Giờ phút này, mặt trăng đã đã ngả chênh chếch về tây, các ngôi sao mờ nhạt dần.
Phía đông đã hiện ra màu trắng bạc nhờ nhờ, những tia nắng màu da cam xuyên thấu qua tầng mây thật dày kia, tỏa ra ánh vàng rực rỡ vạn trượng khiến cho phía chân trời giống như gấm hoa màu sắc sặc sỡ, đẹp không sao tả xiết!
Trong phủ Đôn Vương ---
Huyền Lăng Dạ một tay hung hăng đẩy nữ nhân ngã ở trên cái giường lớn, sau đó phẩy phảy ống tay áo, trên gương mặt xinh đẹp là chỉ có vẻ hoàn toàn lạnh lùng.
Hàng mi cau lại, trong phượng mâu lá răm xinh đẹp màu đỏ hồng giờ phút này lộ rõ lửa giận.
Ánh mắt nhìn nữ nhân phía trên giường phảng phất hận không thể lăng trì nàng.
Đối với nam nhân tuấn mỹ sắc mặt lạnh lùng, mặt mày giận dữ, Tử Ngữ sau khi bị nam nhân hung hăng ném trên giường chỉ cảm thấy đầu khớp xương cả người phảng phất đều bị ném vỡ.
Mới vừa rồi trúng một chưởng, nội tạng đã sớm bị đảo lộn không ngừng, giờ phút này sao lại chịu được bị hung hăng ném một cái?
Vì vậy, Tử Ngữ chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt , ngay sau đó 'Phốc' một tiếng,một ngụm máu tươi lại lần nữa phun ra từ trong cổ họng.
Cảm giác giờ phút này đối với Tử Ngữ mà nói quả thực là sống không bằng chết.
Tuy nhiên, Tử Ngữ lại thấy nam nhân trước người có vẻ mặt giận dữ, trong lòng bối rối, cũng không quản vết thương trên người, lập tức đứng lên từ trên giường, ngẩng đầu, căng thẳng lo lắng nói:"Chủ tử. . ."
"Hừ! Ngươi còn nhớ được Bổn vương là chủ tử của ngươi! ? Vậy những lời đã nói với ngươi trước đây của bổn vương, ngươi coi là gió bên tai? Bổn vương nói qua, không cho ngươi tự tiện quyết định đi gặp Tử Kiều, ngươi tối nay vì sao xuất hiện ở bên trong hoàng cung?"
Nam nhân mở miệng, âm thanh cực kỳ lạnh lẽo, phảng phất trời đông giá rét tháng chạp đột nhiên có gió lạnh thổi qua, đủ để đông cứng chết một người.
Nghe vậy, Tử Ngữ trong lòng giật mình, nghĩ đến fhuyện tình vừa rồi bên trong hoàng cung, tâm tình lo lắng.
Bởi vì, nàng không biết nam nhân trước mắt này rốt cuộc thấy được bao nhiêu, đã biết bao nhiêu.
Trong lòng chính lúc thấp thỏm lại thấy vẻ mặt nam nhân giận dữ, Tử Ngữ trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chủ tử còn chưa biết
Nghĩ tới đây, trên gương mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà hoàn toàn tái nhợt của Tử Ngữ, mày liễu cau lại,. Trong đôi mắt xinh đẹp long lanh nhanh chóng hiện lên một tầng mịt mờ. Dáng vẻ lã chã chực khóc cho dù thấy thế nào cũng thật điềm đạm đáng yêu.
"Chủ tử, Tử Ngữ là bởi vì là quá mức tưởng nhớ tỉ tỉ, sau khi biết được tỉ tỉ không chết, Tử Ngữ khắc chế không được tâm can mình, cho nên mới đến bên trong hoàng cung. Dụ tính từ thật xa nhìn tỉ tỉ liền cảm thấy mỹ mãn. Ai biết, lại bị cẩu hoàng đế kia phát hiện, gần như chết ở trên tay hắn, may là chủ tử kịp thời xuất hiện. Bằng không, Tử Ngữ hiệnnay. . ."
