Trong khi Đồng Nhạc Nhạc còn đang kinh ngạc, Huyền Lăng Phong vẫn té trên mặt đất cũng quên hết đau đớn trên người, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc cũng là rung động và giật mình.
Tiểu thái giám trước mắt, măc dù vóc người nhỏ bé xinh xắn , coi như là hắn cũng đủ sức đánh ngã.
Không nghĩ tới, một cước của tiểu thái giám này có uy lực lại lớn như vậy.
May mà đá vào trên người kẻ khác, bằng không nếu như đá vào người hắn thật thì…
Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Phong không tự chủ rơi vào tên côn đồ đang hôn mê, trong lòng lại bắt đầu đồng tình với hoàn cảnh của hắn.
Bị một thiếu niên nhỏ hơn mình không biết bao nhiêu lần đánh ngã không quan trọng,mà quan trọng hơn là, hắn sau này có thể ngẩng cao đầusống tiếp được haykhông mới là điều tất yếu.
Hắn trong lòng thầm nghĩ.
Bỗng dưng, ngay vào lúc này, một hồi tiếng bước chân và binh giáp nhanh chóng truyền tới, ngoàihẻm đột nhiên xuất hiện rất nhiều đới đao thị vệ , khiến con hẻm đã chật nay còn chật chội hơn.
Có điều, Đồng Nhạc Nhạcđối với những điều này khhong thèm quan tâm.
Giờ phút này, ánh mắt của nàng chỉ đặt lên nam nhân đang đi giữa đám thị vệ chen chúc.
Hắn -một thân màu đen mãng bào mặc trên người phác họa nhuần nhuyễn vóc dáng rắn rỏi. Đầu đội mũ ngọc khiến khuôn mặt tuấn tú càng tỏa ra vẻ cương nghị mê người .
Mày kiếm bay nghiêng đến tóc mai, mũi cao thẳng tắp như điêu khắc,đôi môi mỏng mím chặt, một đôi huyết mâu sâu thẳm luôn động lòng người….
Mặc dù vội vàng bước tới, nhưng trên người quả nhiên không giấu nổi tâm khí như rồng như phượng, khí phách mười phần.
Mà nam nhân này không ai khác chính là Linh Nhạc quốc đương kim thánh thượng, Huyền Lăng Thương.
Thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tất cả đều sợ ngây người, trong đó bao gồm cả Đồng Nhạc nhạc.
Hắn lúc này chẳng phải nên ở trong hoàng cung sao!? Làm sao lại có thể xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, hắn làm sao có thể tìm được đến chỗ bọn họ!???
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc, Hăyền Lăn Thương đã đi đến trước mặt, con ngươi lạnh lùng quét nhanh một lượt, thu hết hoàn cảnh bốn phía vào trong mắt.
Cuối cùng dừng lại trên người nàng.
Trong khoảnh khắc,thấy Đồng Nhạc Nhạc bình yên ,mày kiếm Huyền Lăng Thương đang nhíu lại không khỏi giãn ra một chút.
Tuy nhiên , khi bắt gặp Huyền Lăng Phong vẫn đang ngã trên mặt đất, mày kiếm bỗng nhăn lại, nhanh chóng bước tới chỗ Huyền Lăng Phong.
“A Phong, đệ không sao chứ.”
Huyền Lăng Thương mở niệng, giọng điệu mặc dù có chút lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự quan tâm.
Thấy sự lo lắng của hoàng huynh,Huyền Lăng Phong lập tức giống như tiểu hài tử bị khi dễ nhìn thấy cứu tinh, mở miệng ủy khuất.
“Hoàng huynh, cuối cùng huynh cũng đến rồi, đệ còn tưởng rằng mình sắp chết đấy chứ.”
Cũng không trách hắn nói những lời như vậy.
Dù sao, lần trước chỉ là bị Đông Nhạc Nhạc dung bao tải trùm đầu đánh, lần này là bị hai tên côn đồ quyết tâm phải đưa hắn vào chỗ chết.
Giờ phút này, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy toàn thân hắn không chỗ nào không đau.
Trong lúc Huyền Lăng Phong có vẻ mặt đau đớn ủy khuất , Đồng Nhạc Nhạc len lén quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy bộ dáng của hắn bây giờ làm nàng không khỏi lanh toát sống lưng, hít sâu một hơi, trợn ngược đôi mắt.
Không nghĩ tới hai tên kia ra tay hiểm ác như vậy.
Huyền Lăng Phong lúc này không còn bộ dáng phá gia chi tử trước kia nữa rồi.
Mũngọc rớt xuống, tóc xõa ra rối tung, bừa bộn trên người.
Cẩm bào thiên tàm ti giá trị không nhỏ trên người giờ phút này bẩn thỉu không chịu được, bụi bặm dính đầy, không còn nhận ra màu sắc ban đầu .
