Trì Tiểu Trì không lên tiếng, Quý Tác Sơn trong cơ thể cũng không hé răng.
Loại đấu pháp liều mạng này đúng là phong cách của Triển Nhạn Triều.
La Thiến phát hiện Triển Nhạn Triều và cô ấy đồng thời có động tác, cũng chỉ ngạc nhiện trong giây lát, thừa dịp Sơn hình trùng và Triển Nhạn Triều đang triền đấu với nhau, La Thiến mở ra hình thức ẩn thân và che giấu nhiệt lượng, cấp tốc dựa vào thiết bị cảm ứng nhiệt mà di chuyển đến vị trí của mặt chữ điền.
…Mặt chữ điền giống như một khối thịt đóng hộp lớn, bị những cái chân chi chít của Sơn hình trùng liều mạng lôi kéo.
May nhờ hai người này trước khi đến đây đã liệu trước năng lực của mình không đủ, cho nên bỏ chút công phu cải tạo cơ giáp chuyên dụng, sử dụng vật liệu kim loại dẻo, cho dù là Sơn hình trùng cũng rất khó xé rách cơ giáp.
Mà sau khi phát hiện không thể xé rách cơ giáp kia, Sơn hình trùng liền kéo cơ giáp thông qua tầng tầng chi chít cái chân, chuẩn bị bỏ vào trong miệng.
Sơn hình trùng cũng không phải trùng tộc thuộc loại tấn công, cho nên hàm răng của nó có thể nói là bộ phận sắc bén nhất trong toàn thân.
Sơn hình trùng có dáng dấp một con rệp lớn, La Thiến kiên nhẫn chịu đựng tiếng kêu thảm thiết của mặt chữ điền, một đường tìm được cái miệng của nó.
Sơn hình trùng bấu chặt cơ giáp của mặt chữ điền, hấp tấp đưa vào trong miệng, giống như vô cùng đói bụng.
…Cơ hội!
La Thiến lặng yên lẻn tới dưới miệng của Sơn hình trùng, mở ra khẩu súng xung điện đã được kích hoạt sẵn, hơi ngắm một chút, nhắm ngay cằm dưới đang mở ra của nó rồi bóp cò một phát.
Súng xung điện có lực phản kích rất mạnh, Sơn hình trùng đột nhiên chịu phải đòn này, ngẩng đầu bật ngửa lên trên.
La Thiến đột nhiên cảm thấy không đúng.
Từ lúc Sơn hình trùng bị bật ngửa liền có một vòng xoáy với sức hút mãnh liệt kéo La Thiến xuống!
…Đây chính là “Cẩn thận vòng xoáy”?
La Thiến quyết định thật nhanh, từ bên hông bắn ra hai sợi dây thừng bằng thép, đem mình kéo ngược về phía bờ sông, mãi cho đến khi vững vàng bấu vào trong tầng nham thạch thì mới dừng lại, cũng tránh được móng vuốt sắc bén của Sơn hình trùng khi bị đau mà điên cuồng vùng vẫy.
Nhìn thấy Sơn hình trùng sau khi bật ngửa đang muốn rơi xuống một lần nửa, La Thiến đang nôn nóng vì không tìm được góc độ tốt, liền thấy ngay dưới cằm của quái vật kia xuất hiện một cái bóng màu vàng óng.
Triển Nhạn Triều mở ra tối đa chức năng phản lực ở sau lưng và dưới hai chân, lực đẩy sau lưng kíƈɦ ŧɦíƈɦ toàn thân của cậu ấy đến ngứa ngáy, cánh tay phải hóa thành một thanh đao bằng laser, thuận theo nơi vừa rồi La Thiến bắn cháy mà đâm vào, phát lực xoay tròn, dồn sức đối kháng với vòng xoáy không biết tên, đẩy con Sơn hình trùng lên phía trên từng chút một.
Cho dù ở trong nước nhưng La Thiến vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm thét tê tâm liệt phế của cậu ấy.
——đi lên!! Đi lên cho tao!!
Sơn hình trùng cũng nhận ra tình thế không đúng, điên cuồng vùng vẫy tay chân, tạo thành những cơn sóng dưới nước, nhưng nó không thể kháng cự được mà cứ bị đẩy lên phía trên mặt nước!
