Chương 53: Sói trắng
Thiên tử và các quý nhân sống an nhàn sung sướng, dĩ nhiên không thể vào sâu trong núi giống thợ săn, nếu nói săn thú, chính là quây bãi săn lại, quân sĩ lùa dã thú vào trong đó. Mà thiên tử và các quý nhân chỉ cần thanh nhã đứng phía sau vòng bảo vệ, bắn tên về đám dã thú hoảng sợ kia.
Người xuất thân binh nghiệp dĩ nhiên không thích săn thú kiểu vậy, khi các quý nhân kia vừa kéo cung, ta nghe được tiếng thở dài khe khẽ. Quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là đội quân sĩ hộ vệ, đầu lĩnh là Trình Mậu.
Trình Mậu cũng thấy ta, ta lại ngồi cạnh vài quý quyến, hắn không tiện tới ra mắt, chỉ đứng tại chỗ vái chào.
“Đó là phó tướng của Đại đường huynh sao? Muội nhớ hình như tên Trình Mậu.” Chu thị đứng bên nói.
“Đúng vậy.” Ta đáp, “Sau khi ta và phu quân thành thân, là Trình tướng quân hộ tống ta tới Ung Đô.”
Chu thị gật đầu, cười nói: “Đại đường huynh đối xử với đường tẩu thật tốt, muội nghe nói, lúc đó Đại đường huynh muốn đưa đường tẩu tới Ung Đô mà phái tới hai trăm quân sĩ hộ vệ đó.”
Ta cười cười, không trả lời.
Trên sân náo nhiệt, mặc dù ta nhìn, nhưng không để tâm, đầu óc một mực không nghĩ đến chuyện sáng sớm, một khắc cũng chưa từng nghĩ.
Thật may vì Ngụy Từ tới cắt ngang, nếu không ta thật không biết ứng đối với Ngụy Đàm thế nào.
Chàng lôi ta từ trong rừng cây trở về, bắt ép ta ngồi xuống, thao thao bất tuyệt kể lại chuyện chàng và Từ hậu trước kia. Cuối cùng, còn nói với ta năm rộng tháng dài, không cần che dấu.
Ta không để ý chuyện thật giả của Ngụy Đàm và Từ hậu, chàng nói với ta rất nhiều, đơn giản muốn nói thái độ của chàng đối với Từ hậu. Ta để ý, tương lai chàng sẽ thế nào? Về sau Từ hậu muốn gặp chàng, chàng có đi gặp không? Ở trong rừng, chàng nói với Từ hậu ‘Đây là lần cuối’, nhưng sợ chính chàng cũng không dám chắc, lần sau Từ hậu lại nói không gặp không về, chàng có thể quyết tâm không tới thật không?
Thích thúc từng nói với ta ‘Thiếu niên chân thành’. Ta cười khổ, ta là chính thê của chàng, phu quân nhớ tình cũ, ước chừng thắm thiết vô cùng. Có phải ta cũng chưa bao giờ thật sự quên Bùi Tiềm?
Điểm đáng khen của chuyện này là Ngụy Đàm chủ động giải thích với ta. Điều này cho thấy mặc dù mấy ngày nay lạnh nhạt, nhưng chàng vẫn bằng lòng làm phu thê với ta.
Đến khi chàng nói cả hai thẳng thắn với nhau, sao ta không muốn. Nghe thấy lời ấy, ta rất động lòng.
Đối với hôn sự này, có lẽ chúng ta đã bày ra thành ý lớn nhất, nhưng hai chữ thẳng thắn đối với chúng ta không công bằng. Giống như phụ thân và mẫu thân, bọn họ cử án tề mi, nhưng mẫu thân có rất nhiều chuyện không nói trước mặt phụ thân. Ta rất mơ hồ, phu thê trong lòng Ngụy Đàm, đến tột cùng là thế nào?
Sau khi vây bắt đợt hai, quân sĩ kéo xác dã thú đi, tiếng trống lại vang lên, vòng mới sắp bắt đầu.
“Người kia là ai?” Mao thị chỉ chỉ mấy người đang lắp tên dưới bãi săn, “Cái người mặc giáp màu lục, muội chưa gặp bao giờ, sao lại đứng cùng hoàng thất?”
Ta cũng nhìn lại, thấy người nọ cao hơn bảy thước, đúng là rất lạ.
