Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời Huyền Lăng Dạ nói, trong lòng lại hoàn toàn không tin.
Bởi vì, nàng rõ ràng là người của Huyền Lăng Thương, nàng tuyệt đối không tin lời nói của Huyền Lăng Dạ.
Chỉ là, Huyền Lăng Dạ giờ phút này lại kiên định nói như thế, giống như chuyện này là thật sự. . .
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là tâm loạn như ma, mất bình tĩnh.
Mặc dù, nàng đã sớm biết rõ, sinh ra trong gia đình đế vương, giữa các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sẽ luôn ngươi lừa ta gạt. Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc tin chắc, Huyền Lăng Thương tuyệt đối không phải là tiểu nhân hèn hạ như trong miệng Huyền Lăng Dạ nói!
Hiện tại, nhìn thấy Huyền Lăng Dạ một bộ lòng đầy căm phẫn, dáng vẻ lửa giận công tâm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ trầm lặng, không nói một câu.
Huyền Lăng Dạ vốn tức giận không thôi, lại thấy dáng vẻ một mực cúi đầu trầm lặng của Đồng Nhạc Nhạc, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một chút, lập tức, gương mặt xinh đẹp kia đầu tiên là nhẹ nhàng tối sầm lại.
Môi đỏ mọng hé mở, khẽ thở dài một tiếng.
"Bổn vương biết, hiện tại Tử Kiều ngươi sẽ không tin tưởng lời Bổn vương nói, dù sao, Tử Kiều ngươi mất đi trí nhớ, quên mọi chuyện giữa chúng ta. Nhưng mà, Tử Kiều, ngươi đừng lo lắng, Bổn vương tin tưởng, sau này ngươi nhất định sẽ từ từ khôi phục trí nhớ. Nếu như khôi phục không được, như vậy, Bổn vương sẽ kể hết những chuyện của chúng ta cho ngươi nghe. Có lẽ, Tử Kiều ngươi sẽ còn nhớ chuyện của chúng ta trước kia."
Nam nhân mở miệng, lời nói thâm tình chân thành, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là tình ý thắm thiết.
Ánh mắt nam nhân thắm thiết nồng nàn, dịu dàng như thế, nếu như là nữ nhân khác, khẳng định sẽ chìm đắm vào trong đó, không thể tự kềm chế.
Tuy nhiên, bị ánh mắt của nam nhân nhìn chăm chú thâm tình như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy bối rối không thôi, chỉ nghĩ thoát đi.
Mắt nhung lóe ra hai bên, không ngừng né tránh ánh mắt chăm chú của nam nhân kia.
Cuối cùng, dường như Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến cái gì, một tay chỉ về phía bầu trời đêm tối đen, mở miệng khoa trương giật mình la lên.
"Nha! Vương Gia ngươi nhìn, những đốm nhỏ trên trời cao thật đẹp, còn có mặt trăng tỏa sáng, lại thêm đom đóm nữa, thật đẹp thật là đẹp mắt đấy! Ha ha. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng làm ra vẻ vui tươi cười nói, có trời mới biết, nàng cười có bao nhiêu giả tạo.
Tuy nhiên, lúc nam nhân nghe được lời này của nàng, ánh mắt nóng rực kia, cũng không hề rời khỏi mặt nàng.
Ánh mắt kia nhìn nàng, càng là si mê, dáng vẻ một bộ ý không ở trong lời, thì thào nói.
"Đúng vậy, thật đẹp. . ."
"Ách. . ."
Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc thật sự không đối phó được, lập tức bắt đầu cất bước, chạy tới đám đom đóm.
Đồng Nhạc Nhạc làm như vậy, chỉ là muốn tách rời khỏi Huyền Lăng Dạ này thôi.
Tuy nhiên, sau khi nàng chạy tới đám đom đóm, cảm giác được cả người của mình bị đom đóm bao quanh.
Tối nay ánh trăng như mê như say, bầu trời cao vạn dặm, những vì sao lấp lánh, hơn nữa bên người có nhiều đom đóm từ từ bay tới, cảm giác đó, giống như đều đặt cả người mình vào trong vũ trụ đen nhánh, cảm giác đó, vô cùng tuyệt đẹp!
