Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu

Chương 135-1: Ôm nhau (1)

Edit : Thuý Nhi
Liền trong lúc Huyền Lăng Phong trong lòng nghi hoặc ảo não không giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc nhìn sang Huyền Lăng Phong, lại nghe được lời nói cuối cùng của hắn, trên gương mặt tuấn tú kia, nhất thời ảo não. Dáng vẻ nhất thời mê hoặc nhất thời ngây thơ không giải thích được, liền khẳng định trong lòng Huyền Lăng Phong không có thích ai.
Đúng là , bình thường nhìn Huyền Lăng Phong này rất tuỳ tiện, đâu phải sẽ nhanh hiểu được tình yêu nam nữ!? Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hé làn môi hồng, mở miệng nói.
"Được rồi, xem ra Thập Tam Gia không có thích ai đâu! ."
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc một bộ dáng khẳng định, Huyền Lăng Phong cau mày lại, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
"Ai nói Bổn vương không có thích ai! ?"
"Cái gì!? Thập Tam gia, ngươi có thích một người sao!? Là ai a!? Ta có biết không!?"
Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tò mò.
Dù sao, bình thường thấy Huyền Lăng Phong chỉ mang theo Tiểu Kính Tử, cũng không hề nhìn qua cô nương nhà nào, như thế nào lại thích một cô nương đây!? Thật sự rất quái lạ!?
Trong lòng kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc càng có nhiều tò mò.
Rốt cuộc là cô nương như thế nào, mới lọt vào mắt... tên Hỗn Thế tiểu ma vương này a!?
Trong lòng tò mò không thôi, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn về Huyền Lăng Phong, càng không hề chớp mắt một phen, trong mắt lộ ý tò mò.
Bị Đồng Nhạc Nhạc nhìn như vậy, Huyền Lăng Phong cảm thấy trong lòng lại không có quy luật đập dồn dập.
Tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô ráo, căng thẳng không thôi.
Đại não chỉ trong chốc lát liền trống rỗng
Huyền Lăng Phong không biết chính mình rốt cuộc là như thế nào , hắn có người mình thích sao!?
Tại sao khi nghe tiểu thái giám này nói những lời vừa rồi, chính mình lại không hề nghĩ ngợi liền đem lời này thốt ra!? Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong nghi hoặc ảo não không thôi.
Nhìn lại tiểu thái giám trước mắt, giờ phút này đang nhìn mình không hề chớp mắt.
Đôi mắt nhung xinh đẹp kia, có ánh lửa rọi vào, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!
Huyền Lăng Phong phát hiện, chính mình hiện tại không có cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đó. Bởi vì, hắn sợ hãi, sợ hãi tiểu thái giám này sẽ nhìn thấu hết hắn từ trong ra ngoài .
Thấy vậy, môi đỏ mọng của Huyền Lăng Phong khẽ mấp máy, dưới ánh mắt tò mò của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức mở miệng quát.
"Bổn vương mệt nhọc, ngủ!"
Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời, liền lập tức ngã vào trên cỏ khô, sau đó đưa lưng về phía Đồng Nhạc Nhạc đi ngủ ngay.
Nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này, lại gặp bộ dáng hắn đưa lưng về phía mình, hiển nhiên là không tưởng tượng được hắn lại phản ứng thế.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, có hơi trương nhị không sờ được cái gáy .
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt
Tên Huyền Lăng Phong này như thế nào lại kỳ quái như vậy!? Chính lúc đang yên lành nói chuyện! Nói ngủ liền ngủ.
Thật là một tiểu gia hỏa làm người ta xem không hiểu!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc oán thầm một tiếng, lập tức, mắt nhung lại nhìn ra bên ngoài hang núi.
Chỉ thấy bên ngoài hang, sấm chớp vẫn như trước lóe ra không ngừng. Cuồng phong không ngừng gào thét thổi qua, nương theo được từng đợt mưa to gió dữ, không ngừng tàn phá bừa bãi cả đất trời, nhìn thấy thật sự làm cho người ta sợ hãi.
May là cái hang động này đủ lớn, bằng không, bọn họ thế nào cũng phải ướt sũng cho xem!
Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cũng là mệt mỏi.
Đầu tiên là đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng, liền hai tay đặt trên ngực, nhắm mắt đi ngủ.

