nói. “Đều là bệnh cũ, cha mẹ của em không chuẩn bị chút thuốc cho em sao?”
Trì Tiểu Trì bĩu môi: “Bọn họ không thèm quan tâm chuyện như vậy đâu. Bọn họ chỉ bảo em bị muỗi cắn.”
Chu Thủ Thành lắc đầu nói: “Tệ quá.”
Trong ghi chú của Chu Thủ Thành có viết rõ, muốn được sự hưởng ứng từ các cậu bé thì có vài bí quyết đơn giản, mắng thầy giáo, mắng cha mẹ, nói chuyện về đám nữ sinh.
Bách phát bách trúng.
Kết quả lần này cũng không khiến ông thất vọng.
Chu Thủ Thành dễ dàng bắt trúng đài Trì Tiểu Trì, hai người cùng nhau phê phán cha mẹ họ Trì, nói đến tận hoàng hôn, Trì Tiểu Trì càng nói càng tức, không muốn về nhà, giận hờn nói ngủ ở đâu thì cũng là ngủ, thà rằng bị đánh ở chỗ của thầy.
Chu Thủ Thành nghe vậy, tâm lý ùng ục bốc lên chút lửa, cổ họng bị nướng đến khô rát.
Nhưng ông vẫn tuân theo từng bước trong giáo án, dịu dàng nói, em vẫn phải về nhà, nhưng nếu em muốn thì nhà thầy luôn mở rộng cửa đón chào.
Tình hình tiến triển thuận lợi như vậy, thậm chí khiến Chu Thủ Thành cảm thấy có chút nhàm chán.
Lần săn bắn này đối với thợ săn lão làng như ông mà nói quả thật không có bất kỳ khiêu chiến nào.
Cũng may con mồi rất hấp dẫn, coi như bù lại cho quá trình truy đuổi vô vị.
Gần nửa tháng thời gian học thêm, Chu Thủ Thành tỉ mỉ che chở trái ngọt mọng nước này, lặng lẽ thúc chín nó.
Mùa hè chính là mùa thu hoạch tốt nhất.
Một ngày buổi trưa, khi công tác nguồn điện dập xuống, Chu Thủ Thành trằn trọc mồ hôi đầm đìa trên giường, phát hiện mình nhớ Trì Tiểu Trì đến mức chịu không nổi, Chu Thủ Thành biết rõ đã đến lúc.
Chu Thủ Thành mang dép xuống giường, kiểm tra từng chi tiết, từ tủ lạnh đến bánh kẹo trong tủ đầu giường.
Mỗi một cậu bé sau khi bị bắt lấy thì đều phải nhận được một viên kẹo.
Chu Thủ Thành trải phẳng ráp trải giường một chút, xoa lên dấu vết màu nâu nhàn nhạt, lúc này mới nhớ tới cái giường này hình như đã từng có một đứa trẻ nằm lên.
Máu phía trên ráp giường có tẩy thế nào cũng không sạch.
Chu Thủ Thành còn nhớ mang máng sau chuyện đó, đứa bé kia nằm lỳ trên giường với ánh mắt vô hồn.
Cậu nhỏ giọng hỏi: “Em đã làm gì sai hả thầy?”
Chu Thủ Thành nói cho cậu bé biết, đây là tình yêu, sau đó chụp ảnh của cậu.
…Chụp tỉ mỉ từng chỗ một.
Chu Thủ Thành là một lão công thành thục, hiểu rất rõ tâm lý xấu hổ mãnh liệt của những cậu bé.
Bọn họ sẽ không nói ra mình từng bị thương tổn, bởi vì thế giới này mỗi ngày đều đang nói đến giới tính.
Nếu nói bé gái yếu đuối bị xâm hại thì còn có thể dựa vào “nữ tính bẩm sinh đã là phái yếu” để tăng thêm sắc thái bi ai bất lực, còn bé trai ngay cả chút căn cứ đó cũng không xứng nắm giữ, thậm chí ngoài việc bị xâm hại còn bị xem thường giới tính thân phận của mình.
