Nghe được Huyền Lăng Phong thốt ra lời này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, nói không khách khí .
"Vương gia, vẫn còn hô gì, chạy mau đi!"
Đang là lúc nào, những thị vệ này đều đang phải đấu với Hắc y nhân ! Ai có thời gian đến bảo vệ hắn! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía, chỉ thấy tất cả lối ra đều bị Hắc y nhân bao vây quanh một vòng. Muốn đi ra ngoài, nói dễ vậy sao! ?
Chính lúc đang lo lắng , Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhìn thấy cây phong bốn phía , đôi mắt lập tức sáng ngời!
"Mau, Vương gia, ngài mau bò lên trên cây đi!"
"Cái gì! ? Bò lên trên cây! ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong trên mặt sửng sốt. Trải qua cơn hoảng sợ vừa rồi , Huyền Lăng Phong cũng không còn thời gian tìm Đồng Nhạc Nhạc tính sổ.
Lúc này, nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói thế, Huyền Lăng Phong chỉ có nghi hoặc sâu sắc.
Thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tràn đầy nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được lại lần nữa đảo cặp mắt nhìn khinh thường về hướng hắn, mở miệng nói.
“Hướng nào cũng có sát thủ bao vây, chúng ta không thể nào trốn thoát được, tốt nhấy chỉ có leo lên cây đại thụ, chờ cứu binh đến mà thôi!”
Huyền Lăng Phong, ngươi thật là ngu ngốc!
Đương nhiên, câu sau Nhạc Nhạc không có dám nói ra miệng, bằng không, khẳng định là nàng sẽ bị hắn xử lý.
Tuy nhiên, mới vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc vô ý thức biểu hiện cử chỉ trên khuôn mặt, con mắt trợn lên, có lẽ bị Huyền Lăng Phong thấy được.
Trong lòng hắn rất tức giận, được a, tên nô tài chết tiệt, đây là cái thái độ gì, ngươi dám trợn mắt với bổn Vương gia.
Được lắm, lúc này ta không so đo với ngươi! Huyền Lăng Phong cố nhịn xuống, khuôn mặt tức tối nổi đầy gân xanh.
Hắn liếc mắt bốn phía, nhìn thấy đâu đâu cũng tràn ngập những tên sát thủ đang say máu không ngừng đánh nhau với đám thị vệ trong cung, nếu như muốn chạy chỉ có con đường chết, trèo lên cây đại thụ kia trốn may ra là biện pháp duy nhất, bảo toàn được mạng sống thì hơn.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, bất chấp hình tượng vén vạt áo trèo lên cây, dù sao thì từ nhỏ tới lớn hắn cũng chẳng có hình tượng đẹp đẽ gì mà nói.
Mắt thấy Huyền Lăng Phong an toàn đi lên, Đồng Nhạc Nhạc mới cùng Tiểu Quế Tử một người leo lên một cây phong ẩn núp.
Đứng trên cao nhìn xuống, Cung Vạn Thọ bây giờ người chết la liệt nằm ngã nghiêng, chồng chất lên nhau, không thể nào phân biệt được đâu là thị vệ, đâu là sát thủ.
Đám người này khi có dã tâm tấn công vào đây rõ ràng đã có sự chuẩn bị, tên nào võ công cũng lợi hại, lại được trang bị vũ khí vô cùng sắc bén, gặp một người giết một người, khung cảnh giờ này chẳng khác nào ở Tu la địa ngục, làm cho người ta sợ hãi không thốt được lên lời.
Trên mặt đất giờ này, máu chảy thành sông, tanh hôi bốc mùi nồng nặc, mùi tử khí, sắc đỏ của máu nhầy nhụa tràn ngập trong cung, khiến cho nàng càng nhìn càng muốn hoa mắt, buồn nôn.
Lúc này đây, thấy mình đã an toàn, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, nghĩ đến Huyền Lăng Thương! Nàng nhớ những hắc y nhân này rõ ràng là nhắm đến Huyền Lăng Thương, không biết bây giờ hắn thế nào rồi.
