Lý Lộc nhảy xuống từ trên nhánh cây, xách ra súng bắn xe tăng lấy được từ kho quân hỏa. Chung quanh toàn là tiếng nổ, cô dùng tốc độ cao xuyên qua đủ loại chướng ngại vật trên đường, trừ tiếng gió gào thét mà qua thì chính là tiếng nổ mạnh liên miên. Mấy chục kí lô đồ nặng cô mang tới trừ đi cây súng ra thì còn lại đều là đạn dược, cô hao tốn nhiều thời gian xâm nhập kho vũ khí để đặt bom, chính là vì điệu hổ ly sơn.
Còn có 50m nữa là đến cổng chính nhà máy thí nghiệm, tốc độ của Lý Lộc nhanh đến kinh người, trên người cô là đồ rằn ri dính đầy bụi đất, dựa vào ánh sáng loang lổ trong rừng, cư nhiên không ai phát hiện cô đến gần. Trong tai nghe có một người đàn ông lớn tiếng chỉ thị: "Ba giây, hai giây, một giây!" Đó là bạn Z, anh ta đã lấy được hình ảnh từ máy giám sát trong Đa Duy Cống, khi Z không giúp được thì ra chỉ thị hành động cho Lý Lộc.
Một giây sau cùng cũng kết thúc, cổng chính nhà máy thí nghiệm bị mở ra một khe hở từ bên trong, Lý Lộc khẽ chống tay phải, gánh súng bắn xe tăng lên vai, thuận tay gạt xuống, pháo đạn lập tức bộc phát ra, lực đàn hồi mạnh mẽ không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho Lý Lộc, pháo đạn lưu lại một vết khói trên không trung.
Có người từ bên trong đi ra. Là nhân viên thủ vệ trong hãng thí nghiệm, bọn họ võ trang đầy đủ, bước chân vội vã, muốn đến kho vũ khí tiến hành trợ giúp. Đám lính vừa ra cửa cùng với thủ vệ vẫn còn ở trong lối đi chờ ra cửa, trơ mắt nhìn viên pháo đạn này không ngừng trở nên to lớn, oanh một tiếng bắn trúng cánh cửa dịch áp hợp kim, sau đó sóng nhiệt đốt người và lực xung kích nổ tung ném bay mấy người trước mắt. Lý Lộc rút súng ngắn ra bắn mốt phát súng vào người còn đang giãy giũa, lúc đi qua cửa chính thì ngọn lửa vẫn còn cháy, mà quanh người dĩ nhiên đã không còn ai may mắn sống sót.
『Cảnh cáo màu cam, cảnh cáo màu cam, có người xâm nhập nhà xưởng khu A, tất cả đơn vị nhanh chóng trở về vị trí cũ, làm tốt. . . . 』 tiếng cảnh cáo dừng ở đây, cơ hồ trong nháy mắt, trong nhà xưởng mất đi tất cả ánh sáng.
Trong tai nghe Lý Lộc đeo truyền đến giọng nói của bạn Z: "Tôi đã cắt đứt hệ thống cung cấp điện và hệ thống điện dự bị bọn họ, tôi lợi hại không, phòng ngự của bọn họ rất lợi hại, bị cúp điện có tỉ lệ trăm năm một lần đấy."
Âm thanh của Z chen vào, cô thét lên: "Minh Vương anh đang làm cái gì! Gần đó có vật thí nghiệm đấy!"
"Không phải cô nói cô ấy không sợ tối sao, tôi chỉ là muốn giúp cô ấy chế tạo hoàn cảnh có lợi. . . . vật thí nghiệm gì?"
"Cho nên tôi đã nói không thể tin năng lực của anh mà."
Hai người đang nói chuyện, hiện trường bên Lý Lộc lại khôi phục điện lực, không biết là Z hay là Minh vương động tay chân.
Z đá hacker tên Minh vương ra, tiếp quản quyền khống chế: "Gần đó có một phòng thí nghiệm đang làm công việc khảo nghiệm, lúc nãy bị cúp điện có ba con vật thí nghiệm đã thoát khỏi khống chế. Cậu đi lên trước chừng một trăm thước nữa sẽ tiến vào khu vực của bọn họ."
"Còn có 50m nữa là tiến vào khu β." Z nói.
Lý Lộc đã có thể thấy hình người xẹt qua xẹt lại ngoài 10m.
Bỗng dưng một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thê lương giống như móng nhọn rít qua trên bảng hợp kim, vang vọng trong lối đi hẹp dài. Có thể suy ra là nhân viên nghiên cứu hoặc là thủ vệ đáng thương nào gặp tai họa rồi.
『Cảnh cáo màu cam, cảnh cáo màu cam, vật thí nghiệm sơ đẳng đột phá nhà tù, tất cả nhân viên lập tức sơ tán.』
Lý Lộc kẹp súng bắn xe tăng về dưới nách, kéo súng ngắn sau lưng ra, gắn đạn khói vào. Tiếng kêu thảm thiết vang lên hai ba tiếng thì đạn khói cũng được bắn vào đám người, màn khói nồng đậm rất nhanh che mất một đoạn lối đi. Lý Lộc không hề do dự vọt vào trong màn khói, trong màn khói màu trắng vàng cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cô nghe được bước chân lướt qua nhau, da cảm nhận được áp lực khí lưu, nghe được âm thanh vùng vẫy giãy chết.
Đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đang chờ đợi mình phía trước, Lý Lộc cúi người đi qua, bước chân lại không hề chậm lại, sợi tóc bay lên hình như bị thứ gì ngăn chặn một chút, sau đó im lặng gảy lìa ra. Tất cả cô đều cảm thụ được rõ ràng, thời gian giống như thả chậm, mà tế bào thì đang giùng giằng muốn đột phá hạn chế gì đó.
