Chương 89: Chạy trốn (Thượng)
Lời ấy vừa vang lên, ta cứng người.
“Tướng quân lời ấy ý gì?” Công Dương Quế cất lời.
Ngụy An một bước chắn trước người ta: “Trưởng tẩu sẽ không đi cùng ngươi…”
Ta kéo tay hắn: “Tứ thúc.” Dứt lời, nhìn Ngô Côn nói, “Theo ý tướng quân.”
Mọi người đều sửng sốt.
Ngô Côn mỉm cười, phân phó quân sĩ: “Đổi xe mới.”
“Phu nhân…” A Nguyên túm tay áo ta, ánh mắt lo sợ không yên.
Ta nhìn nàng, lại nhìn quanh mọi người, cố gắng để giọng mình bình tĩnh, cúi đầu nói: “Chờ ta trở lại.” Dứt lời, đi tới chỗ Ngô Côn.
Cửa xe đóng lại, xe lăn bánh trên mặt đường. Cửa sổ buông rèm, gió đêm nhẹ thổi qua, quân sĩ tắt đuốc, mặt Ngô Côn chìm trong bóng tối. Mặc dù tối tăm, nhưng ánh mắt vẫn chiếu vào ta. Ta hạ mắt, bàn tay nắm chặt trong tay áo.
“Phu nhân sợ sao?” Ngô Côn thản nhiên nói.
“Thiếp không rõ tướng quân nói gì.” Ta nói.
Ngô Côn nói: “Phu nhân mặc kệ sao? Lúc này, chỉ sợ các binh lính ngoài xe đang nghĩ, trong xe ta và phu nhân đang làm gì.”
Ta nhìn hắn, chốc lát, quét mắt một vòng: “Từ lúc thiếp rơi vào tay tướng quân, đã khó tránh khỏi bị nghị luận.” Ta nói.
Ngô Côn cười cười: “Phu nhân thật bình thản.” Hắn dịch sang, ngồi cạnh ta.
Ta né tránh theo bản năng, lưng chạm vào vách xe.
“Không biết Thừa tướng hoặc Đại công tử, nếu nghe được chuyện tối nay, sẽ kinh sợ thế nào?” Hắn nói chậm rãi.
Không thể lui được nữa, ta không trả lời. Tay sờ xuống bắp chân, mắt ta cụp xuống, nhìn xuống cổ hắn, chỉ cần…
“Chủ công.” Bỗng nhiên ngoài xe truyền đến tiếng quân sĩ, xe ngựa dừng lại.
Ta cũng dừng tay.
“Chuyện gì?” Ngô Côn hỏi.
“Chủ công,” quân sĩ bẩm, “Bùi Đô đốc tới.”
Trong lòng thở phảo nhẹ nhõm.
Ngô Côn nhìn về phía ta, khóe môi cong lên, “Thật kịp thời, phải không?”
Không đợi ta trả lời, hắn bảo quân sĩ mở cửa xe ra.
Bên ngoài sáng ngời, tiếng bước chân dồn dập, lát sau, Bùi Tiềm xuất hiện trong tầm mắt. Mặt chàng căng thẳng, thấy ta, nháy mắt chàng bình tĩnh lại.
Ta thu lại ánh mắt, cố gắng không nhìn chàng, khiến mình ngồi nghiêm chỉnh.
“Quý Uyên có chuyện gì?” Ngô Côn hỏi.
Giọng Bùi Tiềm bình thản: “Tiềm nghe nói chủ công đi xem xe mới, muốn đi theo cùng xem, không ngờ đi được nửa đường, chủ công đã ngồi xe mới rồi.”
Ngô Côn cười nói: “Quý Uyên nhìn xe mới này thế nào? Thôi quân sư nói Ngụy Tứ công tử chế tạo xe ngồi thoải mái, ta và Phó phu nhân ngồi nửa khắc, cảm thấy không có loại nào hơn xe này.
Bùi Tiềm nói: “Thần hôm nay cũng muốn ngồi xe mới, bèn xuất núi từ Giang Đông về, nguyên muốn ngồi xe cùng chủ công.”
“Ồ?” Ngô Côn trầm ngâm, dường như rất vui vẻ, “Quý Uyên có lòng, ta há làm phật ý?” dứt lời, hắn gạt quân sĩ ra, nhảy xuống xe.
Ta kinh ngạc giương mắt, Ngô Côn đứng ở trước xe, quay đầu nhìn lại.
“Đêm đã khuya, chủ công và Tiềm ngồi xe, không bằng đưa Phó phu nhân về.” Bùi Tiềm nói.
