Lần thứ năm tiến vào thế giới nhiệm vụ, Tống Thuần Dương đi tới thế giới bóng ma, vì bọc hậu cho hai người Viên Bản Thiện nên Tống Thuần Dương bị một cái bóng bắt lấy cổ chân, suýt nữa kéo vào trong vách tường, nếu không phải vừa lúc hết giờ thì e rằng cậu ấy đã biến thành bức ảnh treo trên tường.
Vì thế Hề Lâu vẫn luôn thận trọng bình tĩnh liền nổi nóng phát cáu, anh ấy mắng Tống Thuần Dương liên tục từ chỗ nhiệm vụ đến khi lên xe trở về nội thành.
Tống Thuần Dương bị mắng đến lệ nóng dâng trào, còn không quên cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi nhiều.”
Hề Lâu giận dữ nói: “Cậu xin lỗi tôi làm gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hề Lâu cũng cảm thấy chính mình không đúng.
Đúng vậy, cho dù Tống Thuần Dương chết đi thì cũng là cậu ấy tự vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình, liên quan gì đến anh?
“Anh là bạn của tôi mà.” Tống Thuần Dương nói tiếp, “Tôi đã bảo đảm sẽ để anh có thân thể. Sau này trừ phi là vì lão Viên thì tôi sẽ không mạo hiểm nữa. Chờ anh có thân thể, lúc đó anh đến tìm tôi, tôi nướng bánh ngọt cho anh ăn!”
Hề Lâu nhất thời không biết nên nói cái gì: “Cậu…Không sợ chết? Không sợ bị lãng quên sao?”
Tống Thuần Dương nhỏ giọng nói: “…Tôi thà rằng là tôi bị lãng quên, chứ không muốn quên anh ấy.”
Hề Lâu cảm thấy trái tim khẽ động, lộ ra mùi vị không thể diễn tả là chua hay đắng.
Mà trong nháy mắt anh ấy liền cảm thấy bản thân mình điên rồi, sờ sờ trán và mặt của mình, phát hiện nhiệt độ có chút cao, có lẽ là do CPU hoạt động quá tải, đầu óc bị cháy hỏng rồi, vì vậy không lên tiếng nữa.
Sau khi Tống Thuần Dương vượt qua nhiệm vụ thứ sáu cũng có thể xem là lão làng, dần dần có tiếng tăm trong giới.
Những người làm nhiệm vụ có tham gia diễn đàn, mà có được một đồng đội với cặp mắt âm dương trong thế giới bách quỷ dạ hành mang ý nghĩa thế nào thì mọi người cũng đều hiểu rõ.
Trong diễn đàn bắt đầu có bài đăng tìm kiếm Tống Thuần Dương nhưng bởi vì Tống Thuần Dương đã có kinh nghiệm cho nên dùng tên giả, lập tài khoản ảo, hơn nữa vì giấu tài mà thường đóng vai người mù, mang cặp kính mát, mỗi lần đều dựa vào Quan Xảo Xảo và Viên Bản Thiện, thể hiện dáng vẻ nhu nhược bất lực, bởi vậy mọi người không nhận ra đôi mắt đặc trưng hai màu của cậu ấy, muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Giữa mùa đông, Tống Thuần Dương ôm đồ sưởi ấm tay, lướt các chủ đề trên diễn đàn đến quên cả trời đất.
Viên Bản Thiện cũng tới xem, khen cậu ấy: “Em thật sự là bảo bối nha.”
Tống Thuần Dương vui rạo rực nói: “Em cũng cảm thấy vậy, em thật sự là một bảo bối lớn đó.”
Nói xong, Tống Thuần Dương giống như con mèo nhỏ nhảy vào lòng của Viên Bản Thiện: “Anh phải cưng chiều em nhiều hơn nha.”
Viên Bản Thiện dùng mũi cọ mũi cậu ấy, cười nói: “Nếu như anh không cưng chiều em thì sao?”
Tống Thuần Dương che mắt lại: “Vậy em sẽ không cho anh dùng đôi mắt của mình. Em đi tìm người khác lập đội.”
Nói xong, cậu khẽ mở ra một khe hở ngón tay, trùng hợp bắt được vẻ cứng ngắc chợt thoáng hiện rồi biến mất ngay trên mặt Viên Bản Thiện.
