Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 27: Thủ tiêu sếp tổng 4

Elson không cảm thấy lời này có chỗ nào không đúng.

Dưới cái nhìn của gã thì hai người chỉ đang nói chút việc nhà, mà ngài Thẩm rất ‘Hiểu chuyện’, trong lời nói rất bênh vực ngài Chu, không quản là thật lòng hay giả dối, ít nhất ở mặt ngoài thì rất thỏa đáng.

Đầu dây bên kia, Sam trầm mặc trong chốc lát, như đang nghe hiểu điều gì đó, nhưng lại giống như không hiểu gì cả, bởi vì khi anh ta mở miệng lần nữa thì trong giọng điệu không hề có gì dị thường: “Cậu Thẩm có lòng rồi.”

Trì Tiểu Trì đáp: “Việc phải làm thôi.”

Sau dăm ba câu liền cúp máy, Trì Tiểu Trì quay lại xem tin tức giải trí một lúc, có thu hoạch ngoài ý muốn.

Trong tin tức cậu thấy được cô bồ nhí mà Chu Khai nuôi bên ngoài.

Tối hôm qua cô ta xuất hiện ở một hoạt động từ thiện, trên tivi đang phát sóng nội dung cô ta tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.

Cô ta cũng là người Châu Á, trên dưới 25 tuổi, từ khi ra mắt đến nay hiếm có scandal, có thể xem là đã rút nửa chân khỏi giới người mẫu, nhưng lại xuất hiện trong giới từ thiện như một ngôi sao mới nổi, đặc biệt trong việc cứu trợ trẻ em người da màu, cô ta khá là tận tâm tận lực, có danh tiếng vô cùng tốt.

Danh tiếng tốt cũng mang ý nghĩa cô ta không chịu thua kém.

Người phụ nữ này từ khi bước vào trong giới, dùng chăm chỉ để nổi tiếng, hiếm có tin tức tiêu cực, Chu Khai cũng là nhìn trúng cô ta ở điểm này nên mới chọn cô ta, duỗi tay ở sau lưng, đẩy cô ta càng ngày càng lên cao, để hoa tươi cùng những tràn vỗ tay đưa cô ta ngồi trên đỉnh.

Lâu dần, vầng hào quang trên đầu cô ta không thể lấy xuống, cũng không thể rời đi.

Bởi vì cô ta không dám rời đi, cũng không nỡ lòng từ bỏ.

Bởi vậy, trong quá trình giấu diếm cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ này, biểu hiện của cô ta so với Chu Khai càng thêm tích cực.

Không thể không nói, Chu Khai rất biết cách đùa bỡn lòng người, mà cũng may Chu Khai am hiểu điều khiển người khác nhưng lại không am hiểu khống chế chính mình.

Đây chính là cơ hội của Trì Tiểu Trì.

Thời gian xem tivi kết thúc, Elson đúng giờ tắt tivi, đẩy xe lăn đưa Trì Tiểu Trì quay về phòng ngủ, bế lên giường.

…Sau chiến dịch ngày hôm qua, lúc này Elson cuối cùng cũng xem như hiểu rõ phải nhẹ tay một chút.

Sau khi Trì Tiểu Trì nằm lên giường, cậu nói với Elson: “Tôi muốn một ít bánh pudding.”

Elson đáp: “Ngài Thẩm, bây giờ không phải thời gian dùng bánh ngọt.”

Trì Tiểu Trì nói: “Hiện tại tôi muốn ngay lập tức.”

Elson đúng mực nói: “Vậy tôi sẽ giúp ngài liên hệ với Mr. Chu, hỏi một chút có nên cho ngài dùng hay không.”

Trì Tiểu Trì dường như do dự: “…Vậy không cần nữa.”

Ngày hôm qua đánh Elson là vì Trì Tiểu Trì muốn cho gã ta biết mình lợi hại.