Nói xong lời cuối cùng, Tử Ngữ không nhịn được cúi đầu nức nở.
Nữ nhân xinh xắn đẹp đẽ coi như giờ phút này mặt mày tái nhợt, khóe miệng nhuộm huyết,cả người suy yếu chật vật.Tuy nhiên, một điểm đều không tổn hao gì dung mạo xinh xắn đẹp đẽ, ngược lại khiến cho nàng có thêm vài phần khơi gợi người ta phải thương xót. . .
Nếu như thay đổi là nam nhân khác thấy thế, khẳng định sẽ mềm lòng, hận không thể ôm nàng ở trong tay mà thương tiếc.
Tuy nhiên, nam nhân đứng trước mặt nữ nhân, dẫu thấy Tử Ngữ khóc thật điềm đạm đáng yêu, nhưng trên gương mặt tuấn tú, thần sắc không thay đổi.
Trong phượng mâu đỏ hồng nhìn nữ nhân không có chút nào thương tiếc. Phảng phất, sinh tử của nữ nhân trước mắt này đối với hắn mà nói, căn bản không thèm để ý chút nào.
Lập tức, môi đỏ mọng hé mở, âm thanh lạnh như băng liền từ trong miệng nam nhân từ từ tràn ra
"Nếu nhưngươi lần sau lại làm trái với lời nói của Bổn vương, kết quả ngươi biết!"Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói lộ rõ cảnh cáo.
Nghe vậy, Tử Ngữ chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh đang từ đáy lòng hung hăng nảy lên đỉnh đầu.Trong lòng phát lạnh, không khỏi rùng mình dữ dội một cái, đôi mắt nhìn về phía nam nhân mang theo vài phần bối rối và e ngại. đôi môi tái nhợt có hơi mở ra, vội vàng mở miệng nói.
"Tử Ngữ đã biết. . ."
"Hừ!"
Nghe được nữ nhân nói thế,nam nhân chỉ là hung hăng quơ quơ ống tay áo, liền lập tức xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân rời đi, trênmặt Tử Ngữ hoàn toàn đau đớn. Lập tức, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt không khỏi nhuộm một sự thù hận.
Đôi môi hé ra, lời nói cơ hồ phun ra từ giữa kẽ răng tới
"Tử Kiều, ta muốn ngươi chết!"
. . .
"Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng muốn thuộc hạ điều tra ,thuộc hạ đã điều tra ra ."
Bên trong Ngự Thư Phòng...
Đang là lúc giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, soi cả Ngự ThưPhòng sáng trưng.
Một người thị vệ mặc hắc y, bên hông đeo bội kiếm giờ phút này một mực cung kính quỳ gối trong Ngự Thư Phòng, nói với nam nhân đang ngồi ở thư án chăm chú phê duyệt Chiết Tử .
Nghe vậy, nam nhân đang cầm trong tay bút lông phê duyệt tấu chương không khỏi hơi ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ người kia, huyết mâu động lòng người đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen.Lập tức, liền từ từ để xuống bút lông trong tay, hé mở bạc môi,mở miệng trầm giọng nói."Nói."
Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều.Tuy là như thế, phách khí vương giả kia trên người hắn phát tán ra ngoài , lại làm cho người ta không thể xem nhẹ.
Nghe vậy, thị vệ quỳ trên mặt đất lập tức mở miệng, đem đầu đuôi gốc ngọn chuyện tình điều tra nói ra chi tiết :
"Mấynăm trước, Đôn Thân Vương đã từng thu dưỡng một đôi tỷ muội bị nạn, một người.tên là Tử Kiều, một người tên là Tử Ngữ. Tỷ muội như hoa như ngọc, một mực khiến Đôn Thân Vương tự mình dạy dỗ. Chỉ là hơn một năm trước đây, tỉtỉ Tử Kiều, đột nhiên biến mất không thấy, tung tích không rõ, nghe nói là đã chết."