Vừa mới nghĩ đến, chỉ thấy một bóng dáng màu vàng xẹt qua tầm mắt, Nhạc Nhạc liền hoang mang nhìn xuống, Huyền Lăng Thương đang cầm trong tay thanh kiếm một mình chống chọi với hơn chục tên sát thủ, kiếm khí vung lên gọn gàng, sắc bén.
Mặc dù hắn đang bị bao vây, nhưng khuôn mặt không hề biểu lộ sợ hãi, trường kiếm trong tay nhanh nhẹn như Giao long đang uốn mình, mỗi chiêu xuất ra tuyệt nhiên đoạt mệnh, mỗi một chiêu càng nhanh, càng ngoan độc.
Ngay lập tức, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, huyết nhục mơ hồ văng tung tóe không ngừng xen lẫn trong tiếng binh khí chạm nhau, khuấy động cả một vùng.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương nắm lợi thế, từng chiêu kiếm pháp đạt đến cảnh giới cao thủ, Nhạc Nhạc cuối cùng cũng buông lỏng sự lo lắng, sợ hãi. Hắn tự có thể bảo vệ được mình, như vậy nàng cũng an tâm.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Đồng Nhạc Nhạc bỗng thấy ngay dưới cành cây mình ngồi có một tên sát thủ dấu ám khí ở bên tay trái của hắn, đang nhằm về hướng Huyền Lăng Thương định phóng . Đồng Nhạc Nhạc khiếp sợ quên cả hô hấp.
Huyền Lăng Thương lúc này đang mải lo đối phó với đám người kia, không thể nào đề phòng tên đánh lén sau lưng này.
Khoảnh khắc thời gian như đông cứng lại vài nhịp, tiếng kêu của Đồng Nhạc Nhạc vang lên.
" Hoàng thượng, cẩn thận!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thần sắc kích động.
Cũng chính bởi vì kích động, Đồng Nhạc Nhạc không còn ý thức mình đang trốn trên cây, nàng đưa chân bước tới. Kết quả là, bi kịch xảy ra.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể của mình mất đi thăng bằng, cả người hướng mặt đất bên dưới lao xuống.
"A. . ."
Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến không nhịn được, chỉ là cố hét lên thảm thiết, nhắm mắt chờ đợi đau đớn.
Tuy nhiên sau một khắc, nàng hình như va đập rất mạnh vào vật gì đó, té lăn ra trên mặt đất mà không cảm giác đau một chút nào.
"a! Sao lại không đau! ?"
Chẳng lẽ là lá phong bên dưới đủ dầy! ? Té xuống mới không đau sao! ?
Trong lòng Nhạc Nhạc nghi hoặc, mở đôi mắt đen tròn đầy sợ hãi ra.
Đến khi nhìn rõ ràng tình huống dưới thân, Đồng Nhạc Nhạc nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, sống lưng lạnh toát. Bây giờ nàng đã hiểu vì sao nàng ngã từ cành cao như vậy lại không đau.
Thì ra nàng rơi vào trên người tên hắc y nhân, kẻ vừa rồi đang chuẩn bị phóng ám khí vào Huyền Lăng Thương.
Vừa rồi nàng kích động đi một bước liền té xuống , vừa vặn đè lên trên người của hắn. Mà hắn đã bất tỉnh, nằm mê man, cái đầu lệch sang một bên.
Đồng Nhạc Nhạc đang cố giữ bình tĩnh đứng lên, ngay lúc này một âm thanh bén nhọn, vang vọng khắp Cung Vạn Thọ.
"Người đâu, nhanh bảo vệ Hoàng thượng!"
Cùng tiếng hét đầy nội lực này, Đồng Nhạc Nhạc thấy thủ lĩnh thị vệ Hách Đức đang cầm đại đao trong tay, mang theo rất nhiều thị vệ chạy vào cung Vạn Thọ .
Khi đám thị vệ cứu viện chạy đến, quân số lập tức chênh lệch, nguyên lai đám sát thủ và thị vệ trước đó đang giao đấu với nhau, chỉ một lát sau, những tên sát thủ đã bị khống chế.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, tâm tư Đồng Nhạc Nhạc đang treo lơ lửng kia rốt cục cũng hạ xuống.
Nàng biết, bây giờ tình thế đã được an toàn, không còn nguy hiểm gì nữa.