Ngày hôm nay thuận theo Elson là giả vờ tỏ ra yếu thế để Elson cho rằng mình vẫn là ngài Thẩm yếu đuối kia, cũng không xem như cùi không sợ lở, nổi điên đến cùng.

Cho đến bây giờ tài sản trong tay Trì Tiểu Trì chỉ có giá trị “tín nhiệm” tích lũy trong vòng ba năm qua từ Chu Khai.

Mà hiện tại vẫn chưa đến lúc để thay đổi.

Elson đi rồi, Trì Tiểu Trì mới nói: “Ngay cả cái bánh pudding cũng không cho ăn, thật sự không phải là người.”

061 an ủi: “Đừng chấp nhặt với gã. Gã cũng chỉ là người hầu, chỉ có thể nghe theo lệnh của Chu Khai.”

Trì Tiểu Trì nói: “Đều là bọ hung mà còn phân biệt lớn nhỏ làm gì.”

061 nghĩ, cái miệng này của Trì Tiểu Trì thật là.
Trì Tiểu Trì nằm trên giường, vẫn không từ bỏ đồ ngọt mà cậu muốn: “Trong kho hàng tôi nhớ có phân loại đồ ăn. Tôi muốn đổi kem ốc quế.”

061: “Lấy cái gì để đổi?…Điểm hảo cảm của Chu Khai?”

Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Chẳng phải có thể sử dụng để đổi hay sao?”

“Nhưng mà chỉ còn dư lại 45 điểm.”

“Trị giá hảo cảm của ông ta chỉ là một đống phế liệu, có hay không có cũng chẳng đáng kể.” Trì Tiểu Trì nói, “Cái loại thần kinh như Chu Khai, hảo cảm của ông ta đối với Thẩm Trường Thanh có lẽ liên quan đến adrenalin, càng đánh càng yêu, nhìn anh ta càng thê thảm thì lại càng thương. Hiện tại giai đoạn này tôi chỉ cần sự tín nhiệm của ông ta đối với Thẩm Trường Thanh là được, mấy điểm hảo cảm buồn nôn này còn không đáng giá bằng một cây kem ốc quế nữa, thật sự đấy.”
061 bất đắc dĩ nở nụ cười: “…Muốn vị gì?”

Không cần lo lắng camera giám sát trong phòng ngủ, mặc dù mở quanh năm suốt tháng nhưng 061 đã sử dụng một đoạn video Thẩm Trường Thanh đang ngủ để chặn lại tất cả nội dung không nên xuất hiện.

Dù cho hiện tại Chu Khai mở chương trình theo dõi từ xa để dòm ngó nhất cử nhất động của Thẩm Trường Thanh thì cũng không phát hiện được bất kỳ dị thường nào.

Mấy phút sau, Trì Tiều Trì cầm cây kem ốc quế vị sô cô la, hết liếm lại cắn.

Trì Tiểu Trì ngâm nga: “Không có ăn, không có mặc, tự có kẻ địch dâng lên.”

061: “…”

Cậu ta tiếp tục hát: “Không có súng, không có pháo, kẻ địch chế cho chúng ta.”

Đại khái là ở thế giới trước có năng lực của Trình Nguyên yểm trợ, cho nên đến tận hôm nay 061 mới xem như phát hiện ra nhược điểm của Trì Tiểu Trì.
…Cậu hát 24 chữ, chỉ có hai chữ không lạc tông.

Vì để tránh cho Trì Tiểu Trì tiếp tục ca hát, 061 tằng hắng một cái: “Cậu cảm thấy có ý kiến gì đối với tình huống hiện tại.”

Trì Tiểu Trì cắn cây kem, nói: “Trước tiên đừng cố suy nghĩ, chúng ta có chuyện quan trọng cần làm.”

Dưới sự bày mưu tính kế của Trì Tiểu Trì, 061 đăng ký một hòm thư điện tử mới, cũng dễ như trở bàn tay mà tìm được địa chỉ email của Sam.