Quan trọng hơn là, gương mặt kia của Huyền Lăng Phong. Hahaaa
Xanh một chỗ, trắng một chỗ, hai con mắt cũng bị đánh thành thâm đen. Giờ phút này hắn chỉ có thể híp mắt mà nhìn Huyền Lăng Thương.
Không chỉ vậy, hai má hắn cũng bị đánh sưng lên. Nhìn qua còn tưởng miệng hắn bị nhét hai cái bánh bao đấy.
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong bị đánh thành đầu heo, toàn thân chật vật, Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước cười thành tiếng.
Mặc dù nàng không nên nhìn có vẻ đang cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng quả thật, tại sao thấy Huyền Lăng Phong bị đánh thành như vậy, trong lòng nàng sao lại thấy sảng khoái !?
Nha nha nha. Nàng thật là quá xấu mà.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang mải mê suy nghĩ, không biết được Huyền Lăng Phong đangquay đầu lại nhìn. Vừa lúc bắt gặp ánh mắt có chút hả hê của nàng .
Thấy vậy Huyền Lăng Phong lập tức phát điên.
“Ngươi, cái đồ nô tài chết tiệt này….”
Huyền Lăng Phong mở miệng , ngang ngược gầm lên một tiếng đối với Đồng Nhạc NHạc…, không ngờ lại động đến miệng vết thương, đau đến miệng méo xèo xẹo.
Dáng vẻ đó của hắn, thấy thật đáng thương , nhưng cũng càng tức cười.
Cùng với việc Huyền Lăng Phong ngang ngược gầm lên một cái, ánh mắt của mọi người , lập tức nhất tề đổ dồn vào trên người Đồng Nhạc Nhạc .
Thấy mình bỗng dưng trở thành tiêu điểm của sự chú ý, Đồng Nhạc Nhạc đành phải đè nén tâm trạng hả hê xuống, khuôn mặt xinh đep chợt cau chặt hai hàng lông mày, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong ,cực kì vô tội.
“Thập Tam Gia,nô tài lại làm việc gì chọc người không vui à.”
“Cái đó tự ngươi biết, mới rồi là ngươi cười trộm ta có đúng hay không. Bổn Vương bị đánh thành ra như vậy, ngươi lại nhìn hả hê, ngươi chán sống rồi hả.”
Huyền Lăng Phong mở miệng , mặt mày tức giận nói. Ánhmắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc càng lộ ra vẻ hung ác, hận không thê róc xương lột da nàng.
Tiểu thái giám trước mắt, măc dù vóc người nhỏ bé xinh xắn , coi như là hắn cũng đủ sức đánh ngã.
Không nghĩ tới, một cước của tiểu thái giám này có uy lực lại lớn như vậy.
May mà đá vào trên người kẻ khác, bằng không nếu như đá vào người hắn thật thì…
Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Phong không tự chủ rơi vào tên côn đồ đang hôn mê, trong lòng lại bắt đầu đồng tình với hoàn cảnh của hắn.
Bị một thiếu niên nhỏ hơn mình không biết bao nhiêu lần đánh ngã không quan trọng,mà quan trọng hơn là, hắn sau này có thể ngẩng cao đầusống tiếp được haykhông mới là điều tất yếu.
Hắn trong lòng thầm nghĩ.
Bỗng dưng, ngay vào lúc này, một hồi tiếng bước chân và binh giáp nhanh chóng truyền tới, ngoàihẻm đột nhiên xuất hiện rất nhiều đới đao thị vệ , khiến con hẻm đã chật nay còn chật chội hơn.
Có điều, Đồng Nhạc Nhạcđối với những điều này khhong thèm quan tâm.
Giờ phút này, ánh mắt của nàng chỉ đặt lên nam nhân đang đi giữa đám thị vệ chen chúc.
Hắn -một thân màu đen mãng bào mặc trên người phác họa nhuần nhuyễn vóc dáng rắn rỏi. Đầu đội mũ ngọc khiến khuôn mặt tuấn tú càng tỏa ra vẻ cương nghị mê người .
Mày kiếm bay nghiêng đến tóc mai, mũi cao thẳng tắp như điêu khắc,đôi môi mỏng mím chặt, một đôi huyết mâu sâu thẳm luôn động lòng người….
Mặc dù vội vàng bước tới, nhưng trên người quả nhiên không giấu nổi tâm khí như rồng như phượng, khí phách mười phần.
Mà nam nhân này không ai khác chính là Linh Nhạc quốc đương kim thánh thượng, Huyền Lăng Thương.
Thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tất cả đều sợ ngây người, trong đó bao gồm cả Đồng Nhạc nhạc.
Hắn lúc này chẳng phải nên ở trong hoàng cung sao!? Làm sao lại có thể xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, hắn làm sao có thể tìm được đến chỗ bọn họ!???