Uông Tiểu Thanh đã sớm căn cứ phương hướng tách ra của dòng nước mà lựa chọn sẵn góc độ, khi xúc tu của Sơn hình trùng vừa nổi lên mặt nước thì cô liền ầm ầm nổ súng, đạn dược liên miên không dứt tạo nên thương thế buộc Sơn hình trùng phải ngước cao đầu.
Trì Tiểu Trì nói với Quý Tác Sơn: “Giao cho cậu.”
Blue đặt Trì Tiểu Trì vào trong lòng để bảo hộ, dịu dàng nói: “Tôi sẽ bảo vệ tốt chủ nhân.”
Quý Tác Sơn biết đây là cơ hội hiếm có, nín thở ngưng thần, hạ thấp eo xuống, năng lượng của bộ phận phản lực đã được kích hoạt đầy đủ, động cơ phát ra tiếng gầm nhẹ như thú hoang.
Cậu ta nhìn chằm chằm con quái vật đang dần dần nổi lên mặt nước, trước mắt tất cả đều là bọn quái vật từng xâm lấn thành thị, gặp mình ở ngõ hẹp, cuối cùng đồng quy vu tận.
…Cả đời này chỉ có một mất một còn, không còn sự lựa chọn khác.
Khi cái đầu đang vùng vẫy giãy dụa kia dần dần xuất hiện, Quý Tác Sơn cắn chặt hàm răng, xông lên vài bước, nhanh như gió táp, thậm chí Uông Tiểu Thanh còn chưa kịp nhìn rõ thì cậu ấy đã dựa vào động cơ phản lực, nhún người nhảy lên từ bên bờ sông, nhanh nhẹn rơi về phía sau lưng bóng loáng đang nổi lên mặt nước của con Sơn hình trùng kia.
Blue vững vàng ghim
hai chân xuống phần lưng đầy dầu mỡ của trùng tộc, mang theo Quý Tác Sơn xông thẳng đến đầu của nó.
Uông Hệ Chu cuống lên: “Chị ơi, anh ấy có vũ khí gì có thể chọc thủng đầu của Sơn hình trùng sao?”
Uông Tiểu Thanh không trả lời vấn đề của cậu em, chỉ là vì chính cô cũng không tìm được đáp án.
Cô sốt ruột mà ném rơi không biết là băng đạn thứ mấy đã dùng sạch sẽ xuống đất, lầm bầm lầu bầu: “Làm gì vậy?”
Quý Tác Sơn đạp lên cái gáy ngọ nguậy của con quái vật, cúi người xuống, hai tay đặt ở cái vòi đã bị bắn nát của Sơn hình trùng.
Cùng lúc đó, 061 bưng kín lỗ tai của Trì Tiểu Trì, quen cửa quen nẻo mà xây một tầng năng lượng bảo hộ tinh thần cho cậu ấy.
Trong khi đó Quý Tác Sơn nhẹ giọng nói: “Đi chết đi.”
Hai tay của cậu ấy dùng lực, nắm chặt phần xúc tu mẫn cảm nhất của Sơn hình trùng, dùng hết thảy tinh thần lực truyền vào trong cơ thể của nó.
Hai chị em nhà họ Uông ở cách xa hơn chục mét trong nháy mắt xụi lơ trên đất, Triển Nhạn Triều vẫn còn treo lơ lửng trên cổ của Sơn hình trùng lập tức buông tay rơi xuống nước, tóc xịt keo nằm lăn bên bờ ôm chặt đầu, phát ra từng tiếng hét thảm thiết đầy sợ hãi!
Nhân loại còn như vậy thì Sơn hình trùng bị nắm chặt xúc tu làm sao chịu được?
Não của nó nằm bên trong một khu vực được bảo vệ vô cùng tốt, giống như phần nhân bên trong quả hạch đào, vỏ ngoài vô cùng cứng rắn.
Thế nhưng hiện tại phần nhân quả hạch đào này lại phát ra tiếng tách tách, nổ tung từ chính giữa.
Thân thể cao lớn của Sơn hình trùng co giật dữ dội mấy lần rồi rơi vào trong nước, làm mặt nước như bị nổ tung.
