Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu

Chương 163-2: Giải câu đố 2 (2)

Edit : Angelina Yang
Kết quả là, trên hai gò má trắng nõn hiếm thấy kia của Đồng Nhạc Nhạc , không khỏi xuất hiện màu đỏ bừng thẹn thùng. Ngay lập tức, khiến cho nàng nhìn qua, tăng thêm nhan sắc.
Cũng khiến cho mọi người xung quanh nhìn , thì ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là kinh ngạc không thôi.
Thỉnh thoảng, còn nữa rất nhiều tiểu cô nương chưa lập gia đình liền len lén nhìn Đồng Nhạc Nhạc, sau đó rỉ tai thì thầm, thẹn thùng liên tục.
Người nào lớn mật một chút, càng là thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình đối với Đồng Nhạc Nhạc!
Đối với việc mọi người bốn phía có được vẻ kinh ngạc như thế, dùng ánh mắt mạnh dạn nhìn Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong ở một bên thấy thế thì trong lòng vừa là tự hào, lại có điểm không thích thú gì.
Tự hào chính là, tiểu thái giám này, tuyệt sắc như thế , lại thật thông minh, mới đáng giá để hắn thích.
Chỉ là, nhìn thấy những người khác lại dùng ánh mắt lớn mật như thế để nhìn tiểu thái giám này, Huyền Lăng Phong cuối cùng cảm giác không thích thú gì, hình như điều đó có hại cho chính mình.
Khiến hắn có loại ý nghĩ muốn đem giấu tiểu thái giám này đi!
Đối với việc Huyền Lăng Phong không thích thú gì, thì Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên , ánh mắt của hắn cũng một mực gắt gao rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.
Ở trong hắc mâu hình lá răm kia, ngoại trừ nụ cười thấp thoáng ra thì còn có thêm sự tán thưởng nữa.
Không nghĩ tới, tiểu nữ tử này, lại thông minh như thế. Chỉ là, tại sao nàng lại nữ giả trang nam để lẫn vào bên trong hoàng cung đây! ?
Nếu như những người khác như thế, hắn khẳng định sẽ hoài nghi người này có mục đích khác. Trà trộn vào hoàng cung, khẳng định là có ý đồ bất lợi đối với Hoàng thượng.
Chỉ là. . .
Nhìn thấy người nhỏ bé trước mắt này tràn ngập linh khí .
Coi như trên người nàng chỉ là mặc một chiếc cẩm bào trắng thanh lịch, lại vẫn không che dấu nổi sự đoan trang bẩm sinh của nàng.
Một đôi mắt to hắc bạch phân minh kia, càng là trong suốt vô cùng.
Nàng đơn thuần, ngây thơ như thế, mê người như thế, thử hỏi làm thế nào lại là người có mưu mô trong lòng! ?
Chỉ là, tại sao nàng như một nữ nhân đơn thuần nhu nhược, lại dám nữ giả trang nam trang trà trộn vào hoàng cung, thật sự khiến cho người ta tò mò.
Chỉ là, càng là như thế, Lan Lăng Thiệu Giác liền cảm giác được, tiểu nữ tử này càng là thần bí, trên người nàng che giấu những bí mật, khiến hắn càng có ý nghĩ muốn khai quật . . .
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong và Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không hề biết. Giờ phút này, nhìn thấy trước mắt một trăm lượng bạc trắng bóng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, càng là mừng thầm không thôi.
Một trăm lượng bạc a! Nhiều tiền như vậy, trời ạ, hiện tại nàng thật sự quá hạnh phúc !
Nghĩ tới đây, một đôi mắt to hắc bạch phân minh kia của Đồng Nhạc Nhạc , lập tức cười đến tít lại. Rồi sau đó đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền nhìn sang Huyền Lăng Thương đứng ở bên cạnh.

Không biết tại sao, giờ phút này nàng có tâm tình hoan hỉ , thì đầu tiên là muốn chia xẻ với Huyền Lăng Thương .
Không biết, hắn thấy nàng được nhiều bạc như vậy, thì có thể cũng cảm thấy vui mừng với nàng hay không đây! ?
Trong lòng nghĩ thế, đến lúc Đồng Nhạc Nhạc quay đầu, vừa đối diện huyết mâu sâu thẳm hút hồn kia của Huyền Lăng Thương, nhìn thấy trong mắt nam nhân lóe ra niềm vui thấp thoáng, trong lòng không khỏi rung lên một cái.
Huyền Lăng Thương hắn, hiện tại là đang cười sao! ?
Hắn, cũng là đang cảm thấy tự hào, và vui mừng vì chính mình sao! ?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cong lên một cái. Nụ cười kia, phảng phất như ánh sáng mặt trời soi xuống Tuyết Sơn, đẹp đến làm cho người ta không rời mắt nổi. . .
Nhìn thấy người nhỏ bé trước mắt , nụ cười lấp lánh trên mặt kia, khiến Huyền Lăng Thương nhìn mà ở trong huyết mâu động lòng người, không khỏi xẹt qua một vẻ kinh ngạc lộ rõ.
Trước kia, khi lần đầu tiên nhìn thấy người nhỏ nhắn này, hắn chỉ cảm thấy người nhỏ nhắn này có được được một đôi mắt giống như ánh mắt của con tiểu điêu nhi kia.
Lại thêm bản thân thường xuyên hiện ra khí chất giống như con tiểu điêu nhi của hắn. Cho nên, hắn phong cho Đồng Nhạc Nhạc làm Nhất Đẳng Thái Giám, hầu hạ ở bên cạnh mình.
Chỉ là, càng là tiếp xúc với tiểu thái giám này , hắn càng thấy được cảm giác tiểu thái giám này không giống người thường!
Tiểu thái giám này, không có kiểu nịnh bợ như những người khác trong cung, lục đục với nhau, đầy bụng tâm cơ.
Tiểu thái giám này, giống như là một tờ giấy trắng đơn thuần.
Cười chính là cười, tức giận chính là tức giận.
Có đôi khi lại mang theo một chút nghịch ngợm và xảo quyệt, đặc biệt là vào lúc chọc ghẹo người khác, giống như là con tiểu điêu nhi dễ thương ngày trước.
Mỗi lần thấy hắn đơn thuần trong suốt như thế , Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, tất cả phiền não quốc gia đại sự, đều sẽ tan đi dường như mây khói. Tâm tình, cũng bị bắt đầu sung sướng theo.
Cho dù là, cả ngày, hắn cũng không có nói một câu nào với tiểu thái giám này , chỉ là một cái ngoái đầu nhìn lại, thấy tiểu thái giám này đứng ở phía sau hắn, hắn liền cảm giác được trong lòng bình an. . .
Đây là một loại cảm giác phi thường kỳ quái.
Sống hai mươi lăm năm, Huyền Lăng Thương có lẽ lần đầu tiên gặp phải.
Chỉ cần tiểu thái giám này ở bên cạnh hắn, hắn liền cảm giác được trong lòng ấm áp.
Tiểu thái giám này, giống như là một luồng ánh mặt trời ấm áp, êm dịu chiếu vào trong đầu của hắn.
Trước kia, hắn chỉ cảm thấy tiểu thái giám này linh khí bức người. Giờ phút này, hắn mới phát hiện, tiểu thái giám này, thì ra là thông minh như thế , thật sự làm cho người ta kinh ngạc

back top