Cậu gửi đi một thư điện tử: “Tôi có thể cho anh thứ anh muốn, anh có thể cho tôi điều gì đây.”

Ước chừng mười phút trôi qua, Sam hồi âm: “Cậu là?”

Trong vòng mười phút, Sam cũng đã điều tra địa chỉ IP của người gửi email, nhưng rốt cục không thu hoạch được gì.

Trì Tiểu Trì nói: “Tình hình thân thể của ông ta, anh rất quan tâm, tôi cũng vậy.”
Đây coi như tỏ rõ thân phận.

Mà Sam cũng rất nhanh hiểu được, nhưng không dám dễ dàng bày tỏ thái độ: “Đúng, tôi đương nhiên quan tâm.”

Trì Tiểu Trì nói: “Nếu quan tâm như vậy, tôi sẽ cho anh một cơ hội. Hy vọng anh nắm chắc.”

Sam trả lời: “Cậu cho tôi thứ mà tôi muốn, vậy cậu muốn thứ gì?”

Trì Tiểu Trì không để ý đến email hồi âm của Sam, sau khi gửi xong liền rời mạng, chuyên tâm gặm kem ốc quế của mình.

061 hỏi: “Cậu muốn liên thủ với Sam?”

“Coi như là vậy đi.” Trì Tiểu Trì nói, “Dù sao thứ mà anh ta cần thì chỉ có tôi có thể cho.”

061 hỏi: “Làm sao có thể xác định không phải đang xỉa răng cho cọp?”

Trì Tiểu Trì nói: “Vậy trước tiên phải chuẩn bị đồ chụp mỏ và lồng sắt kỹ càng á.”

Nếu Trì Tiểu Trì đã nắm chắc thì 061 cũng không hỏi nhiều nữa.
Bước ra khỏi trạng thái bày mưu tính kế, Trì Tiểu Trì lại biến thành thằng nhóc tinh ranh có chút trẻ con ấu trĩ.

Thấy Trì Tiểu Trì say sưa ăn kem ốc quế, ánh mắt chăm chú, 061 bật cười: “Ăn ngon như vậy sao?”

“Không có, chẳng qua đột nhiên muốn ăn mà thôi.” Trì Tiểu Trì liếm môi, “…Lúc nhỏ tôi thích nhất ăn kem ốc quế đó.”

Cũng như Trì Tiểu Trì nói, con người đều sẽ có thứ mà mình yêu thích và để ý.

Tuy rằng Chu Khai sống cũng không giống như con người, nhưng ông ta cũng có một chút sở thích. Có loại không bình thường, tỷ như biếи ŧɦái, cũng có loại bình thường, tỷ như sưu tập tem.

Trước hai ngày Chu Khai trở về, Trì Tiểu Trì vẫn luôn giám sát Chu Khai, bồ nhí của Chu Khai, và nhất cử nhất động của Sam, khi rãnh rỗi, cậu sẽ bảo 061 đem album sưu tập tem mà Chu Khai giấu trong tủ sắt ra để thưởng thức.
Cậu hỏi 061: “Mấy thứ này đều là hàng thật hết à?”

061 nói: “Đều là thật.”

“Đắt không?”

“Không còn phát hành nữa.”

Trì Tiểu Trì chỉ vào một con tem: “Cái này nhìn qua có chút cũ, giá phỏng chừng bao nhiêu?”

061 nói ra con số.

Trì Tiểu Trì: “…Cái gì? Bao nhiêu?”

061 lặp lại một lần.

Trì Tiểu Trì liền chỉ vào một con tem khác ở phía dưới:

“Vậy con này thì sao?”

Sau khi 061 báo giá, Trì Tiểu Trì khá là hoài nghi: “Thầy Lục, thầy đừng lừa tôi nha.”

061 nói: “Cái giá tôi nói là khi bán đấu giá. Còn việc chênh lệch tỷ giá thì tôi không cân nhắc đến.”

Trì Tiểu Trì: “…”

Chẳng trách Chu Khai xem quyển sưu tầm tem này như bảo bối.