Quý Tác Sơn nhảy lùi về sau, hai chân hơi cong, vững vàng rơi xuống đất.
Uông Hệ Chu vô cùng sợ hãi, mơ hồ phát hiện có điều gì đó không đúng.
Cậu ấy chỉ vào mực nước hồ: “Chị, xem kìa.”
Uông Tiểu Thanh cố nén sợ hãi, dời ánh mắt quái dị đang nhìn Quý Tác Sơn sang mặt hồ, cúi đầu nhìn thì phát hiện mực nước hồ đã giảm xuống gần một mét!
Lúc này La Thiến từ trong nước nhảy ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Dây thừng thép trong tay phải của La Thiến quấn lấy mặt chữ điền đang sùi bọt mép, dây thừng thép bên tay trái thì quấn lấy Triển Nhạn Triều.
Nhìn thấy Quý Tác Sơn trước mặt, La Thiến oán giận trước: “Tại sao không nói sớm cậu sẽ dùng tinh thần lực?! Thiếu chút nữa mình nôn luôn trong cơ giáp rồi!”
Nhưng mà cô ấy chỉ oán trách vậy thôi, xả ra liền sảng khoái, cũng không so đo.
La Thiến chỉ vào mực nước hồ vẫn đang điên cuồng rút xuống rồi nói: “Cậu thật sự nên xuống đó xem một chút…Đáy hồ có một cái động.”
Trì Tiểu Trì bước ra từ cơ giáp, hỏi: “Bao lớn?”
La Thiến lời ít mà ý nhiều: “Lỡ bằng một con Sơn hình trùng thành niên.”
Sự thật rất rõ ràng.
Không biết từ khi nào Trùng tộc đã đào một cái hố, xâm nhập vào sân tập huấn Vết Tích, chúng nó đặt cửa động ở ngay trong cái hồ này của ốc đảo.
Đây là Vết Tích, đều là những thành viên quân đội tương lai vẫn còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Có thể tưởng tượng, nếu một khi hết thảy trùng tộc tiềm tàng nơi này đồng loạt nhào tới thì trong vòng một năm quân đội loài người sẽ tổn thất một nguồn lớn quân nhân ưu tứu.
Mà con Sơn hình trùng này dùng chính thân thể của mình làm thủ thành chặn lại những kẻ địch muốn tấn công.
Nó nằm ở đây đã rất lâu, có lẽ có trùng tộc có lực công kích cực mạnh lẻn vào sân tập huấn, đầu tiên là dùng đất đá che lấp vị trí Sơn hình trùng ẩn nấp, thuận tiện dùng nó để ngăn chặn cửa động, dùng nước ngụy trang, mỗi ngày đi săn một ít rắn hay dê rừng về cho nó ăn. Có thể đoán được điều này dựa vào xương cốt mấy con dê được vùi dưới bùn đất bên dưới đáy sông.
Nhưng mà gần đây tiếp cận kỳ nghỉ hè, số lượng tuần tra viên tăng nhanh, đám trùng tộc cũng không dám dễ dàng đến đây.
Nếu như không phải quá đói bụng thì e rằng Sơn hình trùng sẽ chờ đến khi có đại quân tiến đến mới chịu động.
Cho đến khi tiểu phân đội đồng tâm hiệp lực kéo thi thể con Sơn hình trùng lên, chặn lại cửa động kia thì giám sát viên ở cách khu này gần nhất mới điều khiển trực thăng đến.
Sau khi thăm dò, Lý tham mưu vốn định yêu cầu hoãn lại đợt tập huấn này, nhưng rất nhanh, một nữ phụ trách Alpha đi đến hiện trường, nhìn thấy mấy người đầy dấu vết chiến hỏa, chỉ bình tĩnh tuyên bố, tập huấn tại Vết Tích được tiếp tục.
Lý tham mưu hơi bất an: “Nhưng mà, trùng tộc…”
Nữ alpha bình tĩnh nói: “Lý, đừng quên, chúng ta đang lựa chọn chiến sĩ.”
Cô ta chỉ về phía đám người Quý Tác Sơn: “…Là chiến sĩ giống như vậy.”