Tống Thuần Dương ôm cổ anh ta: “Sao vậy? Em đùa thôi mà, anh đừng giận.”
Viên Bản Thiện nhanh chóng nở nụ cười: “Anh biết mà. Đương nhiên anh biết là em đang đùa.”
Nhưng anh ta cũng vội vàng bổ sung: “Cuối cùng chúng ta vẫn phải tách ra—–Anh thấy có chủ đề bảo là nhiệm vụ thứ mười sẽ tách tất cả mọi người ra.”
Tống Thuần Dương chớp mắt: “Lừa người ta chứ gì. Em nghe nói số người vượt qua nhiệm vụ thứ mười đã ít lại càng ít, làm sao có thể ra cho ra kết luận ‘Tất cả mọi người sẽ tách ra’ được. Nói không chừng người mở chủ đề còn chưa từng trải qua nhiệm vụ thứ mười nữa đấy.”
Nói xong, cậu dựa sát vào lòng của Viên Bản Thiện, nói: “Em sẽ không rời xa anh đâu. Anh yên tâm đi.”
Viên Bản Thiện không lên tiếng, chỉ hôn lên mắt của Tống Thuần Dương.
Chuyện này chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn trong cuộc sống của bọn họ, rất nhanh bọn họ đã đến nhiệm vụ thứ bảy.
Khi làm nhiệm vụ thứ bảy, bọn họ tiến vào một thư viện quỷ quái, họ được yêu cầu giúp người thủ thư sắp xếp một lô sách, liệt kê sách và chỉnh lý nội dung trong vòng bảy ngày, mà trong nhóm sách liệt kê có quỷ ẩn nấp trong đó, sơ ý một chút có thể sẽ bị trang sách nuốt chửng, nhai thành từng mảnh vụn.
Theo lẽ thường bọn họ phải tiến hành điều tra, căn cứ tình huống thương vong mà tổng kết quy luật những cuốn sách có quỷ, do đó có thể tránh được đại nạn.
Trong tình huống này, đôi mắt âm dương của Tống Thuần Dương quả thật có công hiệu như bug.
Cậu ấy có thể thoải mái nhận ra trong quyển sách kia có quỷ, nhưng vẫn phải giả dạng làm người mù, nhu nhược để cho Viên Bản Thiện chọn sách và lật sách cho mình.
Ngoại trừ Quan Xảo Xảo hiểu rõ tình huống này thì rất nhiều người làm nhiệm vụ đều cho Viên Bản Thiện một ánh mắt đồng tình.
Viên Bản Thiện cũng quen với việc cô dâu nhỏ nhà mình nghiện diễn xuất, chọn hai quyển sách vô hại cho cậu ấy “xem”.
Nhưng mà Tống Thuần Dương diễn không đến nơi đến chốn.
Khi có một người cầm lấy một quyển sách có quỷ, Tống Thuần Dương không để ý đến lời khuyên bảo của Viên Bản Thiện, tiến lên nói cho người nọ biết trong quyển sách kia có quỷ.
Người kia ban đầu cũng không tin, cho đến khi Tống Thuần Dương tháo xuống mắt kính, lộ ra đôi mắt kỳ lạ với hai màu hổ phách và xanh thẳm.
Có Tống Thuần Dương, nhiệm vụ lần này hoàn thành vô cùng thoải mái.
Mọi người gặm hạt dưa xem sách, vô tri vô giác chỉnh lý xong cả một chồng sách.
Cuối cùng Tống Thuần Dương tổng kết quy luận xuất hiện của ác quỷ, đi lật tư liệu để đọc, biết được con quỷ này từng là một thiếu nữ bị một gã thủ thư tại thư viện này cưỡng bức rồi bóp cổ đến chết, cô ấy bị mù hai mắt, lòng tràn đầy thù hận, khi cô ấy còn sống từng mượn đọc những truyện xuyên sách, khát vọng có thể gϊếŧ chết tên thủ thư kia.
Ngày rời khỏi nhiệm vụ, Tống Thuần Dương lặng lẽ đem quyển sách mà cô ấy ẩn nấp bỏ lên bàn làm việc của tên thủ thư.