Sau khi nghe được những lời người mới đến đã nói, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, bạc môi hé mở, thì thào tự nói được."Tử Kiều.. ."
Nam nhân mở miệng, thì thào nói, lập tức trầm lặng một khắc, như là nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi."Có bức họa của nàng ?"
"Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là bức họa Tử Kiều, thỉnh Hoàng thượng xem qua."
Nghe được lời nam nhân đã nói, hắc y thị vệ lập tức từ trong lòng ngực móc ra một bộ bức họa, lại một mực cung kính giơ lên.
Nam nhân thấy vậy, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó đến trước mặt thị vệ. Vươn cánh tay thon thả, từ từ tiếp nhận bức họa người, lại từ từ mở ra. . .
Cùng với kia bức họa từ từ bị mở ra, mộtngười thiếu nữ tuyệt sắc dáng vẻ khuynh thành, vóc người thướt tha đáng yêu, liền từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt nam nhân .
Chỉ thấy nữ nhân trong bức họa cực xinh đẹp.Tóc đen nhẹ nhàng vấn thành một búi tóc đơn giản, trên đầu không nhiều trang sức.
Một chiếc váy dài màu đen đã phác họa vô cùng tinh tế dáng người thướt tha của nữ nhân kia .Trên khuôn mặt tinh tế to bằng bàn tay, hàng mi cong vút, mũi dọc dừa, môi hồng, mỗi một chỗ đều tinh xảo quá chừng.Tuy nhiên, một đôi đồng mâu xinh đẹp cũng là cực lạnh lùng!
Tuy là như thế, khi nhìn rõ ràng người trong bức họa, coi như trong lòng HuyềnLăng Thương sớm đã có chuẩn bị tâm lý nhưng như trước chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to
". . . Thật sự là nàng. . ."
Đêm khuya yên tĩnh, vạn vật im ắng.
Tối nay không trăng không sao, mây đen thật dày giăng kín khắp trong không trung. Theo từng trận âm thanh sấm sét xẹt qua phía chân trời, những tia chớp chợt lóe nhấp nháy, điềm báo trước một hồi mưa bão sắp sửa xảy ra.
Tuy nhiên, đối với bên ngoài sấm chớp lòe lòe, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này lại đang ngủ say! Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc một điểm cũng không biết , bên giường nàng một bóng đen cao to màu đen đang lẳng lặng đứng.
Màn đêm dày đặc như mực.
Nam nhân mặc trên người hắc y bó sát,màu đen kia cơ hồ cùng cảnh đêm hòa tan vào làm một thể.
Nam nhân giờ phút này, liền lẳng lặng tùy ý đứng bên giường, huyết mâu động lòng người một lúc cũng không hề chớp mắt nhìn người nhỏ bé trên giường.
Trên giường, người nhỏ bé đang ngủ say, nghe được nhẹ nhàng tiếng ngáy, khiến cho nàng phảng phất như một con tiểu điêu ngủ say dễ thương. Vô cùng dễ thương đến khơi gợi người ta phải thương xót.
Người nhỏ nhắn này, mê người như thế. Cho dù nàng làm cái gì, đều như thế hấp dẫn được ánh mắt của hắn, khiến hắn tim đập nhanh. . .Tuy nhiên, vừa nghĩ tới thân phận chân thật của nàng . . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi không khỏi gắt gao mím lại, ánh mắt nhìn nữ nhân xẹt qua buồn bã, mất mát,thống khổ.
Mặc dù, khi biết được thân phận nữ nhân nhỏ nhắn, hắn liền ở trong lòng suy đoán quá rất nhiều lần, cũng nghĩ tới, nàng thân phận không rõ, có lẽ là trong lòng có mục đích tiếp cận hắn, sẽ gây bất lợi cho hắn.