“Về?” Ngô Côn cười cười, nhìn Bùi Tiềm, ánh lửa chiếu vào giữa lông mày, “Không, ta còn muố đối ẩm cùng phu nhân.”
Mây đen vẫn trôi trên bầu trời, trăng lúc mờ lúc tỏ. Ta nhìn ngoài cửa xe, thời gian mới có một lúc mà ngỡ như thiên sơn vạn thủy.
Bọn Dương Tam mau ra tay đi, ta đang nghĩ, xe ngựa không ở đó, ta cũng không ở đó, chỉ sợ bọn Công Dương Quế không thể thừa dịp hỗn loạn mà thoát thân… Ta hít sâu một hơi, phẫn uất, không cam lòng, ta cắn răng, đấm mạnh vào thành xe, một tiếng vang lên, xương thịt đều đau.
Sắt luyện chế thật cứng, ta xoa tay, giận đến muốn bật cười. Lên kế hoạch rất nhiều ngày, cứ thế bị ông trời đùa giỡn một phen.
Xe ngựa một trước một sau, ta có thể nghe được thanh âm một chiếc xe ngựa khác, đang lúc tâm loạn như ma, xe ngựa dừng lại.
Cửa xe lần nữa bị mở ra.
“Phu nhân, chủ công hữu tình.” Một gã tùy tùng hành lễ nói.
Ta nhìn phía ngoài, xuống xe.
Như Ngô Côn nói, ta và hắn cùng dạo chơi sông Nghiệp, nơi này tọa một tòa lầu các, nương theo bờ sông mà dựng, tầng năm mái cong treo đèn, giống như dương cánh chuẩn bị bay. Chúng ta không bị ngăn cản, xa thủy mã long, trên lầu truyền đến thanh âm ca hát cười đùa.
Người đến người đi nhìn thấy Ngô Côn và Bùi Tiềm, đều tiến lên hành lễ.
Ta tò mò nhìn đám người, trong lòng sáng tỏ, Ngô Côn thật muốn cho ta hầu rượu, hắn hạ quyết tâm phải làm cho ta xấu mặt trước đám đông.
“Phu nhân xuất thân danh môn,” Ngô Côn chậm rãi nói, “Lúc ta còn ở Giang Đông, cũng có không ít danh môn kẻ sĩ, phu nhân dự tiệc cùng ta, không chừng lại gặp không ít người quen.”
Ta đón nhận ánh mắt hắn, cố trấn định nói: “Thiếp mặt mũi dơ bẩn, bần áo thô lậu, chỉ sợ mất mặt tướng quân.”
Ngô Côn kinh ngạc, mỉm cười: “Chuyện này có gì khó.” Dứt lời gọi tùy tùng.
“Đưa phu nhân đi thay quần áo.” Hắn phân phó, sau đó ý vị thâm trường nhìn ta, “Thay một bộ dễ coi chút.”
Tầng một là nhà bếp và nới thay quần áo, tùy tùng dẫn ta tới sương phòng, mở cửa, đốt đèn.
Lát sau, một gã tùy tùng khác cầm một bộ váy áo đi tới, giao cho ta: “Mời phu nhân thay quần áo.”
Ánh mắt ta rơi trên bộ váy áo kia, đỏ thắm diễm lệ, vừa nhìn cũng biết vai hề kỹ nghệ.
Lòng tự nhủ lòng, không thể khí phách, ta nhận váy áo đi vào, đóng cửa lại.
Trong phòng có một cái bình phong, phía sau là một cái bô. Ta xem xét chung quanh, sương phòng này lúc đầu là một cái hành lang, sau được quây lại bằng ván gỗ, cửa sổ cũng không có.
Ta ủ rũ vắt váy áo lên bình phong, đang suy nghĩ làm thế nào, bỗng nhiên, trên vách truyền đến tiếng gõ.
“A Dung.” Một giọng nói khẽ vang.
Là Bùi Tiềm.
Ta nhìn lại, tà phía sau vách kia, ta vội vàng đi tới.
“Ta đây.” Ta hạ giọng đáp.
Bùi Tiềm nói: “Hoãn lại một canh giờ.”
Ta biết chàng nói gì, lòng bình tĩnh lại: “Ừ.”
“Cách này rất nguy hiểm, nàng hãy nghĩ lại.” Bùi Tiềm nói.
Ta nói: “Nhưng qua tối này, sợ khó có cơ hội.”
Bên kia im lặng, chốc lát nói: “Có ta.”
Ta cũng im lặng.