Lật từ đầu đến cuối, cảm giác duy nhất của Trì Tiểu Trì chính là mình đang lật chừng hai mươi bản chứng nhận bất động sản biệt thự.
Bất quá so với giá trị của mấy con tem này, đối với Chu Khai mà nói thì giá trị tình cảm của ông ta dành cho quyển album sưu tập tem cũ nát này càng lớn hơn nhiều.

Khi vui vẻ, Chu Khai cũng từng lấy quyển album này cho Thẩm Trường Thanh xem, nói rằng đây là quyển sưu tập tem do ba của ông ta để lại, mấy con tem phía trước là do ba ông ta sưu tầm, cũng không đáng giá, ông ta đem chúng nó và các con tem khác có giá trị liên thành cùng nhau cất giữ.

Đối với việc này, cảm tưởng của 061 là, con người thật sự là sinh vật phức tạp.

Mà cảm tưởng của Trì Tiểu Trì chính là, ôi, ông còn biết mình có ba đó hả, ba của ông mà nhìn thấy ông xem Thẩm Trường Thanh như bao cát để trút giận thì không biết có cảm nghĩ gì?

Trì Tiểu Trì nằm trên giường, không cần bước chân ra khỏi cửa nhưng vẫn biết hết chuyện thiên hạ, cần cù chăm chỉ mà chú ý từng động thái của mỗi người trong cuộc.
Mãi đến tận khi Chu Khai đẩy ra cửa phòng của Thẩm Trường Thanh, cậu mới đóng lại camera giám sát mà 061 cho cậu, thả tay đặt lên quyển sách dùng để làm bài trí, ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.

Chu Khai ở bên giường ngồi xuống: “Khỏe chưa?”

Trong mấy ngày sau khi đánh xong Thẩm Trường Thanh thì Chu Khai sẽ đặc biệt dịu dàng, thật giống như cái người phát điên kia không phải là ông ta.

Hơn nữa, bởi vì ông ta nắm quyền khống chế tuyệt đối với Thẩm Trường Thanh, cho nên ông ta có thể thoải mái lược bớt trình đoạn ông chồng bạo hành quỳ gối cầu xin vợ tha thứ.

Trên giường, Trì Tiểu Trì đặt bàn tay lên trang sách, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay lại khẽ run rẩy khó nhận ra: “Đã đỡ hơn rất nhiều.”

Chu Khai chú ý đến động tác nhỏ bé của cậu, ông ta liền nở nụ cười.
Sau đó Trì Tiểu Trì liền trơ mắt nhìn 40 điểm hảo cảm trên bảng tăng lên 7 điểm.

Trì Tiểu Trì: “…”

061: “…”

061 nghĩ, tên này cũng thật là biếи ŧɦái.

Sau khi Trì Tiểu Trì lấy lại phản ứng, cậu vô cùng phấn chấn nói: “Đm, chúng ta có thể tha hồ đổi thẻ từ tên Chu Khai này rồi.”

061 cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể xuất phát từ một hệ thống xã hội có ý thức trách nhiệm mà sửa chữa Trì Tiểu Trì: “…Đừng chửi thề.”

Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút: “Mịa nó, chúng ta có thẻ để đổi rồi.”

061: “…” Đây là học trò da mặt dày nhất mà anh từng dẫn dắt.

Chu Khai đưa tay vén tóc Trì Tiểu Trì, Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn chịu đựng, mà đôi môi cắn chặt đến mức trắng bệch.

Chu Khai suиɠ sướиɠ nói: “…Em sợ anh à?”

Trì Tiểu Trì lắc đầu, đem đầu cúi thấp hết mức.
Ông ta nhìn quanh một vòng, phát hiện trên giường thiếu đi cái đồng hồ, thuận miệng hỏi: “Đồng hồ đâu?”

Trì Tiểu Trì nhẹ giọng nói: “Nửa đêm trở mình làm rơi xuống đất, rớt bể rồi.”

