Chương 23: Hoài Dương (Hạ)
Cửa sổ đang đóng, vẫn có gió đêm thổi qua khe, ánh nến lay động, ánh sáng nhảy nhót trên khuôn mặt đang ngủ yên của Bùi Tiềm.
Ta vẫn ngồi cạnh giường,tâm tình đã không kịch liệt như lúc trước, nhưng vẫn lộn xộn.
“… Nữ quân.” Lời của Thích thúc vẫn thoang thoảng bên tai, “Cho phép ta nói một câu, nữ quân và công tử là do ta nhìn lớn lên, thiếu niên chân tình, trân quý. Mọi chuyện lúc trước là do thân bất do kỷ, hiện tại nữ quân đã gặp lại công tử, chính là muôn vàn không dễ, , nếu tiếp tục tiền duyên sẽ là chuyện đại thiện, nữ quân, ở lại đi…”
Ở lại sao?
Không biết sao ta lại nghĩ đến Ngụy Đàm.
Chàng để ta tới gặp Bùi Tiềm, cũng không nói cho ta biết chuyện Bùi Tiềm.
Chàng cho ta vàng.
Chàng nói ta ở lại hoặc rời đi, toàn bộ là ý nguyện của ta.
Hiện tại biết rõ ước nguyện ban đầu của chàng, nhưng ta vẫn cảm thấy chàng là một người muốn làm cho người ta khốn khổ.
Người nằm trên giường giật mình, Bùi Tiềm nhăn mày, chốc lát, mở mắt.
Thấy ta, chàng sửng sốt một chút, hai tròng mắt lộ ra thần thái vui sướng.
“A…” Chàng há hốc mồm, thanh âm kẹt trong cổ họng.
“Đừng động.” Ta nói, lấy một chén nước, kề vào miệng chàng.
Bùi Tiềm khẽ ngẩng đầu, cái miệng khé mở, cho đến khi uống hơn nửa chén chàng mới thở phào, nằm xuống giường.
Ta để chén nước xuống, đứng lên.
Mới vừa cất bước, tay áo bị nắm lấy.
“A Dung…” Bùi Tiềm thanh âm khàn khàn, “Đừng đi.”
Sắc mặt chàng vẫn tái nhợt, con ngươi đen nhánh phủ một tầng ánh sáng, giống như hài đồng cầu xin thương xót làm người khác không đành lòng.
“Ta đi lấy cháo.” Ta nói, giọng nói không tự chủ mà mềm xuống.
Bùi Tiềm do dự một chút, nhìn chiếc bàn đặt bát cháo cách đó không xa, buông tay ra.
Ta bưng chén cháo tới đây, nhìn chàng: “Có thể tự ăn không?”
Bùi Tiềm thử nhấc thân thể, mới chống lên một chút lạ ngã xuống, hai mắt chớp chớp: “Dậy không nổi.”
Ta hồ nghi nhìn chàng, lại sợ chàng động đến vết thương, đành phải ngồi xuống cạnh giường.
Thích thúc đưa cháo đã nửa canh giờ, không quá nóng, ta múc một thìa cháo, đưa đến miệng Bùi Tiềm.
“Nàng ăn chưa?” Đột nhiên chàng hỏi.
“Ăn rồi.” Ta nói.
Bùi Tiềm không hỏi nữa, há miệng nuốt cháo vào, ánh mắt nhìn ta, khóe môi cười thật sâu.
“Nhìn ta làm gì.” Ta nói.
“Đẹp mắt.” Đôi mắt Bùi Tiềm phát sáng. Nụ cười chàng luôn luôn mê người, nếu nữ tử khác thấy chàng cười với mình, nhất định mặt sẽ đỏ tới mang tai, hơn nữa lời ngon tiếng ngọt, không chừng sẽ té xỉu.
Nhưng ta không để mình bị xoay lòng vòng.
“Cười ngây ngô.” Ta khinh thường nói, lại nhét một muỗng cháo vào miệng chàng.
Cháo này múc phía dưới, hiển nhiên hơi nóng, Bùi Tiềm ngậm trong miệng mà nhe răng trợn mắt.
“Nàng, nữ tử này…” Chàng vất vả nuốt xuống, trừng ta một cái.
Thấy bộ dạng quẫn bách đó, tâm tình ta đột nhiên tốt lên, lại đút cho chàng miếng nữa.