Nhưng mà tiếng nói còn chưa dứt thì bỗng dưng hai tiếng gào khóc khàn cả giọng từ một bên vang lên, cắt ngang lời cô ta.
Trì Tiểu Trì nhìn sang, quả nhiên là mặt chữ điền và tóc xịt keo, nước mắt bọn họ rơi như mưa, khẩn cầu rút lui khỏi đợt tập huấn.
Nữ Alpha hơi thất vọng: “…Mà không phải người như thế.”
Triển Nhạn Triều thật vất vả mới tìm được tổ đội, vậy mà tổ đội đã bị giải tán, nhưng rốt cục cậu ấy vẫn không đi chung với đám người Quý Tác Sơn.
Trước khi đi, cậu ta nhìn Quý Tác Sơn thật sâu.
Cách bốn lớp thủy tinh thật dày, cảm giác vẫn chưa đủ khắc sâu, chỉ có ở gần trong gang tấc thì Triển Nhạn Triều mới hiểu được trong cơ thể của Quý Tác Sơn ẩn giấu năng lượng khổng lồ như thế nào.
…Trước đây mình đã có được một báu vật quý giá như thế nào?
Triển Nhạn Triều không dám nghĩ tiếp, cậu ấy sợ nếu nghĩ tiếp nữa thì chính mình sẽ nổi điên mất.
Sáu giờ sáng, tổng bộ phát tới tin tức chỉ thị, truyền đến tai nghe của mỗi thành viên tham gia tập huấn.
“Trước 24 giờ tối nay, mỗi đội phải hợp tác gϊếŧ chết ba con trùng tộc. Mỗi người cần tìm tới một khối kim loại dẻo. Đây là nhiệm vụ hôm nay.”
Không có bất kỳ dây dưa hay dài dòng nào, quân đội tuyên bố chiến tranh của đám người trẻ tuổi này bắt đầu.
Mà đám người Quý Tác Sơn đã đánh qua một trận ác liệt, vì vậy gặp phải cái gì cũng không còn sợ hãi.
Vận khí của bọn họ không tệ, chưa tới tám giờ sáng đã tìm thấy hai con trùng tộc còn lại, căn bản không tính là gì so với con Sơn hình trùng kia.
Nhưng mà khi tìm kim loại dẻo thì mấy người bọn họ lại gặp phải vấn đề.
Bất đắc dĩ, Trì Tiểu Trì nói: “Phân công nhau hành động đi. Đêm nay chúng ta sẽ tụ họp tại tọa độ (22,125) ở khu B12. Ai đến trước thì bắn ba phát pháo hoa điện tử.”
Sau chiến dịch, Trì Tiểu Trì vô hình trung trở thành trung tâm của đội ngũ, sau khi ra chỉ thị thì hai chị em nhà họ Uông liền gật đầu, quay lưng rời khỏi La Thiến và Trì Tiểu Trì.
Mãi đến tận bốn giờ chiều, Trì Tiểu Trì và La Thiến vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc ba giờ, tại tọa độ ước hẹn, hai chị em nhà họ Uông đã thả ra pháo hoa.
La Thiến khó nén mà ghét bỏ: “Quý, vận may của cậu kém quá. Chúng ta cũng tách ra đi.”
Trì Tiểu Trì: “…Ừm.”
Cho nên hai người bọn họ cũng chia nhau hành động.
Bởi vì tinh thần lực bị tổn hao không ít cho nên Quý Tác Sơn đã ngủ thiếp trong thân thể.
Trì Tiểu Trì chắp tay sau lưng đi dọc theo một chỗ phế tích, nỗ lực tìm khung ảnh hoặc lọ hoa được chế tác bằng kim loại dẻo, tìm một hồi lâu thì cậu liền rời khỏi thành thị, tìm được một hồ nước nhỏ, dùng máy dò tìm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Thấy sắc trời sắp sụp tối, cậu liền bắt một con cá từ trong hồ lên, dự định lấp đầy bụng trước rồi lại tính tiếp.
Khi không khí nôn nóng dần dần bị đẩy lùi, tiếng lửa tí tách vang lên, Trì Tiểu Trì mới suy tư rồi cười với 061: “Thầy Lục, dường như đã rất lâu rồi tôi và anh chưa được ở riêng với nhau thì phải.”