Trì Tiểu Trì biết Elson không dám đem chuyện gã bị đánh nói cho Chu Khai, mà Chu Khai vẫn cho rằng ‘Thẩm Trường Thanh’ trước mắt vẫn là Thẩm Trường Thanh chưa bao giờ dám lừa gạt mình, thuận miệng ừ một tiếng, chẳng hề lưu ý tổn thất nhỏ bé không đáng kể kia.

Ông ta giơ tay sờ băng ngực dày cộm trước ngực Trì Tiểu Trì: “Đừng sợ. Hiện tại anh cũng sẽ không đánh em.”

Trì Tiểu Trì: “Cám ơn.” Cám ơn tổ tông tám đời nhà mày.

Chu Khai nói: “Một mình ở nhà dưỡng thương, chắc là tẻ nhạt lắm?”

Trì Tiểu Trì khẽ cau mày, mất một lúc sau mới đáp: “Không có gì.”

Người trước mặt nỗ lực châm chước từ ngữ, bộ dáng lo lắng chỉ sợ chọc giận chính mình của cậu ta thật sự rất được lòng Chu Khai.
Tương ứng, trị giá hảo cảm của ông ta đối với Thẩm Trường Thanh cũng dần dần tăng cao.

Chu Khai nói: “Cố tịnh dưỡng cho tốt. Hai mươi ngày sau công ty có buổi tiệc họp mặt, anh hy vọng em có thể tham dự.” Đây là cơ hội tuyệt vời để chủ tịch và bạn đời bày ra tình cảm vợ chồng hòa hợp, đương nhiên Chu Khai sẽ không bỏ qua.

Trì Tiểu Trì rõ ràng ngẩn ra, sờ vết thương trước ngực, dường như muốn tranh luận điều gì đó nhưng chung quy vẫn bỏ qua.

“…Được.”

Trước đây Thẩm Trường Thanh cũng thường trải qua phân vân như vậy, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Sau hai mươi ngày, cậu nhẫn nhịn vết thương vẫn còn mơ hồ đau đớn, đi đóng vai bạn đời của Chu Khai.

Mà Trì Tiểu Trì thỏa hiệp là vì mục đích ở hai mươi ngày sau đi làm một ít chuyện.

Chu Khai mới vừa rời phòng, điểm hảo cảm vừa mới tăng lên 80 một cách đáng sợ liền bắt đầu hạ xuống.
Trì Tiểu Trì không chút nào do dự, cấp tốc báo ra tên tấm thẻ muốn thay đổi, 061 cũng không dám chậm trễ, lập tức đổi thẻ theo lời cậu.

Cuối cùng, cậu đổi được năm tấm thẻ.

Hai tấm thẻ mất trí nhớ, công năng là tiêu trừ ký ức đặc biệt, nhưng chỉ có thể tiêu trừ mười phút ký ức.

Một tấm thẻ di chuyển vật phẩm, công năng là đem vật phẩm di chuyển đến địa điểm đặc biệt, điều kiện là vật phẩm được di chuyển không thể nặng hơn mười kí lô, phạm vi di chuyển không thể vượt quá năm trăm mét.

Một tấm thẻ thôi miên, đây là hàng mới nhập kho không bao lâu, công hiệu cực ngắn, thời gian kéo dài là nửa tiếng.

Còn có một thẻ tăng mạnh sức lực, thời gian kéo dài một phút, khi sử dụng thẻ, trong vòng một phút sức mạnh thân thể sẽ nhanh chóng tăng vọt, nhưng cũng có tác dụng phụ nghiêm trọng, sau một phút, người sử dụng sẽ mệt mỏi kiệt lực, tứ chi rã rời.
Giải thích đơn giản, tức là “Mạnh mẽ một phút, bại liệt hai giờ.”

Trải qua một hồi đổi thẻ, cuối cùng còn sót lại 39 điểm hảo cảm.

