Tiểu thái giám kinh ngạc nhìn Huyền Lăng Thương, lại thêm khí thế tỏa ra từ người hắn, bất giác càng thêm sợ hãi
Dù sao, nam nhân trước mắt này, ánh mắt sắc như đao, sắc mặt âm u, từ trên người hắn phát ra ngoài một luồng khí lạnh đến kinh hoàng, khiến cho tiểu thái giám tưởng mình vừa mới đi xuống mười tám tầng địa ngục, sợ tới mức hết hồn hết vía!
Vừa mới được gặp gỡ thánh nhân, đáng ra nên cảm thấy vinh hạnh. Nhưng trong hoàn cảnh này, tiểu thái giám chỉ hận sao mình không biến thành trong suốt luôn đi.
Dù sao, đế vương trước mắt này, ánh mắt thật sự thật là rất đáng sợ,giống như muốn lôi hắn ra mà lăng trì xử tử.
Nghĩ tới đây, tiểu thái giám thần sắc bối rối, hết sức lo sợ, lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin Huyền Lăng Thương tha thứ.
"Hoàng thượng thứ tội a! Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng. . ."
Nhìn thấy tiểu thái giám đang không ngừng dập đầu cầu xin mình tha thứ, Huyền Lăng Thương môi mỏng nhếch lên, ánh mắt tuấn mỹ mê hoặc kia xẹt qua người tiểu thái giám, càng làm cho không khí thêm bức bối.
"Đủ rồi, trẫm hỏi ngươi, ngươi đã làm gì khiến hắn bị thương?”
Nhìn vết máu màu đỏ tươi trên mặt đất, Huyền Lăng Thương cảm thấy ghê người.
Mới vừa rồi trong Ngự Thư Phòng, thấy Đồng Nhạc Nhạc thần sắc bối rối, phảng phất đang khẩn trương sợ hãi cái gì.
Lúc lui khỏi Ngự Thư Phòng, có chút khẩn trương, cử chỉ vội vàng, thật sự khả nghi.
Trong lòng Huyền Lăng Thương nổi cơn tò mò, liền đuổi theo hắn
Nhưng thấy tên thái giám kia, từ khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, không phải tới chỗ Ngự Thiện Phòng mà hướng tới chỗ tiểu viện tử mà chạy đi
Đến khúc rẽ, lại không cẩn thận đâm sầm vào một tiểu thái giám khác, thế là ngã lăn xuống đất
Lúc này đây, Huyền Lăng Thương lại thấy trên mặt đất một vết máu đỏ tươi, càng khiến Huyền Lăng Thương kinh ngạc không thôi.
Tiểu thái giám kia thực sự yếu ớt đến vậy sao?
Cả hai người cùng va vào nhau, vì sao tiểu thái giám này không có việc gì, hắn lại bị thương!?
Nỗi nghi hoặc trong lòng Huyền Lăng Thương càng tăng lên
"Tiểu thái giám kia thực sự rất khả nghi" hắn nhủ thầm
Nghĩ thế nên hắn càng thêm hứng thú, chuyện này thật quái lạ.
Trong lúc Huyền Lăng Thương còn đang nghi hoặc, tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, sau khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, vô cùng hoảng hốt, không dám giấu giếm, liền nói ra toàn bộ chuyện vừa rồi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài không phải cố ý, mới vừa nãy nô tài không cẩn thận đụng phải Nhạc công công, khiến Nhạc công công bị ngã. Nô tài cũng không ngờ đã làm Nhạc công công bị thương nghiêm trọng. Nô tài thật sự không dám cố ý làm vậy...”
Tiểu thái giám mở miệng, khuôn mặt co rúm lại, tràn đầy bối rối cùng căng thẳng
Giờ phút này, hắn sợ tới mức ngay cả ý định muốn chết cũng có
Trong hoàng cung, ai mà không biết, trong lòng Hoàng thượng, Nhạc công công có địa vị quan trọng tới mức nào!
Giờ phút này, hắn lại va trúng sủng thần của Hoàng thượng đến mức bị thương, nếu như Hoàng thượng giận dữ, mạng nhỏ của hắn khẳng định khó giữ được a!
Nghĩ tới đây, tiểu thái giám sợ đến cả người run rẩy không thôi, quỳ trên mặt đất, càng không ngừng dùng sức dập đầu cầu xin tha thứ.
Âm thanh dập đầu cứ “Bang bang bang bang” mãi, cơ hồ muốn làm mặt đất rung chuyển
Nhưng lúc này, Huyền Lăng Thương đâu còn tâm tình để ý tới hắn, liền lạnh nhạt hừ một tiếng, hung hăng quơ quơ ống tay áo, rồi chạy về phía tiểu viện tử của Đồng Nhạc Nhạc.