Dần dần, Đồng Nhạc Nhạc quên tất cả, quên tất cả, cũng quên, còn có Huyền Lăng Dạ ở đây, chỉ là toàn tâm đều ở trong bóng đêm mê người này, không ngừng vui đùa ầm ĩ cùng những con đom đóm này.
Tiếng cười trong vắt như chuông bạc kia, càng là không ngừng thốt ra từ trong miệng Đồng Nhạc Nhạc.
Cũng không biết, hiện tại chính mình, xinh đẹp đến đâu!
Lại càng không biết, nam nhân đứng cách đó không xa nàng, một đôi phượng mâu xinh đẹp đỏ hồng kia, chính lúc gắt gao nhìn nàng chằm chằm. . .
Lẳng lặng nhìn nữ nhân cách đó không xa.
Ánh trăng bàng bạc, hiền hòa chiếu xuống, nhẹ nhàng bao phủ cả mặt đất, khiến cho cảnh vật bốn phía, coi như không đốt đèn, cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Chỉ thấy nữ nhân cách đó không xa, đặt mình vào trong những đốm nhỏ kia.
Nữ nhân mặc dù người mặc nam trang, chỉ là, lại khó nén sự quyến rũ bẩm sinh của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như cánh hoa sen hé ra, mặt mày giãn ra, môi đỏ mọng nhếch lên, nụ cười kia, cực đẹp!
Thu hút cái nhìn của người ta nhất, chính là đôi mắt đang cười tít lại của nàng!
Huyền Lăng Dạ chưa bao giờ từng nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp như vậy!
Đôi mắt đường nét hoàn mỹ, đồng mâu hắc bạch phân minh, giống như nước suối trong suốt.
Lúc này cười rộ lên, như trăng sáng trên trời cao, uốn cong, trong mắt đều là lộ rõ vui vẻ.
Thấy vậy, gương mặt xinh đẹp kia của Huyền Lăng Dạ kia không khỏi sửng sốt.
Môi đỏ mọng có hơi mở ra, thì thào tự nói.
"Nàng bây giờ, thật sự thay đổi. . ."
Dù sao, nàng trước kia, một mực đều là lạnh như băng, nơi nào cười vui vẻ giống như bây giờ vậy! ?
Nữ nhân như vậy, giống như một cái giấy trắng đơn thuần, không dính bất cứ vết bẩn nào.
Nữ nhân tuyệt sắc như thế, đủ để cho tất cả nam nhân trong thiên hạ đều phải thương tiếc. . .
Cho nên, hắn cũng tuyệt đối không thể bỏ qua quân cờ này!
Nghĩ tới đây, đồng mâu của Huyền Lăng Dạ không khỏi lạnh lẽo!
Môi đỏ mọng hé mở, những lời nói kia, như từ hầm băng truyền ra, lạnh như băng như sương.
"Huyền Lăng Thương, ngươi cướp đi thứ của Bổn vương, Bổn vương nhất định phải cướp về!"
. . .
Cảnh đêm như mơ, Đồng Nhạc Nhạc đang vui đùa rất lâu, cũng mệt muốn chết rồi.
Chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới, làm cho nàng không ngừng đưa tay che miệng ngáp.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc mệt mỏi, Huyền Lăng Dạ hé mở làn môi hồng, không khỏi mở miệng nói.
"Mệt mỏi! ?"
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ, hiện tại sắc trời đã rất trễ, ta cần phải trở về."
Huyền Lăng Dạ nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
"Hảo, vậy hiện tại Bổn vương liền mang ngươi trở về!"
Huyền Lăng Dạ vừa nói dứt lời, liền lập tức ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc, sau đó thi triển khinh công, phóng tới Linh Ẩn Tự.
Cảm giác được cảnh vật bốn phía, không ngừng từ bên cạnh mình lui về phía sau, cảm giác đó, kích thích vô cùng.
Ngước đôi mắt xinh đẹp lên, lẳng lặng nhìn nam nhân đang ôm nàng.
Chỉ thấy dung mạo nam nhân cực kì xinh đẹp, chỉ là, nàng lại đối với hắn một chút cảm giác cũng không có.
