Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động.
Nhưng mà, còn không chờ nàng suy nghĩ nhiều đến mặt khác, liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương xoay người sang chỗ khác, sau đó đi tới ngăn tủ bên kia.
Đồng Nhạc Nhạc không biết Huyền Lăng Thương muốn làm cái gì, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương mở ra ngăn kéo cuối cùng, sau đó liền từ bên trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, lập tức, liền gọi nàng đi qua.
"Lại đây."
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, chưa suy nghĩ nhiều mặt khác, chính là nghe lời ngoan ngoãn đi tới.
Chỉ thấy lúc Huyền Lăng Thương nhìn thấy nàng đi tới, liền mở cái hộp cầm trong tay ra.
Ngay lập tức, một mùi thuốc dán mang theo vị bạc hà, liền nhanh chóng lan ra tràn ngập, xông vào mũi của Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái mũi thông suốt dễ chịu một hồi.
Mùi thuốc nồng đậm, vừa nhìn liền biết là giá trị liên thành!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên vỗ vỗ cái ghế bên cạnh hắn, mở miệng nói với nàng.
"Qua đây ngồi."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, mắt nhung trợn tròn, không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
"Nô tài không dám!"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, chân mày Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng cau lại một cái, giống như là có hơi không vui, lập tức, bạc môi hé mở, trầm giọng nói.
"Trẫm cho ngươi ngồi, có cái gì có dám hay không, rồi hãy nói sau."
Nói tới đây, Huyền Lăng Thương dừng một chút, tiếp theo mở miệng nói.
"Còn có chuyện gì, là Tiểu Nhạc Tử ngươi không dám làm! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, trên mặt mang theo chút vẻ hài hước.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực.
Bị ánh mắt tràn đầy hài hước kia của Huyền Lăng Thương nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đỏ mặt ngượng ngùng một hồi.
Trong lòng biết, làm một thái giám mà nói, lá gan nàng xác thật lớn hơn những người khác.
Còn việc lớn mật làm chuyện sai, có cái nào là nàng chưa từng làm! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là không được tự nhiên một khắc, lại thấy ánh mắt lấp lánh linh lợi kia của Huyền Lăng Thương, chính lúc dừng ở người nàng, làm nàng lòng dạ rối bời một hồi.
Lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ sắc trời đã không còn sớm, nhớ là Huyền Lăng Thương còn phải vào triều đây!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng, thưa dạ nói.
"Hoàng thượng, nô tài tự mình bôi thuốc là được rồi, Hoàng thượng người còn phải vào triều đây. . ."
"Không có gì đáng ngại, trẫm trước bôi thuốc cho ngươi rồi lại vào triều."
Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, phảng phất đang nói một chuyện bình thường.
Tuy nhiên, sau khi nghe được nam nhân này nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng là chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là một bộ dáng giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Dù sao, lấy sự hiểu biết đối với Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương phi thường chú trọng triều chánh.
Mỗi ngày, hắn đều đúng giờ đứng lên vào triều, cho tới bây giờ cũng sẽ không muộn.
Bởi vì, chính sự đối với hắn mà nói, so với tánh mạng của mình còn quan trọng hơn.
Hiện nay, hắn lại bởi vì thương thế nho nhỏ trên trán nàng, chính sự mà hắn một mực coi là sinh mệnh bỏ lại đằng sau, đây thật sự là. . .
Chẳng lẽ là, ở trong lòng của hắn, nàng so với triều chánh càng quan trọng hơn sao! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đã bắt đầu chăm chú bôi thuốc cho Đồng Nhạc Nhạc.
Động tác của Huyền Lăng Thương, phi thường ôn nhu, cẩn thận, như sợ làm Đồng Nhạc Nhạc đau đớn, mỗi một động tác, đều mềm mại giống như lông chim đảo qua.
Đồng Nhạc Nhạc căn bản cũng không cảm giác được bất cứ đau đớn gì, chỉ cảm thấy, lúc ngón tay nhẹ nhàng của Huyền Lăng Thương đảo qua chỗ nào, lại mang đến cảm giác thoải mái lạnh lẽo một hồi.
Giống như khối băng đắp lên trán nàng, ngay lập tức, nàng chỉ cảm thấy trên trán đau nhói, lập tức biến mất không ít.
Mặc dù còn có chút đau, chỉ là, lại mát mẻ vô cùng, cảm giác đó, thoải mái quá chừng.
