Chương 29: Đi đường (Trung)
Trừ phía Bắc Hoài Nam, địa thế càng ngày càng bằng phẳng.
Vì Bắc Phương chiến loạn, dọc theo đường đi, chúng ta gặp được không ít lưu dân xuôi Nam tránh loạn, đưa theo toàn gia, ai khá hơn thì có xe trâu, nghèo túng thì dựa vào đôi chân, một đường ăn xin, y phục cũ rách.
A Nguyên đã từng lưu lạc bên ngoài, thấy những chuyện này, rất không đành lòng. Nàng lấy phần lương khô của mình phân phát ra ngoài, đợi đến khi dùng bữa, chỉ có thể trông mong nhìn ta.
Ta chia chút đồ ăn của mình cho nàng, nói: “Lưu dân nhiều như vậy, ngươi cho rằng người mang theo kho lương thực sao?”
A Nguyên cúi đầu lau mắt, “Nô tỳ không nhìn được, phu nhân, nam nhân kia mất thê tử, còn dắt theo hai tiểu đồng…”
Ta biết nàng nhớ tới chuyện trước kia, lại nhớ thương phụ tử Lý Thượng đi Giang Nam, an ủi vỗ vỗ bả vai nàng.
Đang nói chuyện, Ngụy Đàm đi tới.
“Sao thế?” Chàng liếc hai mắt đỏ lên của A Nguyên.
A Nguyên vốn sợ hãi Ngụy Đàm ba phần, nghe được lời này, vội vàng lau mắt, cúi đầu đứng một bên.
“Không sao.” Ta nói, “Chuẩn bị lên đường sao?”
“Nghỉ thêm chút nữa.” Ngụy Đàm nói.
Ta gật đầu, nhìn chàng đứng trước mắt, lại hỏi: “Có việc gì sao?”
Dưới ánh mặt trời, Ngụy Đàm híp nửa ánh mắt: “Không có việc gì thì không thể tới?”
Ta: “…”
Ngụy Đàm ngồi xuống thân cây khô bên cạnh ta, hai đôi mắt đối diện nhau. Nói thật, ta không quá thích cùng chàng nhìn nhau. Mặt chàng phơi nắng thành màu lúa mạch, mày rậm mắt sâu, đáy mắt đầy nhuệ khí, làm người ta không rõ chàng muốn làm gì, ta cảm thấy toàn bộ chuyện ta không thể nắm trong tay.
Ta dời ánh mắt sang chỗ khác.
“Quân sĩ nói nàng phân chia lương khô cho lưu dân?” Ngụy Đàm nói.
Ta cho rằng Ngụy Đàm sẽ giống ta nói cho A Nguyên nghe lúc nãy, nhưng chàng một chữ cũng không nói, chỉ hỏi ta: “Lương khô còn đủ ăn không?”
“Vẫn đủ.” Ta nói, sau chuyển sang chuyện khác, “Đàm Hi bên kia đánh rất hung sao?”
“Phàm là chiến sự, há không hung?” Ngụy Đàm nói, “Chờ đánh xong Đàm Hi, triều đình sẽ phát lệnh an dân, khai khẩn ruộng nương, lúc đó sẽ không có chuyện lưu dân.”
Trước cứ đánh bại Đàm Hi rồi nói tiếp. Trong lòng ta nói, trên mặt lại mỉm cười gật đầu: “Như thế rất tốt.”
Ngụy Đàm nhìn ta, ánh mắt híp lại.
Cái cảm giác như bị người dòm phá tâm sự lại tới nữa rồi, ta làm như nhìn thấy một chú chim nhỏ bay qua, quay đầu nhìn ra chỗ khác.
Mấy hôm nay khí trời tốt, vào Hà Nam, con đường bằng phẳng. Bốn ngày tiếp theo, đoàn người đến Toánh Xuyên.
Dọc theo đường đi, ta phát hiện tựa hồ Ngụy Đàm cũng không gấp gáp lên đường. Đi đến quận huyện nào đó, chàng tuyệt đối sẽ không vì bớt thời gian xã giao mà ở nhờ hương dân. Mỗi lần đến một quận một huyện, Ngụy Đàm sẽ nói với quan trưởng nới đó, chánh sự trăm vụ, thái độ khiêm hòa, mà những trưởng quan kia cũng có chút hưởng thụ, khách và chủ đều vui vẻ.
