Đôi tay Lý Lộc đặt trên mặt bàn, lướt qua đài thức ăn to lớn, theo sát người chạy trốn đi ra ngoài. Thông qua cửa, qua một hành lang không dài, tắc xi chuyên dụng đang đậu ngay trước mắt. Lúc nãy nhờ đèn đường bên ngoài chiếu sáng, Lý Lộc đã phát hiện có một chiếc xe jeep bốn bánh chạy ra từ bên trái, cô hỏi: "Ngồi xe gì."
"Xe jeep màu rằn ri." Bên kia máy bộ đàm trả lời.
"Lại còn dám chạy ngang cửa nhà hàng."
Brad nói: "Em nhanh lên, bên trong đã chú ý tới vị trí ẩn thân của tôi."
Vì phối hợp không khí nhà hàng, nên Lý Lộc mặc áo vest, vát đơn giản và giày cao gót. Chiếc xe kia dùng tốc độ chạy trối chết chạy qua đây, cô liền chạy ra đường xe, cong người lên làm tư thế chuẩn bị. Khi thấy xe jeep sắp đụng vào cô, thì những người qua đường Giáp chung quanh đều hét rầm lên, vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông ở ghế lái cũng cực kỳ rõ ràng. Hắn không hề tính chừa đường sống, càng đạp chân ga.
Mỗi tay Lý Lộc cầm một con dao nhọn. Khi xe jeep sắp đụng vào, cô liền phóng lên nắp xe jeep, dùng sức rất mạnh, khiến gót giày kim loại tạo ra một vết lún sâu trên nắp.
Hai người trong xe chỉ cảm thấy kính trước xe đột nhiên âm u, đèn lớn xe hơi và ánh sáng đèn đường phía trước đều bị cái bóng che lấp, bọn họ còn chưa hết kinh ngạc, ngay sau đó hai thứ sắc bén giống như viên đạn xuyên qua thủy tinh, bắn vào trái tim của họ. Trên cửa sổ xe để lại hai lỗ thủng lớn bằng ngón cái, chung quanh có những vằn lốm đốm mỏng như tơ nhện.
Lý Lộc nhảy lên mui xe, rút ra lựu đạn C4 thuận tay ném vào trong buồng lái. Cô thì nhảy xuống trên mặt đường xi măng phía sau xe. Một loạt động tác hoàn thành ngay lập tức, những người đi đường vẫn còn che mắt không dám nhìn thảm kịch người bị xe đụng, nhưng người vốn nên bị đụng đầy máu vẫn đứng tại chỗ, xe hơi lại chạy thẳng, đụng phải cây thông noel trang trí bên đường.
Cây thông cao lớn nghiêng qua sụp đổ trên cột buồn bên cạnh, ba giây sau, xe jeep trong đó nổ tung, sóng va chạm thổi tung tan tác các ngọn đèn màu trên cây. Ánh lửa sáng nửa bầu trời, các ngọn đèn màu ảm đạm mất màu.
"Hoàn thành nhiệm vụ, rút lui thôi." Lý Lộc nói với hai người.
Dương cười khổ nói: "Brad phụ trách lái xe, bên tôi có không ít người, tạm thời không đi được."
Brad lập tức cuốn gói đi, bảo anh cầm súng dài bắn xa cận chiến với kẻ địch thật là một chuyện khó chịu.
"Không đủ người thật là muốn chết." Lý Lộc nói.
Tiếng xe cảnh sát vang rõ, nơi sòng bạc trăm mét phía trước cũng có nhân viên bảo vệ đang ngó dáo dác. Tình thế đã không thể kéo dài, vừa vặn có một chiếc xe chuyên dụng của người qua đường Giáp do trốn tránh hỗn loạn nên từ bên cạnh chạy qua, Lý Lộc sải bước lên trước xe, nắm chặt quả đấm đánh nát kính thủy tinh, lật tay làm lộ ra dao phẫu thuật sắc bén, ép sát cổ họng tài xế.
Chủ xe không nói hai lời, hết sức phối hợp dừng xe.
"Lập tức xuống xe."
"Được được, đừng giết tôi." Chủ xe bị nét mặt cực hung ác của Lý Lộc hù dọa, mở cửa xe giơ hai tay lên cao rồi lao ra.
Động cơ chưa tắt, Lý Lộc quay lại chuẩn bị tiếp ứng, trong miệng còn nói với máy bộ đàm: "Dương, tôi lập tức tới ngay."
Nào biết Dương bên kia lại đột nhiên hết sức lo lắng nói: "Lý, em dừng lại, Brad tới trợ giúp!"
Brad cũng nói: "Tôi đã đến bãi đậu xe, Lý Lộc ở lại nơi đó chờ chúng tôi hoặc là tự đi trước."
Đôi tay Lý Lộc giữ chặt tay lái, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Không phải hai người đều bị kẻ địch kềm chặt, cho nên mới bảo cô trốn một mình chứ. Trải qua một hồi như vậy, gần đây đã không còn người rỗi rãnh dám can đảm lưu lại, mặt đường sạch sẽ trống trải khiến cô có thể nhấn ga chạy tới.
Ở Las Vegas mà cũng có thể tạo ra chiến đấu trên đường phố như kiểu xã hội đen ở New York, thật là đủ khoa trương. Một chiếc xe tải nhỏ chận đường xe của Lý Lộc. Hai người đàn ông vạm vỡ dùng sườn xe che chắn để tiến hành công kích toàn diện. Chiếc xe Lý Lộc đang ngồi lúc này hoàn toàn khác với chiếc xe Bentley màu đen có loại hình phòng ngự khoa trương của Dương, dù sao chỉ là hàng dỏm lấy được từ người qua đường Giáp, nên cả thủy tinh chống đạn cũng không thể chuẩn bị. Đối mặt mấy nòng súng đen như mực, Lý Lộc không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bỏ xe ra ngoài.
Nhảy cách ghế lái chưa tới hai giây, cái xe nhỏ màu vàng bơ đã thay đổi thành vật phế thải y hệt tổ ong. Lý Lộc im lặng phát hiện hai người phòng thủ ấy thật là khoa trương xa xỉ, thậm chí súng máy cũng mang tới. Súng máy là khái niệm gì à, súng máy chính là vũ khí biến thái mỗi phút có thể bắn liên tục ra hơn 700 viên đạn.
Hai người đàn ông vạm vỡ thấy Lý Lộc từ trong xe ra ngoài, nòng súng máy cũng bắn càn quét qua. Nhưng góc độ di động họng súng trong thời gian ngắn căn bản không theo kịp tốc độ của Lý Lộc, tốc độ gần như cá chạch trợt đi, Lý Lộc nghiêng người ngã xuống, thế xông nhanh chóng khiến cô trượt vào sàn xe tải mà không bị trở ngại chút nào.
Hai người đàn ông vạm vỡ trơ mắt nhìn mục tiêu biến mất khỏi họng súng máy, bọn họ nhìn nhau, lần đầu tiên nhìn thấy loại tốc độ này —— là loài người, không phải cá chạch, dị hình hay gì khác.
"Làm thế nào?" Một người trong đó hỏi.
"Bắn, ngẩn người cái gì, đổi phương hướng họng súng!" Một người khác sau khi sững sờ ngắn ngủi liền quay ổ sung 180 độ, tinh chuẩn nhắm ngay Lý Lộc lần nữa, cô đã từ một phương hướng khác của xe tải trượt ra, gia tốc chạy đến chiến trường cách ba mươi thước phía trước.