“A Tiềm, huynh…” Lòng ta cuồn cuộn, cổ họng như vướng cái gì, cười khổ: “Huynh không nợ ta cái gì.”
Bùi Tiềm không tiếp lời, lát sau, thở dài nói: “Là ta nguyện ý, nàng cảm thấy ta thiếu nàng cái gì?”
Lòng như mềm mại xuống, ta định nói, nhưng cảm thấy nói gì cũng thừa, giờ không phải lúc để cảm thán.
“Huynh đi đi.” Ta nói, “Ta muốn thay đồ.”
“Nếu nàng không nguyện thì ở lại đây, chủ công bên kia ta đi đối phó, nàng…”
Lúc này, phía ngoài truyền đến giọng nói, hình như có người đang đi tới.
“Huynh đi đi, để người khác thấy không ổn.” Ta nhỏ giọng, “A Tiềm, đây là chuyện của ta.” Dứt lời, dứt khoát tránh đi.
Đây thật là chuyện của ta. Ngô Côn đã đề phòng Bùi Tiềm, tối nay phần lớn là chạy không thoát rồi, cho dù Bùi Tiềm che chở được ta nhất thời, lần sau Ngô Côn lại gây sự, chàng có thể che chở được mấy lần? Ta nếu muốn dựa vào chàng, chỉ biết liên lụy chàng cũng càng thêm bất lợi.
Xiêm y vừa mỏng vừa mềm, màu đỏ tiên diễm, khi ta vừa mở cửa, tùy tùng phía ngoài sửng sốt một chút.
“Đi thôi.” Ta thản nhiên nói.
Trên bầu trời, trăng sáng núp sau đám mây, trên lầu truyền đến âm thanh vui vẻ, càng lộ vẻ tịch liêu.
Dù sa cơ cũng không thể đánh mất ngạo khí, ta nghĩ đến lời mẫu thân, khẽ ngẩng đầu.
Vừa đi tới một lùm cây thấp, ta đột nhiên nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh là một lầu các nhỏ, bóng người in trên cửa sổ.
“…. Muội nhìn muội hôm nay mặc cái gì, quần dài trường bào, lúc trước muội chỉ thích nam trang, còn khuôn mặt này nữa…”
“Mặc quần dài trường bào có gì không đẹp, mặt này có gì không đẹp, muội là nữ tử.”
“Muội học nàng.”
“Học người nào?”
“Phó Dung.”
Ta sửng sốt một chút, không bước tiếp.
Giọng nam tiếp tục nói, có chút cuống: “Kể từ khi Bùi Tiềm xuống Giang Đông muội liền thay đổi, A Giảo, muội không nhìn ra sao, Phó Dung cho dù sa cơ, Bùi Tiềm cũng chỉ dốc lòng với nàng ta. Còn chủ công, huynh ấy gả muội cho Bùi Tiềm, la vì huynh ấy coi trọng Bùi Tiềm…”
Lòng ta chấn động, một giọng nói cất lên: “Phu nhân, mời đi nhanh.” Tùy tùng cầm theo đèn lồng, lúng túng nhỏ giọng nói.
Ta đờ đẫn gật đầu, xoay người đuổi theo. Hắn cũng coi trọng Bùi Tiềm…
Giọng nói kia cứ quanh quẩn trong đầu ta. Hai người kia nói chuyện với nhau, không thể nghi ngờ là Ngô Giảo và Lâm Sùng. Mà bọn họ nói người coi trọng Bùi Tiềm… Ta không biết ta lên lầu bằng cách nào, sau khi hoàn hồn, ta đã đứng giữa tiếng đàn hát, tiếng cười vui, tiếng ăn uống linh đình.
Vừa ngồi xuống, không ít ánh mắt nhìn về phía ta, suy đoán, ngạc nhiên, đánh giá, còn có tiếng bàn luận nho nhỏ.
Nhưng ta không thèm để ý mấy chuyện này, ta nhìn về chỗ ngồi trên cùng, Ngô Côn ngay giữa, Bùi Tiềm bên trái, hai người vừa cầm chén rượu vừa nhỏ giọng nói chuyện.
“Phó phu nhân.” Ngô Côn thấy ta, mắt mắt sáng ngời, chốc lát, hé miệng cười, “Thật đẹp.”
Hắn nói tên ta ra, đúng như trong dự liệu, lại một trận xôn xao. Mặt Bùi Tiềm không chút thay đổi.
Nhạc kỹ tấu nhạc, vũ kỹ nhảy múa, mọi người thấy vậy mười phần hứng thú, ánh mắt lưu chuyển từ ta sang vũ kỹ. Nguyên nhân rất đơn giản, váy áo trên người ta giống trên người các nàng.
