Keith phát huy trọn vẹn thiên phú xử lý thực ăn và kinh nghiệm phong phú của anh, dùng răng dọn dẹp da lông.
Lý Lộc đối mặt với tường đá xám cũ kỹ, trong tay duy trì tư thế nắm chặt, để Keith cắn nuốt. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, quá gần sát, giống như anh cắn không phải con chuột rừng đã chết, mà là cổ tay của cô; giống như quanh quẩn trong mũi hông phải mùi máu của thức ăn, mà là máu tươi từ cổ tay cô chảy ra, chính cô biến thành món ăn sau lưng.
Lý Lộc trầm mặc cắn môi, để mặccảm xúc thình lình xảy ra.
Tâm tình kỳ quái, dao động kỳ quái. Cô không nên như vậy, lòng của cô nên tràn đầy tử vong, căm hận, và bóng tối.
Là tử vong khiến cô lột xác, là căm hận khiến cô sinh tồn, là bóng tối đốc thúc cô hành động tự do.
Hơi thở của Keith hòa lẫn trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, trong không gian an tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng xé rách da thịt. . . .
Anh xử lý da lông và bỏ đi xương cốt rất tự nhiên và thuần thục, giống như từ khi chép bài đã bắt đầu học tập hơn nữa còn không ngừng thực tế.
Ăn tươi nuốt sống, bắt chuột làm thức ăn, những chuyện này với người bình thường, đủ khiến cho lý trí hỏng mất, khiến người ta buồn bực ghê tởm nôn mửa, ba tháng không biết vị thịt.
Keith là một chiến sĩ, bên cạnh anh có không khí đặc biệt, đã làm mấy chuyện mà nhiều người cảm thấy không chịu được rất tự nhiên, lại còn xem như chuyện đương nhiên. Sự mạnh mẽ đó và lòng tin cộng quyết tâm không lúc nào dao động, khiến anh có thể sống sót trong những tình cảnh khắc nghiệt, nhân tiện khiến cho người chung quanh anh cũng có thể đón nhận tình cảnh gian nan, sau đó tràn đầy dũng khí nghênh đón chiến dịch lần sau.
Hai người đổi tư thế, Lý Lộc thấy da lông bị ném bỏ ở một bên, miếng thịt trần truồng đỏ tươi đặt ở trước mắt cô, bàn tay cứng rắn của Keith nắm lại. Cắn từng miếng từng miếng, cổ họng bị chất lỏng sềnh sệch ướt át, mùi tanh trở nên không còn nồng đậm, nhưng dục vọng khát máu lại tràn lan.
Trong không gian này chỉ có hai người, cô và Keith. Trước lần huấn luyện chọn lựa này, bọn họ ở hai nơi khác nhau trên địa cầu, tiến hành cuộc chiến của riêng mình, bọn họ đều không biết nhau, sinh mạng không hề kết nối. Bây giờ lại bị nhốt chung, khiến cho cô thấy một loại người hoàn toàn khác mình —— một người tràn đầy hy vọng trong hành động.
"Em ăn đủ rồi." Cô nói.
Sau đó thấy Keith lộn xoay người lại, bọn họ nằm mặt đối mặt, Keith đang mỉm cười: "Ăn thôi mà cũng phiền toái thế, phải nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này mới tốt."
Anh bị trói rất chặt, chỉ có thể di động biên độ nhỏ; anh cũng bị đánh rất thê thảm, xương gò má còn sưng lên cao cao; miệng anh đầy máu, gương mặt có màu sơn đỏ mới; nhưng anh tràn đầy lòng tin, đôi mắt màu xanh lục đậm rực rỡ lóe ánh chói lọi.
Lý Lộc khô cạn nuốt xuống một miếng thịt cuối cùng trong miệng, dục vọng khát máu thiêu đốt ở trong người.
. . . . . .
Keith xé rách từng bắp thịt nhai nuốt xuống, cuối cùng cạo ra một hàng xương sườn sạch sẽ.
Anh lật người sờ tới cánh tay Lý Lộc, lại tìm được xương của con chuột, bẻ xuống hai cái xương dài nhỏ, đó là thứ anh cần nhất. Ổ khóa đang ở chỗ cổ tay, cố gắng lộn ngón tay, điều khiển hai cây xương mảnh xâm nhập ổ khóa. Một cây dùng để định vị, một cây dùng để mở khóa, lục lọi dò xét mấy cái, cảm thấy xương cốt bên kia truyền về chấn động nhẹ nhàng.
"Rốt cuộc mở ra." Keith thở ra một hơi, ngay sau đó ba chân bốn cẳng mở trói buộc trên người mình ra sạch sẽ.
"Cái này gọi là cái gì, hả?" Lý Lộc nói, "Thật nên lập tấm mộ cho con động vật nhỏ này, thật là một hòn đá hạ hai con chim."
"Không chỉ thế" Keith vui mừng nói, anh duỗi người ra duỗi lưng một cái, ngực sườn chợt đau xót, mới nhớ tới xương sườn mình bị gãy, cười gượng mấy tiếng nói tiếp, "Tác dụng rất nhiều."
Nói xong giơ cái đầu chuột còn dư lại lên, nắm lấy cằm nó, bóp cái miệng ra cho Lý Lộc xem như đang chơi đùa: "Cậu thấy đây là gì? Cái kềm miệng nhọn tự nhiên! Lúc tôi còn nhỏ thường lấy nó làm vật thế cái kềm."
Keith chơi vui vẻ, Lý Lộc nhìn mà im lặng.
Keith tự do, xương cốt dãn ra. Sau đó đi vòng qua sau lưng Lý Lộc, vừa đưa răng chuột lại gần dây thừng gân bò, vừa nói: "Lực lượng quai hàm trên dưới của người bình thường mạnh hơn cổ tay, đám người chúng ta thì ngược lại, vì đã luyện sức tay rất nhiều, nhưng luyện sức răng thì rất ít. Cho nên lúc nãy mới không cắn đứt được sợi dây của cậu, nhưng bây giờ dùng cái này thì có thể từ từ kẹp nó đứt ra."
