Cùng với tiếng “bùm” vang lên, ngay cả thời gian kêu cứu cũng không có, cả thân thể Đồng Nhạc Nhạc hung hăng rơi vào ôn tuyền.
Ngay lập tức đại não Đồng Nhạc Nhạc cũng trống rỗng.
Phục hồi lại tinh thần, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng theo bản năng khua tay chân, sau đó ngoi lên mặt nước.
“Khụ Khụ…”
Cuối cùng cũng ngoi hẳn lên mặt nước, bởi vì đột nhiên rơi xuống ôn tuyền, liên tục uống mấy hớp nước, giờ đây lại không ngừng ho khan.
Hiện tại cảm thấy cái mũi đau muốn chết, toàn thân ướt đẫm hết sức chật vật.
Đối với sự chật vật của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vẫn ung dung tựa vào bờ, đôi huyết mâu rung động lòng người, lại mang theo mấy phần nghiền ngẫm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đồng Nhạc Nhạc.
Nhìn người nhỏ bé trước mắt mình, cả người ướt đẫm, trên người đều là bọt nước, dáng vẻ hết sức buồn cười.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không nhịn được, khóe miệng cong lên cười thành tiếng.
Đang lúc chật vật như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không ngừng ho khan, lại nghe được tiếng cười khẽ của nam nhân, trên mặt nàng hết sức sửng sốt.
Đảo mắt nhìn một lượt, nhìn thấy ánh mắt của nam nhân bộ dạng xem kịch vui, nàng nhìn thấy liền tức giận hết sức.
Giờ phút này nhìn nàng chật vật như vậy, mà nam nhân này còn giễu cợt nàng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm tức giận, không khỏi trợn mắt nhìn lại.
Nàng càng không thể ngờ rằng dáng vẻ lúc này của mình rơi vào trong mắt nam nhân lại càng buồn cười hơn nữa.
Thấy vậy, khóe miệng Huyền Lăng Thương nhếch lên, lúc đầu là cười khẽ, sau lại thành cười to.
Dù sao, hắn cảm giác được tiểu nữ tử trước mắt này hết sức dễ thương.
Toàn thân nhếch nhác, ánh mắt tràn đầy ai oán, nhìn vừa thương cảm vừa buồn cười.
Càng nhìn hắn càng cười sung sướng.
Đối với tiếng cười của hắn, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc giật giật, không biết phải nói gì.
Chỉ thấy hắn đang ngửa đầu cười ha hả.
Nụ cười đó hết sức vui vẻ.
Hơn nữa với dung mạo mê người của hắn, dù như thế nào đều đẹp mắt như vậy.
Tuy nhiên, nghĩ đến nam nhân này đang chê cười nàng, Đồng Nhạc Nhạc ai oán vô cùng.
Nhìn nàng chật vật như vậy có thể làm cho hắn vui vẻ đến thế sao?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hít hít mũi, mở miệng tức giận:
“Hoàng thượng, nô tài về trước thay quần áo!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời liền khua tay chân, muốn trở về thay quần áo, cũng lười nhìn nam nhân này.
Nhưng lúc nàng bơi đến bên bờ, chưa kịp leo lên thì cánh tay đã bị một lực nắm khổng lồ nắm chặt.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.
Từ cánh tay nhìn lại.
Vừa quay đầu, nhờ làn khói là là trong không khí, càng phát ra mê người.
“Hoàng thượng?”
Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc.
Lại thấy nam nhân mở miệng:
“Ngươi đã vào trong nước, không bằng tắm rửa cùng Trẫm?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm.
Nhưng Đồng Nhạc Nhạc nghe nam nhân nói vậy như bị sét đánh, chỉ cảm thấy ấm một tiếng, toàn thân rung động.
Đôi mắt trợn lên, ánh mắt không dám tin.
Dù sao đối với hiểu biết của nàng về hắn, hắn luôn một mực cẩn thận, ít nói, nghiêm túc, làm sao có thể nói ra những lời như vậy.
Tắm rửa cùng hắn?
Lời này nói ra từ trong miệng nam tử, làm cho nàng cảm thấy hết sức khoa trương.
Nhưng ánh mắt nam nhân chăm chú, giống như lời hắn vừa nói.
Đối với điều này, ngay lập tức Đồng Nhạc Nhạc không biết phản ứng như thế nào.
Chỉ thấy nam nhân trước mắt như hai người khác nhau.