“Đó là Lương Nhân.” Chu thị nói, “Nghe nói đó là Hà Gian vương, nhi tử thứ sáu của Văn hoàng đế, lúc chinh phạt Đàm Hi đã tìm đến Thừa tướng, theo như bối phận, thiên tử phải gọi ngài ấy một tiếng ‘Hoàng thúc’.”
“Hà Gian vương?” Mao thị mỉm cười, “Đó là truyện hai ba trăm năm trước rồi, quan hệ của thiên tử và hoàng thúc này xa lắc xa lơ.”
“Chớ khinh thường ngài ấy.” Chu thị nói, “Nghe nói người này nhà nghèo, vài mẫu đất cằn không đủ nuôi gia đình, ngài ấy trà trộn phố phường, quân Hoàng Cân sinh loạn, ngài ấy tụ họp người dân, giết giặc thủ thành, được tôn làm quan huyện, sau Hà Quỳ sinh loạn, ngài ấy tìm Đổng Khuông nương tựa, Đổng Khuông thất bại, lại tìm đến Lô Khang ở Liêu Đông. Đàm quân lui về Bắc Phương, Đàm Nghiêu, con thứ tư Đàm Hi đến Liêu Đông, Lương Nhân xúi giục Lô Khang giết Đàm Nghiêu, Thừa tướng dâng sớ xin cho ngài ấy nhậm chức Giao Châu mục (1).”
(1) Mục: Quan đứng đầu một châu gọi là mục.
“Nói vậy, người này hết đến lại đi.” Mao thị chặc lưỡi, dứt lời, nhìn Chu thị một chút, thần sắc mập mờ, “Đường thúc thật tốt với ngươi, kể thật nhiều chuyện.”
Chu thị đỏ mặt, không che dấu đắc ý: “Thúc ấy có thế nói bao nhiêu, không phải tại ta dò la giỏi sao.”
Lúc mấy người Ngụy Đàm, Ngụy Chiêu ra sân, bọn quân sĩ hưng phấn hơn hẳn, ta nhìn ra, thấy Ngụy Đàm đứng yên, chàng kéo thử dây cung, bỗng nhiên, nhìn về bên này.
Rất xa, dường như ánh mắt dừng ở chỗ ta đang đứng, lát sau, chàng quay đầu đi.
“Ô, Đại đường huynh nhìn ai vậy?” Chu thị che ống tay áo, khóe mắt mang ý cười nhìn ta.
“Không biết được.” Mao thị và nàng kẻ xướng người họa, dứt lời, ha ha cười khẽ.
Ta giả câm vờ điếc, nhìn sang phía bên kia. Chàng đứng cách bên này ba bốn trượng, trên người mặc một thân thợ săn, khoác áo lông. Bên cạnh đấy, Từ hậu nhìn chằm chằm bãi săn, dường như trên mặt trát rất nhiều phấn.
Dưới đế hậu, Ngụy Giác mặc áo khoác, thần sắc hăng hái bừng bừng, thân hình cường tráng, khí thế mười phần.
Dã thú bị lùa vào trong bãi, một tiếng hô vang lên, mũi tên rời dây cung, đàn thú ngã xuống.
Tiếng reo hò vang dội, Ngụy Đàm cười cười, nói gì đó với Ngụy Chiêu và Ngụy Từ, thần sắc ung dung.
Thần sắc thiên tử và Từ hậu không thay đổi.
Ngụy Giác vuốt râu, mỉm cười.
Thời khắc long trọng nhất rốt cục cũng tới, thiên tử cởi áo lông, nhận mũi tên vàng từ trong tay hoàng môn thị lang. Tiếng trống vang lên, một con sói trắng bị lùa vào bãi săn.
Mọi người hưng phấn bình luận.
Sói trắng là động vật hiếm, chính là con mồi của thiên tử. Lúc trước ở Trường An, trong hoàng cung cũng có chuồng nuôi sói trắng, dành cho thiên tử vây săn. Mà sau khi Trường An bị phá hủy, con thú này khó tìm, thiên tử đi săn chỉ có thể dùng hươu nai thay thế.
Nhiều người lần đầu tiên trông thấy sói trắng, nhao nhao kiễng chân.
Thiên tử giương cung lắp tên, thần sắc trang nghiêm, nhưng lực cánh tay chưa đủ để đối phó với cung lớn, tay khẽ run.
Mọi người yên tĩnh, chớp mắt, tên rời khỏi cung, bay một đoạn, rơi ngay giữa sân, con sói vẫn thản nhiên chạy loạn khắp nơi.