Trong nhiệm vụ thứ bảy với tỷ lệ tử vong cực cao, đám người chấp hành nhiệm vụ cùng Tống Thuần Dương đều được bảo toàn mạng sống.
Khi trở về thế giới hiện thực, lúc từng người tách ra, Tống Thuần Dương bày tỏ nguyện vọng không muốn mình bị quấy rầy, mà những người có thể sống đến thế giới thứ bảy đều là tinh anh, biết Tống Thuần Dương giúp bọn họ cũng là vì tình cảm, cũng không phải bổn phận, huống hồ đôi mắt ở trên thân của người ta, bọn họ không có cách nào cưỡng ép Tống Thuần Dương giúp bọn họ.
Tống Thuần Dương cũng không sợ hãi như mấy thế giới trước, khi quay lại trên xe còn vui vẻ nói với Hề Lâu: “Tôi phá kỷ lục nha, phá kỷ lục nha!”
Hề Lâu: “Cậu phá cái gì?”
“Qua bảy thế giới đó.” Tống Thuần Dương cười, “Chẳng phải anh đã nói anh dẫn dắt ký chủ nhiều nhất là qua bảy thế giới đó sao? Tôi qua bảy thế giới rồi! Sắp tới chính là thế giới thứ tám! Anh sắp có thân thể rồi nha!”
Không thể không nói Tống Thuần Dương cười rất có sức cuốn hút, lúm đồng tiền nhỏ vừa sâu lại vừa mềm, khóe môi của Hề Lâu cũng cùng cậu ấy nhếch lên thật cao.
…Thật muốn sờ lúm đồng tiền của cậu ấy.
Trong khi đó Viên Bản Thiện lại không bị cảm xúc của Tống Thuần Dương ảnh hưởng, anh ta nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh lái xe, bên phải túi quần hơi nhô lên, cất giấu một trang sách xé ra từ một quyển sách trong thư viện.
Lúc đó không ai nghĩ tới ở thế giới nhiệm vụ thứ tám sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi trở về, có một quãng thời gian rất dài không có nhiệm vụ tiếp theo. Tống Thuần Dương cũng vui vẻ vì được nhàn nhã, mỗi ngày đi làm, về nhà giặt quần áo nấu cơm, khẽ hát, cùng Hề Lâu tán gẫu trò chuyện.
Cậu hy vọng ngày tháng như vậy kéo dài thêm nữa, thế nhưng khi cậu kéo xuống một tờ lịch tượng trưng “Bình an vô sự” thì Hề Lâu lại mở miệng: “Nhiệm vụ thứ tám đến rồi.”
Lần này thông tin nhắc nhở địa điểm là ở một pháo đài cổ tại vùng ngoại ô gần thành phố, nhiệm vụ là “Đóng vai nhân vật”.
Trong pháo đài cổ có một đoàn phim đang quay phim ma, sau khi bọn họ tiến vào thế giới nhiệm vụ thì từng người sẽ tiếp nhận nhân vật trong đoàn phim, yêu cầu mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể thoát vai diễn.
Về phần hậu quả của việc “thoát vai” sẽ như thế nào thì nhiệm vụ không nói thẳng, nhưng nhất định không phải chuyện gì vui vẻ.
Thời gian nhiệm vụ là nửa tháng, có thể xem là lâu nhất trong những lần làm nhiệm vụ.
Nhưng mà cho dù vượt qua bao lâu trong thế giới nhiệm vụ thì ở thế giới hiện thực cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Nghe đến nhiệm vụ, phản ứng đầu tiên của Tống Thuần Dương là: “Kế bên thành phố? Chúng ta phải tự bỏ tiền lộ phí nữa hả?”
Hề Lâu: “…” Cái tên thần giữ của này.
Ngoài miệng Tống Thuần Dương quan tâm đến tiền bạc nhưng trên thực tế lại đi chuẩn bị rất nhiều, cả ngày cầm quyển “Công việc của một diễn viên” mà gặm.
Viên Bản Thiện là bác sĩ, công tác bận rộn, cậu nên làm thay bài tập cho anh ấy.
Vì để tránh cho việc bất trắc đến muộn, bọn họ chuẩn bị đến vùng ngoại ô sớm một ngày.
Ngay buổi tối sắp xuất phát, Tống Thuần Dương đã sớm xin nghỉ hai ngày, mua ba tấm vé tàu cao tốc hai chiều.