Quả thật là đế vương sở dụng thuốc dán, chính là thật tốt so với người khác!
Trong lòng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được trên trán thoải mái, khiến Đồng Nhạc Nhạc gương mặt rạng rỡ, khóe miệng cong lên một cái, không khỏi nhẹ nhàng thở dài thành tiếng.
Cũng không biết, dáng vẻ chính mình hiện tại, rơi vào trong mắt nam nhân, dễ thương cỡ nào.
Cúi đầu lẳng lặng dừng ở người nhỏ bé trước mắt.
Chỉ thấy người nhỏ bé, giờ phút này mặt mày rạng rỡ, khóe miệng có hơi cong lên, dáng vẻ thoải mái kia, như một con tiểu điêu nhi dễ thương lười biếng, cực kì gây cho người thương tiếc.
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi dịu hẳn đi.
Nếu như có khả năng, hắn hy vọng cỡ nào thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này. Khiến hắn có thể thật tốt nhìn được nàng, cùng nàng. . .
Tuy nhiên, suy nghĩ này, chỉ là chợt lóe rồi biến mất.
Đổi lấy, chỉ là bất đắc dĩ thở dài.
Dù sao, thân phận của hắn, mặc dù mang cho hắn quyền lợi chí cao vô thượng, nhưng cũng tước đoạt rất nhiều thứ của hắn, như là tự do chẳng hạn!
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt nói.
"Được rồi, giờ ngươi liền trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, đợi vết thương trên trán khá hơn nhiều, mới trở về làm nhiệm vụ được!"
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần lại.
Sau đó, hé mở làn môi hồng, không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
"Hoàng thượng, nô tài đây chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."
Mặc dù cảm kích sự quan tâm của Huyền Lăng Thương, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc cũng không nguyện nghỉ ngơi.
Chỉ cảm thấy vết thương trên trán của mình, chỉ là việc nhỏ, nàng nơi nào có yếu ớt như vậy đây! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, khi Huyền Lăng Thương nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt nói.
"Nhưng mà, hiện tại ngươi xấu chết."
"Ách . . ."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang, cứng đờ thành hoá thạch ngay tại chỗ.
Khóe miệng đột nhiên giật giật.
Thì ra, là nàng tự mình đa tình.
Vốn tưởng rằng Huyền Lăng Thương là quan tâm nàng, té ra, là ghét bỏ nàng xấu nha. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tràn đầy uất ức chu chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, giống như oán phụ thâm cung.
"Được rồi, nô tài cáo lui trước."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, đầu tiên là thân thể chào Huyền Lăng Thương mấy lần, liền xoay người rời khỏi.
Đối với ánh mắt ai oán khi nãy của Đồng Nhạc Nhạc sắp chia tay, Huyền Lăng Thương tự nhiên nhìn thấy rất rõ.
Thấy vậy, huyết mâu động lòng người kia của Huyền Lăng Thương không khỏi nhuộm lên vài phần vui vẻ lộ rõ.
Chỉ tiếc, Đồng Nhạc Nhạc lại hoàn toàn không biết. . .
. . .
Cùng lúc đó, Đôn Vương Phủ
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, ánh vàng rực rỡ, chiếu thẳng đến trên mặt đất, khiến cho toàn bộ mặt đất, đều là một cảnh tượng tràn đầy sức sống.
Tuy nhiên, so sánh với ở bên ngoài trăm hoa đua nở, tràn đầy sức sống, Đôn Thân Vương ở bên trong, lại giống như tách rời thế gian.
Coi như trong phủ có gia nhân đi lại, ai nấy đều là bước đi nhẹ nhàng chậm chạp, cơ hồ làm cho người ta không nghe được tiếng bước chân.
Trong phủ Đôn Thân Vương, yên tĩnh như thế!
Tại bên trong thư phòng lớn kia, lát trên mặt đất, chính là những viên đá xanh nhẵn bóng đến soi gương được.
Trên đất trải ra một tấm thảm đỏ thật dày, làm cho người ta đi ở trên, đặt chân xuống đất mà không tiếng động.
Rường cột chạm trổ, bàn ghế bằng gỗ Tử Đàn bày thành hàng thành lối đặt song song hai bên.
Trên tường, có treo một bộ tranh sơn thuỷ mộc mạc vẽ bằng mực đen.