Vậy mà sàn xe tải nhỏ đột nhiên chấn động nhè nhẹ một chút, ngay sau đó từ dưới lên, một ánh lửa mãnh liệt đã nổ tung chiếc xe, cho đến một khắc trước khi chết bọn họ mới nhớ tới quy tắc thứ 318 của 《Quy tắc lái xe của lính đánh thuê Đa Duy Cống》: 『Phát hiện có người trườn qua sàn xe, nhất định phải cách xa chiếc xe, cho đến khi xác định bình xăng gần đó không có bị cài đặt bom nổ theo giờ.』
Dương rụt cổ vào một góc, mảnh đất ở dưới ánh đèn mờ mờ, Lý Lộc mơ hồ nhìn thấy trong ngực anh ta đang ôm một tên xui xẻo, trên người tên đó mặc chống đạn, thành bao cát đỡ đạn của anh. Thỉnh thoảng có đạn bay về phía bộ vị bại lộ bên ngoài của Dương, nhưng cũng bị anh kịp thời lấy đồng chí lá chăn thịt ngăn trở. Người muốn đến gần anh đều bị sợi dây tơ xoắn đứt cổ. Không thấy được Brad ở đâu.
Lý Lộc từ trong túi lấy ra bom mô hình nhỏ C4 cuối cùng. Tuy chỉ lớn như cái bật lửa, nhưng uy lực cũng không phải đùa giỡn. Dương có thể chống đỡ lâu như vậy, có lẽ là bởi vì đối phương muốn giữ lại người sống. Cô hất tay thảy một quả bom tới dưới sàn xe của một chiếc xe ven đường, vừa vặn cắm vào kẽ hở giữa ống dẫn dầu và ổ trục, mấy người đang ở sau xe không ngừng nổ súng, phát hiện vật thể không rõ bị vứt vào sàn xe. Phản ứng của bọn họ cực kỳ nhạy cảm, lập tức né ra tứ tán. Bọn họ trốn chạy được, nhưng mảnh vụn từ bom nổ ra lại khiến người gần đó bị tan tác.
Lý Lộc không để ý, kêu Dương, bảo anh đi mau.
Dương vứt bỏ lá chắn thịt, người đàn ông thật đáng thương bị đạn bắn liên tiếp làm cho khổ không thể tả, cho dù mặc áo chống đạn nên đạn không xuyên qua người, nhưng lực xung kích khiến người không thể khinh thường, nghe nói mỗi lần bị thương thì tương đương với bị xe nhỏ đụng một lần, tiên sinh lá chắn thịt có lẽ đã gãy vài cái xương sườn.
Anh nhặt hai cây súng lục trên đất lên vừa bắn vừa rút lui vào xe, vội vàng muốn dẫn Lý Lộc rời khỏi nơi này.
"Tôi cứu anh một lần, trở về miễn cho tôi một tháng tiền bo." Lý Lộc nói.
"Tiền bo để nói sau, đi trước quan trọng hơn."
"Hẹp hòi!" Lý Lộc làm mặt quỷ.
Brad đúng lúc chen vào nói: "Hai người hãy đến sòng bạc bên đây hội họp, có xe tải và một chiếc xe hài cốt nhỏ ngăn ở giữa đường, tôi không qua được."
Lúc này quân địch xôn xao lên, bọn họ đã chỉnh tốt đội hình.
"Tôi cản ở phía sau, anh đi trước đi." Lý Lộc nói.
"Em đi trước đi!" Dương Kiên trì.
Lý Lộc 囧, đây không phải là trường hợp có thể cho anh đẩy tôi nhường, cô vươn một tay đẩy anh ra, mình thì quay người trở về xung phong liều chết, nói với máy bộ đàm: "Nơi này không phải chỗ người có đại não phát triển nên lăn lộn.Tốc độ của tôi nhanh hơn anh, dễ dàng thoát thân hơn."
Ở lại cũng chỉ có thể trở thành gánh nặng, Dương chỉ đành phải mượn sự che chở của cây cối ở góc đường, tránh né đạn lạc thỉnh thoảng bay tới sau lưng đi qua hội hợp với Brad. Giống như lời Lý Lộc, cô có đủ tốc độ để thoát thân an toàn. Mặc dù vẫn hơi lo lắng và không đành lòng, Dương và Brad đều cho là sẽ không có chuyện gì. Đột nhiên trong máy bộ đàm truyền đến thanh âm điện tử của Z.
"Lý, cách xa quán cà phê! . . . . Không được, cậu đừng qua. . . ."
Dương và Brad sửng sốt, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, khiến Z giao phó như vậy.
Z không có nói tiếp, Lý Lộc cũng mất thanh âm.
Ở cự ly ngoài ba mươi thước, tiếng súng đã dừng lại. Tiếng xe cảnh sát càng ngày càng gần. Z hình như đang sửa lại suy nghĩ, cô nói: "Các anh đi trước đi."
Brad nghe lời lái xe, Dương hỏi: "Lý Lộc đâu?"
"Trở lại hẵng nói."
"Lý Lộc đâu?"
"Không thể trả lời."
". . . . . Em gạt người. Máy theo dõi ở cả con phố này đều bị em khống chế, không thể nào không thấy được xảy ra chuyện gì."
"Hai anh trở lại, ở đó chỉ biết cản trở, em sẽ phụ trách dẫn cô ấy ra ngoài." Z rốt cuộc nói thế.
*** ***
Brando đứng ở cửa quán cà phê, bên cạnh có rất nhiều người che lá chắn chống đạn cho hắn. Thế này thật ra cũng không an toàn, vừa rồi cả bom C4 mà kẻ địch cũng dùng, lá chắn hữu hiệu đối với đạn bắn ra, lại không thể ngăn cản sóng xung kích vì bom nổ.
Nhưng nếu Brando không quan tâm vấn đề an toàn, cũng không tới phiên bọn lính đánh thuê này buộc chặt hắn rời xa chiến trường. Người phụ trách lính đánh thuê chẳng qua cảm thấy người chủ này dường như khó chăm sóc, nếu như anh ta có thể ngoan ngoãn phối hợp công việc của bọn họ, vậy thì trên căn bản chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Nhưng mà nếu lấy tiền làm việc, thì liền không thể làm gì khác hơn là làm việc theo sự tùy hứng của ông chủ.
Mới vừa rồi người đàn ông trẻ tuổi sử dụng dây tơ rời đi khiến Brando cảm thấy không thú vị, hiện tại đổi thành một người phụ nữ mặc váy tây núp sau xe bắn lén. Không có gì đặc biệt, từ đầu tới đuôi chỉ mượn sự che chở và súng ống để không đến gần người khác.
Hắn nói: "Tùy tiện giết chết đi, bảo tổ 2 cản cảnh sát lại, nổ tung mấy chiếc xe của bọn họ cũng không sao, chúng ta chuẩn bị một chút đã."
Người phụ nữ đang bắn súng không ngừng bị bức lui đến gần cửa quán cà phê, Brando liếc nhìn nơi cách bên phải mình mười mét, đó là một chiếc xe nước Đức bọn họ ngồi tới.
Muốn phá vòng vây? Không thú vị.
Hắn có chút hào hứng ngồi xuống trên ghế mây ở sảnh ngoài trời, tự có cấp dưới bưng cà phê nóng hổi lên.
Brando đẩy cà phê tới: "Cám ơn, rất dễ không ngủ được, cho tôi sữa nóng là được rồi."
Một người phụ nữ lén lút đã đi tới bên cạnh, Brando cảm thấy thuần túy là tôm tép nhãi nhép thôi. Hình thể nhỏ yếu của cô ta chính là một vật hy sinh trong thế giới đàn ông. . . . Lúc đang đợi sữa nóng, một tay Brando chống cằm, tay trái thì nhàm chán gõ gõ mặt bàn, mặc kệ như thế nào, hắn không có hứng thú xem tiếp.