Người mời rượu Ngô Côn nối liền không dứt, trước mặt ta cũng có chén rượu nhỏ, Ngô Côn nhìn ta một chút, nói: “Phu nhân uống với ta chứ?”
“Phu nhân không uống được rượu.” Ta chưa mở miệng, Bùi Tiềm đã tiếp lời.
“Hả?” Ngô Côn nhìn Bùi Tiềm một chút, cười nhạt, “Suýt nữa ta quên, Quý Uyên và Phó phu nhân có quen biết.”
Bùi Tiềm khẽ mím môi: “Đúng vậy.” Vừa nói tay vừa cầm chén rượu giơ lên, “Tiềm thay phu nhân uống cùng chủ công…”
“Thiếp uống được.” Ta ngắt lời.
Bùi Tiềm đảo mắt qua.
Ta không nhìn, nâng chén mỉm cười với Ngô côn: “Thiếp kính tướng quân.”
Ngô Côn nhìn ta với vẻ nghiền ngẫm.
“Phu nhân, thỉnh!” Chốc lát, hắn cũng nâng chén.
Ta ngửa đầu, uống cạn.
Tiếng đàn ca hòa cùng tiếng cười vẫn bên tai, ta nhìn dáng người vũ kỹ chập chờn, có chút mơ hồ.
Rượu có tác dụng rất nhanh, ta vẫn ngồi nguyên chỗ, máu nóng dồn lên mặt.
“Phu nhân say rồi.” Ta nghe thấy Bùi Tiềm nói.
Chàng vừa dứt lời, người ta gục xuống, một đôi tay đỡ lấy ta. Giương mắt, ánh mắt Bùi Tiềm ẩn ẩn lo lắng.
“Thiếp chưa say.” Ta cười, đưa tay đẩy ra, chuyển hướng Ngô Côn.
“Tối nay thật vui vẻ, thiếp nguyện cùng tướng quân dạo chơi.” Có hơi rượu, giọng ta càng thêm mềm mại.
“Ồ?” Ngô Côn đã có mấy phần men say, nhìn ta đánh giá, “Phu nhân chưa tận hứng sao?”
“Tướng quân nói cùng ta ngồi xe ngắm đèn, nhưng trên đường lại ngồi xe khác.” Ta nhẹ nhàng lườm hắn.
“Ý tốt của phu nhân, chủ công từ chối thì bất kính!” Hạ thủ có người nghe được, vỗ tay cười to.
Ta nhìn Ngô Côn, nụ cười không thay đổi.
Ngô Côn cùng cười, nhìn Bùi Tiềm, chống bàn đứng dậy, nắm tay ta: “Chuẩn bị xe! Ta muốn ngồi cùng phu nhân.”
Ta cùng đứng dậy, quay đầu, Bùi Tiềm chắn trước mặt ta, thần sắc nghi ngờ.
“Làm phiền Bùi Đô đốc.” Ta mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy Bùi Tiềm ra.
Gió thổi trên sông, ra đến trước lầu hơi lạnh. Đêm đã khuya, Nghiệp thành xa xa, ánh đèn le lói, chưa có đám cháy nào.
“Yểu điệu phiên nhiên, phu nhân quả nhiên mỹ nhân.” Ngô Côn ôm eo ta, giọng nói ngả ngớn.
Ta nhìn về hắn, cười một tiếng: “Do thiếp cố tình mặc thế.”
“Ồ?” Ngô Côn cúi đầu nói, “Nếu không mặc thì sẽ thế nào?”
Ta chậm rãi: “Đợi lên xe, không phải tướng quân sẽ biết sao?”
Ngô Côn nhìn ta, mâu quang đen thẫm. Đang nói thì xe đến. Ta nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Ngô Côn, dẫm lên bậc đá leo lên xe, chưa ngồi vững, Ngô Côn đã lên, một tay ôm lấy ta.
“Phu nhân nói muốn bày tỏ với ta,” hơi thở đầy mùi rượu của hắn phun bên tai ta, tay thăm dò vào vạt áo, “Bày tỏ thế nào…”
Đột nhiên hắn đè ta xuống, vén váy ta lên.
“Tiện nhân!” Hắn gầm lên, “Ngươi…”
Đồng thời lúc đấy, ta ra sức đẩy hắn, hàn quang lóe lên rồi kề ngay bên cổ hắn.
“Trước để xe ngựa đi, về ngay viện tử ta ở.” Ta lạnh lùng nói.