Nhưng mà bây giờ, khi đã xác định thân phận chân thật của nàng, tâm Huyền Lăng Thương phảng phất bị người dùng tay xiết chặt, khiến hắn cơ hồ không thở nổi.Cảm giác như thế, xa lạ như thế, khiến tâm tình của hắn nặng nề.
Giờ phút này, hắn không biết nên giết thiếu nữ này tốt hơn, hay làm bộ như không biết chuyện này, tiếp tục để cho nàng ở lại bên cạnh hắn.
Nếu như thay đổi những người khác, hắn khẳng định không nói hai lời liền giết nàng.
Chính là. . .Nghĩ đến đây, trong huyết mâu động lòng người của Huyền Lăng Thương, không khỏi xẹt qua vài phần đau đớn.
Ở trong đầu, càng là không ngừng nhớ lại chuyện hai người bọn họ sớm chiều ở chung.
Càng nghĩ, trong lòng Huyền Lăng Thương càng là khổ sở, cũng nghi hoặc không thôi.
Mới đầu, hắn chỉ cảm thấy trước mắt người nhỏ nhắn này, tâm tư đơn thuần như tờ giấy, chuyện gì đều sẽ từ đầu chí cuối bày ở trên mặt.
Chính là hiện tại, hắn lại cảm giác được, chính mình không đoán ra tâm tư của nàng . . .
Hắn tự nhận chính mình có ánh mắt nhìn người không sai.
Giờ phút này, hắn lại bắt đầu không nhìn thấu tiểu nữ tử này.
Bởi vì, hắn cảm giác được, tiểu nữ tử này, phảng phất một nỗi đam mê.
Ở chung cùng nàng mấy ngày này, nàng có tâm tư đơn thuần, là người lương thiện. Điểm này, là muốn làm giả cũng giả không được.
Hắn nhìn ra được, nàng lương thiện và đơn thuần, không phải giả.
Nhưng mà, nàng cũng là người của Huyền Lăng Dạ .Vừa nghĩ tới Huyền Lăng Dạ, trong mắt Huyền Lăng Thương không khỏi lạnh lẽo.
Phía đông đã hiện ra màu trắng bạc nhờ nhờ, những tia nắng màu da cam xuyên thấu qua tầng mây thật dày kia, tỏa ra ánh vàng rực rỡ vạn trượng khiến cho phía chân trời giống như gấm hoa màu sắc sặc sỡ, đẹp không sao tả xiết!
Trong phủ Đôn Vương ---
Huyền Lăng Dạ một tay hung hăng đẩy nữ nhân ngã ở trên cái giường lớn, sau đó phẩy phảy ống tay áo, trên gương mặt xinh đẹp là chỉ có vẻ hoàn toàn lạnh lùng.
Hàng mi cau lại, trong phượng mâu lá răm xinh đẹp màu đỏ hồng giờ phút này lộ rõ lửa giận.
Ánh mắt nhìn nữ nhân phía trên giường phảng phất hận không thể lăng trì nàng.
Đối với nam nhân tuấn mỹ sắc mặt lạnh lùng, mặt mày giận dữ, Tử Ngữ sau khi bị nam nhân hung hăng ném trên giường chỉ cảm thấy đầu khớp xương cả người phảng phất đều bị ném vỡ.
Mới vừa rồi trúng một chưởng, nội tạng đã sớm bị đảo lộn không ngừng, giờ phút này sao lại chịu được bị hung hăng ném một cái?
Vì vậy, Tử Ngữ chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt , ngay sau đó 'Phốc' một tiếng,một ngụm máu tươi lại lần nữa phun ra từ trong cổ họng.
Cảm giác giờ phút này đối với Tử Ngữ mà nói quả thực là sống không bằng chết.
Tuy nhiên, Tử Ngữ lại thấy nam nhân trước người có vẻ mặt giận dữ, trong lòng bối rối, cũng không quản vết thương trên người, lập tức đứng lên từ trên giường, ngẩng đầu, căng thẳng lo lắng nói:"Chủ tử. . ."