"Quá chậm, anh chỉ cần làm đứt một miếng nhỏ trên sợi dây cho tôi là được." Lý Lộc nói.
Keith theo lời kẹp ra một vết nứt.
Lý Lộc còn nói: "Như vậy là có thể dùng sức rồi, anh tránh ra chút."
Chờ Keith không hiểu chuyển gì đứng qua bên cạnh, cô liền đứng dậy, đôi tay cầm chặt gân bò kéo ra ngoài.
Keith thấy Lý cúi đầu, bả vai căng chặt, cơ thể nhỏ gầy đến mức không giống chiến sĩ co quắp rất nhẹ, rung động này hết sức yếu ớt, nhưng trong không khí như có sự khẩn trương, áp lực vô hình đang tăng lớn. Anh đang lo lắng trung không hiểu nghĩ đến hôn mê núi lửa nhiệt năng nổi lên.
Lực lượng đạt tới cực hạn, một tiếng pằng vang lên ở trong không gian nhốt hai người, làm rung động màng nhĩ, Keith rụt lại cổ, nhìn lại thì thấy Lý dăng cầm một sợi dây gân bò trong tay, thở dài ra.
Chuyện này căn bản không phải người. . . . Ít nhất không phải một miếng sườn có thể làm ra được.
Keith còn đang ngẩn người, Lý Lộc đã đứng lên, đi tới trước mặt anh nói: "Ngồi yên đi, tôi xem vết thương cho anh."
"A, a, tốt. . . ." Anh ngẩng đầu lên, thấy Lý đang ngẩng đầu quan sát chung quanh phòng, quét mắt một vòng lại trở về trên người anh, cười khổ nói: "Không có thứ gì có thể dùng để trị thương, hay là mau chóng ra ngoài cho thỏa đáng."
Keith ngây ngốc gật đầu.
Từ lỗ thông khí có tia sáng càng ngày càng mờ chiếu vào.
Lúc ở Afghanistan, rất nhiều nơi không có điện lực, chiến phục kích và chiến tao ngộ (gặp là đánh) là chuyện thường xảy ra. Đội du kích của Keith và sư phụ không có dụng cụ hỗ trợ nhìn ban đêm, đi bên ngoài vào ban đêm hầu như đều bằng lực nhìn bóng tối của mình.
Cho nên hoàn cảnh như vậy không gây cản trở gì cho anh dò tìm đồ vật.
Từ trong cổ áo rằn ri của Lý lộ ra một mảng da thịt, bởi vì rất gầy, cho nên có vẻ dài, da và thịt đều rất mỏng, hình dáng của xương từ dưới lòi ra, hiện ra hình dáng hầu kết nho nhỏ.
Anh lớn lên trong đám đàn ông, là một đám nam tử hán cao lớn thô kệch nuôi anh lớn lên. Anh cảm thấy Lý này có vẻ gầy hơn đàn ông bình thường, dù so hình dáng với thím Mạc Lý An thì cũng tinh xảo hơn nhiều —— nhân tiện nói một câu, thím Mạc Lý An là quái nhân mạnh mẽ phụ trách cầm pháo phản kích trong đội du kích, mấy người phụ nữ trong đội du kích còn hùng tráng hơn cả đàn ông.
Anh cảm thấy đây cũng là một cô thế tương đối có lực hấp dẫn, dễ dàng khiến anh mê muội.
Lý Lộc ngồi xuống, giúp anh cởi y phục ra, nhìn thấy sườn ngực anh có một chỗ sưng, liền nhăn mày lại, nghiêm túc nhẹ nhàng dò xét. Cũng may không có triệu chứng hõm ngực, cũng không có triệu chứng khó thở, chỉ đơn thuần là gãy xương mà thôi.
Không hiểu sao Keith cảm thấy hô hấp dồn dập, một đôi tay không thuộc về mình nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực mình, làm cho lòng người nhột nhạt. Anh khó chịu nghiêng đầu qua, đôi tay giấu ra sau lưng, nắm chặt lại, khẽ thở nói: "Cách tôi xa một chút."
"Rất đau?" Lý Lộc hỏi.
Keith cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt nói: "Vậy là không đúng."
"Hả?"
Keith cúi đầu, bả vai đang run rẩy. Lý Lộc cũng gấp, xem ra thật sự là rất đau, phải nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài trị liệu. Nghĩ như vậy, cô vỗ vai Keith an ủi, hòa nhã nói: "Anh chờ tôi một lát, tôi sẽ trở lại ngay."
Keith ngơ ngác nhìn cái đầu chuột to bên cạnh, đôi mắt nhỏ sáng lóng lánh tròn vo củacon rất vô tội ngó anh.
Lý Lộc ném dây gân bò lên xà nhà phía trên. Từ trên nóc cỏ tranh đào ra một cái lỗ rồi nhìn ra ngoài, lúc này là gần buổi tối, ánh sáng bên ngoài đã rất tối tăm, các phòng nhỏ xa gần trong thôn đều có ngọn đèn dầu sáng lên, ánh sáng yếu ớt, trong rừng mưa nhiệt đới vòng ngoài truyền đến tiếng rít gào của động vật hoang dã.
Nhẹ nhõm chui ra khỏi cái lỗ, ẩn núp trên nóc nhà lá.
Bên ngoài thôn có hai cái lầu gác, lính trinh sát đứng ở phía trên tuần tra, tầm mắt thông suốt bốn phương. Nhưng chuyện này không tạo ra được bất kỳ uy hiếp nào cho cơ thể đang ẩn núp của Lý Lộc, cô từ sườn dốc nhẹ nhàng lăn xuống, bắt được một cái đuôi cỏ trên mái hiên, hai chân lộ ra, tiếp theo không tiếng động rơi xuống đất.