Toánh Xuyên là một quận lớn, địa linh nhân kiệt, có rất nhiều vọng tộc. Chính vì vậy, nơi đây rất nhiều kẻ ngang ngược, nuôi tư binh, xây tường cao, mặc dù loạn thế, Toánh Xuyên không hoang vu tiêu điều như những nơi khác.
Quận trưởng Toánh Xuyên họ Phạm, tên Duyệt, nhậm chức khi tiên đế vẫn còn sống.
Trong mắt ta, người này rất biết thời thế. Lúc trước Hà Quỳ làm loạn, thiên hạ ghép tội phản nghịch, Phạm Duyệt im lặng không lên tiếng. Sau Đàm Hi và Đồng Khuông tranh nhau, Phạm Duyệt mặt ngoài Ủng hộ Đổng Khuông, muốn tiền cần lương thảo đều dâng tặng, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm xã giao cùng Ngụy Giác.
Sau ba nhi tử của Đổng Khuông tranh giành nghiệp, Ngụy Giác thừa thế tiến công, trong một tháng đã thu hơn phân nửa Hà Nam về triều đình. Sau khi vững chân, Ngụy Giác đổi đa số quận trưởng, Phạm Duyệt lông tóc bất động, Ngụy Giác lại đề bạt mấy nhi tử của hắn lên làm quan.
Sâu xa như vậy, Ngụy Đàm tới Toánh Xuyên, đương nhiên sẽ không bị bạc đãi.
Mới vào thành, Phạm Duyệt dẫn trên dưới một trăm phụ lão Toánh Xuyên nghênh đón ở cổng thành. Ta đã nhiều lần ra ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy nghi thức như vậy, không khỏi cùng A Nguyên hai mặt nhìn nhau.
Ngụy Đàm rất bình tĩnh, ta nghe chàng và Phạm Duyệt một câu lại một câu, rất bình tĩnh.
Một phen làm lễ ra mắt, Phạm Duyệt dẫn toàn bộ người tới phủ hắn, quản gia của hắn sắp xếp hậu viên, an bài Ngụy Đàm nghỉ trọ.
Lúc trước ta vẫn ngồi trên xe, lúc ta xuống xe, Phạm Duyệt thấy ta, rõ ràng sửng sốt một chút.
“Phu nhân đến, vẻ vang cho kẻ hèn này, lúc trước chưa từng bái kiến.” Phạm Duyệt tiến lên thi lễ.
“Phu nhân trên chân có tật, đi đường không tiện, công không cần đa lễ.” Ngụy Đàm nói.
Phạm Duyệt mỉm cười, quay đầu hỏi người bên cạnh đã chuẩn bị phòng ốc, đồ ăn đầy đủ chưa, người bên cạnh đáp đã sớm đủ. Phạm Duyệt chắp tay mời Ngụy Đàm và ta nghỉ ngơi. Ngụy Đàm hoàn lễ, cũng không từ chối, để A Nguyên đỡ ta, đi vào phòng.
Toánh Xuyên đúng là Toánh Xuyên, hậu viên Phạm Duyệt so với phủ đệ Bùi Tiềm ở Hoài Dương còn lớn hơn. Ốc xá rộng rãi, hoa ở rộ, lấy đình đài khúc thủy làm đẹp, nhìn ra được Phạm Duyệt là người sang trọng.
Sau khi rửa mặt, thay y phục, Phạm Duyệt thiết yến ở chính đường. Đồ ăn rất ngon miệng, thậm chí ta gặp được một chút hương vị Trường An, đã mấy năm chưa được nếm.
Phạm Duyệt rất hay nói, rất có phong độ thế gia đại tộc, trừ Toánh Xuyên, hắn và Ngụy Đàm hàn huyên rất nhiều chuyện từ Nam tới Bắc, thật vui vẻ hòa thuận. Trong lúc nói chuyện, hắn nói lúc trước đã từng gặp phụ thân ta, còn tiếp xúc với hai huynh trưởng ta.
