Chương 18: Vải bông
Trên đường trở về phủ, ta ngồi trong xe, có chút sợ run.
Ta vẫn cảm thấy chuyện Ngụy Đàm và Từ hậu chưa kết thúc, nhưng đây chỉ là ý nghĩ, hư vô mờ mịt. Mới vừa thấy hai người kia gặp gỡ, ta mới thật sự ý thức được thật sự bọn họ như thế.
Về phần ta, trong lòng ta không thể nói không thèm để ý, Ngụy Đàm là phu quân của ta nhưng chàng đã nói rõ với ta, hôn sự này vốn là tạm thích ứng, hiện tại ta có thể đi thoải mái.
Ta và chàng chưa thực sự là phu thê.
Hết thảy vì Từ hậu.
Ta nhắm mắt, tự nói với mình, những chuyện này ta đã sớm nghĩ đến, hôm nay bất quá chứng thực thôi…
Lúc này, bỗng nhiên xe ngựa phanh lại, ta bị nghiêng một chút.
Phía ngoài một trận âm thanh ồn ào, ta từ cửa xe nói vọng ra: “Chuyện gì?”
“Phu nhân,” A Nguyên ở ngoài nói, “Tửu quán phía trước có một hán tử bị say, đang chặn đường.”
Ta nhìn ra phía ngoài, thấy trước một tửu quán, một người đã say rượu, đang xô đẩy cùng mấy người. Thanh âm la hét ầm ĩ, tựa hồ người trong quán đang chửi hán tử uống say không chịu trả tiền.
Mặt đường không rộng rãi, ta đang định phân phó phu xe đổi đường, đột nhiên cảm giác hán tử say kia có chút quen mắt. Đẩy rèm ra chăm chú nhìn lại, quả nhiên, người nọ thân hình cao gầy, không phải Công Dương Quế thì là ai?
Ven đường người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, đã có người hô to muốn đi gọi quan phủ, nhốt hán tử say vào trong lao.
Ta không nghĩ nhiều, lấy chút tiền từ trong áo ra, bảo A Nguyên đưa cho tửu quán.
Người trong tửu quán nhận được tiền, quay vào trong. Đám người lập tức giải tán, lưu lại Công Dương Quế nằm trên mặt đất, trong miệng hùng hùng hổ hổ, mơ hồ không rõ.
“Phu nhân, làm thế nào cho phải?” A Nguyên hỏi ta.
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Đỡ dậy, không phải nhà ngươi ở gần đây? Tạm thời đỡ Công Dương công tử về đấy.”
A Nguyên ngẩn người, gật đầu, sau đó chỉ huy gia nhân dìu Công Dương Quế đang bất tỉnh nhân sự dậy.
Chuyện này giao cho A Nguyên, không bao lâu ta cũng ném ra sau gáy.
Đại quân chinh phạt rốt cuộc đã xuất phát, phụ tử Ngụy Giác phải rời khỏi Ung Đô.
Mặc dù Quách phu nhân nói khóc lóc là điềm xấu, lúc tiễn đưa phải hoan hoan hỉ hỉ. Nhưng chúng phụ nhân Ngụy phủ mặt mày vẫn lo lắng, nói lý ra, Chu thị và Vương thị thở dài thở ngắn.
Ngụy Đàm không quay lại Ngụy phủ, lần cuối ta nhìn thấy chàng chính là lúc tiễn đưa trên cổng thành. Rất không đúng dịp, ta đứng ở chỗ giống như lúc nghênh đón chàng trở về thành.
Ngày xuất quân, thiên tử tự mình ban thưởng rượu ở hoàng cung, Ngụy Giác ở ngoài thành, đứng trên bục cao, tuyên thệ trước khi xuất quân, cổ nhạc trỗi lên, so với lúc trở về thành càng thêm khí thế. Nhưng trên mặt gia quyến Ngụy thị hoàn toàn không có vẻ mừng rỡ, Ngụy Tập luôn nói nhiều cũng trở nên trầm mặc giống Ngụy An, Chu thị và Vương thị lau nước mắt, Quách phu nhân thoa phấn dầy trên mặt nhưng vẫn thấy được sắc mặt khó coi.