Trong nháy mắt, cảm giác mới vừa tăng lên lại trở về tại chỗ. Tiếng gió vẫn còn, thời gian vẫn trôi qua, mà những ảo giác thì chỉ trong chốc lát, thân thể và tế bào gào thét đều không tồn tại.
Cô rút dao găm ra, một dao cắt đứt một tứ chi ngăn trở hành động của cô. Thủ cảm rất cứng rắn, không giống như là tứ chi của người bình thường. Nhưng mà điều này cũng không có quan hệ gì với cô. Không lâu lắm cô đã rời khỏi mớ hỗn loạn vừa rồi, không khí trước mắt trở nên trong vắt.
Từ thời khắc thoát khỏi chỗ đó, Lý Lộc chớp mắt một cái liền thấy được một lồng giam thủy tinh khổng lồ. Bên trong có một cô gái da vàng vị thành niên đang ngồi, thắt hai bím tóc thật dài, đang ngồi ở trên ghế chân cao đùa bỡn một con con chuột trắng. Cô ta chơi rất chuyên tâm, không hề để ý về sự hỗn loạn gần trong gang tấc, mắt điếc tai ngơ với những tiếng kêu thảm thiết. Nhưng khi Lý Lộc đi ngang qua ngoài phòng cô ta thì cô ta đột nhiên ngước mắt lên.
A Nặc và Lý Lộc chưa từng tiếp xúc, nhưng họ đều nhận ra đối phương. Lý Lộc biết được từ trong clip Z giải mã, A Nặc thì ở tấm hình trên kệ đầu giường của Brando.
A Nặc nhảy xuống, hung ác nhào vào trên thủy tinh phòng hộ. Lúc nãy bị cúp điện cô cũng không thử ra ngoài, vì nơi này nghiễm nhiên chính là nhà của cô, không cần thiết hao tốn sức lực từ trong nhà ra ngoài. Nhưng bây giờ, cô ta nhìn thấy cô gái tên Lý Lộc đang đi qua trước mắt, khiến cô ta không cách nào trầm mặc nhẫn nại.
Lưới điện trên thủy tinh phòng hộ lập tức phát huy tác dụng, dòng điện mạnh mẽ truyền vào cơ thể A Nặc, thậm chí sinh ra tia lửa điện giật. Tay cô chỉ run lên, bị chấn động làm lui lại, thì đã không còn thấy bóng dáng của Lý Lộc.
"Đến, căn thứ ba bên phải phía trước." Z nói.
Lý Lộc ngừng lại, cửa dịch áp kim loại của căn thứ ba bên phải phía trước là một chướng ngại vật khổng lồ, từ lỗ thông gió có thể hơi thấy được bên trong tối sầm. Súng ngắn không thể dùng, súng bắn xe tăng cũng không thể dùng, lực phá quá mạnh sẽ trúng vào người ở sau cửa.
"Nếu như cắt đứt nguồn điện thì có thể mở cửa ra không?" Cô hỏi.
"Có thể, nhưng cửa dịch áp có nguồn điện dự phòng, cậu có thấy cái kho trống bên tay trái không, cậu phải đi vào tìm hộp điện, tắt nguồn điện hoặc là cắt đứt nó. Cũng do hệ thốngbảo vệ làm ngon lắm, cho nên lúc nãy bị cúp điện chỉ có mấy con vật thí nghiệm thoát khỏi khống chế của bọn họ thôi."
Lý Lộc không tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, vác súng ngắn lên vai, lần này đổi thành đạn bạo phá. Đạn bạo phá cấp tốc khuếc tán trong thông đạo, Lý Lộc đứng ở nơi đó, làn gió nóng rực thổi phất tóc mai bên tai. Ngọn lửa liếm lên, cô quay đầu đi hơi lui nửa bước, nhưng tay phải lại bỏ thêm đạn vào súng trên vai, sau đó lại thêm một quả đạn bạo phá bắn ra.
"Cậu đứng quá gần rồi." Z mới vừa nói xong, đột nhiên có chút kinh ngạc kêu nhỏ một tiếng, "Tôi không còn xem được tình huống bên kia." Ngay sau đó mất đi liên lạc.
Bên phải phía sau truyền đến tiếng vang, cửa dịch áp rốt cuộc hé ra. Đạn súng máy cũng khô kiệt, Lý Lộc đi tới hai bước, đưa họng súng vào khe cửa, hung ác dùng lực, đẩy cửa dịch áp kim loại ra như kéo giấy..
Gian phòng cũng không lớn, ánh sáng mờ mờ ngoài cửa chiếu vào. Lý Lộc đứng ở cửa nhìn bóng của mình bị kéo dài, cuối cái bóng, có một cái giường lớn. . . . . .
Ánh đèn bên trong phòng rất yếu ớt, có vẻ mờ mịt. . . .
Trên giường loáng thoáng một bóng người. . . .
Dự cảm xấu nhất trở thành thực tế, còn có ai hiểu rõ loại bệnh trạng này hơn Lý Lộc, còn có ai hiểu rõ đau khổ muốn chết không được hơn cô, đau khổ như mỗi một giây đều giống như đang ở trong chảo dầu địa ngục.
Quẳng súng máy hết đạn xuống đất, đôi tay cô che mặt của mình, trong chốc lát không biết mình nên làm gì. Thân thể rất đau, không biết nơi nào đang đau đớn, không biết là chỗ đó có vấn đề gì, chẳng qua là cảm thấy không cách nào nhịn được. Muốn nổi điên, muốn gào lên, muốn bất chấp tất cả phát tiết hết cảm giác uất ức không nói rõ kia.
