Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày nghi hoặc .
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng biết, người ngồi mát ăn bát vàng như hắn chắc chắn sẽ không giống người khác nói những lời như vậy, cho nên hiện tại hắn nghi hoặc cũng là chuyện đương nhiên.
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn mối hồng, nói.
“Ví dụ như, nếu ngươi làm sai chuyện gì, chẳng phải nên nói với người khác 3 chữ, còn nữa, mới vừa rồi ta cứu ngươi, phải chăng ngươi nên nói với ta 3 chữ !?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nhắc nhở.
Huyền Lăng Phong nghe vậy, tuấn mi cau lại một cái, càng thêm không giải thích được.
“Cái gì ba chữ,rốt cuộc là ba chữ gì, bổn vương bị ngươi làm cho mơ hồ rồi.”
Thấy Huyền Lăng Phong mặt mày ảo não, bộ dáng mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mở miệng nói thầm.
“ Thật là ngu ngốc, ta đã nhắc như vậy rồi mà còn không biết, chẳng phải chỉ là hai câu ‘thật xin lỗi’ và ‘cám ơn’ thôi sao."
Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tức giận, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt lóe một cái, vẻ mặt tỉnh ngộ.
“A, Bổn vương biết ba chữ gì rồi.”
Thấy Huyền Lăng Phong giống như đã vỡ lẽ, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.
“Ngươi thật sự biết, vậy nói đi xem nào!!!”
Thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kích động, mong chờ hắn nói ra. Huyền Lăng Phong khóe miệng không khỏi bĩu một cái, mặt mang theo vài phần ngạo nghễ, lập tức hé mở làn môi hồng hồng, mặt mày rộng lượng nói.
“ Coi như hết. còn nữa, ban thưởng ngươi”
“Ặc…”
NGhe được những lời này của Huyền Lăng Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức cứng đờ,miệng há hốc, không biết nói làm sao.
Hắn đang nói cái gì vậy !!!
Nàng bây giờ thật rất muốn một đao đem bổ đầu hắn ra, xem trong đầu hắn rốt cuộc là chứa cái gì.
Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe hắn nói liền im lặng, không khỏi cảm thấy buồn bực.
“Như thế nào, chẳng lẽ bổn vương nói sai sao? Trước kia bổn vương làm sai chuyện, nô tài cũng không dám nói gì, bổn vương nói một câu coi như hết bọn họ còn giống như bị trùng cắn. Còn nữa, người khác cứu bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ ban thưởng, đây chẳng lẽ là sai à? ”
Thấy Huyền Lăng Phong nghi hoặc, bộ dáng không giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng hé mở làm môi hồng, thở dài.
“Thập Tam Gia, ngài làm sai chuyện gì chẳng lẽ không nói một câu xin lỗi, còn nữa , mới vừa rồi, ta cứu ngài, chẳng lẽ ngài không thể nói với ta một tiếng cảm ơn sao?”
Thực sự mà nói , nếu nàng không bảo, muốn Huyền Lăng Phong hắn mở miệng nói ra ba chữ này chẳng biết phải chờ đến khi nào nữa. haiz…..
Huyền Lăng Phong nghe được những lời này, con ngươi không khỏi trợn lên một cái, mắt chữ a mồm chữ o, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
“Cái gì, ngươi là muốn bổn vương nói ba chữ này?”
“ừ , đúng vậy.”
Thấy vẻ mặt chấn động của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ khẳng định gật đầu.
“Như thế nào, Thập Tam Gia, ngươi không nói được sao?”
Huyền Lăng Phong mạt mày ngạc nhiên, chậm chạp không chịu mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trợn lên một cái, hừ mũi.
“thôi bỏ đi.”
Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay người bỏ đi chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, ra vẻ tức giận.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, trong lòng vô cùng lo lắng. Những lời của Đồng NHạc Nhạc vừa rồi làm hắn vô cùng ngạc nhiên. Dù sao, những lời này, ngoại trừ đối với phụ hoàng , mẫu phi và hoàng huynh ra ,hắn không hề nói với bất cứ một ai .
Mà bây giờ, muốn hắn nói những lời này với một nô tài, thật sự là hơi khó mở miệng.
Chỉ là ,thấy tiểu thái giám trước mặt đưa lưng về phía hắn, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng, giống như đang có hai người đang không ngừng đấu tranh.
Nói hay là không!!!???
Huyền Lăng Phong do dự rất lâu, cuối cùng cũng quyết định, mở miệng nói nhỏ.
“Thật xin lỗi, còn nữa ….cám ơn ngươi”
Huyền Lăng Phong lắp ba lắp bắp nói, hơn nữa giọng điệu vô cùng nhỏ, giống như chỉ để Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy.
Thấy vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhếch một cái, đắc ý cười, bộ dáng vô cùng vui vẻ.
Chỉ là, sau một khắc, nàng lại vờ ho khan một cái, xoay người lại, liếc nhìn Huyền Lăng Phong ra vẻ nghi hoặc.
