Dung Ngữ Thư Niên

Chương 69: Phòng sinh

Chương 69: Phòng sinh
Ta ghét uống thuốc. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ta sinh bệnh, nếu như chén thuốc không có thêm mật ong, ta thà bệnh chết cũng không uống. Lúc trước trong nhà nấu canh tẩm bổ cũng vậy, đầu bếp vì để ta không nếm ra mùi vị dược liệu mà phải nhọc lòng vô cùng.

Cho nên, khi ta buôn bán dược liệu, là tiệm thuốc kiếm lời nhiều nhất Ung Đô, vẫn chưa đụng qua một tý thuốc nào.

Sau khi Hứa cơ sinh con, ta cảm thấy phải mời lang trung về xem một chút.

Chuyện này đề cập với Ngụy Đàm, chàng kỳ quái nhìn ta: “Không ốm không đau, uống thuốc làm gì?” Dứt lời, cười không đứng đắn: “Nếu phu nhân gấp, không bằng ban đêm ta cố gắng chút nữa. Hình vẽ trên lụa vàng, ta và nàng mới luyện được tám…”

Lưu manh này chả hiểu gì, ta kệ chàng, bảo A Nguyên đi hỏi Lý Thượng. Lý Thượng sau khi biết được, lập tức điều tra tứ phương. Ông hỏi thăm được được từ mấy quý nhân hay đến Duyên Niên Đường. Trong các thái y, Uông thái y là người am hiểu chuyện thai nghén nhất, phụ nhân được ông chữa trị không ít. Cho nên, ta chọn một ngày, mời Uông thái y đến phủ.

Bắt mạch xong, lại hỏi mấy chuyện thường làm, Uông thái y vuốt râu mỉm cười nói: “Thân thể phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ bị một chút chứng khí hư, uống chút thuốc là được. Phu nhân và Đại công tử thành thân chưa tới một năm, không cần nóng lòng.”

Ta tạ ơn Uông thái y, để quản sự tiễn ông ra ngoài. Lại quang minh chính đại giao phương thuốc cho A Nguyên, để nàng đến Duyên Niên Đường bốc thuốc.

Lúc A Nguyên mang thuốc về, cũng mang luôn tin tức dược trang. Mầm thuốc đã được gieo, nhưng muốn lớn cần có thời gian. Lý Thượng cũng không để người trong dược trang nhàn rỗi, mang chút ít dược liệu tới, để bọn họ chế thuốc cung cấp cho tiệm thuốc trong thành.

Còn một chuyện, chính là Ngô Chương và Lương Mân liên hiệp đối kháng Ngụy giác, trong lúc thế cục Nam Bắc khẩn trương, tiêu cục của Công Dương Quế cũng tạm nghỉ. Đây là ý Lý Thượng. Để dề phòng mật thám, đình úy giám thị nghiêm ngặt, Lý Thượng xử sự cẩn thận, mở lời khuyên Công Dương Quế ngừng lại.

Đầu xuân Lý Thượng trữ không ít hàng, đường sá đứt đoạn vẫn có thể duy trì được. Kể cả bây giờ Duyên Niên Đường không còn gì, vẫn còn chuyện khác có thể làm.

Chuyện Lương Ngô liên hiệp, trong triều chấn động rất lớn. Bọn chúng nhất định không chịu khuất phục, các nơi khác cũng rục rịch ngóc đầu dậy, Ngụy Giác tăng cường luyện binh, lệnh Ngụy Đàm làm soái, thao diễn thủy quân ở Ung Trì và con sông bên cạnh Ung Đô.

Ngụy Đàm hết sức bận rộn, ngày nào trở về người cũng đầy bùn đất, mồ hôi. Da cổ phơi dưới nắng mặt trời bỏng rát. Có khi mấy ngày đều nghỉ ở ngoài, mỗi lần gặp lại, người lại đen gầy thêm.

Ta hỏi bọn Chu thị phương thuốc chữa da, dùng mật ong hòa với bột thuốc, thoa cổ cho Ngụy Đàm.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, đảo mắt đến tháng sáu, ngày Ngụy Chiêu thành thân càng gần.