Nhưng không có thời gian phát tiết, cô rất nhanh lấy lại tinh thần.
Z mất đi liên lạc với bên này, tình huống càng thêm nguy hiểm, không có thời gian hoảng hốt vào thời điểm này. Lý Lộc đi tới, lộ trình mấy bước lại như đang đi trên mũi châm, cô rút ra ống kim và thuốc chích trong túi áo chống đạn.
Người trên giường giãy giụa gay gắt, bởi vì có một sợi dây chặn ngang miệng, cho nên chỉ có thể không ngừng phát ra âm thanh ô ô. Dù giãy giụa, thì những sợi dây trói da anh vẫn không bị đứt.
Lý Lộc biết có thể mấy ngày rồi anh chưa ăn cơm, nếu không thì liều chết giãy giụa không thể nào không đối phó được những trói buộc kia. Cô cắn nắp bình thủy tinh, rút toàn bộ thuốc nước, ghim vào cổ của anh.
Đối với người đã nghiện HELL DROP mà nói, rất ít có thuốc an thần nào có thể sinh ra đủ tác dụng với họ, ít nhất liều thuốc bình thường là khẳng định không đủ. Trong ống kiêm rút đủ lượng M99, thuốc chích này đủ để mê một con vou, bây giờ lại có thể dùng cho con người.
Giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, hình như anh đã ngủ. Lý Lộc thu hồi ống tiêm, cởi mấy dây trói ra. Phúc chốc lên lưng cô, Keith hình như hơi lấy lại tinh thần, hiểu mình không còn bị trói nữa. Anh bị giày vò quá lợi hại, Lý Lộc hiểu được trong đại não anh chắc chắn đã mơ hồ lẫn lộn, không thấy rõ vật thể trước mắt cũng không nhận ra người trước mắt, dù thần kinh bị chất thuốc chặn, nhưng khổ sở đã ăn sâu trong trí nhớ. Cho nên, Keith há miệng ra cắn lên cổ của cô cũng là rất bình thường, hiện tại có lẽ anh nhìn thấy cái gì liền cắn cái đó.
Lý Lộc quay đầu đi, nhưng vẫn bị anh cắn vào bên gáy. Hàm răng của Keith rất tốt, cuộc sống dã ngoại lâu dài khiến răng của anh cứng rắn như thú, bén nhọn cắm vào da thịt Lý Lộc. Nếu như không tránh ra, có lẽ động mạch sẽ bị cắn đứt. Lý Lộc trở tay dùng cán dao đánh vào ót Keith, như vậy có thể làm anh an ổn bất tỉnh một lát.
Cô nửa ngồi trên mặt đất, cột Keith vào trên người mình, cúi đầu cột nút thắt cuối cùng thì hai giọt nước mắt ngưng kết trong hốc mắt rớt thẳng xuống, nện ở trên sàn nhà tí tách. Cô trừng mắt nhìn, kiên định ngẩng đầu lên, một cái tay vươn ra sau lưng đỡ Keith, một cái tay thì nhắc súng bắn xe tăng, từ đường cũ lui ra ngoài.
Phòng điện máy còn đang cháy, cửa dịch áp ở mấy phòng giam gần đó đều hé ra, một vài vật thí nghiệm không có trí khôn vẫn còn ngẩn người ở trong lao tù, một vài đứa ranh ma thì thử thăm dò ra ngoài, còn có một số đã tới lui trong hành lang.
Lý Lộc đưa ra tay trái, rút súng ngắn Vincent cho cô ra.
Đạn là đạn dumdum, sau khi bắn vào cơ thể con người sẽ thay đổi mở rộng ra, trong quá trình đầu đạn lăn lộn sẽ sinh ra nội thương không cách nào vá lại. Cho dù là vật thí nghiệm mà thân thể được cải tạo cũng khó chịu được loại tổn thương này. Lý Lộc một người một súng, mỗi một phát đạn đều bắn vào đầu của bọn nó, nếu đã không có trí khôn, thì sống cũng không có ý nghĩa.
Lúc này, nơi đây, tất cả kẻ ngăn trở ở trước mặt cô, đều không chừa một mống!
A Nặc đang do dự, sau khi cô ta nhìn thấy bóng dáng chợt lóe lên kia thì liền lọt vào cơn giãy giụa của mình. Cô ta từng thấy hình Lý Lộc, càng ghen tỵ vì địa vị của cô trong lòng Brando. Thiếu gia Brando rất tốt với A Nặc, nhưng chung quy lại bọc một người phụ nữ khác trong lòng. Hôm nay cô đã gặp cô gái kia, thật là muốn thật là muốn đi ra ngoài, cô muốn chứng minh với thiếu gia Brando ai mới là ưu tú nhất. Nhưng không được, nếu như cô không được cho phép mà tự tiện đi ra chỗ cô ở, thiếu gia Brando sẽ không vui, sẽ cho rằng A Nặc không ngoan.
Cô ta vẫn còn do dự, lại nhìn thấy Lý Lộc trở về đường cũ, tất cả người ngăn ở trước mặt, cô đều giết hết không tha. Trong khoảnh khắc đi ngang qua cửa phòng thủy tinh, ánh mắt của Lý Lộc liếc tới đây.
A Nặc cảm thấy đầu mình như bị rút không, tầm mắt như vậy. . . Giống như toàn bộ thứ cô thấy đều là vật chết. Lý Lộc là đồng loại, đồng loại chân chân chính chính. Muốn đi ra ngoài, thật là muốn đi ra ngoài. . . . Tại sao Lý Lộc có thể tự do tự tại đi lại ở bên ngoài, mà A Nặc lại không thể?
