Ba ngày sau, đội tuyển trượt băng lên máy bay đi Phần Lan.
Dựa theo an bài, Trì Tiểu Trì phải ngồi chung với Lương Tiêu, Hạ Trường Sinh ngồi chung với Phương Hiểu Nghiên. Ai ngờ vừa mới lên máy bay, Phương Hiểu Nghiên liền rút lấy vé máy bay của Hạ Trường Sinh trao đổi với Lương Tiêu.
Hạ Trường Sinh: “…Hả?”
Phương Hiểu Nghiên vẫn quen thuộc như mọi khi: “Hả cái gì mà hả. Đổi chỗ á. Tiêu, chúng ta ngồi chung.”
Lương Tiêu nhếch môi: “Được.”
Hạ Trường Sinh cầm vé máy bay bị đổi, nhìn hàng ghế, nhìn lại Trì Tiểu Trì đã ngồi yên vị, đang lướt điện thoại di động, quai hàm của Hạ Trường Sinh bỗng ửng đỏ.
Anh ta đặt túi xách nhỏ ở bên cạnh Trì Tiểu Trì, tằng hắng một cái.
Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn về phía anh ta.
Hạ Trường Sinh nói: “Anh ngồi ở đây.”
Trì Tiểu Trì: “Ngồi đi.”
Hạ Trường Sinh đặc biệt giấu đầu lòi đuôi nói: “…Hiểu Nghiên nhường cho anh ngồi.”
Trì Tiểu Trì nhìn vào mắt của anh ta: “Vậy có cần em đổi lại với Lương Tiêu hay không?”
Hạ Trường Sinh lập tức nói: “Không được.”
Nói xong, Hạ Trường Sinh cảm thấy toàn thân có chút không ổn, phía bên mặt đỏ lên, nhanh chóng đứng dậy: “Anh đi phòng vệ sinh một chút.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm.”
Hạ Trường Sinh đi được hai bước liền quay trở lại, yêu cầu: “Em đừng đổi chỗ.”
Trì Tiểu Trì hơi mỉm cười: “Được. Nghe lời tiền bối, không đổi chỗ.”
Nhìn Hạ Trường Sinh rời đi, Trì Tiểu Trì lại cúi đầu, soạn xong tin nhắn dang dở, gửi tin đi: “Chú út, con đang ở trên máy bay, chuẩn bị tắt máy.”
Tin nhắn của Đông Phi Hồng phản hồi rất nhanh: “Thuận buồm xuôi gió.”
Nhìn bốn chữ “Thuận buồm xuôi gió”, tại nơi không ai nhìn thấy, Trì Tiểu Trì mỉm cười nhàn nhạt.
061 thầm nói: “…Cao hứng như vậy sao?”
Trì Tiểu Trì không trả lời câu hỏi này, sau khi tắt máy, cậu nói: “Thầy Lục, dừng lại chức năng của thẻ gia tốc. Chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Máy bay cất cánh, sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Phương Hiểu Nghiên đi ngang qua chỗ hai người Đông Ca và Hạ Trường Sinh, nhiều chuyện liếc mắt một chút.
Dù sao hai người này từ khi ăn tất niên xong quay trở về đội tuyển thì cái cảm giác xuân về hoa nở lượn lờ trên người bọn họ có chút không đúng.
Ai ngờ vừa lướt mắt qua thì cô ta liền kinh hãi, nắm lấy vai Hạ Trường Sinh đang xem tạp chí thể thao: “Đông Ca bị gì vậy?”
Đông Ca vừa lên máy bay liền muốn mượn chăn, Hạ Trường Sinh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn lén một chút sắc mặt của cậu ấy rồi bắt đầu lật sách ra đọc.
Bị Phương Hiểu Nghiên nhắc nhở, Hạ Trường Sinh nhìn sang Đông Ca, kinh ngạc phát hiện gò má của cậu ấy trở nên đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập, bàn tay lộ ra ngoài chiếc chăn đang phát sốt đến run bần bật.
Hạ Trường Sinh hoảng hồn: “…Đông Ca?! Đông Ca!!”
Anh ta dùng lực nắm chặt lòng bàn tay của Đông Ca, gọi tên cậu ấy.
