Trong lòng biết Huyền Lăng Phong hiện tại tâm tình rất kém cỏi, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng làm ra vẻ trêu chọc, tính toán làm sinh động bầu không khí một phen .
Lại thấy Huyền Lăng Phong sau khi nghe được lời này của nàng, chỉ là sải bước đi vào gian phòng của nàng, sau đó vừa vén vạt áo, ngồi xuống.
Trên gương mặt tuấn tú kia, càng là không che dấu chút nào sự bức bối và bất đắc dĩ.
Hai tay đầu tiên là bưng bít trên mặt xoa nhẹ một phen. Sau đó, Huyền Lăng Phong vừa ngước mắt lên, liền đối diện với Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy phiền não mà nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ta hiện tại thật buồn phiền a!"
Nghe được những lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không có lập tức trả lời, chỉ là từ tốn cầm lấy bình trà trên bàn, rót một chén nước trà cho Huyền Lăng Phong, sau đó lại rót cho mình một chén.
Hai tay ôm ly trà thơm vẫn còn tỏa ra hơi nóng, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hớp một cái, đợi sau khi làm trơn cổ họng, Đồng Nhạc Nhạc mới mở miệng nói.
"Ngươi là đang buồn phiền chuyện hôm nay Hoàng thượng phái ngươi đi biên cảnh sao! ?"
Tuy là câu nghi vấn, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc lại nói rất khẳng định.
Nghe vậy, Huyền Lăng Phong vốn đang tràn đầy bức bối , trên mặt đầu tiên là xẹt qua một vẻ kinh ngạc, lập tức mở miệng hỏi.
"Ngươi biết nữa rồi! ?"
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là khóe miệng cong lên một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Ha hả, ở bên trong hoàng cung này, lấy đâu ra có bí mật gì! ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong trên mặt ngẩn ra, mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng vậy, chính là thế. Tiểu Nhạc Tử, ta thật sự không hiểu, tại sao đang yên lành, hoàng huynh đột nhiên muốn cho ta đi biên cảnh, đi theo Hộ Quốc Đại Tướng quân để học tập. Hiện tại hoàng huynh đối với ta, không phải là phi thường vừa lòng sao! ? Tại sao còn muốn khiến ta rời khỏi Kinh thành! ? Tiểu Nhạc Tử, ta thật sự buồn phiền, ta thật sự không muốn rời khỏi nơi này, không muốn rời đi. . ."
Những lời cuối cùng thì Huyền Lăng Phong đã nói không hề mở miệng, chỉ là kia mang theo ánh mắt phức tạp và không đành lòng, lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Đồng Nhạc Nhạc.
Đối với ánh mắt tràn đầy sự không đành lòng của Huyền Lăng Phong, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.
Trong lòng biết câu nói cuối cùng kia của Huyền Lăng Phong, là không muốn rời khỏi nàng.Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.
Nhưng mà, nàng cũng không hề muốn thâm nhập nhiều hơn, chỉ cho là, Huyền Lăng Phong hiện tại đã coi nàng trở thành bạn tốt , bọn họ thực lòng vui đùa với nhau, cho nên Huyền Lăng Phong mới không muốn rời khỏi Kinh thành, rời khỏi nàng thôi.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng là lặng lẽ thở dài một hơi, mở miệng nói.
"Chính là, coi như ngươi lại phiền não, cũng lại vô dụng, quyền quyết định là do Hoàng thượng. Hoàng thượng đã nói, ai dám không nghe lệnh! ?"
Trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc nói chuyện có lý, chỉ là Huyền Lăng Phong nghe vậy, trên mặt lại hiện lên một vẻ ảo não và quật cường. Hắn hé mở làn môi hồng, mở miệng tràn đầy kiêu ngạo nói.