Hứa cơ vẫn đang ở phòng sinh, chưa được đi ra ngoài, Quách phu nhân mỗi ngày vừa muốn nhìn cháu trai, lại vừa muốn lo liệu chuyện hôn lễ cho Ngụy Chiêu, vội vội vàng vàng chân không chạm đất. Ta là con dâu, theo lý nên chia sẻ cùng cô thị. Nhưng hai chuyện này, Quách phu nhân không muốn để ta nhúng tay, bà nói ta trẻ tuổi không biết lo liệu, nên để cho Trương thị và tỳ nữ lớn tuổi sắp xếp.

Ta đã từng đi thăm Hứa cơ hai ba lần, nàng nằm trên giường, mắt không chịu rời nhi tử. Một lần được con trai, cũng coi như chuyện vui, nhưng có lẽ Ngụy Chiêu phải thành thân, Hứa cơ được hầu hạ chu đáo, nhưng sắc mặt không được hồng hào như trước lúc sinh.

Thấy người ngoài tới thăm, nàng vẫn khiêm nhường mỉm cười như trước.

Có một lần, ta tới kho chọn ít lụa trang trí phòng cưới, chuẩn bị mang đến cho Quách phu nhân. Đi ngang qua phòng Hứa cơ, nhân tiện rẽ vào thăm.

Hứa cơ đầu quấn khăn trắng, nàng nhìn lụa trong tay A Nguyên, mắt cụp xuống.

“Năm ngày nữa sẽ phải rước dâu, trong phủ nhất định bề bộn nhiều việc.” Nàng nhẹ giọng nói.

Nhớ rõ từng ngày như vậy, có thể thấy được Hứa cơ nghĩ về chuyện này không ít.

Ta mỉm cười: “Chuyện trong phủ tự có người lo liệu, cơ tĩnh tâm nuôi con là được.”

Hứa cơ mím môi, gật đầu không nói.

Bữa tối trước hôm rước dâu, thị tỳ báo lại, nói Hứa cơ sốt cao không ngừng, mọi người đều kinh ngạc, Quách phu nhân nghe nói thế, vội hỏi: “Cháu trai ta thế nào?”

“Tiểu công tử không sao.” Thị tỳ nói.

Quách phu nhân cau mày, nói: “Tiểu công tử không thể ở phòng sinh nữa, bảo nhũ mẫu ôm vào phòng ta.”

Thị tỳ đáp ứng.

Ta và Ngụy Đàm nhìn nhau, lúc này, Ngụy Chiêu mở miệng nói: “Mẫu thân, con đi xem một chút.” Dứt lời đứng dậy.

“Con đi làm gì!” Quách phu nhân ngăn cản nói: “Phòng sinh ô uế, ba tháng đầu nam tử không được bước vào. Huống chi ngày mai con đón dâu, càng phải cẩn thận hơn!”

Ngụy Chiêu do dự.

Nhưng vào lúc này, thị tỳ bỗng vội vã trở lại, nói với Quách phu nhân: “Phu nhân, Hứa cơ giữ chặt tiểu công tử, không cho bọn nô tỳ ôm đi, phu nhân xem…”

Quách phu nhân biến sắc, lập tức đứng dậy, đi về phía hậu đường.

Ta thấy không ổn, nói với Ngụy Đàm: “Thiếp đi nhìn một chút.” Dứt lời, đứng dậy đi theo.

Trời đã tối, phòng Hứa cơ đã thắp đèn. Thị tỳ thấy Quách phu nhân, vội vàng mở cửa, vén rèm lên. Ta theo vào, chỉ nghe nhũ mẫu ở trước giường khuyên nhủ: “… Cơ thân thể khó chịu, tiểu công tử chưa được hai tháng, nếu như nhiễm bệnh…”

“Ta không có bệnh!” Hứa cơ cao giọng, “Con ta chỉ theo ta, cho dù ai cũng không thể cướp đi!”

“Phải không?” Quách phu nhân cười lạnh, ngẩng đầu tiến lên.

Nhũ mẫu và thị tỳ thấy bà, vội lui sang bên.

Hứa cơ ôm bọc tã ngồi trên giường, thấy Quách phu nhân, sắc mặt nàng trắng bệch.