"Giết cô ta." Brando nói.
Hắn không ngờ chân chính ratay rồi thì, người phụ nữ kia lại khó giết thế, xuyên qua bồn hoa và tường ngăn, mượn bóng tối ban đêm ẩn dấu thân hình.
Mấy lần lắc mình, cô rốt cuộc đã đến bên cạnh hắn, chỉ cần xông phá tầng lá chắn chống đạn, là có thể dồn hắn vào chỗ chết.
Quán cà phê ngoài trời có hơn mười cái bàn có thắp đèn, ánh sáng như dạ minh châu, ánh đèn chiếu sáng người đối diện, đây là cự ly cả hai có thể nhìn thấy nhau.
Thật, đến gần như vậy, là cự ly có thể thấy được lẫn nhau.
Lý Lộc sửng sốt một chốc, mà Brando cũng không có bất kỳ cử động nào. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đại não Lý Lộc trống rỗng, giống như gặp gỡ người đi đường đột nhiên lao ra trên đường cao tốc. Mà Brando cũng làm đổ ly cà phê nóng bên tay nhưng hắn lại không cảm thấy nóng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Lý Lộc biết cô như vậy là không đúng, tần số nguy hiểm kêu to ở trong đầu, ngẩn người trước mặt kẻ địch là hành vi ngu xuẩn, là một sai lầm trí mạng trong bất kỳ sổ tay hướng dẫn nào. Không thể dừng lại động tác, không thể bại lộ mình trong phạm vi hỏa lực của kẻ địch, không cho phép để tâm trạng làm chủ suy nghĩ của mình.
Cô đứng ở nơi đó giơ súng lên, đối diện trái tim của Brando.
"Đừng. . . ." Brando nhỏ giọng nói, anh bị biến cố bất thình lình này làm sợ đến không biết như thế nào cho phải, không phải bởi vì súng trong tay Lý Lộc, mà bởi vì bản thân Lý Lộc. Ánh mắt tựa như đang ngừng ở trên người Lý Lộc, anh đột nhiên từ bên bàn đứng lên, hô ngừng với người phía sau Lý Lộc.
Nhưng không còn kịp nữa, trong lúc nhất thời ánh lửa từ ba chỗ bắn ra, trong đêm tối lóe ra hỏa lực sáng màu đỏ. Ba tiếng súng vang lên liên tục, cơ hồ nghe không ra.
Đạn mà Lý Lộc bắn về phía Brando bị lá chắn trước mặt hắn đỡ lại, nhưng hai viên đạn bắn về phía cô thì lại chính xác từ sau xuyên tới trước. Brando thấy ngực phải và bụng của cô bị mở ra hai lỗ máu.
Lý Lộc cắn răng lắc lư rồi gục xuống đất, dòng máu nhỏ chảy xuống từ khóe miệng. Sát ý không thuộc về cô tràn ngập bốn phía trở nên rõ ràng. Chiến đấu chính là như vậy, khi bản thân tràn đầy đấu chí, sẽ không để ý người khác có khí thế mãnh liệt hay không. Nhưng một khi xẹp xuống, những tâm trạng xấu liền như sức nước khổng lộ, có thể ép người tới hít thở không thông.
Lý trí và máu cùng nhau chạy mất, tốc độ rất nhanh. Chuyện duy nhất cô nhớ chính là tức giận và buồn bực, cô phạm vào sai lầm trí mạng.
Hi vọng Dương đừng vì vậy mà tức giận.
Hi vọng còn có mạng sống nữa.
Còn nữa, hy vọng có thể ăn một bữa ruột heo già xào. Người tuổi trẻ kia nói anh ta yêu cô, thật là một tên quái nhân, từ ngày đầu tiên quen biết đã cảm thấy anh rất quái lạ. Anh không có nhận ra cô, gặp lại ở Los Angeles mới xem như chân chính biết nhau, chỉ mới qua mấy tuần, gặp mặt cũng chỉ hai ba lần. Vừa quên mất "Lý", vừa nói thích "Lý Lộc", thật là một tên quái nhân.
Còn nữa, ruột heo già xào của anh ta thật có tài nghệ.
Trong tai nghe truyền đến tin tức đơn độc của Z, lo lắng bảo cô chịu đựng, nhưng cô cũng không có tâm tình trả lời.
Có lẽ qua 4-5 phút, một đôi giày da đen xuất hiện tại trước mắt, giọng nói của Brando vang lên trên đỉnh đầu, anh đang hỏi cô đến tột cùng là ai?
Cháu ngoan mau quên, bà là bà của cháu. . . . Lý Lộc muốn trả lời như vậy, đáng tiếc không có hơi sức nói chuyện, máu chảy rất nhiều, triệu chứng mất máu như cơn nghiện phát tác bắt đầu hiện ra. Nhưng cũng không khổ sở như khi đó, chỉ hơi lạnh, không khống chế được thân thể run rẩy, chỉ như thế mà thôi.
Đạo đức tốt đẹp hai mươi mấy năm đều mất hết hiệu lực ở trước mặt người này, cô chỉ muốn lột da ăn thịt hắn.
—— Để tôi ngủ một giấc ngon, nếu như vẫn chưa chết được, tôi sẽ tiếp tục chơi với anh.
—— Tất cả mọi chuyện đều có giá cao, chỉ vì mơ ước của anh mà phá hủy cả cuộc sống của tôi, cho nên tôi muốn trở thành kẻ địch ngăn cản ước mơ của anh cả đời. Con người và cái mạng của tôi, cả đời này đều sống vì anh, vì đứng đối lập với anh mà sống.
Brando ngồi xổm xuống ở bên người cô, kéo cô vào trong ngực ôm ở trên đầu gối, kêu phải cấp cứu giữ người sống. Những thứ này lại đã không còn liên quan với cô, Lý Lộc ói máu trước vạt áo của Brando, hài lòng nhìn thấy sắc mặt hắn bởi vì tức giận mà càng trở nên tái nhợt.
Cô an tâm phun ra một hơi thật dài, cũng không quản Brando điên cuồng gào thét, không để ý hắn liên tục tát vào mặt mình, thõa mãn nhắm hai mắt lại.
Suy nghĩ cuối cùng, dừng lại ở nơi tràn đầy màu xanh tại Venezuela.
Nơi đó đã từng có một người trẻ tuổi, cõi lòng đầy mong đợi, tâm thần thấp thỏm hỏi: "Cậu là GAY sao?"
Anh thậm chí không biết rõ giới tính của cô.
Thật là một tên ngu ngốc không có thuốc nào cứu được nữa, nhưng ruột heo già làm ăn thật ngon.
Nếu như có thể. . . . . .
Ngoại truyện 1
Kể từ sau khi trở thành đầu bếp ngự dụng của Lý Lộc, mỗi ngày Keith đều tan sở đúng giờ, vọt vào siêu thị mua nguyên liệu rồi đến phòng khám bệnh trình diện đúng hạn. Nấu cơm là niềm vui thú của anh, gặp Lý Lộc cũng là niềm vui thú của anh, làm chuyện thú vị như vậy thì tất nhiên phải gấp gáp rồi.
Hôm nay công việc của Lý Lộc đặc biệt bận rộn, 20h tối vẫn còn ngâm mình ở trong phòng khám, từng bệnh nhân chờ bên ngoài lần lượt bị gọi vào.
Sắc trời bên ngoài đen thui.