Người xem náo nhiệt và người tiễn đưa chật như nêm, ta nhìn Ngụy Đàm mặc thiết y, cưỡi ngựa đi qua cổng. Phía sau chàng, cờ đen của Ngụy thị bay phấp phới, từ đầu đến cuối, chàng không liếc mắt nhìn lên phía cổng thành.
Ta đưa mắt nhìn chàng rời đi, nghĩ thầm, nếu như chuyện sẽ như ngày hôm đó nói, đây có lẽ là lần cuối cùng mình nhìn thấy Ngụy Đàm. Cẩn thận suy nghĩ một chút, Ngụy Đàm đối tốt với ta một cách khó tin. Ta muốn nói cám ơn, nhưng một vị phụ nhân xông vào doanh trại cũng không tốt, nên chờ Ngụy Đàm trở về Ngụy phủ sẽ nói tạ ơn.
Không ngờ, chàng nói đi là đi, chưa từng trở lại.
Sau khi Ngụy Giác xuất chinh, trong Ngụy phủ rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
So với lúc trước, trên mặt mọi người nhiều hơn chút sầu lo. Ngày ngày Quách phu nhân đều thành tâm cúng bái, ba ngày hai lần đi miếu dâng hương.
So với trong phủ khẩn trương, lợi nhuận mà Lý Thượng buôn bán được quả thực làm lòng ta nở hoa. Vì triều đình tổ chức thết đãi quân, ông thu mua được thịt số lượng lớn, toàn bộ chế thành nem trộn thính. Sau khi đại quân xuất chinh, hàng hóa trên phố tiêu điều, giá tiền thịt tăng lên không chỉ gấp mười lần, nem trộn thính trong tay Lý Thượng chính là hàng hiếm.
Ông làm việc vô cùng cẩn thận, không phô trương, nhanh chóng bán cho mấy thương nhân bán thịt trong thành, tiền nong rõ ràng, hàng trữ trống rỗng sau một đêm.
Chuyện này Lý Thượng xử lý rất khá. Dù sao cũng là lúc chiến loạn, Ung Đô Kinh Triệu phủ vì muốn ổn định dân tâm, quản rất nghiêm các khu phố giao dịch. Mặc dù giá thịt tăng rất nhiều, nhưng có một số thương nhân trữ hàng nâng giá bị Kinh Triệu phủ tịch thu tiền phi pháp, cũng may Lý Thượng xuất thủ kịp thời, chẳng những không bị phạt, còn kiếm được năm, sáu vạn tiền lời.
Số tền rơi vào tay chúng ta chính là đệ nhất tiền phi nghĩa, vì chuyện này, ta thừa dịp một lần đi ra ngoài dâng hương, tranh thủ đến nhà Lý Thượng một lần.
Sau khi xem xong sổ sách, ta dựa theo ước định lúc trước, chia cho Lý Thượng ba phần tiền kiếm được. Mọi người vui sướng, mặc dù Lý Thượng gần đây vất vả, nhưng khí sắc trên mặt hồng nhuận, tinh thần sảng khoái.
“Triều đình vì thết tiệc, đã quét sạch hàng hóa ở Ung Đô, gần đây muốn làm mua bán lớn cũng khó.” Ta cười cười, nói với Lý Thượng, “Quản sự lao tâm lao lực, vừa lúc nghỉ ngơi một trận.”
Lý Thượng mỉm cười, nói: “Mỗ làm việc quen, nghỉ ngơi cảm thấy khó chịu, khu phố mặc dù trống không nhưng không tính là không có việc làm.”
“Hả?” Ta kinh ngạc.
Lý Thượng nói: “Phu nhân còn nhớ mỗ đã từng đề cập đến vật liệu may mặc? Tháng trước một nhà thương nhân trong thành muốn rời đi, giá thấp qua tay, mười mấy cây vải bông. Ta đi tìm hiểu, thấy giá cả không tệ, liền mua. Hiện tại Bắc Phương đã quá giữa mùa hạ, Nam Phương nắng nóng chắc còn duy trì mấy tháng nữa, mà vải bông ở Ung Châu luôn tiêu thụ tốt, ta suy nghĩ, vận chuyển vải bông về phía Nam Phương bán.”