…Chỉ cần ở bên cạnh Đông Ca, Hạ Trường Sinh sẽ không quên mang theo bao tay.
Nghe tiếng, mí mắt của Đông Ca khẽ nhúc nhích, nỗ lực mở mắt ra.
Bóng người trước mắt hoàn toàn mơ hồ, nhưng Đông Ca đang trong cơn phát sốt hồ đồ, không thể nhận ra người trước mặt là ai.
Cuối cùng cậu dùng hết sức bình sinh, bóp lấy ngón tay mềm mại của Hạ Trường Sinh: “…Tiền bối, đừng sợ.”
Lúc này Trì Tiểu Trì đã thoát khỏi thân thể Đông Ca, tiến vào không gian nghỉ ngơi trắng như tuyết kia.
Lúc này cậu chủ động đề nghị: “Tôi muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một thời gian.”
061 gật đầu.
Chuyện này rất bình thường.
Trì Tiểu Trì ở trong thế giới thứ ba trải qua bảy năm tròn, cho dù lúc sau thay đổi thẻ gia tốc cao cấp, nhưng dựa theo tính toán tốc độ trôi qua của thời gian thì cũng đã mất gần một năm.
Đây có thể tính là thế giới lâu dài nhất mà 061 từng trải qua, huống chi Trì Tiểu Trì là con người, cậu ấy muốn thoát khỏi nhân vật ‘Đông Ca’, e rằng cần phải mất nhiều thời gian hơn.
Anh hỏi: “Cậu muốn nghỉ ngơi trong bao lâu?”
Trì Tiểu Trì nói: “Ba ngày đi.”
061 cau mày: “Ngắn quá.”
Trì Tiểu Trì vẫn nói câu kia: “Tôi cần phải gấp rút trở về.”
Anh nghe cậu nói câu này không ít lần, nhưng lần này nghe thấy lại khiến 061 cảm thấy có chút uất ức khó có thể giải thích.
Vì dời đi lực chú ý, anh hỏi Trì Tiểu Trì: “Cậu muốn đi đâu nghỉ ngơi?”
Trì Tiểu Trì báo địa chỉ chính xác của một căn nhà, cũng bổ sung: “…Ở thế giới kia của tôi.”
Bởi vì địa chỉ quá chính xác, cho nên 061 mới bỏ ra chút thời gian để kiểm tra và định vị.
Từ điểm nghỉ ngơi đến các điểm truyền tống đều là hình chiếu thế giới thực.
Khi ký chủ tiến vào không gian thế giới, hệ thống sẽ tiến hành chỉnh sửa bộ dáng của ký chủ, không cần lo lắng phiền phức khi có người quen của ký chủ gặp phải.
Tòa nhà trước mặt trống rỗng và yên tĩnh, bộ dáng hoang tàn vắng vẻ, thoạt nhìn không cần 061 phải tiến hành chỉnh sửa vẻ ngoài của Trì Tiểu Trì.
Trước khi Trì Tiểu Trì cất bước vào không gian, cậu mở miệng: “Cậu đi đi.”
Cậu còn nhớ 061 từng nói, khi ký chủ nghỉ ngơi, hệ thống sẽ tách ra khỏi ký chủ. Bởi vì không ở trong thế giới nhiệm vụ nên năng lực của hệ thống bị thu hẹp đến mức thấp nhất, vô cùng suy yếu.
061 nói: “Nhằm đề phòng có chuyện xảy ra, hãy để tôi chỉnh sửa hình dáng của cậu, lại thêm một chút tiền trong túi của cậu. Muốn đi ra ngoài chơi thì cứ đi.”
Trì Tiểu Trì sờ sờ túi.
Bên trong là một tấm thẻ ngân hàng, mật mã viết ở mặt sau thẻ.
Trì Tiểu Trì: “Bao nhiêu tiền?”
061: “Ba trăm ngàn.”
Trì Tiểu Trì bày tỏ thán thưởng đối với ‘Một chút’ của 061: “Woa.”
061 không dám nhìn thẳng nội tâm quyến luyến mãnh liệt của mình: “…Nếu không là tôi đã đi theo cậu rồi.”
Trì Tiểu Trì nháy mắt một cái, rất có chút trêu ngươi: “Sao vậy, không nỡ rời xa tôi à?”