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc, Hăyền Lăn Thương đã đi đến trước mặt, con ngươi lạnh lùng quét nhanh một lượt, thu hết hoàn cảnh bốn phía vào trong mắt.
Cuối cùng dừng lại trên người nàng.
Trong khoảnh khắc,thấy Đồng Nhạc Nhạc bình yên ,mày kiếm Huyền Lăng Thương đang nhíu lại không khỏi giãn ra một chút.
Tuy nhiên , khi bắt gặp Huyền Lăng Phong vẫn đang ngã trên mặt đất, mày kiếm bỗng nhăn lại, nhanh chóng bước tới chỗ Huyền Lăng Phong.
“A Phong, đệ không sao chứ.”
Huyền Lăng Thương mở niệng, giọng điệu mặc dù có chút lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự quan tâm.
Thấy sự lo lắng của hoàng huynh,Huyền Lăng Phong lập tức giống như tiểu hài tử bị khi dễ nhìn thấy cứu tinh, mở miệng ủy khuất.
“Hoàng huynh, cuối cùng huynh cũng đến rồi, đệ còn tưởng rằng mình sắp chết đấy chứ.”
Cũng không trách hắn nói những lời như vậy.
Dù sao, lần trước chỉ là bị Đông Nhạc Nhạc dung bao tải trùm đầu đánh, lần này là bị hai tên côn đồ quyết tâm phải đưa hắn vào chỗ chết.
Giờ phút này, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy toàn thân hắn không chỗ nào không đau.
Trong lúc Huyền Lăng Phong có vẻ mặt đau đớn ủy khuất , Đồng Nhạc Nhạc len lén quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy bộ dáng của hắn bây giờ làm nàng không khỏi lanh toát sống lưng, hít sâu một hơi, trợn ngược đôi mắt.
Không nghĩ tới hai tên kia ra tay hiểm ác như vậy.
Huyền Lăng Phong lúc này không còn bộ dáng phá gia chi tử trước kia nữa rồi.
Mũngọc rớt xuống, tóc xõa ra rối tung, bừa bộn trên người.
Cẩm bào thiên tàm ti giá trị không nhỏ trên người giờ phút này bẩn thỉu không chịu được, bụi bặm dính đầy, không còn nhận ra màu sắc ban đầu .
Quan trọng hơn là, gương mặt kia của Huyền Lăng Phong. Hahaaa
Xanh một chỗ, trắng một chỗ, hai con mắt cũng bị đánh thành thâm đen. Giờ phút này hắn chỉ có thể híp mắt mà nhìn Huyền Lăng Thương.
Không chỉ vậy, hai má hắn cũng bị đánh sưng lên. Nhìn qua còn tưởng miệng hắn bị nhét hai cái bánh bao đấy.
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong bị đánh thành đầu heo, toàn thân chật vật, Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước cười thành tiếng.
Mặc dù nàng không nên nhìn có vẻ đang cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng quả thật, tại sao thấy Huyền Lăng Phong bị đánh thành như vậy, trong lòng nàng sao lại thấy sảng khoái !?
Nha nha nha. Nàng thật là quá xấu mà.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang mải mê suy nghĩ, không biết được Huyền Lăng Phong đangquay đầu lại nhìn. Vừa lúc bắt gặp ánh mắt có chút hả hê của nàng .
Thấy vậy Huyền Lăng Phong lập tức phát điên.
“Ngươi, cái đồ nô tài chết tiệt này….”
Huyền Lăng Phong mở miệng , ngang ngược gầm lên một tiếng đối với Đồng Nhạc NHạc…, không ngờ lại động đến miệng vết thương, đau đến miệng méo xèo xẹo.
Dáng vẻ đó của hắn, thấy thật đáng thương , nhưng cũng càng tức cười.
Cùng với việc Huyền Lăng Phong ngang ngược gầm lên một cái, ánh mắt của mọi người , lập tức nhất tề đổ dồn vào trên người Đồng Nhạc Nhạc .
Thấy mình bỗng dưng trở thành tiêu điểm của sự chú ý, Đồng Nhạc Nhạc đành phải đè nén tâm trạng hả hê xuống, khuôn mặt xinh đep chợt cau chặt hai hàng lông mày, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong ,cực kì vô tội.
“Thập Tam Gia,nô tài lại làm việc gì chọc người không vui à.”
“Cái đó tự ngươi biết, mới rồi là ngươi cười trộm ta có đúng hay không. Bổn Vương bị đánh thành ra như vậy, ngươi lại nhìn hả hê, ngươi chán sống rồi hả.”
Huyền Lăng Phong mở miệng , mặt mày tức giận nói. Ánhmắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc càng lộ ra vẻ hung ác, hận không thê róc xương lột da nàng.