Ta múc cháo thật mau, một chén cháo rất nhanh đã ăn xong, ta muốn đi lấy thêm chén nữa, Bùi Tiềm không chịu.
“Không cần, no rồi.” Chàng nói.
“Vậy không được, lang trung nói chàng tinh khí hao tổn, phải bồi dưỡng nhiều.” Ta nói.
Bùi Tiềm nhìn ta, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Không cần, đã bồi dưỡng rồi.” Dứt lời, chàng thở dài một hơi, nói: “A Dung, không nghĩ tới nằm trên giường, được nàng hầu hạ lại thư thái như vậy.”
Đắc ý, ta lườm chàng một cái, nhưng không để trong lòng.
Trước khi Bùi Tiềm rất ít ngã bệnh, so ra ta còn hay bị hơn, cứ mỗi lần đổi mùa là lại sốt, có khi phải nằm bẹp trên giường. Mỗi lần vậy, Bùi Tiềm sẽ đến thăm ta, sẽ đút ta ăn cháo, uống thuốc.
Những lúc ta không chịu há miệng, chàng sẽ trừng mắt, nói tiểu nữ tử này không biết phân biệt, có biết mỹ nhân Trường An không biết bao nhiêu người ngã bệnh, cầu ta liếc mắt nhìn ta cũng không đi, hôm nay ta đích thân cho nàng ăn, nàng dám không ăn?
Lời này đương nhiên làm ra nhảy dựng lên từ giường bệnh, túm lấy chàng. Thời gian đó đã cách đây rất nhiều năm, những thứ tình cảm kia hôm nay đã đổi chỗ tới đây, ta còn nhớ lúc đó mặc dù giận nhưng trong lòng lại vui vẻ.
“Vậy chàng ăn thêm chén nữa,” ta nói, “Vẫn còn nhiều.”
Bùi Tiềm cười khổ: “Nhưng ta ăn không vào.”
Chân mày ta nhướng lên: “Không ăn cũng được, vừa lúc, phía ngoài không biết có bao nhiêu mỹ nam tử ngã bệnh chờ ta đây, phụ nhân hai lần gả đi đút cháo.”
Bùi Tiềm sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó cười đến ý vị thâm trường: “Phải không, vậy ta đây đi cùng nàng. Ta là người không thê tử, đi cùng nàng vừa lúc một đôi.”
Mặt ta cứng đờ.
Bùi Tiềm chăm chú nhìn ta, vẻ đùa giỡn trên mặt thu hồi, chỉ còn lại thật tình.
“A Dung…” Chàng chìa tay tới đây, nhưng ta dịch ra chỗ khác.
Tay Bùi Tiềm dừng giữa không trung.
Ta cúi đầu không nhìn mặt chàng, nhẹ giọng nói: “Đêm đã khuya, ta đi nghỉ ngơi, chàng cũng ngủ đi.” Dứt lời, ta đặt chén xuống, xoay người đi tới cửa.
Ta đến đình viện, trăng đã ngả về phía Tây. Quân sĩ canh ngoài phòng Bùi Tiềm thấy ta, hoặc nhiều hoặc ít lộ ra vẻ mặt tò mò. Ta không để ý tới bọn họ, mượn đèn lồng người bên cạnh, theo đường cũ, đi thẳng về trạch viện của mình.
Canh giờ này, tứ phía tối đen như mực, khi ta vào trong sân, phát hiện dưới ánh trăng có người, sợ hết hồn.
Đèn lồng chiếu sáng, ta nhận ra, đó là Ngụy An. Hắn ngồi ở bàn đá trong sân, dựa vào cây mai, nhìn thấy ta mới đứng lên.
“Tứ thúc?” Ta kinh ngạc không dứt, “Sao còn chưa ngủ?”
Ngụy An không trả lời: “Trưởng tẩu đi đâu vậy?”
Ta sửng sốt, chốc lát, ôn hòa giải thích: “Vết thương cũ của Bùi tướng quân tái phát, ta đi thăm.”
“Thăm đến rạng sáng sao?” Giọng nói Ngụy An có chút chua ngoa.
Ta nghe ra trong lời nói Ngụy An bất thiện, cau mày thấp giọng nói: “Tứ thúc nói lăng nhăng gì đó?”
Ngụy An không nói gì, “Hừ” một tiếng, hầm hầm phẩy tay áo bỏ đi.
Không bao lâu, ‘Ầm’ một tiếng, ta nghe cách đó không xa truyền đến thanh âm đóng cửa.