A Nặc nhảy xuống ghế chân cao, liên tục do dự, nhưng vẫn đi tới cửa thủy tinh. Cô thử dò xét để tay đến trên thủy tinh hiện đầy lưới điện phòng hộ. . . .
Không có chuyện gì, chẳng có gì xảy ra cả. Không có bị giựt, đau đớn hay khổ sở. A Nặc vòng quanh ở trong phòng, ý nghĩ đi ra ngoài và không đi ra kịch liệt đấu tranh. Sau khi vòng mười vòng sau, cô rốt cuộc quyết định, cô nhấc cái ghế kim loại chân cao trên đất lên, đập vào mặt tường thủy tinh để ra ngoài.
Z mất đi liên lạc với bên này, không biết tột cùng có thay đổi gì. Mà phiền toái nhất chính là, chẳng biết lúc nào máy bay trợ giúp mới đến. Tình huống xấu nhất chính là cô phải dựa vào chính mình mang Keith về an toàn, xuyên qua cánh rừng bên ngoài Đa Duy Cống, trở lại trong Mexico, liên lạc phân bộ của Pandora ở đó.
Lý Lộc phá huỷ toàn bộ camera thấy được dọc đường, sau khi vòng hai vòng trong hãng thí nghiệm, xác định không ai theo dõi con đường của cô, mới tức tốc rời đi.
Lại thấy ánh mặt trời, mặt trời đã xuống rồi. Ánh sáng còn dư lại trên bầu trời Đa Duy Cống không đủ để chiếu sáng toàn bộ, Lý Lộc tìm kiếm chỗ ẩn thân trong buội cây và lá cây. Bốn phía đều ồn ào, mấy quả bom hẹn giờ cô cài trước khi tiến vào hãng thí nghiệm, lúc này đang lục tục nổ tung, dùng để hấp dẫn lực chú ý của bọn họ. Cũng là bởi vì duyên cớ này, hãng thí nghiệm xôn xao không ai chú ý, ít nhất phe trợ giúp không thể nhanh chóng đến nơi.
Sức nặng của Keith đè trên vai, kết cục như vậy xem như tốt, mặc dù đã chích đủ lượng thuốc an thần, Keith vẫn còn run lẩy bẩy yếu ớt, Lý Lộc cảm thấy mình đang cõng một con thú nhỏ bị ốm đau hành hạ, chịu đủ hành hạ, không còn hơi sức, chỉ có thể yếu ớt biểu đạt mình đã bị tổn thương trong sự che chở của loài người.
Lý Lộc an ủi mình, trong lòng có một cái cày sắt quậy cho máu thịt nhừ ra. Cũng bởi vì biết được sự hành hạ trong đó, cho nên mới hi vọng người mình quan tâm cách xa loại hành hạ này.
Thời gian trôi qua, Lý Lộc cõng Keith xuyên qua một cái nông trang nhỏ, mục đích của cô là giải đất rừng ở ngoài Đa Duy Cống. Sau lưng bắt đầu xuất hiện tiếng súng liên tục, Lý Lộc biết đây là do đám vật thí nghiệm lục tục thoát khỏi hãng thí nghiệm. Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, thật khít khao, Brando muốn dùng vật thí nghiệm tạo thành lực lượng vũ trang mạnh mẽ, còn chưa thành công đã bị những cái cây ác độc này cắn trả.
Cô dừng lại trong một cánh rừng rậm rạp, để Keith xuống. Keith vẫn còn ngủ mê man, giống như không có sinh mạng, theo động tác để xuống, đầu lắc lư vài cái.
Nơi này cách khu quần cư của người dân cũng ba bốn cây số, trước kia, cánh rừng rậm rạp là lá chắn bảo vệ cư dân Đa Duy Cống không bị bên ngoài quấy nhiễu, hiện tại đã trở thành nơi che chở bọn họ. Trăng sáng lên cao, trên mặt Keith không hề có sức sống, ra đầy mồ hôi rịn, không có màu máu, da hiện ánh sáng xanh thê thảm.
Cô an ủi ôm lấy Keith, cũng không biết là an ủi anh hay mình.
Trong túi còn có ống chích, cùng với một ống huyết thanh không có ghi chú, nguồn gốc huyết thanh chính là từ Lý Lộc. Cô rút huyết thanh vào ống kim, trừ độc đơn giản trên cánh tay Keith xong liền tiêm vào. Chất lỏng trong suốt càng ngày càng ít, cho đến khi toàn bộ bị tiêm vào cánh tay Keith.
Lý Lộc vẫn chú ý vẻ mặt Keith, đêm nay thật là an tĩnh, nơi xa không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai hay là hô quát, còn có tiếng súng không gián đoạn. Lý Lộc ngồi trên đống lá và bùn thật dầy, trong ngực ôm Keith, vùi đầu mình vào trên ngực của anh. Vì vậy những tiếng thét chói tai, hô quát và tiếng nổ mạnh của súng, toàn bộ đều không vào được tai. Đêm nay thật là an tĩnh.
Sau khi vật thí nghiệm thoát khỏi nhà tù, sẽ trở thành cái máy giết người chẳng phân biệt được địch ta. Lý Lộc giết được một hai, không có thời gian làm sạch, so với những thứ mất lý trí và vật thí nghiệm trong quá khứ, sự tồn tại của Keith khiến Lý Lộc thở không nổi. Cô sắp điên mất rồi, cô biết trong Đa Duy Cống cũng có vài người chưa từng dính máu tươi, bọn họ trồng trọt anh túc, chỉ vì nuôi sống gia đình ở trong khu vực không ai quản lý mà thôi, mặc dù thứ bọn họ trồng ra khiến người ngoài ta rách người chết, nhưng trong Đa Duy Cống, bọn họ chỉ là nông phu nông phụ bình thường.