“Mày không biết chạy à?”
“Không biết đánh trả à?”
“Đúng là vô dụng, có nhiêu đó cũng không biết đánh trả.”
Những cậu bé bị xâm hại từ tuổi thơ thường sẽ xấu hổ mở miệng hơn so với những cô bé gấp trăm lần, dù cho nặc danh trên mạng cũng không dám nói, thà rằng đem chuyện này giấu kín trong lòng, để ruột gan cũng bị mục rữa theo, không cho người khác nhìn xem.
Những bức ảnh và video mà Chu Thủ Thành lưu xuống càng đoạn tuyệt một chút dũng khí cuối cùng để trả thù của bọn họ.
Trừ phi gϊếŧ Chu Thủ Thành, bằng không cũng không ai dám bảo đảm khi bọn họ không để ý thì những thứ này có bị truyền ra ngoài hay không, có hủy diệt gia đình của bọn họ, thanh danh của bọn họ hay không, làm cho bọn họ trở thành trò cười cho những người khác chỉ trỏ bàn luận.
Cuộc đời bọn họ đã bị tổn thương từ căn cốt, chẳng lẽ còn phải vì người này mà đánh rơi một chút sinh cơ rất khó khăn bọn họ mới tích lũy được từ trong đống phế tích tan hoang hay sao?
Kết quả, quay đầu lại chỉ còn một câu nhìn như gió thổi mây bay, kỳ thật thủng trăm ngàn lỗ “Bỏ đi”.
Chu Thủ Thành không thay ráp giường.
Ông đi đến trước cửa nhà Trì Tiểu Trì rồi gõ cửa.
“Ngủ trưa chưa? Bị cúp điện, nóng quá, nhà thầy có kem đậu xanh, em đến ăn nhé.”
Cậu bé bên trong còn đang buồn ngủ, không hề đề phòng mà mang theo cặp sách đến nhà Chu Thủ Thành.
Chu Thủ Thành mê muội ngắm nhìn cậu bé ngồi ăn kem đậu xanh phía đối diện, dùng giấy nhẹ nhàng lau khóe môi của cậu.
Trì Tiểu Trì ban đầu hơi tránh né theo bản năng, nhưng rất nhanh liền thuận theo: “Cám ơn thầy.”
Một cậu bé xinh đẹp, cho dù nói bất cứ điều gì cũng vô cùng quyến rũ.
Mà một cậu bé xinh đẹp lại ngoan ngoãn ở trong mắt Chu Thủ Thành chính là báu vật của thế giới này.
Chu Thủ Thành nhẹ giọng cuồng loạn nói lời tâm tình, dịu dàng ca ngợi, cảm xúc mãnh liệt tràn đầy ý thơ.
Tiến triển thuận lợi vượt quá tưởng tượng, Trì Tiểu Trì hồ đồ tựa như tất cả những đứa trẻ mà ông từng gặp, dưới sự chỉ huy của ông, nằm lên tấm ráp giường từng dính máu.
Chu Thủ Thành đang chuẩn bị đè lên trái cây của mình, chuẩn bị thu hoạch thì đột nhiên cứng người.
“…Thầy à.”
Giọng của Trì Tiểu Trì nhỏ nhắn, có thể nghe thấy sự run rẩy trong đó, nhưng Chu Thủ Thành không còn tâm trí suy nghĩ đó là vì sợ hãi hay là hưng phấn.
“Tại sao thầy bất động vậy?”
Trên lưng của Chu Thủ Thành toát mồ hôi lạnh.
….Ông không biết con dao rọc giấy đã bị Trì Tiểu Trì nắm trong tay từ lúc nào.
Mà hiện tại mũi dao sắc bén đang dừng giữa hai chân của ông.
…..
P/S: Chương này đọc khó chịu thật sự =.=