Ta nghe xong, khẽ cau mày.
“Nam Phương?” Ta nói, “Hiện tại thiên hạ chiến loạn, ra khỏi Ung Châu, đường xá hung hiểm không thể dự liệu, chuyện này chỉ sợ không ổn.”
Lý Thượng nói: “Phu nhân yên tâm, vải bông này, lúc mua vào không hao tổn là bao, vận chuyển đi lại, có mất cũng không tiếc. Lần này về Nam Phương còn một chuyện quan trọng hơn.” Vừa nói, ông lấy từ trong ngực ra một bọc, mở ra, bên trong lộ ra một món đồ màu nâu đậm.
“Cỏ linh chi?” Ta nhận ra.
“Đúng vậy.” Lý Thượng nói, “Mỗ sai người đi đất Ngô một chuyến, nhiều năm chiến loạn, nguồn tiêu thụ bị cắt đứt, bên kia tồn rất nhiều dược liệu quý, thương nhân vì thế sầu khổ không dứt.”
Ta hiểu được.
Trường An là thiên hạ đệ nhất xa hoa lãng phí. Quý nhân vì giữ nhan trường thọ, ngay cả Kim Đan, Ngũ Thạch Tán có thể làm cơm ăn, những dược liệu quý hiếm lại càng tiêu tốn vô số. Mượn nhà ta mà nói, phụ thân không cho phép người nhà tiếp xúc với những thứ bàng môn tà đạo mà phương sĩ giới thiệu, nhưng ông cũng rất đồng ý với những loại dược liệu dưỡng sinh. Trong nhà không người nào ngã bệnh, nhưng với các loại súp bổ cũng không dừng, bên trong súp chính là các loại dược liệu.
Trong trí nhớ của ta, Trường An dựa vào dược liệu làm giàu không ít, mà những loại dược liệu quý báu phần lớn đến từ Nam Phương. Nhưng kể từ khi chiến loạn, thông lộ cách trở, hàng hóa Nam Phương vận chuyển đến Bắc Phương hết sức khó khăn, buôn bán dược liệu xuống dốc không phanh. Giống như cỏ linh chi hôm nay Lý Thượng lấy ra, chỉ là loại trung đẳng, nhưng bây giờ chính là ngàn vàng khó cầu.
“Phu nhân, mỗ đã từng cần nhắc qua buôn bán dược liệu. Hiện tại ở Ung Châu, vô luận trị bệnh hay tẩm bổ, dược liệu sử dụng đều xuất từ sơn dã xung quanh, thu mua rải rác mà tốn thời gian, cũng không lãi nhiều. Mỗ từng nghe một thầy thuốc oán trách, sử dụng đơn thuốc, trong mười thì có bốn, năm phương thuốc là từ Nam Phương, không làm gì được, đành lấy dược liệu khác thay thế, tác dụng không tốt. Đó là thứ nhất, thư hai, phú hộ ở Ung Châu nay đông đảo, những người này mặc dù không bệnh nặng nhưng rất coi trọng tẩm bổ. Dược trong thành chỉ có chút vật tẩm thường, nếu như buôn dược liệu quý từ Nam Phương, tất lời to. Phu nhân, mỗ cho là mở thông lộ dược liệu Nam Phương, chỉ lợi, không hại.”
Ta có chút động tâm, nhưng như cũ lắc đầu: “Làm ăn tốt thì tốt, nhưng hiện nay đi về phía Nam Phương trạm kiểm soát đông đảo, đạo tặc vô số, chưởng sự ứng đối thế nào? Kiếm tiền có thể từ từ, tội gì bí quá hóa liều.”
Lý Thượng mỉm cười: “Mỗ lúc trước cũng lo lắng, nhưng kể từ khi phu nhân đưa tới một vị quý nhân, chuyện này nắm chắc mấy phần.”
