Edit : Dung Cảnh
Ánh mặt trời mùa đông thật rực rỡ và ấm áp.
Nắng xuyên qua khung cửa sổ rộng mở nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ cả nam nhân trong phòng.
Nam nhân mặc một chiếc long bào vàng sáng, khiến cho hắn trở nên sang trọng vô cùng.
Dù hắn không nói lời nào nhưng trên người cũng lộ ra khí chất đế vương hết sức tôn quý.
Nhưng mà hiện tại, nhìn động tác của hắn hết sức nhẹ nhàng, nhẹ đến mức làm cho lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên.
Ánh mắt tràn đầy si mê, nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân.
Chỉ thấy hắn đang dùng thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên cổ tay của nàng, sau đó dùng vải nhẹ nhàng băng bó.
Toàn bộ quá trình, hắn không nói một lời, chỉ có động tác nhẹ nhàng, gương mặt chăm chú làm cho người ta si mê, đủ cho nữ nhân thiên hạ điên cuồng…
Đồng Nhạc Nhạc nàng cũng thế.
Giờ khắc này, trong mắt nàng, trong lòng nàng, ngoại trừ… nam nhân trước mặt này ra, cũng không chứa được người khác.
Hơn nữa hiện tại, trong lòng nàng hy vọng giờ khắc này có thể kéo dài…
Ngay khi nàng đang hy vọng thì bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn trầm thấp.
“Được rồi, ngươi còn bị thương, mấy ngày tới chú ý một chút, không nên để nước chạm vào vết thương!”
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, làm cho Đồng Nhạc Nhạc lấy lại tinh thần.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc thu hồi ánh mắt đang nhìn nam nhân, lập tức mở miệng, một mực cung kính:
“Vâng, nô tài hiểu, nô tài cảm ơn Hoàng thượng!”
Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc nói vậy, hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao, bôi thuốc cho thái giám, đây là lần đầu tiên hắn làm.
Nếu là người khác, hắn sẽ không để ý tới, ngược lại đối với tiểu thái giám trước mắt này, luôn làm hắn phải phá lệ…
Có lẽ tiểu thái giám này đối với hắn mà nói, không giống như người khác.
Có lẽ trên người tiểu thái giám này làm cho hắn có cảm giác quen thuộc….
************
Biết mình bị thương, Huyền Lăng Thương cho phép nàng lui xuống.
Được lệnh, nàng nhanh chóng rời khỏi Ngự thư phòng, quay về tiểu viện của mình.
Dù sao hiện tại mình như vậy, nếu để người khác phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng.
Ngay lúc nàng đang lo lắng, đột nhiên ở chỗ rẽ, không ngờ bị đụng vào lồng ngực ấm áp.
Ngay lập tức nàng thấy cái mũi của mình đau nhức, ngay sau đó bởi vì theo quán tính, nàng ngã ra đằng sau.
Cảm giác mình sắp ngã xuống, sợ đến mức hét lên.
Trái tim vọt ra khỏi lồng ngực.
Vốn tưởng rằng mình sắp ngã xuống đất, ai biết ngay thời khắc cuối cùng nàng cảm thấy bên hông căng lên.
Ngay sau đó, giọng nói ấm áp từ đỉnh đầu truyền xuống.
“Tiểu Nhạc tử, ngươi không sao chứ?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói ấm áp vô cùng, giữa trời đông giá rét, lại giống như những tia nắng rực rỡ, ấm áp, chiếu vào người.
Nghe vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc nhảy lên một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa nhìn, lại thấy một gương mặt khôi ngô tuấn tú.
Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng, tóc mai vén qua tai.
Làm cho lòng người ấm áp nhất là đôi mắt đen tràn đầy quan tâm.
Người này không phải ai khác mà là Lan Lăng vương, Lan Lăng Thiệu Giác.
Lần này gặp lại hắn, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.
Nghĩ đến đây, nhiều ngày nàng chưa gặp hắn.
Không biết dạo bày hắn đang bận cái gì.
Giờ đột nhiên gặp lại, trong lòng nàng hết sức kinh ngạc.
Đối với sự kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, , Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cúi đầu nhìn người đang được mình đỡ lấy.
Chỉ cảm thấy nhiều ngày không gặp, nàng giống như gầy đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy lo lắng.
Nghĩ tới đây, hắn cau mày, mở miệng nói:
“Tiểu Nhạc tử, sao sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy, ngươi bị bệnh sao?”
