Edit : Thuc Quynh
Huyền Lăng Phong mở miệng, vừa nói dứt lời ngay lập tức hắn cảm thấy mặt mình đỏ rần rần.
Dù sao, bản thân hắn trước đây có bao nhiêu kiêu ngạo, ương bướng hắn mặc kệ sắc mặt người khác cũng không quan tâm người ta nói cái gì, bây giờ gặp phải chuyện khó nói này, thật sự hắn cảm giác rất mất mặt!
Tuy nhiên, đối với gương mặt đang ngượng ngùng xấu hổ của Huyền Lăng Phong, không chỉ có Lý ngự y buồn cười mà ngay cả một người trầm lặng ít nói như Hách Đức khi nghe Huyền Lăng Phong “tâm sự” Hách Đức cũng không nhịn được mà phụt một tiếng, rồi sau đó cười ha ha không thể nào ngừng lại được.
Nhìn thấy Lý ngự y và Hách Đức vừa mới nghe chuyện của mình liền cười không ngừng, Huyền Lăng Phong trên mặt không tránh khỏi buồn bực, vừa thẹn vừa giận.
Gương mặt vốn dĩ tuấn tú, giờ phút này càng lúc càng hồng lên giống như mông khỉ, thật sự là tức cười vô cùng. Hắn không nhịn được mà nổi giận!
"Các ngươi cười đủ chưa! ?"
Nghe Huyền Lăng Phong ngượng ngùng rống lên, Lý ngự y và Hách Đức hiểu rằng hắn là sắp nổi điên rồi, lập tức vội vàng ngừng cười, nín nhịn làm cho khuôn mặt vặn vẹo thật sự rất khổ sở.
"Thập Tam Vương gia, mới vừa rồi cựu thần nghe ngài miêu tả các biểu hiện của bệnh, thần đã biết đáp án.”
"Cái gì! ? Ngươi biết Bổn vương rốt cuộc là bị bệnh gì ! ? Nghiêm trọng sao! ? Sẽ chết sao! ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng, thần sắc bối rối .
Dù sao, hắn chỉ là người trần mắt thịt, như thế nào không sợ chết! ?
Vừa nghĩ tới chính mình sẽ chết, Huyền Lăng Phong lòng dạ rối bời. Bởi vì, hắn nếu như đã chết, liền sẽ không còn được gặp lại người mà mình muốn gặp. . .
Đối với tâm trạng tràn đầy bối rối Huyền Lăng Phong, Lý ngự y lập tức mở miệng cười nói.
"Ha hả, Thập Tam Vương gia, ngài chớ lo lắng, ngài căn bản không phải nhiễm bệnh ."
"Cái gì! ? Bổn vương không phải nhiễm bệnh ! ? Chỉ là tại sao gần đây Bổn vương cảm thấy thân thể trở nên kỳ quái như vậy ! ?"
Vừa nghe đến chính mình không phải nhiễm bệnh, Huyền Lăng Phong mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trong lòng lại càng phát ra nghi hoặc.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn, trên người hắn chưa bao giờ xảy ra việc như vậy, chính là gần đây hắn mới biết có việc kỳ quái như thế.
Trong lúc đang còn nghi hoặc, khi nghe Lý ngự y vừa nói câu kế tiếp, hắn có cảm giác như sét đánh giữa trời quang.
"Cái gì! ? Ngươi, ngươi mới vừa rồi nói với Bổn vương cái gì! ?"
"Lão thần nói, Thập Tam Gia ngài không phải nhiễm bệnh, mà là có người mình thích !"
Nhìn thấy hắn trố mắt đứng ngơ ngác, gương mặt tràn đầy ngạc nhiên, Lý ngự y không khỏi ha hả cười một tiếng, lặp lại một lần những lời mới vừa rồi nói ra.
Dù sao, cho tới nay, cái tên ... Hỗn Thế tiểu Ma vương làm bao nhiêu việc xấu, tất cả mọi người là quá rõ ràng.
Nhưng mà, không nghĩ tới, Hỗn Thế tiểu Ma vương này, hiện tại cũng bắt đầu có mối tình đầu đời rồi!