Thần sắc người xem thật khó tả, không ít người ngẩm hiểu, nhìn nhau dò xét.
Thiên tử lúng túng, nhưng cũng bình tĩnh rất nhanh, nhận lấy mũi tên thứ hai trên tay hoàng môn thị lang.
“Bệ hạ, cây cung này dường như không tốt, để thần thử xem.” Lúc này, Ngụy Giác mở miệng.
Thiên tử nhìn ông, dường như suy nghĩ chốc lát, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền Thừa tướng.” Dứt lời, đưa cung tới.
Ngụy Giác nhận lấy cung, gõ gõ dây cung, kéo ra, bỗng nhiên, ông rút một mũi tên ra, lắp vào cung, kéo dây nhắm bắn.
Vèo một tiếng, mọi người chưa kịp phản ứng, tên đã rời cung, cắm trúng đầu sói trắng, ngã ngay trên mặt tuyết, máu chảy đỏ thẫm.
Đột nhiên yên tĩnh, người lúc trước còn đang cười nói, bỗng nhiên cứng lại.
“Ti xạ (2), sao không báo?” Ngụy Giác thản nhiên, hướng về phía sân hỏi.
(2) Ti xạ: Trọng tài.
Ti xạ biến sắc, vội nói: “Bẩm Thừa tướng, chết rồi.”
Ngụy Giác cười ung dung, quay sang thiên tử sắc mặt căng thẳng, trả lại cung: “Thần vừa mới thử, cung lần này không sao.”
Thiên tử nhìn ông, ánh mắt tóe lửa, không chút che dấu, thậm chí ta có thể thấy tay phải chàng nắm chặt chuôi kiếm.
Đang khi ta lo lắng chàng không kiềm chế được mà rút kiếm, một bàn tay thò ra nhận lấy cung trong tay Ngụy Giác.
“Làm phiền Thừa tướng.” Từ hậu uyển chuyển nói, dứt lời nhìn về phía thiên tử.
Thiên tử tâm tình bất định, hai người nhìn nhau chốc lát, đưa tay nhận lấy cung.
Ta có thể cảm giác được nhiều người thở phào nhẹ nhõm, nhìn thiên tử và Ngụy Giác trở lại chỗ của mình, ta mới phát hiện tay mình nắm thật chặt, mồ hôi ướt đẫm bàn tay.
Chuyện đột nhiên xuất hiện, kết thúc hai ngày vây săn, người người trên mặt mang thần sắc thấu hiểu.
Trên đường hồi phủ, ta và Chu thị, Mao thị ba người trái ngược với lúc đến, im lặng không nói lời nào.
Mao thị không nhịn được, nhìn chúng ta một chút, do dự nói: “Mới vừa rồi, mũi tên kia của Thừa tướng…”
“Suỵt.” Chu thị vội nói, lắc lắc đầu, ý bảo ngoài xe.
Mao thị im lặng.
Ta nhìn mành xe, không nói lời nào, suy nghĩ quay trở lại năm đó.
Sau khi phụ thân và các huynh trưởng bị xử tử, ta tuy có Lưu thái hậu che chở, nhưng giống như cái xác không hồn, ngày ngày ngây ngốc, nhốt mình trong phòng. Người dến thăm ta trừ Lưu thái hậu, chỉ có hoàng tử Sâm.
Khi đó, mọi người hoàng gia là cơn ác mộng tràn đầy sợ hãi và thù hận, hoàng tử Sâm cũng không ngoại lệ.
Ta gặp chàng như gặp kẻ thù, thậm chí tranh thủ lúc chàng đưa bánh cho ta, ta túm chặt tay chàng, cắn mạnh lên đó. Chảy cả máu, khẳng định rất đau. Nhưng chàng không nói lời nào, cũng không kể cho thái hậu, hôm sau, vẫn đưa bánh cho ta.
Ta nhớ lúc chàng nhìn ta, mang theo trầm tĩnh không hợp tuổi, nhẹ nói: “Muội nhớ cha mẹ phải không? Ta cũng nhớ mẫu thân ta. Nhưng nếu đã chết, muốn nhớ cũng không thể nhớ.”