“Quý nhân?” Ta không giải thích được.
“Phu nhân còn nhớ Công Dương công tử?” Lý Hoán đứng một bến nói, “Công Dương công tử chính là quý nhân.”
Lúc trước ở Trường An, Công Dương Quế có biết Lý Thượng. Lần trước tỉnh rượu ở nhà Lý Thương, chàng lưu lại mấy ngày. Khi chàng nghe Lý Thượng nói muốn đi đất Ngô, lập tức xung phong hộ tống. Chàng đảm bảo với Lý Thượng, đến Trường Giang, chỉ cần một chiếc thuyền, có thể không trở ngại mà đưa Lý Thượng tới Dương Châu.
Ta nghe lời Lý Thượng nói, không hoàn toàn tin phục. Thứ nhất, ta không biết khả năng Công Dương Quế có lớn như vậy không, thứ hai, Lý Thượng văn nhược, lại bệnh nặng mới qua khỏi, ta thật sự không muốn ông mạo hiểm lớn như vậy.
Chuyện này chúng ta thương lượng mấy ngày không có kết quả. Quyết tâm của Lý Thượng ngoài dự liệu của ta, tựa hồ ông rất thỏa thuê mãn nguyện với nghiệp cũ.
Ta quanh co hỏi Nhược Thiền về kinh nghiệm của Công Dương Quế, nàng nói cho ta biết. Công Dương Quế hai năm trước đã từng một người một ngựa từ Ung Châu đi đất Ngô, dọc theo đường đi, chàng hào hào sảng mà dũng mãnh, quen biết rất nhiều bằng hữu.
“Hỏi cái này làm cái gì, A Dung có tình ý với chàng?” Nhược Thiền đánh phấn vừa liếc ta.
Ta quẫn bách, vội nói: “Không phải thế, tùy tiện hỏi…”
Nhược Thiền cười, nói: “Hôm qua chàng còn đắc ý nói với ta, muốn đi đất Ngô với Lý quản sự.”
Ta im lặng, nhìn đôi mắt giảo hoạt của nàng, cái gì nàng cũng biết rồi còn một mực đùa bỡn ta.
“Công Dương công tử ủng hộ hiệp khách, thích làm quen hào kiệt.” Nhược Thiền vừa soi gương vừa nói: “Lúc trước, tất cả mọi người cảm thấy đây chỉ là cử chỉ của thiếu niên kiêu ngạo, nhưng đến thời loạn thế, đây cũng là bối cảnh khó lường.”
Ta gật đầu, nhìn nàng tô đôi môi đến xinh đẹp, ta hỏi: “Ngươi và chàng, hiện tại thế nào?”
“Hả?” Nhược Thiền qua gương liếc ta một cái, chậm rãi nói, “Cái gì thế nào, chàng không muốn về nhà, mấy ngày trước ra khỏi nhà Lý quản sự, trở về chỗ này của ta, hiện tại chỉ nghĩ đến việc đi.” Nói xong, nàng cười khổ một tiếng, “Nam nhân chính là như vậy, hấp tấp muốn tìm ngươi, chờ ngươi muốn giữ chàng bên người, chàng lại muốn đi.”
Ta trước suy sau nghĩ, cuối cùng đồng ý chuyện Lý Thượng đi đất Ngô.
Đầu tháng bảy, ta xin Quách phu nhân về Hoài Nam cúng mộ tổ tiên. Chuyến này chủ yếu muốn tiễn Lý Thượng, có binh mã Ngụy phủ hộ tống, ít nhất ra khỏi Ung Châu không cần lo lắng.
Về phần chuyện đêm đó Ngụy Đàm, ta chỉ mơ màng một phen, sau đó không suy nghĩ chút gì nữa.
Hai chữ rời đi, đối với ta bây giờ quá xa xôi. Bất luận sau khi rời đi ta có thể đi được nơi nào, chỉ cần nhìn những chuyện làm ăn ở Ung Đô, lúc này ta rời đi, quả thực là cắt thịt.
Ngụy Đàm, tâm tư rất đơn giản.