Hiện tại, trong đêm nay, không biết có bao nhiêu nếm phải trái đắng.
Còn có 50m nữa là đến cổng chính nhà máy thí nghiệm, tốc độ của Lý Lộc nhanh đến kinh người, trên người cô là đồ rằn ri dính đầy bụi đất, dựa vào ánh sáng loang lổ trong rừng, cư nhiên không ai phát hiện cô đến gần. Trong tai nghe có một người đàn ông lớn tiếng chỉ thị: "Ba giây, hai giây, một giây!" Đó là bạn Z, anh ta đã lấy được hình ảnh từ máy giám sát trong Đa Duy Cống, khi Z không giúp được thì ra chỉ thị hành động cho Lý Lộc.
Một giây sau cùng cũng kết thúc, cổng chính nhà máy thí nghiệm bị mở ra một khe hở từ bên trong, Lý Lộc khẽ chống tay phải, gánh súng bắn xe tăng lên vai, thuận tay gạt xuống, pháo đạn lập tức bộc phát ra, lực đàn hồi mạnh mẽ không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho Lý Lộc, pháo đạn lưu lại một vết khói trên không trung.
Có người từ bên trong đi ra. Là nhân viên thủ vệ trong hãng thí nghiệm, bọn họ võ trang đầy đủ, bước chân vội vã, muốn đến kho vũ khí tiến hành trợ giúp. Đám lính vừa ra cửa cùng với thủ vệ vẫn còn ở trong lối đi chờ ra cửa, trơ mắt nhìn viên pháo đạn này không ngừng trở nên to lớn, oanh một tiếng bắn trúng cánh cửa dịch áp hợp kim, sau đó sóng nhiệt đốt người và lực xung kích nổ tung ném bay mấy người trước mắt. Lý Lộc rút súng ngắn ra bắn mốt phát súng vào người còn đang giãy giũa, lúc đi qua cửa chính thì ngọn lửa vẫn còn cháy, mà quanh người dĩ nhiên đã không còn ai may mắn sống sót.
『Cảnh cáo màu cam, cảnh cáo màu cam, có người xâm nhập nhà xưởng khu A, tất cả đơn vị nhanh chóng trở về vị trí cũ, làm tốt. . . . 』 tiếng cảnh cáo dừng ở đây, cơ hồ trong nháy mắt, trong nhà xưởng mất đi tất cả ánh sáng.
Trong tai nghe Lý Lộc đeo truyền đến giọng nói của bạn Z: "Tôi đã cắt đứt hệ thống cung cấp điện và hệ thống điện dự bị bọn họ, tôi lợi hại không, phòng ngự của bọn họ rất lợi hại, bị cúp điện có tỉ lệ trăm năm một lần đấy."
Âm thanh của Z chen vào, cô thét lên: "Minh Vương anh đang làm cái gì! Gần đó có vật thí nghiệm đấy!"
"Không phải cô nói cô ấy không sợ tối sao, tôi chỉ là muốn giúp cô ấy chế tạo hoàn cảnh có lợi. . . . vật thí nghiệm gì?"
"Cho nên tôi đã nói không thể tin năng lực của anh mà."
Hai người đang nói chuyện, hiện trường bên Lý Lộc lại khôi phục điện lực, không biết là Z hay là Minh vương động tay chân.
Z đá hacker tên Minh vương ra, tiếp quản quyền khống chế: "Gần đó có một phòng thí nghiệm đang làm công việc khảo nghiệm, lúc nãy bị cúp điện có ba con vật thí nghiệm đã thoát khỏi khống chế. Cậu đi lên trước chừng một trăm thước nữa sẽ tiến vào khu vực của bọn họ."
"Còn có 50m nữa là tiến vào khu β." Z nói.
Lý Lộc đã có thể thấy hình người xẹt qua xẹt lại ngoài 10m.
Bỗng dưng một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thê lương giống như móng nhọn rít qua trên bảng hợp kim, vang vọng trong lối đi hẹp dài. Có thể suy ra là nhân viên nghiên cứu hoặc là thủ vệ đáng thương nào gặp tai họa rồi.
『Cảnh cáo màu cam, cảnh cáo màu cam, vật thí nghiệm sơ đẳng đột phá nhà tù, tất cả nhân viên lập tức sơ tán.』
Lý Lộc kẹp súng bắn xe tăng về dưới nách, kéo súng ngắn sau lưng ra, gắn đạn khói vào. Tiếng kêu thảm thiết vang lên hai ba tiếng thì đạn khói cũng được bắn vào đám người, màn khói nồng đậm rất nhanh che mất một đoạn lối đi. Lý Lộc không hề do dự vọt vào trong màn khói, trong màn khói màu trắng vàng cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cô nghe được bước chân lướt qua nhau, da cảm nhận được áp lực khí lưu, nghe được âm thanh vùng vẫy giãy chết.
Đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đang chờ đợi mình phía trước, Lý Lộc cúi người đi qua, bước chân lại không hề chậm lại, sợi tóc bay lên hình như bị thứ gì ngăn chặn một chút, sau đó im lặng gảy lìa ra. Tất cả cô đều cảm thụ được rõ ràng, thời gian giống như thả chậm, mà tế bào thì đang giùng giằng muốn đột phá hạn chế gì đó.
Trong nháy mắt, cảm giác mới vừa tăng lên lại trở về tại chỗ. Tiếng gió vẫn còn, thời gian vẫn trôi qua, mà những ảo giác thì chỉ trong chốc lát, thân thể và tế bào gào thét đều không tồn tại.