Loại đấu pháp liều mạng này đúng là phong cách của Triển Nhạn Triều.
La Thiến phát hiện Triển Nhạn Triều và cô ấy đồng thời có động tác, cũng chỉ ngạc nhiện trong giây lát, thừa dịp Sơn hình trùng và Triển Nhạn Triều đang triền đấu với nhau, La Thiến mở ra hình thức ẩn thân và che giấu nhiệt lượng, cấp tốc dựa vào thiết bị cảm ứng nhiệt mà di chuyển đến vị trí của mặt chữ điền.
…Mặt chữ điền giống như một khối thịt đóng hộp lớn, bị những cái chân chi chít của Sơn hình trùng liều mạng lôi kéo.
May nhờ hai người này trước khi đến đây đã liệu trước năng lực của mình không đủ, cho nên bỏ chút công phu cải tạo cơ giáp chuyên dụng, sử dụng vật liệu kim loại dẻo, cho dù là Sơn hình trùng cũng rất khó xé rách cơ giáp.
Mà sau khi phát hiện không thể xé rách cơ giáp kia, Sơn hình trùng liền kéo cơ giáp thông qua tầng tầng chi chít cái chân, chuẩn bị bỏ vào trong miệng.
Sơn hình trùng cũng không phải trùng tộc thuộc loại tấn công, cho nên hàm răng của nó có thể nói là bộ phận sắc bén nhất trong toàn thân.
Sơn hình trùng có dáng dấp một con rệp lớn, La Thiến kiên nhẫn chịu đựng tiếng kêu thảm thiết của mặt chữ điền, một đường tìm được cái miệng của nó.
Sơn hình trùng bấu chặt cơ giáp của mặt chữ điền, hấp tấp đưa vào trong miệng, giống như vô cùng đói bụng.
…Cơ hội!
La Thiến lặng yên lẻn tới dưới miệng của Sơn hình trùng, mở ra khẩu súng xung điện đã được kích hoạt sẵn, hơi ngắm một chút, nhắm ngay cằm dưới đang mở ra của nó rồi bóp cò một phát.
Súng xung điện có lực phản kích rất mạnh, Sơn hình trùng đột nhiên chịu phải đòn này, ngẩng đầu bật ngửa lên trên.
La Thiến đột nhiên cảm thấy không đúng.
Từ lúc Sơn hình trùng bị bật ngửa liền có một vòng xoáy với sức hút mãnh liệt kéo La Thiến xuống!
…Đây chính là “Cẩn thận vòng xoáy”?
La Thiến quyết định thật nhanh, từ bên hông bắn ra hai sợi dây thừng bằng thép, đem mình kéo ngược về phía bờ sông, mãi cho đến khi vững vàng bấu vào trong tầng nham thạch thì mới dừng lại, cũng tránh được móng vuốt sắc bén của Sơn hình trùng khi bị đau mà điên cuồng vùng vẫy.
Nhìn thấy Sơn hình trùng sau khi bật ngửa đang muốn rơi xuống một lần nửa, La Thiến đang nôn nóng vì không tìm được góc độ tốt, liền thấy ngay dưới cằm của quái vật kia xuất hiện một cái bóng màu vàng óng.
Triển Nhạn Triều mở ra tối đa chức năng phản lực ở sau lưng và dưới hai chân, lực đẩy sau lưng kíƈɦ ŧɦíƈɦ toàn thân của cậu ấy đến ngứa ngáy, cánh tay phải hóa thành một thanh đao bằng laser, thuận theo nơi vừa rồi La Thiến bắn cháy mà đâm vào, phát lực xoay tròn, dồn sức đối kháng với vòng xoáy không biết tên, đẩy con Sơn hình trùng lên phía trên từng chút một.
Cho dù ở trong nước nhưng La Thiến vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm thét tê tâm liệt phế của cậu ấy.
——đi lên!! Đi lên cho tao!!
Sơn hình trùng cũng nhận ra tình thế không đúng, điên cuồng vùng vẫy tay chân, tạo thành những cơn sóng dưới nước, nhưng nó không thể kháng cự được mà cứ bị đẩy lên phía trên mặt nước!