Trên đường trở về phủ, ta ngồi trong xe, có chút sợ run.
Ta vẫn cảm thấy chuyện Ngụy Đàm và Từ hậu chưa kết thúc, nhưng đây chỉ là ý nghĩ, hư vô mờ mịt. Mới vừa thấy hai người kia gặp gỡ, ta mới thật sự ý thức được thật sự bọn họ như thế.
Về phần ta, trong lòng ta không thể nói không thèm để ý, Ngụy Đàm là phu quân của ta nhưng chàng đã nói rõ với ta, hôn sự này vốn là tạm thích ứng, hiện tại ta có thể đi thoải mái.
Ta và chàng chưa thực sự là phu thê.
Hết thảy vì Từ hậu.
Ta nhắm mắt, tự nói với mình, những chuyện này ta đã sớm nghĩ đến, hôm nay bất quá chứng thực thôi…
Lúc này, bỗng nhiên xe ngựa phanh lại, ta bị nghiêng một chút.
Phía ngoài một trận âm thanh ồn ào, ta từ cửa xe nói vọng ra: “Chuyện gì?”
“Phu nhân,” A Nguyên ở ngoài nói, “Tửu quán phía trước có một hán tử bị say, đang chặn đường.”
Ta nhìn ra phía ngoài, thấy trước một tửu quán, một người đã say rượu, đang xô đẩy cùng mấy người. Thanh âm la hét ầm ĩ, tựa hồ người trong quán đang chửi hán tử uống say không chịu trả tiền.
Mặt đường không rộng rãi, ta đang định phân phó phu xe đổi đường, đột nhiên cảm giác hán tử say kia có chút quen mắt. Đẩy rèm ra chăm chú nhìn lại, quả nhiên, người nọ thân hình cao gầy, không phải Công Dương Quế thì là ai?
Ven đường người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, đã có người hô to muốn đi gọi quan phủ, nhốt hán tử say vào trong lao.
Ta không nghĩ nhiều, lấy chút tiền từ trong áo ra, bảo A Nguyên đưa cho tửu quán.
Người trong tửu quán nhận được tiền, quay vào trong. Đám người lập tức giải tán, lưu lại Công Dương Quế nằm trên mặt đất, trong miệng hùng hùng hổ hổ, mơ hồ không rõ.
“Phu nhân, làm thế nào cho phải?” A Nguyên hỏi ta.
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Đỡ dậy, không phải nhà ngươi ở gần đây? Tạm thời đỡ Công Dương công tử về đấy.”
A Nguyên ngẩn người, gật đầu, sau đó chỉ huy gia nhân dìu Công Dương Quế đang bất tỉnh nhân sự dậy.
Chuyện này giao cho A Nguyên, không bao lâu ta cũng ném ra sau gáy.
Đại quân chinh phạt rốt cuộc đã xuất phát, phụ tử Ngụy Giác phải rời khỏi Ung Đô.
Mặc dù Quách phu nhân nói khóc lóc là điềm xấu, lúc tiễn đưa phải hoan hoan hỉ hỉ. Nhưng chúng phụ nhân Ngụy phủ mặt mày vẫn lo lắng, nói lý ra, Chu thị và Vương thị thở dài thở ngắn.
Ngụy Đàm không quay lại Ngụy phủ, lần cuối ta nhìn thấy chàng chính là lúc tiễn đưa trên cổng thành. Rất không đúng dịp, ta đứng ở chỗ giống như lúc nghênh đón chàng trở về thành.
Ngày xuất quân, thiên tử tự mình ban thưởng rượu ở hoàng cung, Ngụy Giác ở ngoài thành, đứng trên bục cao, tuyên thệ trước khi xuất quân, cổ nhạc trỗi lên, so với lúc trở về thành càng thêm khí thế. Nhưng trên mặt gia quyến Ngụy thị hoàn toàn không có vẻ mừng rỡ, Ngụy Tập luôn nói nhiều cũng trở nên trầm mặc giống Ngụy An, Chu thị và Vương thị lau nước mắt, Quách phu nhân thoa phấn dầy trên mặt nhưng vẫn thấy được sắc mặt khó coi.