Phía dưới là một chuồng ngựa, nhưng cửa chuồng ngựa lại không có cài chốt. Mượn ròng rọc kéo nước của giếng nước trong thôn, và thước giã cối đá để ẩn núp, cô rất nhanh tìm được một căn nhà bỏ trống. Đèn không có sáng, cũng không có ai, cô lẻn vào nhà, tìm kiếm công cụ có thể giúp cô và Keith chạy trốn.
Cũng trong lúc đó, trong xe chỉ huy của trung tâm thi kiểm tra tạm thời.
Phất Khải và Angela - Thượng tá phụ trách công việc huấn luyện chọn lựa lần này đứng chung. Cùng mặc đồ rằn ri ngụy trang và đội berets, nhưng quân hàm thì khác nhau, một là dấu hiệu của lính đánh thuê Sa Mạc Ưng Non, một người khác là huy chương trường học kỵ binh nhẹ.
Angela cười nói: "Không ngờ lần này chỉ còn ít người ở lại thế."
Phất Khải kẹp một điếu thuốc xì gà chưa có châm nói: "Người ta luôn nói mùi vị xì gà Cuba thơm, nhưng tôi thấy không có gì đặc biệt."
Angela còn nói: "Từ buổi tối đánh bất ngờ chỉ có 83% ‘ còn sống ’, sau tra hỏi không có phản bội đồng bạn là 91%, thành quả lần này cũng không tồi. . . ."
Phất Khải tiếp tục nói lảng qua chuyện khác: "Nghe nói hiện tại có một loại thuốc lá, nhìn qua có hình dáng như thuốc lá, nhưng ngửi lại có mùi thơm của xì gà, hình như tên là. . . . ‘ Hắc Ma ’? ‘ Lục Yêu ’?"
". . . . Đáng tiếc trong này lại có 35% số người bị thương dưới chân của bên cô không thể tiếp tục huấn luyện nữa." Angela lắc đầu thở dài, "Mặc dù tỷ số tử vong hàng năm ở trường học kỵ binh nhẹ đều trong khoảng 10% - 20%, nhưng tôi vẫn hi vọng không có quá nhiều lực chiến đấu tiêu hao trước cuộc huấn luyện."
"Angela, cô sai rồi. Đây là một phần rất quan trọng. . . . Phải làm sao tránh khỏi tổn thương nghiêm trọng khi bị kẻ địch bạo hành cũng là một môn học vấn rất quan trọng." Phất Khải kẹp thuốc lá trên lỗ tai, chỉnh lên hình ảnh từ một camera.
Nhìn bằng camera chuyên dụng cho quan sát trong ban đêm cũng không thể thấy rõ, nhưng Angela vẫn lập tức chú ý tới một người trẻ tuổi đang vẽ mặt trong góc. Hình thể của anh cao lớn nhưng không tráng kiện, tứ chi rất dài, là loại hình có lực hành động nhanh nhẹn và năng lượng tiềm ẩn to lớn.
Trên màn ảnh màu xanh nâu không thấy rõ các loại sắc thái, nhưng thấy được anh ta đang nhắm mắt ngồi không nhúc nhích.
"Keith Williams, người của đội du kích dân gian Afghanistan, năm trước được công ty S. Q. nhìn trúng." Phất Khải nói, "Tôi đánh anh ta không hề xuống tay lưu tình, vốn dự tính anh ta có thể gãy mất mấy cây xương sườn hoặc xương đùi, ít nhất cũng sẽ có xương bị gãy, hoặc là bị thương nặng ở ngực, nhưng mà anh ta vẫn còn khỏe ghê."
"Gãy xương, ngực bị thương. . . . Cô thật ác độc."
Đại động mạch thường thường vây quanh xương cốt, bị gãy xương thì sẽ có xác suất rất lớn dẫn đến mạch máu vỡ ra tạo thành xuất huyết.
Về chứng tràn khí ngực thì càng không cần phải nói, một khi lồng ngực xuất hiện vết thương xuyên qua, không khí bên ngoài sẽ chảy vào lồng ngực, dưới tình hình hơi nghiêm trọng, phổi sẽ không cách nào thuận lợi khuếch trương. Nếu như không kịp thời cấp cứu, rất dễ dàng thay đổi thành hít thở không thông mà chết.
"Cô thật sự đánh người ta đến chết." Angela đang nói, đột nhiên chứng kiến thấy màn ảnh phụt tắt.
". . . . . ." Phất Khải lại kéo thuốc lá trên lỗ tai xuống, đặt trước mũi ngửi ngửi.
"Chuyện gì xảy ra? Dụng cụ hư rồi sao?"
"Thật là một tên lợi hại." Phất Khải nói, "Anh ta phát hiện máy theo dõi rồi, mới vừa nối nguồn điện không tới hai phút thôi mà, thật là một người có trực giác siêu cường."
"Cô định làm thế nào?"
"Không thể để cho người của chúng ta trực tiếp đánh nhau với bọn họ." Phất Khải nói, "Lần này tôi mang tới đều là chiến sĩ tuyến hai, không đủ cho bọn họ đánh."
"Người tuyến đầu lại bị đoàn trưởng nhà cô mang đi thao luyện à? Hay có nhiệm vụ gì?"
"Không thể nói, không thể nói."
Lý Lộc đi vào từ đường cũ, trong ngực ôm chiến lợi phẩm do đầu trộm đuôi cướp có được, dưới nách còn đang kẹp một quyển tạp chí, đang muốn từ trên xà nhà leo xuống, liền nhìn thấy Keith đứng lên ngẩng đầu nói với cô: "Chúng ta đi ra ngoài thôi, đã bị người ta phát hiện, nơi này có máy theo dõi."
Bị người ta phát hiện? Cô quan sát bốn phía một chút, phát hiện một kẽ gạch nơi nóc nhà bị miếng da chuột vừa lột ra dán chắc rồi.
