Chương 93: Tịch dương (Hạ)
Ta nhìn chàng, chẳng biết tại sao, việc đầu tiên ta nghĩ đến là ánh mắt Ngụy An phát sáng và một ít công cụ kia, vốn tưởng rằng rời khỏi Nghiệp thành, sẽ không liên quan tới người này nữa, ai ngờ còn có hậu chiêu!
Ngụy Đàm ôm ta, tay chuyển xuống hông.
Bụng ta đã hơi nhô ra, nhưng ngồi xuống vẫn chưa bị lộ mấy. Tay Ngụy Đàm dừng lại, dường như không dám dùng sức.
“Nó… Ừ, có đá không?” Chàng nhẹ giọng hỏi.
Ta cười: “Mới bốn tháng, sao đá được?”
Ngụy Đàm chợt hiểu, lại hỏi: “Vậy nó biết làm gì?”
Ta nói: “Mấy ngày nay, có hai ba lần, thiếp cảm thấy nó ngọ ngoạy.”
Ngụy Đàm nhìn bụng ta, mắt buông rèm, có mấy phần dịu dàng.
“Vi Giao nói, quân sĩ Ngô Côn từng đánh nàng?” Giọng chàng nặng nề.
“Ừ.” Ta nói, “Cũng không sao, may lúc ấy Quý Uyên chạy tới.” Nói xong, mình cũng sửng sốt một chút. Hai chữ ‘Quý Uyên” cứ bật thốt lên như vậy, tuy là sự thật, nhưng lúc ta ở cùng Ngụy Đàm, chàng luôn nhạy cảm hiểu rõ khoảng cách.
Ngụy Đàm không nói chuyện, nắm chặt tay ta.
“Giờ phu quân mới hỏi.” Ta nhìn chàng, đổi đề tài.
Ngụy Đàm sửng sốt, mỉm cười nói: “Từ lúc lên thuyền, bản thân mình không khóc chính là ngủ, sao ta hỏi được.”
“Vậy, phu quân rất nhớ hài tử sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Ta nhìn chàng, than nhẹ: “Thì ra phu quân một lòng nghĩ tới hài tử, chứ không phải lo lắng cho thiếp.”
Ngụy Đàm: “…”
Chẳng biết tại sao, thấy chàng im lặng, tâm tình ta rất tốt, không khỏi cười lên.
Ngụy Đàm cũng cười bất đắc dĩ, chàng vuốt tóc ta, kéo áo khoác trên người ta kín lại.
“Vì sao hôm qua phu quân thả Ngô Côn?” Ta dựa vào ngực chàng, hỏi: “Nếu đưa hắn đi thì thật đại thiện.”
“Hả?” Ngụy Đàm cười, “Phu nhân rất hận Ngô Côn?”
“Phu quân không hận sao?” Ta nhăn mặt cau mày.
“Hận.” Lập tức Ngụy Đàm nói, “Nếu đêm qua không ở Giang Đông, ta một đao đưa hắn đi gặp Ngô Chương.”
Thế còn được, ta khôi phục hòa sắc. Tình hình hôm qua ta cũng thấy, mặc dù Ngụy Đàm có bốn thuyền, nhưng cướp người ở địa bàn người khác, tối kỵ triền đấu, Ngụy Đàm rút sớm là sáng suốt, huống chi, người tới là Bùi Tiềm… Nghĩ đến chàng, lòng ta buồn phiền. Đêm qua rời khỏi, ta vẫn lo lắng Ngô Côn sẽ làm gì Bùi Tiềm, chuyện đêm qua, chàng ở Giang Đông sẽ đối mặt với khó khăn gì?
Ta liếc về Ngụy Đàm, chàng thoải mái ngồi, do dự một chút, ta hỏi: “Đêm qua thiếp nghe giọng Ngô Côn, dường như đã biết chuyện Quý Uyên giúp phu quân.” Ngụy Đàm nhìn chăm chú, ta vội vàng bổ sung: “Lúc thiếp và Tứ thúc bị bắt, Quý Uyên đã nhiều lần giúp đỡ, cho nên…”
“Ngô Côn sẽ không động đến hắn, tạm thời là thế.” Ngụy Đàm sắc mặt không đổi.
“Giải thích thế nào?” Ta hỏi.