Không biết lời nói đó làm ta nhớ lại lời phụ thân dặn dò, hay là ta hiểu chàng không phải kẻ thù chân chính, từ đó về sau, ta không chống đối chàng nữa. Chúng ta coi như đồng bệnh tương liên, nếu không có chàng, ta không biết vượt qua cuộc sống khốn khổ đó thế nào.
Hình ảnh hoàng từ Sâm ngây ngô, hiền lành và thiên tử sắc mặt tái nhợt đan xen lẫn nhau, ta nặng nề thở dài.
Chuyện bất bình cứ tới liên tục, nếu nói chuyện bắt quả tang Ngụy Đàm và Từ hậu gặp gỡ làm ta không biết làm sao, thì ở bãi săn kia, ta sợ hết hồn vía. Ta không dám nghĩ tiếp, nếu thiên tử rút kiếm tại chỗ, chuyện sẽ kết thúc thế nào?
Ta thật bội phục Từ hậu, chuyện hôm nay, biểu hiện của nàng rất thông minh, hai người giương cung bạt kiếm, nàng chủ động tiến lên hòa giải, vô luận là thiên tử hay Ngụy Giác, đều cho thấy nàng quan trọng.
Mà ta đây, một mặt là cố nhân giúp đỡ lúc khó khăn, một mặt là nhà chồng, nếu có một ngày xung đột, ta phải làm thế nào?
Đang lúc đầy bụng tâm sự, bỗng nhiên, tiếng vó ngựa truyền đến, lát sau, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Ta và Chu thị, Mao thị nghiêng ngả, đang muốn hỏi chuyện gì, giọng Ngụy Đàm truyền đến: “Phu nhân trong xe?”
Xa phu đáp: “Bẩm Đại công tử, phu nhân đang trong xe.”
Tim ta đập mạnh, Chu thị và Mao thị kinh ngạc, chốc lát, nhìn nhau cười.
Mành xe bị vén lên một góc, quả nhiên, Ngụy Đàm ở bên ngoài, mặt bị gió Bắc thổi đỏ ửng, thở ra khói trắng.
“Đại đường huynh sao nóng lòng như vậy, còn chưa hồi phủ đâu.” Chu thị mập mờ giễu cợt.
Ngụy Đàm cười: “Làm phiền một chút.” Vừa nói vừa nhìn ta, “Ta muốn đến Trường An, phu nhân đi cùng không?”
Thiên tử và các quý nhân sống an nhàn sung sướng, dĩ nhiên không thể vào sâu trong núi giống thợ săn, nếu nói săn thú, chính là quây bãi săn lại, quân sĩ lùa dã thú vào trong đó. Mà thiên tử và các quý nhân chỉ cần thanh nhã đứng phía sau vòng bảo vệ, bắn tên về đám dã thú hoảng sợ kia.
Người xuất thân binh nghiệp dĩ nhiên không thích săn thú kiểu vậy, khi các quý nhân kia vừa kéo cung, ta nghe được tiếng thở dài khe khẽ. Quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là đội quân sĩ hộ vệ, đầu lĩnh là Trình Mậu.
Trình Mậu cũng thấy ta, ta lại ngồi cạnh vài quý quyến, hắn không tiện tới ra mắt, chỉ đứng tại chỗ vái chào.
“Đó là phó tướng của Đại đường huynh sao? Muội nhớ hình như tên Trình Mậu.” Chu thị đứng bên nói.
“Đúng vậy.” Ta đáp, “Sau khi ta và phu quân thành thân, là Trình tướng quân hộ tống ta tới Ung Đô.”
Chu thị gật đầu, cười nói: “Đại đường huynh đối xử với đường tẩu thật tốt, muội nghe nói, lúc đó Đại đường huynh muốn đưa đường tẩu tới Ung Đô mà phái tới hai trăm quân sĩ hộ vệ đó.”
Ta cười cười, không trả lời.
Trên sân náo nhiệt, mặc dù ta nhìn, nhưng không để tâm, đầu óc một mực không nghĩ đến chuyện sáng sớm, một khắc cũng chưa từng nghĩ.
Thật may vì Ngụy Từ tới cắt ngang, nếu không ta thật không biết ứng đối với Ngụy Đàm thế nào.
Chàng lôi ta từ trong rừng cây trở về, bắt ép ta ngồi xuống, thao thao bất tuyệt kể lại chuyện chàng và Từ hậu trước kia. Cuối cùng, còn nói với ta năm rộng tháng dài, không cần che dấu.
