Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 268-2

Sống cùng thế giới với Kỷ Phi Hồng và Trang Trường Đình còn có Trì Tiểu Trì, cậu quyết tâm thi đậu trường cấp ba của Lâu Ảnh, như thế chẻ tre mà thi vào cùng trường.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhau làm nhạt đoạn thời gian kia, gặp mặt vẫn thân mật như lúc trước.

Không phải hai người muốn vong ân.

Thứ nhất là bọn họ biết chuyện xưa không thích hợp nhắc đến, thứ hai là bọn họ từng cảm thụ tình cảm khác lạ giữa Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh.

….Hai người bọn họ ở thế giới khác hình như là người yêu.

Đối với Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh còn ở độ tuổi thiếu niên mà nói xem như là thứ đồ vật mới mẻ chưa từng nghe thấy cũng chưa từng tiếp xúc trong cuộc đời.

Ban đêm ngủ không được, Trì Tiểu Trì kéo chăn, suy nghĩ, hai người con trai làm sao có thể ở bên nhau. Ôm sẽ thoải mái chứ, khi hôn môi có khác gì so với hôn con gái không?

Cậu cũng chỉ suy nghĩ, dù sao từ nhỏ cậu đã ở cùng Lâu Ảnh, chưa từng tiếp xúc với con gái, không thể nào so sánh được.

Mà khi suy nghĩ này bốc lên trong đầu thì trái tim của cậu lại hơi ngứa ngáy, dường như trong tái tim đang sinh ra một sợi dây nào đó đang lảo đảo dắt lấy trái tim của người ở lầu dưới.

Nhờ ơn của Trì Tiểu Trì kia mà Trì Tiểu Trì có thế giới rộng lớn hơn.

Cậu phát hiện bóng rổ rất thú vị, cậu phát hiện mỗi ngày đi học cũng không phải dằn vặt, cậu phát hiện có bạn học cùng bàn Đồng Trác ở cấp 2, thậm chí còn cùng Đồng Trác thi đậu vào cùng trường cấp ba nhưng không cùng lớp.

Chỉ là kiếp trước cậu căn bản không có tâm tư đi đào móc những vẻ đẹp động lòng người này.

Ngày đầu tiên lên cấp ba, Đồng Trác bám vào cậu mà ca thán: “Trời ạ, tại sao lại là cậu cơ chứ.”

Trì Tiểu Trì khoác vai Đồng Trác, nói: “Thật là tốt. Nếu cậu tan học sớm thì đi căn tin chiếm chỗ cho tôi, nếu tôi tan học sớm thì chiếm chỗ cho cậu, thế nào?”

Đồng Trác suy nghĩ một chút: “Ái khanh nói có lý, vậy trẫm không trách ngươi cứ bám theo trẫm mãi.”

Nhưng không lâu sau đó Đồng Trác lập tức bi thương vì mình kết giao bạn bè quá vô ý.

….Lớp B luôn luôn tan học sớm hơn lớp A, hơn nữa lần nào Trì Tiểu Trì cũng ăn một phần, lấy thêm một phần cho Lâu ca của cậu đang học lớp 12.

Đồng Trác oán giận: “Lâu ca Lâu ca, cậu chỉ biết Lâu ca nhà cậu thôi. Cô dâu nhỏ như cậu gả cho anh ấy luôn đi.”

Trì Tiểu Trì lấy cặp sách đập Đồng Trác, trong lòng lại nghĩ đến Trì Tiểu Trì kia.

Ngày đó Trì Tiểu Trì bế cậu đến nhà vệ sinh công cộng trong khu chung cư để gội đầu cho mình.

“Nhìn thấy chính cậu sau khi lớn lên có thất vọng hay không?” Trì Tiểu Trì với mái tóc dài, sợi tóc hơi phất bên tai, nói, “Chỉ cần sau này cậu đừng lớn lên thành bộ dáng này của tôi thì tôi đã cám ơn trời đất rồi.”

Lúc ấy Trì Tiểu Trì không thể nói chuyện, nhưng cậu đã trả lời trong lòng rằng:

—Thật muốn biến thành anh, có thể bảo vệ người mà mình quan tâm nhất.

Nghĩ đến đây, Trì Tiểu Trì hiểu rõ những cảm giác ngứa ngáy hồi hộp mấy ngày nay của mình đều là vì chấp niệm này.

Cậu phải bảo vệ Lâu ca.

Cậu không biết Lâu Ảnh có tâm tư thế nào.