“Thập Tam Gia, ngài vừa rồi là nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ!!!”
Nghe được những lời này, Huyền Lăng Phong không khỏi buồn bực, hai má nổi lên một tầng đỏ ửng.
Hắn nói được những lời này đã là vô cùng không dễ dàng rồi, hiện nay tiểu thái giám này còn bắt hắn lặp lại một lần nữa? Nếu như là những nô tài khác hắn liền không nói hai lời giết luôn, chỉ có điều, trước mắt hắn bây giờ lại là Tiểu Nhạc Tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, hắn đành ngậm ngùi mở miệng.
“Bổn vương nói, thật xin lỗi, còn nữa, cám ơn ngươi đã cứu Bổn vương”
Nghe được những lời này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười. đôi mắt long lanh lóe ra những tia sáng giảo hoạt.
Nghe thấy tiếng cười của Đồng Nhạc Nhạc, lại bắt gặp ánh mắt của nàng, Huyền Lăng Phong giống như nghĩ đến cái gì đó, giật mình mở miệng la lên.
“Nha, Bổn vương biết rồi, ngươi là đang chọc ghẹo Bổn vương, mới vừa rồi là ngươi có nghe thấy bổn vương nói có đúng hay không???”
Thấy Huyền Lăng Phong nói như vậy,khóe miệng Đồng Nhạc nhạc nhếch một cái, không kiềm chế được mở miệng phì cười.
“ Haha, đúng vậy, ta chính là đang chọ ghẹo Thập Tam Gia ngài, thế nào, không được sao? Ngài ban đầu cũng chẳng phải nghĩ trăm phương ngàn cách đến chọc ghẹo ta sao?”
Thấy Đồng Nhạc Nhạc thẳng thắn thừa nhận, Huyền Lăng Phong càng thêm quẫn bách
Nhớ lại, ban đầu hai người bon họ vừa thấy nhau liền đấu người chết ta sống, không những thế, hắn vì muốn nghĩ phương pháp chọc ghẹo tên tiểu thái giám này còn mất ngủ mấy đêm. …Không nghĩ tới hiện tại còn có thể ngồi cùng môt chỗ, vừa nói vừa cười.
Cũng chẳng hiểu sao, khi biết được tiểu thái giám này đang trêu ghẹo hắn mà bản thân nửa điểm tức giận cũng không có. Hơn nữa hắn cười như hoa, quả thật có phần xinh đẹp rực rỡ, đẹp đến chói mắt.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng biết, người ngồi mát ăn bát vàng như hắn chắc chắn sẽ không giống người khác nói những lời như vậy, cho nên hiện tại hắn nghi hoặc cũng là chuyện đương nhiên.
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn mối hồng, nói.
“Ví dụ như, nếu ngươi làm sai chuyện gì, chẳng phải nên nói với người khác 3 chữ, còn nữa, mới vừa rồi ta cứu ngươi, phải chăng ngươi nên nói với ta 3 chữ !?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nhắc nhở.
Huyền Lăng Phong nghe vậy, tuấn mi cau lại một cái, càng thêm không giải thích được.
“Cái gì ba chữ,rốt cuộc là ba chữ gì, bổn vương bị ngươi làm cho mơ hồ rồi.”
Thấy Huyền Lăng Phong mặt mày ảo não, bộ dáng mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mở miệng nói thầm.
“ Thật là ngu ngốc, ta đã nhắc như vậy rồi mà còn không biết, chẳng phải chỉ là hai câu ‘thật xin lỗi’ và ‘cám ơn’ thôi sao."
Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tức giận, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt lóe một cái, vẻ mặt tỉnh ngộ.
“A, Bổn vương biết ba chữ gì rồi.”
Thấy Huyền Lăng Phong giống như đã vỡ lẽ, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.
“Ngươi thật sự biết, vậy nói đi xem nào!!!”
Thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kích động, mong chờ hắn nói ra. Huyền Lăng Phong khóe miệng không khỏi bĩu một cái, mặt mang theo vài phần ngạo nghễ, lập tức hé mở làn môi hồng hồng, mặt mày rộng lượng nói.
“ Coi như hết. còn nữa, ban thưởng ngươi”
“Ặc…”
NGhe được những lời này của Huyền Lăng Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức cứng đờ,miệng há hốc, không biết nói làm sao.
Hắn đang nói cái gì vậy !!!
Nàng bây giờ thật rất muốn một đao đem bổ đầu hắn ra, xem trong đầu hắn rốt cuộc là chứa cái gì.
Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe hắn nói liền im lặng, không khỏi cảm thấy buồn bực.
“Như thế nào, chẳng lẽ bổn vương nói sai sao? Trước kia bổn vương làm sai chuyện, nô tài cũng không dám nói gì, bổn vương nói một câu coi như hết bọn họ còn giống như bị trùng cắn. Còn nữa, người khác cứu bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ ban thưởng, đây chẳng lẽ là sai à? ”
Thấy Huyền Lăng Phong nghi hoặc, bộ dáng không giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng hé mở làm môi hồng, thở dài.