Cô rút dao găm ra, một dao cắt đứt một tứ chi ngăn trở hành động của cô. Thủ cảm rất cứng rắn, không giống như là tứ chi của người bình thường. Nhưng mà điều này cũng không có quan hệ gì với cô. Không lâu lắm cô đã rời khỏi mớ hỗn loạn vừa rồi, không khí trước mắt trở nên trong vắt.
Từ thời khắc thoát khỏi chỗ đó, Lý Lộc chớp mắt một cái liền thấy được một lồng giam thủy tinh khổng lồ. Bên trong có một cô gái da vàng vị thành niên đang ngồi, thắt hai bím tóc thật dài, đang ngồi ở trên ghế chân cao đùa bỡn một con con chuột trắng. Cô ta chơi rất chuyên tâm, không hề để ý về sự hỗn loạn gần trong gang tấc, mắt điếc tai ngơ với những tiếng kêu thảm thiết. Nhưng khi Lý Lộc đi ngang qua ngoài phòng cô ta thì cô ta đột nhiên ngước mắt lên.
A Nặc và Lý Lộc chưa từng tiếp xúc, nhưng họ đều nhận ra đối phương. Lý Lộc biết được từ trong clip Z giải mã, A Nặc thì ở tấm hình trên kệ đầu giường của Brando.
A Nặc nhảy xuống, hung ác nhào vào trên thủy tinh phòng hộ. Lúc nãy bị cúp điện cô cũng không thử ra ngoài, vì nơi này nghiễm nhiên chính là nhà của cô, không cần thiết hao tốn sức lực từ trong nhà ra ngoài. Nhưng bây giờ, cô ta nhìn thấy cô gái tên Lý Lộc đang đi qua trước mắt, khiến cô ta không cách nào trầm mặc nhẫn nại.
Lưới điện trên thủy tinh phòng hộ lập tức phát huy tác dụng, dòng điện mạnh mẽ truyền vào cơ thể A Nặc, thậm chí sinh ra tia lửa điện giật. Tay cô chỉ run lên, bị chấn động làm lui lại, thì đã không còn thấy bóng dáng của Lý Lộc.
"Đến, căn thứ ba bên phải phía trước." Z nói.
Lý Lộc ngừng lại, cửa dịch áp kim loại của căn thứ ba bên phải phía trước là một chướng ngại vật khổng lồ, từ lỗ thông gió có thể hơi thấy được bên trong tối sầm. Súng ngắn không thể dùng, súng bắn xe tăng cũng không thể dùng, lực phá quá mạnh sẽ trúng vào người ở sau cửa.
"Nếu như cắt đứt nguồn điện thì có thể mở cửa ra không?" Cô hỏi.
"Có thể, nhưng cửa dịch áp có nguồn điện dự phòng, cậu có thấy cái kho trống bên tay trái không, cậu phải đi vào tìm hộp điện, tắt nguồn điện hoặc là cắt đứt nó. Cũng do hệ thốngbảo vệ làm ngon lắm, cho nên lúc nãy bị cúp điện chỉ có mấy con vật thí nghiệm thoát khỏi khống chế của bọn họ thôi."
Lý Lộc không tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, vác súng ngắn lên vai, lần này đổi thành đạn bạo phá. Đạn bạo phá cấp tốc khuếc tán trong thông đạo, Lý Lộc đứng ở nơi đó, làn gió nóng rực thổi phất tóc mai bên tai. Ngọn lửa liếm lên, cô quay đầu đi hơi lui nửa bước, nhưng tay phải lại bỏ thêm đạn vào súng trên vai, sau đó lại thêm một quả đạn bạo phá bắn ra.
"Cậu đứng quá gần rồi." Z mới vừa nói xong, đột nhiên có chút kinh ngạc kêu nhỏ một tiếng, "Tôi không còn xem được tình huống bên kia." Ngay sau đó mất đi liên lạc.
Bên phải phía sau truyền đến tiếng vang, cửa dịch áp rốt cuộc hé ra. Đạn súng máy cũng khô kiệt, Lý Lộc đi tới hai bước, đưa họng súng vào khe cửa, hung ác dùng lực, đẩy cửa dịch áp kim loại ra như kéo giấy..
Gian phòng cũng không lớn, ánh sáng mờ mờ ngoài cửa chiếu vào. Lý Lộc đứng ở cửa nhìn bóng của mình bị kéo dài, cuối cái bóng, có một cái giường lớn. . . . . .
Ánh đèn bên trong phòng rất yếu ớt, có vẻ mờ mịt. . . .
Trên giường loáng thoáng một bóng người. . . .
Dự cảm xấu nhất trở thành thực tế, còn có ai hiểu rõ loại bệnh trạng này hơn Lý Lộc, còn có ai hiểu rõ đau khổ muốn chết không được hơn cô, đau khổ như mỗi một giây đều giống như đang ở trong chảo dầu địa ngục.
Quẳng súng máy hết đạn xuống đất, đôi tay cô che mặt của mình, trong chốc lát không biết mình nên làm gì. Thân thể rất đau, không biết nơi nào đang đau đớn, không biết là chỗ đó có vấn đề gì, chẳng qua là cảm thấy không cách nào nhịn được. Muốn nổi điên, muốn gào lên, muốn bất chấp tất cả phát tiết hết cảm giác uất ức không nói rõ kia.
Nhưng không có thời gian phát tiết, cô rất nhanh lấy lại tinh thần.