Ngụy Đàm cười nói: “Phu nhân cảm thấy con người Ngô Côn thế nào?”
Ta suy nghĩ, nói: “Con người Ngô Côn cao ngạo, đa nghi hẹp hòi, thân là người đứng đầu một phương nhưng làm việc non nớt.”
Ngụy Đàm lại hỏi: “Ngô Côn đối xử với Bùi Tiềm thế nào?”
Ta há miệng, lại dừng lại.
“… Hắn coi trọng Bùi Tiềm…” Lời của Lâm Sùng quẩn quanh trong lòng.
“Cơ nghiệp của Ngô thị ở Giang Đông, chính là dựa vào Ngô Chương dẫn theo năm vạn binh lính chiếm được, Ngô Chương là người thiếu quyết đoán, mặc dù cắt cứ một phương, chiếm trọn sông Hoài, Dương Châu, dưới trướng lại không có kẻ mưu lược xuất chúng.” Ngụy Đàm chậm rãi nói, lời nói xoay chuyển, “Nhưng Ngô Chương cũng có sở trường, chính là biết người biết ta.”
Lòng trấn định, nếu chàng nguyện nói, ta cũng có thể hỏi rõ chút.
“Biết người biết ta?” Ta hỏi.
Ngụy Đàm gật đầu: “Ngô Chương tự biết dưới trướng thiếu hiền tài, sau khi Quý Uyên đến Dương Châu, Ngô Chương tự mình tới cửa, không lâu sau Quý Uyên nhậm chức Trường sử. Cử động lần này rất quan trọng, sau khi Ngô Chương được Quý Uyên phụ tá, trấn an người dân, khai thác muối, sắt, Giang Đông thu lợi rất nhiều. Kế sách đối phó phản động cũng do Quý Uyên định ra, không nói đâu xa, chỉ riêng chuyện năm ngoái Ngụy Ngô kháng Lương, chính là kế sách Quý Uyên.” Chàng dừng, cười khổ, “Năm nay chuyện liên kết với Lương kháng Ngụy, cũng là Quý Uyên và Thôi Dĩnh thương nghị mà thành.”
Ta im lặng.
“Mặc dù Ngô Côn khí độ chưa đủ, nhưng ánh mắt xem xét thời thế cũng coi như thừa kế Kỳ huynh (1). Đại cục trước mặt, Ngô Côn có oán khí thế nào đi nữa, cũng sẽ không gây khó dễ Quý Uyên.” Ngụy Đàm nói.
(1) Kỳ huynh: Lịch Tự Cơ (chữ Hán: 酈食其), hoặc Lệ Thực Kỳ, còn được gọi là Lịch Sinh (? – 203 TCN) là biện sĩ du thuyết cuối thời nhà Tần và thời Hán Sở trong lịch sử Trung Quốc. Ông theo giúp Lưu Bang đánh đổ sự cai trị của nhà Tần và chống Tây Sở Bá vương Hạng Vũ.
“Nhưng hắn đã nghi kỵ Quý Uyên.” Ta nói, “Người dưới trướng chỉ sợ cũng có cách nhìn khác đối với Quý Uyên, chỉ sợ có ngày gặp khó khăn.”
Ngụy Đàm chậm rãi nói: “Ta nguyện ngày hôm đó tới sớm.” Chàng nhìn ta, “Quý Uyên là người tri ân minh nghĩa, Ngô thị ủy thác trách nhiệm nặng nề, hắn vẫn luôn ghi nhớ. Cho nên mặc dù biết Ngô Côn không phải minh chủ, hắn vẫn sẽ ở lại, có thể ép hắn ra đi, chỉ có Ngô Côn.”
Ta nhìn chàng: “Phu quân muốn đưa Quý Uyên vào trong triều?”
“Phải xem hắn tính toán thế nào.”Ngụy Đàm nhìn ta, “Vào trong triều hoặc rời đi, đều có lợi hơn ở Giang Đông.”
Trời đã nhá nhem tối, Ngụy Đàm nhìn xa xăm, con ngươi thâm trầm.
Có lẽ do lần nói chuyện này, bỗng nhiên ta không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh nữa. Không hẳn do chuyện Ngụy Đàm vừa nói, vô luận chuyện đã qua hay hiện tại, Bùi Tiềm quá nhiều gánh nặng, mỗi lần nhớ tới chàng, lòng lại cảm thấy nặng nề.