“Thập Tam Gia, ngài làm sai chuyện gì chẳng lẽ không nói một câu xin lỗi, còn nữa , mới vừa rồi, ta cứu ngài, chẳng lẽ ngài không thể nói với ta một tiếng cảm ơn sao?”
Thực sự mà nói , nếu nàng không bảo, muốn Huyền Lăng Phong hắn mở miệng nói ra ba chữ này chẳng biết phải chờ đến khi nào nữa. haiz…..
Huyền Lăng Phong nghe được những lời này, con ngươi không khỏi trợn lên một cái, mắt chữ a mồm chữ o, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
“Cái gì, ngươi là muốn bổn vương nói ba chữ này?”
“ừ , đúng vậy.”
Thấy vẻ mặt chấn động của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ khẳng định gật đầu.
“Như thế nào, Thập Tam Gia, ngươi không nói được sao?”
Huyền Lăng Phong mạt mày ngạc nhiên, chậm chạp không chịu mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trợn lên một cái, hừ mũi.
“thôi bỏ đi.”
Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay người bỏ đi chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, ra vẻ tức giận.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, trong lòng vô cùng lo lắng. Những lời của Đồng NHạc Nhạc vừa rồi làm hắn vô cùng ngạc nhiên. Dù sao, những lời này, ngoại trừ đối với phụ hoàng , mẫu phi và hoàng huynh ra ,hắn không hề nói với bất cứ một ai .
Mà bây giờ, muốn hắn nói những lời này với một nô tài, thật sự là hơi khó mở miệng.
Chỉ là ,thấy tiểu thái giám trước mặt đưa lưng về phía hắn, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng, giống như đang có hai người đang không ngừng đấu tranh.
Nói hay là không!!!???
Huyền Lăng Phong do dự rất lâu, cuối cùng cũng quyết định, mở miệng nói nhỏ.
“Thật xin lỗi, còn nữa ….cám ơn ngươi”
Huyền Lăng Phong lắp ba lắp bắp nói, hơn nữa giọng điệu vô cùng nhỏ, giống như chỉ để Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy.
Thấy vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhếch một cái, đắc ý cười, bộ dáng vô cùng vui vẻ.
Chỉ là, sau một khắc, nàng lại vờ ho khan một cái, xoay người lại, liếc nhìn Huyền Lăng Phong ra vẻ nghi hoặc.
“Thập Tam Gia, ngài vừa rồi là nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ!!!”
Nghe được những lời này, Huyền Lăng Phong không khỏi buồn bực, hai má nổi lên một tầng đỏ ửng.
Hắn nói được những lời này đã là vô cùng không dễ dàng rồi, hiện nay tiểu thái giám này còn bắt hắn lặp lại một lần nữa? Nếu như là những nô tài khác hắn liền không nói hai lời giết luôn, chỉ có điều, trước mắt hắn bây giờ lại là Tiểu Nhạc Tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, hắn đành ngậm ngùi mở miệng.
“Bổn vương nói, thật xin lỗi, còn nữa, cám ơn ngươi đã cứu Bổn vương”
Nghe được những lời này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười. đôi mắt long lanh lóe ra những tia sáng giảo hoạt.
Nghe thấy tiếng cười của Đồng Nhạc Nhạc, lại bắt gặp ánh mắt của nàng, Huyền Lăng Phong giống như nghĩ đến cái gì đó, giật mình mở miệng la lên.
“Nha, Bổn vương biết rồi, ngươi là đang chọc ghẹo Bổn vương, mới vừa rồi là ngươi có nghe thấy bổn vương nói có đúng hay không???”
Thấy Huyền Lăng Phong nói như vậy,khóe miệng Đồng Nhạc nhạc nhếch một cái, không kiềm chế được mở miệng phì cười.
“ Haha, đúng vậy, ta chính là đang chọ ghẹo Thập Tam Gia ngài, thế nào, không được sao? Ngài ban đầu cũng chẳng phải nghĩ trăm phương ngàn cách đến chọc ghẹo ta sao?”
Thấy Đồng Nhạc Nhạc thẳng thắn thừa nhận, Huyền Lăng Phong càng thêm quẫn bách
Nhớ lại, ban đầu hai người bon họ vừa thấy nhau liền đấu người chết ta sống, không những thế, hắn vì muốn nghĩ phương pháp chọc ghẹo tên tiểu thái giám này còn mất ngủ mấy đêm. …Không nghĩ tới hiện tại còn có thể ngồi cùng môt chỗ, vừa nói vừa cười.
Cũng chẳng hiểu sao, khi biết được tiểu thái giám này đang trêu ghẹo hắn mà bản thân nửa điểm tức giận cũng không có. Hơn nữa hắn cười như hoa, quả thật có phần xinh đẹp rực rỡ, đẹp đến chói mắt.