Người xem náo nhiệt và người tiễn đưa chật như nêm, ta nhìn Ngụy Đàm mặc thiết y, cưỡi ngựa đi qua cổng. Phía sau chàng, cờ đen của Ngụy thị bay phấp phới, từ đầu đến cuối, chàng không liếc mắt nhìn lên phía cổng thành.
Ta đưa mắt nhìn chàng rời đi, nghĩ thầm, nếu như chuyện sẽ như ngày hôm đó nói, đây có lẽ là lần cuối cùng mình nhìn thấy Ngụy Đàm. Cẩn thận suy nghĩ một chút, Ngụy Đàm đối tốt với ta một cách khó tin. Ta muốn nói cám ơn, nhưng một vị phụ nhân xông vào doanh trại cũng không tốt, nên chờ Ngụy Đàm trở về Ngụy phủ sẽ nói tạ ơn.
Không ngờ, chàng nói đi là đi, chưa từng trở lại.
Sau khi Ngụy Giác xuất chinh, trong Ngụy phủ rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
So với lúc trước, trên mặt mọi người nhiều hơn chút sầu lo. Ngày ngày Quách phu nhân đều thành tâm cúng bái, ba ngày hai lần đi miếu dâng hương.
So với trong phủ khẩn trương, lợi nhuận mà Lý Thượng buôn bán được quả thực làm lòng ta nở hoa. Vì triều đình tổ chức thết đãi quân, ông thu mua được thịt số lượng lớn, toàn bộ chế thành nem trộn thính. Sau khi đại quân xuất chinh, hàng hóa trên phố tiêu điều, giá tiền thịt tăng lên không chỉ gấp mười lần, nem trộn thính trong tay Lý Thượng chính là hàng hiếm.
Ông làm việc vô cùng cẩn thận, không phô trương, nhanh chóng bán cho mấy thương nhân bán thịt trong thành, tiền nong rõ ràng, hàng trữ trống rỗng sau một đêm.
Chuyện này Lý Thượng xử lý rất khá. Dù sao cũng là lúc chiến loạn, Ung Đô Kinh Triệu phủ vì muốn ổn định dân tâm, quản rất nghiêm các khu phố giao dịch. Mặc dù giá thịt tăng rất nhiều, nhưng có một số thương nhân trữ hàng nâng giá bị Kinh Triệu phủ tịch thu tiền phi pháp, cũng may Lý Thượng xuất thủ kịp thời, chẳng những không bị phạt, còn kiếm được năm, sáu vạn tiền lời.
Số tền rơi vào tay chúng ta chính là đệ nhất tiền phi nghĩa, vì chuyện này, ta thừa dịp một lần đi ra ngoài dâng hương, tranh thủ đến nhà Lý Thượng một lần.
Sau khi xem xong sổ sách, ta dựa theo ước định lúc trước, chia cho Lý Thượng ba phần tiền kiếm được. Mọi người vui sướng, mặc dù Lý Thượng gần đây vất vả, nhưng khí sắc trên mặt hồng nhuận, tinh thần sảng khoái.
“Triều đình vì thết tiệc, đã quét sạch hàng hóa ở Ung Đô, gần đây muốn làm mua bán lớn cũng khó.” Ta cười cười, nói với Lý Thượng, “Quản sự lao tâm lao lực, vừa lúc nghỉ ngơi một trận.”
Lý Thượng mỉm cười, nói: “Mỗ làm việc quen, nghỉ ngơi cảm thấy khó chịu, khu phố mặc dù trống không nhưng không tính là không có việc làm.”
“Hả?” Ta kinh ngạc.
Lý Thượng nói: “Phu nhân còn nhớ mỗ đã từng đề cập đến vật liệu may mặc? Tháng trước một nhà thương nhân trong thành muốn rời đi, giá thấp qua tay, mười mấy cây vải bông. Ta đi tìm hiểu, thấy giá cả không tệ, liền mua. Hiện tại Bắc Phương đã quá giữa mùa hạ, Nam Phương nắng nóng chắc còn duy trì mấy tháng nữa, mà vải bông ở Ung Châu luôn tiêu thụ tốt, ta suy nghĩ, vận chuyển vải bông về phía Nam Phương bán.”