Lời ấy vừa vang lên, ta cứng người.
“Tướng quân lời ấy ý gì?” Công Dương Quế cất lời.
Ngụy An một bước chắn trước người ta: “Trưởng tẩu sẽ không đi cùng ngươi…”
Ta kéo tay hắn: “Tứ thúc.” Dứt lời, nhìn Ngô Côn nói, “Theo ý tướng quân.”
Mọi người đều sửng sốt.
Ngô Côn mỉm cười, phân phó quân sĩ: “Đổi xe mới.”
“Phu nhân…” A Nguyên túm tay áo ta, ánh mắt lo sợ không yên.
Ta nhìn nàng, lại nhìn quanh mọi người, cố gắng để giọng mình bình tĩnh, cúi đầu nói: “Chờ ta trở lại.” Dứt lời, đi tới chỗ Ngô Côn.
Cửa xe đóng lại, xe lăn bánh trên mặt đường. Cửa sổ buông rèm, gió đêm nhẹ thổi qua, quân sĩ tắt đuốc, mặt Ngô Côn chìm trong bóng tối. Mặc dù tối tăm, nhưng ánh mắt vẫn chiếu vào ta. Ta hạ mắt, bàn tay nắm chặt trong tay áo.
“Phu nhân sợ sao?” Ngô Côn thản nhiên nói.
“Thiếp không rõ tướng quân nói gì.” Ta nói.
Ngô Côn nói: “Phu nhân mặc kệ sao? Lúc này, chỉ sợ các binh lính ngoài xe đang nghĩ, trong xe ta và phu nhân đang làm gì.”
Ta nhìn hắn, chốc lát, quét mắt một vòng: “Từ lúc thiếp rơi vào tay tướng quân, đã khó tránh khỏi bị nghị luận.” Ta nói.
Ngô Côn cười cười: “Phu nhân thật bình thản.” Hắn dịch sang, ngồi cạnh ta.
Ta né tránh theo bản năng, lưng chạm vào vách xe.
“Không biết Thừa tướng hoặc Đại công tử, nếu nghe được chuyện tối nay, sẽ kinh sợ thế nào?” Hắn nói chậm rãi.
Không thể lui được nữa, ta không trả lời. Tay sờ xuống bắp chân, mắt ta cụp xuống, nhìn xuống cổ hắn, chỉ cần…
“Chủ công.” Bỗng nhiên ngoài xe truyền đến tiếng quân sĩ, xe ngựa dừng lại.
Ta cũng dừng tay.
“Chuyện gì?” Ngô Côn hỏi.
“Chủ công,” quân sĩ bẩm, “Bùi Đô đốc tới.”
Trong lòng thở phảo nhẹ nhõm.
Ngô Côn nhìn về phía ta, khóe môi cong lên, “Thật kịp thời, phải không?”
Không đợi ta trả lời, hắn bảo quân sĩ mở cửa xe ra.
Bên ngoài sáng ngời, tiếng bước chân dồn dập, lát sau, Bùi Tiềm xuất hiện trong tầm mắt. Mặt chàng căng thẳng, thấy ta, nháy mắt chàng bình tĩnh lại.
Ta thu lại ánh mắt, cố gắng không nhìn chàng, khiến mình ngồi nghiêm chỉnh.
“Quý Uyên có chuyện gì?” Ngô Côn hỏi.
Giọng Bùi Tiềm bình thản: “Tiềm nghe nói chủ công đi xem xe mới, muốn đi theo cùng xem, không ngờ đi được nửa đường, chủ công đã ngồi xe mới rồi.”
Ngô Côn cười nói: “Quý Uyên nhìn xe mới này thế nào? Thôi quân sư nói Ngụy Tứ công tử chế tạo xe ngồi thoải mái, ta và Phó phu nhân ngồi nửa khắc, cảm thấy không có loại nào hơn xe này.
Bùi Tiềm nói: “Thần hôm nay cũng muốn ngồi xe mới, bèn xuất núi từ Giang Đông về, nguyên muốn ngồi xe cùng chủ công.”
“Ồ?” Ngô Côn trầm ngâm, dường như rất vui vẻ, “Quý Uyên có lòng, ta há làm phật ý?” dứt lời, hắn gạt quân sĩ ra, nhảy xuống xe.
Ta kinh ngạc giương mắt, Ngô Côn đứng ở trước xe, quay đầu nhìn lại.
“Đêm đã khuya, chủ công và Tiềm ngồi xe, không bằng đưa Phó phu nhân về.” Bùi Tiềm nói.