Cậu có lòng tin sẽ mang cả Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo quay về.
Cậu về đến nhà, dự định làm một bữa tiệc lớn cho Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo trước khi đi, sau khi về tới thì cảm thấy bụng không thoải mái cho lắm, thấy cửa phòng vệ sinh khép hờ, liền dự định đi nhà xí trước.
Ai ngờ vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Quan Xảo Xảo đang đưa lưng về phía cửa để thay váy, dây kéo phía sau lưng chưa kéo lên làm lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Tống Thuần Dương la lên một tiếng rồi lập tức che cửa lại: “Xin lỗi xin lỗi!”
Quan Xảo Xảo thì rất hào phóng, ở bên trong cười to: “Tiểu Tống, chúng ta thân quen như vậy, anh đừng để trong lòng.”
Tống Thuần Dương im lặng dựa vào vách cửa, sắc mặt không được ổn cho lắm.
Đôi mắt của cậu ấy thật sự quá tốt. Vừa nãy đi vào cậu rõ ràng nhìn thấy sau lưng của Quan Xảo Xảo.
Qua mỗi một thế giới, dấu ấn sau lưng bọn họ đều sẽ phai nhạt, nhưng sẽ không hoàn toàn biến mất.
…Dấu ấn thứ hai trên lưng của Quan Xảo Xảo và dấu ấn thứ nhất của Viên Bản Thiện đều có hình dạng là một quyển sách, giống nhau như đúc.
Tống Thuần Dương biết rõ dấu ấn ở mỗi thế giới đều khác nhau.
Thí dụ như bọn họ đi qua thế giới thứ bảy có liên quan đến sách, nhưng dấu ấn ở thế giới thứ bảy không phải là một quyển sách mà là một tấm thẻ thư viện để mượn sách.
Tống Thuần Dương đột nhiên hoảng loạn.
Trong trí nhớ của cậu, lần đầu tiên Quan Xảo Xảo và Viên Bản Thiện gặp mặt, hai người đều tỏ ra không quen biết nhau, còn cần Tống Thuần Dương phải giới thiệu.
Thế nhưng…tại sao bọn họ lại có một dấu ấn giống nhau như vậy?
Ngồi trên tàu cao tốc đi pháo đài cổ, Tống Thuần Dương vẫn luôn hoảng hốt.
Vì thế Hề Lâu vẫn luôn thận trọng bình tĩnh liền nổi nóng phát cáu, anh ấy mắng Tống Thuần Dương liên tục từ chỗ nhiệm vụ đến khi lên xe trở về nội thành.
Tống Thuần Dương bị mắng đến lệ nóng dâng trào, còn không quên cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi nhiều.”
Hề Lâu giận dữ nói: “Cậu xin lỗi tôi làm gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hề Lâu cũng cảm thấy chính mình không đúng.
Đúng vậy, cho dù Tống Thuần Dương chết đi thì cũng là cậu ấy tự vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình, liên quan gì đến anh?
“Anh là bạn của tôi mà.” Tống Thuần Dương nói tiếp, “Tôi đã bảo đảm sẽ để anh có thân thể. Sau này trừ phi là vì lão Viên thì tôi sẽ không mạo hiểm nữa. Chờ anh có thân thể, lúc đó anh đến tìm tôi, tôi nướng bánh ngọt cho anh ăn!”
Hề Lâu nhất thời không biết nên nói cái gì: “Cậu…Không sợ chết? Không sợ bị lãng quên sao?”
Tống Thuần Dương nhỏ giọng nói: “…Tôi thà rằng là tôi bị lãng quên, chứ không muốn quên anh ấy.”
Hề Lâu cảm thấy trái tim khẽ động, lộ ra mùi vị không thể diễn tả là chua hay đắng.
Mà trong nháy mắt anh ấy liền cảm thấy bản thân mình điên rồi, sờ sờ trán và mặt của mình, phát hiện nhiệt độ có chút cao, có lẽ là do CPU hoạt động quá tải, đầu óc bị cháy hỏng rồi, vì vậy không lên tiếng nữa.
Sau khi Tống Thuần Dương vượt qua nhiệm vụ thứ sáu cũng có thể xem là lão làng, dần dần có tiếng tăm trong giới.