Bức rèm che chập chờn, rèm lụa mỏng hạ xuống, chính giữa phòng có để một chiếc lư đồng màu vàng. Nó đang tỏa khói xanh lượn lờ, một hương vị dược đậm đặc, càng là tràn ngập cả thư phòng.
Ở trước cửa sổ chạm trổ mở ra, đặt một cái ghế quý phi tinh xảo.
Trên ghế quý phi, phủ lên tấm da cáo trắng như tuyết thật dày.
Mà giờ phút này, một gã nam tử mặc bào đỏ thẫm sắc y xinh đẹp, chính lúc miễn cưỡng nằm ở trên.
Dung mạo nam nhân cực kì xinh đẹp!
Ánh mặt trời êm dịu nhẹ nhàng tỏa ra, những tia nắng vàng bao phủ cả người hắn.
Nó tôn lên làn da trắng như tuyết của nam nhân, sáng bóng mịn màng.
Một mái tóc hoàn toàn đen nhánh mềm mại, không dùng gì bó buộc, tùy ý xõa xuống phía sau.
Ngẫu nhiên có vài sợi tóc đen, nghịch ngợm lướt qua gương mặt trắng như tuyết kia của nam nhân, khiến cho gương mặt vốn tinh xảo tuấn tú, thoạt nhìn càng phát ra dịu dàng.
Gió mát hiu hiu thổi tới, thổi bay tay áo đỏ thẫm sắc kia của nam nhân.
Những đóa hoa anh túc tinh xảo đẹp đẽ kia, cùng với làn gió nhẹ thổi đến liền trông rất sống động.
Khiến cho nam nhân nhìn qua, càng có thêm vài phần yêu dị.
Giống như yêu tinh thu hút lòng người, mang theo lực hấp dẫn trí mạng!
Cũng khiến nữ nhân trẻ tuổi vừa mới đi vào thư phòng kinh ngạc. Chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt cũng không hề chớp một cái nhìn nam nhân xinh đẹp kia nằm ở trên ghế quý phi nhắm mắt ngủ say.
Trong đôi mắt lá răm long lanh kia, càng là không che dấu chút nào si mê. . .
Thời gian, giống như trong nháy mắt này dừng lại.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, lâu giống như một thế kỷ.
Nam nhân vốn nhắm mắt ngủ say, dường như nhận thấy được cái gì, từ từ mở ra đôi phượng mâu đỏ hồng hình lá răm!
Nam nhân đôi mắt cực đẹp!
Lông mi vừa cong vừa vểnh, quả thực đẹp mắt đến ngay cả nữ nhân đều hâm mộ ghen ghét.
Khóe mắt có hơi xếch lên, vô cùng quyến rũ.
Tuy nhiên, đồng mâu của nam nhân, cũng là cực lạnh lùng!
Giống như băng sơn vạn năm không thay đổi, chỉ cần liếc mắt, liền đủ để đông lạnh chết một người.
Lại như, vạn vật thế gian, hắn đều không thèm quan tâm.
Chỉ thấy nam nhân từ từ mở ra phượng mâu đỏ hồng đẹp đẽ, lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền phi thường chuẩn xác dừng trên người nữ nhân trẻ tuổi đang đứng tại cửa thư phòng.
Trong phượng mâu đỏ hồng, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, cực kì bình thản.
Tuy nhiên, khi nhận thấy được đôi mắt nam nhân dừng ở trên người mình, lại làm cho trong lòng nữ nhân trẻ tuổi đứng ở cửa ra vào giật nảy lên một cái, ngay sau đó, tim đập dồn dập, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là nhuộm lên vài phần ngượng ngùng và căng thẳng.
"Chủ tử, ngài tìm Tử Ngữ! ?"
Nữ nhân mở miệng, âm thanh dịu dàng cực kỳ.
Người ví như âm thanh!
Nữ nhân không chỉ có trẻ tuổi, hơn nữa vóc người cũng cực đẹp!
Ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, lông mày lá liễu, mũi ngọc thanh tú môi anh đào, một đôi mắt lá răm long lanh, sóng nước dập dờn, tỏ rõ có tình ý vô cùng thắm thiết.
Nữ nhân đẹp, nhu mì kín đáo, động lòng người.
Đủ để cho nam nhân trong thiên hạ đều quý mến!
Tuy nhiên, nữ nhân đẹp, nếu như so với nam nhân trước mắt, sẽ gặp lập tức trở nên tầm thường mà không có gì đặc sắc!