Cũng không biết rằng, người nào đó được một thân phận tôn quý, kiêu ngạo như Thập Tam Vương gia nhìn trúng rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh.
Cái...này cũng không biết phải ai đều được hưởng . . .
Đối với tâm tư Lý ngự y, Huyền Lăng Phong giờ phút này, ở trong đầu hắn tự động lặp đi lặp lại lời nói của Lý ngự y.
Hắn, có người mình thích! ? Hắn có người mình thích...
Cho nên, mới có thể trở nên như vậy kỳ quái! ?
Làm sao có thể! ?
Huyền Lăng Phong trong lòng kinh ngạc, cũng thốt những lời này ra khỏi miệng.
Chứng kiến biểu hiện kinh ngạc, không thể nào tin, không chấp nhận được sự thật của Huyền Lăng Phong, Lý ngư y không thể làm gì khác hơn là giải thích cho hắn.
"Thập Tam Vương gia, vậy lão thần hỏi ngài, gần đây nhất những biểu hiện của bệnh trạng mà ngài nói chính là xảy ra đối với một người mà thôi, còn với những người khác, ngài cũng thấy thật bình thường đi!”.
"Ách, hình như là . . ."
Huyền Lăng Phong nghe vậy, lập tức vùi đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói.
Lý ngự y thấy vậy, lập tức mở miệng.
"Là vậy, Thập Tam Vương gia chính là bởi vì thích người kia, cho nên, mới có thể mỗi lần nhìn thấy nàng thì tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô ráo, tay chân luống cuống, căng thẳng không thôi. Có đôi khi muốn nói chuyện ngài cũng lắp ba lắp bắp, sợ nói sai người kia sẽ giận mình, không để ý tới chính mình. Nếu như không thấy người kia đến, sẽ mỗi ngày lăn lộn khó ngủ, thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy nàng. . ."
Lý ngự y dù sao cũng là người từng trải, cho nên liền ngay từ những việc mà bản thân mình trải qua mang ra giải thích cặn kẽ cho Huyền Lăng Phong hiểu được.
Huyền Lăng Phong nghe vậy, con ngươi lập tức trợn lên một cái.
Bởi vì, lời Lý ngự y nói chính là xảy ra trên người hắn, không sai một chút nào!
Nếu như như thế, hắn, thật sự có người mình thích ! ?
Nha..., người mình thích, người mình thích... lại là một tên. . . Tiểu thái giám! ?
. . .
Đồng Nhạc Nhạc gần đây cảm giác được phi thường kỳ quái.
Trước đây, Huyền Lăng Phong cứ hai ngày sẽ tìm đến nàng chọc ghẹo, nói qua loa vài ba câu.
Chỉ là mấy ngày này, Huyền Lăng Phong không biết có chuyện gì liền biến mất như bốc hơi, không có tìm nàng quậy phá.
Hơn nữa, kỳ quái nhất là, có nhiều lần, Đồng Nhạc Nhạc ở thật xa nhìn thấy Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Phong rõ ràng cũng là nhìn nàng, ngay lập tức hắn xoay người, ... đào thoát! Như ở sau lưng hắn có mãnh thú đang đuổi theo.
Lần đầu tiên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy Huyền Lăng Phong bởi vì có thể có chuyện gì, mới hành động như thế.
Chỉ là, chuyện như vậy trải qua nhiều lần, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác không đúng .
Huyền Lăng Phong này, rõ ràng là đang lẩn trốn nàng.
Chỉ là hắn đang yên đang lành, tại sao lại muốn né tránh nàng! ?
Hồi tưởng trước đây, bọn họ vẫn còn cùng nhau một chỗ tại Phỉ Thúy Các cứu những thiếu nữ vô tội, sau khi trở về cũng vui vẻ.
Chỉ là, từ sau ngày hôm kia, hắn liền bắt đầu lẩn tránh nàng.