Những người làm nhiệm vụ có tham gia diễn đàn, mà có được một đồng đội với cặp mắt âm dương trong thế giới bách quỷ dạ hành mang ý nghĩa thế nào thì mọi người cũng đều hiểu rõ.
Trong diễn đàn bắt đầu có bài đăng tìm kiếm Tống Thuần Dương nhưng bởi vì Tống Thuần Dương đã có kinh nghiệm cho nên dùng tên giả, lập tài khoản ảo, hơn nữa vì giấu tài mà thường đóng vai người mù, mang cặp kính mát, mỗi lần đều dựa vào Quan Xảo Xảo và Viên Bản Thiện, thể hiện dáng vẻ nhu nhược bất lực, bởi vậy mọi người không nhận ra đôi mắt đặc trưng hai màu của cậu ấy, muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Giữa mùa đông, Tống Thuần Dương ôm đồ sưởi ấm tay, lướt các chủ đề trên diễn đàn đến quên cả trời đất.
Viên Bản Thiện cũng tới xem, khen cậu ấy: “Em thật sự là bảo bối nha.”
Tống Thuần Dương vui rạo rực nói: “Em cũng cảm thấy vậy, em thật sự là một bảo bối lớn đó.”
Nói xong, Tống Thuần Dương giống như con mèo nhỏ nhảy vào lòng của Viên Bản Thiện: “Anh phải cưng chiều em nhiều hơn nha.”
Viên Bản Thiện dùng mũi cọ mũi cậu ấy, cười nói: “Nếu như anh không cưng chiều em thì sao?”
Tống Thuần Dương che mắt lại: “Vậy em sẽ không cho anh dùng đôi mắt của mình. Em đi tìm người khác lập đội.”
Nói xong, cậu khẽ mở ra một khe hở ngón tay, trùng hợp bắt được vẻ cứng ngắc chợt thoáng hiện rồi biến mất ngay trên mặt Viên Bản Thiện.
Tống Thuần Dương ôm cổ anh ta: “Sao vậy? Em đùa thôi mà, anh đừng giận.”
Viên Bản Thiện nhanh chóng nở nụ cười: “Anh biết mà. Đương nhiên anh biết là em đang đùa.”
Nhưng anh ta cũng vội vàng bổ sung: “Cuối cùng chúng ta vẫn phải tách ra—–Anh thấy có chủ đề bảo là nhiệm vụ thứ mười sẽ tách tất cả mọi người ra.”
Tống Thuần Dương chớp mắt: “Lừa người ta chứ gì. Em nghe nói số người vượt qua nhiệm vụ thứ mười đã ít lại càng ít, làm sao có thể ra cho ra kết luận ‘Tất cả mọi người sẽ tách ra’ được. Nói không chừng người mở chủ đề còn chưa từng trải qua nhiệm vụ thứ mười nữa đấy.”
Nói xong, cậu dựa sát vào lòng của Viên Bản Thiện, nói: “Em sẽ không rời xa anh đâu. Anh yên tâm đi.”
Viên Bản Thiện không lên tiếng, chỉ hôn lên mắt của Tống Thuần Dương.
Chuyện này chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn trong cuộc sống của bọn họ, rất nhanh bọn họ đã đến nhiệm vụ thứ bảy.
Khi làm nhiệm vụ thứ bảy, bọn họ tiến vào một thư viện quỷ quái, họ được yêu cầu giúp người thủ thư sắp xếp một lô sách, liệt kê sách và chỉnh lý nội dung trong vòng bảy ngày, mà trong nhóm sách liệt kê có quỷ ẩn nấp trong đó, sơ ý một chút có thể sẽ bị trang sách nuốt chửng, nhai thành từng mảnh vụn.
Theo lẽ thường bọn họ phải tiến hành điều tra, căn cứ tình huống thương vong mà tổng kết quy luật những cuốn sách có quỷ, do đó có thể tránh được đại nạn.
Trong tình huống này, đôi mắt âm dương của Tống Thuần Dương quả thật có công hiệu như bug.
Cậu ấy có thể thoải mái nhận ra trong quyển sách kia có quỷ, nhưng vẫn phải giả dạng làm người mù, nhu nhược để cho Viên Bản Thiện chọn sách và lật sách cho mình.