"Vương gia, vẫn còn hô gì, chạy mau đi!"
Đang là lúc nào, những thị vệ này đều đang phải đấu với Hắc y nhân ! Ai có thời gian đến bảo vệ hắn! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía, chỉ thấy tất cả lối ra đều bị Hắc y nhân bao vây quanh một vòng. Muốn đi ra ngoài, nói dễ vậy sao! ?
Chính lúc đang lo lắng , Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhìn thấy cây phong bốn phía , đôi mắt lập tức sáng ngời!
"Mau, Vương gia, ngài mau bò lên trên cây đi!"
"Cái gì! ? Bò lên trên cây! ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong trên mặt sửng sốt. Trải qua cơn hoảng sợ vừa rồi , Huyền Lăng Phong cũng không còn thời gian tìm Đồng Nhạc Nhạc tính sổ.
Lúc này, nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói thế, Huyền Lăng Phong chỉ có nghi hoặc sâu sắc.
Thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tràn đầy nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được lại lần nữa đảo cặp mắt nhìn khinh thường về hướng hắn, mở miệng nói.
“Hướng nào cũng có sát thủ bao vây, chúng ta không thể nào trốn thoát được, tốt nhấy chỉ có leo lên cây đại thụ, chờ cứu binh đến mà thôi!”
Huyền Lăng Phong, ngươi thật là ngu ngốc!
Đương nhiên, câu sau Nhạc Nhạc không có dám nói ra miệng, bằng không, khẳng định là nàng sẽ bị hắn xử lý.
Tuy nhiên, mới vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc vô ý thức biểu hiện cử chỉ trên khuôn mặt, con mắt trợn lên, có lẽ bị Huyền Lăng Phong thấy được.
Trong lòng hắn rất tức giận, được a, tên nô tài chết tiệt, đây là cái thái độ gì, ngươi dám trợn mắt với bổn Vương gia.
Được lắm, lúc này ta không so đo với ngươi! Huyền Lăng Phong cố nhịn xuống, khuôn mặt tức tối nổi đầy gân xanh.
Hắn liếc mắt bốn phía, nhìn thấy đâu đâu cũng tràn ngập những tên sát thủ đang say máu không ngừng đánh nhau với đám thị vệ trong cung, nếu như muốn chạy chỉ có con đường chết, trèo lên cây đại thụ kia trốn may ra là biện pháp duy nhất, bảo toàn được mạng sống thì hơn.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, bất chấp hình tượng vén vạt áo trèo lên cây, dù sao thì từ nhỏ tới lớn hắn cũng chẳng có hình tượng đẹp đẽ gì mà nói.
Mắt thấy Huyền Lăng Phong an toàn đi lên, Đồng Nhạc Nhạc mới cùng Tiểu Quế Tử một người leo lên một cây phong ẩn núp.
Đứng trên cao nhìn xuống, Cung Vạn Thọ bây giờ người chết la liệt nằm ngã nghiêng, chồng chất lên nhau, không thể nào phân biệt được đâu là thị vệ, đâu là sát thủ.
Đám người này khi có dã tâm tấn công vào đây rõ ràng đã có sự chuẩn bị, tên nào võ công cũng lợi hại, lại được trang bị vũ khí vô cùng sắc bén, gặp một người giết một người, khung cảnh giờ này chẳng khác nào ở Tu la địa ngục, làm cho người ta sợ hãi không thốt được lên lời.
Trên mặt đất giờ này, máu chảy thành sông, tanh hôi bốc mùi nồng nặc, mùi tử khí, sắc đỏ của máu nhầy nhụa tràn ngập trong cung, khiến cho nàng càng nhìn càng muốn hoa mắt, buồn nôn.
Lúc này đây, thấy mình đã an toàn, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, nghĩ đến Huyền Lăng Thương! Nàng nhớ những hắc y nhân này rõ ràng là nhắm đến Huyền Lăng Thương, không biết bây giờ hắn thế nào rồi.