Keith từ trên lầu chạy xuống sáu bảy lần, cũng không nhìn thấy Lý Lộc từ bên trong đi ra. Anh càng buồn bực hơn, trễ như thế còn chưa ăn cơm, là một việc rất có hại cho dạ dày. Đến tột cùng là những bệnh nhân nào không có mắt thế, không biết thương cảm cho sự khổ cực của một bác sĩ.
Anh rửa tay sạch sẽ trong phòng tiếp đại, thấy trên ghế dài đợi khám bệnh không còn bao nhiêu bệnh nhân rồi, một hơi nghẹn trong lòng mới buông lỏng xuống. Hôm nay không thể để cho Lý Lộc đón thêm khách nữa, sau khi quyết định như vậy, Keith liền đi đóng cửa. Muốn về phòng bếp thì phải đi ngang qua phòng khám, đây là phòng đối diện phòng giải phẫu, nhưng nhỏ hơn phòng giải phẫu rất nhiêu.
Bên trong truyền đến thanh âm kỳ quái, là tiếng rên rỉ?
Keith nhạy cảm dừng lại. Anh không thể nào không biết rốt cuộc là thanh âm gì, đó là tiếng thở dốc trầm thấp nhẫn nại khi đàn ông đắm chìm trong dục vọng thì mới phát ra.
Anh nhịn không được, bắt đầu xoay nắm cửa. . . .
Cảnh trước mắt khiến anh khiếp sợ!
"Hai người đang làm gì!" Keith rống to.
Lý Lộc nghiêng đầu lại cười như không cười, liếc anh một cái, lại đưa ánh mắt chuyên chú về phía người đang nằm trên bàn mổ. Nửa người dưới của chàng trai xa lạ đó trần trụi, ngượng ngùng để ánh mắt của cô bao phủ. Keith liếc qua, liền phát hiện vẻ mặt của chàng trai kia là dạng "Muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào" mà sư phụ đã miêu tả.
Lý Lộc nói với chàng trai: "Lúc cậu vào tôi đã dặn phải khóa chặt cửa mà."
Chàng trai không biết làm sao gật đầu, nửa người dưới của cậu còn ở trong không khí, hết sức ngượng ngùng.
"Cho nên hiện tại anh ta xông vào thấy bộ dáng này của cậu, trách nhiệm do cậu mà không phải do tôi đâu."
"Là do em sơ sót, nhưng có thể xin anh ấy đi ra ngoài trước không?" Chàng trai ngượng ngùng hỏi.
Tay Lý Lộc còn phủ ở trên vị trí hết sức quan trọng ở nửa người dưới của chàng trai, tuyệt không cảm giác tay mình ở sai chỗ.
Keith chỉ cảm thấy đầu óc có một dòng khí nóng chạy qua, xung đột đông tây, không để anh an bình. Anh cơ hồ bị tức lệch miệng: "Tại sao bảo tôi đi ra ngoài? Tôi là đầu bếp của cô ấy, cậu là ai!"
Chàng trai bị sợ đến run run.
Lý Lộc không nhịn được nói: "Đầu tiên, Keith, có thể xin ngài rời đi trước hay không, đừng làm trở ngại công việc của tôi; tiếp theo, anh thật không có lễ phép khi đứng ở chỗ này, đã xâm phạm đến quyền riêng tư của người bệnh."
"Người bệnh? Công việc?"
"Cắt bao quy đầu, dù chỉ là tiểu phẫu, nhưng vẫn mời đi ra ngoài trước." Lý Lộc nói.
". . . . . ."
Từ trong phòng đi ra, mặt chàng trai không có chút máu, đi bộ cũng rất kỳ cục, đi từng bước một ra cửa vào trong bóng tối. Chung quanh đây là khu của dnâ nghèo, thỉnh thoảng truyền ra một tiếng súng vang, ban đêm ở Los Angeles chính là như vậy, một mặt là cuộc sống về đêm ngợp trong vàng son của các ngôi sao lớn, một mặt khác là quảng trường bạo lực. Nhưng bất luận như thế nào, ít nhất không có phần tử gây chuyện nào đến phòng khám bệnh toàn năng này.
Keith vẫn ngồi trên ghế dài đợi khám bệnh, trong đầu anh hỗn loạn, cảm thấy lúng túng cực kỳ. Lý Lộc leng keng thu thập một chút mới đi ra ngoài, cô cởi bao tay cao su ra, nhét vào trong sọt rác phòng bên cạnh.
"Lúc nãy anh rất kích động" Lý Lộc nói, "Chỉ là một tiểu phẫu, anh không thể bắt tôi trình diễn ‘ đánh trâu cách núi ’, không đụng chỗ đó của cậu ta thì làm sao cắt?"
"Tự cậu ta có thể đỡ!" Keith thở ra nói, có vẻ tức giận.
"Bệnh viện nào cho bệnh nhân tự đỡ bộ máy của mình để tiếp thu giải phẫu."
". . . . . ."
"Anh vẫn chưa trả lời tôi đấy, không đụng chỗ của cậu ta thì làm sao cắt? Anh muốn tôi dùng miệng cắn à?"
". . . . . . Không phải. . . . . ." (⊙﹏⊙)
"Còn có chuyện gì muốn phản bác không?"
"Thật xin lỗi, là anh quá kích động."
"Anh không phải quá kích động, anh thật không biết thưởng thức." Nói tới chỗ này, Lý Lộc ngừng lại, cô cau mày suy tư, khẽ kêu một tiếng "A", giống như nghĩ tới điều gì.
"Thế nào?" Không biết từ nguyên nhân gì, Keith từ vẻ mặt của Lý Lộc nhìn thấu một chút đầu mối, anh bắt đầu cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ra từ phía sau lưng, lạnh lẽo và hoảng sợ.
"Không phải, tôi nghĩ đến, anh lại không biết những chuyện này, chẳng lẽ bởi vì anh căn bản chưa từng cắt?"
Keith sửng sốt, mặt trắng xanh đỏ —— đáng đời người da trắng như anh có màu da trắng nõn, không có màu đen vàng để cản trở màu đỏ, màu sắc trên mặt đều lộ rõ —— nhưng anh vẫn cương cứng người, đánh chết cũng không thừa nhận.
"Xem ra quả thật là như vậy, không được... Keith, suy tính từ vệ sinh, tôi đề nghị anh cắt bỏ mới tốt. Tôi sẽ không thu tiền giải phẫu của anh, xem như là thù lao làm bếp. Yên tâm, tôi ra tay rất lưu loát, mấy phút là giải quyết, xa gần đều nổi tiếng."
"Không, không cần. . . . . ." Keith cảm thấy mình giống như cừu non bị động vật ăn thịt to lớn theo dõi.
"Nên nhanh chóng cắt đi, hình dáng sẽ trở nên rất đẹp, sắc màu sẽ trở nên sạch sẽ hơn nhiều, hơn nữa còn đề cao độ mẫn cảm, khiến anh sung sướng hơn hơn."
Cái gì mà hình dáng, cái gì mà sắc màu, cái gì mà sung sướng? Tại sao lời mà cô gái này nói ra anh lại nghe không hiểu?
Lý Lộc thân thiết chụp lên bả vai anh, tiếp theo nắm áo anh, muốn kéo vào phòng: "Đi đi đi đi, rất nhanh."
"Không, không cần. . . . . ." Keith suy yếu nói.
"Có cái gì không cần" Lý Lộc cười vui sướng, "Thật vất vả mới tìm được chuyện có thể báo đáp một ngày ba bữa của anh, anh phải hưởng thụ thật tốt."
Nhưng tại sao trên mặt em lại lóe ra vẻ hưởng thụ chói lọi? Cái chuông trong lòng Keith rung mạnh.