Ngoại trừ Quan Xảo Xảo hiểu rõ tình huống này thì rất nhiều người làm nhiệm vụ đều cho Viên Bản Thiện một ánh mắt đồng tình.
Viên Bản Thiện cũng quen với việc cô dâu nhỏ nhà mình nghiện diễn xuất, chọn hai quyển sách vô hại cho cậu ấy “xem”.
Nhưng mà Tống Thuần Dương diễn không đến nơi đến chốn.
Khi có một người cầm lấy một quyển sách có quỷ, Tống Thuần Dương không để ý đến lời khuyên bảo của Viên Bản Thiện, tiến lên nói cho người nọ biết trong quyển sách kia có quỷ.
Người kia ban đầu cũng không tin, cho đến khi Tống Thuần Dương tháo xuống mắt kính, lộ ra đôi mắt kỳ lạ với hai màu hổ phách và xanh thẳm.
Có Tống Thuần Dương, nhiệm vụ lần này hoàn thành vô cùng thoải mái.
Mọi người gặm hạt dưa xem sách, vô tri vô giác chỉnh lý xong cả một chồng sách.
Cuối cùng Tống Thuần Dương tổng kết quy luận xuất hiện của ác quỷ, đi lật tư liệu để đọc, biết được con quỷ này từng là một thiếu nữ bị một gã thủ thư tại thư viện này cưỡng bức rồi bóp cổ đến chết, cô ấy bị mù hai mắt, lòng tràn đầy thù hận, khi cô ấy còn sống từng mượn đọc những truyện xuyên sách, khát vọng có thể gϊếŧ chết tên thủ thư kia.
Ngày rời khỏi nhiệm vụ, Tống Thuần Dương lặng lẽ đem quyển sách mà cô ấy ẩn nấp bỏ lên bàn làm việc của tên thủ thư.
Trong nhiệm vụ thứ bảy với tỷ lệ tử vong cực cao, đám người chấp hành nhiệm vụ cùng Tống Thuần Dương đều được bảo toàn mạng sống.
Khi trở về thế giới hiện thực, lúc từng người tách ra, Tống Thuần Dương bày tỏ nguyện vọng không muốn mình bị quấy rầy, mà những người có thể sống đến thế giới thứ bảy đều là tinh anh, biết Tống Thuần Dương giúp bọn họ cũng là vì tình cảm, cũng không phải bổn phận, huống hồ đôi mắt ở trên thân của người ta, bọn họ không có cách nào cưỡng ép Tống Thuần Dương giúp bọn họ.
Tống Thuần Dương cũng không sợ hãi như mấy thế giới trước, khi quay lại trên xe còn vui vẻ nói với Hề Lâu: “Tôi phá kỷ lục nha, phá kỷ lục nha!”
Hề Lâu: “Cậu phá cái gì?”
“Qua bảy thế giới đó.” Tống Thuần Dương cười, “Chẳng phải anh đã nói anh dẫn dắt ký chủ nhiều nhất là qua bảy thế giới đó sao? Tôi qua bảy thế giới rồi! Sắp tới chính là thế giới thứ tám! Anh sắp có thân thể rồi nha!”
Không thể không nói Tống Thuần Dương cười rất có sức cuốn hút, lúm đồng tiền nhỏ vừa sâu lại vừa mềm, khóe môi của Hề Lâu cũng cùng cậu ấy nhếch lên thật cao.
…Thật muốn sờ lúm đồng tiền của cậu ấy.
Trong khi đó Viên Bản Thiện lại không bị cảm xúc của Tống Thuần Dương ảnh hưởng, anh ta nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh lái xe, bên phải túi quần hơi nhô lên, cất giấu một trang sách xé ra từ một quyển sách trong thư viện.
Lúc đó không ai nghĩ tới ở thế giới nhiệm vụ thứ tám sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi trở về, có một quãng thời gian rất dài không có nhiệm vụ tiếp theo. Tống Thuần Dương cũng vui vẻ vì được nhàn nhã, mỗi ngày đi làm, về nhà giặt quần áo nấu cơm, khẽ hát, cùng Hề Lâu tán gẫu trò chuyện.