Thịt chuột ăn sạch sẽ, xương dùng để mở khóa, đầu chuột làm kềm miệng nhọn, da chuột dùng để dán ống kính . . . .
"Đây là gì, một con chuột nhiều cách dùng?" Cô hỏi.
Keith lắc đầu mà nói: "Là tôi lơ là sơ suất rồi, trước đó không có kiểm tra."
Kiểm tra? Dùng tư thế của con sâu kiểm tra? Lý Lộc liếc mắt nhìn trời, ném dây gân bò cho anh: "Leo lên được không?"
Keith chống tay thử một chút, phát giác chỉ có cánh tay bên trái còn có thể nâng lên bình thường, phía bên phải vừa động liền biết gãy xương. Lý Lộc vội vàng nói tiếp: "Anh đừng ráng sức, cột chặt mình đi, tôi đưa anh lên." Keith nửa tin nửa ngờ cột lại phần hông của mình, sau đó thấy được hơi sức của người không thể nhìn bề ngoài như Lý. (chú ý, lúc cấp cứu xin chớ đừng buộc nút vào eo hay sườn eo, dễ dàng tạo thành máu tắc nghẽn hoặc hít thở không thông, là động tác nguy hiểm, người chưa thành niên xin đừng tùy tiện nếm thử)
Ở trong thôn, bầu trời trống trải, chung quanh bị tán cây to lớn dầm mưa bao phủ hoàn toàn. Bầu trời màu xanh dương đậm khiến bọn họ có thể thấy rõ, hành động tự do, nhưng nếu như tiến vào mưa dầm, thì sẽ tối gần như đưa tay không thấy được năm ngón.
Keith và Lý Lộc đi tiếp trong bóng ma của mấy căn nhà nông thôn, quan sát hai tòa lầu gác, may mắn bọn họ đều dồn phần lớn lực chú ý ra ngoài thôn trang. Trong thôn trang có vài chỗ treo camera để tiến hành theo dõi, phần lớn đều bôi màu ngụy trang, hoặc là đậy lưới ngụy trang lên, nhưng Keith luôn có thể phát hiện máy theo dõitrước một bước, ngay sau đó đi lối khác. Mặc dù kẻ địch có thể căn cứ nơi camera bị phá hư để xác định vị trí của bọn họ, nhưng bọn họ cũng có thể bày trận giả. Nói đơn giản, kẻ địch có nhiều điểm mù hơn, thì bọn họ có thể tự do hoạt động rồi.
Có lúc Lý Lộc ngại phiền toái, cậy vào chính mình không có bị tổn thương đủ để ảnh hưởng hành động, mỗi lần đều trực tiếp sử dụng dây thừng gân bò để cúi đầu xuống thăm dò.
Keith cảm thấy chơi thật vui, làm ra ngôn ngữ bằng tay kiểu "một người giữ nhiều vị trí" mà quân NATO thường dùng, vừa chỉ chỉ dây thừng gân bò, vừa cười nhạo cô cũng là "Một vật dùng nhiều lần, vật gì cũng có chỗ dùng" .
Bọn họ không cần dính dấp nâng đỡ nhau, bằng vào hai chân của mình chạy ra khỏi thôn trang trong rừng mưa, chưa tới 5 phút đã vượt qua một km đường núi, đến một sườn dốc, bọn họ rốt cuộc tìm một chỗ ngủ lấy hơi. Keith tựa vào một gốc cây lớn bốn người ôm. Cây đại thụ này quá lớn, chất gỗ ở giữa đã bị trùng ăn rỗng, chỉ còn lại vỏ cây vẫn còn ở đứng sừng sững.
Có lẽ bởi vì côn trùng đục, vỏ cây cũng bị bệnh, cành lá trở nên lơ lỏng, khiến ánh sáng có thể chiếu xuống. Ánh sáng yếu, nhất là ánh sáng yếu tự nhiên, sẽ không làm người khác chú ý nguồn sáng, đối với hai người cần nghỉ ngơi gấp để hồi phục là rất cần thiết,
Lý Lộc từ trong lòng ngực móc ra một con dao găm ném cho Keith nói: "Không tìm được dao găm của chúng ta, nhưng có cái này đủ để thay thế."
Keith nắm chặt con dao cứu sinh, chuôi dao nguỵ trang lốm đốm, vỏ dao làm từ da trâu. Cảm giác không tệ, Keith nhớ ở chuôi dao hình như có la bàn, rất hữu dụng trong khu rừng mưa quanh năm không thấy mặt trời này. Anh mượn trời sáng đưa mắt lại gần chuôi dao để phân biệt hướng của la bàn.
"Không cần nhìn" Lý Lộc còn nói, "La bàn đã bị hư, tìm được nhiều đồ như vậy đủ lao lực, phải lật đến mấy căn nhà."
Cô tiếp tục lục lọi tìm kiếm, leng keng leng keng lại đảo ra ngoài không ít đồ. Keith nửa sờ nửa nhìn rồi nhận ra có bản đồ rách nát, bình nước suối nhỏ, cái bật lửa, ngọn đèn nhỏ LED, nước đuổi muỗi, còn có một cuốn tạp chí vốn không biết nội dung gì.
"Tạp chí dùng để làm cái gì?" Keith đến gần sau khi xác nhận chung quanh không ai ẩn núp, dùng đồ rằn ri che chuôi đèn LED, cẩn thận mở chốt lên.
—— là một quyển tạp chí 《play boy》 có bìa đủ màu.
Lý Lộc còn đang bận phun nước đuổi muỗi cho hai người, Keith lại run run nhìn người phụ nữ ngực to trên bìa: "Cậu mang cái này ra ngoài làm cái gì?"
Lý Lộc liếc anh một cái: "Nghĩ sai rồi, cái này dùng băng bó cho anh."
"Băng bó?"