Trì Tiểu Trì kiểm kê lại kho thẻ, bày tỏ rất thỏa mãn: “Tốt lắm. Lấy của dân, dùng cho dân.”

Có Sam, Chu Khai không tính quá bận, đem mọi chuyện vụn vặt toàn bộ ném cho Sam, chính mình chỉ phụ trách những quyết sách quan trọng của công ty.

Mà vì buổi tiệc kia, hơn nữa Thẩm Trường Thanh có thương tích trên người, Chu Khai cũng không thể ở trong vòng hai mươi ngày này làm ra điều gì với Thẩm Trường Thanh.

Trong lúc buồn bực ngán ngẩm, ông ta nhớ tới mình còn một cái ổ hưởng lạc khác.

Không thể không nói, ông ta đối với phụ nữ vẫn có cảm giác hơn, mặc dù không thể sinh ra phản ứng sinh lý nhưng ít nhất trong lòng vẫn cảm thấy suиɠ sướиɠ hơn so với đàn ông.
Ông ta chưa bao giờ bạo hành đối với cô bồ nhí trẻ đẹp của mình, một là sợ trên người cô ta lưu lại vết thương, hai là thật sự có chút thích cô ta.

Chẳng qua yêu thích chỉ là yêu thích, ông ta vĩnh viễn còn lâu mới có thể cưới phụ nữ về nhà. Mà cô bồ nhí kia cũng khá là phối hợp và ‘thỏa mãn’.

Cầm tiền của ông ta làm từ thiện, ở biệt thự, ngoại trừ những lúc chăn gối cần nhờ đạo cụ để giải quyết thì những việc khác đều tốt.

Đương nhiên cô ta cảm thấy thỏa mãn.

Vì vậy hai người ăn nhịp với nhau, ở trên giường trò chuyện cũng khá hợp ý.

Nghe ghi âm do 061 thu lại từ nơi đó, Trì Tiểu Trì than thở: “Già mà vẫn mạnh nha.”

061: “…Chúng ta như vậy có phải hơi biếи ŧɦái không.”

Trì Tiểu Trì nói: “Đừng tự dát vàng lên mặt chúng ta. Không phải hơi biếи ŧɦái mà là biếи ŧɦái đó.”
061: “…Vậy mà cậu còn nghe.”

Trì Tiểu Trì: “Tôi đang thu thập tin tức.”

Nếu như là người khác, vừa nghe trộm người người khác vừa nói những lời này thì 061 khẳng định sẽ cho rằng đây là một tên ngụy quân tử, ra vẻ đạo mạo.

Nhưng lời này của Trì Tiểu Trì lại khiến anh có một loại cảm giác tin tưởng rất khó giải thích.

Bởi vì trên thực tế Trì Tiểu Trì và hai chữ quân tử chẳng hề liên quan đến nhau.

Nghe lén hai buổi tối, ghi lại rất nhiều file video, 061 cảm thấy lỗ tai và tâm linh của mình đã bị làm bẩn một cách nghiêm trọng.

061 khổ tâm nói: “…Tôi sắp bị đau mắt hột rồi.”

Trì Tiểu Trì tỏ vẻ như người từng trải: “Người trẻ tuổi nên năng lực chịu đựng thật là kém.”

061: “…”

Giáo viên trẻ tuổi 061 không nói gì nữa, từ trên mạng tải xuống (tâm kinh), phát liên tục để gột rửa tâm hồn của mình.
Sau hai ngày nghỉ ngơi tại nhà bồ nhí, Chu Khai mang theo tinh thần sảng khoái quay về công ty.

Sáng thứ hai là hội nghị thường kỳ, sau khi kết thúc, ông ta trở lại văn phòng xử lý văn kiện.

Ngày hôm nay không có nhiều chuyện cần làm, sau khi Chu Khai xử lý sơ bộ, dự định xế chiều đi đánh gôn.

Ông ta tự gọi điện thoại đến sân gôn hẹn lịch trước rồi mới báo cho thư ký việc này.