Uông Tiểu Thanh đã sớm căn cứ phương hướng tách ra của dòng nước mà lựa chọn sẵn góc độ, khi xúc tu của Sơn hình trùng vừa nổi lên mặt nước thì cô liền ầm ầm nổ súng, đạn dược liên miên không dứt tạo nên thương thế buộc Sơn hình trùng phải ngước cao đầu.
Trì Tiểu Trì nói với Quý Tác Sơn: “Giao cho cậu.”
Blue đặt Trì Tiểu Trì vào trong lòng để bảo hộ, dịu dàng nói: “Tôi sẽ bảo vệ tốt chủ nhân.”
Quý Tác Sơn biết đây là cơ hội hiếm có, nín thở ngưng thần, hạ thấp eo xuống, năng lượng của bộ phận phản lực đã được kích hoạt đầy đủ, động cơ phát ra tiếng gầm nhẹ như thú hoang.
Cậu ta nhìn chằm chằm con quái vật đang dần dần nổi lên mặt nước, trước mắt tất cả đều là bọn quái vật từng xâm lấn thành thị, gặp mình ở ngõ hẹp, cuối cùng đồng quy vu tận.
…Cả đời này chỉ có một mất một còn, không còn sự lựa chọn khác.
Khi cái đầu đang vùng vẫy giãy dụa kia dần dần xuất hiện, Quý Tác Sơn cắn chặt hàm răng, xông lên vài bước, nhanh như gió táp, thậm chí Uông Tiểu Thanh còn chưa kịp nhìn rõ thì cậu ấy đã dựa vào động cơ phản lực, nhún người nhảy lên từ bên bờ sông, nhanh nhẹn rơi về phía sau lưng bóng loáng đang nổi lên mặt nước của con Sơn hình trùng kia.
Blue vững vàng ghim
hai chân xuống phần lưng đầy dầu mỡ của trùng tộc, mang theo Quý Tác Sơn xông thẳng đến đầu của nó.
Uông Hệ Chu cuống lên: “Chị ơi, anh ấy có vũ khí gì có thể chọc thủng đầu của Sơn hình trùng sao?”
Uông Tiểu Thanh không trả lời vấn đề của cậu em, chỉ là vì chính cô cũng không tìm được đáp án.
Cô sốt ruột mà ném rơi không biết là băng đạn thứ mấy đã dùng sạch sẽ xuống đất, lầm bầm lầu bầu: “Làm gì vậy?”
Quý Tác Sơn đạp lên cái gáy ngọ nguậy của con quái vật, cúi người xuống, hai tay đặt ở cái vòi đã bị bắn nát của Sơn hình trùng.
Cùng lúc đó, 061 bưng kín lỗ tai của Trì Tiểu Trì, quen cửa quen nẻo mà xây một tầng năng lượng bảo hộ tinh thần cho cậu ấy.
Trong khi đó Quý Tác Sơn nhẹ giọng nói: “Đi chết đi.”
Hai tay của cậu ấy dùng lực, nắm chặt phần xúc tu mẫn cảm nhất của Sơn hình trùng, dùng hết thảy tinh thần lực truyền vào trong cơ thể của nó.
Hai chị em nhà họ Uông ở cách xa hơn chục mét trong nháy mắt xụi lơ trên đất, Triển Nhạn Triều vẫn còn treo lơ lửng trên cổ của Sơn hình trùng lập tức buông tay rơi xuống nước, tóc xịt keo nằm lăn bên bờ ôm chặt đầu, phát ra từng tiếng hét thảm thiết đầy sợ hãi!
Nhân loại còn như vậy thì Sơn hình trùng bị nắm chặt xúc tu làm sao chịu được?
Não của nó nằm bên trong một khu vực được bảo vệ vô cùng tốt, giống như phần nhân bên trong quả hạch đào, vỏ ngoài vô cùng cứng rắn.
Thế nhưng hiện tại phần nhân quả hạch đào này lại phát ra tiếng tách tách, nổ tung từ chính giữa.
Thân thể cao lớn của Sơn hình trùng co giật dữ dội mấy lần rồi rơi vào trong nước, làm mặt nước như bị nổ tung.