Có lẽ, Tử Kiều trước kia, đã thật lòng yêu hắn, chính là, bây giờ trong lòng nàng chỉ có Huyền Lăng Thương. . .
Nghĩ trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc lại ngẩng đầu nhìn cảnh sắc trời cao.
Ngày lành cảnh đẹp như thế này, nếu như người bên cạnh nàng, là Huyền Lăng Thương, thật tốt biết bao a. . .
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tiếc hận, nam nhân ôm nàng, như nhận thấy được điều gì, phượng mâu xinh đẹp đỏ hồng kia không khỏi chợt tắt, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi.
"Hiện tại ngươi đang suy nghĩ cái gì! ?"
"Ách, ta. . ."
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên một cái, trên mặt sửng sốt.
Chỉ cảm thấy, nam nhân trước mắt này, sức quan sát sắc bén như thế! Lại ngay cả trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn đều nhận ra sao! ?
Trong lòng kinh ngạc, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc sao dám mở miệng nói thật, nói nàng đang nghĩ đến Huyền Lăng Thương! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dừng một chút, như nghĩ đến cái gì, mở miệng nói.
"Ta đang suy nghĩ chuyện lần trước Tử Ngữ đến hoàng cung, ngươi cũng biết sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.
Hồi tưởng lần trước, Tử Ngữ vào cung ám sát nàng, còn nói, là nàng đoạt đi nam nhân nàng ta yêu mến, cho nên mới nổi lên chủ tâm giết người đối với nàng.
Như vậy, lấy suy đoán, Tử Ngữ nói nam nhân nàng ta yêu mến, chính là vị trước mắt này.
Cũng không biết, rốt cuộc Huyền Lăng Dạ có biết chuyện này hay không! ?
Còn nữa lần trước chuyện hoàng cung cháy, cũng là hắn làm sao! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, sau khi Huyền Lăng Dạ nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, trên mặt đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức, môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng.
"Bổn vương biết."
"Ngươi thật sự đã biết! ?"
Nghe được nam nhân nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kêu nhỏ thành tiếng.
Nghĩ đến lần trước Tử Ngữ phải đến ám sát mình, thì ra, nam nhân này là biết đến.
Chỉ là trên mặt lại vẫn còn biểu hiện tỉnh táo như thế.
Là tâm tư của hắn không dễ biểu lộ trước người khác, hay là hắn căn bản không quan tâm mình! ?
Bằng không, người mình yêu bị ám sát, hắn lại còn có thể tỉnh táo như thế.
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền nghe nam nhân mở miệng, lần nữa nói.
"Chuyện của nàng ta, Bổn vương sẽ xử lý tốt, cho nên ngươi không cần lo lắng."
Nam nhân mở miệng, thần sắc tỉnh táo.
Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc lại từ trong giọng nói của nam nhân, dò xét ra được hắn nhè nhẹ tức giận.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Chuyện Huyền Lăng Dạ biết Tử Ngữ muốn ám sát nàng, còn nói sẽ xử lý, nàng cũng không muốn mở miệng nói thêm cái gì.
Dù sao, hiện tại nàng cũng không rõ lắm chuyện của bọn họ lúc trước.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng nhất, vẫn là thái độ của Huyền Lăng Dạ đối với Huyền Lăng Thương.
Trong mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc có lẽ cảm giác được, Huyền Lăng Dạ đối với Huyền Lăng Thương tuyệt không phải đơn giản như trong tưởng tượng.
Nghĩ tới đây, hàng mi Đồng Nhạc Nhạc cau lại, nhìn phía ánh mắt của Huyền Lăng Dạ, càng là mang theo nghi hoặc và lo lắng.
Dáng vẻ muốn nói lại thôi kia, tự nhiên chạy không khỏi đôi mắt của Huyền Lăng Dạ.
Thấy vậy, Huyền Lăng Dạ chỉ là nhẹ nhàng quét mắt liếc Đồng Nhạc Nhạc, liền mở miệng nói.
"Tử Kiều, có chuyện gì, nói đi!"
"Ách. . ."
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.
Cũng không biết là chính mình rất không giỏi về việc che giấu tâm tư, nam nhân trước mắt này, sức quan sát quá mạnh mẽ, trong lòng có chuyện gì, đều không thể gạt được hắn.