061 điều chỉnh tốt trạng thái: “…Không có gì, cậu đi đi.”
Trì Tiểu Trì chuẩn bị tiến vào không gian, rồi lại thu hồi bước chân: “Ấy da, làm sao tôi quay lại được.”
061 nói: “Có chuyện thì cứ ở trong đầu gọi tôi. Chừng nào cậu gọi tôi thì tôi sẽ lập tức truyền cậu trở lại đây.”
Sau khi bàn giao mọi thứ, Trì Tiểu Trì tiến nhập thế giới của mình.
Còn 061 nhắm hai mắt lại.
Một giây sau, anh mặc áo trắng quần đen đứng trong không gian của Chủ thần.
Xung quanh là các hệ thống tới lui bận rộn, nhưng 061 lại cảm thấy trong lòng trống trải, có tâm sự muốn giãi bày cùng người nhưng người kia lại không ở bên cạnh.
Ngay lúc này, 089 đâm đầu đi tới, dường như đang trò chuyện với ai đó bằng voicechat.
Mới nhìn đến khuôn mặt này, bỗng nhiên 061 cảm thấy có chút tức giận.
Nhưng khi 089 vừa mở miệng thì liền kéo 061 ra khỏi tâm tình kỳ lạ kia: “Cmn ký chủ 897!”
Nói xong câu nhận xét này, 089 liền bước nhanh đến trước người 061, cơn giận còn sót lại chưa biến mất: “Trở về rồi hả?”
061 hỏi: “Sao vậy?”
089 tức đến trắng bệch cả mặt, há mồm ra liền mắng: “Cái tên ký chủ 897 ngu ngốc kia…”
061 vừa bực mình vừa buồn cười mà than một tiếng: “Đừng quá cảm xúc hóa, coi chừng bị trách cứ.”
089: “Cái tên ký chủ 897 ngu ngốc kia. Trải qua thế giới thứ sáu quá tốt đẹp, cậu ta không chịu quay lại nữa.”
061: “…Cậu ta yêu đối tượng nhiệm vụ?”
Loại chuyện này 061 nhìn hoài quen mắt, khi đám hệ thống tình cờ hội tụ tám chuyện mắng chửi về các ký chủ, hằng năm lý do này luôn chiếm cứ đầu bảng.
089 nói: “…Không liên quan đến việc yêu đối tượng nhiệm vụ. Lúc ban đầu chỉ là tinh thần sa sút lười nhác, hiện tại đã hoàn toàn không quản đến đối tượng nhiệm vụ.”
Đối với tình huống như thế, hệ thống cũng có biện pháp đối phó.
061 hỏi: “Vậy cưỡng chế cho cậu ta thoát ra chưa?”
“Cưỡng chế thoát ra” là danh từ mà các hệ thống thường dùng, nhưng kể từ khi Trì Tiểu Trì nhắc đến khả năng nguyên chủ còn sống trong thân thể, khi 061 nói ra lời này liền cảm giác có chút buồn nôn.
Cưỡng chế thoát ra chính là hệ thống được trao quyền vượt cấp của Chủ thần, khống chế bắt ký chủ tự sát, sau đó hút ý thức của ký chủ ra.
Trước đây 061 cho rằng làm như vậy là một loại thủ đoạn trừng phạt.
…Mà tại sao phải dùng “Khống chế bắt ký chủ tự sát” để trừng phạt? Chẳng lẽ không thể trực tiếp hút ra rồi để cho trừng phạt tác dụng lên tinh thần của ký chủ hay sao?
089 mới nói: “Không cưỡng chế thoát ra thì phải làm sao đây? Lẽ nào để cho cậu ta ở thế giới kia nói chuyện yêu đương đến thiên hoang địa lão?”
061 không nói tiếp.
Anh nhớ tới Trì Tiểu Trì, cùng với thái độ khá là kỳ lạ của Trì Tiểu Trì đối với “Đông Phi Hồng”.
…Nếu như cậu ấy muốn lưu lại tại thế giới kia.
Thời điểm đó, chính mình cũng lưu lại với cậu ấy…
061 bị ý nghĩ của mình kinh sợ, mà sau đó anh liền thoải mái mà cười cười.
—-Tiểu Trì là ký chủ kiên định nhất mà anh từng dẫn dắt, hẳn là sẽ không dao động.