"Còn không cởi quần áo, ngây ngốc làm cái gì."
Lý Lộc đối mặt với tường đá xám cũ kỹ, trong tay duy trì tư thế nắm chặt, để Keith cắn nuốt. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, quá gần sát, giống như anh cắn không phải con chuột rừng đã chết, mà là cổ tay của cô; giống như quanh quẩn trong mũi hông phải mùi máu của thức ăn, mà là máu tươi từ cổ tay cô chảy ra, chính cô biến thành món ăn sau lưng.
Lý Lộc trầm mặc cắn môi, để mặccảm xúc thình lình xảy ra.
Tâm tình kỳ quái, dao động kỳ quái. Cô không nên như vậy, lòng của cô nên tràn đầy tử vong, căm hận, và bóng tối.
Là tử vong khiến cô lột xác, là căm hận khiến cô sinh tồn, là bóng tối đốc thúc cô hành động tự do.
Hơi thở của Keith hòa lẫn trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, trong không gian an tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng xé rách da thịt. . . .
Anh xử lý da lông và bỏ đi xương cốt rất tự nhiên và thuần thục, giống như từ khi chép bài đã bắt đầu học tập hơn nữa còn không ngừng thực tế.
Ăn tươi nuốt sống, bắt chuột làm thức ăn, những chuyện này với người bình thường, đủ khiến cho lý trí hỏng mất, khiến người ta buồn bực ghê tởm nôn mửa, ba tháng không biết vị thịt.
Keith là một chiến sĩ, bên cạnh anh có không khí đặc biệt, đã làm mấy chuyện mà nhiều người cảm thấy không chịu được rất tự nhiên, lại còn xem như chuyện đương nhiên. Sự mạnh mẽ đó và lòng tin cộng quyết tâm không lúc nào dao động, khiến anh có thể sống sót trong những tình cảnh khắc nghiệt, nhân tiện khiến cho người chung quanh anh cũng có thể đón nhận tình cảnh gian nan, sau đó tràn đầy dũng khí nghênh đón chiến dịch lần sau.
Hai người đổi tư thế, Lý Lộc thấy da lông bị ném bỏ ở một bên, miếng thịt trần truồng đỏ tươi đặt ở trước mắt cô, bàn tay cứng rắn của Keith nắm lại. Cắn từng miếng từng miếng, cổ họng bị chất lỏng sềnh sệch ướt át, mùi tanh trở nên không còn nồng đậm, nhưng dục vọng khát máu lại tràn lan.
Trong không gian này chỉ có hai người, cô và Keith. Trước lần huấn luyện chọn lựa này, bọn họ ở hai nơi khác nhau trên địa cầu, tiến hành cuộc chiến của riêng mình, bọn họ đều không biết nhau, sinh mạng không hề kết nối. Bây giờ lại bị nhốt chung, khiến cho cô thấy một loại người hoàn toàn khác mình —— một người tràn đầy hy vọng trong hành động.
"Em ăn đủ rồi." Cô nói.
Sau đó thấy Keith lộn xoay người lại, bọn họ nằm mặt đối mặt, Keith đang mỉm cười: "Ăn thôi mà cũng phiền toái thế, phải nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này mới tốt."
Anh bị trói rất chặt, chỉ có thể di động biên độ nhỏ; anh cũng bị đánh rất thê thảm, xương gò má còn sưng lên cao cao; miệng anh đầy máu, gương mặt có màu sơn đỏ mới; nhưng anh tràn đầy lòng tin, đôi mắt màu xanh lục đậm rực rỡ lóe ánh chói lọi.
Lý Lộc khô cạn nuốt xuống một miếng thịt cuối cùng trong miệng, dục vọng khát máu thiêu đốt ở trong người.
. . . . . .
Keith xé rách từng bắp thịt nhai nuốt xuống, cuối cùng cạo ra một hàng xương sườn sạch sẽ.
Anh lật người sờ tới cánh tay Lý Lộc, lại tìm được xương của con chuột, bẻ xuống hai cái xương dài nhỏ, đó là thứ anh cần nhất. Ổ khóa đang ở chỗ cổ tay, cố gắng lộn ngón tay, điều khiển hai cây xương mảnh xâm nhập ổ khóa. Một cây dùng để định vị, một cây dùng để mở khóa, lục lọi dò xét mấy cái, cảm thấy xương cốt bên kia truyền về chấn động nhẹ nhàng.
"Rốt cuộc mở ra." Keith thở ra một hơi, ngay sau đó ba chân bốn cẳng mở trói buộc trên người mình ra sạch sẽ.
"Cái này gọi là cái gì, hả?" Lý Lộc nói, "Thật nên lập tấm mộ cho con động vật nhỏ này, thật là một hòn đá hạ hai con chim."
"Không chỉ thế" Keith vui mừng nói, anh duỗi người ra duỗi lưng một cái, ngực sườn chợt đau xót, mới nhớ tới xương sườn mình bị gãy, cười gượng mấy tiếng nói tiếp, "Tác dụng rất nhiều."
Nói xong giơ cái đầu chuột còn dư lại lên, nắm lấy cằm nó, bóp cái miệng ra cho Lý Lộc xem như đang chơi đùa: "Cậu thấy đây là gì? Cái kềm miệng nhọn tự nhiên! Lúc tôi còn nhỏ thường lấy nó làm vật thế cái kềm."
Keith chơi vui vẻ, Lý Lộc nhìn mà im lặng.
Keith tự do, xương cốt dãn ra. Sau đó đi vòng qua sau lưng Lý Lộc, vừa đưa răng chuột lại gần dây thừng gân bò, vừa nói: "Lực lượng quai hàm trên dưới của người bình thường mạnh hơn cổ tay, đám người chúng ta thì ngược lại, vì đã luyện sức tay rất nhiều, nhưng luyện sức răng thì rất ít. Cho nên lúc nãy mới không cắn đứt được sợi dây của cậu, nhưng bây giờ dùng cái này thì có thể từ từ kẹp nó đứt ra."