"Cho dù hoàng huynh yêu cầu ta làm cái gì, ta đều sẽ nghe theo. Chỉ là lần này đây, ta là tuyệt đối sẽ không khuất phục, ta không nên đi biên cảnh gì cả, ta muốn ở lại chỗ này. Ta sẽ cầu khẩn hoàng huynh, nếu như hoàng huynh không chịu, ta, ta, mặc kệ. Chà, tóm lại, cho dù muốn dùng đến biện pháp gì với ta, ta đều sẽ không khuất phục!"
Huyền Lăng Phong tràn đầy chán nản tức giận nói vậy. Nói xong lời cuối cùng, như thể là miệng khô , chỉ tợp một cái liền uống hết chén nước trà trước mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tràn đầy phiền não, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng hiện lên sự bất đắc dĩ.
Dù sao, có lẽ là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy Huyền Lăng Phong phiền não bất đắc dĩ như thế.
Nhưng mà, rốt cuộc là tại sao, Huyền Lăng Thương lại có chủ ý này! ?
. . .
Từ hôm đó, sau khi Huyền Lăng Phong khắc khẩu với Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong liền tới cầu kiến Huyền Lăng Thương nhiều lần, tính toán làm cho Huyền Lăng Thương thay đổi thái độ, lại nhiều lần bị Huyền Lăng Thương cự tuyệt.
Lâm vào cảnh không biết làm sao, Huyền Lăng Phong sau khi trở lại vương phủ, liền bắt đầu dùng chiêu tuyệt thực phản đối.
Đối với điều này, chính là làm mẫu phi Đức Thái Phi của Huyền Lăng Phong vô cùng phiền lòng.
Phải biết rằng, Đức Thái Phi tuy nói không phải mẫu phi đẻ ra Huyền Lăng Phong, thế nhưng, Huyền Lăng Phong là từ nhỏ liền nuôi ở bên người bà.
Đức Thái Phi dưới gối không có con cái, đã sớm coi Huyền Lăng Phong trở thành con ruột của chính mình, mấy năm nay, đối với Huyền Lăng Phong, càng là sủng ái có thừa.
Hiện nay, nhìn thấy Huyền Lăng Phong lại tuyệt thực, Đức Thái Phi sốt ruột lập tức đi vào hoàng cung, tính toán để cho Huyền Lăng Thương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Phải biết rằng, khiến Huyền Lăng Phong rời xa chính mình, đi đến nơi xa xôi hẻo lánh gì đó, chính Đức Thái Phi cũng là đau lòng quá chừng.Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.
Dù sao, Huyền Lăng Phong chính là bảo bối tâm can của bà a.
Tuy nhiên, cho dù là Đức Thái Phi ra mặt, Huyền Lăng Thương lần này đây, cũng vẫn là quyết tâm. Bất đắc dĩ, Đức Thái Phi không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày tại điện Dưỡng Tâm trình diễn một lần các tuyệt chiêu một khóc hai gào ba thắt cổ.
Huyền Lăng Thương lại lấy một câu 'Vua không nói chơi', làm cho Đức Thái Phi bị nghẹn họng không còn lời nào để nói.
Chuyện này, càng là huyên náo, mọi người bên trong hoàng cung đều biết. Mọi người hiện tại mỗi ngày đều sôi nổi bàn luận ồn ào về chuyện này.
Chỉ là Đường Yên Nhi sau khi biết được Huyền Lăng Thương muốn phái Huyền Lăng Phong đến biên cảnh, cũng là vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Ha ha, tiểu tử thúi kia nên sớm đi biên cảnh học hỏi kinh nghiệm một phen. Mỗi ngày đều xuất hiện ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, đều làm phiền đến chết. Hắn phải đi biên cảnh, ta là giơ tay tán thành!"
Đường Yên Nhi mở miệng, cười toe vô tâm vô phế.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu.Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.
Trong lòng biết hai người Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong một mực không hợp, có lẽ, Huyền Lăng Phong bị Huyền Lăng Thương phái đi biên cảnh, cũng chỉ có một mình Đường Yên Nhi là người vui mừng .