Nhưng mà, anh căn bản không hiểu rõ cảm giác không ổn và xoắn xuýt trong lòng của mình bắt nguồn từ nơi nào.
Mà trong lúc đó.
Trì Tiểu Trì cầm cây chổi, quét dọn tòa nhà trống rỗng.
Toàn bộ tòa nhà chỉ có tiếng bước chân của cậu và tiếng sàn sạt của chổi quét.
Cây chổi tre tiếp xúc với mặt đất, quét lớp bụi thành những đường thẳng quỹ tích.
Vẻ mặt của Trì Tiểu Trì rất nghiêm túc, dường như đang làm một công việc quan trọng.
Từ rất nhiều năm trước, toàn bộ tòa nhà này đã là sản nghiệp của Trì Tiểu Trì.
Tất cả các hộ gia đình đã rời đi, chỉ còn dư lại một mình Trì Tiểu Trì, cho nên muốn ở gian phòng nào đều tùy thuộc vào tâm ý của Trì Tiểu Trì.
Quét dọn sạch cả tòa nhà quạnh hiu, cậu đi xuống lầu một, lấy chìa khóa dự bị từ chậu hoa nhỏ bày trên cửa sổ chống trộn, mở ra gian phòng mà Lâu Ảnh từng ở lúc trước, đi vào.
Khi cậu gặp chuyện là vào mùa hè, mà hiện tại đã qua hơn một năm, đang lúc rét đậm, trong phòng rất lạnh.
Cũng may tiền điện định kỳ khấu trừ vào trong tài khoản của cậu, cho nên tòa nhà vẫn còn điện.
Cậu mở máy điều hòa không khí và TV, chuyển vài kênh, phát hiện bộ phim trong kênh truyền hình đang chiếu là [The Matrix].
Trì Tiểu Trì đấp kín chăn, xem lại bộ phim điện ảnh mà cậu đã xem qua vô số lần.
Trong [The Matrix], nam chính bất ngờ phát hiện mình đang sinh sống trong một thế giới giả lập.
Trong thế giới giả lập, anh ấy sinh hoạt yên ổn hạnh phúc, mà ở trong thế giới chân thật của mình, anh ấy sống cũng không quá như ý, ăn mặc đi lại chẳng khác gì con lợn.
Trong thế giới thật, có một đội quân nổi loạn, trốn sâu trong lòng đất chống lại đầu não.
Bọn họ không muốn trở lại thế giới giả tạo kia, bọn họ tình nguyện lưu lại bên trong thực tế tàn khốc.
Lúc này, có người đưa cho nam chính một viên thuốc màu xanh và một viên thuốc màu đỏ.
Người kia nói cho nam chính biết, uống viên thuốc màu xanh thì sẽ quên đi tất cả những gì anh nhìn thấy trong thế giới chân thực, ngày hôm sau sẽ tỉnh lại như bình thường, làm việc như bình thường.
Còn uống viên thuốc màu đỏ, nam chính sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì, duy nhất chỉ có được chân thực.
Trong phim, nam chính lựa chọn uống viên màu đỏ.
Trì Tiểu Trì chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, nhớ lại tâm tình của mình năm đó xem bộ phim này.
Cậu hỏi Lâu Ảnh: “Lâu ca, nếu như một thứ thoạt nhìn là thật, sờ vào là thật, tại sao không thể là thật?”
Mà vấn đề này ngay cả Lâu Ảnh cũng không thể cho cậu đáp án.
Cũng tương tự như vậy, Đông Phi Hồng thoạt nhìn giống như Lâu ca, tính cách cũng giống Lâu ca, hết thảy đều tương tự, vậy tại sao anh ấy không thể là thật?
“Mr. Anderson…” Trì Tiểu Trì co rúc bên trong chiếc chăn ấm áp, thấp giọng đọc lời thoại, “…Why?”
Thời gian đã qua đi nhiều năm, rốt cục Trì Tiểu Trì cũng tìm được đáp án mà nhiều năm về trước cậu chưa thể tìm thấy.
…Bởi vì đây không phải sự thật.
Cho dù Đông Phi Hồng có tốt thế nào thì cũng không phải Lâu ca của cậu.