Ngụy Đàm không nhiều lời, lát sau, Trình Mậu và mấy quân tào tới nghị sự cùng chàng, ta thức thời tránh đi.
Lúc ở Nghiệp thành, quần áo đám người Công Dương Quế bị rách nhiều chỗ, trong lúc rảnh rỗi, A Nguyên giúp bọn bọ vá lại.
Ta cũng khâu vá cùng A Nguyên, nhưng do mang thai, mặc dù ngủ cả ngày, nhưng khi trăng vừa treo giữa trời, ta lại ngáp ngủ.
Ngoài dự liệu, ta ngồi trong khoang thuyền chưa lâu, Ngụy Đàm quay về, cả người chàng giống như người cá, tóc ướt sũng, quần áo dính chặt trên người, tôn lên thân hình cao to cường tráng…
Hình như thuyền vừa lay động.
“Sao phu quân lại biến thành như vậy?” Ta rời ánh mắt, vội vàng tìm đồ cho chàng thay.
“Xuống sông tắm.” Ngụy Đàm nói, vừa nói vừa cởi quần áo.
Chớp mắt khố rơi khỏi thắt lưng, ta quay đầu đi, làm bộ du dọn quần áo ướt cho chàng, che dấu nhiệt khí bên tai.
Cởi quần áo cũng không thèm nói trước, cũng không thèm nhìn xem cửa đã đóng chưa… Lưu manh.
Nhưng mãi không thấy có tiếng mặc quần áo, ta quay đầu lại, phát hiện Ngụy Đàm cả người trần trụi. Dưới ánh nến, lồng ngực to lớn, màu lúa mạch sáng bóng, bụng phẳng lỳ, đai lưng lỏng lẻo, nửa kín nửa hở, làm người ta tưởng tượng…
“Vừa đến Tân An.” Ngụy Đàm vừa lau tóc vừa nói, “Ngày mai là đến Nhữ Nam.”
“Ừ.” Ta đáp lời, lúc chàng xoay người, đột nhiên ta thấy vết sẹo trên lưng.
“Chàng bị thương?” Ta bước lên phía trước, giật mình hỏi.
“Hả?” Ngụy Đàm quay đầu, liếc về phía lưng, thản nhiên nói, “Ừ, Lúc rời khỏi Kỳ Lăng trúng một tên, may có áo giáp, bị thương không sâu, giờ khỏi rồi.”
Ta không dễ tin, đưa tay phủ lên vết thương, hỏi: “Đau không?”
Ngụy Đàm chẳng hề để ý: “Chinh chiến bên ngoài, bị thương có gì kỳ quái… Á!” Chàng chưa nói hết, ta ấn mạnh vào vết thương.
“Nữ nhân này!” Chàng trừng ta.
Ta không trả lời, hốc mũi chua xót, nhìn chàng, mắt mờ mịt.
“Hả?… Sao lại khóc?” Ngụy Đàm ngẩn người, vươn tay lau mắt ta, cười khổ, “Không nặng thật mà, vết thương kia mới hơn tháng, chưa lành hẳn… Đừng khóc.”
Ta vòng tay quanh hông chàng, chôn đầu trong ngực chàng: “Khi đó ngày nào ta cũng lo lắng cho chàng… Rất sợ…”
Ngụy Đàm không nói tiếp, cánh tay ôm ta thật chặt. Chỉ nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng.
Tân An là địa giới Ngụy Giác, tới chỗ này, người trên thuyền rốt cuộc không cần đề phòng người đánh lén nữa. Ngụy Đàm ở khoang thuyền cùng ta cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, thuyền căng buồm lần nữa, tiến về Nhữ Nam. Thuyền đi nhanh, một ngày ngàn dặm. Đến đêm, thành trì Nhữ Nam đã trong tầm mắt. Sĩ tốt dừng thuyền cập bờ, trên bờ sông, xe ngựa đứng đầy, Nhữ An huyện trưởng dẫn huyện thừa và huyện úy đến đây nghênh đón.
“Huyện trưởng đa lễ.” Ngụy Đàm nói: “Gần đây mỗ có tân khách đến đây, không biết huyện trưởng có thấy không?”
Huyện trưởng mỉm cười nói: “Tân khách đã tới, cách mười dặm trên sông, có lâu thuyền thả neo.”