Ta giật mình, đứng im tại chỗ, đang lúng túng, A Nguyên đi ra.
“Phu nhân.” Nàng khoác áo ngoài, ngáp, “Phu nhân đã trở lại.”
“Ừ.” Ta nói, giao đèn lồng cho nàng, “Tứ thúc cả đêm không ngủ?”
“Cõ lẽ vậy.” A Nguyên lắc đầu, nói: “Công tử nói muốn chờ người trở lại, nô tỳ khuyên thế nào cũng không chịu đi.”
“Vì sao phải chờ ta?”
“Nô tỳ không biết.” A Nguyên nói: “Đúng rồi phu nhân, Quý Uyên công tử thế nào? Khi đó nô tỳ thấy phu nhân ngủ nên đi dùng bữa với Tứ công tử, trở lại nghe nói Quý Uyên công tử ngất, cũng không thấy phu nhân. Phu nhân đây là đi chăm sóc quá nửa đêm?”
Ta mệt mỏi cười khổ, gật đầu: “Tạm thời không có chuyện gì.”
A Nguyên thở dài, còn muốn hỏi nữa, ta khoát tay với nàng. Ta đang mệt chết đi, không muốn bàn lại chuyện này.
Trong mộng trầm trầm bổng bổng, thời gian lần lượt thay đổi, một hồi ta quay trở lại thời thiếu niên, một hồi ta gặp lại những ác mộng cuộc sống, hoặc cười hoặc khóc, cũng không an bình. Ta mơ mình một mực đi tìm Bùi Tiềm, chàng đứng rất xa, có khi cười với ta, có khi rất u buồn, ta muốn đuổi theo chàng, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Tỉnh lại, ta thở dài.
Mơ như vậy, từ trước ta đã mơ không ít, thế nên ở trong mơ, ta biết nó không phải chân thật.
“Phu nhân đã tỉnh?” A Nguyên đi tới, lấy y phục cho ta mặc.
“Bên kia thế nào?” Ta hỏi.
A Nguyên hiểu ta đang nói người nào, đáp lời: “Hai canh giờ trước Thích thúc đã tới, thấy phu nhân đang nghỉ, đã đi, chỉ nói với nô tỳ Quý Uyên công tử còn đang nghỉ ngơi.”
Ta gật đầu, ông nói như vậy chính là không có đại sự gì.
“Phu nhân mau chân đến xem sao?” A Nguyên hỏi,
Ta nghĩ, nói: “Không đi.”
Thói quen lúc trước, nghe được Bùi Tiềm bị bệnh, theo bản năng ta sẽ đứng ngồi không yên. Nhưng ta cũng hiểu hiện tại không giống ngày xưa, quá nhiều chuyện ngăn cách, nếu không có chuyện gì quan trọng, tốt nhất là ít gặp nhau thì hơn.
A Nguyên tựa như có điều gì suy nghĩ, nhìn ta, đang muốn đứng dậy, ta kéo nàng: “A Nguyên, nói chuyện với ta.”
Nàng ngẩn ra: “Vâng.” Dứt lời ngồi xuống.
Ta vẫn nằm ở trê giường, một năm một mười kể hết chuyện ngày hôm qua.
Những sự thật này tồn tại quá nhiều, chen chúc trong dầu ta làm ta không được an bình. Ta vội vàng nói hết, xua hết bọn chúng đi, còn lại tinh lực để suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.
A Nguyên nghe ta nói, mắt trợn lớn, từ đầu đến cuối, một câu cũng không nói nên lời.
“Ngươi cũng không tin, phải không?” Ta cười khổ.
Nàng gật đầu, chốc lát, lại lắc đầu.
“Phu nhân, nếu là Quý Uyên công tử, nô tỳ tin. Nhưng còn Đại công tử…” Nàng nói không mạch lạc, “Trời ạ, đây không phải là gạt Thừa tướng sao?”
Ta nhìn đỉnh màn. Chuyện này, Ngụy Giác có biết hay không ta không biết, nhưng chỉ nhìn một chút, thủ hạ của Ngụy Giác có bao nhiêu môn sinh cũ của phụ thân đang giúp ông làm việc, cũng biết hôn sự này không phải vô ích.
“Phu nhân.” A Nguyên do dự nhìn ta, “Phu nhân muốn thế nào? Về Ung Châu hay ở lại Hoài Dương?”