“Về?” Ngô Côn cười cười, nhìn Bùi Tiềm, ánh lửa chiếu vào giữa lông mày, “Không, ta còn muố đối ẩm cùng phu nhân.”
Mây đen vẫn trôi trên bầu trời, trăng lúc mờ lúc tỏ. Ta nhìn ngoài cửa xe, thời gian mới có một lúc mà ngỡ như thiên sơn vạn thủy.
Bọn Dương Tam mau ra tay đi, ta đang nghĩ, xe ngựa không ở đó, ta cũng không ở đó, chỉ sợ bọn Công Dương Quế không thể thừa dịp hỗn loạn mà thoát thân… Ta hít sâu một hơi, phẫn uất, không cam lòng, ta cắn răng, đấm mạnh vào thành xe, một tiếng vang lên, xương thịt đều đau.
Sắt luyện chế thật cứng, ta xoa tay, giận đến muốn bật cười. Lên kế hoạch rất nhiều ngày, cứ thế bị ông trời đùa giỡn một phen.
Xe ngựa một trước một sau, ta có thể nghe được thanh âm một chiếc xe ngựa khác, đang lúc tâm loạn như ma, xe ngựa dừng lại.
Cửa xe lần nữa bị mở ra.
“Phu nhân, chủ công hữu tình.” Một gã tùy tùng hành lễ nói.
Ta nhìn phía ngoài, xuống xe.
Như Ngô Côn nói, ta và hắn cùng dạo chơi sông Nghiệp, nơi này tọa một tòa lầu các, nương theo bờ sông mà dựng, tầng năm mái cong treo đèn, giống như dương cánh chuẩn bị bay. Chúng ta không bị ngăn cản, xa thủy mã long, trên lầu truyền đến thanh âm ca hát cười đùa.
Người đến người đi nhìn thấy Ngô Côn và Bùi Tiềm, đều tiến lên hành lễ.
Ta tò mò nhìn đám người, trong lòng sáng tỏ, Ngô Côn thật muốn cho ta hầu rượu, hắn hạ quyết tâm phải làm cho ta xấu mặt trước đám đông.
“Phu nhân xuất thân danh môn,” Ngô Côn chậm rãi nói, “Lúc ta còn ở Giang Đông, cũng có không ít danh môn kẻ sĩ, phu nhân dự tiệc cùng ta, không chừng lại gặp không ít người quen.”
Ta đón nhận ánh mắt hắn, cố trấn định nói: “Thiếp mặt mũi dơ bẩn, bần áo thô lậu, chỉ sợ mất mặt tướng quân.”
Ngô Côn kinh ngạc, mỉm cười: “Chuyện này có gì khó.” Dứt lời gọi tùy tùng.
“Đưa phu nhân đi thay quần áo.” Hắn phân phó, sau đó ý vị thâm trường nhìn ta, “Thay một bộ dễ coi chút.”
Tầng một là nhà bếp và nới thay quần áo, tùy tùng dẫn ta tới sương phòng, mở cửa, đốt đèn.
Lát sau, một gã tùy tùng khác cầm một bộ váy áo đi tới, giao cho ta: “Mời phu nhân thay quần áo.”
Ánh mắt ta rơi trên bộ váy áo kia, đỏ thắm diễm lệ, vừa nhìn cũng biết vai hề kỹ nghệ.
Lòng tự nhủ lòng, không thể khí phách, ta nhận váy áo đi vào, đóng cửa lại.
Trong phòng có một cái bình phong, phía sau là một cái bô. Ta xem xét chung quanh, sương phòng này lúc đầu là một cái hành lang, sau được quây lại bằng ván gỗ, cửa sổ cũng không có.
Ta ủ rũ vắt váy áo lên bình phong, đang suy nghĩ làm thế nào, bỗng nhiên, trên vách truyền đến tiếng gõ.
“A Dung.” Một giọng nói khẽ vang.
Là Bùi Tiềm.
Ta nhìn lại, tà phía sau vách kia, ta vội vàng đi tới.
“Ta đây.” Ta hạ giọng đáp.
Bùi Tiềm nói: “Hoãn lại một canh giờ.”
Ta biết chàng nói gì, lòng bình tĩnh lại: “Ừ.”
“Cách này rất nguy hiểm, nàng hãy nghĩ lại.” Bùi Tiềm nói.
Ta nói: “Nhưng qua tối này, sợ khó có cơ hội.”
Bên kia im lặng, chốc lát nói: “Có ta.”
Ta cũng im lặng.