Chẳng lẽ là vì lần trước chuyện đi Phỉ Thúy Các bị Huyền Lăng Thương biết được là do nàng gợi ý, Huyền Lăng Thương vì không muốn nàng làm hư Huyền Lăng Phong cho nên cố ý làm cho Huyền Lăng Phong tránh tiếp xúc với nàng??
Nhưng mà, không đúng nha!
Nếu như Huyền Lăng Thương đối với hắn không hài lòng như đã nói, thì Huyền Lăng Thương cũng có thể đuổi nàng đi chỗ khác cơ mà.
Nhưng, những ngày gần đây, Huyền Lăng Thương cũng không có đả động gì tới việc đó.
Như vậy ... vấn đề, cũng không phải xuất phát từ Huyền Lăng Thương mà là xảy ra trên người Huyền Lăng Phong.
Rốt cuộc, nàng đã làm chuyện gì khiến cho hắn né tránh nàng như thế!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không thôi, rốt cuộc, khi biết Huyền Lăng Phong hôm nay vào cung Đồng Nhạc Nhạc liền trốn ở một góc, nhất định phải nhìn thấy hắn mới được.
Cũng không biết đợi bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Huyền Lăng Phong đang đi về phía nàng đứng .
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức núp vào bên cạnh núi giả bên cạnh con đường nhỏ chờ đợi. Huyền Lăng Phong rốt cuộc đi vào, Đồng Nhạc Nhạc bỗng dưng nhảy xổ ra từ sau núi giả, lập tức hô lên một tiếng thật lớn.
Đồng Nhạc Nhạc tính, hành động này của mình đơn thuần chỉ là chọc ghẹo Huyền Lăng Phong một phen, ai biết rằng nàng không nghĩ tới chính là tâm trạng Huyền Lăng Phong hôm nay đang ở cõi thần tiên nào đó, hắn không hề phản ứng lại với Đồng Nhạc Nhạc, hắn vẫn đang đứng ngơ ngác ở kia.
Trong lòng hắn lúc này phiền não, hắn biết hắn có người mình thích, nhưng mà người này không phải là một nữ nhân mà là một tiểu thái giám...
Điều này quả thật là không có khả năng đi!?
Huyền Lăng Phong mở miệng, vừa nói dứt lời ngay lập tức hắn cảm thấy mặt mình đỏ rần rần.
Dù sao, bản thân hắn trước đây có bao nhiêu kiêu ngạo, ương bướng hắn mặc kệ sắc mặt người khác cũng không quan tâm người ta nói cái gì, bây giờ gặp phải chuyện khó nói này, thật sự hắn cảm giác rất mất mặt!
Tuy nhiên, đối với gương mặt đang ngượng ngùng xấu hổ của Huyền Lăng Phong, không chỉ có Lý ngự y buồn cười mà ngay cả một người trầm lặng ít nói như Hách Đức khi nghe Huyền Lăng Phong “tâm sự” Hách Đức cũng không nhịn được mà phụt một tiếng, rồi sau đó cười ha ha không thể nào ngừng lại được.
Nhìn thấy Lý ngự y và Hách Đức vừa mới nghe chuyện của mình liền cười không ngừng, Huyền Lăng Phong trên mặt không tránh khỏi buồn bực, vừa thẹn vừa giận.
Gương mặt vốn dĩ tuấn tú, giờ phút này càng lúc càng hồng lên giống như mông khỉ, thật sự là tức cười vô cùng. Hắn không nhịn được mà nổi giận!
"Các ngươi cười đủ chưa! ?"
Nghe Huyền Lăng Phong ngượng ngùng rống lên, Lý ngự y và Hách Đức hiểu rằng hắn là sắp nổi điên rồi, lập tức vội vàng ngừng cười, nín nhịn làm cho khuôn mặt vặn vẹo thật sự rất khổ sở.
"Thập Tam Vương gia, mới vừa rồi cựu thần nghe ngài miêu tả các biểu hiện của bệnh, thần đã biết đáp án.”
"Cái gì! ? Ngươi biết Bổn vương rốt cuộc là bị bệnh gì ! ? Nghiêm trọng sao! ? Sẽ chết sao! ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng, thần sắc bối rối .