Cửa sổ đang đóng, vẫn có gió đêm thổi qua khe, ánh nến lay động, ánh sáng nhảy nhót trên khuôn mặt đang ngủ yên của Bùi Tiềm.
Ta vẫn ngồi cạnh giường,tâm tình đã không kịch liệt như lúc trước, nhưng vẫn lộn xộn.
“… Nữ quân.” Lời của Thích thúc vẫn thoang thoảng bên tai, “Cho phép ta nói một câu, nữ quân và công tử là do ta nhìn lớn lên, thiếu niên chân tình, trân quý. Mọi chuyện lúc trước là do thân bất do kỷ, hiện tại nữ quân đã gặp lại công tử, chính là muôn vàn không dễ, , nếu tiếp tục tiền duyên sẽ là chuyện đại thiện, nữ quân, ở lại đi…”
Ở lại sao?
Không biết sao ta lại nghĩ đến Ngụy Đàm.
Chàng để ta tới gặp Bùi Tiềm, cũng không nói cho ta biết chuyện Bùi Tiềm.
Chàng cho ta vàng.
Chàng nói ta ở lại hoặc rời đi, toàn bộ là ý nguyện của ta.
Hiện tại biết rõ ước nguyện ban đầu của chàng, nhưng ta vẫn cảm thấy chàng là một người muốn làm cho người ta khốn khổ.
Người nằm trên giường giật mình, Bùi Tiềm nhăn mày, chốc lát, mở mắt.
Thấy ta, chàng sửng sốt một chút, hai tròng mắt lộ ra thần thái vui sướng.
“A…” Chàng há hốc mồm, thanh âm kẹt trong cổ họng.
“Đừng động.” Ta nói, lấy một chén nước, kề vào miệng chàng.
Bùi Tiềm khẽ ngẩng đầu, cái miệng khé mở, cho đến khi uống hơn nửa chén chàng mới thở phào, nằm xuống giường.
Ta để chén nước xuống, đứng lên.
Mới vừa cất bước, tay áo bị nắm lấy.
“A Dung…” Bùi Tiềm thanh âm khàn khàn, “Đừng đi.”
Sắc mặt chàng vẫn tái nhợt, con ngươi đen nhánh phủ một tầng ánh sáng, giống như hài đồng cầu xin thương xót làm người khác không đành lòng.
“Ta đi lấy cháo.” Ta nói, giọng nói không tự chủ mà mềm xuống.
Bùi Tiềm do dự một chút, nhìn chiếc bàn đặt bát cháo cách đó không xa, buông tay ra.
Ta bưng chén cháo tới đây, nhìn chàng: “Có thể tự ăn không?”
Bùi Tiềm thử nhấc thân thể, mới chống lên một chút lạ ngã xuống, hai mắt chớp chớp: “Dậy không nổi.”
Ta hồ nghi nhìn chàng, lại sợ chàng động đến vết thương, đành phải ngồi xuống cạnh giường.
Thích thúc đưa cháo đã nửa canh giờ, không quá nóng, ta múc một thìa cháo, đưa đến miệng Bùi Tiềm.
“Nàng ăn chưa?” Đột nhiên chàng hỏi.
“Ăn rồi.” Ta nói.
Bùi Tiềm không hỏi nữa, há miệng nuốt cháo vào, ánh mắt nhìn ta, khóe môi cười thật sâu.
“Nhìn ta làm gì.” Ta nói.
“Đẹp mắt.” Đôi mắt Bùi Tiềm phát sáng. Nụ cười chàng luôn luôn mê người, nếu nữ tử khác thấy chàng cười với mình, nhất định mặt sẽ đỏ tới mang tai, hơn nữa lời ngon tiếng ngọt, không chừng sẽ té xỉu.
Nhưng ta không để mình bị xoay lòng vòng.
“Cười ngây ngô.” Ta khinh thường nói, lại nhét một muỗng cháo vào miệng chàng.
Cháo này múc phía dưới, hiển nhiên hơi nóng, Bùi Tiềm ngậm trong miệng mà nhe răng trợn mắt.
“Nàng, nữ tử này…” Chàng vất vả nuốt xuống, trừng ta một cái.
Thấy bộ dạng quẫn bách đó, tâm tình ta đột nhiên tốt lên, lại đút cho chàng miếng nữa.