Z mất đi liên lạc với bên này, tình huống càng thêm nguy hiểm, không có thời gian hoảng hốt vào thời điểm này. Lý Lộc đi tới, lộ trình mấy bước lại như đang đi trên mũi châm, cô rút ra ống kim và thuốc chích trong túi áo chống đạn.
Người trên giường giãy giụa gay gắt, bởi vì có một sợi dây chặn ngang miệng, cho nên chỉ có thể không ngừng phát ra âm thanh ô ô. Dù giãy giụa, thì những sợi dây trói da anh vẫn không bị đứt.
Lý Lộc biết có thể mấy ngày rồi anh chưa ăn cơm, nếu không thì liều chết giãy giụa không thể nào không đối phó được những trói buộc kia. Cô cắn nắp bình thủy tinh, rút toàn bộ thuốc nước, ghim vào cổ của anh.
Đối với người đã nghiện HELL DROP mà nói, rất ít có thuốc an thần nào có thể sinh ra đủ tác dụng với họ, ít nhất liều thuốc bình thường là khẳng định không đủ. Trong ống kiêm rút đủ lượng M99, thuốc chích này đủ để mê một con vou, bây giờ lại có thể dùng cho con người.
Giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, hình như anh đã ngủ. Lý Lộc thu hồi ống tiêm, cởi mấy dây trói ra. Phúc chốc lên lưng cô, Keith hình như hơi lấy lại tinh thần, hiểu mình không còn bị trói nữa. Anh bị giày vò quá lợi hại, Lý Lộc hiểu được trong đại não anh chắc chắn đã mơ hồ lẫn lộn, không thấy rõ vật thể trước mắt cũng không nhận ra người trước mắt, dù thần kinh bị chất thuốc chặn, nhưng khổ sở đã ăn sâu trong trí nhớ. Cho nên, Keith há miệng ra cắn lên cổ của cô cũng là rất bình thường, hiện tại có lẽ anh nhìn thấy cái gì liền cắn cái đó.
Lý Lộc quay đầu đi, nhưng vẫn bị anh cắn vào bên gáy. Hàm răng của Keith rất tốt, cuộc sống dã ngoại lâu dài khiến răng của anh cứng rắn như thú, bén nhọn cắm vào da thịt Lý Lộc. Nếu như không tránh ra, có lẽ động mạch sẽ bị cắn đứt. Lý Lộc trở tay dùng cán dao đánh vào ót Keith, như vậy có thể làm anh an ổn bất tỉnh một lát.
Cô nửa ngồi trên mặt đất, cột Keith vào trên người mình, cúi đầu cột nút thắt cuối cùng thì hai giọt nước mắt ngưng kết trong hốc mắt rớt thẳng xuống, nện ở trên sàn nhà tí tách. Cô trừng mắt nhìn, kiên định ngẩng đầu lên, một cái tay vươn ra sau lưng đỡ Keith, một cái tay thì nhắc súng bắn xe tăng, từ đường cũ lui ra ngoài.
Phòng điện máy còn đang cháy, cửa dịch áp ở mấy phòng giam gần đó đều hé ra, một vài vật thí nghiệm không có trí khôn vẫn còn ngẩn người ở trong lao tù, một vài đứa ranh ma thì thử thăm dò ra ngoài, còn có một số đã tới lui trong hành lang.
Lý Lộc đưa ra tay trái, rút súng ngắn Vincent cho cô ra.
Đạn là đạn dumdum, sau khi bắn vào cơ thể con người sẽ thay đổi mở rộng ra, trong quá trình đầu đạn lăn lộn sẽ sinh ra nội thương không cách nào vá lại. Cho dù là vật thí nghiệm mà thân thể được cải tạo cũng khó chịu được loại tổn thương này. Lý Lộc một người một súng, mỗi một phát đạn đều bắn vào đầu của bọn nó, nếu đã không có trí khôn, thì sống cũng không có ý nghĩa.
Lúc này, nơi đây, tất cả kẻ ngăn trở ở trước mặt cô, đều không chừa một mống!
A Nặc đang do dự, sau khi cô ta nhìn thấy bóng dáng chợt lóe lên kia thì liền lọt vào cơn giãy giụa của mình. Cô ta từng thấy hình Lý Lộc, càng ghen tỵ vì địa vị của cô trong lòng Brando. Thiếu gia Brando rất tốt với A Nặc, nhưng chung quy lại bọc một người phụ nữ khác trong lòng. Hôm nay cô đã gặp cô gái kia, thật là muốn thật là muốn đi ra ngoài, cô muốn chứng minh với thiếu gia Brando ai mới là ưu tú nhất. Nhưng không được, nếu như cô không được cho phép mà tự tiện đi ra chỗ cô ở, thiếu gia Brando sẽ không vui, sẽ cho rằng A Nặc không ngoan.
Cô ta vẫn còn do dự, lại nhìn thấy Lý Lộc trở về đường cũ, tất cả người ngăn ở trước mặt, cô đều giết hết không tha. Trong khoảnh khắc đi ngang qua cửa phòng thủy tinh, ánh mắt của Lý Lộc liếc tới đây.
A Nặc cảm thấy đầu mình như bị rút không, tầm mắt như vậy. . . Giống như toàn bộ thứ cô thấy đều là vật chết. Lý Lộc là đồng loại, đồng loại chân chân chính chính. Muốn đi ra ngoài, thật là muốn đi ra ngoài. . . . Tại sao Lý Lộc có thể tự do tự tại đi lại ở bên ngoài, mà A Nặc lại không thể?
A Nặc nhảy xuống ghế chân cao, liên tục do dự, nhưng vẫn đi tới cửa thủy tinh. Cô thử dò xét để tay đến trên thủy tinh hiện đầy lưới điện phòng hộ. . . .