Mà đại khái là khoảng mười giờ, một nam trợ lý gọi điện thoại liên lạc với thư ký của Chu Khai, thông báo buổi trình diễn thời trang mùa thu đã sớm quyết định sẽ tổ chức vào thứ ba lại xảy ra chuyện.

Thư ký chuyển cáo việc này cho Chu Khai.

Việc này không xem là nhỏ, cần phải mở họp thảo luận. Chu Khai rất nhanh đưa ra quyết định, hủy kế hoạch chơi gôn, ba giờ chiều tại tầng 15 phòng hội nghị trung ương tổ chức cuộc họp khẩn cấp lâm thời, tất cả lãnh đạo và quản lý trong công ty đều phải tham dự cuộc họp.
Bời vì sự kiện liên quan đến khá nhiều phòng ban, Chu Khai đặc biệt đưa ra yêu cầu, những phòng ban không thể trực tiếp tham gia cuộc họp thì quản lý hoặc lãnh đạo của phòng ban đó phải sử dùng điện thoại hoặc video conference.

Loại sự cố này cũng thường hay xảy ra, sau khi thư ký nhận được thông báo sẽ lập tức đi thông báo từng phòng ban.

Luôn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Chu Khai, Trì Tiểu Trì thu hết tất cả những điều này vào mắt, lập tức nói: “Thầy Lục, ra tay đi.”

Trải qua mấy ngày rốt cục có chuyện đứng đắn để làm, 061 quyết đoán làm theo yêu cầu của Trì Tiểu Trì

Ba giờ chiều hôm đó, tất cả lãnh đạo và quản lý của công ty, bao gồm cả Sam, cùng với các phòng ban mở video conference để họp trực tuyến, nhìn chiếc ghế trống rỗng của chủ tịch, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thư ký sốt ruột đến phát điên, gọi di động cho Chu Khai mà không ai bắt máy.

Anh ta liên lạc Thẩm Trường Thanh nhưng ngài Thẩm bày tỏ chẳng phải ngài Chu đang ở công ty sao?

Thư ký cũng muốn đi liên hệ tình nhân bí mật của Chu Khai nhưng anh ta chỉ nghe tên, xưa nay chưa thấy người, căn bản không biết phải tìm từ đâu.

Đợi đến ba giờ rưỡi, thấy tâm lý của mọi người rõ ràng đã rất sốt ruột, Sam đứng dậy, động viên nói: “Mọi người đừng gấp. Tôi và Frank đã để lại tin nhắn cho Mr. Chu, những người khác khác hãy quay lại phòng làm việc của mình đi. Nếu như có tình huống gì khác thì tôi sẽ liên hệ mọi người.”

Sam ở lại, mọi người rời đi.

Thư ký nôn nóng đến mức muốn báo cảnh sát, anh ấy hoài nghi Chu Khai bị người ta bắt cóc, bằng không làm sao có khả năng không tới tham dự cuộc họp.
Sam hỏi: “Mr. Chu có nhớ chiều nay có cuộc họp hay không?”

Thư ký không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nói: “Mr. Chu luôn luôn nghiêm túc cẩn thận trong công việc…”

Lời vừa ra khỏi miệng, thư ký liền nghĩ đến sự kiện ngủ quên cách đây không lâu, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, nhưng lại lập tức hủy bỏ suy nghĩ đó.

Mãi đến tận bốn giờ rưỡi, Chu Khai mới hồi âm tin nhắn của thư ký.

Trên trán của thư ký lấm tấm mồ hôi: “Mr. Chu, ngài đang ở đâu vậy?”

Chu Khai cau mày: “Tôi đang ở sân golf. Chẳng phải buổi sáng tôi đã báo với cậu rồi sao?”

Thư ký trố mắt ngoác mồm: “Ngài…ngài quên buổi chiều có cuộc họp sao?”

Chu Khai há mồm hỏi ngược lại: “Cuộc họp gì?”

……….

back top