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ, đột nhiên, một âm thanh nổi giận đùng đùng, liền phút chốc vang lên từ phía sau bọn họ.
Lại thấy Huyền Lăng Phong sau khi nghe được lời này của nàng, chỉ là sải bước đi vào gian phòng của nàng, sau đó vừa vén vạt áo, ngồi xuống.
Trên gương mặt tuấn tú kia, càng là không che dấu chút nào sự bức bối và bất đắc dĩ.
Hai tay đầu tiên là bưng bít trên mặt xoa nhẹ một phen. Sau đó, Huyền Lăng Phong vừa ngước mắt lên, liền đối diện với Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy phiền não mà nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ta hiện tại thật buồn phiền a!"
Nghe được những lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không có lập tức trả lời, chỉ là từ tốn cầm lấy bình trà trên bàn, rót một chén nước trà cho Huyền Lăng Phong, sau đó lại rót cho mình một chén.
Hai tay ôm ly trà thơm vẫn còn tỏa ra hơi nóng, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hớp một cái, đợi sau khi làm trơn cổ họng, Đồng Nhạc Nhạc mới mở miệng nói.
"Ngươi là đang buồn phiền chuyện hôm nay Hoàng thượng phái ngươi đi biên cảnh sao! ?"
Tuy là câu nghi vấn, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc lại nói rất khẳng định.
Nghe vậy, Huyền Lăng Phong vốn đang tràn đầy bức bối , trên mặt đầu tiên là xẹt qua một vẻ kinh ngạc, lập tức mở miệng hỏi.
"Ngươi biết nữa rồi! ?"
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là khóe miệng cong lên một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Ha hả, ở bên trong hoàng cung này, lấy đâu ra có bí mật gì! ?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong trên mặt ngẩn ra, mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng vậy, chính là thế. Tiểu Nhạc Tử, ta thật sự không hiểu, tại sao đang yên lành, hoàng huynh đột nhiên muốn cho ta đi biên cảnh, đi theo Hộ Quốc Đại Tướng quân để học tập. Hiện tại hoàng huynh đối với ta, không phải là phi thường vừa lòng sao! ? Tại sao còn muốn khiến ta rời khỏi Kinh thành! ? Tiểu Nhạc Tử, ta thật sự buồn phiền, ta thật sự không muốn rời khỏi nơi này, không muốn rời đi. . ."
Những lời cuối cùng thì Huyền Lăng Phong đã nói không hề mở miệng, chỉ là kia mang theo ánh mắt phức tạp và không đành lòng, lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Đồng Nhạc Nhạc.
Đối với ánh mắt tràn đầy sự không đành lòng của Huyền Lăng Phong, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.
Trong lòng biết câu nói cuối cùng kia của Huyền Lăng Phong, là không muốn rời khỏi nàng.Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.
Nhưng mà, nàng cũng không hề muốn thâm nhập nhiều hơn, chỉ cho là, Huyền Lăng Phong hiện tại đã coi nàng trở thành bạn tốt , bọn họ thực lòng vui đùa với nhau, cho nên Huyền Lăng Phong mới không muốn rời khỏi Kinh thành, rời khỏi nàng thôi.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng là lặng lẽ thở dài một hơi, mở miệng nói.
"Chính là, coi như ngươi lại phiền não, cũng lại vô dụng, quyền quyết định là do Hoàng thượng. Hoàng thượng đã nói, ai dám không nghe lệnh! ?"
Trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc nói chuyện có lý, chỉ là Huyền Lăng Phong nghe vậy, trên mặt lại hiện lên một vẻ ảo não và quật cường. Hắn hé mở làn môi hồng, mở miệng tràn đầy kiêu ngạo nói.
"Cho dù hoàng huynh yêu cầu ta làm cái gì, ta đều sẽ nghe theo. Chỉ là lần này đây, ta là tuyệt đối sẽ không khuất phục, ta không nên đi biên cảnh gì cả, ta muốn ở lại chỗ này. Ta sẽ cầu khẩn hoàng huynh, nếu như hoàng huynh không chịu, ta, ta, mặc kệ. Chà, tóm lại, cho dù muốn dùng đến biện pháp gì với ta, ta đều sẽ không khuất phục!"