Căn phòng gần ngay trước mắt, anh ra sức đẩy Lý Lộc, dùng tốc độ nhanh nhất đó giờ để nói: "Trong công ty còn có chuyện, anh đi trước, ngủ ngon ngày mai gặp!" Nói xong, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét lao ra phòng khám bệnh, cứ như trốn chạy.
"Xe jeep màu rằn ri." Bên kia máy bộ đàm trả lời.
"Lại còn dám chạy ngang cửa nhà hàng."
Brad nói: "Em nhanh lên, bên trong đã chú ý tới vị trí ẩn thân của tôi."
Vì phối hợp không khí nhà hàng, nên Lý Lộc mặc áo vest, vát đơn giản và giày cao gót. Chiếc xe kia dùng tốc độ chạy trối chết chạy qua đây, cô liền chạy ra đường xe, cong người lên làm tư thế chuẩn bị. Khi thấy xe jeep sắp đụng vào cô, thì những người qua đường Giáp chung quanh đều hét rầm lên, vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông ở ghế lái cũng cực kỳ rõ ràng. Hắn không hề tính chừa đường sống, càng đạp chân ga.
Mỗi tay Lý Lộc cầm một con dao nhọn. Khi xe jeep sắp đụng vào, cô liền phóng lên nắp xe jeep, dùng sức rất mạnh, khiến gót giày kim loại tạo ra một vết lún sâu trên nắp.
Hai người trong xe chỉ cảm thấy kính trước xe đột nhiên âm u, đèn lớn xe hơi và ánh sáng đèn đường phía trước đều bị cái bóng che lấp, bọn họ còn chưa hết kinh ngạc, ngay sau đó hai thứ sắc bén giống như viên đạn xuyên qua thủy tinh, bắn vào trái tim của họ. Trên cửa sổ xe để lại hai lỗ thủng lớn bằng ngón cái, chung quanh có những vằn lốm đốm mỏng như tơ nhện.
Lý Lộc nhảy lên mui xe, rút ra lựu đạn C4 thuận tay ném vào trong buồng lái. Cô thì nhảy xuống trên mặt đường xi măng phía sau xe. Một loạt động tác hoàn thành ngay lập tức, những người đi đường vẫn còn che mắt không dám nhìn thảm kịch người bị xe đụng, nhưng người vốn nên bị đụng đầy máu vẫn đứng tại chỗ, xe hơi lại chạy thẳng, đụng phải cây thông noel trang trí bên đường.
Cây thông cao lớn nghiêng qua sụp đổ trên cột buồn bên cạnh, ba giây sau, xe jeep trong đó nổ tung, sóng va chạm thổi tung tan tác các ngọn đèn màu trên cây. Ánh lửa sáng nửa bầu trời, các ngọn đèn màu ảm đạm mất màu.
"Hoàn thành nhiệm vụ, rút lui thôi." Lý Lộc nói với hai người.
Dương cười khổ nói: "Brad phụ trách lái xe, bên tôi có không ít người, tạm thời không đi được."
Brad lập tức cuốn gói đi, bảo anh cầm súng dài bắn xa cận chiến với kẻ địch thật là một chuyện khó chịu.
"Không đủ người thật là muốn chết." Lý Lộc nói.
Tiếng xe cảnh sát vang rõ, nơi sòng bạc trăm mét phía trước cũng có nhân viên bảo vệ đang ngó dáo dác. Tình thế đã không thể kéo dài, vừa vặn có một chiếc xe chuyên dụng của người qua đường Giáp do trốn tránh hỗn loạn nên từ bên cạnh chạy qua, Lý Lộc sải bước lên trước xe, nắm chặt quả đấm đánh nát kính thủy tinh, lật tay làm lộ ra dao phẫu thuật sắc bén, ép sát cổ họng tài xế.
Chủ xe không nói hai lời, hết sức phối hợp dừng xe.
"Lập tức xuống xe."
"Được được, đừng giết tôi." Chủ xe bị nét mặt cực hung ác của Lý Lộc hù dọa, mở cửa xe giơ hai tay lên cao rồi lao ra.
Động cơ chưa tắt, Lý Lộc quay lại chuẩn bị tiếp ứng, trong miệng còn nói với máy bộ đàm: "Dương, tôi lập tức tới ngay."
Nào biết Dương bên kia lại đột nhiên hết sức lo lắng nói: "Lý, em dừng lại, Brad tới trợ giúp!"
Brad cũng nói: "Tôi đã đến bãi đậu xe, Lý Lộc ở lại nơi đó chờ chúng tôi hoặc là tự đi trước."
Đôi tay Lý Lộc giữ chặt tay lái, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Không phải hai người đều bị kẻ địch kềm chặt, cho nên mới bảo cô trốn một mình chứ. Trải qua một hồi như vậy, gần đây đã không còn người rỗi rãnh dám can đảm lưu lại, mặt đường sạch sẽ trống trải khiến cô có thể nhấn ga chạy tới.
Ở Las Vegas mà cũng có thể tạo ra chiến đấu trên đường phố như kiểu xã hội đen ở New York, thật là đủ khoa trương. Một chiếc xe tải nhỏ chận đường xe của Lý Lộc. Hai người đàn ông vạm vỡ dùng sườn xe che chắn để tiến hành công kích toàn diện. Chiếc xe Lý Lộc đang ngồi lúc này hoàn toàn khác với chiếc xe Bentley màu đen có loại hình phòng ngự khoa trương của Dương, dù sao chỉ là hàng dỏm lấy được từ người qua đường Giáp, nên cả thủy tinh chống đạn cũng không thể chuẩn bị. Đối mặt mấy nòng súng đen như mực, Lý Lộc không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bỏ xe ra ngoài.
Nhảy cách ghế lái chưa tới hai giây, cái xe nhỏ màu vàng bơ đã thay đổi thành vật phế thải y hệt tổ ong. Lý Lộc im lặng phát hiện hai người phòng thủ ấy thật là khoa trương xa xỉ, thậm chí súng máy cũng mang tới. Súng máy là khái niệm gì à, súng máy chính là vũ khí biến thái mỗi phút có thể bắn liên tục ra hơn 700 viên đạn.
Hai người đàn ông vạm vỡ thấy Lý Lộc từ trong xe ra ngoài, nòng súng máy cũng bắn càn quét qua. Nhưng góc độ di động họng súng trong thời gian ngắn căn bản không theo kịp tốc độ của Lý Lộc, tốc độ gần như cá chạch trợt đi, Lý Lộc nghiêng người ngã xuống, thế xông nhanh chóng khiến cô trượt vào sàn xe tải mà không bị trở ngại chút nào.
Hai người đàn ông vạm vỡ trơ mắt nhìn mục tiêu biến mất khỏi họng súng máy, bọn họ nhìn nhau, lần đầu tiên nhìn thấy loại tốc độ này —— là loài người, không phải cá chạch, dị hình hay gì khác.
"Làm thế nào?" Một người trong đó hỏi.
"Bắn, ngẩn người cái gì, đổi phương hướng họng súng!" Một người khác sau khi sững sờ ngắn ngủi liền quay ổ sung 180 độ, tinh chuẩn nhắm ngay Lý Lộc lần nữa, cô đã từ một phương hướng khác của xe tải trượt ra, gia tốc chạy đến chiến trường cách ba mươi thước phía trước.