Bởi vì, nàng rõ ràng là người của Huyền Lăng Thương, nàng tuyệt đối không tin lời nói của Huyền Lăng Dạ.
Chỉ là, Huyền Lăng Dạ giờ phút này lại kiên định nói như thế, giống như chuyện này là thật sự. . .
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là tâm loạn như ma, mất bình tĩnh.
Mặc dù, nàng đã sớm biết rõ, sinh ra trong gia đình đế vương, giữa các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sẽ luôn ngươi lừa ta gạt. Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc tin chắc, Huyền Lăng Thương tuyệt đối không phải là tiểu nhân hèn hạ như trong miệng Huyền Lăng Dạ nói!
Hiện tại, nhìn thấy Huyền Lăng Dạ một bộ lòng đầy căm phẫn, dáng vẻ lửa giận công tâm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ trầm lặng, không nói một câu.
Huyền Lăng Dạ vốn tức giận không thôi, lại thấy dáng vẻ một mực cúi đầu trầm lặng của Đồng Nhạc Nhạc, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm kia đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một chút, lập tức, gương mặt xinh đẹp kia đầu tiên là nhẹ nhàng tối sầm lại.
Môi đỏ mọng hé mở, khẽ thở dài một tiếng.
"Bổn vương biết, hiện tại Tử Kiều ngươi sẽ không tin tưởng lời Bổn vương nói, dù sao, Tử Kiều ngươi mất đi trí nhớ, quên mọi chuyện giữa chúng ta. Nhưng mà, Tử Kiều, ngươi đừng lo lắng, Bổn vương tin tưởng, sau này ngươi nhất định sẽ từ từ khôi phục trí nhớ. Nếu như khôi phục không được, như vậy, Bổn vương sẽ kể hết những chuyện của chúng ta cho ngươi nghe. Có lẽ, Tử Kiều ngươi sẽ còn nhớ chuyện của chúng ta trước kia."
Nam nhân mở miệng, lời nói thâm tình chân thành, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là tình ý thắm thiết.
Ánh mắt nam nhân thắm thiết nồng nàn, dịu dàng như thế, nếu như là nữ nhân khác, khẳng định sẽ chìm đắm vào trong đó, không thể tự kềm chế.
Tuy nhiên, bị ánh mắt của nam nhân nhìn chăm chú thâm tình như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy bối rối không thôi, chỉ nghĩ thoát đi.
Mắt nhung lóe ra hai bên, không ngừng né tránh ánh mắt chăm chú của nam nhân kia.
Cuối cùng, dường như Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến cái gì, một tay chỉ về phía bầu trời đêm tối đen, mở miệng khoa trương giật mình la lên.
"Nha! Vương Gia ngươi nhìn, những đốm nhỏ trên trời cao thật đẹp, còn có mặt trăng tỏa sáng, lại thêm đom đóm nữa, thật đẹp thật là đẹp mắt đấy! Ha ha. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng làm ra vẻ vui tươi cười nói, có trời mới biết, nàng cười có bao nhiêu giả tạo.
Tuy nhiên, lúc nam nhân nghe được lời này của nàng, ánh mắt nóng rực kia, cũng không hề rời khỏi mặt nàng.
Ánh mắt kia nhìn nàng, càng là si mê, dáng vẻ một bộ ý không ở trong lời, thì thào nói.
"Đúng vậy, thật đẹp. . ."
"Ách. . ."
Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc thật sự không đối phó được, lập tức bắt đầu cất bước, chạy tới đám đom đóm.
Đồng Nhạc Nhạc làm như vậy, chỉ là muốn tách rời khỏi Huyền Lăng Dạ này thôi.
Tuy nhiên, sau khi nàng chạy tới đám đom đóm, cảm giác được cả người của mình bị đom đóm bao quanh.
Tối nay ánh trăng như mê như say, bầu trời cao vạn dặm, những vì sao lấp lánh, hơn nữa bên người có nhiều đom đóm từ từ bay tới, cảm giác đó, giống như đều đặt cả người mình vào trong vũ trụ đen nhánh, cảm giác đó, vô cùng tuyệt đẹp!