"Quá chậm, anh chỉ cần làm đứt một miếng nhỏ trên sợi dây cho tôi là được." Lý Lộc nói.
Keith theo lời kẹp ra một vết nứt.
Lý Lộc còn nói: "Như vậy là có thể dùng sức rồi, anh tránh ra chút."
Chờ Keith không hiểu chuyển gì đứng qua bên cạnh, cô liền đứng dậy, đôi tay cầm chặt gân bò kéo ra ngoài.
Keith thấy Lý cúi đầu, bả vai căng chặt, cơ thể nhỏ gầy đến mức không giống chiến sĩ co quắp rất nhẹ, rung động này hết sức yếu ớt, nhưng trong không khí như có sự khẩn trương, áp lực vô hình đang tăng lớn. Anh đang lo lắng trung không hiểu nghĩ đến hôn mê núi lửa nhiệt năng nổi lên.
Lực lượng đạt tới cực hạn, một tiếng pằng vang lên ở trong không gian nhốt hai người, làm rung động màng nhĩ, Keith rụt lại cổ, nhìn lại thì thấy Lý dăng cầm một sợi dây gân bò trong tay, thở dài ra.
Chuyện này căn bản không phải người. . . . Ít nhất không phải một miếng sườn có thể làm ra được.
Keith còn đang ngẩn người, Lý Lộc đã đứng lên, đi tới trước mặt anh nói: "Ngồi yên đi, tôi xem vết thương cho anh."
"A, a, tốt. . . ." Anh ngẩng đầu lên, thấy Lý đang ngẩng đầu quan sát chung quanh phòng, quét mắt một vòng lại trở về trên người anh, cười khổ nói: "Không có thứ gì có thể dùng để trị thương, hay là mau chóng ra ngoài cho thỏa đáng."
Keith ngây ngốc gật đầu.
Từ lỗ thông khí có tia sáng càng ngày càng mờ chiếu vào.
Lúc ở Afghanistan, rất nhiều nơi không có điện lực, chiến phục kích và chiến tao ngộ (gặp là đánh) là chuyện thường xảy ra. Đội du kích của Keith và sư phụ không có dụng cụ hỗ trợ nhìn ban đêm, đi bên ngoài vào ban đêm hầu như đều bằng lực nhìn bóng tối của mình.
Cho nên hoàn cảnh như vậy không gây cản trở gì cho anh dò tìm đồ vật.
Từ trong cổ áo rằn ri của Lý lộ ra một mảng da thịt, bởi vì rất gầy, cho nên có vẻ dài, da và thịt đều rất mỏng, hình dáng của xương từ dưới lòi ra, hiện ra hình dáng hầu kết nho nhỏ.
Anh lớn lên trong đám đàn ông, là một đám nam tử hán cao lớn thô kệch nuôi anh lớn lên. Anh cảm thấy Lý này có vẻ gầy hơn đàn ông bình thường, dù so hình dáng với thím Mạc Lý An thì cũng tinh xảo hơn nhiều —— nhân tiện nói một câu, thím Mạc Lý An là quái nhân mạnh mẽ phụ trách cầm pháo phản kích trong đội du kích, mấy người phụ nữ trong đội du kích còn hùng tráng hơn cả đàn ông.
Anh cảm thấy đây cũng là một cô thế tương đối có lực hấp dẫn, dễ dàng khiến anh mê muội.
Lý Lộc ngồi xuống, giúp anh cởi y phục ra, nhìn thấy sườn ngực anh có một chỗ sưng, liền nhăn mày lại, nghiêm túc nhẹ nhàng dò xét. Cũng may không có triệu chứng hõm ngực, cũng không có triệu chứng khó thở, chỉ đơn thuần là gãy xương mà thôi.
Không hiểu sao Keith cảm thấy hô hấp dồn dập, một đôi tay không thuộc về mình nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực mình, làm cho lòng người nhột nhạt. Anh khó chịu nghiêng đầu qua, đôi tay giấu ra sau lưng, nắm chặt lại, khẽ thở nói: "Cách tôi xa một chút."
"Rất đau?" Lý Lộc hỏi.
Keith cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt nói: "Vậy là không đúng."
"Hả?"
Keith cúi đầu, bả vai đang run rẩy. Lý Lộc cũng gấp, xem ra thật sự là rất đau, phải nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài trị liệu. Nghĩ như vậy, cô vỗ vai Keith an ủi, hòa nhã nói: "Anh chờ tôi một lát, tôi sẽ trở lại ngay."
Keith ngơ ngác nhìn cái đầu chuột to bên cạnh, đôi mắt nhỏ sáng lóng lánh tròn vo củacon rất vô tội ngó anh.
Lý Lộc ném dây gân bò lên xà nhà phía trên. Từ trên nóc cỏ tranh đào ra một cái lỗ rồi nhìn ra ngoài, lúc này là gần buổi tối, ánh sáng bên ngoài đã rất tối tăm, các phòng nhỏ xa gần trong thôn đều có ngọn đèn dầu sáng lên, ánh sáng yếu ớt, trong rừng mưa nhiệt đới vòng ngoài truyền đến tiếng rít gào của động vật hoang dã.
Nhẹ nhõm chui ra khỏi cái lỗ, ẩn núp trên nóc nhà lá.
Bên ngoài thôn có hai cái lầu gác, lính trinh sát đứng ở phía trên tuần tra, tầm mắt thông suốt bốn phương. Nhưng chuyện này không tạo ra được bất kỳ uy hiếp nào cho cơ thể đang ẩn núp của Lý Lộc, cô từ sườn dốc nhẹ nhàng lăn xuống, bắt được một cái đuôi cỏ trên mái hiên, hai chân lộ ra, tiếp theo không tiếng động rơi xuống đất.