Cậu hy vọng ngày tháng như vậy kéo dài thêm nữa, thế nhưng khi cậu kéo xuống một tờ lịch tượng trưng “Bình an vô sự” thì Hề Lâu lại mở miệng: “Nhiệm vụ thứ tám đến rồi.”
Lần này thông tin nhắc nhở địa điểm là ở một pháo đài cổ tại vùng ngoại ô gần thành phố, nhiệm vụ là “Đóng vai nhân vật”.
Trong pháo đài cổ có một đoàn phim đang quay phim ma, sau khi bọn họ tiến vào thế giới nhiệm vụ thì từng người sẽ tiếp nhận nhân vật trong đoàn phim, yêu cầu mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể thoát vai diễn.
Về phần hậu quả của việc “thoát vai” sẽ như thế nào thì nhiệm vụ không nói thẳng, nhưng nhất định không phải chuyện gì vui vẻ.
Thời gian nhiệm vụ là nửa tháng, có thể xem là lâu nhất trong những lần làm nhiệm vụ.
Nhưng mà cho dù vượt qua bao lâu trong thế giới nhiệm vụ thì ở thế giới hiện thực cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Nghe đến nhiệm vụ, phản ứng đầu tiên của Tống Thuần Dương là: “Kế bên thành phố? Chúng ta phải tự bỏ tiền lộ phí nữa hả?”
Hề Lâu: “…” Cái tên thần giữ của này.
Ngoài miệng Tống Thuần Dương quan tâm đến tiền bạc nhưng trên thực tế lại đi chuẩn bị rất nhiều, cả ngày cầm quyển “Công việc của một diễn viên” mà gặm.
Viên Bản Thiện là bác sĩ, công tác bận rộn, cậu nên làm thay bài tập cho anh ấy.
Vì để tránh cho việc bất trắc đến muộn, bọn họ chuẩn bị đến vùng ngoại ô sớm một ngày.
Ngay buổi tối sắp xuất phát, Tống Thuần Dương đã sớm xin nghỉ hai ngày, mua ba tấm vé tàu cao tốc hai chiều.
Cậu có lòng tin sẽ mang cả Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo quay về.
Cậu về đến nhà, dự định làm một bữa tiệc lớn cho Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo trước khi đi, sau khi về tới thì cảm thấy bụng không thoải mái cho lắm, thấy cửa phòng vệ sinh khép hờ, liền dự định đi nhà xí trước.
Ai ngờ vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Quan Xảo Xảo đang đưa lưng về phía cửa để thay váy, dây kéo phía sau lưng chưa kéo lên làm lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Tống Thuần Dương la lên một tiếng rồi lập tức che cửa lại: “Xin lỗi xin lỗi!”
Quan Xảo Xảo thì rất hào phóng, ở bên trong cười to: “Tiểu Tống, chúng ta thân quen như vậy, anh đừng để trong lòng.”
Tống Thuần Dương im lặng dựa vào vách cửa, sắc mặt không được ổn cho lắm.
Đôi mắt của cậu ấy thật sự quá tốt. Vừa nãy đi vào cậu rõ ràng nhìn thấy sau lưng của Quan Xảo Xảo.
Qua mỗi một thế giới, dấu ấn sau lưng bọn họ đều sẽ phai nhạt, nhưng sẽ không hoàn toàn biến mất.
…Dấu ấn thứ hai trên lưng của Quan Xảo Xảo và dấu ấn thứ nhất của Viên Bản Thiện đều có hình dạng là một quyển sách, giống nhau như đúc.
Tống Thuần Dương biết rõ dấu ấn ở mỗi thế giới đều khác nhau.
Thí dụ như bọn họ đi qua thế giới thứ bảy có liên quan đến sách, nhưng dấu ấn ở thế giới thứ bảy không phải là một quyển sách mà là một tấm thẻ thư viện để mượn sách.
Tống Thuần Dương đột nhiên hoảng loạn.
Trong trí nhớ của cậu, lần đầu tiên Quan Xảo Xảo và Viên Bản Thiện gặp mặt, hai người đều tỏ ra không quen biết nhau, còn cần Tống Thuần Dương phải giới thiệu.
Thế nhưng…tại sao bọn họ lại có một dấu ấn giống nhau như vậy?
Ngồi trên tàu cao tốc đi pháo đài cổ, Tống Thuần Dương vẫn luôn hoảng hốt.