Thế giới không có Lâu Ảnh thì cậu sẽ không ở lại.
Dựa theo an bài, Trì Tiểu Trì phải ngồi chung với Lương Tiêu, Hạ Trường Sinh ngồi chung với Phương Hiểu Nghiên. Ai ngờ vừa mới lên máy bay, Phương Hiểu Nghiên liền rút lấy vé máy bay của Hạ Trường Sinh trao đổi với Lương Tiêu.
Hạ Trường Sinh: “…Hả?”
Phương Hiểu Nghiên vẫn quen thuộc như mọi khi: “Hả cái gì mà hả. Đổi chỗ á. Tiêu, chúng ta ngồi chung.”
Lương Tiêu nhếch môi: “Được.”
Hạ Trường Sinh cầm vé máy bay bị đổi, nhìn hàng ghế, nhìn lại Trì Tiểu Trì đã ngồi yên vị, đang lướt điện thoại di động, quai hàm của Hạ Trường Sinh bỗng ửng đỏ.
Anh ta đặt túi xách nhỏ ở bên cạnh Trì Tiểu Trì, tằng hắng một cái.
Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn về phía anh ta.
Hạ Trường Sinh nói: “Anh ngồi ở đây.”
Trì Tiểu Trì: “Ngồi đi.”
Hạ Trường Sinh đặc biệt giấu đầu lòi đuôi nói: “…Hiểu Nghiên nhường cho anh ngồi.”
Trì Tiểu Trì nhìn vào mắt của anh ta: “Vậy có cần em đổi lại với Lương Tiêu hay không?”
Hạ Trường Sinh lập tức nói: “Không được.”
Nói xong, Hạ Trường Sinh cảm thấy toàn thân có chút không ổn, phía bên mặt đỏ lên, nhanh chóng đứng dậy: “Anh đi phòng vệ sinh một chút.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm.”
Hạ Trường Sinh đi được hai bước liền quay trở lại, yêu cầu: “Em đừng đổi chỗ.”
Trì Tiểu Trì hơi mỉm cười: “Được. Nghe lời tiền bối, không đổi chỗ.”
Nhìn Hạ Trường Sinh rời đi, Trì Tiểu Trì lại cúi đầu, soạn xong tin nhắn dang dở, gửi tin đi: “Chú út, con đang ở trên máy bay, chuẩn bị tắt máy.”
Tin nhắn của Đông Phi Hồng phản hồi rất nhanh: “Thuận buồm xuôi gió.”
Nhìn bốn chữ “Thuận buồm xuôi gió”, tại nơi không ai nhìn thấy, Trì Tiểu Trì mỉm cười nhàn nhạt.
061 thầm nói: “…Cao hứng như vậy sao?”
Trì Tiểu Trì không trả lời câu hỏi này, sau khi tắt máy, cậu nói: “Thầy Lục, dừng lại chức năng của thẻ gia tốc. Chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Máy bay cất cánh, sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Phương Hiểu Nghiên đi ngang qua chỗ hai người Đông Ca và Hạ Trường Sinh, nhiều chuyện liếc mắt một chút.
Dù sao hai người này từ khi ăn tất niên xong quay trở về đội tuyển thì cái cảm giác xuân về hoa nở lượn lờ trên người bọn họ có chút không đúng.
Ai ngờ vừa lướt mắt qua thì cô ta liền kinh hãi, nắm lấy vai Hạ Trường Sinh đang xem tạp chí thể thao: “Đông Ca bị gì vậy?”
Đông Ca vừa lên máy bay liền muốn mượn chăn, Hạ Trường Sinh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn lén một chút sắc mặt của cậu ấy rồi bắt đầu lật sách ra đọc.
Bị Phương Hiểu Nghiên nhắc nhở, Hạ Trường Sinh nhìn sang Đông Ca, kinh ngạc phát hiện gò má của cậu ấy trở nên đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập, bàn tay lộ ra ngoài chiếc chăn đang phát sốt đến run bần bật.
Hạ Trường Sinh hoảng hồn: “…Đông Ca?! Đông Ca!!”
Anh ta dùng lực nắm chặt lòng bàn tay của Đông Ca, gọi tên cậu ấy.
…Chỉ cần ở bên cạnh Đông Ca, Hạ Trường Sinh sẽ không quên mang theo bao tay.