“A Tiềm, huynh…” Lòng ta cuồn cuộn, cổ họng như vướng cái gì, cười khổ: “Huynh không nợ ta cái gì.”
Bùi Tiềm không tiếp lời, lát sau, thở dài nói: “Là ta nguyện ý, nàng cảm thấy ta thiếu nàng cái gì?”
Lòng như mềm mại xuống, ta định nói, nhưng cảm thấy nói gì cũng thừa, giờ không phải lúc để cảm thán.
“Huynh đi đi.” Ta nói, “Ta muốn thay đồ.”
“Nếu nàng không nguyện thì ở lại đây, chủ công bên kia ta đi đối phó, nàng…”
Lúc này, phía ngoài truyền đến giọng nói, hình như có người đang đi tới.
“Huynh đi đi, để người khác thấy không ổn.” Ta nhỏ giọng, “A Tiềm, đây là chuyện của ta.” Dứt lời, dứt khoát tránh đi.
Đây thật là chuyện của ta. Ngô Côn đã đề phòng Bùi Tiềm, tối nay phần lớn là chạy không thoát rồi, cho dù Bùi Tiềm che chở được ta nhất thời, lần sau Ngô Côn lại gây sự, chàng có thể che chở được mấy lần? Ta nếu muốn dựa vào chàng, chỉ biết liên lụy chàng cũng càng thêm bất lợi.
Xiêm y vừa mỏng vừa mềm, màu đỏ tiên diễm, khi ta vừa mở cửa, tùy tùng phía ngoài sửng sốt một chút.
“Đi thôi.” Ta thản nhiên nói.
Trên bầu trời, trăng sáng núp sau đám mây, trên lầu truyền đến âm thanh vui vẻ, càng lộ vẻ tịch liêu.
Dù sa cơ cũng không thể đánh mất ngạo khí, ta nghĩ đến lời mẫu thân, khẽ ngẩng đầu.
Vừa đi tới một lùm cây thấp, ta đột nhiên nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh là một lầu các nhỏ, bóng người in trên cửa sổ.
“…. Muội nhìn muội hôm nay mặc cái gì, quần dài trường bào, lúc trước muội chỉ thích nam trang, còn khuôn mặt này nữa…”
“Mặc quần dài trường bào có gì không đẹp, mặt này có gì không đẹp, muội là nữ tử.”
“Muội học nàng.”
“Học người nào?”
“Phó Dung.”
Ta sửng sốt một chút, không bước tiếp.
Giọng nam tiếp tục nói, có chút cuống: “Kể từ khi Bùi Tiềm xuống Giang Đông muội liền thay đổi, A Giảo, muội không nhìn ra sao, Phó Dung cho dù sa cơ, Bùi Tiềm cũng chỉ dốc lòng với nàng ta. Còn chủ công, huynh ấy gả muội cho Bùi Tiềm, la vì huynh ấy coi trọng Bùi Tiềm…”
Lòng ta chấn động, một giọng nói cất lên: “Phu nhân, mời đi nhanh.” Tùy tùng cầm theo đèn lồng, lúng túng nhỏ giọng nói.
Ta đờ đẫn gật đầu, xoay người đuổi theo. Hắn cũng coi trọng Bùi Tiềm…
Giọng nói kia cứ quanh quẩn trong đầu ta. Hai người kia nói chuyện với nhau, không thể nghi ngờ là Ngô Giảo và Lâm Sùng. Mà bọn họ nói người coi trọng Bùi Tiềm… Ta không biết ta lên lầu bằng cách nào, sau khi hoàn hồn, ta đã đứng giữa tiếng đàn hát, tiếng cười vui, tiếng ăn uống linh đình.
Vừa ngồi xuống, không ít ánh mắt nhìn về phía ta, suy đoán, ngạc nhiên, đánh giá, còn có tiếng bàn luận nho nhỏ.
Nhưng ta không thèm để ý mấy chuyện này, ta nhìn về chỗ ngồi trên cùng, Ngô Côn ngay giữa, Bùi Tiềm bên trái, hai người vừa cầm chén rượu vừa nhỏ giọng nói chuyện.
“Phó phu nhân.” Ngô Côn thấy ta, mắt mắt sáng ngời, chốc lát, hé miệng cười, “Thật đẹp.”
Hắn nói tên ta ra, đúng như trong dự liệu, lại một trận xôn xao. Mặt Bùi Tiềm không chút thay đổi.
Nhạc kỹ tấu nhạc, vũ kỹ nhảy múa, mọi người thấy vậy mười phần hứng thú, ánh mắt lưu chuyển từ ta sang vũ kỹ. Nguyên nhân rất đơn giản, váy áo trên người ta giống trên người các nàng.