Nhưng mà, còn không chờ nàng suy nghĩ nhiều đến mặt khác, liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương xoay người sang chỗ khác, sau đó đi tới ngăn tủ bên kia.
Đồng Nhạc Nhạc không biết Huyền Lăng Thương muốn làm cái gì, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương mở ra ngăn kéo cuối cùng, sau đó liền từ bên trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, lập tức, liền gọi nàng đi qua.
"Lại đây."
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, chưa suy nghĩ nhiều mặt khác, chính là nghe lời ngoan ngoãn đi tới.
Chỉ thấy lúc Huyền Lăng Thương nhìn thấy nàng đi tới, liền mở cái hộp cầm trong tay ra.
Ngay lập tức, một mùi thuốc dán mang theo vị bạc hà, liền nhanh chóng lan ra tràn ngập, xông vào mũi của Đồng Nhạc Nhạc.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái mũi thông suốt dễ chịu một hồi.
Mùi thuốc nồng đậm, vừa nhìn liền biết là giá trị liên thành!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên vỗ vỗ cái ghế bên cạnh hắn, mở miệng nói với nàng.
"Qua đây ngồi."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, mắt nhung trợn tròn, không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
"Nô tài không dám!"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, chân mày Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng cau lại một cái, giống như là có hơi không vui, lập tức, bạc môi hé mở, trầm giọng nói.
"Trẫm cho ngươi ngồi, có cái gì có dám hay không, rồi hãy nói sau."
Nói tới đây, Huyền Lăng Thương dừng một chút, tiếp theo mở miệng nói.
"Còn có chuyện gì, là Tiểu Nhạc Tử ngươi không dám làm! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, trên mặt mang theo chút vẻ hài hước.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực.
Bị ánh mắt tràn đầy hài hước kia của Huyền Lăng Thương nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đỏ mặt ngượng ngùng một hồi.
Trong lòng biết, làm một thái giám mà nói, lá gan nàng xác thật lớn hơn những người khác.
Còn việc lớn mật làm chuyện sai, có cái nào là nàng chưa từng làm! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là không được tự nhiên một khắc, lại thấy ánh mắt lấp lánh linh lợi kia của Huyền Lăng Thương, chính lúc dừng ở người nàng, làm nàng lòng dạ rối bời một hồi.
Lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ sắc trời đã không còn sớm, nhớ là Huyền Lăng Thương còn phải vào triều đây!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng, thưa dạ nói.
"Hoàng thượng, nô tài tự mình bôi thuốc là được rồi, Hoàng thượng người còn phải vào triều đây. . ."
"Không có gì đáng ngại, trẫm trước bôi thuốc cho ngươi rồi lại vào triều."
Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, phảng phất đang nói một chuyện bình thường.
Tuy nhiên, sau khi nghe được nam nhân này nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng là chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là một bộ dáng giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Dù sao, lấy sự hiểu biết đối với Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương phi thường chú trọng triều chánh.
Mỗi ngày, hắn đều đúng giờ đứng lên vào triều, cho tới bây giờ cũng sẽ không muộn.
Bởi vì, chính sự đối với hắn mà nói, so với tánh mạng của mình còn quan trọng hơn.
Hiện nay, hắn lại bởi vì thương thế nho nhỏ trên trán nàng, chính sự mà hắn một mực coi là sinh mệnh bỏ lại đằng sau, đây thật sự là. . .
Chẳng lẽ là, ở trong lòng của hắn, nàng so với triều chánh càng quan trọng hơn sao! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đã bắt đầu chăm chú bôi thuốc cho Đồng Nhạc Nhạc.
Động tác của Huyền Lăng Thương, phi thường ôn nhu, cẩn thận, như sợ làm Đồng Nhạc Nhạc đau đớn, mỗi một động tác, đều mềm mại giống như lông chim đảo qua.
Đồng Nhạc Nhạc căn bản cũng không cảm giác được bất cứ đau đớn gì, chỉ cảm thấy, lúc ngón tay nhẹ nhàng của Huyền Lăng Thương đảo qua chỗ nào, lại mang đến cảm giác thoải mái lạnh lẽo một hồi.
Giống như khối băng đắp lên trán nàng, ngay lập tức, nàng chỉ cảm thấy trên trán đau nhói, lập tức biến mất không ít.
Mặc dù còn có chút đau, chỉ là, lại mát mẻ vô cùng, cảm giác đó, thoải mái quá chừng.
