Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu

Chương 114-3: Ly Hồn chứng (3)

Cũng không biết, mới vừa rồi là ai vẫn còn mặc một bộ trang phục nữ quỷ, làm hắn sợ đến gần chết!
Trong lòng nhớ lại, Huyền Lăng Phong trong cơn giận dữ liền há miệng ra, tức giận hét lớn một tiếng với Đồng Nhạc Nhạc .
"Cái đồ nô tài chết tiệt nhà ngươi này, nhìn rõ ràng một chút, rốt cuộc ai là quỷ a!"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là từ từ nhấc xuống cái chăn đơn đang trùm ở trên đầu .
Một đôi mắt đầy sự hoảng sợ, đầu tiên là quay về hướng Huyền Lăng Phong nhìn một chút. Lập tức, trên mặt làm ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nàng mở miệng giật mình la lên.
" Nha, thì ra là Thập Tam Gia! Trời ạ! Thập Tam Gia, ngài làm sao! ? Tại sao lại có dáng vẻ ma quỷ đi tới phòng nô tài! ? Còn nữa..."
Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt nghi hoặc mịt mờ nhìn bốn phía một chút, mới mở miệng hỏi tiếp.
" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ? Hoàng Thượng! ?"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đi từ giường xuống , sau đó quỳ xuống đất hành lễ với Huyền Lăng Thương.
Nhìn thấy người trước mắt dáng vẻ mơ màng, Huyền Lăng Thương vốn một mực trầm lặng không nói, huyết mâu không khỏi loé ra một phen. Lập tức, bạc môi hé mở, hắn mở miệng nói.
" Hãy bình thân!"
"Tạ Hoàng Thượng"
Nghe được Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên từ trên mặt đất, trên mặt, vẫn là một dáng vẻ mịt mờ nghi hoặc.
Thật đúng là phải nói , đối với trình độ diễn kịch của chính mình hiện tại , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng ngầm tự bội phục.
Nếu không phải ban đầu dáng vẻ dung mạo của mình thật sự quá tầm thường, đi ở phố lớn lập tức chả ai buồn nhìn đến, thì Đồng Nhạc Nhạc thật đúng là tính toán đi vào trường kịch viện học tập rồi!.
Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, còn trên mặt càng là dáng vẻ mù mịt nghi hoặc không giải thích được.
" Thập Tam Gia, ngài làm sao! ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc trên mặt nàng, Huyền Lăng Phong chỉ còn thiếu nước không thổ huyết.
Lúc ban đầu hắn vốn là tính toán giả trang làm quỷ hù doạ cái tên nô tài chết tiệt trước mắt này. Ai biết, chả những không hù doạ được hắn, liền bị hắn hù doạ lại.
Cuối cùng, hắn lại còn dám có vẻ mặt nghi hoặc vô tội,hỏi ngược lại rốt cuộc làm sao vậy! ?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong chỉ còn thiếu nước tức sùi bọt mép. Hắn há miệng ra, ngang ngược gầm lên như sư tử đối với Đồng Nhạc Nhạc .
" Cái đồ nô tài chết tiệt nhà ngươi này, lại dám hỏi Bốn vương làm sao vậy! ? Chẳng lẽ, ngươi làm những chuyện vừa rồi như vậy mà cũng không nhớ rõ sao! ?"
" A! Nô tài đã làm cái gì! ? Mới rồi nô tài liền lên giường ngủ thật sớm nha! ? Ngay cả mọi người đến đây từ lúc nào,nô tài cũng không biết mà!"
Đối với Huyền Lăng Phong to mồm gầm lên vạch rõ ngọn ngành câu chuyện, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vẫn thể hiện dáng vẻ cực kì vô tội.
Huyền Lăng Phong nghe vậy, tức tối đến muốn đánh người.
Tiểu Kính Tử đứng ở một bên thấy bản thân chủ tử bị tức không nhẹ, hắn lập tức tiến lên mở miệng nóib với Đồng Nhạc Nhạc.
" Nhạc công công, ngươi không biết, mới vừa rồi ngươi mặc một bộ trang phục nữ quỷ, tóc tai bù xù. Cả một bộ áo trắng dài tới chân, trên mặt thì bôi càng trắng bệch,khoé mắt còn chảy máu, lưỡi thật dài..."
Tiểu Kính Tử vừa nói, vừa đưa tay làm động tác.
Thấy vậy, Đông Nhạc Nhạc lập tức mở lớn mắt. mặt mày như thể không dám tin.
" Trời ạ! Tiểu Kính Tử, ngươi nói chính là sự thật? Ta thật có trang phục như thế sao! ?"
Thấy vẻ mặt không dám tin của Đồng Nhac Nhạc , Huyền Lăng Phong lập tức đảo cặp mắt trắng dã, hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt tức giận nói.
"Mọi người chúng ta người có mắt đều thấy được, chẳng lẽ còn có thể là giả sao! ?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lập tức cụp đôi mắt xuống, vẻ mặt như có điều suy nghĩ lẩm bẩm tự nói.