“Phó công và hai vị công tử đều là trụ cột đường thời, chỉ tiếc người lương thiện đoản mệnh.” Thoạt nhìn hắn tiếc hận mà bi thống.
Lời như thế ta nghe quá nhiều, đã sớm quen.
“Chuyện cũ đã qua, Phạm công cảm động nhớ nhung, tổ tiên tất sẽ biết.” Ta phối hợp lộ ra nụ cười cảm khái, đảo mắt, thấy Ngụy Đàm nhìn ta, tự tiếu phi tiếu.
Phạm Duyệt gật đầu, sắc mặt thanh thản. Tiếp theo, chuyển sang đề tài khác, nói đến chiến sự hiện tại, thậm chí Phạm duyệt còn biết Ngụy An bắn chết Lương Hành tại Hoài Dương.
“Nghe Tứ công tử thông minh tài cao đã lâu, Hoài Dương một mũi tên, danh chấn tứ phương.” Hắn cười chân thành nói.
Ngụy An bị khen bất thình lình, trên mặt không được tự nhiên, nhìn Ngụy Đàm một cái.
“Phạm công quá khen.” Hắn gật đầu, thản nhiên nói.
Sau khi ăn xong, Phạm Duyệt lại sai người bày rượu, nâng chén cười với Ngụy Đàm, “Cách dưỡng sinh tốt nhất của người Toánh Xuyên chính là ăn no tám phần phải uống rượu. Trong Duyệt gia có rượu cây mơ, giải nhiệt, tăng cường sức khỏe, kính công tử một chén.”
Ngụy Đàm mỉm cười, nâng chén, một hơi uống cạn sạch.
Lúc này, Phạm Duyệt nói vọng ra phía ngoài: “Sao không có vũ nhạc trợ hứng?”
Chỉ nghe phía ngoài có âm thanh nữ tử dịu dàng đáp lại, mấy tên gia nhân bỗng nhiên bước vào, châm thêm đèn cầy. Lại nghe tiếng bước chân nối gót, tám chín nhạc kỹ nối đuôi nhau đi vào sảnh đường.
“Gia kỹ tài nghệ không bằng Trường An, chỉ có chút đàn sáo ca múa, hầu công tử và phu nhân thưởng thức.” Phạm Duyệt nói.
“Phạm công khách khí.” Ngụy Đàm nói.
Đợi nhạc kỹ ngồi vào chỗ của mình, một ca kỹ đi ra giữa sảnh đường, mi cong mắt sáng, môi tô son đỏ. Nhạc tấu lên, nàng chậm rãi gõ nhịp, mở miệng hát.
Thanh âm nàng vừa ôn nhu vừa cao vút, người từ nhỏ đã tham gia vô số buổi tiệc như ta cũng phải thừa nhận, đó là thanh âm hiếm có. Nàng hát chính là một khúc nhạc nổi tiếng của Hoài Nam, vịnh phong tụng vật, nhu tình chân thành.
Ta liếc về phía Ngụy Đàm, trong tay chàng cầm chén rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Ca kỹ hát xong một khúc, ta nghĩ nàng sẽ phải ra ngoài, nhưng nàng lại lui sang một bên. Tiếng nhạc lại vang lên, lúc này, tiếng leng keng thanh thúy của châu ngọc vang lên, làn gió thơm thổi tới, ta nhìn ra phía cửa, trong lòng thoáng động, một vị mỹ nhân.
Nàng búi tóc cao, mặc xiêm y khiêu vũ, váy tựa như lá sen, nhiều màu sắc, lúc di chuyển như tiên nữ lạc phàm. Ca kỹ tiếp tục hát, nữ tử bắt đầu nhảy múa, bộ dạng phục tùng ngước mắt, thẹn thùng vô cùng. Ánh mắt nhẹ nhàng, toàn bộ đưa đến trước bàn Ngụy Đàm.
Ta nhìn thân thể thướt tha và tóc mây yêu kiều, trên mặt mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu.
Cơn nước no nê, ánh nến dao động, trong sảnh đường, vô luận là thị tỳ hay ca kỹ, ai ai cũng thanh xuân xinh đẹp.