"Hừ! Ngươi còn nhớ được Bổn vương là chủ tử của ngươi! ? Vậy những lời đã nói với ngươi trước đây của bổn vương, ngươi coi là gió bên tai? Bổn vương nói qua, không cho ngươi tự tiện quyết định đi gặp Tử Kiều, ngươi tối nay vì sao xuất hiện ở bên trong hoàng cung?"
Nam nhân mở miệng, âm thanh cực kỳ lạnh lẽo, phảng phất trời đông giá rét tháng chạp đột nhiên có gió lạnh thổi qua, đủ để đông cứng chết một người.
Nghe vậy, Tử Ngữ trong lòng giật mình, nghĩ đến fhuyện tình vừa rồi bên trong hoàng cung, tâm tình lo lắng.
Bởi vì, nàng không biết nam nhân trước mắt này rốt cuộc thấy được bao nhiêu, đã biết bao nhiêu.
Trong lòng chính lúc thấp thỏm lại thấy vẻ mặt nam nhân giận dữ, Tử Ngữ trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chủ tử còn chưa biết
Nghĩ tới đây, trên gương mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà hoàn toàn tái nhợt của Tử Ngữ, mày liễu cau lại,. Trong đôi mắt xinh đẹp long lanh nhanh chóng hiện lên một tầng mịt mờ. Dáng vẻ lã chã chực khóc cho dù thấy thế nào cũng thật điềm đạm đáng yêu.
"Chủ tử, Tử Ngữ là bởi vì là quá mức tưởng nhớ tỉ tỉ, sau khi biết được tỉ tỉ không chết, Tử Ngữ khắc chế không được tâm can mình, cho nên mới đến bên trong hoàng cung. Dụ tính từ thật xa nhìn tỉ tỉ liền cảm thấy mỹ mãn. Ai biết, lại bị cẩu hoàng đế kia phát hiện, gần như chết ở trên tay hắn, may là chủ tử kịp thời xuất hiện. Bằng không, Tử Ngữ hiệnnay. . ."
Nói xong lời cuối cùng, Tử Ngữ không nhịn được cúi đầu nức nở.
Nữ nhân xinh xắn đẹp đẽ coi như giờ phút này mặt mày tái nhợt, khóe miệng nhuộm huyết,cả người suy yếu chật vật.Tuy nhiên, một điểm đều không tổn hao gì dung mạo xinh xắn đẹp đẽ, ngược lại khiến cho nàng có thêm vài phần khơi gợi người ta phải thương xót. . .
Nếu như thay đổi là nam nhân khác thấy thế, khẳng định sẽ mềm lòng, hận không thể ôm nàng ở trong tay mà thương tiếc.
Tuy nhiên, nam nhân đứng trước mặt nữ nhân, dẫu thấy Tử Ngữ khóc thật điềm đạm đáng yêu, nhưng trên gương mặt tuấn tú, thần sắc không thay đổi.
Trong phượng mâu đỏ hồng nhìn nữ nhân không có chút nào thương tiếc. Phảng phất, sinh tử của nữ nhân trước mắt này đối với hắn mà nói, căn bản không thèm để ý chút nào.
Lập tức, môi đỏ mọng hé mở, âm thanh lạnh như băng liền từ trong miệng nam nhân từ từ tràn ra
"Nếu nhưngươi lần sau lại làm trái với lời nói của Bổn vương, kết quả ngươi biết!"Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói lộ rõ cảnh cáo.
Nghe vậy, Tử Ngữ chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh đang từ đáy lòng hung hăng nảy lên đỉnh đầu.Trong lòng phát lạnh, không khỏi rùng mình dữ dội một cái, đôi mắt nhìn về phía nam nhân mang theo vài phần bối rối và e ngại. đôi môi tái nhợt có hơi mở ra, vội vàng mở miệng nói.
"Tử Ngữ đã biết. . ."
"Hừ!"