Dù sao, hắn chỉ là người trần mắt thịt, như thế nào không sợ chết! ?
Vừa nghĩ tới chính mình sẽ chết, Huyền Lăng Phong lòng dạ rối bời. Bởi vì, hắn nếu như đã chết, liền sẽ không còn được gặp lại người mà mình muốn gặp. . .
Đối với tâm trạng tràn đầy bối rối Huyền Lăng Phong, Lý ngự y lập tức mở miệng cười nói.
"Ha hả, Thập Tam Vương gia, ngài chớ lo lắng, ngài căn bản không phải nhiễm bệnh ."
"Cái gì! ? Bổn vương không phải nhiễm bệnh ! ? Chỉ là tại sao gần đây Bổn vương cảm thấy thân thể trở nên kỳ quái như vậy ! ?"
Vừa nghe đến chính mình không phải nhiễm bệnh, Huyền Lăng Phong mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trong lòng lại càng phát ra nghi hoặc.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn, trên người hắn chưa bao giờ xảy ra việc như vậy, chính là gần đây hắn mới biết có việc kỳ quái như thế.
Trong lúc đang còn nghi hoặc, khi nghe Lý ngự y vừa nói câu kế tiếp, hắn có cảm giác như sét đánh giữa trời quang.
"Cái gì! ? Ngươi, ngươi mới vừa rồi nói với Bổn vương cái gì! ?"
"Lão thần nói, Thập Tam Gia ngài không phải nhiễm bệnh, mà là có người mình thích !"
Nhìn thấy hắn trố mắt đứng ngơ ngác, gương mặt tràn đầy ngạc nhiên, Lý ngự y không khỏi ha hả cười một tiếng, lặp lại một lần những lời mới vừa rồi nói ra.
Dù sao, cho tới nay, cái tên ... Hỗn Thế tiểu Ma vương làm bao nhiêu việc xấu, tất cả mọi người là quá rõ ràng.
Nhưng mà, không nghĩ tới, Hỗn Thế tiểu Ma vương này, hiện tại cũng bắt đầu có mối tình đầu đời rồi!
Cũng không biết rằng, người nào đó được một thân phận tôn quý, kiêu ngạo như Thập Tam Vương gia nhìn trúng rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh.
Cái...này cũng không biết phải ai đều được hưởng . . .
Đối với tâm tư Lý ngự y, Huyền Lăng Phong giờ phút này, ở trong đầu hắn tự động lặp đi lặp lại lời nói của Lý ngự y.
Hắn, có người mình thích! ? Hắn có người mình thích...
Cho nên, mới có thể trở nên như vậy kỳ quái! ?
Làm sao có thể! ?
Huyền Lăng Phong trong lòng kinh ngạc, cũng thốt những lời này ra khỏi miệng.
Chứng kiến biểu hiện kinh ngạc, không thể nào tin, không chấp nhận được sự thật của Huyền Lăng Phong, Lý ngư y không thể làm gì khác hơn là giải thích cho hắn.
"Thập Tam Vương gia, vậy lão thần hỏi ngài, gần đây nhất những biểu hiện của bệnh trạng mà ngài nói chính là xảy ra đối với một người mà thôi, còn với những người khác, ngài cũng thấy thật bình thường đi!”.
"Ách, hình như là . . ."
Huyền Lăng Phong nghe vậy, lập tức vùi đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói.
Lý ngự y thấy vậy, lập tức mở miệng.
"Là vậy, Thập Tam Vương gia chính là bởi vì thích người kia, cho nên, mới có thể mỗi lần nhìn thấy nàng thì tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô ráo, tay chân luống cuống, căng thẳng không thôi. Có đôi khi muốn nói chuyện ngài cũng lắp ba lắp bắp, sợ nói sai người kia sẽ giận mình, không để ý tới chính mình. Nếu như không thấy người kia đến, sẽ mỗi ngày lăn lộn khó ngủ, thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy nàng. . ."
Lý ngự y dù sao cũng là người từng trải, cho nên liền ngay từ những việc mà bản thân mình trải qua mang ra giải thích cặn kẽ cho Huyền Lăng Phong hiểu được.