Nếu không phải hắn, không phải những lời hắn đã nói.
Thì chính là có quỷ trong người hắn.
Trong lòng suy nghĩ, đôi môi Đồng Nhạc Nhạc mở ra, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng:
“Hoàng thượng, ngài không có chuyện gì chứ?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì căng thẳng, những lời nói ra, đều lắp ba lắp bắp.
Dù sao nàng cảm thấy, hắn có gì đó không đúng.
Đối với sự căng thẳng và kinh ngạc của nàng, khóe miệng Huyền Lăng Thương cong lên, cười nhẹ một tiếng.
“Trẫm thì có chuyện gì?”
Huyền Lăng Thương mở miệng, cùng với nụ cười đó, nhạt nhòa như ngọn đèn chiếu xuống, mang theo mấy phần tà khí…
Nhìn nụ cười nơi khóe miệng của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc ngẩn ngơ.
Chỉ cảm thấy nam nhân như hoa anh túc nở rộ vào ban đêm, như độc dược trí mạng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền hồi phục tinh thần, mở miệng nói:
“Hoàng thượng, nô tài đi về trước!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, không đợi Huyền Lăng Thương trả lời, liền nhanh chóng lên bờ, lập tức nhấc chân chạy đi.
Nhìn dáng người nhỏ bé đang chạy trối chết, khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi cong lên.
“Cô gái nhỏ, ngươi chạy không khỏi lòng bàn tay của Trẫm…!”
………
Đêm đã khuya.
Trăng sáng giữa bầu trời, những vì sao lấp lánh, trong đêm đen càng hết sức xinh đẹp.
Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu bao phủ cả mặt đất, khiến cho cả vùng đất càng thêm kiều diễm, say lòng người.
Đồng Nhạc Nhạc ở trong bể nước nóng, như con cá tự do tự tại bơi lội trong nước.
Không biết bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy phía sau dường như có động tĩnh.
Vì vậy liền dừng lại nhìn.
Chỉ thấy rào một tiếng, liền thấy một bóng người từ bên trong làn khói nơi bờ suối xông ra.
Nam nhân cực kì tuấn tú.
Đường nét thanh tú, mày kiếm, bạc môi, mỗi chỗ đều như trời vẽ, hoàn mỹ vô cùng.
Động lòng người nhất là đôi huyết mâu hút hồn đó.
Huyết mâu của nam nhân như ma lực, chỉ cần liếc mắt làm cho người ta không thể dời đi được.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc si mê, chỉ thấy bạc môi nam tử mở ra, âm thanh gợi cảm mê người:
“Tiểu Nhạc tử, không bằng hai chúng ta cùng nhau tắm rửa?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói hết sức mê người.
Ma xui quỷ khiến, sau khi nghe nam nhân mở miệng, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng gật đầu.
Lại thấy nam nhân, nhìn chằm chằm vào nàng, từ từ bơi lại, cho đến khi ôm được nàng đến gần bờ.
Sau lưng là bạch ngọc, trước người là nam nhân tuấn tú vô song, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tim đập dồn dập, mở miệng:
“Hoàng thương…”
“Không nên gọi Trẫm là Hoàng thượng, gọi là Thương đi!”
Nam nhân mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần quyến rũ, dụ hoặc, lại mê người đến như vậy.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, không nghĩ được gì.
Trong mắt, trong lòng chỉ có nam nhân trước mắt này.
Chỉ cảm thấy liếc mắt trôi qua như vạn năm.
Thế gian như vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này.
Không biết bao lâu sau, nam nhân mở miệng, nhỏ giọng:
“Tiểu Nhạc tử, Trẫm có thể hôn ngươi không?”
Nghe nam nhân hỏi, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc từ từ cúi xuống.
Tuy chưa nói chuyện nhưng giống như không cự tuyệt.
Thấy vậy, ánh mắt nam nhân tối sầm, ngón tay nâng cằm nàng lên.
Lập tức, bạc môi xinh đẹp hạ xuống….
Nhìn gương mặt tuấn tú của nam nhân, bạc môi mê người đó từ từ hạ xuống.
Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, huyết dịch sôi trào.
“Bang bang bang…” tiếng tim đập nhanh như vậy, như vạn con ngựa đang chạy kịch liệt.
Hai tay chống trước ngực nam nhân, bởi vì căng thẳng nên nắm lại một chỗ.