Quý Tác Sơn nhảy lùi về sau, hai chân hơi cong, vững vàng rơi xuống đất.
Uông Hệ Chu vô cùng sợ hãi, mơ hồ phát hiện có điều gì đó không đúng.
Cậu ấy chỉ vào mực nước hồ: “Chị, xem kìa.”
Uông Tiểu Thanh cố nén sợ hãi, dời ánh mắt quái dị đang nhìn Quý Tác Sơn sang mặt hồ, cúi đầu nhìn thì phát hiện mực nước hồ đã giảm xuống gần một mét!
Lúc này La Thiến từ trong nước nhảy ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Dây thừng thép trong tay phải của La Thiến quấn lấy mặt chữ điền đang sùi bọt mép, dây thừng thép bên tay trái thì quấn lấy Triển Nhạn Triều.
Nhìn thấy Quý Tác Sơn trước mặt, La Thiến oán giận trước: “Tại sao không nói sớm cậu sẽ dùng tinh thần lực?! Thiếu chút nữa mình nôn luôn trong cơ giáp rồi!”
Nhưng mà cô ấy chỉ oán trách vậy thôi, xả ra liền sảng khoái, cũng không so đo.
La Thiến chỉ vào mực nước hồ vẫn đang điên cuồng rút xuống rồi nói: “Cậu thật sự nên xuống đó xem một chút…Đáy hồ có một cái động.”
Trì Tiểu Trì bước ra từ cơ giáp, hỏi: “Bao lớn?”
La Thiến lời ít mà ý nhiều: “Lỡ bằng một con Sơn hình trùng thành niên.”
Sự thật rất rõ ràng.
Không biết từ khi nào Trùng tộc đã đào một cái hố, xâm nhập vào sân tập huấn Vết Tích, chúng nó đặt cửa động ở ngay trong cái hồ này của ốc đảo.
Đây là Vết Tích, đều là những thành viên quân đội tương lai vẫn còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Có thể tưởng tượng, nếu một khi hết thảy trùng tộc tiềm tàng nơi này đồng loạt nhào tới thì trong vòng một năm quân đội loài người sẽ tổn thất một nguồn lớn quân nhân ưu tứu.
Mà con Sơn hình trùng này dùng chính thân thể của mình làm thủ thành chặn lại những kẻ địch muốn tấn công.
Nó nằm ở đây đã rất lâu, có lẽ có trùng tộc có lực công kích cực mạnh lẻn vào sân tập huấn, đầu tiên là dùng đất đá che lấp vị trí Sơn hình trùng ẩn nấp, thuận tiện dùng nó để ngăn chặn cửa động, dùng nước ngụy trang, mỗi ngày đi săn một ít rắn hay dê rừng về cho nó ăn. Có thể đoán được điều này dựa vào xương cốt mấy con dê được vùi dưới bùn đất bên dưới đáy sông.
Nhưng mà gần đây tiếp cận kỳ nghỉ hè, số lượng tuần tra viên tăng nhanh, đám trùng tộc cũng không dám dễ dàng đến đây.
Nếu như không phải quá đói bụng thì e rằng Sơn hình trùng sẽ chờ đến khi có đại quân tiến đến mới chịu động.
Cho đến khi tiểu phân đội đồng tâm hiệp lực kéo thi thể con Sơn hình trùng lên, chặn lại cửa động kia thì giám sát viên ở cách khu này gần nhất mới điều khiển trực thăng đến.
Sau khi thăm dò, Lý tham mưu vốn định yêu cầu hoãn lại đợt tập huấn này, nhưng rất nhanh, một nữ phụ trách Alpha đi đến hiện trường, nhìn thấy mấy người đầy dấu vết chiến hỏa, chỉ bình tĩnh tuyên bố, tập huấn tại Vết Tích được tiếp tục.
Lý tham mưu hơi bất an: “Nhưng mà, trùng tộc…”
Nữ alpha bình tĩnh nói: “Lý, đừng quên, chúng ta đang lựa chọn chiến sĩ.”
Cô ta chỉ về phía đám người Quý Tác Sơn: “…Là chiến sĩ giống như vậy.”
Nhưng mà tiếng nói còn chưa dứt thì bỗng dưng hai tiếng gào khóc khàn cả giọng từ một bên vang lên, cắt ngang lời cô ta.