Nghe tiếng, mí mắt của Đông Ca khẽ nhúc nhích, nỗ lực mở mắt ra.
Bóng người trước mắt hoàn toàn mơ hồ, nhưng Đông Ca đang trong cơn phát sốt hồ đồ, không thể nhận ra người trước mặt là ai.
Cuối cùng cậu dùng hết sức bình sinh, bóp lấy ngón tay mềm mại của Hạ Trường Sinh: “…Tiền bối, đừng sợ.”
Lúc này Trì Tiểu Trì đã thoát khỏi thân thể Đông Ca, tiến vào không gian nghỉ ngơi trắng như tuyết kia.
Lúc này cậu chủ động đề nghị: “Tôi muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một thời gian.”
061 gật đầu.
Chuyện này rất bình thường.
Trì Tiểu Trì ở trong thế giới thứ ba trải qua bảy năm tròn, cho dù lúc sau thay đổi thẻ gia tốc cao cấp, nhưng dựa theo tính toán tốc độ trôi qua của thời gian thì cũng đã mất gần một năm.
Đây có thể tính là thế giới lâu dài nhất mà 061 từng trải qua, huống chi Trì Tiểu Trì là con người, cậu ấy muốn thoát khỏi nhân vật ‘Đông Ca’, e rằng cần phải mất nhiều thời gian hơn.
Anh hỏi: “Cậu muốn nghỉ ngơi trong bao lâu?”
Trì Tiểu Trì nói: “Ba ngày đi.”
061 cau mày: “Ngắn quá.”
Trì Tiểu Trì vẫn nói câu kia: “Tôi cần phải gấp rút trở về.”
Anh nghe cậu nói câu này không ít lần, nhưng lần này nghe thấy lại khiến 061 cảm thấy có chút uất ức khó có thể giải thích.
Vì dời đi lực chú ý, anh hỏi Trì Tiểu Trì: “Cậu muốn đi đâu nghỉ ngơi?”
Trì Tiểu Trì báo địa chỉ chính xác của một căn nhà, cũng bổ sung: “…Ở thế giới kia của tôi.”
Bởi vì địa chỉ quá chính xác, cho nên 061 mới bỏ ra chút thời gian để kiểm tra và định vị.
Từ điểm nghỉ ngơi đến các điểm truyền tống đều là hình chiếu thế giới thực.
Khi ký chủ tiến vào không gian thế giới, hệ thống sẽ tiến hành chỉnh sửa bộ dáng của ký chủ, không cần lo lắng phiền phức khi có người quen của ký chủ gặp phải.
Tòa nhà trước mặt trống rỗng và yên tĩnh, bộ dáng hoang tàn vắng vẻ, thoạt nhìn không cần 061 phải tiến hành chỉnh sửa vẻ ngoài của Trì Tiểu Trì.
Trước khi Trì Tiểu Trì cất bước vào không gian, cậu mở miệng: “Cậu đi đi.”
Cậu còn nhớ 061 từng nói, khi ký chủ nghỉ ngơi, hệ thống sẽ tách ra khỏi ký chủ. Bởi vì không ở trong thế giới nhiệm vụ nên năng lực của hệ thống bị thu hẹp đến mức thấp nhất, vô cùng suy yếu.
061 nói: “Nhằm đề phòng có chuyện xảy ra, hãy để tôi chỉnh sửa hình dáng của cậu, lại thêm một chút tiền trong túi của cậu. Muốn đi ra ngoài chơi thì cứ đi.”
Trì Tiểu Trì sờ sờ túi.
Bên trong là một tấm thẻ ngân hàng, mật mã viết ở mặt sau thẻ.
Trì Tiểu Trì: “Bao nhiêu tiền?”
061: “Ba trăm ngàn.”
Trì Tiểu Trì bày tỏ thán thưởng đối với ‘Một chút’ của 061: “Woa.”
061 không dám nhìn thẳng nội tâm quyến luyến mãnh liệt của mình: “…Nếu không là tôi đã đi theo cậu rồi.”
Trì Tiểu Trì nháy mắt một cái, rất có chút trêu ngươi: “Sao vậy, không nỡ rời xa tôi à?”
061 điều chỉnh tốt trạng thái: “…Không có gì, cậu đi đi.”