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc không biết, trong lúc mình ngủ, nguyên bản lúc Huyền Lăng Phong đưa lưng về mình, đã từ từ nghiêng thân thể.
Một đôi hắc mâu đen láy xinh đẹp kia, giờ phút này lại ảo não, mê hoặc, ngây thơ, lẳng lặng dừng ở trên người nàng.
Hôm sau, trong lúc ánh sáng mặt trời từ từ chiếu vào hang động, Huyền Lăng Phong không khỏi lặng lẽ chuyển mình.
Chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, không khỏi đưa tay đi che ánh sáng trên đầu.
Cuối cùng thật vất vả thích ứng được, Huyền Lăng Phong cũng cảm giác có chỗ nào đó là lạ.
Cái hang động này không lớn không nhỏ, hai người ngủ đủ rồi.
Hiện tại như thế nào, hắn lại cảm giác được chính mình dường như rất bị chèn ép!?
Còn nữa trên đùi và trên ngực, hình như bị vật gì đè nặng! ?
Trong lòng nghi hoặc không thôi, Huyền Lăng Phong không khỏi từ từ cúi đầu, hướng tới ngực nhìn lại.
Chỉ thấy, một cánh tay nhỏ đang khoác lên ngực mình!?
Trên đùi của mình cũng bị một bắp chân ngăn chặn…
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức, con ngươi đen vừa mở, liền nhìn đến bên cạnh mình.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn, Huyền Lăng Phong trong lòng đột nhiên giật mình một cái, đôi mắt mở to
Chỉ thấy, giờ phút này áp chế ở trên người hắn, không phải người khác, mà là tiểu thái giám ngủ đối diện hắn, Tiểu Nhạc Tử!
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trong lòng kinh ngạc không thôi.
Ánh mắt quét một vòng cự ly ngủ của bọn họ.
Ước chừng cách hai thước, tiểu thái giám này rốt cuộc là ngủ thế nào! ? Lại tiến đến gần hắn. Hơn nữa tay chân của hắn , lại còn áp chế lên người mình .
Trong lòng kinh ngạc, tim đập kịch liệt, bắt đầu gia tốc .
'Bang bang bang' tiếng tim đập nhanh như vậy, phảng phất muốn từ ngực hắn nhảy ra ngoài.
Sinh sống mười tám năm, trừ khi còn bé ngủ chung cùng mẫu thân, lúc khác Huyền Lăng Phong mỗi ngày đều ngủ một mình.
Hiện nay, Huyền Lăng Phong có lẽ lần đầu tiên ngủ chung một chỗ cùng một người khác.
Mà người này, chính là tiểu thái giám mình ghét nhất!
Chỉ là hiện nay. . . cả ngày mưa to tầm tã đã dừng lại .
Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, xuyên thấu qua lá cây tươi tốt, từ từ phóng vào, êm dịu chiếu vào người đang ngủ trên người hắn, tiểu thái giám.
Màu da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng. Hàng mi cong vút, sống mũi dọc dừa bóng mịn như ngọc, làn môi chúm chím mịn màng. Lông mi dài cong vút , dày đẹp tự nhiên, như là hai mái hiên phủ xuống mi mắt, khiến cho tiểu thái giám này khi nhìn qua, càng cực kì đẹp đẽ.
Huyền Lăng Phong một mực biết, tiểu thái giám này có dung mạo cực kì tinh xảo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia chỉ to bằng bàn tay, đường nét thanh tú, lúc đầu nhìn qua, phảng phất như một búp bê làm bằng gốm sứ.
Hiện nay, nhìn qua ở khoảng cách gần như vậy, Huyền Lăng Phong phát hiện, tiểu thái giám này, xinh đẹp không gì sánh được.
Coi như là đồ tốt đẹp đến đâu, lúc có ánh mặt trời chiếu rọi xuống, đều sẽ làm lộ ra những tỳ vết nhỏ nhất.
Chỉ là tiểu thái giám trước mắt này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng làn da trắng như tuyết không hề có tỳ vết, vô cùng đẹp mắt làm người khác không rời mắt nổi.
Hơn nữa, tiểu thái giám này nằm gần mình như vậy, hắn đều có thể ngửi thấy một mùi thơm nhạt, thật là thơm.

back top