Nghe được nữ nhân nói thế,nam nhân chỉ là hung hăng quơ quơ ống tay áo, liền lập tức xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân rời đi, trênmặt Tử Ngữ hoàn toàn đau đớn. Lập tức, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt không khỏi nhuộm một sự thù hận.
Đôi môi hé ra, lời nói cơ hồ phun ra từ giữa kẽ răng tới
"Tử Kiều, ta muốn ngươi chết!"
. . .
"Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng muốn thuộc hạ điều tra ,thuộc hạ đã điều tra ra ."
Bên trong Ngự Thư Phòng...
Đang là lúc giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, soi cả Ngự ThưPhòng sáng trưng.
Một người thị vệ mặc hắc y, bên hông đeo bội kiếm giờ phút này một mực cung kính quỳ gối trong Ngự Thư Phòng, nói với nam nhân đang ngồi ở thư án chăm chú phê duyệt Chiết Tử .
Nghe vậy, nam nhân đang cầm trong tay bút lông phê duyệt tấu chương không khỏi hơi ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ người kia, huyết mâu động lòng người đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen.Lập tức, liền từ từ để xuống bút lông trong tay, hé mở bạc môi,mở miệng trầm giọng nói."Nói."
Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều.Tuy là như thế, phách khí vương giả kia trên người hắn phát tán ra ngoài , lại làm cho người ta không thể xem nhẹ.
Nghe vậy, thị vệ quỳ trên mặt đất lập tức mở miệng, đem đầu đuôi gốc ngọn chuyện tình điều tra nói ra chi tiết :
"Mấynăm trước, Đôn Thân Vương đã từng thu dưỡng một đôi tỷ muội bị nạn, một người.tên là Tử Kiều, một người tên là Tử Ngữ. Tỷ muội như hoa như ngọc, một mực khiến Đôn Thân Vương tự mình dạy dỗ. Chỉ là hơn một năm trước đây, tỉtỉ Tử Kiều, đột nhiên biến mất không thấy, tung tích không rõ, nghe nói là đã chết."
Sau khi nghe được những lời người mới đến đã nói, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, bạc môi hé mở, thì thào tự nói được."Tử Kiều.. ."
Nam nhân mở miệng, thì thào nói, lập tức trầm lặng một khắc, như là nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi."Có bức họa của nàng ?"
"Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là bức họa Tử Kiều, thỉnh Hoàng thượng xem qua."
Nghe được lời nam nhân đã nói, hắc y thị vệ lập tức từ trong lòng ngực móc ra một bộ bức họa, lại một mực cung kính giơ lên.
Nam nhân thấy vậy, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó đến trước mặt thị vệ. Vươn cánh tay thon thả, từ từ tiếp nhận bức họa người, lại từ từ mở ra. . .
Cùng với kia bức họa từ từ bị mở ra, mộtngười thiếu nữ tuyệt sắc dáng vẻ khuynh thành, vóc người thướt tha đáng yêu, liền từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt nam nhân .
Chỉ thấy nữ nhân trong bức họa cực xinh đẹp.Tóc đen nhẹ nhàng vấn thành một búi tóc đơn giản, trên đầu không nhiều trang sức.
Một chiếc váy dài màu đen đã phác họa vô cùng tinh tế dáng người thướt tha của nữ nhân kia .Trên khuôn mặt tinh tế to bằng bàn tay, hàng mi cong vút, mũi dọc dừa, môi hồng, mỗi một chỗ đều tinh xảo quá chừng.Tuy nhiên, một đôi đồng mâu xinh đẹp cũng là cực lạnh lùng!
Tuy là như thế, khi nhìn rõ ràng người trong bức họa, coi như trong lòng HuyềnLăng Thương sớm đã có chuẩn bị tâm lý nhưng như trước chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to
". . . Thật sự là nàng. . ."
Đêm khuya yên tĩnh, vạn vật im ắng.