Quách phu nhân đi tới trước mặt nàng: “Cái gì con ngươi? Cái gì cướp đi?”

Hứa cơ nhìn bà, hai mắt đỏ lên. Nàng ôm đứa bé đứng dậy, đột nhiên quỳ lạy Quách phu nhân, than thở khóc lóc: “Phu nhân, thiếp hoài thai mười tháng, mẫu tử mẹ con gắn bó, Trì nhi theo thiếp hẳn không sao, mong phu nhân rủ lòng!”

Quách phu nhân nhìn bộ dáng nàng, mất kiên nhẫn, nghiêm mặt nói: “Hứa cơ, hôm nay ngươi ốm, tiểu công tử không nên ở lại đây. Ta thay ngươi chăm sóc, chờ ngươi khỏi hẳn sẽ trả về.”

Hứa cơ lắc đầu, khóc lóc nói: “Thiếp không sao! Chỉ cầu phu nhân để đứa bé ở lại, thiếp tất máu chảy đầu rơi báo đáp!”

Quách phu nhân đột nhiên biến sắc: “Bị ốm đến mức ăn nói mê muội rồi sao!” Dứt lời, lệnh thị tỳ đè Hứa cơ lại, gạt tay ta, ôm đứa bé đi.

“Trì nhi!” Hứa cơ khàn giọng thét, khóc tê tấm phết liệt.

Ta nhìn có chút không đành lòng, do dự một chút, nhấc chân bước ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa, bỗng nhiên liếc thấy Ngụy Chiêu. Hắn đứng trong đình, hai mắt nhìn bên này, ánh đèn quá yếu, ta không thấy rõ sắc mặt.

Ta hơi suy nghĩ một chút, tiến lên phía trước, nói: “Nhị thúc.”

“Trưởng tẩu.” Ngụy Chiêu hành lễ, nói: “Hứa cơ thế nào rồi?”

Vừa mới nói xong, tiếng Hứa cơ khóc lại truyền ra, ta thấy nét mặt Ngụy Chiêu cứng ngắc.

“Hứa cơ bệnh nhẹ, nghỉ ngơi một chút là được. Ta ở đây trông nom, Nhị thúc về đi.” Ta khuyên.

Ngụy Chiêu mặt mày sa sầm, hành lễ với ta, thấp giọng nói: Đa tạ Trưởng tẩu.” Dứt lời, xoay người rời đi.

Ta nhìn hắn đi khỏi đình viện, đang muốn quay lại phòng sinh, đảo mắt thấy một người đang đứng nơi khúc rẽ hành lang . Nhâm cơ một thân xiêm y trắng, đứng cạnh cây cột, nửa kín nửa hở, mặc dù đèn không sáng lắm, nhưng thân thể thướt tha kia nhìn cái nhận ra luôn.

Sao nàng ở đây? Ta kinh ngạc, đang định nhìn kỹ, nhưng thân thể nàng chợt động, thoắt cái không thấy bóng dáng.

Trở lại phòng sinh, Hứa cơ đang nằm trên giường, không kêu khóc nữa. Nàng nhìn đỉnh màn, hai mắt mở to vô hồn.

“Thiếu phu nhân.” Chỉ có hai thị tỳ ở chỗ này, thấy ta tới, vội vàng hành lễ.

Ta tiến lên sờ trán Hứa cơ, có chút nóng, nhưng không nghiêm trọng lắm.

“Hứa cơ chảy nhiều mồ hôi, đi lấy chút nước nóng tới đây.” Ta nói với thị tỳ.

Thị tỳ đáp một tiếng, đi ra cửa.

Ta vừa đứng dậy, tay đột nhiên bị cầm. Quay đầu, Hứa cơ nhìn ta, hai hốc mắt đỏ càng làm lộ rõ mặt mũi tiều tụy.

“Chàng từng nói muốn cưới ta, chăm sóc ta cả đời…” Nàng lẩm bẩm nói, giọng vừa nhẹ vừa khàn, “Ta không quan tâm phu nhân xỉ vả, không để ý cha mẹ trách mắng, nhưng chàng không làm được, ngay cả nhi tử cũng không chịu cho ta…”

Ta sửng sốt, nàng nói “Chàng” đương nhiên chỉ Ngụy Chiêu, “Phu nhân” không biết là Quách phu nhân hay Ngô phu nhân.

