Nam nhân kia chỉ là im lặng ngồi ở nơi này, vạn vật trên thế gian, dường như chỉ là cảnh nền cho hắn. . .
Đồng Nhạc Nhạc lẳng lặng ngắm nhìn nam nhân trước mắt, dần dần, đôi mắt trở nên ngây dại. . .
Cho nên, nàng tự nhiên đã không thấy được, cách đó không xa, một ánh mắt sâu thăm thẳm, đang gắt gao rơi trên người của nàng.
Phát hiện được ánh mắt của nàng đang si mê nhìn người nam nhân kia, đôi mắt màu hổ phách, không khỏi lóe lên. . .
. . .
Vòng thứ ba của trận đấu, khi mọi người tham gia rút thăm, cuối cùng cũng bắt đầu.
Đây là phần quyết đấu một chọi một, nếu thắng được, liền có thể trực tiếp thăng chức lên làm Nhất Đẳng Thái Giám.
Trận đấu lần này đây, càng là khiến cho mọi người kích động, để cho mọi người dõi mắt nhìn theo.
Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Ánh mắt chăm chú theo dõi trận đấu võ trên thao trường.
Có thể tiến vào vòng đấu cuối cũng này, chắc hẳn võ công sẽ rất xuất sắc.
Trong đó, cũng sẽ không thiếu những người võ công cao cường.
Đồng Nhạc Nhạc vừa nhiệt tình theo dõi trận đấu, ánh mắt thỉnh thoảng lại chú ý đến từng hành động của nam nhân trước mặt.
Chỉ thấy nam nhân sắc mặt lạnh lùng, không giống như những người khác, thấy đặc sắc sẽ kích động thét gào.
Nhưng mà trái lại, nếu so sánh với võ công của Huyền Lăng Thương, đương nhiên sẽ không đáng để trong mắt võ công những thị vệ này.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thầm suy nghĩ, bóng dáng Bạch Thập Nhị, đã xuất hiện ở trung tâm sân luận võ.
Chỉ thấy, cùng đấu võ với Bạch Thập Nhị, chính là một người với thân hình cao khoảng hai thước, vóc người vạm vỡ, khổng lồ như gấu. (ặc, cái ni ta không biết a~, hùng là gấu mà =]])
Chỉ cần nhìn thấy một thân hình cho dù trang phục cũng không che đậy nổi vóc dáng to lớn kia, cùng với khí thế cường đại, người bình thường chắc chắn sẽ sợ hết hồn hết vía.
Tuy vậy, Bạch Thập Nhị đứng cùng đại hán kia, trên mặt một điểm sợ hãi cũng không có.
Cùng với một hồi chiêng vang lên, hai người đã bắt đầu đấu!
Chỉ thấy tên võ giả kia, vóc người lực lưỡng, cao lớn cường tráng, mỗi một đấm tung ra, đều mạnh mẽ đầy uy lực.
Giống như một con gấu đen to lớn uy phong mạnh mẽ, thật là khiến cho mọi người đều kinh sợ, cũng làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhăn mày lại, bắt đầu trở nên lo lắng cho Bạch Thập Nhi.
Tuy nói đấu võ chắc chắn sẽ có người bị thương, chỉ là, nàng quả thật không muốn phải nhìn thấy Bạch Thập Nhị bị thương a. . .
Tuy nhiên, cùng với thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện chính mình lo lắng dư thừa.
Chỉ thấy Bạch Thập Nhị thân thủ nhanh nhẹn, ra chiêu nhanh chuẩn đến kỳ lạ. Không được bao lâu, đối phương vốn là một võ giả sức lực mạnh mẽ, bắt đầu thở hổn hển liên tục, không có hơi chống đỡ được nữa.
Giờ phút này, hắn ngay cả vạt áo của Bạch Thập Nhị hắn cũng không có cơ hội chạm tới. . .
Thấy vậy, những người khác ở đây đều cổ vũ rất nhiệt tình, có số thậm chí còn gào to muốn Bạch Thập Nhị mạnh tay hơn nữa.
Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Tuy nói nơi này là hoàng cung, nhưng cũng không thể nào kiềm chế được thất tình lục dục căn bản của mọi người.
Thấy điều gì kích động, không ít người liền quên đến việc cần thận trọng trong lời nói và việc làm, chớ nói gì đến là để ý đến việc có vị đế vương cao cao tại thượng Huyền Lăng còn ngồi tại đây.
Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy Bạch Thập Nhị di chuyển nhanh nhẹn , không nhịn được nhảy dựng lên, hai tay đặt gần miệng làm thành hình cái loa, mở miệng bắt đầu thét to.
"Thập Nhị cố gắng lên, Thập Nhị cố gắng lên!"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc mở miệng la to cổ vũ, Bạch Thập Nhị đang trên sân đấu, đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, ngay lập tức, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái. . .
Bạch Thập Nhị chỉ là cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười kia, nhạt nhòa, nhưng mà, cũng là khôi ngô tuấn tú cực kỳ mê người, ngay lập tức, liền làm điên đảo không ít cung nữ bốn phía. . .
"Oa, hắn đang cười, không nghĩ tới một người lạnh lùng như vậy, cười rộ lên lại đẹp như vậy a. . ."
"Ha hả, mới vừa rồi, hắn là chắc cười với ta đi! ? Chẳng lẽ là, hắn coi trọng ta . . ."
"Thôi đi, ngươi lại tự kiêu nữa rồi! Chỉ bằng ngươi! ? Hắn khẳng định là đang nhìn ta đây!"
Đối với các cung nữ nhỏ giọng nói chuyện ở phía dưới kia, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng để ý tới, bởi vì ánh mắt của nàng, đã bị thân hình mạnh mẽ kia hấp dẫn lấy.
Chỉ thấy thân thủ Bạch Thập Nhị thật nhanh nhẹn, tựa như một con báo sức mạnh tràn trề, từng hành động một, nhanh như chớp giật, lại nói vô cùng hiên ngang oai hùng!
Cũng khó trách, dung mạo khôi ngô tuấn tú như thế, lưu loát ra tay, có thể nào không khiến ai động tâm đây! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thầm suy nghĩ, chỉ thấy Bạch Thập Nhị nhẹ nhàng nhảy lên, mũi chân lại đá một cái, vóc người đại hán cao lớn, liền bị hung hăng đá bay .
Cuối cùng đại hán kia bị té trên mặt đất, giãy dụa vài cái, liền ngất đi.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, vẻ mặt hoảng hốt.
Dù sao, mới vừa rồi chỉ nhìn Bạch Thập Nhị một lát, dường như chỉ tuỳ ý đá một cái, lại không nghĩ tới sức lực lại lớn như vậy!
Người kia vóc dáng to lớn đến thế, chỉ bị Bạch Thập Nhị đá vào, đã ngất đi rồi.
Trong lòng kinh ngạc, một hồi tiếng gõ chiêng lanh lảnh liền vang lên, tuyên bố người thắng cuộc chính là Bạch Thập Nhị.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng giống như những người khác, đưa tay ra với Bạch Thập Nhị.
"Tốt, Thập Nhị thật giỏi!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói, căn bản quên, nơi này chính là hoàng cung đầy quy củ nghiêm ngặt.
Cho đến khi Đồng Nhạc Nhạc cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, đột nhiên trên người của nàng hướng tới, đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền nhìn vào bóng dáng màu vàng tươi đang ngồi ở trước mặt.
Đối đầu với nàng, là một đôi mắt đỏ sắc bén độc nhất vô nhị.
Thấy nam nhân đang gắt gao nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng, lại giống như một lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp phóng tới hướng nàng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Ách, đôi mắt của nam nhân này... làm thế nào lại lạnh như vậy! ?
Tựa như, mới vừa rồi người khiến hắn tức giận chính là nàng?
Nhưng là nàng không nhớ, mình đã đắc tội hắn cái gì nha! ?
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lại thấy nam nhân kia đã từ từ thu hồi lại ánh mắt sắc bén.
Cảm giác được nam nhân đã dời mắt đi, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thít lại thật chặt rốt cuộc cũng thả lỏng.
Đang định thở phào nhẹ nhõm, ở trên sân đã tuyên bố trận đấu lần này đến đây đã kết thúc.
Lưu lại ba mươi tên thị vệ, ngay lập tức Thị Vệ Trưởng ra lệnh một tiếng, nhanh chóng đi lên trước, sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề.
Nhìn thấy lúc này, sau khi trải qua các vòng thi đấu, đã chọn ra ba mươi người, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đầu tiên là liếc nhìn bọn họ một phen, ánh mắt sắc bén kia, dường như có sức mạnh, đều khiến cho mọi người trong lòng sinh ra sợ hãi.
Cuối cùng, Huyền Lăng Thương đưa mắt quét một vòng, không khỏi rơi trên người Bạch Thập Nhị, bạc môi hé mở, lạnh giọng hỏi:
"Ngươi, tên gọi là gì!?"