Ta nhìn chàng, chẳng biết tại sao, việc đầu tiên ta nghĩ đến là ánh mắt Ngụy An phát sáng và một ít công cụ kia, vốn tưởng rằng rời khỏi Nghiệp thành, sẽ không liên quan tới người này nữa, ai ngờ còn có hậu chiêu!
Ngụy Đàm ôm ta, tay chuyển xuống hông.
Bụng ta đã hơi nhô ra, nhưng ngồi xuống vẫn chưa bị lộ mấy. Tay Ngụy Đàm dừng lại, dường như không dám dùng sức.
“Nó… Ừ, có đá không?” Chàng nhẹ giọng hỏi.
Ta cười: “Mới bốn tháng, sao đá được?”
Ngụy Đàm chợt hiểu, lại hỏi: “Vậy nó biết làm gì?”
Ta nói: “Mấy ngày nay, có hai ba lần, thiếp cảm thấy nó ngọ ngoạy.”
Ngụy Đàm nhìn bụng ta, mắt buông rèm, có mấy phần dịu dàng.
“Vi Giao nói, quân sĩ Ngô Côn từng đánh nàng?” Giọng chàng nặng nề.
“Ừ.” Ta nói, “Cũng không sao, may lúc ấy Quý Uyên chạy tới.” Nói xong, mình cũng sửng sốt một chút. Hai chữ ‘Quý Uyên” cứ bật thốt lên như vậy, tuy là sự thật, nhưng lúc ta ở cùng Ngụy Đàm, chàng luôn nhạy cảm hiểu rõ khoảng cách.
Ngụy Đàm không nói chuyện, nắm chặt tay ta.
“Giờ phu quân mới hỏi.” Ta nhìn chàng, đổi đề tài.
Ngụy Đàm sửng sốt, mỉm cười nói: “Từ lúc lên thuyền, bản thân mình không khóc chính là ngủ, sao ta hỏi được.”
“Vậy, phu quân rất nhớ hài tử sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Ta nhìn chàng, than nhẹ: “Thì ra phu quân một lòng nghĩ tới hài tử, chứ không phải lo lắng cho thiếp.”
Ngụy Đàm: “…”
Chẳng biết tại sao, thấy chàng im lặng, tâm tình ta rất tốt, không khỏi cười lên.
Ngụy Đàm cũng cười bất đắc dĩ, chàng vuốt tóc ta, kéo áo khoác trên người ta kín lại.
“Vì sao hôm qua phu quân thả Ngô Côn?” Ta dựa vào ngực chàng, hỏi: “Nếu đưa hắn đi thì thật đại thiện.”
“Hả?” Ngụy Đàm cười, “Phu nhân rất hận Ngô Côn?”
“Phu quân không hận sao?” Ta nhăn mặt cau mày.
“Hận.” Lập tức Ngụy Đàm nói, “Nếu đêm qua không ở Giang Đông, ta một đao đưa hắn đi gặp Ngô Chương.”
Thế còn được, ta khôi phục hòa sắc. Tình hình hôm qua ta cũng thấy, mặc dù Ngụy Đàm có bốn thuyền, nhưng cướp người ở địa bàn người khác, tối kỵ triền đấu, Ngụy Đàm rút sớm là sáng suốt, huống chi, người tới là Bùi Tiềm… Nghĩ đến chàng, lòng ta buồn phiền. Đêm qua rời khỏi, ta vẫn lo lắng Ngô Côn sẽ làm gì Bùi Tiềm, chuyện đêm qua, chàng ở Giang Đông sẽ đối mặt với khó khăn gì?
Ta liếc về Ngụy Đàm, chàng thoải mái ngồi, do dự một chút, ta hỏi: “Đêm qua thiếp nghe giọng Ngô Côn, dường như đã biết chuyện Quý Uyên giúp phu quân.” Ngụy Đàm nhìn chăm chú, ta vội vàng bổ sung: “Lúc thiếp và Tứ thúc bị bắt, Quý Uyên đã nhiều lần giúp đỡ, cho nên…”
“Ngô Côn sẽ không động đến hắn, tạm thời là thế.” Ngụy Đàm sắc mặt không đổi.
“Giải thích thế nào?” Ta hỏi.
Ngụy Đàm cười nói: “Phu nhân cảm thấy con người Ngô Côn thế nào?”