Ta không để ý chuyện thật giả của Ngụy Đàm và Từ hậu, chàng nói với ta rất nhiều, đơn giản muốn nói thái độ của chàng đối với Từ hậu. Ta để ý, tương lai chàng sẽ thế nào? Về sau Từ hậu muốn gặp chàng, chàng có đi gặp không? Ở trong rừng, chàng nói với Từ hậu ‘Đây là lần cuối’, nhưng sợ chính chàng cũng không dám chắc, lần sau Từ hậu lại nói không gặp không về, chàng có thể quyết tâm không tới thật không?
Thích thúc từng nói với ta ‘Thiếu niên chân thành’. Ta cười khổ, ta là chính thê của chàng, phu quân nhớ tình cũ, ước chừng thắm thiết vô cùng. Có phải ta cũng chưa bao giờ thật sự quên Bùi Tiềm?
Điểm đáng khen của chuyện này là Ngụy Đàm chủ động giải thích với ta. Điều này cho thấy mặc dù mấy ngày nay lạnh nhạt, nhưng chàng vẫn bằng lòng làm phu thê với ta.
Đến khi chàng nói cả hai thẳng thắn với nhau, sao ta không muốn. Nghe thấy lời ấy, ta rất động lòng.
Đối với hôn sự này, có lẽ chúng ta đã bày ra thành ý lớn nhất, nhưng hai chữ thẳng thắn đối với chúng ta không công bằng. Giống như phụ thân và mẫu thân, bọn họ cử án tề mi, nhưng mẫu thân có rất nhiều chuyện không nói trước mặt phụ thân. Ta rất mơ hồ, phu thê trong lòng Ngụy Đàm, đến tột cùng là thế nào?
Sau khi vây bắt đợt hai, quân sĩ kéo xác dã thú đi, tiếng trống lại vang lên, vòng mới sắp bắt đầu.
“Người kia là ai?” Mao thị chỉ chỉ mấy người đang lắp tên dưới bãi săn, “Cái người mặc giáp màu lục, muội chưa gặp bao giờ, sao lại đứng cùng hoàng thất?”
Ta cũng nhìn lại, thấy người nọ cao hơn bảy thước, đúng là rất lạ.
“Đó là Lương Nhân.” Chu thị nói, “Nghe nói đó là Hà Gian vương, nhi tử thứ sáu của Văn hoàng đế, lúc chinh phạt Đàm Hi đã tìm đến Thừa tướng, theo như bối phận, thiên tử phải gọi ngài ấy một tiếng ‘Hoàng thúc’.”
“Hà Gian vương?” Mao thị mỉm cười, “Đó là truyện hai ba trăm năm trước rồi, quan hệ của thiên tử và hoàng thúc này xa lắc xa lơ.”
“Chớ khinh thường ngài ấy.” Chu thị nói, “Nghe nói người này nhà nghèo, vài mẫu đất cằn không đủ nuôi gia đình, ngài ấy trà trộn phố phường, quân Hoàng Cân sinh loạn, ngài ấy tụ họp người dân, giết giặc thủ thành, được tôn làm quan huyện, sau Hà Quỳ sinh loạn, ngài ấy tìm Đổng Khuông nương tựa, Đổng Khuông thất bại, lại tìm đến Lô Khang ở Liêu Đông. Đàm quân lui về Bắc Phương, Đàm Nghiêu, con thứ tư Đàm Hi đến Liêu Đông, Lương Nhân xúi giục Lô Khang giết Đàm Nghiêu, Thừa tướng dâng sớ xin cho ngài ấy nhậm chức Giao Châu mục (1).”
(1) Mục: Quan đứng đầu một châu gọi là mục.
“Nói vậy, người này hết đến lại đi.” Mao thị chặc lưỡi, dứt lời, nhìn Chu thị một chút, thần sắc mập mờ, “Đường thúc thật tốt với ngươi, kể thật nhiều chuyện.”
Chu thị đỏ mặt, không che dấu đắc ý: “Thúc ấy có thế nói bao nhiêu, không phải tại ta dò la giỏi sao.”
Lúc mấy người Ngụy Đàm, Ngụy Chiêu ra sân, bọn quân sĩ hưng phấn hơn hẳn, ta nhìn ra, thấy Ngụy Đàm đứng yên, chàng kéo thử dây cung, bỗng nhiên, nhìn về bên này.
Rất xa, dường như ánh mắt dừng ở chỗ ta đang đứng, lát sau, chàng quay đầu đi.