Đồng Nhạc Nhạc lẳng lặng ngắm nhìn nam nhân trước mắt, dần dần, đôi mắt trở nên ngây dại. . .
Cho nên, nàng tự nhiên đã không thấy được, cách đó không xa, một ánh mắt sâu thăm thẳm, đang gắt gao rơi trên người của nàng.
Phát hiện được ánh mắt của nàng đang si mê nhìn người nam nhân kia, đôi mắt màu hổ phách, không khỏi lóe lên. . .
. . .
Vòng thứ ba của trận đấu, khi mọi người tham gia rút thăm, cuối cùng cũng bắt đầu.
Đây là phần quyết đấu một chọi một, nếu thắng được, liền có thể trực tiếp thăng chức lên làm Nhất Đẳng Thái Giám.
Trận đấu lần này đây, càng là khiến cho mọi người kích động, để cho mọi người dõi mắt nhìn theo.
Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Ánh mắt chăm chú theo dõi trận đấu võ trên thao trường.
Có thể tiến vào vòng đấu cuối cũng này, chắc hẳn võ công sẽ rất xuất sắc.
Trong đó, cũng sẽ không thiếu những người võ công cao cường.
Đồng Nhạc Nhạc vừa nhiệt tình theo dõi trận đấu, ánh mắt thỉnh thoảng lại chú ý đến từng hành động của nam nhân trước mặt.
Chỉ thấy nam nhân sắc mặt lạnh lùng, không giống như những người khác, thấy đặc sắc sẽ kích động thét gào.
Nhưng mà trái lại, nếu so sánh với võ công của Huyền Lăng Thương, đương nhiên sẽ không đáng để trong mắt võ công những thị vệ này.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thầm suy nghĩ, bóng dáng Bạch Thập Nhị, đã xuất hiện ở trung tâm sân luận võ.
Chỉ thấy, cùng đấu võ với Bạch Thập Nhị, chính là một người với thân hình cao khoảng hai thước, vóc người vạm vỡ, khổng lồ như gấu. (ặc, cái ni ta không biết a~, hùng là gấu mà =]])
Chỉ cần nhìn thấy một thân hình cho dù trang phục cũng không che đậy nổi vóc dáng to lớn kia, cùng với khí thế cường đại, người bình thường chắc chắn sẽ sợ hết hồn hết vía.
Tuy vậy, Bạch Thập Nhị đứng cùng đại hán kia, trên mặt một điểm sợ hãi cũng không có.
Cùng với một hồi chiêng vang lên, hai người đã bắt đầu đấu!
Chỉ thấy tên võ giả kia, vóc người lực lưỡng, cao lớn cường tráng, mỗi một đấm tung ra, đều mạnh mẽ đầy uy lực.
Giống như một con gấu đen to lớn uy phong mạnh mẽ, thật là khiến cho mọi người đều kinh sợ, cũng làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhăn mày lại, bắt đầu trở nên lo lắng cho Bạch Thập Nhi.
Tuy nói đấu võ chắc chắn sẽ có người bị thương, chỉ là, nàng quả thật không muốn phải nhìn thấy Bạch Thập Nhị bị thương a. . .
Tuy nhiên, cùng với thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện chính mình lo lắng dư thừa.
Chỉ thấy Bạch Thập Nhị thân thủ nhanh nhẹn, ra chiêu nhanh chuẩn đến kỳ lạ. Không được bao lâu, đối phương vốn là một võ giả sức lực mạnh mẽ, bắt đầu thở hổn hển liên tục, không có hơi chống đỡ được nữa.
Giờ phút này, hắn ngay cả vạt áo của Bạch Thập Nhị hắn cũng không có cơ hội chạm tới. . .
Thấy vậy, những người khác ở đây đều cổ vũ rất nhiệt tình, có số thậm chí còn gào to muốn Bạch Thập Nhị mạnh tay hơn nữa.
Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Tuy nói nơi này là hoàng cung, nhưng cũng không thể nào kiềm chế được thất tình lục dục căn bản của mọi người.
Thấy điều gì kích động, không ít người liền quên đến việc cần thận trọng trong lời nói và việc làm, chớ nói gì đến là để ý đến việc có vị đế vương cao cao tại thượng Huyền Lăng còn ngồi tại đây.
Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy Bạch Thập Nhị di chuyển nhanh nhẹn , không nhịn được nhảy dựng lên, hai tay đặt gần miệng làm thành hình cái loa, mở miệng bắt đầu thét to.