Hắn vô cùng lo lắng tới vết thương trên người tiểu thái giám kia!
Không đi tìm một phen, hắn không thể an lòng...
. . .
Cùng lúc đó, bên kia
Đồng Nhạc Nhạc chạy như bay về tiểu viện tử của mình, mồ hôi đổ xuống như mưa.
Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn khẽ cau lại, hoàn toàn tái nhợt, lộ rõ vẻ đau đớn.
Một tay gắt gao ôm bụng, Đồng Nhạc Nhạc rên lên, thiếu chút nữa là chết.
Chỉ là, nàng biết mình không bị thương lúc bị ngã.
Quần trong đều đã ướt sũng, máu dính không ít trên y phục.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng thay trang phục, lại nhanh chóng đi tới phòng bếp, nhảy tới trước chỗ để thuốc giảm đau mà Lâu Vô Tâm lần trước đã đưa cho mình, cho vào nồi rồi bắt đầu nấu thuốc.
Đồng Nhạc Nhạc vừa nấu thuốc giảm đau, vừa đun nước nóng, dự định tắm rửa.
Dù sao, vừa rồi nàng đã thay đổi quần áo dính đầy vết máu, nhưng vẫn có thể ngửi được thoang thoảng mùi máu tanh.
Nếu như khi trở lại, bị Huyền Lăng Thương phát hiện thì nguy to.
Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa lấy thêm củi ném vào bếp lò
Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Nhạc Nhạc thấy nước đã nóng lên, vì vậy, liền dùng một ít nước để nấu thuốc.
Tính toán sau khi tắm rửa xong thì những chén thuốc này cũng có thể uống.
Làm hết những việc này, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng mang nước nóng đến phòng tắm.
Nàng dùng hết sức lực yếu ớt của mình mới có thể làm cho bồn tắm đầy nước.
Giờ phút này, nàng ôm bụng thở hổn hển, thật là đau muốn chết a!
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cởi y phục trên người ra, lại dùng gáo múc nước nóng xối lên trên cơ thể mình.
Được một lúc sau, cơn đau bụng liền chấm dứt, nước nóng quả là tốt nhất trên đời.
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc lại dùng nước nóng rửa sạch sẽ thân thể của mình thì cảm thấy thật là sảng khoái.
Bỗng nàng nhớ lại, Huyền Lăng Thương muốn nàng chuẩn bị điểm tâm, liền không dám chậm trễ, tắm xong, nhanh chóng mặc trang phục, đi làm việc.
Dù sao, nam nhân trước mắt này, ánh mắt sắc như đao, sắc mặt âm u, từ trên người hắn phát ra ngoài một luồng khí lạnh đến kinh hoàng, khiến cho tiểu thái giám tưởng mình vừa mới đi xuống mười tám tầng địa ngục, sợ tới mức hết hồn hết vía!
Vừa mới được gặp gỡ thánh nhân, đáng ra nên cảm thấy vinh hạnh. Nhưng trong hoàn cảnh này, tiểu thái giám chỉ hận sao mình không biến thành trong suốt luôn đi.
Dù sao, đế vương trước mắt này, ánh mắt thật sự thật là rất đáng sợ,giống như muốn lôi hắn ra mà lăng trì xử tử.
Nghĩ tới đây, tiểu thái giám thần sắc bối rối, hết sức lo sợ, lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin Huyền Lăng Thương tha thứ.
"Hoàng thượng thứ tội a! Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng. . ."
Nhìn thấy tiểu thái giám đang không ngừng dập đầu cầu xin mình tha thứ, Huyền Lăng Thương môi mỏng nhếch lên, ánh mắt tuấn mỹ mê hoặc kia xẹt qua người tiểu thái giám, càng làm cho không khí thêm bức bối.
"Đủ rồi, trẫm hỏi ngươi, ngươi đã làm gì khiến hắn bị thương?”
Nhìn vết máu màu đỏ tươi trên mặt đất, Huyền Lăng Thương cảm thấy ghê người.
Mới vừa rồi trong Ngự Thư Phòng, thấy Đồng Nhạc Nhạc thần sắc bối rối, phảng phất đang khẩn trương sợ hãi cái gì.
Lúc lui khỏi Ngự Thư Phòng, có chút khẩn trương, cử chỉ vội vàng, thật sự khả nghi.
Trong lòng Huyền Lăng Thương nổi cơn tò mò, liền đuổi theo hắn
Nhưng thấy tên thái giám kia, từ khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, không phải tới chỗ Ngự Thiện Phòng mà hướng tới chỗ tiểu viện tử mà chạy đi
Đến khúc rẽ, lại không cẩn thận đâm sầm vào một tiểu thái giám khác, thế là ngã lăn xuống đất
Lúc này đây, Huyền Lăng Thương lại thấy trên mặt đất một vết máu đỏ tươi, càng khiến Huyền Lăng Thương kinh ngạc không thôi.