Không có chuyện gì, chẳng có gì xảy ra cả. Không có bị giựt, đau đớn hay khổ sở. A Nặc vòng quanh ở trong phòng, ý nghĩ đi ra ngoài và không đi ra kịch liệt đấu tranh. Sau khi vòng mười vòng sau, cô rốt cuộc quyết định, cô nhấc cái ghế kim loại chân cao trên đất lên, đập vào mặt tường thủy tinh để ra ngoài.
Z mất đi liên lạc với bên này, không biết tột cùng có thay đổi gì. Mà phiền toái nhất chính là, chẳng biết lúc nào máy bay trợ giúp mới đến. Tình huống xấu nhất chính là cô phải dựa vào chính mình mang Keith về an toàn, xuyên qua cánh rừng bên ngoài Đa Duy Cống, trở lại trong Mexico, liên lạc phân bộ của Pandora ở đó.
Lý Lộc phá huỷ toàn bộ camera thấy được dọc đường, sau khi vòng hai vòng trong hãng thí nghiệm, xác định không ai theo dõi con đường của cô, mới tức tốc rời đi.
Lại thấy ánh mặt trời, mặt trời đã xuống rồi. Ánh sáng còn dư lại trên bầu trời Đa Duy Cống không đủ để chiếu sáng toàn bộ, Lý Lộc tìm kiếm chỗ ẩn thân trong buội cây và lá cây. Bốn phía đều ồn ào, mấy quả bom hẹn giờ cô cài trước khi tiến vào hãng thí nghiệm, lúc này đang lục tục nổ tung, dùng để hấp dẫn lực chú ý của bọn họ. Cũng là bởi vì duyên cớ này, hãng thí nghiệm xôn xao không ai chú ý, ít nhất phe trợ giúp không thể nhanh chóng đến nơi.
Sức nặng của Keith đè trên vai, kết cục như vậy xem như tốt, mặc dù đã chích đủ lượng thuốc an thần, Keith vẫn còn run lẩy bẩy yếu ớt, Lý Lộc cảm thấy mình đang cõng một con thú nhỏ bị ốm đau hành hạ, chịu đủ hành hạ, không còn hơi sức, chỉ có thể yếu ớt biểu đạt mình đã bị tổn thương trong sự che chở của loài người.
Lý Lộc an ủi mình, trong lòng có một cái cày sắt quậy cho máu thịt nhừ ra. Cũng bởi vì biết được sự hành hạ trong đó, cho nên mới hi vọng người mình quan tâm cách xa loại hành hạ này.
Thời gian trôi qua, Lý Lộc cõng Keith xuyên qua một cái nông trang nhỏ, mục đích của cô là giải đất rừng ở ngoài Đa Duy Cống. Sau lưng bắt đầu xuất hiện tiếng súng liên tục, Lý Lộc biết đây là do đám vật thí nghiệm lục tục thoát khỏi hãng thí nghiệm. Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, thật khít khao, Brando muốn dùng vật thí nghiệm tạo thành lực lượng vũ trang mạnh mẽ, còn chưa thành công đã bị những cái cây ác độc này cắn trả.
Cô dừng lại trong một cánh rừng rậm rạp, để Keith xuống. Keith vẫn còn ngủ mê man, giống như không có sinh mạng, theo động tác để xuống, đầu lắc lư vài cái.
Nơi này cách khu quần cư của người dân cũng ba bốn cây số, trước kia, cánh rừng rậm rạp là lá chắn bảo vệ cư dân Đa Duy Cống không bị bên ngoài quấy nhiễu, hiện tại đã trở thành nơi che chở bọn họ. Trăng sáng lên cao, trên mặt Keith không hề có sức sống, ra đầy mồ hôi rịn, không có màu máu, da hiện ánh sáng xanh thê thảm.
Cô an ủi ôm lấy Keith, cũng không biết là an ủi anh hay mình.
Trong túi còn có ống chích, cùng với một ống huyết thanh không có ghi chú, nguồn gốc huyết thanh chính là từ Lý Lộc. Cô rút huyết thanh vào ống kim, trừ độc đơn giản trên cánh tay Keith xong liền tiêm vào. Chất lỏng trong suốt càng ngày càng ít, cho đến khi toàn bộ bị tiêm vào cánh tay Keith.
Lý Lộc vẫn chú ý vẻ mặt Keith, đêm nay thật là an tĩnh, nơi xa không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai hay là hô quát, còn có tiếng súng không gián đoạn. Lý Lộc ngồi trên đống lá và bùn thật dầy, trong ngực ôm Keith, vùi đầu mình vào trên ngực của anh. Vì vậy những tiếng thét chói tai, hô quát và tiếng nổ mạnh của súng, toàn bộ đều không vào được tai. Đêm nay thật là an tĩnh.
Sau khi vật thí nghiệm thoát khỏi nhà tù, sẽ trở thành cái máy giết người chẳng phân biệt được địch ta. Lý Lộc giết được một hai, không có thời gian làm sạch, so với những thứ mất lý trí và vật thí nghiệm trong quá khứ, sự tồn tại của Keith khiến Lý Lộc thở không nổi. Cô sắp điên mất rồi, cô biết trong Đa Duy Cống cũng có vài người chưa từng dính máu tươi, bọn họ trồng trọt anh túc, chỉ vì nuôi sống gia đình ở trong khu vực không ai quản lý mà thôi, mặc dù thứ bọn họ trồng ra khiến người ngoài ta rách người chết, nhưng trong Đa Duy Cống, bọn họ chỉ là nông phu nông phụ bình thường.
Hiện tại, trong đêm nay, không biết có bao nhiêu nếm phải trái đắng.