Phạm Duyệt này, thật coi ta như người chết.
———
“Phu nhân, Phạm Duyệt đây là ý gì?” Trở lại phòng, A Nguyên tức giận.
“Cái gì mà ý gì.” Ta ngồi lên giường, tự châm một chén trà, uống vào. Rượu cây mơ của Phạm Duyệt, nam nhân không coi vào đâu, nhưng đối với ta hơi mạnh. Mới vừa ta uống hai ba chén, đã cảm thấy lâng lâng rồi, Ngụy Đàm thấy thế, để A Nguyên đưa ta trở về.
“Những gia kỹ kia!” A Nguyên nói, “Cả đám đều nhìn chằm chằm Đại công tử, giống gà mái động dục…”
“Nhỏ giọng chút.” Ta giận, ra hiệu bằng mắt với A Nguyên, ý bảo phía ngoài.
A Nguyên không phục, đi ra đóng cửa, lại nhìn về phía ta: “Phu nhân, nếu Đại công tử nạp thiếp thì làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao? Có một lần nhũ mẫu nói với ta, có những chuyện có muốn cũng không ngăn được, một là trời mưa, một là nữ tử thành thân. Mẫu thân ở bên cạnh nghe được, lại nói, sai rồi, còn một chuyện nữa, chính là nam nhân muốn nạp thiếp cũng ngăn không được.
Lúc ấy ta nghe không hiểu, sau thấy nhiều cũng dần dần hiểu ra. Thực sắc tính dã (1), nam tử ai không nghĩ tới kiều thê mỹ cơ trái ôm phải ấp? Chuyện nạp thiếp, bọn họ coi là cực kỳ bình thường. Mượn phụ thân ta mà nói, trong nhà trừ mẫu thân ta còn có ba thị thiếp. Cái này ở Trường An đã được coi là tiết kiệm rồi. Khi bùi Tiềm được mười tuổi, phụ thân chàng đã cho chàng vị thứ mẫu thứ tám.
(1) Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Ta từng kéo cổ áo Bùi Tiềm nói, nếu như chàng dám nạp thiếp, ta sẽ bỏ chàng.
Bùi Tiềm cười khổ nói không dám, ta là nữ tử chua ngoa, trong nhà có mình ta là đủ rồi…
Mùi rượu bị nước trà đè xuống lại xộc lên. Hiện tại ta và Bùi Tiềm không được, đối với người khác thì càng không thể lo lắng cái gì mà không cho nạp thiếp đi? Đặc biệt là Ngụy Đàm, ta có nguyện ý hay không thì có quan hệ gì tới chàng đâu, có khi chưa tới Lạc Dương, ta đã bị chàng bỏ cũng nên.
“Phu nhân…” A Nguyên thấy ta không trả lời, oán giận dậm chân.
“Làm sao bây giờ? Có người dâng lên thì cứ nạp đi, mỹ nhân đưa tới cửa, không cần là kẻ ngốc.” Ta rót trà, vừa rót vừa nói.
“Người không bực?” A Nguyên nghi ngờ nhìn ta.
“Cái gì bực? Bực cái gì?” Ta không thể bình tĩnh, trừng nàng.
Trên cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm gõ cửa.
“Người phương nào?” A Nguyên hỏi.
“Trưởng tẩu.” Là thanh âm Ngụy An.
A Nguyên mở cửa, Ngụy An đi vào, mới vừa rồi Ngụy Đàm không cho hắn uống rượu, hắn nhìn ta, mặt trắng tinh.
“Tứ thúc, có chuyện gì?” Ta hỏi.
“Huynh trưởng bảo đệ đến nói với Trưởng tẩu một tiếng, huynh ấy có việc thương lượng cùng quận trưởng, trễ mới trở về.” Ngụy An nói.
“Như thế.” Ta cười cười, trong lòng tựa gương sáng, có việc thương lượng, chính là chuyện tặng mỹ nhân? Về phần trễ mới trở về… Ta nhìn giường lớn trong phòng, nếu như thương lượng thuận lợi, tối nay chính là chàng sẽ không trở về ngủ.
Không, vốn ta và chàng không ngủ chung.
Cái này có thể tính là danh chính ngôn thuận.