Trì Tiểu Trì nhìn sang, quả nhiên là mặt chữ điền và tóc xịt keo, nước mắt bọn họ rơi như mưa, khẩn cầu rút lui khỏi đợt tập huấn.
Nữ Alpha hơi thất vọng: “…Mà không phải người như thế.”
Triển Nhạn Triều thật vất vả mới tìm được tổ đội, vậy mà tổ đội đã bị giải tán, nhưng rốt cục cậu ấy vẫn không đi chung với đám người Quý Tác Sơn.
Trước khi đi, cậu ta nhìn Quý Tác Sơn thật sâu.
Cách bốn lớp thủy tinh thật dày, cảm giác vẫn chưa đủ khắc sâu, chỉ có ở gần trong gang tấc thì Triển Nhạn Triều mới hiểu được trong cơ thể của Quý Tác Sơn ẩn giấu năng lượng khổng lồ như thế nào.
…Trước đây mình đã có được một báu vật quý giá như thế nào?
Triển Nhạn Triều không dám nghĩ tiếp, cậu ấy sợ nếu nghĩ tiếp nữa thì chính mình sẽ nổi điên mất.
Sáu giờ sáng, tổng bộ phát tới tin tức chỉ thị, truyền đến tai nghe của mỗi thành viên tham gia tập huấn.
“Trước 24 giờ tối nay, mỗi đội phải hợp tác gϊếŧ chết ba con trùng tộc. Mỗi người cần tìm tới một khối kim loại dẻo. Đây là nhiệm vụ hôm nay.”
Không có bất kỳ dây dưa hay dài dòng nào, quân đội tuyên bố chiến tranh của đám người trẻ tuổi này bắt đầu.
Mà đám người Quý Tác Sơn đã đánh qua một trận ác liệt, vì vậy gặp phải cái gì cũng không còn sợ hãi.
Vận khí của bọn họ không tệ, chưa tới tám giờ sáng đã tìm thấy hai con trùng tộc còn lại, căn bản không tính là gì so với con Sơn hình trùng kia.
Nhưng mà khi tìm kim loại dẻo thì mấy người bọn họ lại gặp phải vấn đề.
Bất đắc dĩ, Trì Tiểu Trì nói: “Phân công nhau hành động đi. Đêm nay chúng ta sẽ tụ họp tại tọa độ (22,125) ở khu B12. Ai đến trước thì bắn ba phát pháo hoa điện tử.”
Sau chiến dịch, Trì Tiểu Trì vô hình trung trở thành trung tâm của đội ngũ, sau khi ra chỉ thị thì hai chị em nhà họ Uông liền gật đầu, quay lưng rời khỏi La Thiến và Trì Tiểu Trì.
Mãi đến tận bốn giờ chiều, Trì Tiểu Trì và La Thiến vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc ba giờ, tại tọa độ ước hẹn, hai chị em nhà họ Uông đã thả ra pháo hoa.
La Thiến khó nén mà ghét bỏ: “Quý, vận may của cậu kém quá. Chúng ta cũng tách ra đi.”
Trì Tiểu Trì: “…Ừm.”
Cho nên hai người bọn họ cũng chia nhau hành động.
Bởi vì tinh thần lực bị tổn hao không ít cho nên Quý Tác Sơn đã ngủ thiếp trong thân thể.
Trì Tiểu Trì chắp tay sau lưng đi dọc theo một chỗ phế tích, nỗ lực tìm khung ảnh hoặc lọ hoa được chế tác bằng kim loại dẻo, tìm một hồi lâu thì cậu liền rời khỏi thành thị, tìm được một hồ nước nhỏ, dùng máy dò tìm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Thấy sắc trời sắp sụp tối, cậu liền bắt một con cá từ trong hồ lên, dự định lấp đầy bụng trước rồi lại tính tiếp.
Khi không khí nôn nóng dần dần bị đẩy lùi, tiếng lửa tí tách vang lên, Trì Tiểu Trì mới suy tư rồi cười với 061: “Thầy Lục, dường như đã rất lâu rồi tôi và anh chưa được ở riêng với nhau thì phải.”