Mắt thấy nam nhân sắp hôn xuống, đột nhiên có tiếng âm thanh vang lên, giống như ở đâu bay tới.
“Tiểu Nhạc Tử tỉnh, tỉnh dậy!””
Nghe tiếng ầm ĩ, chân mày Đồng Nhạc Nhạc chau lại.
“Không được ồn ào!”
Hiện tại nàng đang chờ nam nhân hôn nàng đấy.
Trong lúc nàng đang ảo não, âm thanh ầm ĩ cũng không chịu buông tha, hơn nữa càng ngày càng gần, như ở ngay trước mặt.
“Tiểu Nhạc Tử, ngươi không nhanh sẽ bị muộn. Nếu như muộn, Hoàng thượng sẽ trách tội!”
Tiếng ầm ĩ lần nữa vang lên, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể bị rung mãnh liệt.
Một khắc sau, Đồng Nhạc Nhạc mở mắt, tỉnh lại.
Vừa mở mắt, nhìn thấy ngay ánh mặt trời chói mắt.
Ánh nắng vàng rực rỡ hết sức chói lóa, làm cho Đồng Nhạc Nhạc không kịp thích ứng, lại nhắm mắt lần nữa.
Bên tai lại truyền đến tiếng thúc giục của Tiểu Lô Tử.
“Tiểu Nhạc Tử, không nên ngủ nữa, hôm nay ngươi phải dậy sớm đấy!”
“aaa”
Nghe thấy Tiểu Lô Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhớ tới điều gì, mở to mắt, tung người như cá, bắn ra khỏi giường.
Đảo mắt một lượt, nhìn cửa sổ đã mở ra.
Chỉ thấy trời đã sáng.
Mặt trời mọc đằng đông, ánh nắng vàng rực rỡ, xuyên thấu qua tầng mây, thẳng tắp chiếu xuống đất, làm cho cả mặt đất thêm mấy phần sức sống.
Tiểu Lô Tử đứng cạnh giường, mặt mày lo lắng thúc giục nàng nhanh lên.
Thấy vậy, đại não lúc nãy còn đang hỗn độn, không khỏi rung động.
Nhớ lại một màn vừa rồi, chân thật như vậy, thì ra chỉ là một giấc mộng….
Nàng lại mộng xuân.
Ngay lập tức đại não Đồng Nhạc Nhạc cũng trống rỗng.
Phục hồi lại tinh thần, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng theo bản năng khua tay chân, sau đó ngoi lên mặt nước.
“Khụ Khụ…”
Cuối cùng cũng ngoi hẳn lên mặt nước, bởi vì đột nhiên rơi xuống ôn tuyền, liên tục uống mấy hớp nước, giờ đây lại không ngừng ho khan.
Hiện tại cảm thấy cái mũi đau muốn chết, toàn thân ướt đẫm hết sức chật vật.
Đối với sự chật vật của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vẫn ung dung tựa vào bờ, đôi huyết mâu rung động lòng người, lại mang theo mấy phần nghiền ngẫm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đồng Nhạc Nhạc.
Nhìn người nhỏ bé trước mắt mình, cả người ướt đẫm, trên người đều là bọt nước, dáng vẻ hết sức buồn cười.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không nhịn được, khóe miệng cong lên cười thành tiếng.
Đang lúc chật vật như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không ngừng ho khan, lại nghe được tiếng cười khẽ của nam nhân, trên mặt nàng hết sức sửng sốt.
Đảo mắt nhìn một lượt, nhìn thấy ánh mắt của nam nhân bộ dạng xem kịch vui, nàng nhìn thấy liền tức giận hết sức.
Giờ phút này nhìn nàng chật vật như vậy, mà nam nhân này còn giễu cợt nàng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm tức giận, không khỏi trợn mắt nhìn lại.
Nàng càng không thể ngờ rằng dáng vẻ lúc này của mình rơi vào trong mắt nam nhân lại càng buồn cười hơn nữa.
Thấy vậy, khóe miệng Huyền Lăng Thương nhếch lên, lúc đầu là cười khẽ, sau lại thành cười to.
Dù sao, hắn cảm giác được tiểu nữ tử trước mắt này hết sức dễ thương.
Toàn thân nhếch nhác, ánh mắt tràn đầy ai oán, nhìn vừa thương cảm vừa buồn cười.
Càng nhìn hắn càng cười sung sướng.