Trì Tiểu Trì chuẩn bị tiến vào không gian, rồi lại thu hồi bước chân: “Ấy da, làm sao tôi quay lại được.”
061 nói: “Có chuyện thì cứ ở trong đầu gọi tôi. Chừng nào cậu gọi tôi thì tôi sẽ lập tức truyền cậu trở lại đây.”
Sau khi bàn giao mọi thứ, Trì Tiểu Trì tiến nhập thế giới của mình.
Còn 061 nhắm hai mắt lại.
Một giây sau, anh mặc áo trắng quần đen đứng trong không gian của Chủ thần.
Xung quanh là các hệ thống tới lui bận rộn, nhưng 061 lại cảm thấy trong lòng trống trải, có tâm sự muốn giãi bày cùng người nhưng người kia lại không ở bên cạnh.
Ngay lúc này, 089 đâm đầu đi tới, dường như đang trò chuyện với ai đó bằng voicechat.
Mới nhìn đến khuôn mặt này, bỗng nhiên 061 cảm thấy có chút tức giận.
Nhưng khi 089 vừa mở miệng thì liền kéo 061 ra khỏi tâm tình kỳ lạ kia: “Cmn ký chủ 897!”
Nói xong câu nhận xét này, 089 liền bước nhanh đến trước người 061, cơn giận còn sót lại chưa biến mất: “Trở về rồi hả?”
061 hỏi: “Sao vậy?”
089 tức đến trắng bệch cả mặt, há mồm ra liền mắng: “Cái tên ký chủ 897 ngu ngốc kia…”
061 vừa bực mình vừa buồn cười mà than một tiếng: “Đừng quá cảm xúc hóa, coi chừng bị trách cứ.”
089: “Cái tên ký chủ 897 ngu ngốc kia. Trải qua thế giới thứ sáu quá tốt đẹp, cậu ta không chịu quay lại nữa.”
061: “…Cậu ta yêu đối tượng nhiệm vụ?”
Loại chuyện này 061 nhìn hoài quen mắt, khi đám hệ thống tình cờ hội tụ tám chuyện mắng chửi về các ký chủ, hằng năm lý do này luôn chiếm cứ đầu bảng.
089 nói: “…Không liên quan đến việc yêu đối tượng nhiệm vụ. Lúc ban đầu chỉ là tinh thần sa sút lười nhác, hiện tại đã hoàn toàn không quản đến đối tượng nhiệm vụ.”
Đối với tình huống như thế, hệ thống cũng có biện pháp đối phó.
061 hỏi: “Vậy cưỡng chế cho cậu ta thoát ra chưa?”
“Cưỡng chế thoát ra” là danh từ mà các hệ thống thường dùng, nhưng kể từ khi Trì Tiểu Trì nhắc đến khả năng nguyên chủ còn sống trong thân thể, khi 061 nói ra lời này liền cảm giác có chút buồn nôn.
Cưỡng chế thoát ra chính là hệ thống được trao quyền vượt cấp của Chủ thần, khống chế bắt ký chủ tự sát, sau đó hút ý thức của ký chủ ra.
Trước đây 061 cho rằng làm như vậy là một loại thủ đoạn trừng phạt.
…Mà tại sao phải dùng “Khống chế bắt ký chủ tự sát” để trừng phạt? Chẳng lẽ không thể trực tiếp hút ra rồi để cho trừng phạt tác dụng lên tinh thần của ký chủ hay sao?
089 mới nói: “Không cưỡng chế thoát ra thì phải làm sao đây? Lẽ nào để cho cậu ta ở thế giới kia nói chuyện yêu đương đến thiên hoang địa lão?”
061 không nói tiếp.
Anh nhớ tới Trì Tiểu Trì, cùng với thái độ khá là kỳ lạ của Trì Tiểu Trì đối với “Đông Phi Hồng”.
…Nếu như cậu ấy muốn lưu lại tại thế giới kia.
Thời điểm đó, chính mình cũng lưu lại với cậu ấy…
061 bị ý nghĩ của mình kinh sợ, mà sau đó anh liền thoải mái mà cười cười.
—-Tiểu Trì là ký chủ kiên định nhất mà anh từng dẫn dắt, hẳn là sẽ không dao động.