Vậy mà sàn xe tải nhỏ đột nhiên chấn động nhè nhẹ một chút, ngay sau đó từ dưới lên, một ánh lửa mãnh liệt đã nổ tung chiếc xe, cho đến một khắc trước khi chết bọn họ mới nhớ tới quy tắc thứ 318 của 《Quy tắc lái xe của lính đánh thuê Đa Duy Cống》: 『Phát hiện có người trườn qua sàn xe, nhất định phải cách xa chiếc xe, cho đến khi xác định bình xăng gần đó không có bị cài đặt bom nổ theo giờ.』
Dương rụt cổ vào một góc, mảnh đất ở dưới ánh đèn mờ mờ, Lý Lộc mơ hồ nhìn thấy trong ngực anh ta đang ôm một tên xui xẻo, trên người tên đó mặc chống đạn, thành bao cát đỡ đạn của anh. Thỉnh thoảng có đạn bay về phía bộ vị bại lộ bên ngoài của Dương, nhưng cũng bị anh kịp thời lấy đồng chí lá chăn thịt ngăn trở. Người muốn đến gần anh đều bị sợi dây tơ xoắn đứt cổ. Không thấy được Brad ở đâu.
Lý Lộc từ trong túi lấy ra bom mô hình nhỏ C4 cuối cùng. Tuy chỉ lớn như cái bật lửa, nhưng uy lực cũng không phải đùa giỡn. Dương có thể chống đỡ lâu như vậy, có lẽ là bởi vì đối phương muốn giữ lại người sống. Cô hất tay thảy một quả bom tới dưới sàn xe của một chiếc xe ven đường, vừa vặn cắm vào kẽ hở giữa ống dẫn dầu và ổ trục, mấy người đang ở sau xe không ngừng nổ súng, phát hiện vật thể không rõ bị vứt vào sàn xe. Phản ứng của bọn họ cực kỳ nhạy cảm, lập tức né ra tứ tán. Bọn họ trốn chạy được, nhưng mảnh vụn từ bom nổ ra lại khiến người gần đó bị tan tác.
Lý Lộc không để ý, kêu Dương, bảo anh đi mau.
Dương vứt bỏ lá chắn thịt, người đàn ông thật đáng thương bị đạn bắn liên tiếp làm cho khổ không thể tả, cho dù mặc áo chống đạn nên đạn không xuyên qua người, nhưng lực xung kích khiến người không thể khinh thường, nghe nói mỗi lần bị thương thì tương đương với bị xe nhỏ đụng một lần, tiên sinh lá chắn thịt có lẽ đã gãy vài cái xương sườn.
Anh nhặt hai cây súng lục trên đất lên vừa bắn vừa rút lui vào xe, vội vàng muốn dẫn Lý Lộc rời khỏi nơi này.
"Tôi cứu anh một lần, trở về miễn cho tôi một tháng tiền bo." Lý Lộc nói.
"Tiền bo để nói sau, đi trước quan trọng hơn."
"Hẹp hòi!" Lý Lộc làm mặt quỷ.
Brad đúng lúc chen vào nói: "Hai người hãy đến sòng bạc bên đây hội họp, có xe tải và một chiếc xe hài cốt nhỏ ngăn ở giữa đường, tôi không qua được."
Lúc này quân địch xôn xao lên, bọn họ đã chỉnh tốt đội hình.
"Tôi cản ở phía sau, anh đi trước đi." Lý Lộc nói.
"Em đi trước đi!" Dương Kiên trì.
Lý Lộc 囧, đây không phải là trường hợp có thể cho anh đẩy tôi nhường, cô vươn một tay đẩy anh ra, mình thì quay người trở về xung phong liều chết, nói với máy bộ đàm: "Nơi này không phải chỗ người có đại não phát triển nên lăn lộn.Tốc độ của tôi nhanh hơn anh, dễ dàng thoát thân hơn."
Ở lại cũng chỉ có thể trở thành gánh nặng, Dương chỉ đành phải mượn sự che chở của cây cối ở góc đường, tránh né đạn lạc thỉnh thoảng bay tới sau lưng đi qua hội hợp với Brad. Giống như lời Lý Lộc, cô có đủ tốc độ để thoát thân an toàn. Mặc dù vẫn hơi lo lắng và không đành lòng, Dương và Brad đều cho là sẽ không có chuyện gì. Đột nhiên trong máy bộ đàm truyền đến thanh âm điện tử của Z.
"Lý, cách xa quán cà phê! . . . . Không được, cậu đừng qua. . . ."
Dương và Brad sửng sốt, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, khiến Z giao phó như vậy.
Z không có nói tiếp, Lý Lộc cũng mất thanh âm.
Ở cự ly ngoài ba mươi thước, tiếng súng đã dừng lại. Tiếng xe cảnh sát càng ngày càng gần. Z hình như đang sửa lại suy nghĩ, cô nói: "Các anh đi trước đi."
Brad nghe lời lái xe, Dương hỏi: "Lý Lộc đâu?"
"Trở lại hẵng nói."
"Lý Lộc đâu?"
"Không thể trả lời."
". . . . . Em gạt người. Máy theo dõi ở cả con phố này đều bị em khống chế, không thể nào không thấy được xảy ra chuyện gì."
"Hai anh trở lại, ở đó chỉ biết cản trở, em sẽ phụ trách dẫn cô ấy ra ngoài." Z rốt cuộc nói thế.
*** ***
Brando đứng ở cửa quán cà phê, bên cạnh có rất nhiều người che lá chắn chống đạn cho hắn. Thế này thật ra cũng không an toàn, vừa rồi cả bom C4 mà kẻ địch cũng dùng, lá chắn hữu hiệu đối với đạn bắn ra, lại không thể ngăn cản sóng xung kích vì bom nổ.
Nhưng nếu Brando không quan tâm vấn đề an toàn, cũng không tới phiên bọn lính đánh thuê này buộc chặt hắn rời xa chiến trường. Người phụ trách lính đánh thuê chẳng qua cảm thấy người chủ này dường như khó chăm sóc, nếu như anh ta có thể ngoan ngoãn phối hợp công việc của bọn họ, vậy thì trên căn bản chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Nhưng mà nếu lấy tiền làm việc, thì liền không thể làm gì khác hơn là làm việc theo sự tùy hứng của ông chủ.
Mới vừa rồi người đàn ông trẻ tuổi sử dụng dây tơ rời đi khiến Brando cảm thấy không thú vị, hiện tại đổi thành một người phụ nữ mặc váy tây núp sau xe bắn lén. Không có gì đặc biệt, từ đầu tới đuôi chỉ mượn sự che chở và súng ống để không đến gần người khác.
Hắn nói: "Tùy tiện giết chết đi, bảo tổ 2 cản cảnh sát lại, nổ tung mấy chiếc xe của bọn họ cũng không sao, chúng ta chuẩn bị một chút đã."
Người phụ nữ đang bắn súng không ngừng bị bức lui đến gần cửa quán cà phê, Brando liếc nhìn nơi cách bên phải mình mười mét, đó là một chiếc xe nước Đức bọn họ ngồi tới.
Muốn phá vòng vây? Không thú vị.
Hắn có chút hào hứng ngồi xuống trên ghế mây ở sảnh ngoài trời, tự có cấp dưới bưng cà phê nóng hổi lên.
Brando đẩy cà phê tới: "Cám ơn, rất dễ không ngủ được, cho tôi sữa nóng là được rồi."
Một người phụ nữ lén lút đã đi tới bên cạnh, Brando cảm thấy thuần túy là tôm tép nhãi nhép thôi. Hình thể nhỏ yếu của cô ta chính là một vật hy sinh trong thế giới đàn ông. . . . Lúc đang đợi sữa nóng, một tay Brando chống cằm, tay trái thì nhàm chán gõ gõ mặt bàn, mặc kệ như thế nào, hắn không có hứng thú xem tiếp.
"Giết cô ta." Brando nói.