Quả thật là đế vương sở dụng thuốc dán, chính là thật tốt so với người khác!
Trong lòng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được trên trán thoải mái, khiến Đồng Nhạc Nhạc gương mặt rạng rỡ, khóe miệng cong lên một cái, không khỏi nhẹ nhàng thở dài thành tiếng.
Cũng không biết, dáng vẻ chính mình hiện tại, rơi vào trong mắt nam nhân, dễ thương cỡ nào.
Cúi đầu lẳng lặng dừng ở người nhỏ bé trước mắt.
Chỉ thấy người nhỏ bé, giờ phút này mặt mày rạng rỡ, khóe miệng có hơi cong lên, dáng vẻ thoải mái kia, như một con tiểu điêu nhi dễ thương lười biếng, cực kì gây cho người thương tiếc.
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi dịu hẳn đi.
Nếu như có khả năng, hắn hy vọng cỡ nào thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này. Khiến hắn có thể thật tốt nhìn được nàng, cùng nàng. . .
Tuy nhiên, suy nghĩ này, chỉ là chợt lóe rồi biến mất.
Đổi lấy, chỉ là bất đắc dĩ thở dài.
Dù sao, thân phận của hắn, mặc dù mang cho hắn quyền lợi chí cao vô thượng, nhưng cũng tước đoạt rất nhiều thứ của hắn, như là tự do chẳng hạn!
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt nói.
"Được rồi, giờ ngươi liền trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, đợi vết thương trên trán khá hơn nhiều, mới trở về làm nhiệm vụ được!"
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần lại.
Sau đó, hé mở làn môi hồng, không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
"Hoàng thượng, nô tài đây chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."
Mặc dù cảm kích sự quan tâm của Huyền Lăng Thương, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc cũng không nguyện nghỉ ngơi.
Chỉ cảm thấy vết thương trên trán của mình, chỉ là việc nhỏ, nàng nơi nào có yếu ớt như vậy đây! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, khi Huyền Lăng Thương nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt nói.
"Nhưng mà, hiện tại ngươi xấu chết."
"Ách . . ."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang, cứng đờ thành hoá thạch ngay tại chỗ.
Khóe miệng đột nhiên giật giật.
Thì ra, là nàng tự mình đa tình.
Vốn tưởng rằng Huyền Lăng Thương là quan tâm nàng, té ra, là ghét bỏ nàng xấu nha. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tràn đầy uất ức chu chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, giống như oán phụ thâm cung.
"Được rồi, nô tài cáo lui trước."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, đầu tiên là thân thể chào Huyền Lăng Thương mấy lần, liền xoay người rời khỏi.
Đối với ánh mắt ai oán khi nãy của Đồng Nhạc Nhạc sắp chia tay, Huyền Lăng Thương tự nhiên nhìn thấy rất rõ.
Thấy vậy, huyết mâu động lòng người kia của Huyền Lăng Thương không khỏi nhuộm lên vài phần vui vẻ lộ rõ.
Chỉ tiếc, Đồng Nhạc Nhạc lại hoàn toàn không biết. . .
. . .
Cùng lúc đó, Đôn Vương Phủ
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, ánh vàng rực rỡ, chiếu thẳng đến trên mặt đất, khiến cho toàn bộ mặt đất, đều là một cảnh tượng tràn đầy sức sống.
Tuy nhiên, so sánh với ở bên ngoài trăm hoa đua nở, tràn đầy sức sống, Đôn Thân Vương ở bên trong, lại giống như tách rời thế gian.
Coi như trong phủ có gia nhân đi lại, ai nấy đều là bước đi nhẹ nhàng chậm chạp, cơ hồ làm cho người ta không nghe được tiếng bước chân.
Trong phủ Đôn Thân Vương, yên tĩnh như thế!
Tại bên trong thư phòng lớn kia, lát trên mặt đất, chính là những viên đá xanh nhẵn bóng đến soi gương được.
Trên đất trải ra một tấm thảm đỏ thật dày, làm cho người ta đi ở trên, đặt chân xuống đất mà không tiếng động.
Rường cột chạm trổ, bàn ghế bằng gỗ Tử Đàn bày thành hàng thành lối đặt song song hai bên.
Trên tường, có treo một bộ tranh sơn thuỷ mộc mạc vẽ bằng mực đen.