Ta nghe xong, khẽ cau mày.
“Nam Phương?” Ta nói, “Hiện tại thiên hạ chiến loạn, ra khỏi Ung Châu, đường xá hung hiểm không thể dự liệu, chuyện này chỉ sợ không ổn.”
Lý Thượng nói: “Phu nhân yên tâm, vải bông này, lúc mua vào không hao tổn là bao, vận chuyển đi lại, có mất cũng không tiếc. Lần này về Nam Phương còn một chuyện quan trọng hơn.” Vừa nói, ông lấy từ trong ngực ra một bọc, mở ra, bên trong lộ ra một món đồ màu nâu đậm.
“Cỏ linh chi?” Ta nhận ra.
“Đúng vậy.” Lý Thượng nói, “Mỗ sai người đi đất Ngô một chuyến, nhiều năm chiến loạn, nguồn tiêu thụ bị cắt đứt, bên kia tồn rất nhiều dược liệu quý, thương nhân vì thế sầu khổ không dứt.”
Ta hiểu được.
Trường An là thiên hạ đệ nhất xa hoa lãng phí. Quý nhân vì giữ nhan trường thọ, ngay cả Kim Đan, Ngũ Thạch Tán có thể làm cơm ăn, những dược liệu quý hiếm lại càng tiêu tốn vô số. Mượn nhà ta mà nói, phụ thân không cho phép người nhà tiếp xúc với những thứ bàng môn tà đạo mà phương sĩ giới thiệu, nhưng ông cũng rất đồng ý với những loại dược liệu dưỡng sinh. Trong nhà không người nào ngã bệnh, nhưng với các loại súp bổ cũng không dừng, bên trong súp chính là các loại dược liệu.
Trong trí nhớ của ta, Trường An dựa vào dược liệu làm giàu không ít, mà những loại dược liệu quý báu phần lớn đến từ Nam Phương. Nhưng kể từ khi chiến loạn, thông lộ cách trở, hàng hóa Nam Phương vận chuyển đến Bắc Phương hết sức khó khăn, buôn bán dược liệu xuống dốc không phanh. Giống như cỏ linh chi hôm nay Lý Thượng lấy ra, chỉ là loại trung đẳng, nhưng bây giờ chính là ngàn vàng khó cầu.
“Phu nhân, mỗ đã từng cần nhắc qua buôn bán dược liệu. Hiện tại ở Ung Châu, vô luận trị bệnh hay tẩm bổ, dược liệu sử dụng đều xuất từ sơn dã xung quanh, thu mua rải rác mà tốn thời gian, cũng không lãi nhiều. Mỗ từng nghe một thầy thuốc oán trách, sử dụng đơn thuốc, trong mười thì có bốn, năm phương thuốc là từ Nam Phương, không làm gì được, đành lấy dược liệu khác thay thế, tác dụng không tốt. Đó là thứ nhất, thư hai, phú hộ ở Ung Châu nay đông đảo, những người này mặc dù không bệnh nặng nhưng rất coi trọng tẩm bổ. Dược trong thành chỉ có chút vật tẩm thường, nếu như buôn dược liệu quý từ Nam Phương, tất lời to. Phu nhân, mỗ cho là mở thông lộ dược liệu Nam Phương, chỉ lợi, không hại.”
Ta có chút động tâm, nhưng như cũ lắc đầu: “Làm ăn tốt thì tốt, nhưng hiện nay đi về phía Nam Phương trạm kiểm soát đông đảo, đạo tặc vô số, chưởng sự ứng đối thế nào? Kiếm tiền có thể từ từ, tội gì bí quá hóa liều.”
Lý Thượng mỉm cười: “Mỗ lúc trước cũng lo lắng, nhưng kể từ khi phu nhân đưa tới một vị quý nhân, chuyện này nắm chắc mấy phần.”