Huyền Lăng Phong tràn đầy chán nản tức giận nói vậy. Nói xong lời cuối cùng, như thể là miệng khô , chỉ tợp một cái liền uống hết chén nước trà trước mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tràn đầy phiền não, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng hiện lên sự bất đắc dĩ.
Dù sao, có lẽ là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy Huyền Lăng Phong phiền não bất đắc dĩ như thế.
Nhưng mà, rốt cuộc là tại sao, Huyền Lăng Thương lại có chủ ý này! ?
. . .
Từ hôm đó, sau khi Huyền Lăng Phong khắc khẩu với Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong liền tới cầu kiến Huyền Lăng Thương nhiều lần, tính toán làm cho Huyền Lăng Thương thay đổi thái độ, lại nhiều lần bị Huyền Lăng Thương cự tuyệt.
Lâm vào cảnh không biết làm sao, Huyền Lăng Phong sau khi trở lại vương phủ, liền bắt đầu dùng chiêu tuyệt thực phản đối.
Đối với điều này, chính là làm mẫu phi Đức Thái Phi của Huyền Lăng Phong vô cùng phiền lòng.
Phải biết rằng, Đức Thái Phi tuy nói không phải mẫu phi đẻ ra Huyền Lăng Phong, thế nhưng, Huyền Lăng Phong là từ nhỏ liền nuôi ở bên người bà.
Đức Thái Phi dưới gối không có con cái, đã sớm coi Huyền Lăng Phong trở thành con ruột của chính mình, mấy năm nay, đối với Huyền Lăng Phong, càng là sủng ái có thừa.
Hiện nay, nhìn thấy Huyền Lăng Phong lại tuyệt thực, Đức Thái Phi sốt ruột lập tức đi vào hoàng cung, tính toán để cho Huyền Lăng Thương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Phải biết rằng, khiến Huyền Lăng Phong rời xa chính mình, đi đến nơi xa xôi hẻo lánh gì đó, chính Đức Thái Phi cũng là đau lòng quá chừng.Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.
Dù sao, Huyền Lăng Phong chính là bảo bối tâm can của bà a.
Tuy nhiên, cho dù là Đức Thái Phi ra mặt, Huyền Lăng Thương lần này đây, cũng vẫn là quyết tâm. Bất đắc dĩ, Đức Thái Phi không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày tại điện Dưỡng Tâm trình diễn một lần các tuyệt chiêu một khóc hai gào ba thắt cổ.
Huyền Lăng Thương lại lấy một câu 'Vua không nói chơi', làm cho Đức Thái Phi bị nghẹn họng không còn lời nào để nói.
Chuyện này, càng là huyên náo, mọi người bên trong hoàng cung đều biết. Mọi người hiện tại mỗi ngày đều sôi nổi bàn luận ồn ào về chuyện này.
Chỉ là Đường Yên Nhi sau khi biết được Huyền Lăng Thương muốn phái Huyền Lăng Phong đến biên cảnh, cũng là vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Ha ha, tiểu tử thúi kia nên sớm đi biên cảnh học hỏi kinh nghiệm một phen. Mỗi ngày đều xuất hiện ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, đều làm phiền đến chết. Hắn phải đi biên cảnh, ta là giơ tay tán thành!"
Đường Yên Nhi mở miệng, cười toe vô tâm vô phế.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu.Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.
Trong lòng biết hai người Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong một mực không hợp, có lẽ, Huyền Lăng Phong bị Huyền Lăng Thương phái đi biên cảnh, cũng chỉ có một mình Đường Yên Nhi là người vui mừng .
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ, đột nhiên, một âm thanh nổi giận đùng đùng, liền phút chốc vang lên từ phía sau bọn họ.