Vừa mới nghĩ đến, chỉ thấy một bóng dáng màu vàng xẹt qua tầm mắt, Nhạc Nhạc liền hoang mang nhìn xuống, Huyền Lăng Thương đang cầm trong tay thanh kiếm một mình chống chọi với hơn chục tên sát thủ, kiếm khí vung lên gọn gàng, sắc bén.
Mặc dù hắn đang bị bao vây, nhưng khuôn mặt không hề biểu lộ sợ hãi, trường kiếm trong tay nhanh nhẹn như Giao long đang uốn mình, mỗi chiêu xuất ra tuyệt nhiên đoạt mệnh, mỗi một chiêu càng nhanh, càng ngoan độc.
Ngay lập tức, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, huyết nhục mơ hồ văng tung tóe không ngừng xen lẫn trong tiếng binh khí chạm nhau, khuấy động cả một vùng.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương nắm lợi thế, từng chiêu kiếm pháp đạt đến cảnh giới cao thủ, Nhạc Nhạc cuối cùng cũng buông lỏng sự lo lắng, sợ hãi. Hắn tự có thể bảo vệ được mình, như vậy nàng cũng an tâm.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Đồng Nhạc Nhạc bỗng thấy ngay dưới cành cây mình ngồi có một tên sát thủ dấu ám khí ở bên tay trái của hắn, đang nhằm về hướng Huyền Lăng Thương định phóng . Đồng Nhạc Nhạc khiếp sợ quên cả hô hấp.
Huyền Lăng Thương lúc này đang mải lo đối phó với đám người kia, không thể nào đề phòng tên đánh lén sau lưng này.
Khoảnh khắc thời gian như đông cứng lại vài nhịp, tiếng kêu của Đồng Nhạc Nhạc vang lên.
" Hoàng thượng, cẩn thận!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thần sắc kích động.
Cũng chính bởi vì kích động, Đồng Nhạc Nhạc không còn ý thức mình đang trốn trên cây, nàng đưa chân bước tới. Kết quả là, bi kịch xảy ra.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể của mình mất đi thăng bằng, cả người hướng mặt đất bên dưới lao xuống.
"A. . ."
Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến không nhịn được, chỉ là cố hét lên thảm thiết, nhắm mắt chờ đợi đau đớn.
Tuy nhiên sau một khắc, nàng hình như va đập rất mạnh vào vật gì đó, té lăn ra trên mặt đất mà không cảm giác đau một chút nào.
"a! Sao lại không đau! ?"
Chẳng lẽ là lá phong bên dưới đủ dầy! ? Té xuống mới không đau sao! ?
Trong lòng Nhạc Nhạc nghi hoặc, mở đôi mắt đen tròn đầy sợ hãi ra.
Đến khi nhìn rõ ràng tình huống dưới thân, Đồng Nhạc Nhạc nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, sống lưng lạnh toát. Bây giờ nàng đã hiểu vì sao nàng ngã từ cành cao như vậy lại không đau.
Thì ra nàng rơi vào trên người tên hắc y nhân, kẻ vừa rồi đang chuẩn bị phóng ám khí vào Huyền Lăng Thương.
Vừa rồi nàng kích động đi một bước liền té xuống , vừa vặn đè lên trên người của hắn. Mà hắn đã bất tỉnh, nằm mê man, cái đầu lệch sang một bên.
Đồng Nhạc Nhạc đang cố giữ bình tĩnh đứng lên, ngay lúc này một âm thanh bén nhọn, vang vọng khắp Cung Vạn Thọ.
"Người đâu, nhanh bảo vệ Hoàng thượng!"
Cùng tiếng hét đầy nội lực này, Đồng Nhạc Nhạc thấy thủ lĩnh thị vệ Hách Đức đang cầm đại đao trong tay, mang theo rất nhiều thị vệ chạy vào cung Vạn Thọ .
Khi đám thị vệ cứu viện chạy đến, quân số lập tức chênh lệch, nguyên lai đám sát thủ và thị vệ trước đó đang giao đấu với nhau, chỉ một lát sau, những tên sát thủ đã bị khống chế.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, tâm tư Đồng Nhạc Nhạc đang treo lơ lửng kia rốt cục cũng hạ xuống.
Nàng biết, bây giờ tình thế đã được an toàn, không còn nguy hiểm gì nữa.