Trì Tiểu Trì là vì để Lâu Ảnh sống lại nên cam tâm tình nguyện dâng ra thể xác, còn Lâu Ảnh rõ ràng là đang yên đang lành bỗng bị một người chiếm lấy thân thể, tựa như con rối bị điều khiển, sống mấy tháng như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng có một lần Trì Tiểu Trì từng hỏi Lâu Ảnh về chuyện này, anh trả lời: “Không, anh rất cảm ơn người nọ.”

Vì thế Trì Tiểu Trì cũng yên lòng.

Cậu rất sợ Lâu Ảnh sẽ hận ân nhân của bọn họ: “Đúng vậy. Người ta là có lòng tốt.”

“Ừm.” Lâu Ảnh ấm áp mà cười cười, cúi đầu viết mấy dòng chữ, sau đó quay đầu gọi cậu, “Tiểu Trì.”

Trì Tiểu Trì đang nghiên cứu một đề bài vật lý liên quan đến tăng tốc: “Vâng?”

Lâu Ảnh hỏi: “Em cảm thấy Lâu ca kia tốt hay là Lâu ca này tốt?”

Trì Tiểu Trì cười hì hì nói: “Đều rất tốt.”

Nhưng trong lòng cậu nghĩ, Lâu ca kia cái gì cũng tốt, nhưng Lâu ca này ở bên cạnh mình.

Lời này nói ra rất kỳ lạ, hơn nữa cậu chỉ suy nghĩ một chút thì sợi tơ kỳ lạ kia lại bắt đầu quẩn quanh trái tim của cậu, khiến cậu có chút khó thở.
Lâu Ảnh “Ừ” một tiếng, tiếp tục làm bài.

Lâu Ảnh vốn có thể được chuyển thẳng vào đại học, nhưng anh muốn thi một lần để xem thử thế nào, kết quả cuối cùng cũng rất ấn tượng.

Anh đến tỉnh khác học, thường xuyên gửi tin nhắn báo tình hình của mình cho Trì Tiểu Trì.

Có lần Trì Tiểu Trì gửi tin nhắn cho anh nhưng anh chậm chạp chưa trả lời, một tiếng sau mới gọi điện thoại, hơi thở có chút hổn hển.

Lâu Ảnh xin lỗi: “Xin lỗi em, vừa nãy anh luyện quyền.”

Trì Tiểu Trì lập tức mẫn cảm: “Anh luyện quyền làm gì. Trong trường học có người bắt nạt anh sao?”

Lâu Ảnh dừng một chút: “Không có, chỉ đột nhiên muốn học một vài thứ mà thôi.”

Trì Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi Lâu Ảnh xảy ra chuyện đó thì thần kinh của Trì Tiểu Trì luôn rất nhạy cảm đối với những chuyện tương tự: “Anh đừng làm em sợ.”
“Không muốn dọa em.” Giọng của Lâu Ảnh trở nên ấm áp, “Nếu em lo lắng cho anh thì sớm thi vào trường anh, đến gặp anh đi.”

Vì vậy Trì Tiểu Trì rất nhanh dùng điểm cao thi vào trường của Lâu Ảnh.

Ngày báo danh, Trì Tiểu Trì bắt xe buýt đến trạm xe lửa phía Tây ở thị trấn gần đó, Trì Tiểu Trì xách hành lý, gặp được Đồng Trác cũng xách theo valy.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Đồng Trác: “Bắc Kinh?”

Trì Tiểu Trì: “Bắc Kinh.”

Đồng Trác: “Chuyến nửa tiếng sau?”

Trì Tiểu Trì: “Ừm, chính nó.”

Đồng Trác thở một hơi dài nhẹ nhõm, khoác vai cậu, thẳng thắn cười to: “Đi thôi.”

Bởi vì làm việc giúp giáo viên nên Lâu Ảnh đã sớm kết thúc nghỉ hè và quay về trường, lúc này anh đến ga xe lửa đón cậu.

Trì Tiểu Trì nhào vào lòng Lâu Ảnh, cười híp mắt làm nũng: “Học trưởng!”
Đồng Trác chép chép miệng, cảm thấy vóc người đẹp thật tốt, thay bằng người khác, dáng vẻ khác, để một người hơn một mét tám nhào vào lòng thì nhất định chẳng dám nhìn thẳng.

Lâu Ảnh ôm lấy cậu, dịu dàng xoa tóc trên trán Trì Tiểu Trì: “Có ăn trên xe lửa chưa? Đói bụng không?”