Dần dần, Đồng Nhạc Nhạc quên tất cả, quên tất cả, cũng quên, còn có Huyền Lăng Dạ ở đây, chỉ là toàn tâm đều ở trong bóng đêm mê người này, không ngừng vui đùa ầm ĩ cùng những con đom đóm này.
Tiếng cười trong vắt như chuông bạc kia, càng là không ngừng thốt ra từ trong miệng Đồng Nhạc Nhạc.
Cũng không biết, hiện tại chính mình, xinh đẹp đến đâu!
Lại càng không biết, nam nhân đứng cách đó không xa nàng, một đôi phượng mâu xinh đẹp đỏ hồng kia, chính lúc gắt gao nhìn nàng chằm chằm. . .
Lẳng lặng nhìn nữ nhân cách đó không xa.
Ánh trăng bàng bạc, hiền hòa chiếu xuống, nhẹ nhàng bao phủ cả mặt đất, khiến cho cảnh vật bốn phía, coi như không đốt đèn, cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Chỉ thấy nữ nhân cách đó không xa, đặt mình vào trong những đốm nhỏ kia.
Nữ nhân mặc dù người mặc nam trang, chỉ là, lại khó nén sự quyến rũ bẩm sinh của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như cánh hoa sen hé ra, mặt mày giãn ra, môi đỏ mọng nhếch lên, nụ cười kia, cực đẹp!
Thu hút cái nhìn của người ta nhất, chính là đôi mắt đang cười tít lại của nàng!
Huyền Lăng Dạ chưa bao giờ từng nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp như vậy!
Đôi mắt đường nét hoàn mỹ, đồng mâu hắc bạch phân minh, giống như nước suối trong suốt.
Lúc này cười rộ lên, như trăng sáng trên trời cao, uốn cong, trong mắt đều là lộ rõ vui vẻ.
Thấy vậy, gương mặt xinh đẹp kia của Huyền Lăng Dạ kia không khỏi sửng sốt.
Môi đỏ mọng có hơi mở ra, thì thào tự nói.
"Nàng bây giờ, thật sự thay đổi. . ."
Dù sao, nàng trước kia, một mực đều là lạnh như băng, nơi nào cười vui vẻ giống như bây giờ vậy! ?
Nữ nhân như vậy, giống như một cái giấy trắng đơn thuần, không dính bất cứ vết bẩn nào.
Nữ nhân tuyệt sắc như thế, đủ để cho tất cả nam nhân trong thiên hạ đều phải thương tiếc. . .
Cho nên, hắn cũng tuyệt đối không thể bỏ qua quân cờ này!
Nghĩ tới đây, đồng mâu của Huyền Lăng Dạ không khỏi lạnh lẽo!
Môi đỏ mọng hé mở, những lời nói kia, như từ hầm băng truyền ra, lạnh như băng như sương.
"Huyền Lăng Thương, ngươi cướp đi thứ của Bổn vương, Bổn vương nhất định phải cướp về!"
. . .
Cảnh đêm như mơ, Đồng Nhạc Nhạc đang vui đùa rất lâu, cũng mệt muốn chết rồi.
Chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới, làm cho nàng không ngừng đưa tay che miệng ngáp.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc mệt mỏi, Huyền Lăng Dạ hé mở làn môi hồng, không khỏi mở miệng nói.
"Mệt mỏi! ?"
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ, hiện tại sắc trời đã rất trễ, ta cần phải trở về."
Huyền Lăng Dạ nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
"Hảo, vậy hiện tại Bổn vương liền mang ngươi trở về!"
Huyền Lăng Dạ vừa nói dứt lời, liền lập tức ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc, sau đó thi triển khinh công, phóng tới Linh Ẩn Tự.
Cảm giác được cảnh vật bốn phía, không ngừng từ bên cạnh mình lui về phía sau, cảm giác đó, kích thích vô cùng.
Ngước đôi mắt xinh đẹp lên, lẳng lặng nhìn nam nhân đang ôm nàng.
Chỉ thấy dung mạo nam nhân cực kì xinh đẹp, chỉ là, nàng lại đối với hắn một chút cảm giác cũng không có.
Có lẽ, Tử Kiều trước kia, đã thật lòng yêu hắn, chính là, bây giờ trong lòng nàng chỉ có Huyền Lăng Thương. . .