Bức rèm che chập chờn, rèm lụa mỏng hạ xuống, chính giữa phòng có để một chiếc lư đồng màu vàng. Nó đang tỏa khói xanh lượn lờ, một hương vị dược đậm đặc, càng là tràn ngập cả thư phòng.
Ở trước cửa sổ chạm trổ mở ra, đặt một cái ghế quý phi tinh xảo.
Trên ghế quý phi, phủ lên tấm da cáo trắng như tuyết thật dày.
Mà giờ phút này, một gã nam tử mặc bào đỏ thẫm sắc y xinh đẹp, chính lúc miễn cưỡng nằm ở trên.
Dung mạo nam nhân cực kì xinh đẹp!
Ánh mặt trời êm dịu nhẹ nhàng tỏa ra, những tia nắng vàng bao phủ cả người hắn.
Nó tôn lên làn da trắng như tuyết của nam nhân, sáng bóng mịn màng.
Một mái tóc hoàn toàn đen nhánh mềm mại, không dùng gì bó buộc, tùy ý xõa xuống phía sau.
Ngẫu nhiên có vài sợi tóc đen, nghịch ngợm lướt qua gương mặt trắng như tuyết kia của nam nhân, khiến cho gương mặt vốn tinh xảo tuấn tú, thoạt nhìn càng phát ra dịu dàng.
Gió mát hiu hiu thổi tới, thổi bay tay áo đỏ thẫm sắc kia của nam nhân.
Những đóa hoa anh túc tinh xảo đẹp đẽ kia, cùng với làn gió nhẹ thổi đến liền trông rất sống động.
Khiến cho nam nhân nhìn qua, càng có thêm vài phần yêu dị.
Giống như yêu tinh thu hút lòng người, mang theo lực hấp dẫn trí mạng!
Cũng khiến nữ nhân trẻ tuổi vừa mới đi vào thư phòng kinh ngạc. Chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt cũng không hề chớp một cái nhìn nam nhân xinh đẹp kia nằm ở trên ghế quý phi nhắm mắt ngủ say.
Trong đôi mắt lá răm long lanh kia, càng là không che dấu chút nào si mê. . .
Thời gian, giống như trong nháy mắt này dừng lại.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, lâu giống như một thế kỷ.
Nam nhân vốn nhắm mắt ngủ say, dường như nhận thấy được cái gì, từ từ mở ra đôi phượng mâu đỏ hồng hình lá răm!
Nam nhân đôi mắt cực đẹp!
Lông mi vừa cong vừa vểnh, quả thực đẹp mắt đến ngay cả nữ nhân đều hâm mộ ghen ghét.
Khóe mắt có hơi xếch lên, vô cùng quyến rũ.
Tuy nhiên, đồng mâu của nam nhân, cũng là cực lạnh lùng!
Giống như băng sơn vạn năm không thay đổi, chỉ cần liếc mắt, liền đủ để đông lạnh chết một người.
Lại như, vạn vật thế gian, hắn đều không thèm quan tâm.
Chỉ thấy nam nhân từ từ mở ra phượng mâu đỏ hồng đẹp đẽ, lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền phi thường chuẩn xác dừng trên người nữ nhân trẻ tuổi đang đứng tại cửa thư phòng.
Trong phượng mâu đỏ hồng, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, cực kì bình thản.
Tuy nhiên, khi nhận thấy được đôi mắt nam nhân dừng ở trên người mình, lại làm cho trong lòng nữ nhân trẻ tuổi đứng ở cửa ra vào giật nảy lên một cái, ngay sau đó, tim đập dồn dập, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là nhuộm lên vài phần ngượng ngùng và căng thẳng.
"Chủ tử, ngài tìm Tử Ngữ! ?"
Nữ nhân mở miệng, âm thanh dịu dàng cực kỳ.
Người ví như âm thanh!
Nữ nhân không chỉ có trẻ tuổi, hơn nữa vóc người cũng cực đẹp!
Ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, lông mày lá liễu, mũi ngọc thanh tú môi anh đào, một đôi mắt lá răm long lanh, sóng nước dập dờn, tỏ rõ có tình ý vô cùng thắm thiết.
Nữ nhân đẹp, nhu mì kín đáo, động lòng người.
Đủ để cho nam nhân trong thiên hạ đều quý mến!
Tuy nhiên, nữ nhân đẹp, nếu như so với nam nhân trước mắt, sẽ gặp lập tức trở nên tầm thường mà không có gì đặc sắc!