Hôm nay trùng hợp có tin tức tốt truyền đến, Lâu Ảnh được xác nhận học nghiên cứu sau đại học, hơn nữa Trì Tiểu Trì lại tới báo danh, bởi vậy sau khi báo danh xong, thu xếp hành lý ổn thỏa, Trì Tiểu Trì muốn chúc mừng một chút, thuận tiện làm quen với bạn bè của Lâu Ảnh.

Chúc mừng thì chúc mừng, nhưng Trì Tiểu Trì đánh giá thấp tửu lượng của mình.

Cậu và Trì Tiểu Trì kia khác nhau, người kia lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm mới luyện ra được tửu lượng mạnh, còn cậu được Lâu Ảnh quan tâm sát sao, ngay cả cơ hội nghiện thuốc lá cũng không có.
Trì Tiểu Trì bị Lâu Ảnh cõng quay về ký túc xá.

Trong ký túc xá của sinh viên năm ba không còn nhiều người, đại đa số là ra ngoài thuê phòng ở cùng bạn gái, bạn cùng phòng với Lâu Ảnh cũng chỉ còn sót lại một người, tối hôm nay bị giáo viên gọi đến phòng thí nghiệm, e là đi suốt đêm.

Lâu Ảnh đặt Trì Tiểu Trì lên giường, lấy chậu rửa mặt, đang định đi lấy nước ấm cho cậu lau mặt, còn chưa đóng cửa phòng thì đã nghe thấy trong phòng phát ra một tiếng ầm.

Lâu Ảnh quýnh lên, lập tức mở cửa ra, quả thật nhìn thấy Trì Tiểu Trì mơ màng ôm bọc chăn lăn xuống đất.

Lâu Ảnh ôm lấy eo cậu: “Em thật là.”

Thiếu niên lại đỏ mặt ôm lấy cổ anh: “Lâu ca, Lâu ca.”

Tửu lượng của Lâu Ảnh không tệ, lại bị hơi rượu phả vào mặt khiến anh có chút choáng váng, kiên nhẫn đáp lời con ma men: “Sao nào?”
Trì Tiểu Trì gỡ bỏ chăn, chỉ vào trong lòng, mê man nói: “Không thoải mái.”

Lâu Ảnh nghe cậu nói không thoải mái, ngay lập tức trái tim cũng co rút: “Tại sao không thoải mái? Anh đưa em đến phòng y tế…”

“Như là có sợi tơ buộc chặt.” Trì Tiểu Trì nỉ non, “Chỉ cần nghĩ đến Lâu ca thì sẽ như vậy. Có bình thường hay không?”

Lâu Ảnh ngẩn ra, trái tim hơi trật nhịp.

Anh không biết có phải mình đang hiểu lầm ý của Trì Tiểu Trì hay không.

“Lâu Ảnh kia yêu Trì Tiểu Trì kia, cũng đúng…Trì Tiểu Trì kia tốt như vậy.” Trì Tiểu Trì lầm bầm, “…Nhưng Lâu ca nhà em, sẽ thích em chứ?”

Sáng ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì nằm trên chiếc giường tràn ngập hương chanh của Lâu Ảnh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Cậu nghĩ, toang rồi.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Lâu Ảnh mới đem bữa sáng quay về, đỡ Trì Tiểu Trì ngồi dậy từ trên giường.
Trì Tiểu Trì húp đậu hũ, chỉ mong Lâu Ảnh cứ săn sóc như vậy, đừng hỏi gì hết.

Nhưng khi cậu đặt bát xuống, Lâu Ảnh lại hỏi: “Em còn nhớ ngày hôm qua đã nói gì không?”

Nhớ hết tất cả, thiếu niên thu mình vào chăn, nỗ lực chống chế: “Chút chút à.”

Lâu Ảnh vén chăn lên, nhìn Trì Tiểu Trì trong chốc lát, cúi người, nhẹ nhàng hôn môi cậu.

“Nhớ ra chưa?” Giọng của Lâu Ảnh cũng đang run rẩy, hai má ửng đỏ, “Nếu không nhớ ra thì anh có thể nhắc lại một lần nữa cho em.”

Trì Tiểu Trì không biết rằng Lâu Ảnh còn cảm kích hai người kia nhiều hơn cả cậu.

Nếu không phải nhờ bọn họ thì Lâu Ảnh có lẽ còn mất nhiều thời gian hơn để nhận rõ tình cảm của mình.

Anh thích cậu thiếu niên được anh chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

Từ khi anh 18 tuổi, ở bậc tam cấp nhà ga xe lửa, khi sắp chia tay Trì Tiểu Trì để đi học, anh đã nhận ra tình cảm của mình không bình thường.
May mắn thay, hóa ra anh chưa bao giờ là đơn phương mơ tưởng.

back top