Tối nay không trăng không sao, mây đen thật dày giăng kín khắp trong không trung. Theo từng trận âm thanh sấm sét xẹt qua phía chân trời, những tia chớp chợt lóe nhấp nháy, điềm báo trước một hồi mưa bão sắp sửa xảy ra.
Tuy nhiên, đối với bên ngoài sấm chớp lòe lòe, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này lại đang ngủ say! Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc một điểm cũng không biết , bên giường nàng một bóng đen cao to màu đen đang lẳng lặng đứng.
Màn đêm dày đặc như mực.
Nam nhân mặc trên người hắc y bó sát,màu đen kia cơ hồ cùng cảnh đêm hòa tan vào làm một thể.
Nam nhân giờ phút này, liền lẳng lặng tùy ý đứng bên giường, huyết mâu động lòng người một lúc cũng không hề chớp mắt nhìn người nhỏ bé trên giường.
Trên giường, người nhỏ bé đang ngủ say, nghe được nhẹ nhàng tiếng ngáy, khiến cho nàng phảng phất như một con tiểu điêu ngủ say dễ thương. Vô cùng dễ thương đến khơi gợi người ta phải thương xót.
Người nhỏ nhắn này, mê người như thế. Cho dù nàng làm cái gì, đều như thế hấp dẫn được ánh mắt của hắn, khiến hắn tim đập nhanh. . .Tuy nhiên, vừa nghĩ tới thân phận chân thật của nàng . . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi không khỏi gắt gao mím lại, ánh mắt nhìn nữ nhân xẹt qua buồn bã, mất mát,thống khổ.
Mặc dù, khi biết được thân phận nữ nhân nhỏ nhắn, hắn liền ở trong lòng suy đoán quá rất nhiều lần, cũng nghĩ tới, nàng thân phận không rõ, có lẽ là trong lòng có mục đích tiếp cận hắn, sẽ gây bất lợi cho hắn.
Nhưng mà bây giờ, khi đã xác định thân phận chân thật của nàng, tâm Huyền Lăng Thương phảng phất bị người dùng tay xiết chặt, khiến hắn cơ hồ không thở nổi.Cảm giác như thế, xa lạ như thế, khiến tâm tình của hắn nặng nề.
Giờ phút này, hắn không biết nên giết thiếu nữ này tốt hơn, hay làm bộ như không biết chuyện này, tiếp tục để cho nàng ở lại bên cạnh hắn.
Nếu như thay đổi những người khác, hắn khẳng định không nói hai lời liền giết nàng.
Chính là. . .Nghĩ đến đây, trong huyết mâu động lòng người của Huyền Lăng Thương, không khỏi xẹt qua vài phần đau đớn.
Ở trong đầu, càng là không ngừng nhớ lại chuyện hai người bọn họ sớm chiều ở chung.
Càng nghĩ, trong lòng Huyền Lăng Thương càng là khổ sở, cũng nghi hoặc không thôi.
Mới đầu, hắn chỉ cảm thấy trước mắt người nhỏ nhắn này, tâm tư đơn thuần như tờ giấy, chuyện gì đều sẽ từ đầu chí cuối bày ở trên mặt.
Chính là hiện tại, hắn lại cảm giác được, chính mình không đoán ra tâm tư của nàng . . .
Hắn tự nhận chính mình có ánh mắt nhìn người không sai.
Giờ phút này, hắn lại bắt đầu không nhìn thấu tiểu nữ tử này.
Bởi vì, hắn cảm giác được, tiểu nữ tử này, phảng phất một nỗi đam mê.
Ở chung cùng nàng mấy ngày này, nàng có tâm tư đơn thuần, là người lương thiện. Điểm này, là muốn làm giả cũng giả không được.
Hắn nhìn ra được, nàng lương thiện và đơn thuần, không phải giả.
Nhưng mà, nàng cũng là người của Huyền Lăng Dạ .Vừa nghĩ tới Huyền Lăng Dạ, trong mắt Huyền Lăng Thương không khỏi lạnh lẽo.