Trừ phía Bắc Hoài Nam, địa thế càng ngày càng bằng phẳng.
Vì Bắc Phương chiến loạn, dọc theo đường đi, chúng ta gặp được không ít lưu dân xuôi Nam tránh loạn, đưa theo toàn gia, ai khá hơn thì có xe trâu, nghèo túng thì dựa vào đôi chân, một đường ăn xin, y phục cũ rách.
A Nguyên đã từng lưu lạc bên ngoài, thấy những chuyện này, rất không đành lòng. Nàng lấy phần lương khô của mình phân phát ra ngoài, đợi đến khi dùng bữa, chỉ có thể trông mong nhìn ta.
Ta chia chút đồ ăn của mình cho nàng, nói: “Lưu dân nhiều như vậy, ngươi cho rằng người mang theo kho lương thực sao?”
A Nguyên cúi đầu lau mắt, “Nô tỳ không nhìn được, phu nhân, nam nhân kia mất thê tử, còn dắt theo hai tiểu đồng…”
Ta biết nàng nhớ tới chuyện trước kia, lại nhớ thương phụ tử Lý Thượng đi Giang Nam, an ủi vỗ vỗ bả vai nàng.
Đang nói chuyện, Ngụy Đàm đi tới.
“Sao thế?” Chàng liếc hai mắt đỏ lên của A Nguyên.
A Nguyên vốn sợ hãi Ngụy Đàm ba phần, nghe được lời này, vội vàng lau mắt, cúi đầu đứng một bên.
“Không sao.” Ta nói, “Chuẩn bị lên đường sao?”
“Nghỉ thêm chút nữa.” Ngụy Đàm nói.
Ta gật đầu, nhìn chàng đứng trước mắt, lại hỏi: “Có việc gì sao?”
Dưới ánh mặt trời, Ngụy Đàm híp nửa ánh mắt: “Không có việc gì thì không thể tới?”
Ta: “…”
Ngụy Đàm ngồi xuống thân cây khô bên cạnh ta, hai đôi mắt đối diện nhau. Nói thật, ta không quá thích cùng chàng nhìn nhau. Mặt chàng phơi nắng thành màu lúa mạch, mày rậm mắt sâu, đáy mắt đầy nhuệ khí, làm người ta không rõ chàng muốn làm gì, ta cảm thấy toàn bộ chuyện ta không thể nắm trong tay.
Ta dời ánh mắt sang chỗ khác.
“Quân sĩ nói nàng phân chia lương khô cho lưu dân?” Ngụy Đàm nói.
Ta cho rằng Ngụy Đàm sẽ giống ta nói cho A Nguyên nghe lúc nãy, nhưng chàng một chữ cũng không nói, chỉ hỏi ta: “Lương khô còn đủ ăn không?”
“Vẫn đủ.” Ta nói, sau chuyển sang chuyện khác, “Đàm Hi bên kia đánh rất hung sao?”
“Phàm là chiến sự, há không hung?” Ngụy Đàm nói, “Chờ đánh xong Đàm Hi, triều đình sẽ phát lệnh an dân, khai khẩn ruộng nương, lúc đó sẽ không có chuyện lưu dân.”
Trước cứ đánh bại Đàm Hi rồi nói tiếp. Trong lòng ta nói, trên mặt lại mỉm cười gật đầu: “Như thế rất tốt.”
Ngụy Đàm nhìn ta, ánh mắt híp lại.
Cái cảm giác như bị người dòm phá tâm sự lại tới nữa rồi, ta làm như nhìn thấy một chú chim nhỏ bay qua, quay đầu nhìn ra chỗ khác.
Mấy hôm nay khí trời tốt, vào Hà Nam, con đường bằng phẳng. Bốn ngày tiếp theo, đoàn người đến Toánh Xuyên.
Dọc theo đường đi, ta phát hiện tựa hồ Ngụy Đàm cũng không gấp gáp lên đường. Đi đến quận huyện nào đó, chàng tuyệt đối sẽ không vì bớt thời gian xã giao mà ở nhờ hương dân. Mỗi lần đến một quận một huyện, Ngụy Đàm sẽ nói với quan trưởng nới đó, chánh sự trăm vụ, thái độ khiêm hòa, mà những trưởng quan kia cũng có chút hưởng thụ, khách và chủ đều vui vẻ.