Người mời rượu Ngô Côn nối liền không dứt, trước mặt ta cũng có chén rượu nhỏ, Ngô Côn nhìn ta một chút, nói: “Phu nhân uống với ta chứ?”
“Phu nhân không uống được rượu.” Ta chưa mở miệng, Bùi Tiềm đã tiếp lời.
“Hả?” Ngô Côn nhìn Bùi Tiềm một chút, cười nhạt, “Suýt nữa ta quên, Quý Uyên và Phó phu nhân có quen biết.”
Bùi Tiềm khẽ mím môi: “Đúng vậy.” Vừa nói tay vừa cầm chén rượu giơ lên, “Tiềm thay phu nhân uống cùng chủ công…”
“Thiếp uống được.” Ta ngắt lời.
Bùi Tiềm đảo mắt qua.
Ta không nhìn, nâng chén mỉm cười với Ngô côn: “Thiếp kính tướng quân.”
Ngô Côn nhìn ta với vẻ nghiền ngẫm.
“Phu nhân, thỉnh!” Chốc lát, hắn cũng nâng chén.
Ta ngửa đầu, uống cạn.
Tiếng đàn ca hòa cùng tiếng cười vẫn bên tai, ta nhìn dáng người vũ kỹ chập chờn, có chút mơ hồ.
Rượu có tác dụng rất nhanh, ta vẫn ngồi nguyên chỗ, máu nóng dồn lên mặt.
“Phu nhân say rồi.” Ta nghe thấy Bùi Tiềm nói.
Chàng vừa dứt lời, người ta gục xuống, một đôi tay đỡ lấy ta. Giương mắt, ánh mắt Bùi Tiềm ẩn ẩn lo lắng.
“Thiếp chưa say.” Ta cười, đưa tay đẩy ra, chuyển hướng Ngô Côn.
“Tối nay thật vui vẻ, thiếp nguyện cùng tướng quân dạo chơi.” Có hơi rượu, giọng ta càng thêm mềm mại.
“Ồ?” Ngô Côn đã có mấy phần men say, nhìn ta đánh giá, “Phu nhân chưa tận hứng sao?”
“Tướng quân nói cùng ta ngồi xe ngắm đèn, nhưng trên đường lại ngồi xe khác.” Ta nhẹ nhàng lườm hắn.
“Ý tốt của phu nhân, chủ công từ chối thì bất kính!” Hạ thủ có người nghe được, vỗ tay cười to.
Ta nhìn Ngô Côn, nụ cười không thay đổi.
Ngô Côn cùng cười, nhìn Bùi Tiềm, chống bàn đứng dậy, nắm tay ta: “Chuẩn bị xe! Ta muốn ngồi cùng phu nhân.”
Ta cùng đứng dậy, quay đầu, Bùi Tiềm chắn trước mặt ta, thần sắc nghi ngờ.
“Làm phiền Bùi Đô đốc.” Ta mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy Bùi Tiềm ra.
Gió thổi trên sông, ra đến trước lầu hơi lạnh. Đêm đã khuya, Nghiệp thành xa xa, ánh đèn le lói, chưa có đám cháy nào.
“Yểu điệu phiên nhiên, phu nhân quả nhiên mỹ nhân.” Ngô Côn ôm eo ta, giọng nói ngả ngớn.
Ta nhìn về hắn, cười một tiếng: “Do thiếp cố tình mặc thế.”
“Ồ?” Ngô Côn cúi đầu nói, “Nếu không mặc thì sẽ thế nào?”
Ta chậm rãi: “Đợi lên xe, không phải tướng quân sẽ biết sao?”
Ngô Côn nhìn ta, mâu quang đen thẫm. Đang nói thì xe đến. Ta nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Ngô Côn, dẫm lên bậc đá leo lên xe, chưa ngồi vững, Ngô Côn đã lên, một tay ôm lấy ta.
“Phu nhân nói muốn bày tỏ với ta,” hơi thở đầy mùi rượu của hắn phun bên tai ta, tay thăm dò vào vạt áo, “Bày tỏ thế nào…”
Đột nhiên hắn đè ta xuống, vén váy ta lên.
“Tiện nhân!” Hắn gầm lên, “Ngươi…”
Đồng thời lúc đấy, ta ra sức đẩy hắn, hàn quang lóe lên rồi kề ngay bên cổ hắn.
“Trước để xe ngựa đi, về ngay viện tử ta ở.” Ta lạnh lùng nói.