Nhưng mà, anh căn bản không hiểu rõ cảm giác không ổn và xoắn xuýt trong lòng của mình bắt nguồn từ nơi nào.
Mà trong lúc đó.
Trì Tiểu Trì cầm cây chổi, quét dọn tòa nhà trống rỗng.
Toàn bộ tòa nhà chỉ có tiếng bước chân của cậu và tiếng sàn sạt của chổi quét.
Cây chổi tre tiếp xúc với mặt đất, quét lớp bụi thành những đường thẳng quỹ tích.
Vẻ mặt của Trì Tiểu Trì rất nghiêm túc, dường như đang làm một công việc quan trọng.
Từ rất nhiều năm trước, toàn bộ tòa nhà này đã là sản nghiệp của Trì Tiểu Trì.
Tất cả các hộ gia đình đã rời đi, chỉ còn dư lại một mình Trì Tiểu Trì, cho nên muốn ở gian phòng nào đều tùy thuộc vào tâm ý của Trì Tiểu Trì.
Quét dọn sạch cả tòa nhà quạnh hiu, cậu đi xuống lầu một, lấy chìa khóa dự bị từ chậu hoa nhỏ bày trên cửa sổ chống trộn, mở ra gian phòng mà Lâu Ảnh từng ở lúc trước, đi vào.
Khi cậu gặp chuyện là vào mùa hè, mà hiện tại đã qua hơn một năm, đang lúc rét đậm, trong phòng rất lạnh.
Cũng may tiền điện định kỳ khấu trừ vào trong tài khoản của cậu, cho nên tòa nhà vẫn còn điện.
Cậu mở máy điều hòa không khí và TV, chuyển vài kênh, phát hiện bộ phim trong kênh truyền hình đang chiếu là [The Matrix].
Trì Tiểu Trì đấp kín chăn, xem lại bộ phim điện ảnh mà cậu đã xem qua vô số lần.
Trong [The Matrix], nam chính bất ngờ phát hiện mình đang sinh sống trong một thế giới giả lập.
Trong thế giới giả lập, anh ấy sinh hoạt yên ổn hạnh phúc, mà ở trong thế giới chân thật của mình, anh ấy sống cũng không quá như ý, ăn mặc đi lại chẳng khác gì con lợn.
Trong thế giới thật, có một đội quân nổi loạn, trốn sâu trong lòng đất chống lại đầu não.
Bọn họ không muốn trở lại thế giới giả tạo kia, bọn họ tình nguyện lưu lại bên trong thực tế tàn khốc.
Lúc này, có người đưa cho nam chính một viên thuốc màu xanh và một viên thuốc màu đỏ.
Người kia nói cho nam chính biết, uống viên thuốc màu xanh thì sẽ quên đi tất cả những gì anh nhìn thấy trong thế giới chân thực, ngày hôm sau sẽ tỉnh lại như bình thường, làm việc như bình thường.
Còn uống viên thuốc màu đỏ, nam chính sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì, duy nhất chỉ có được chân thực.
Trong phim, nam chính lựa chọn uống viên màu đỏ.
Trì Tiểu Trì chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, nhớ lại tâm tình của mình năm đó xem bộ phim này.
Cậu hỏi Lâu Ảnh: “Lâu ca, nếu như một thứ thoạt nhìn là thật, sờ vào là thật, tại sao không thể là thật?”
Mà vấn đề này ngay cả Lâu Ảnh cũng không thể cho cậu đáp án.
Cũng tương tự như vậy, Đông Phi Hồng thoạt nhìn giống như Lâu ca, tính cách cũng giống Lâu ca, hết thảy đều tương tự, vậy tại sao anh ấy không thể là thật?
“Mr. Anderson…” Trì Tiểu Trì co rúc bên trong chiếc chăn ấm áp, thấp giọng đọc lời thoại, “…Why?”
Thời gian đã qua đi nhiều năm, rốt cục Trì Tiểu Trì cũng tìm được đáp án mà nhiều năm về trước cậu chưa thể tìm thấy.
…Bởi vì đây không phải sự thật.
Cho dù Đông Phi Hồng có tốt thế nào thì cũng không phải Lâu ca của cậu.
Thế giới không có Lâu Ảnh thì cậu sẽ không ở lại.