“Ô, Đại đường huynh nhìn ai vậy?” Chu thị che ống tay áo, khóe mắt mang ý cười nhìn ta.
“Không biết được.” Mao thị và nàng kẻ xướng người họa, dứt lời, ha ha cười khẽ.
Ta giả câm vờ điếc, nhìn sang phía bên kia. Chàng đứng cách bên này ba bốn trượng, trên người mặc một thân thợ săn, khoác áo lông. Bên cạnh đấy, Từ hậu nhìn chằm chằm bãi săn, dường như trên mặt trát rất nhiều phấn.
Dưới đế hậu, Ngụy Giác mặc áo khoác, thần sắc hăng hái bừng bừng, thân hình cường tráng, khí thế mười phần.
Dã thú bị lùa vào trong bãi, một tiếng hô vang lên, mũi tên rời dây cung, đàn thú ngã xuống.
Tiếng reo hò vang dội, Ngụy Đàm cười cười, nói gì đó với Ngụy Chiêu và Ngụy Từ, thần sắc ung dung.
Thần sắc thiên tử và Từ hậu không thay đổi.
Ngụy Giác vuốt râu, mỉm cười.
Thời khắc long trọng nhất rốt cục cũng tới, thiên tử cởi áo lông, nhận mũi tên vàng từ trong tay hoàng môn thị lang. Tiếng trống vang lên, một con sói trắng bị lùa vào bãi săn.
Mọi người hưng phấn bình luận.
Sói trắng là động vật hiếm, chính là con mồi của thiên tử. Lúc trước ở Trường An, trong hoàng cung cũng có chuồng nuôi sói trắng, dành cho thiên tử vây săn. Mà sau khi Trường An bị phá hủy, con thú này khó tìm, thiên tử đi săn chỉ có thể dùng hươu nai thay thế.
Nhiều người lần đầu tiên trông thấy sói trắng, nhao nhao kiễng chân.
Thiên tử giương cung lắp tên, thần sắc trang nghiêm, nhưng lực cánh tay chưa đủ để đối phó với cung lớn, tay khẽ run.
Mọi người yên tĩnh, chớp mắt, tên rời khỏi cung, bay một đoạn, rơi ngay giữa sân, con sói vẫn thản nhiên chạy loạn khắp nơi.
Thần sắc người xem thật khó tả, không ít người ngẩm hiểu, nhìn nhau dò xét.
Thiên tử lúng túng, nhưng cũng bình tĩnh rất nhanh, nhận lấy mũi tên thứ hai trên tay hoàng môn thị lang.
“Bệ hạ, cây cung này dường như không tốt, để thần thử xem.” Lúc này, Ngụy Giác mở miệng.
Thiên tử nhìn ông, dường như suy nghĩ chốc lát, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền Thừa tướng.” Dứt lời, đưa cung tới.
Ngụy Giác nhận lấy cung, gõ gõ dây cung, kéo ra, bỗng nhiên, ông rút một mũi tên ra, lắp vào cung, kéo dây nhắm bắn.
Vèo một tiếng, mọi người chưa kịp phản ứng, tên đã rời cung, cắm trúng đầu sói trắng, ngã ngay trên mặt tuyết, máu chảy đỏ thẫm.
Đột nhiên yên tĩnh, người lúc trước còn đang cười nói, bỗng nhiên cứng lại.
“Ti xạ (2), sao không báo?” Ngụy Giác thản nhiên, hướng về phía sân hỏi.
(2) Ti xạ: Trọng tài.
Ti xạ biến sắc, vội nói: “Bẩm Thừa tướng, chết rồi.”
Ngụy Giác cười ung dung, quay sang thiên tử sắc mặt căng thẳng, trả lại cung: “Thần vừa mới thử, cung lần này không sao.”
Thiên tử nhìn ông, ánh mắt tóe lửa, không chút che dấu, thậm chí ta có thể thấy tay phải chàng nắm chặt chuôi kiếm.
Đang khi ta lo lắng chàng không kiềm chế được mà rút kiếm, một bàn tay thò ra nhận lấy cung trong tay Ngụy Giác.
“Làm phiền Thừa tướng.” Từ hậu uyển chuyển nói, dứt lời nhìn về phía thiên tử.
Thiên tử tâm tình bất định, hai người nhìn nhau chốc lát, đưa tay nhận lấy cung.