Phía dưới là một chuồng ngựa, nhưng cửa chuồng ngựa lại không có cài chốt. Mượn ròng rọc kéo nước của giếng nước trong thôn, và thước giã cối đá để ẩn núp, cô rất nhanh tìm được một căn nhà bỏ trống. Đèn không có sáng, cũng không có ai, cô lẻn vào nhà, tìm kiếm công cụ có thể giúp cô và Keith chạy trốn.
Cũng trong lúc đó, trong xe chỉ huy của trung tâm thi kiểm tra tạm thời.
Phất Khải và Angela - Thượng tá phụ trách công việc huấn luyện chọn lựa lần này đứng chung. Cùng mặc đồ rằn ri ngụy trang và đội berets, nhưng quân hàm thì khác nhau, một là dấu hiệu của lính đánh thuê Sa Mạc Ưng Non, một người khác là huy chương trường học kỵ binh nhẹ.
Angela cười nói: "Không ngờ lần này chỉ còn ít người ở lại thế."
Phất Khải kẹp một điếu thuốc xì gà chưa có châm nói: "Người ta luôn nói mùi vị xì gà Cuba thơm, nhưng tôi thấy không có gì đặc biệt."
Angela còn nói: "Từ buổi tối đánh bất ngờ chỉ có 83% ‘ còn sống ’, sau tra hỏi không có phản bội đồng bạn là 91%, thành quả lần này cũng không tồi. . . ."
Phất Khải tiếp tục nói lảng qua chuyện khác: "Nghe nói hiện tại có một loại thuốc lá, nhìn qua có hình dáng như thuốc lá, nhưng ngửi lại có mùi thơm của xì gà, hình như tên là. . . . ‘ Hắc Ma ’? ‘ Lục Yêu ’?"
". . . . Đáng tiếc trong này lại có 35% số người bị thương dưới chân của bên cô không thể tiếp tục huấn luyện nữa." Angela lắc đầu thở dài, "Mặc dù tỷ số tử vong hàng năm ở trường học kỵ binh nhẹ đều trong khoảng 10% - 20%, nhưng tôi vẫn hi vọng không có quá nhiều lực chiến đấu tiêu hao trước cuộc huấn luyện."
"Angela, cô sai rồi. Đây là một phần rất quan trọng. . . . Phải làm sao tránh khỏi tổn thương nghiêm trọng khi bị kẻ địch bạo hành cũng là một môn học vấn rất quan trọng." Phất Khải kẹp thuốc lá trên lỗ tai, chỉnh lên hình ảnh từ một camera.
Nhìn bằng camera chuyên dụng cho quan sát trong ban đêm cũng không thể thấy rõ, nhưng Angela vẫn lập tức chú ý tới một người trẻ tuổi đang vẽ mặt trong góc. Hình thể của anh cao lớn nhưng không tráng kiện, tứ chi rất dài, là loại hình có lực hành động nhanh nhẹn và năng lượng tiềm ẩn to lớn.
Trên màn ảnh màu xanh nâu không thấy rõ các loại sắc thái, nhưng thấy được anh ta đang nhắm mắt ngồi không nhúc nhích.
"Keith Williams, người của đội du kích dân gian Afghanistan, năm trước được công ty S. Q. nhìn trúng." Phất Khải nói, "Tôi đánh anh ta không hề xuống tay lưu tình, vốn dự tính anh ta có thể gãy mất mấy cây xương sườn hoặc xương đùi, ít nhất cũng sẽ có xương bị gãy, hoặc là bị thương nặng ở ngực, nhưng mà anh ta vẫn còn khỏe ghê."
"Gãy xương, ngực bị thương. . . . Cô thật ác độc."
Đại động mạch thường thường vây quanh xương cốt, bị gãy xương thì sẽ có xác suất rất lớn dẫn đến mạch máu vỡ ra tạo thành xuất huyết.
Về chứng tràn khí ngực thì càng không cần phải nói, một khi lồng ngực xuất hiện vết thương xuyên qua, không khí bên ngoài sẽ chảy vào lồng ngực, dưới tình hình hơi nghiêm trọng, phổi sẽ không cách nào thuận lợi khuếch trương. Nếu như không kịp thời cấp cứu, rất dễ dàng thay đổi thành hít thở không thông mà chết.
"Cô thật sự đánh người ta đến chết." Angela đang nói, đột nhiên chứng kiến thấy màn ảnh phụt tắt.
". . . . . ." Phất Khải lại kéo thuốc lá trên lỗ tai xuống, đặt trước mũi ngửi ngửi.
"Chuyện gì xảy ra? Dụng cụ hư rồi sao?"
"Thật là một tên lợi hại." Phất Khải nói, "Anh ta phát hiện máy theo dõi rồi, mới vừa nối nguồn điện không tới hai phút thôi mà, thật là một người có trực giác siêu cường."
"Cô định làm thế nào?"
"Không thể để cho người của chúng ta trực tiếp đánh nhau với bọn họ." Phất Khải nói, "Lần này tôi mang tới đều là chiến sĩ tuyến hai, không đủ cho bọn họ đánh."
"Người tuyến đầu lại bị đoàn trưởng nhà cô mang đi thao luyện à? Hay có nhiệm vụ gì?"
"Không thể nói, không thể nói."
Lý Lộc đi vào từ đường cũ, trong ngực ôm chiến lợi phẩm do đầu trộm đuôi cướp có được, dưới nách còn đang kẹp một quyển tạp chí, đang muốn từ trên xà nhà leo xuống, liền nhìn thấy Keith đứng lên ngẩng đầu nói với cô: "Chúng ta đi ra ngoài thôi, đã bị người ta phát hiện, nơi này có máy theo dõi."
Bị người ta phát hiện? Cô quan sát bốn phía một chút, phát hiện một kẽ gạch nơi nóc nhà bị miếng da chuột vừa lột ra dán chắc rồi.