Ta múc cháo thật mau, một chén cháo rất nhanh đã ăn xong, ta muốn đi lấy thêm chén nữa, Bùi Tiềm không chịu.
“Không cần, no rồi.” Chàng nói.
“Vậy không được, lang trung nói chàng tinh khí hao tổn, phải bồi dưỡng nhiều.” Ta nói.
Bùi Tiềm nhìn ta, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Không cần, đã bồi dưỡng rồi.” Dứt lời, chàng thở dài một hơi, nói: “A Dung, không nghĩ tới nằm trên giường, được nàng hầu hạ lại thư thái như vậy.”
Đắc ý, ta lườm chàng một cái, nhưng không để trong lòng.
Trước khi Bùi Tiềm rất ít ngã bệnh, so ra ta còn hay bị hơn, cứ mỗi lần đổi mùa là lại sốt, có khi phải nằm bẹp trên giường. Mỗi lần vậy, Bùi Tiềm sẽ đến thăm ta, sẽ đút ta ăn cháo, uống thuốc.
Những lúc ta không chịu há miệng, chàng sẽ trừng mắt, nói tiểu nữ tử này không biết phân biệt, có biết mỹ nhân Trường An không biết bao nhiêu người ngã bệnh, cầu ta liếc mắt nhìn ta cũng không đi, hôm nay ta đích thân cho nàng ăn, nàng dám không ăn?
Lời này đương nhiên làm ra nhảy dựng lên từ giường bệnh, túm lấy chàng. Thời gian đó đã cách đây rất nhiều năm, những thứ tình cảm kia hôm nay đã đổi chỗ tới đây, ta còn nhớ lúc đó mặc dù giận nhưng trong lòng lại vui vẻ.
“Vậy chàng ăn thêm chén nữa,” ta nói, “Vẫn còn nhiều.”
Bùi Tiềm cười khổ: “Nhưng ta ăn không vào.”
Chân mày ta nhướng lên: “Không ăn cũng được, vừa lúc, phía ngoài không biết có bao nhiêu mỹ nam tử ngã bệnh chờ ta đây, phụ nhân hai lần gả đi đút cháo.”
Bùi Tiềm sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó cười đến ý vị thâm trường: “Phải không, vậy ta đây đi cùng nàng. Ta là người không thê tử, đi cùng nàng vừa lúc một đôi.”
Mặt ta cứng đờ.
Bùi Tiềm chăm chú nhìn ta, vẻ đùa giỡn trên mặt thu hồi, chỉ còn lại thật tình.
“A Dung…” Chàng chìa tay tới đây, nhưng ta dịch ra chỗ khác.
Tay Bùi Tiềm dừng giữa không trung.
Ta cúi đầu không nhìn mặt chàng, nhẹ giọng nói: “Đêm đã khuya, ta đi nghỉ ngơi, chàng cũng ngủ đi.” Dứt lời, ta đặt chén xuống, xoay người đi tới cửa.
Ta đến đình viện, trăng đã ngả về phía Tây. Quân sĩ canh ngoài phòng Bùi Tiềm thấy ta, hoặc nhiều hoặc ít lộ ra vẻ mặt tò mò. Ta không để ý tới bọn họ, mượn đèn lồng người bên cạnh, theo đường cũ, đi thẳng về trạch viện của mình.
Canh giờ này, tứ phía tối đen như mực, khi ta vào trong sân, phát hiện dưới ánh trăng có người, sợ hết hồn.
Đèn lồng chiếu sáng, ta nhận ra, đó là Ngụy An. Hắn ngồi ở bàn đá trong sân, dựa vào cây mai, nhìn thấy ta mới đứng lên.
“Tứ thúc?” Ta kinh ngạc không dứt, “Sao còn chưa ngủ?”
Ngụy An không trả lời: “Trưởng tẩu đi đâu vậy?”
Ta sửng sốt, chốc lát, ôn hòa giải thích: “Vết thương cũ của Bùi tướng quân tái phát, ta đi thăm.”
“Thăm đến rạng sáng sao?” Giọng nói Ngụy An có chút chua ngoa.
Ta nghe ra trong lời nói Ngụy An bất thiện, cau mày thấp giọng nói: “Tứ thúc nói lăng nhăng gì đó?”
Ngụy An không nói gì, “Hừ” một tiếng, hầm hầm phẩy tay áo bỏ đi.
Không bao lâu, ‘Ầm’ một tiếng, ta nghe cách đó không xa truyền đến thanh âm đóng cửa.