Huyền Lăng Phong nghe vậy, con ngươi lập tức trợn lên một cái.
Bởi vì, lời Lý ngự y nói chính là xảy ra trên người hắn, không sai một chút nào!
Nếu như như thế, hắn, thật sự có người mình thích ! ?
Nha..., người mình thích, người mình thích... lại là một tên. . . Tiểu thái giám! ?
. . .
Đồng Nhạc Nhạc gần đây cảm giác được phi thường kỳ quái.
Trước đây, Huyền Lăng Phong cứ hai ngày sẽ tìm đến nàng chọc ghẹo, nói qua loa vài ba câu.
Chỉ là mấy ngày này, Huyền Lăng Phong không biết có chuyện gì liền biến mất như bốc hơi, không có tìm nàng quậy phá.
Hơn nữa, kỳ quái nhất là, có nhiều lần, Đồng Nhạc Nhạc ở thật xa nhìn thấy Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Phong rõ ràng cũng là nhìn nàng, ngay lập tức hắn xoay người, ... đào thoát! Như ở sau lưng hắn có mãnh thú đang đuổi theo.
Lần đầu tiên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy Huyền Lăng Phong bởi vì có thể có chuyện gì, mới hành động như thế.
Chỉ là, chuyện như vậy trải qua nhiều lần, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác không đúng .
Huyền Lăng Phong này, rõ ràng là đang lẩn trốn nàng.
Chỉ là hắn đang yên đang lành, tại sao lại muốn né tránh nàng! ?
Hồi tưởng trước đây, bọn họ vẫn còn cùng nhau một chỗ tại Phỉ Thúy Các cứu những thiếu nữ vô tội, sau khi trở về cũng vui vẻ.
Chỉ là, từ sau ngày hôm kia, hắn liền bắt đầu lẩn tránh nàng.
Chẳng lẽ là vì lần trước chuyện đi Phỉ Thúy Các bị Huyền Lăng Thương biết được là do nàng gợi ý, Huyền Lăng Thương vì không muốn nàng làm hư Huyền Lăng Phong cho nên cố ý làm cho Huyền Lăng Phong tránh tiếp xúc với nàng??
Nhưng mà, không đúng nha!
Nếu như Huyền Lăng Thương đối với hắn không hài lòng như đã nói, thì Huyền Lăng Thương cũng có thể đuổi nàng đi chỗ khác cơ mà.
Nhưng, những ngày gần đây, Huyền Lăng Thương cũng không có đả động gì tới việc đó.
Như vậy ... vấn đề, cũng không phải xuất phát từ Huyền Lăng Thương mà là xảy ra trên người Huyền Lăng Phong.
Rốt cuộc, nàng đã làm chuyện gì khiến cho hắn né tránh nàng như thế!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không thôi, rốt cuộc, khi biết Huyền Lăng Phong hôm nay vào cung Đồng Nhạc Nhạc liền trốn ở một góc, nhất định phải nhìn thấy hắn mới được.
Cũng không biết đợi bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Huyền Lăng Phong đang đi về phía nàng đứng .
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức núp vào bên cạnh núi giả bên cạnh con đường nhỏ chờ đợi. Huyền Lăng Phong rốt cuộc đi vào, Đồng Nhạc Nhạc bỗng dưng nhảy xổ ra từ sau núi giả, lập tức hô lên một tiếng thật lớn.
Đồng Nhạc Nhạc tính, hành động này của mình đơn thuần chỉ là chọc ghẹo Huyền Lăng Phong một phen, ai biết rằng nàng không nghĩ tới chính là tâm trạng Huyền Lăng Phong hôm nay đang ở cõi thần tiên nào đó, hắn không hề phản ứng lại với Đồng Nhạc Nhạc, hắn vẫn đang đứng ngơ ngác ở kia.
Trong lòng hắn lúc này phiền não, hắn biết hắn có người mình thích, nhưng mà người này không phải là một nữ nhân mà là một tiểu thái giám...
Điều này quả thật là không có khả năng đi!?