Ta suy nghĩ, nói: “Con người Ngô Côn cao ngạo, đa nghi hẹp hòi, thân là người đứng đầu một phương nhưng làm việc non nớt.”
Ngụy Đàm lại hỏi: “Ngô Côn đối xử với Bùi Tiềm thế nào?”
Ta há miệng, lại dừng lại.
“… Hắn coi trọng Bùi Tiềm…” Lời của Lâm Sùng quẩn quanh trong lòng.
“Cơ nghiệp của Ngô thị ở Giang Đông, chính là dựa vào Ngô Chương dẫn theo năm vạn binh lính chiếm được, Ngô Chương là người thiếu quyết đoán, mặc dù cắt cứ một phương, chiếm trọn sông Hoài, Dương Châu, dưới trướng lại không có kẻ mưu lược xuất chúng.” Ngụy Đàm chậm rãi nói, lời nói xoay chuyển, “Nhưng Ngô Chương cũng có sở trường, chính là biết người biết ta.”
Lòng trấn định, nếu chàng nguyện nói, ta cũng có thể hỏi rõ chút.
“Biết người biết ta?” Ta hỏi.
Ngụy Đàm gật đầu: “Ngô Chương tự biết dưới trướng thiếu hiền tài, sau khi Quý Uyên đến Dương Châu, Ngô Chương tự mình tới cửa, không lâu sau Quý Uyên nhậm chức Trường sử. Cử động lần này rất quan trọng, sau khi Ngô Chương được Quý Uyên phụ tá, trấn an người dân, khai thác muối, sắt, Giang Đông thu lợi rất nhiều. Kế sách đối phó phản động cũng do Quý Uyên định ra, không nói đâu xa, chỉ riêng chuyện năm ngoái Ngụy Ngô kháng Lương, chính là kế sách Quý Uyên.” Chàng dừng, cười khổ, “Năm nay chuyện liên kết với Lương kháng Ngụy, cũng là Quý Uyên và Thôi Dĩnh thương nghị mà thành.”
Ta im lặng.
“Mặc dù Ngô Côn khí độ chưa đủ, nhưng ánh mắt xem xét thời thế cũng coi như thừa kế Kỳ huynh (1). Đại cục trước mặt, Ngô Côn có oán khí thế nào đi nữa, cũng sẽ không gây khó dễ Quý Uyên.” Ngụy Đàm nói.
(1) Kỳ huynh: Lịch Tự Cơ (chữ Hán: 酈食其), hoặc Lệ Thực Kỳ, còn được gọi là Lịch Sinh (? – 203 TCN) là biện sĩ du thuyết cuối thời nhà Tần và thời Hán Sở trong lịch sử Trung Quốc. Ông theo giúp Lưu Bang đánh đổ sự cai trị của nhà Tần và chống Tây Sở Bá vương Hạng Vũ.
“Nhưng hắn đã nghi kỵ Quý Uyên.” Ta nói, “Người dưới trướng chỉ sợ cũng có cách nhìn khác đối với Quý Uyên, chỉ sợ có ngày gặp khó khăn.”
Ngụy Đàm chậm rãi nói: “Ta nguyện ngày hôm đó tới sớm.” Chàng nhìn ta, “Quý Uyên là người tri ân minh nghĩa, Ngô thị ủy thác trách nhiệm nặng nề, hắn vẫn luôn ghi nhớ. Cho nên mặc dù biết Ngô Côn không phải minh chủ, hắn vẫn sẽ ở lại, có thể ép hắn ra đi, chỉ có Ngô Côn.”
Ta nhìn chàng: “Phu quân muốn đưa Quý Uyên vào trong triều?”
“Phải xem hắn tính toán thế nào.”Ngụy Đàm nhìn ta, “Vào trong triều hoặc rời đi, đều có lợi hơn ở Giang Đông.”
Trời đã nhá nhem tối, Ngụy Đàm nhìn xa xăm, con ngươi thâm trầm.
Có lẽ do lần nói chuyện này, bỗng nhiên ta không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh nữa. Không hẳn do chuyện Ngụy Đàm vừa nói, vô luận chuyện đã qua hay hiện tại, Bùi Tiềm quá nhiều gánh nặng, mỗi lần nhớ tới chàng, lòng lại cảm thấy nặng nề.