Toánh Xuyên là một quận lớn, địa linh nhân kiệt, có rất nhiều vọng tộc. Chính vì vậy, nơi đây rất nhiều kẻ ngang ngược, nuôi tư binh, xây tường cao, mặc dù loạn thế, Toánh Xuyên không hoang vu tiêu điều như những nơi khác.
Quận trưởng Toánh Xuyên họ Phạm, tên Duyệt, nhậm chức khi tiên đế vẫn còn sống.
Trong mắt ta, người này rất biết thời thế. Lúc trước Hà Quỳ làm loạn, thiên hạ ghép tội phản nghịch, Phạm Duyệt im lặng không lên tiếng. Sau Đàm Hi và Đồng Khuông tranh nhau, Phạm Duyệt mặt ngoài Ủng hộ Đổng Khuông, muốn tiền cần lương thảo đều dâng tặng, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm xã giao cùng Ngụy Giác.
Sau ba nhi tử của Đổng Khuông tranh giành nghiệp, Ngụy Giác thừa thế tiến công, trong một tháng đã thu hơn phân nửa Hà Nam về triều đình. Sau khi vững chân, Ngụy Giác đổi đa số quận trưởng, Phạm Duyệt lông tóc bất động, Ngụy Giác lại đề bạt mấy nhi tử của hắn lên làm quan.
Sâu xa như vậy, Ngụy Đàm tới Toánh Xuyên, đương nhiên sẽ không bị bạc đãi.
Mới vào thành, Phạm Duyệt dẫn trên dưới một trăm phụ lão Toánh Xuyên nghênh đón ở cổng thành. Ta đã nhiều lần ra ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy nghi thức như vậy, không khỏi cùng A Nguyên hai mặt nhìn nhau.
Ngụy Đàm rất bình tĩnh, ta nghe chàng và Phạm Duyệt một câu lại một câu, rất bình tĩnh.
Một phen làm lễ ra mắt, Phạm Duyệt dẫn toàn bộ người tới phủ hắn, quản gia của hắn sắp xếp hậu viên, an bài Ngụy Đàm nghỉ trọ.
Lúc trước ta vẫn ngồi trên xe, lúc ta xuống xe, Phạm Duyệt thấy ta, rõ ràng sửng sốt một chút.
“Phu nhân đến, vẻ vang cho kẻ hèn này, lúc trước chưa từng bái kiến.” Phạm Duyệt tiến lên thi lễ.
“Phu nhân trên chân có tật, đi đường không tiện, công không cần đa lễ.” Ngụy Đàm nói.
Phạm Duyệt mỉm cười, quay đầu hỏi người bên cạnh đã chuẩn bị phòng ốc, đồ ăn đầy đủ chưa, người bên cạnh đáp đã sớm đủ. Phạm Duyệt chắp tay mời Ngụy Đàm và ta nghỉ ngơi. Ngụy Đàm hoàn lễ, cũng không từ chối, để A Nguyên đỡ ta, đi vào phòng.
Toánh Xuyên đúng là Toánh Xuyên, hậu viên Phạm Duyệt so với phủ đệ Bùi Tiềm ở Hoài Dương còn lớn hơn. Ốc xá rộng rãi, hoa ở rộ, lấy đình đài khúc thủy làm đẹp, nhìn ra được Phạm Duyệt là người sang trọng.
Sau khi rửa mặt, thay y phục, Phạm Duyệt thiết yến ở chính đường. Đồ ăn rất ngon miệng, thậm chí ta gặp được một chút hương vị Trường An, đã mấy năm chưa được nếm.
Phạm Duyệt rất hay nói, rất có phong độ thế gia đại tộc, trừ Toánh Xuyên, hắn và Ngụy Đàm hàn huyên rất nhiều chuyện từ Nam tới Bắc, thật vui vẻ hòa thuận. Trong lúc nói chuyện, hắn nói lúc trước đã từng gặp phụ thân ta, còn tiếp xúc với hai huynh trưởng ta.