Hắn không ngờ chân chính ratay rồi thì, người phụ nữ kia lại khó giết thế, xuyên qua bồn hoa và tường ngăn, mượn bóng tối ban đêm ẩn dấu thân hình.
Mấy lần lắc mình, cô rốt cuộc đã đến bên cạnh hắn, chỉ cần xông phá tầng lá chắn chống đạn, là có thể dồn hắn vào chỗ chết.
Quán cà phê ngoài trời có hơn mười cái bàn có thắp đèn, ánh sáng như dạ minh châu, ánh đèn chiếu sáng người đối diện, đây là cự ly cả hai có thể nhìn thấy nhau.
Thật, đến gần như vậy, là cự ly có thể thấy được lẫn nhau.
Lý Lộc sửng sốt một chốc, mà Brando cũng không có bất kỳ cử động nào. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đại não Lý Lộc trống rỗng, giống như gặp gỡ người đi đường đột nhiên lao ra trên đường cao tốc. Mà Brando cũng làm đổ ly cà phê nóng bên tay nhưng hắn lại không cảm thấy nóng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Lý Lộc biết cô như vậy là không đúng, tần số nguy hiểm kêu to ở trong đầu, ngẩn người trước mặt kẻ địch là hành vi ngu xuẩn, là một sai lầm trí mạng trong bất kỳ sổ tay hướng dẫn nào. Không thể dừng lại động tác, không thể bại lộ mình trong phạm vi hỏa lực của kẻ địch, không cho phép để tâm trạng làm chủ suy nghĩ của mình.
Cô đứng ở nơi đó giơ súng lên, đối diện trái tim của Brando.
"Đừng. . . ." Brando nhỏ giọng nói, anh bị biến cố bất thình lình này làm sợ đến không biết như thế nào cho phải, không phải bởi vì súng trong tay Lý Lộc, mà bởi vì bản thân Lý Lộc. Ánh mắt tựa như đang ngừng ở trên người Lý Lộc, anh đột nhiên từ bên bàn đứng lên, hô ngừng với người phía sau Lý Lộc.
Nhưng không còn kịp nữa, trong lúc nhất thời ánh lửa từ ba chỗ bắn ra, trong đêm tối lóe ra hỏa lực sáng màu đỏ. Ba tiếng súng vang lên liên tục, cơ hồ nghe không ra.
Đạn mà Lý Lộc bắn về phía Brando bị lá chắn trước mặt hắn đỡ lại, nhưng hai viên đạn bắn về phía cô thì lại chính xác từ sau xuyên tới trước. Brando thấy ngực phải và bụng của cô bị mở ra hai lỗ máu.
Lý Lộc cắn răng lắc lư rồi gục xuống đất, dòng máu nhỏ chảy xuống từ khóe miệng. Sát ý không thuộc về cô tràn ngập bốn phía trở nên rõ ràng. Chiến đấu chính là như vậy, khi bản thân tràn đầy đấu chí, sẽ không để ý người khác có khí thế mãnh liệt hay không. Nhưng một khi xẹp xuống, những tâm trạng xấu liền như sức nước khổng lộ, có thể ép người tới hít thở không thông.
Lý trí và máu cùng nhau chạy mất, tốc độ rất nhanh. Chuyện duy nhất cô nhớ chính là tức giận và buồn bực, cô phạm vào sai lầm trí mạng.
Hi vọng Dương đừng vì vậy mà tức giận.
Hi vọng còn có mạng sống nữa.
Còn nữa, hy vọng có thể ăn một bữa ruột heo già xào. Người tuổi trẻ kia nói anh ta yêu cô, thật là một tên quái nhân, từ ngày đầu tiên quen biết đã cảm thấy anh rất quái lạ. Anh không có nhận ra cô, gặp lại ở Los Angeles mới xem như chân chính biết nhau, chỉ mới qua mấy tuần, gặp mặt cũng chỉ hai ba lần. Vừa quên mất "Lý", vừa nói thích "Lý Lộc", thật là một tên quái nhân.
Còn nữa, ruột heo già xào của anh ta thật có tài nghệ.
Trong tai nghe truyền đến tin tức đơn độc của Z, lo lắng bảo cô chịu đựng, nhưng cô cũng không có tâm tình trả lời.
Có lẽ qua 4-5 phút, một đôi giày da đen xuất hiện tại trước mắt, giọng nói của Brando vang lên trên đỉnh đầu, anh đang hỏi cô đến tột cùng là ai?
Cháu ngoan mau quên, bà là bà của cháu. . . . Lý Lộc muốn trả lời như vậy, đáng tiếc không có hơi sức nói chuyện, máu chảy rất nhiều, triệu chứng mất máu như cơn nghiện phát tác bắt đầu hiện ra. Nhưng cũng không khổ sở như khi đó, chỉ hơi lạnh, không khống chế được thân thể run rẩy, chỉ như thế mà thôi.
Đạo đức tốt đẹp hai mươi mấy năm đều mất hết hiệu lực ở trước mặt người này, cô chỉ muốn lột da ăn thịt hắn.
—— Để tôi ngủ một giấc ngon, nếu như vẫn chưa chết được, tôi sẽ tiếp tục chơi với anh.
—— Tất cả mọi chuyện đều có giá cao, chỉ vì mơ ước của anh mà phá hủy cả cuộc sống của tôi, cho nên tôi muốn trở thành kẻ địch ngăn cản ước mơ của anh cả đời. Con người và cái mạng của tôi, cả đời này đều sống vì anh, vì đứng đối lập với anh mà sống.
Brando ngồi xổm xuống ở bên người cô, kéo cô vào trong ngực ôm ở trên đầu gối, kêu phải cấp cứu giữ người sống. Những thứ này lại đã không còn liên quan với cô, Lý Lộc ói máu trước vạt áo của Brando, hài lòng nhìn thấy sắc mặt hắn bởi vì tức giận mà càng trở nên tái nhợt.
Cô an tâm phun ra một hơi thật dài, cũng không quản Brando điên cuồng gào thét, không để ý hắn liên tục tát vào mặt mình, thõa mãn nhắm hai mắt lại.
Suy nghĩ cuối cùng, dừng lại ở nơi tràn đầy màu xanh tại Venezuela.
Nơi đó đã từng có một người trẻ tuổi, cõi lòng đầy mong đợi, tâm thần thấp thỏm hỏi: "Cậu là GAY sao?"
Anh thậm chí không biết rõ giới tính của cô.
Thật là một tên ngu ngốc không có thuốc nào cứu được nữa, nhưng ruột heo già làm ăn thật ngon.
Nếu như có thể. . . . . .
Ngoại truyện 1
Kể từ sau khi trở thành đầu bếp ngự dụng của Lý Lộc, mỗi ngày Keith đều tan sở đúng giờ, vọt vào siêu thị mua nguyên liệu rồi đến phòng khám bệnh trình diện đúng hạn. Nấu cơm là niềm vui thú của anh, gặp Lý Lộc cũng là niềm vui thú của anh, làm chuyện thú vị như vậy thì tất nhiên phải gấp gáp rồi.
Hôm nay công việc của Lý Lộc đặc biệt bận rộn, 20h tối vẫn còn ngâm mình ở trong phòng khám, từng bệnh nhân chờ bên ngoài lần lượt bị gọi vào.
Sắc trời bên ngoài đen thui.
Keith từ trên lầu chạy xuống sáu bảy lần, cũng không nhìn thấy Lý Lộc từ bên trong đi ra. Anh càng buồn bực hơn, trễ như thế còn chưa ăn cơm, là một việc rất có hại cho dạ dày. Đến tột cùng là những bệnh nhân nào không có mắt thế, không biết thương cảm cho sự khổ cực của một bác sĩ.