“Quý nhân?” Ta không giải thích được.
“Phu nhân còn nhớ Công Dương công tử?” Lý Hoán đứng một bến nói, “Công Dương công tử chính là quý nhân.”
Lúc trước ở Trường An, Công Dương Quế có biết Lý Thượng. Lần trước tỉnh rượu ở nhà Lý Thương, chàng lưu lại mấy ngày. Khi chàng nghe Lý Thượng nói muốn đi đất Ngô, lập tức xung phong hộ tống. Chàng đảm bảo với Lý Thượng, đến Trường Giang, chỉ cần một chiếc thuyền, có thể không trở ngại mà đưa Lý Thượng tới Dương Châu.
Ta nghe lời Lý Thượng nói, không hoàn toàn tin phục. Thứ nhất, ta không biết khả năng Công Dương Quế có lớn như vậy không, thứ hai, Lý Thượng văn nhược, lại bệnh nặng mới qua khỏi, ta thật sự không muốn ông mạo hiểm lớn như vậy.
Chuyện này chúng ta thương lượng mấy ngày không có kết quả. Quyết tâm của Lý Thượng ngoài dự liệu của ta, tựa hồ ông rất thỏa thuê mãn nguyện với nghiệp cũ.
Ta quanh co hỏi Nhược Thiền về kinh nghiệm của Công Dương Quế, nàng nói cho ta biết. Công Dương Quế hai năm trước đã từng một người một ngựa từ Ung Châu đi đất Ngô, dọc theo đường đi, chàng hào hào sảng mà dũng mãnh, quen biết rất nhiều bằng hữu.
“Hỏi cái này làm cái gì, A Dung có tình ý với chàng?” Nhược Thiền đánh phấn vừa liếc ta.
Ta quẫn bách, vội nói: “Không phải thế, tùy tiện hỏi…”
Nhược Thiền cười, nói: “Hôm qua chàng còn đắc ý nói với ta, muốn đi đất Ngô với Lý quản sự.”
Ta im lặng, nhìn đôi mắt giảo hoạt của nàng, cái gì nàng cũng biết rồi còn một mực đùa bỡn ta.
“Công Dương công tử ủng hộ hiệp khách, thích làm quen hào kiệt.” Nhược Thiền vừa soi gương vừa nói: “Lúc trước, tất cả mọi người cảm thấy đây chỉ là cử chỉ của thiếu niên kiêu ngạo, nhưng đến thời loạn thế, đây cũng là bối cảnh khó lường.”
Ta gật đầu, nhìn nàng tô đôi môi đến xinh đẹp, ta hỏi: “Ngươi và chàng, hiện tại thế nào?”
“Hả?” Nhược Thiền qua gương liếc ta một cái, chậm rãi nói, “Cái gì thế nào, chàng không muốn về nhà, mấy ngày trước ra khỏi nhà Lý quản sự, trở về chỗ này của ta, hiện tại chỉ nghĩ đến việc đi.” Nói xong, nàng cười khổ một tiếng, “Nam nhân chính là như vậy, hấp tấp muốn tìm ngươi, chờ ngươi muốn giữ chàng bên người, chàng lại muốn đi.”
Ta trước suy sau nghĩ, cuối cùng đồng ý chuyện Lý Thượng đi đất Ngô.
Đầu tháng bảy, ta xin Quách phu nhân về Hoài Nam cúng mộ tổ tiên. Chuyến này chủ yếu muốn tiễn Lý Thượng, có binh mã Ngụy phủ hộ tống, ít nhất ra khỏi Ung Châu không cần lo lắng.
Về phần chuyện đêm đó Ngụy Đàm, ta chỉ mơ màng một phen, sau đó không suy nghĩ chút gì nữa.
Hai chữ rời đi, đối với ta bây giờ quá xa xôi. Bất luận sau khi rời đi ta có thể đi được nơi nào, chỉ cần nhìn những chuyện làm ăn ở Ung Đô, lúc này ta rời đi, quả thực là cắt thịt.
Ngụy Đàm, tâm tư rất đơn giản.