“Phó công và hai vị công tử đều là trụ cột đường thời, chỉ tiếc người lương thiện đoản mệnh.” Thoạt nhìn hắn tiếc hận mà bi thống.
Lời như thế ta nghe quá nhiều, đã sớm quen.
“Chuyện cũ đã qua, Phạm công cảm động nhớ nhung, tổ tiên tất sẽ biết.” Ta phối hợp lộ ra nụ cười cảm khái, đảo mắt, thấy Ngụy Đàm nhìn ta, tự tiếu phi tiếu.
Phạm Duyệt gật đầu, sắc mặt thanh thản. Tiếp theo, chuyển sang đề tài khác, nói đến chiến sự hiện tại, thậm chí Phạm duyệt còn biết Ngụy An bắn chết Lương Hành tại Hoài Dương.
“Nghe Tứ công tử thông minh tài cao đã lâu, Hoài Dương một mũi tên, danh chấn tứ phương.” Hắn cười chân thành nói.
Ngụy An bị khen bất thình lình, trên mặt không được tự nhiên, nhìn Ngụy Đàm một cái.
“Phạm công quá khen.” Hắn gật đầu, thản nhiên nói.
Sau khi ăn xong, Phạm Duyệt lại sai người bày rượu, nâng chén cười với Ngụy Đàm, “Cách dưỡng sinh tốt nhất của người Toánh Xuyên chính là ăn no tám phần phải uống rượu. Trong Duyệt gia có rượu cây mơ, giải nhiệt, tăng cường sức khỏe, kính công tử một chén.”
Ngụy Đàm mỉm cười, nâng chén, một hơi uống cạn sạch.
Lúc này, Phạm Duyệt nói vọng ra phía ngoài: “Sao không có vũ nhạc trợ hứng?”
Chỉ nghe phía ngoài có âm thanh nữ tử dịu dàng đáp lại, mấy tên gia nhân bỗng nhiên bước vào, châm thêm đèn cầy. Lại nghe tiếng bước chân nối gót, tám chín nhạc kỹ nối đuôi nhau đi vào sảnh đường.
“Gia kỹ tài nghệ không bằng Trường An, chỉ có chút đàn sáo ca múa, hầu công tử và phu nhân thưởng thức.” Phạm Duyệt nói.
“Phạm công khách khí.” Ngụy Đàm nói.
Đợi nhạc kỹ ngồi vào chỗ của mình, một ca kỹ đi ra giữa sảnh đường, mi cong mắt sáng, môi tô son đỏ. Nhạc tấu lên, nàng chậm rãi gõ nhịp, mở miệng hát.
Thanh âm nàng vừa ôn nhu vừa cao vút, người từ nhỏ đã tham gia vô số buổi tiệc như ta cũng phải thừa nhận, đó là thanh âm hiếm có. Nàng hát chính là một khúc nhạc nổi tiếng của Hoài Nam, vịnh phong tụng vật, nhu tình chân thành.
Ta liếc về phía Ngụy Đàm, trong tay chàng cầm chén rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Ca kỹ hát xong một khúc, ta nghĩ nàng sẽ phải ra ngoài, nhưng nàng lại lui sang một bên. Tiếng nhạc lại vang lên, lúc này, tiếng leng keng thanh thúy của châu ngọc vang lên, làn gió thơm thổi tới, ta nhìn ra phía cửa, trong lòng thoáng động, một vị mỹ nhân.
Nàng búi tóc cao, mặc xiêm y khiêu vũ, váy tựa như lá sen, nhiều màu sắc, lúc di chuyển như tiên nữ lạc phàm. Ca kỹ tiếp tục hát, nữ tử bắt đầu nhảy múa, bộ dạng phục tùng ngước mắt, thẹn thùng vô cùng. Ánh mắt nhẹ nhàng, toàn bộ đưa đến trước bàn Ngụy Đàm.
Ta nhìn thân thể thướt tha và tóc mây yêu kiều, trên mặt mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu.
Cơn nước no nê, ánh nến dao động, trong sảnh đường, vô luận là thị tỳ hay ca kỹ, ai ai cũng thanh xuân xinh đẹp.
Phạm Duyệt này, thật coi ta như người chết.