Nghĩ trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc lại ngẩng đầu nhìn cảnh sắc trời cao.
Ngày lành cảnh đẹp như thế này, nếu như người bên cạnh nàng, là Huyền Lăng Thương, thật tốt biết bao a. . .
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tiếc hận, nam nhân ôm nàng, như nhận thấy được điều gì, phượng mâu xinh đẹp đỏ hồng kia không khỏi chợt tắt, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi.
"Hiện tại ngươi đang suy nghĩ cái gì! ?"
"Ách, ta. . ."
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên một cái, trên mặt sửng sốt.
Chỉ cảm thấy, nam nhân trước mắt này, sức quan sát sắc bén như thế! Lại ngay cả trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn đều nhận ra sao! ?
Trong lòng kinh ngạc, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc sao dám mở miệng nói thật, nói nàng đang nghĩ đến Huyền Lăng Thương! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dừng một chút, như nghĩ đến cái gì, mở miệng nói.
"Ta đang suy nghĩ chuyện lần trước Tử Ngữ đến hoàng cung, ngươi cũng biết sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.
Hồi tưởng lần trước, Tử Ngữ vào cung ám sát nàng, còn nói, là nàng đoạt đi nam nhân nàng ta yêu mến, cho nên mới nổi lên chủ tâm giết người đối với nàng.
Như vậy, lấy suy đoán, Tử Ngữ nói nam nhân nàng ta yêu mến, chính là vị trước mắt này.
Cũng không biết, rốt cuộc Huyền Lăng Dạ có biết chuyện này hay không! ?
Còn nữa lần trước chuyện hoàng cung cháy, cũng là hắn làm sao! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, sau khi Huyền Lăng Dạ nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, trên mặt đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức, môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng.
"Bổn vương biết."
"Ngươi thật sự đã biết! ?"
Nghe được nam nhân nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kêu nhỏ thành tiếng.
Nghĩ đến lần trước Tử Ngữ phải đến ám sát mình, thì ra, nam nhân này là biết đến.
Chỉ là trên mặt lại vẫn còn biểu hiện tỉnh táo như thế.
Là tâm tư của hắn không dễ biểu lộ trước người khác, hay là hắn căn bản không quan tâm mình! ?
Bằng không, người mình yêu bị ám sát, hắn lại còn có thể tỉnh táo như thế.
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền nghe nam nhân mở miệng, lần nữa nói.
"Chuyện của nàng ta, Bổn vương sẽ xử lý tốt, cho nên ngươi không cần lo lắng."
Nam nhân mở miệng, thần sắc tỉnh táo.
Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc lại từ trong giọng nói của nam nhân, dò xét ra được hắn nhè nhẹ tức giận.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Chuyện Huyền Lăng Dạ biết Tử Ngữ muốn ám sát nàng, còn nói sẽ xử lý, nàng cũng không muốn mở miệng nói thêm cái gì.
Dù sao, hiện tại nàng cũng không rõ lắm chuyện của bọn họ lúc trước.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng nhất, vẫn là thái độ của Huyền Lăng Dạ đối với Huyền Lăng Thương.
Trong mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc có lẽ cảm giác được, Huyền Lăng Dạ đối với Huyền Lăng Thương tuyệt không phải đơn giản như trong tưởng tượng.
Nghĩ tới đây, hàng mi Đồng Nhạc Nhạc cau lại, nhìn phía ánh mắt của Huyền Lăng Dạ, càng là mang theo nghi hoặc và lo lắng.
Dáng vẻ muốn nói lại thôi kia, tự nhiên chạy không khỏi đôi mắt của Huyền Lăng Dạ.
Thấy vậy, Huyền Lăng Dạ chỉ là nhẹ nhàng quét mắt liếc Đồng Nhạc Nhạc, liền mở miệng nói.
"Tử Kiều, có chuyện gì, nói đi!"
"Ách. . ."
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Dạ, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.
Cũng không biết là chính mình rất không giỏi về việc che giấu tâm tư, nam nhân trước mắt này, sức quan sát quá mạnh mẽ, trong lòng có chuyện gì, đều không thể gạt được hắn.