Ta có thể cảm giác được nhiều người thở phào nhẹ nhõm, nhìn thiên tử và Ngụy Giác trở lại chỗ của mình, ta mới phát hiện tay mình nắm thật chặt, mồ hôi ướt đẫm bàn tay.
Chuyện đột nhiên xuất hiện, kết thúc hai ngày vây săn, người người trên mặt mang thần sắc thấu hiểu.
Trên đường hồi phủ, ta và Chu thị, Mao thị ba người trái ngược với lúc đến, im lặng không nói lời nào.
Mao thị không nhịn được, nhìn chúng ta một chút, do dự nói: “Mới vừa rồi, mũi tên kia của Thừa tướng…”
“Suỵt.” Chu thị vội nói, lắc lắc đầu, ý bảo ngoài xe.
Mao thị im lặng.
Ta nhìn mành xe, không nói lời nào, suy nghĩ quay trở lại năm đó.
Sau khi phụ thân và các huynh trưởng bị xử tử, ta tuy có Lưu thái hậu che chở, nhưng giống như cái xác không hồn, ngày ngày ngây ngốc, nhốt mình trong phòng. Người dến thăm ta trừ Lưu thái hậu, chỉ có hoàng tử Sâm.
Khi đó, mọi người hoàng gia là cơn ác mộng tràn đầy sợ hãi và thù hận, hoàng tử Sâm cũng không ngoại lệ.
Ta gặp chàng như gặp kẻ thù, thậm chí tranh thủ lúc chàng đưa bánh cho ta, ta túm chặt tay chàng, cắn mạnh lên đó. Chảy cả máu, khẳng định rất đau. Nhưng chàng không nói lời nào, cũng không kể cho thái hậu, hôm sau, vẫn đưa bánh cho ta.
Ta nhớ lúc chàng nhìn ta, mang theo trầm tĩnh không hợp tuổi, nhẹ nói: “Muội nhớ cha mẹ phải không? Ta cũng nhớ mẫu thân ta. Nhưng nếu đã chết, muốn nhớ cũng không thể nhớ.”
Không biết lời nói đó làm ta nhớ lại lời phụ thân dặn dò, hay là ta hiểu chàng không phải kẻ thù chân chính, từ đó về sau, ta không chống đối chàng nữa. Chúng ta coi như đồng bệnh tương liên, nếu không có chàng, ta không biết vượt qua cuộc sống khốn khổ đó thế nào.
Hình ảnh hoàng từ Sâm ngây ngô, hiền lành và thiên tử sắc mặt tái nhợt đan xen lẫn nhau, ta nặng nề thở dài.
Chuyện bất bình cứ tới liên tục, nếu nói chuyện bắt quả tang Ngụy Đàm và Từ hậu gặp gỡ làm ta không biết làm sao, thì ở bãi săn kia, ta sợ hết hồn vía. Ta không dám nghĩ tiếp, nếu thiên tử rút kiếm tại chỗ, chuyện sẽ kết thúc thế nào?
Ta thật bội phục Từ hậu, chuyện hôm nay, biểu hiện của nàng rất thông minh, hai người giương cung bạt kiếm, nàng chủ động tiến lên hòa giải, vô luận là thiên tử hay Ngụy Giác, đều cho thấy nàng quan trọng.
Mà ta đây, một mặt là cố nhân giúp đỡ lúc khó khăn, một mặt là nhà chồng, nếu có một ngày xung đột, ta phải làm thế nào?
Đang lúc đầy bụng tâm sự, bỗng nhiên, tiếng vó ngựa truyền đến, lát sau, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Ta và Chu thị, Mao thị nghiêng ngả, đang muốn hỏi chuyện gì, giọng Ngụy Đàm truyền đến: “Phu nhân trong xe?”
Xa phu đáp: “Bẩm Đại công tử, phu nhân đang trong xe.”
Tim ta đập mạnh, Chu thị và Mao thị kinh ngạc, chốc lát, nhìn nhau cười.
Mành xe bị vén lên một góc, quả nhiên, Ngụy Đàm ở bên ngoài, mặt bị gió Bắc thổi đỏ ửng, thở ra khói trắng.
“Đại đường huynh sao nóng lòng như vậy, còn chưa hồi phủ đâu.” Chu thị mập mờ giễu cợt.
Ngụy Đàm cười: “Làm phiền một chút.” Vừa nói vừa nhìn ta, “Ta muốn đến Trường An, phu nhân đi cùng không?”