———
“Phu nhân, Phạm Duyệt đây là ý gì?” Trở lại phòng, A Nguyên tức giận.
“Cái gì mà ý gì.” Ta ngồi lên giường, tự châm một chén trà, uống vào. Rượu cây mơ của Phạm Duyệt, nam nhân không coi vào đâu, nhưng đối với ta hơi mạnh. Mới vừa ta uống hai ba chén, đã cảm thấy lâng lâng rồi, Ngụy Đàm thấy thế, để A Nguyên đưa ta trở về.
“Những gia kỹ kia!” A Nguyên nói, “Cả đám đều nhìn chằm chằm Đại công tử, giống gà mái động dục…”
“Nhỏ giọng chút.” Ta giận, ra hiệu bằng mắt với A Nguyên, ý bảo phía ngoài.
A Nguyên không phục, đi ra đóng cửa, lại nhìn về phía ta: “Phu nhân, nếu Đại công tử nạp thiếp thì làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao? Có một lần nhũ mẫu nói với ta, có những chuyện có muốn cũng không ngăn được, một là trời mưa, một là nữ tử thành thân. Mẫu thân ở bên cạnh nghe được, lại nói, sai rồi, còn một chuyện nữa, chính là nam nhân muốn nạp thiếp cũng ngăn không được.
Lúc ấy ta nghe không hiểu, sau thấy nhiều cũng dần dần hiểu ra. Thực sắc tính dã (1), nam tử ai không nghĩ tới kiều thê mỹ cơ trái ôm phải ấp? Chuyện nạp thiếp, bọn họ coi là cực kỳ bình thường. Mượn phụ thân ta mà nói, trong nhà trừ mẫu thân ta còn có ba thị thiếp. Cái này ở Trường An đã được coi là tiết kiệm rồi. Khi bùi Tiềm được mười tuổi, phụ thân chàng đã cho chàng vị thứ mẫu thứ tám.
(1) Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Ta từng kéo cổ áo Bùi Tiềm nói, nếu như chàng dám nạp thiếp, ta sẽ bỏ chàng.
Bùi Tiềm cười khổ nói không dám, ta là nữ tử chua ngoa, trong nhà có mình ta là đủ rồi…
Mùi rượu bị nước trà đè xuống lại xộc lên. Hiện tại ta và Bùi Tiềm không được, đối với người khác thì càng không thể lo lắng cái gì mà không cho nạp thiếp đi? Đặc biệt là Ngụy Đàm, ta có nguyện ý hay không thì có quan hệ gì tới chàng đâu, có khi chưa tới Lạc Dương, ta đã bị chàng bỏ cũng nên.
“Phu nhân…” A Nguyên thấy ta không trả lời, oán giận dậm chân.
“Làm sao bây giờ? Có người dâng lên thì cứ nạp đi, mỹ nhân đưa tới cửa, không cần là kẻ ngốc.” Ta rót trà, vừa rót vừa nói.
“Người không bực?” A Nguyên nghi ngờ nhìn ta.
“Cái gì bực? Bực cái gì?” Ta không thể bình tĩnh, trừng nàng.
Trên cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm gõ cửa.
“Người phương nào?” A Nguyên hỏi.
“Trưởng tẩu.” Là thanh âm Ngụy An.
A Nguyên mở cửa, Ngụy An đi vào, mới vừa rồi Ngụy Đàm không cho hắn uống rượu, hắn nhìn ta, mặt trắng tinh.
“Tứ thúc, có chuyện gì?” Ta hỏi.
“Huynh trưởng bảo đệ đến nói với Trưởng tẩu một tiếng, huynh ấy có việc thương lượng cùng quận trưởng, trễ mới trở về.” Ngụy An nói.
“Như thế.” Ta cười cười, trong lòng tựa gương sáng, có việc thương lượng, chính là chuyện tặng mỹ nhân? Về phần trễ mới trở về… Ta nhìn giường lớn trong phòng, nếu như thương lượng thuận lợi, tối nay chính là chàng sẽ không trở về ngủ.
Không, vốn ta và chàng không ngủ chung.
Cái này có thể tính là danh chính ngôn thuận.