Ánh mặt trời mùa đông thật rực rỡ và ấm áp.
Nắng xuyên qua khung cửa sổ rộng mở nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ cả nam nhân trong phòng.
Nam nhân mặc một chiếc long bào vàng sáng, khiến cho hắn trở nên sang trọng vô cùng.
Dù hắn không nói lời nào nhưng trên người cũng lộ ra khí chất đế vương hết sức tôn quý.
Nhưng mà hiện tại, nhìn động tác của hắn hết sức nhẹ nhàng, nhẹ đến mức làm cho lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên.
Ánh mắt tràn đầy si mê, nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân.
Chỉ thấy hắn đang dùng thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên cổ tay của nàng, sau đó dùng vải nhẹ nhàng băng bó.
Toàn bộ quá trình, hắn không nói một lời, chỉ có động tác nhẹ nhàng, gương mặt chăm chú làm cho người ta si mê, đủ cho nữ nhân thiên hạ điên cuồng…
Đồng Nhạc Nhạc nàng cũng thế.
Giờ khắc này, trong mắt nàng, trong lòng nàng, ngoại trừ… nam nhân trước mặt này ra, cũng không chứa được người khác.
Hơn nữa hiện tại, trong lòng nàng hy vọng giờ khắc này có thể kéo dài…
Ngay khi nàng đang hy vọng thì bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn trầm thấp.
“Được rồi, ngươi còn bị thương, mấy ngày tới chú ý một chút, không nên để nước chạm vào vết thương!”
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, làm cho Đồng Nhạc Nhạc lấy lại tinh thần.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc thu hồi ánh mắt đang nhìn nam nhân, lập tức mở miệng, một mực cung kính:
“Vâng, nô tài hiểu, nô tài cảm ơn Hoàng thượng!”
Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc nói vậy, hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao, bôi thuốc cho thái giám, đây là lần đầu tiên hắn làm.
Nếu là người khác, hắn sẽ không để ý tới, ngược lại đối với tiểu thái giám trước mắt này, luôn làm hắn phải phá lệ…
Có lẽ tiểu thái giám này đối với hắn mà nói, không giống như người khác.
Có lẽ trên người tiểu thái giám này làm cho hắn có cảm giác quen thuộc….
************
Biết mình bị thương, Huyền Lăng Thương cho phép nàng lui xuống.
Được lệnh, nàng nhanh chóng rời khỏi Ngự thư phòng, quay về tiểu viện của mình.
Dù sao hiện tại mình như vậy, nếu để người khác phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng.
Ngay lúc nàng đang lo lắng, đột nhiên ở chỗ rẽ, không ngờ bị đụng vào lồng ngực ấm áp.
Ngay lập tức nàng thấy cái mũi của mình đau nhức, ngay sau đó bởi vì theo quán tính, nàng ngã ra đằng sau.
Cảm giác mình sắp ngã xuống, sợ đến mức hét lên.
Trái tim vọt ra khỏi lồng ngực.
Vốn tưởng rằng mình sắp ngã xuống đất, ai biết ngay thời khắc cuối cùng nàng cảm thấy bên hông căng lên.
Ngay sau đó, giọng nói ấm áp từ đỉnh đầu truyền xuống.
“Tiểu Nhạc tử, ngươi không sao chứ?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói ấm áp vô cùng, giữa trời đông giá rét, lại giống như những tia nắng rực rỡ, ấm áp, chiếu vào người.
Nghe vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc nhảy lên một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa nhìn, lại thấy một gương mặt khôi ngô tuấn tú.
Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng, tóc mai vén qua tai.
Làm cho lòng người ấm áp nhất là đôi mắt đen tràn đầy quan tâm.
Người này không phải ai khác mà là Lan Lăng vương, Lan Lăng Thiệu Giác.
Lần này gặp lại hắn, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.
Nghĩ đến đây, nhiều ngày nàng chưa gặp hắn.
Không biết dạo bày hắn đang bận cái gì.
Giờ đột nhiên gặp lại, trong lòng nàng hết sức kinh ngạc.
Đối với sự kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, , Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cúi đầu nhìn người đang được mình đỡ lấy.
Chỉ cảm thấy nhiều ngày không gặp, nàng giống như gầy đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy lo lắng.
Nghĩ tới đây, hắn cau mày, mở miệng nói:
“Tiểu Nhạc tử, sao sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy, ngươi bị bệnh sao?”