"Thập Nhị cố gắng lên, Thập Nhị cố gắng lên!"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc mở miệng la to cổ vũ, Bạch Thập Nhị đang trên sân đấu, đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, ngay lập tức, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái. . .
Bạch Thập Nhị chỉ là cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười kia, nhạt nhòa, nhưng mà, cũng là khôi ngô tuấn tú cực kỳ mê người, ngay lập tức, liền làm điên đảo không ít cung nữ bốn phía. . .
"Oa, hắn đang cười, không nghĩ tới một người lạnh lùng như vậy, cười rộ lên lại đẹp như vậy a. . ."
"Ha hả, mới vừa rồi, hắn là chắc cười với ta đi! ? Chẳng lẽ là, hắn coi trọng ta . . ."
"Thôi đi, ngươi lại tự kiêu nữa rồi! Chỉ bằng ngươi! ? Hắn khẳng định là đang nhìn ta đây!"
Đối với các cung nữ nhỏ giọng nói chuyện ở phía dưới kia, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng để ý tới, bởi vì ánh mắt của nàng, đã bị thân hình mạnh mẽ kia hấp dẫn lấy.
Chỉ thấy thân thủ Bạch Thập Nhị thật nhanh nhẹn, tựa như một con báo sức mạnh tràn trề, từng hành động một, nhanh như chớp giật, lại nói vô cùng hiên ngang oai hùng!
Cũng khó trách, dung mạo khôi ngô tuấn tú như thế, lưu loát ra tay, có thể nào không khiến ai động tâm đây! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thầm suy nghĩ, chỉ thấy Bạch Thập Nhị nhẹ nhàng nhảy lên, mũi chân lại đá một cái, vóc người đại hán cao lớn, liền bị hung hăng đá bay .
Cuối cùng đại hán kia bị té trên mặt đất, giãy dụa vài cái, liền ngất đi.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, vẻ mặt hoảng hốt.
Dù sao, mới vừa rồi chỉ nhìn Bạch Thập Nhị một lát, dường như chỉ tuỳ ý đá một cái, lại không nghĩ tới sức lực lại lớn như vậy!
Người kia vóc dáng to lớn đến thế, chỉ bị Bạch Thập Nhị đá vào, đã ngất đi rồi.
Trong lòng kinh ngạc, một hồi tiếng gõ chiêng lanh lảnh liền vang lên, tuyên bố người thắng cuộc chính là Bạch Thập Nhị.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng giống như những người khác, đưa tay ra với Bạch Thập Nhị.
"Tốt, Thập Nhị thật giỏi!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói, căn bản quên, nơi này chính là hoàng cung đầy quy củ nghiêm ngặt.
Cho đến khi Đồng Nhạc Nhạc cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, đột nhiên trên người của nàng hướng tới, đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền nhìn vào bóng dáng màu vàng tươi đang ngồi ở trước mặt.
Đối đầu với nàng, là một đôi mắt đỏ sắc bén độc nhất vô nhị.
Thấy nam nhân đang gắt gao nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng, lại giống như một lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp phóng tới hướng nàng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Ách, đôi mắt của nam nhân này... làm thế nào lại lạnh như vậy! ?
Tựa như, mới vừa rồi người khiến hắn tức giận chính là nàng?
Nhưng là nàng không nhớ, mình đã đắc tội hắn cái gì nha! ?
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lại thấy nam nhân kia đã từ từ thu hồi lại ánh mắt sắc bén.
Cảm giác được nam nhân đã dời mắt đi, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thít lại thật chặt rốt cuộc cũng thả lỏng.
Đang định thở phào nhẹ nhõm, ở trên sân đã tuyên bố trận đấu lần này đến đây đã kết thúc.
Lưu lại ba mươi tên thị vệ, ngay lập tức Thị Vệ Trưởng ra lệnh một tiếng, nhanh chóng đi lên trước, sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề.
Nhìn thấy lúc này, sau khi trải qua các vòng thi đấu, đã chọn ra ba mươi người, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đầu tiên là liếc nhìn bọn họ một phen, ánh mắt sắc bén kia, dường như có sức mạnh, đều khiến cho mọi người trong lòng sinh ra sợ hãi.
Cuối cùng, Huyền Lăng Thương đưa mắt quét một vòng, không khỏi rơi trên người Bạch Thập Nhị, bạc môi hé mở, lạnh giọng hỏi:
"Ngươi, tên gọi là gì!?"