“Cơ mệt rồi, an tâm nghỉ ngơi đi. Khi nào khỏi cô thị sẽ đưa tiểu công tử trở lại.” Ta an ủi.

Hứa cơ nhìn ta, một lúc lâu, cười khổ, buông tay ra, nhắm mắt lại.

Trong phòng yên tĩnh lại, ta lặng yên không một tiếng động, trong lòng hối hận vì sao mình lại theo tới. Quách phu nhân một lòng nghĩ tới cháu trai, không tiếc trở mặt, Ngụy Chiêu không dám vào phòng sinh, ta đây một phụ nhân lại phải thu dọn tàn cuộc.

Đang buồn bực, A Nguyên tới.

“Phu nhân, Đại công tử muốn người trở về.” Nàng nhìn Hứa cơ nằm trên giường, nhỏ giọng nói.

Ta gật đầu, nơi này không cần ta làm gì, dặn dò hai tỳ nữ trông nom, đứng dậy ra ngoài.

“Sao đi lâu thế?” Trở lại phòng, thấy Ngụy Đàm cau mày, cơm canh bày trên bàn.

Ta đây mới nhớ vừa rồi mới chỉ ăn được chút cơm, ngửi thấy mùi, bụng dạ lại cồn cào.

Ta nhìn Ngụy Đàm, vô tội mở to hai mắt, nhỏ giọng nói: “Hứa cơ bị bệnh, cô thị lại bận, thiếp vốn nên trợ giúp.” Gần đây, ta phát hiện chiêu này có thể áp dụng với Ngụy Đàm. Khi nào có việc cần mở miệng, hay lúc đấu võ mồm không lại với chàng, ta đây lại làm như vậy, lần nào cũng hiệu quả.

Ngụy Đàm nhìn ta, quả nhiên, mặt nhu hòa lại, véo mũi ta, nhướng mày: “Ta phát hiện dạo này phu nhân càng ngày càng giỏi tranh cãi.”

Ta mỉm cười, quyết định đổi đề tài: “Thiếp đói bụng.”

——

Ngụy Chiêu đón dâu rất long trọng. Hắn mặc lễ y, đầu đội kim quan, ngồi xe từ Ngụy phủ đến hoàng cung nghênh đón công chúa. Ta và chị em dâu ở lại trong phủ, A Nguyên ra cửa xem náo nhiệt, trở về nói, nhạc tấu cả đoạn đường dài, người xem chật ních, giống như toàn bộ người Ung Đô đều tụ tập về đây.

Ta nghe nàng kể, nhớ tới lúc trước. Nhũ mẫu đã từng kiêu ngạo nói, nữ quân nhà ta xuất giá, nhất định có thể sánh bằng công chúa. Giờ nghĩ lại lời này, thấy chua xót vô cùng. Lúc ta gả cho Hàn Nghiễm, người vây xem ở Trường An không thiếu, ai cũng biết ta bị đuổi khỏi hoàng cung. Mà khi ta gả cho Ngụy Đàm, đừng nói đón dâu, ngay cả cữu cô cũng phải tới Ung Đô mới được gặp.

Ngụy Đàm và Ngụy Chiêu, một trưởng một thứ, cưới thê một trời một vực.

Trong lúc suy tư, tiếng nhạc ngoài cửa càng thêm rõ. Chỉ nghe gia nhân nói: “Tới rồi!”

Ta nhìn quanh, Ngụy Chiêu y phục đắt tiền, đỡ tân nương từ trên xe ngựa xuống.

“Phu nhân…” A Nguyên đột nhiên kéo éo góc áo ta, ta quay đầu lại, nàng ý bảo ta nhìn phía sau. Ta quay lại nhìn, không khỏi kinh ngạc.

Phía sau đám người, Hứa cơ búi tóc, mặt phấn trang nhã, đang mặc xiêm y hôm tới Ung Đô, thái độ thanh tao lịch sự.

Nàng lẳng lặng đứng ở hành lang, giống như một pho tượng tinh xảo, nhìn Ngụy Chiêu và tân nương chậm rãi bước đi.

back top