Đối với tiếng cười của hắn, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc giật giật, không biết phải nói gì.
Chỉ thấy hắn đang ngửa đầu cười ha hả.
Nụ cười đó hết sức vui vẻ.
Hơn nữa với dung mạo mê người của hắn, dù như thế nào đều đẹp mắt như vậy.
Tuy nhiên, nghĩ đến nam nhân này đang chê cười nàng, Đồng Nhạc Nhạc ai oán vô cùng.
Nhìn nàng chật vật như vậy có thể làm cho hắn vui vẻ đến thế sao?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hít hít mũi, mở miệng tức giận:
“Hoàng thượng, nô tài về trước thay quần áo!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời liền khua tay chân, muốn trở về thay quần áo, cũng lười nhìn nam nhân này.
Nhưng lúc nàng bơi đến bên bờ, chưa kịp leo lên thì cánh tay đã bị một lực nắm khổng lồ nắm chặt.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.
Từ cánh tay nhìn lại.
Vừa quay đầu, nhờ làn khói là là trong không khí, càng phát ra mê người.
“Hoàng thượng?”
Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc.
Lại thấy nam nhân mở miệng:
“Ngươi đã vào trong nước, không bằng tắm rửa cùng Trẫm?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm.
Nhưng Đồng Nhạc Nhạc nghe nam nhân nói vậy như bị sét đánh, chỉ cảm thấy ấm một tiếng, toàn thân rung động.
Đôi mắt trợn lên, ánh mắt không dám tin.
Dù sao đối với hiểu biết của nàng về hắn, hắn luôn một mực cẩn thận, ít nói, nghiêm túc, làm sao có thể nói ra những lời như vậy.
Tắm rửa cùng hắn?
Lời này nói ra từ trong miệng nam tử, làm cho nàng cảm thấy hết sức khoa trương.
Nhưng ánh mắt nam nhân chăm chú, giống như lời hắn vừa nói.
Đối với điều này, ngay lập tức Đồng Nhạc Nhạc không biết phản ứng như thế nào.
Chỉ thấy nam nhân trước mắt như hai người khác nhau.
Nếu không phải hắn, không phải những lời hắn đã nói.
Thì chính là có quỷ trong người hắn.
Trong lòng suy nghĩ, đôi môi Đồng Nhạc Nhạc mở ra, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng:
“Hoàng thượng, ngài không có chuyện gì chứ?”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì căng thẳng, những lời nói ra, đều lắp ba lắp bắp.
Dù sao nàng cảm thấy, hắn có gì đó không đúng.
Đối với sự căng thẳng và kinh ngạc của nàng, khóe miệng Huyền Lăng Thương cong lên, cười nhẹ một tiếng.
“Trẫm thì có chuyện gì?”
Huyền Lăng Thương mở miệng, cùng với nụ cười đó, nhạt nhòa như ngọn đèn chiếu xuống, mang theo mấy phần tà khí…
Nhìn nụ cười nơi khóe miệng của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc ngẩn ngơ.
Chỉ cảm thấy nam nhân như hoa anh túc nở rộ vào ban đêm, như độc dược trí mạng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền hồi phục tinh thần, mở miệng nói:
“Hoàng thượng, nô tài đi về trước!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, không đợi Huyền Lăng Thương trả lời, liền nhanh chóng lên bờ, lập tức nhấc chân chạy đi.
Nhìn dáng người nhỏ bé đang chạy trối chết, khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi cong lên.
“Cô gái nhỏ, ngươi chạy không khỏi lòng bàn tay của Trẫm…!”
………
Đêm đã khuya.
Trăng sáng giữa bầu trời, những vì sao lấp lánh, trong đêm đen càng hết sức xinh đẹp.
Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu bao phủ cả mặt đất, khiến cho cả vùng đất càng thêm kiều diễm, say lòng người.
Đồng Nhạc Nhạc ở trong bể nước nóng, như con cá tự do tự tại bơi lội trong nước.
Không biết bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy phía sau dường như có động tĩnh.
Vì vậy liền dừng lại nhìn.
Chỉ thấy rào một tiếng, liền thấy một bóng người từ bên trong làn khói nơi bờ suối xông ra.
Nam nhân cực kì tuấn tú.
Đường nét thanh tú, mày kiếm, bạc môi, mỗi chỗ đều như trời vẽ, hoàn mỹ vô cùng.