" Thì ra nô tài thật sự có Ly Hồn chứng ( bệnh mộng du). Không trách được trước kia ở thôn nô tài có một bé trai. Sau một đêm ngủ cùng giường với nô tài liền không bao giờ lặp lại nữa . Nô tài còn nhớ rõ, đêm đó nô tài có một giấc mộng, mơ thấy trong bụi cỏ có một con gà đẻ hai quả trứng gà, nô tài nhìn thấy lập tức hoan hỉ, liền đưa tay bóp một cái , trứng gà lập tức bể..."
Đồng Nhạc Nhạc vừa làm ra vẻ nhớ lại chuyện củ, vừa nhắc tay lên trước mặt, lại hung hăng bóp một cái.
Nhìn thấy hành động của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong không khỏi theo bẳn năng đưa tay che dưới thân...
Trong lòng thầm nghĩ, may là hắn không phải bé trai kia ở cùng thôn với Đồng Nhạc Nhạc, bằng không bị hắnbóp một cái như vậy, không biết sẽ đau tới đâu ...
Cũng không biết, bé trai đáng thương kia, vẫn còn trứng sao! ?
Đối với hành động theo bản năng này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy rõ mà không khỏi cảm giác buồn cười.
Trên mặt cũng không dám biểu lộ ra đến.
Sau khi nói xong những lời thế này, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc làm ra vẻ mặt nghi hoặc, nhìn về phía Huyền Lăng Phong cũng mặc một bộ quỷ trang, mở miệng nghi hoặc hỏi.
" Chính là Thập Tam Gia, nô tài coi như thật sự có Ly Hồn chứng, nên mới làm chuyện vừa rồi các ngươi nói, nhưng mà làm sao các ngươi biết! ? Hơn nữa, Thập Tam Gia, tại sao ngài lại cũng mặc một bộ dáng vẻ như quỷ vậy! ? Còn nữa Tiểu Kính Tử, ngươi cũng thế, xem ra doạ chết người!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nóí, trên mặt càng là dáng vẻ đứa bé hơi sợ.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong lập tức buồn bực, có hơi nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám ra vẻ tức giận.
Dù sao, hắn làm sao có thể nói, hắn tối nay là cố ý giả trang thành quỷ, để đến hù doạ Đồng Nhạc Nhạc. Ai biết, lại bị Đồng Nhạc Nhạc giả trang thành quỷ hù doạ ngược! ?
Nói ra thật mất mặt nhiều hơn a...
Hơn nữa Hoàng huynh hắn vẫn còn ở đây!
Phải biết rằng, hoàng huynh hắn ghét nhất hắn làm xằng làm bậy...
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Huyền Lăng Phong vừa buồn bực, lại vừa tức giận, lại cũng quẫn bách, lại có dáng vẻ sợ hãi.
Lại hoàn toàn không biết, hiện tại mặt mình màu trắng bệch , hơn nữa lại thêmcác vẻ mặt phong phú kia, xem ra lại thêm thấy tức cười.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, đã sớm nghẹn một bụng đều đau đớn, cũng không dám cười lên tiếng.
Cuối cùng, chỉ thấy Huyền Lăng Phong thật sự không nghĩ ra cái cớ gì , không khỏi bởi vì xấu hổ mà thành phẫn nộ, liền hét lớn một tiếng đối với Đồng Nhạc Nhạc .
" Bổn vương thích mặc buổi tối như thế, liên quan gì tới ngươi cái nô tài nhãi ranh này! ?"
" Ách ... Được rồi, Thập Tam Gia coi như có sở thích này, đích xác không liên quan tới nô tài..."
Nghe thấy Huyền Lăng Phong đã nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức làm ra một bộ giọng điệu nô tài nên có, mở miệng nói theo.
Nghe vậy Huyền Lăng Phong chỉ là nặng nề lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, lại hung hăng liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc.
Có điều, đến khi ánh mắt Huyền Lăng Phong rơi tại trên người Huyền Lăng Thương, nét mặt lập tức thay đổi, liền từ ngạo mạn lúc ban đầu biến thành đáng thương như vậy .
Trong ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Thương, có khẩn cầu, khiếp đảm, phảng phất một người đứa bé làm sai làm hỏng gì đó, giờ đang sợ hãi người lớn trừng phạt.
Tốc độ trở mặt thế kia, quả thực so sánh trở mình thì còn nhanh hơn, cũng khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn càng rõ hơn.
Cái gì là một vật khắc một vật! ?
Hỗn Thế tiểu Ma Vương coi như làm cho cả kinh thành lẫn Hoàng cung đều nghe tên liền thấy mất vía , nhưng vẫn có khắc tinh của hắn!
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đối diện với ánh mắt khiếp đảm sợ hãi kia của Huyền Lăng Phong, chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lập tức liền dút khoát xoay người.
Mặc dù Huyền Lăng Thương cũng không nói một câu nào, Huyền Lăng Phong vẫn cảm giác được, hoàng huynh hắn đang tức giận.

back top