Ta giật mình, đứng im tại chỗ, đang lúng túng, A Nguyên đi ra.
“Phu nhân.” Nàng khoác áo ngoài, ngáp, “Phu nhân đã trở lại.”
“Ừ.” Ta nói, giao đèn lồng cho nàng, “Tứ thúc cả đêm không ngủ?”
“Cõ lẽ vậy.” A Nguyên lắc đầu, nói: “Công tử nói muốn chờ người trở lại, nô tỳ khuyên thế nào cũng không chịu đi.”
“Vì sao phải chờ ta?”
“Nô tỳ không biết.” A Nguyên nói: “Đúng rồi phu nhân, Quý Uyên công tử thế nào? Khi đó nô tỳ thấy phu nhân ngủ nên đi dùng bữa với Tứ công tử, trở lại nghe nói Quý Uyên công tử ngất, cũng không thấy phu nhân. Phu nhân đây là đi chăm sóc quá nửa đêm?”
Ta mệt mỏi cười khổ, gật đầu: “Tạm thời không có chuyện gì.”
A Nguyên thở dài, còn muốn hỏi nữa, ta khoát tay với nàng. Ta đang mệt chết đi, không muốn bàn lại chuyện này.
Trong mộng trầm trầm bổng bổng, thời gian lần lượt thay đổi, một hồi ta quay trở lại thời thiếu niên, một hồi ta gặp lại những ác mộng cuộc sống, hoặc cười hoặc khóc, cũng không an bình. Ta mơ mình một mực đi tìm Bùi Tiềm, chàng đứng rất xa, có khi cười với ta, có khi rất u buồn, ta muốn đuổi theo chàng, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Tỉnh lại, ta thở dài.
Mơ như vậy, từ trước ta đã mơ không ít, thế nên ở trong mơ, ta biết nó không phải chân thật.
“Phu nhân đã tỉnh?” A Nguyên đi tới, lấy y phục cho ta mặc.
“Bên kia thế nào?” Ta hỏi.
A Nguyên hiểu ta đang nói người nào, đáp lời: “Hai canh giờ trước Thích thúc đã tới, thấy phu nhân đang nghỉ, đã đi, chỉ nói với nô tỳ Quý Uyên công tử còn đang nghỉ ngơi.”
Ta gật đầu, ông nói như vậy chính là không có đại sự gì.
“Phu nhân mau chân đến xem sao?” A Nguyên hỏi,
Ta nghĩ, nói: “Không đi.”
Thói quen lúc trước, nghe được Bùi Tiềm bị bệnh, theo bản năng ta sẽ đứng ngồi không yên. Nhưng ta cũng hiểu hiện tại không giống ngày xưa, quá nhiều chuyện ngăn cách, nếu không có chuyện gì quan trọng, tốt nhất là ít gặp nhau thì hơn.
A Nguyên tựa như có điều gì suy nghĩ, nhìn ta, đang muốn đứng dậy, ta kéo nàng: “A Nguyên, nói chuyện với ta.”
Nàng ngẩn ra: “Vâng.” Dứt lời ngồi xuống.
Ta vẫn nằm ở trê giường, một năm một mười kể hết chuyện ngày hôm qua.
Những sự thật này tồn tại quá nhiều, chen chúc trong dầu ta làm ta không được an bình. Ta vội vàng nói hết, xua hết bọn chúng đi, còn lại tinh lực để suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.
A Nguyên nghe ta nói, mắt trợn lớn, từ đầu đến cuối, một câu cũng không nói nên lời.
“Ngươi cũng không tin, phải không?” Ta cười khổ.
Nàng gật đầu, chốc lát, lại lắc đầu.
“Phu nhân, nếu là Quý Uyên công tử, nô tỳ tin. Nhưng còn Đại công tử…” Nàng nói không mạch lạc, “Trời ạ, đây không phải là gạt Thừa tướng sao?”
Ta nhìn đỉnh màn. Chuyện này, Ngụy Giác có biết hay không ta không biết, nhưng chỉ nhìn một chút, thủ hạ của Ngụy Giác có bao nhiêu môn sinh cũ của phụ thân đang giúp ông làm việc, cũng biết hôn sự này không phải vô ích.
“Phu nhân.” A Nguyên do dự nhìn ta, “Phu nhân muốn thế nào? Về Ung Châu hay ở lại Hoài Dương?”