Động lòng người nhất là đôi huyết mâu hút hồn đó.
Huyết mâu của nam nhân như ma lực, chỉ cần liếc mắt làm cho người ta không thể dời đi được.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc si mê, chỉ thấy bạc môi nam tử mở ra, âm thanh gợi cảm mê người:
“Tiểu Nhạc tử, không bằng hai chúng ta cùng nhau tắm rửa?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói hết sức mê người.
Ma xui quỷ khiến, sau khi nghe nam nhân mở miệng, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng gật đầu.
Lại thấy nam nhân, nhìn chằm chằm vào nàng, từ từ bơi lại, cho đến khi ôm được nàng đến gần bờ.
Sau lưng là bạch ngọc, trước người là nam nhân tuấn tú vô song, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tim đập dồn dập, mở miệng:
“Hoàng thương…”
“Không nên gọi Trẫm là Hoàng thượng, gọi là Thương đi!”
Nam nhân mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần quyến rũ, dụ hoặc, lại mê người đến như vậy.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, không nghĩ được gì.
Trong mắt, trong lòng chỉ có nam nhân trước mắt này.
Chỉ cảm thấy liếc mắt trôi qua như vạn năm.
Thế gian như vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này.
Không biết bao lâu sau, nam nhân mở miệng, nhỏ giọng:
“Tiểu Nhạc tử, Trẫm có thể hôn ngươi không?”
Nghe nam nhân hỏi, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc từ từ cúi xuống.
Tuy chưa nói chuyện nhưng giống như không cự tuyệt.
Thấy vậy, ánh mắt nam nhân tối sầm, ngón tay nâng cằm nàng lên.
Lập tức, bạc môi xinh đẹp hạ xuống….
Nhìn gương mặt tuấn tú của nam nhân, bạc môi mê người đó từ từ hạ xuống.
Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, huyết dịch sôi trào.
“Bang bang bang…” tiếng tim đập nhanh như vậy, như vạn con ngựa đang chạy kịch liệt.
Hai tay chống trước ngực nam nhân, bởi vì căng thẳng nên nắm lại một chỗ.
Mắt thấy nam nhân sắp hôn xuống, đột nhiên có tiếng âm thanh vang lên, giống như ở đâu bay tới.
“Tiểu Nhạc Tử tỉnh, tỉnh dậy!””
Nghe tiếng ầm ĩ, chân mày Đồng Nhạc Nhạc chau lại.
“Không được ồn ào!”
Hiện tại nàng đang chờ nam nhân hôn nàng đấy.
Trong lúc nàng đang ảo não, âm thanh ầm ĩ cũng không chịu buông tha, hơn nữa càng ngày càng gần, như ở ngay trước mặt.
“Tiểu Nhạc Tử, ngươi không nhanh sẽ bị muộn. Nếu như muộn, Hoàng thượng sẽ trách tội!”
Tiếng ầm ĩ lần nữa vang lên, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể bị rung mãnh liệt.
Một khắc sau, Đồng Nhạc Nhạc mở mắt, tỉnh lại.
Vừa mở mắt, nhìn thấy ngay ánh mặt trời chói mắt.
Ánh nắng vàng rực rỡ hết sức chói lóa, làm cho Đồng Nhạc Nhạc không kịp thích ứng, lại nhắm mắt lần nữa.
Bên tai lại truyền đến tiếng thúc giục của Tiểu Lô Tử.
“Tiểu Nhạc Tử, không nên ngủ nữa, hôm nay ngươi phải dậy sớm đấy!”
“aaa”
Nghe thấy Tiểu Lô Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhớ tới điều gì, mở to mắt, tung người như cá, bắn ra khỏi giường.
Đảo mắt một lượt, nhìn cửa sổ đã mở ra.
Chỉ thấy trời đã sáng.
Mặt trời mọc đằng đông, ánh nắng vàng rực rỡ, xuyên thấu qua tầng mây, thẳng tắp chiếu xuống đất, làm cho cả mặt đất thêm mấy phần sức sống.
Tiểu Lô Tử đứng cạnh giường, mặt mày lo lắng thúc giục nàng nhanh lên.
Thấy vậy, đại não lúc nãy còn đang hỗn độn, không khỏi rung động.
Nhớ lại một màn vừa rồi, chân thật như vậy, thì ra chỉ là một giấc mộng….
Nàng lại mộng xuân.