Tiểu thái giám kia thực sự yếu ớt đến vậy sao?
Cả hai người cùng va vào nhau, vì sao tiểu thái giám này không có việc gì, hắn lại bị thương!?
Nỗi nghi hoặc trong lòng Huyền Lăng Thương càng tăng lên
"Tiểu thái giám kia thực sự rất khả nghi" hắn nhủ thầm
Nghĩ thế nên hắn càng thêm hứng thú, chuyện này thật quái lạ.
Trong lúc Huyền Lăng Thương còn đang nghi hoặc, tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, sau khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, vô cùng hoảng hốt, không dám giấu giếm, liền nói ra toàn bộ chuyện vừa rồi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài không phải cố ý, mới vừa nãy nô tài không cẩn thận đụng phải Nhạc công công, khiến Nhạc công công bị ngã. Nô tài cũng không ngờ đã làm Nhạc công công bị thương nghiêm trọng. Nô tài thật sự không dám cố ý làm vậy...”
Tiểu thái giám mở miệng, khuôn mặt co rúm lại, tràn đầy bối rối cùng căng thẳng
Giờ phút này, hắn sợ tới mức ngay cả ý định muốn chết cũng có
Trong hoàng cung, ai mà không biết, trong lòng Hoàng thượng, Nhạc công công có địa vị quan trọng tới mức nào!
Giờ phút này, hắn lại va trúng sủng thần của Hoàng thượng đến mức bị thương, nếu như Hoàng thượng giận dữ, mạng nhỏ của hắn khẳng định khó giữ được a!
Nghĩ tới đây, tiểu thái giám sợ đến cả người run rẩy không thôi, quỳ trên mặt đất, càng không ngừng dùng sức dập đầu cầu xin tha thứ.
Âm thanh dập đầu cứ “Bang bang bang bang” mãi, cơ hồ muốn làm mặt đất rung chuyển
Nhưng lúc này, Huyền Lăng Thương đâu còn tâm tình để ý tới hắn, liền lạnh nhạt hừ một tiếng, hung hăng quơ quơ ống tay áo, rồi chạy về phía tiểu viện tử của Đồng Nhạc Nhạc.
Hắn vô cùng lo lắng tới vết thương trên người tiểu thái giám kia!
Không đi tìm một phen, hắn không thể an lòng...
. . .
Cùng lúc đó, bên kia
Đồng Nhạc Nhạc chạy như bay về tiểu viện tử của mình, mồ hôi đổ xuống như mưa.
Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn khẽ cau lại, hoàn toàn tái nhợt, lộ rõ vẻ đau đớn.
Một tay gắt gao ôm bụng, Đồng Nhạc Nhạc rên lên, thiếu chút nữa là chết.
Chỉ là, nàng biết mình không bị thương lúc bị ngã.
Quần trong đều đã ướt sũng, máu dính không ít trên y phục.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng thay trang phục, lại nhanh chóng đi tới phòng bếp, nhảy tới trước chỗ để thuốc giảm đau mà Lâu Vô Tâm lần trước đã đưa cho mình, cho vào nồi rồi bắt đầu nấu thuốc.
Đồng Nhạc Nhạc vừa nấu thuốc giảm đau, vừa đun nước nóng, dự định tắm rửa.
Dù sao, vừa rồi nàng đã thay đổi quần áo dính đầy vết máu, nhưng vẫn có thể ngửi được thoang thoảng mùi máu tanh.
Nếu như khi trở lại, bị Huyền Lăng Thương phát hiện thì nguy to.
Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa lấy thêm củi ném vào bếp lò
Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Nhạc Nhạc thấy nước đã nóng lên, vì vậy, liền dùng một ít nước để nấu thuốc.
Tính toán sau khi tắm rửa xong thì những chén thuốc này cũng có thể uống.
Làm hết những việc này, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng mang nước nóng đến phòng tắm.
Nàng dùng hết sức lực yếu ớt của mình mới có thể làm cho bồn tắm đầy nước.
Giờ phút này, nàng ôm bụng thở hổn hển, thật là đau muốn chết a!
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cởi y phục trên người ra, lại dùng gáo múc nước nóng xối lên trên cơ thể mình.
Được một lúc sau, cơn đau bụng liền chấm dứt, nước nóng quả là tốt nhất trên đời.
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc lại dùng nước nóng rửa sạch sẽ thân thể của mình thì cảm thấy thật là sảng khoái.
Bỗng nàng nhớ lại, Huyền Lăng Thương muốn nàng chuẩn bị điểm tâm, liền không dám chậm trễ, tắm xong, nhanh chóng mặc trang phục, đi làm việc.