Anh rửa tay sạch sẽ trong phòng tiếp đại, thấy trên ghế dài đợi khám bệnh không còn bao nhiêu bệnh nhân rồi, một hơi nghẹn trong lòng mới buông lỏng xuống. Hôm nay không thể để cho Lý Lộc đón thêm khách nữa, sau khi quyết định như vậy, Keith liền đi đóng cửa. Muốn về phòng bếp thì phải đi ngang qua phòng khám, đây là phòng đối diện phòng giải phẫu, nhưng nhỏ hơn phòng giải phẫu rất nhiêu.
Bên trong truyền đến thanh âm kỳ quái, là tiếng rên rỉ?
Keith nhạy cảm dừng lại. Anh không thể nào không biết rốt cuộc là thanh âm gì, đó là tiếng thở dốc trầm thấp nhẫn nại khi đàn ông đắm chìm trong dục vọng thì mới phát ra.
Anh nhịn không được, bắt đầu xoay nắm cửa. . . .
Cảnh trước mắt khiến anh khiếp sợ!
"Hai người đang làm gì!" Keith rống to.
Lý Lộc nghiêng đầu lại cười như không cười, liếc anh một cái, lại đưa ánh mắt chuyên chú về phía người đang nằm trên bàn mổ. Nửa người dưới của chàng trai xa lạ đó trần trụi, ngượng ngùng để ánh mắt của cô bao phủ. Keith liếc qua, liền phát hiện vẻ mặt của chàng trai kia là dạng "Muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào" mà sư phụ đã miêu tả.
Lý Lộc nói với chàng trai: "Lúc cậu vào tôi đã dặn phải khóa chặt cửa mà."
Chàng trai không biết làm sao gật đầu, nửa người dưới của cậu còn ở trong không khí, hết sức ngượng ngùng.
"Cho nên hiện tại anh ta xông vào thấy bộ dáng này của cậu, trách nhiệm do cậu mà không phải do tôi đâu."
"Là do em sơ sót, nhưng có thể xin anh ấy đi ra ngoài trước không?" Chàng trai ngượng ngùng hỏi.
Tay Lý Lộc còn phủ ở trên vị trí hết sức quan trọng ở nửa người dưới của chàng trai, tuyệt không cảm giác tay mình ở sai chỗ.
Keith chỉ cảm thấy đầu óc có một dòng khí nóng chạy qua, xung đột đông tây, không để anh an bình. Anh cơ hồ bị tức lệch miệng: "Tại sao bảo tôi đi ra ngoài? Tôi là đầu bếp của cô ấy, cậu là ai!"
Chàng trai bị sợ đến run run.
Lý Lộc không nhịn được nói: "Đầu tiên, Keith, có thể xin ngài rời đi trước hay không, đừng làm trở ngại công việc của tôi; tiếp theo, anh thật không có lễ phép khi đứng ở chỗ này, đã xâm phạm đến quyền riêng tư của người bệnh."
"Người bệnh? Công việc?"
"Cắt bao quy đầu, dù chỉ là tiểu phẫu, nhưng vẫn mời đi ra ngoài trước." Lý Lộc nói.
". . . . . ."
Từ trong phòng đi ra, mặt chàng trai không có chút máu, đi bộ cũng rất kỳ cục, đi từng bước một ra cửa vào trong bóng tối. Chung quanh đây là khu của dnâ nghèo, thỉnh thoảng truyền ra một tiếng súng vang, ban đêm ở Los Angeles chính là như vậy, một mặt là cuộc sống về đêm ngợp trong vàng son của các ngôi sao lớn, một mặt khác là quảng trường bạo lực. Nhưng bất luận như thế nào, ít nhất không có phần tử gây chuyện nào đến phòng khám bệnh toàn năng này.
Keith vẫn ngồi trên ghế dài đợi khám bệnh, trong đầu anh hỗn loạn, cảm thấy lúng túng cực kỳ. Lý Lộc leng keng thu thập một chút mới đi ra ngoài, cô cởi bao tay cao su ra, nhét vào trong sọt rác phòng bên cạnh.
"Lúc nãy anh rất kích động" Lý Lộc nói, "Chỉ là một tiểu phẫu, anh không thể bắt tôi trình diễn ‘ đánh trâu cách núi ’, không đụng chỗ đó của cậu ta thì làm sao cắt?"
"Tự cậu ta có thể đỡ!" Keith thở ra nói, có vẻ tức giận.
"Bệnh viện nào cho bệnh nhân tự đỡ bộ máy của mình để tiếp thu giải phẫu."
". . . . . ."
"Anh vẫn chưa trả lời tôi đấy, không đụng chỗ của cậu ta thì làm sao cắt? Anh muốn tôi dùng miệng cắn à?"
". . . . . . Không phải. . . . . ." (⊙﹏⊙)
"Còn có chuyện gì muốn phản bác không?"
"Thật xin lỗi, là anh quá kích động."
"Anh không phải quá kích động, anh thật không biết thưởng thức." Nói tới chỗ này, Lý Lộc ngừng lại, cô cau mày suy tư, khẽ kêu một tiếng "A", giống như nghĩ tới điều gì.
"Thế nào?" Không biết từ nguyên nhân gì, Keith từ vẻ mặt của Lý Lộc nhìn thấu một chút đầu mối, anh bắt đầu cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ra từ phía sau lưng, lạnh lẽo và hoảng sợ.
"Không phải, tôi nghĩ đến, anh lại không biết những chuyện này, chẳng lẽ bởi vì anh căn bản chưa từng cắt?"
Keith sửng sốt, mặt trắng xanh đỏ —— đáng đời người da trắng như anh có màu da trắng nõn, không có màu đen vàng để cản trở màu đỏ, màu sắc trên mặt đều lộ rõ —— nhưng anh vẫn cương cứng người, đánh chết cũng không thừa nhận.
"Xem ra quả thật là như vậy, không được... Keith, suy tính từ vệ sinh, tôi đề nghị anh cắt bỏ mới tốt. Tôi sẽ không thu tiền giải phẫu của anh, xem như là thù lao làm bếp. Yên tâm, tôi ra tay rất lưu loát, mấy phút là giải quyết, xa gần đều nổi tiếng."
"Không, không cần. . . . . ." Keith cảm thấy mình giống như cừu non bị động vật ăn thịt to lớn theo dõi.
"Nên nhanh chóng cắt đi, hình dáng sẽ trở nên rất đẹp, sắc màu sẽ trở nên sạch sẽ hơn nhiều, hơn nữa còn đề cao độ mẫn cảm, khiến anh sung sướng hơn hơn."
Cái gì mà hình dáng, cái gì mà sắc màu, cái gì mà sung sướng? Tại sao lời mà cô gái này nói ra anh lại nghe không hiểu?
Lý Lộc thân thiết chụp lên bả vai anh, tiếp theo nắm áo anh, muốn kéo vào phòng: "Đi đi đi đi, rất nhanh."
"Không, không cần. . . . . ." Keith suy yếu nói.
"Có cái gì không cần" Lý Lộc cười vui sướng, "Thật vất vả mới tìm được chuyện có thể báo đáp một ngày ba bữa của anh, anh phải hưởng thụ thật tốt."
Nhưng tại sao trên mặt em lại lóe ra vẻ hưởng thụ chói lọi? Cái chuông trong lòng Keith rung mạnh.
Căn phòng gần ngay trước mắt, anh ra sức đẩy Lý Lộc, dùng tốc độ nhanh nhất đó giờ để nói: "Trong công ty còn có chuyện, anh đi trước, ngủ ngon ngày mai gặp!" Nói xong, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét lao ra phòng khám bệnh, cứ như trốn chạy.