Thịt chuột ăn sạch sẽ, xương dùng để mở khóa, đầu chuột làm kềm miệng nhọn, da chuột dùng để dán ống kính . . . .
"Đây là gì, một con chuột nhiều cách dùng?" Cô hỏi.
Keith lắc đầu mà nói: "Là tôi lơ là sơ suất rồi, trước đó không có kiểm tra."
Kiểm tra? Dùng tư thế của con sâu kiểm tra? Lý Lộc liếc mắt nhìn trời, ném dây gân bò cho anh: "Leo lên được không?"
Keith chống tay thử một chút, phát giác chỉ có cánh tay bên trái còn có thể nâng lên bình thường, phía bên phải vừa động liền biết gãy xương. Lý Lộc vội vàng nói tiếp: "Anh đừng ráng sức, cột chặt mình đi, tôi đưa anh lên." Keith nửa tin nửa ngờ cột lại phần hông của mình, sau đó thấy được hơi sức của người không thể nhìn bề ngoài như Lý. (chú ý, lúc cấp cứu xin chớ đừng buộc nút vào eo hay sườn eo, dễ dàng tạo thành máu tắc nghẽn hoặc hít thở không thông, là động tác nguy hiểm, người chưa thành niên xin đừng tùy tiện nếm thử)
Ở trong thôn, bầu trời trống trải, chung quanh bị tán cây to lớn dầm mưa bao phủ hoàn toàn. Bầu trời màu xanh dương đậm khiến bọn họ có thể thấy rõ, hành động tự do, nhưng nếu như tiến vào mưa dầm, thì sẽ tối gần như đưa tay không thấy được năm ngón.
Keith và Lý Lộc đi tiếp trong bóng ma của mấy căn nhà nông thôn, quan sát hai tòa lầu gác, may mắn bọn họ đều dồn phần lớn lực chú ý ra ngoài thôn trang. Trong thôn trang có vài chỗ treo camera để tiến hành theo dõi, phần lớn đều bôi màu ngụy trang, hoặc là đậy lưới ngụy trang lên, nhưng Keith luôn có thể phát hiện máy theo dõitrước một bước, ngay sau đó đi lối khác. Mặc dù kẻ địch có thể căn cứ nơi camera bị phá hư để xác định vị trí của bọn họ, nhưng bọn họ cũng có thể bày trận giả. Nói đơn giản, kẻ địch có nhiều điểm mù hơn, thì bọn họ có thể tự do hoạt động rồi.
Có lúc Lý Lộc ngại phiền toái, cậy vào chính mình không có bị tổn thương đủ để ảnh hưởng hành động, mỗi lần đều trực tiếp sử dụng dây thừng gân bò để cúi đầu xuống thăm dò.
Keith cảm thấy chơi thật vui, làm ra ngôn ngữ bằng tay kiểu "một người giữ nhiều vị trí" mà quân NATO thường dùng, vừa chỉ chỉ dây thừng gân bò, vừa cười nhạo cô cũng là "Một vật dùng nhiều lần, vật gì cũng có chỗ dùng" .
Bọn họ không cần dính dấp nâng đỡ nhau, bằng vào hai chân của mình chạy ra khỏi thôn trang trong rừng mưa, chưa tới 5 phút đã vượt qua một km đường núi, đến một sườn dốc, bọn họ rốt cuộc tìm một chỗ ngủ lấy hơi. Keith tựa vào một gốc cây lớn bốn người ôm. Cây đại thụ này quá lớn, chất gỗ ở giữa đã bị trùng ăn rỗng, chỉ còn lại vỏ cây vẫn còn ở đứng sừng sững.
Có lẽ bởi vì côn trùng đục, vỏ cây cũng bị bệnh, cành lá trở nên lơ lỏng, khiến ánh sáng có thể chiếu xuống. Ánh sáng yếu, nhất là ánh sáng yếu tự nhiên, sẽ không làm người khác chú ý nguồn sáng, đối với hai người cần nghỉ ngơi gấp để hồi phục là rất cần thiết,
Lý Lộc từ trong lòng ngực móc ra một con dao găm ném cho Keith nói: "Không tìm được dao găm của chúng ta, nhưng có cái này đủ để thay thế."
Keith nắm chặt con dao cứu sinh, chuôi dao nguỵ trang lốm đốm, vỏ dao làm từ da trâu. Cảm giác không tệ, Keith nhớ ở chuôi dao hình như có la bàn, rất hữu dụng trong khu rừng mưa quanh năm không thấy mặt trời này. Anh mượn trời sáng đưa mắt lại gần chuôi dao để phân biệt hướng của la bàn.
"Không cần nhìn" Lý Lộc còn nói, "La bàn đã bị hư, tìm được nhiều đồ như vậy đủ lao lực, phải lật đến mấy căn nhà."
Cô tiếp tục lục lọi tìm kiếm, leng keng leng keng lại đảo ra ngoài không ít đồ. Keith nửa sờ nửa nhìn rồi nhận ra có bản đồ rách nát, bình nước suối nhỏ, cái bật lửa, ngọn đèn nhỏ LED, nước đuổi muỗi, còn có một cuốn tạp chí vốn không biết nội dung gì.
"Tạp chí dùng để làm cái gì?" Keith đến gần sau khi xác nhận chung quanh không ai ẩn núp, dùng đồ rằn ri che chuôi đèn LED, cẩn thận mở chốt lên.
—— là một quyển tạp chí 《play boy》 có bìa đủ màu.
Lý Lộc còn đang bận phun nước đuổi muỗi cho hai người, Keith lại run run nhìn người phụ nữ ngực to trên bìa: "Cậu mang cái này ra ngoài làm cái gì?"
Lý Lộc liếc anh một cái: "Nghĩ sai rồi, cái này dùng băng bó cho anh."
"Băng bó?"
"Còn không cởi quần áo, ngây ngốc làm cái gì."