Ngụy Đàm không nhiều lời, lát sau, Trình Mậu và mấy quân tào tới nghị sự cùng chàng, ta thức thời tránh đi.
Lúc ở Nghiệp thành, quần áo đám người Công Dương Quế bị rách nhiều chỗ, trong lúc rảnh rỗi, A Nguyên giúp bọn bọ vá lại.
Ta cũng khâu vá cùng A Nguyên, nhưng do mang thai, mặc dù ngủ cả ngày, nhưng khi trăng vừa treo giữa trời, ta lại ngáp ngủ.
Ngoài dự liệu, ta ngồi trong khoang thuyền chưa lâu, Ngụy Đàm quay về, cả người chàng giống như người cá, tóc ướt sũng, quần áo dính chặt trên người, tôn lên thân hình cao to cường tráng…
Hình như thuyền vừa lay động.
“Sao phu quân lại biến thành như vậy?” Ta rời ánh mắt, vội vàng tìm đồ cho chàng thay.
“Xuống sông tắm.” Ngụy Đàm nói, vừa nói vừa cởi quần áo.
Chớp mắt khố rơi khỏi thắt lưng, ta quay đầu đi, làm bộ du dọn quần áo ướt cho chàng, che dấu nhiệt khí bên tai.
Cởi quần áo cũng không thèm nói trước, cũng không thèm nhìn xem cửa đã đóng chưa… Lưu manh.
Nhưng mãi không thấy có tiếng mặc quần áo, ta quay đầu lại, phát hiện Ngụy Đàm cả người trần trụi. Dưới ánh nến, lồng ngực to lớn, màu lúa mạch sáng bóng, bụng phẳng lỳ, đai lưng lỏng lẻo, nửa kín nửa hở, làm người ta tưởng tượng…
“Vừa đến Tân An.” Ngụy Đàm vừa lau tóc vừa nói, “Ngày mai là đến Nhữ Nam.”
“Ừ.” Ta đáp lời, lúc chàng xoay người, đột nhiên ta thấy vết sẹo trên lưng.
“Chàng bị thương?” Ta bước lên phía trước, giật mình hỏi.
“Hả?” Ngụy Đàm quay đầu, liếc về phía lưng, thản nhiên nói, “Ừ, Lúc rời khỏi Kỳ Lăng trúng một tên, may có áo giáp, bị thương không sâu, giờ khỏi rồi.”
Ta không dễ tin, đưa tay phủ lên vết thương, hỏi: “Đau không?”
Ngụy Đàm chẳng hề để ý: “Chinh chiến bên ngoài, bị thương có gì kỳ quái… Á!” Chàng chưa nói hết, ta ấn mạnh vào vết thương.
“Nữ nhân này!” Chàng trừng ta.
Ta không trả lời, hốc mũi chua xót, nhìn chàng, mắt mờ mịt.
“Hả?… Sao lại khóc?” Ngụy Đàm ngẩn người, vươn tay lau mắt ta, cười khổ, “Không nặng thật mà, vết thương kia mới hơn tháng, chưa lành hẳn… Đừng khóc.”
Ta vòng tay quanh hông chàng, chôn đầu trong ngực chàng: “Khi đó ngày nào ta cũng lo lắng cho chàng… Rất sợ…”
Ngụy Đàm không nói tiếp, cánh tay ôm ta thật chặt. Chỉ nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng.
Tân An là địa giới Ngụy Giác, tới chỗ này, người trên thuyền rốt cuộc không cần đề phòng người đánh lén nữa. Ngụy Đàm ở khoang thuyền cùng ta cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, thuyền căng buồm lần nữa, tiến về Nhữ Nam. Thuyền đi nhanh, một ngày ngàn dặm. Đến đêm, thành trì Nhữ Nam đã trong tầm mắt. Sĩ tốt dừng thuyền cập bờ, trên bờ sông, xe ngựa đứng đầy, Nhữ An huyện trưởng dẫn huyện thừa và huyện úy đến đây nghênh đón.
“Huyện trưởng đa lễ.” Ngụy Đàm nói: “Gần đây mỗ có tân khách đến đây, không biết huyện trưởng có thấy không?”
Huyện trưởng mỉm cười nói: “Tân khách đã tới, cách mười dặm trên sông, có lâu thuyền thả neo.”