Nghe thấy tiếng nói này, cho dù Đồng Nhạc Nhạc không ngẩng đầu nhìn cũng biết được người này là ai.
Huyền Lăng Dạ!
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hết sức kinh ngạc, đôi mắt mở to, nhìn đi nhìn lại nam nhân đang mặc bộ quần áo màu đỏ, trên mặt vẫn là chiếc mặt nạ màu bạc đó.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật giật, mở miệng hét thành tiếng:
“Vương gia, tại sao ngài lại ở đây?”
Dù sao kể từ lần đó, sau khi nàng đã nói rõ ràng mọi chuyện với hắn, nàng cũng chưa gặp lại hắn lần nào.
Hiện tại hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thật sự làm cho nàng giật mình.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc ngạc nhiên, nam nhân liền ôm lấy nàng.
Hai tay nam nhân dùng sức, giống như muốn nhét nàng vào tận xương tủy của hắn, sức lực dùng mạnh như vậy làm cho nàng cảm thấy khớp xương của mình sắp tan ra.
Thân thể đau nhức, làm cho nàng cau mày, gương mặt nhăn lại, không kìm được mà kêu thành tiếng:
“Vương gia, ngài ôm làm ta đau!”
Nam nhân nghe thấy cũng chỉ có buông lỏng tay, nhưng vẫn đặt tay lên vòng eo của nàng, như sợ nàng sẽ rời khỏi chính mình.
Đối với Huyền Lăng Dạ như vậy, đây là lần đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy.
Hiện tại hắn như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, làm cho người ta đau lòng.
Nhưng mà nàng đã là người của Huyền Lăng Thương, hiện tại bị nam nhân khác ôm vào lòng làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, lại sợ bị người khác thấy, sẽ xảy ra chuyện hiểu nhầm.
Nghĩ tới đó, Đồng Nhạc Nhạc mở miêng:
“Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài có thể thả ta ra được không?”
Dù sao trên thuyền hoa nhiều người, bọn họ ở một chỗ như vậy mà ôm nhau, lúc nào cũng có thể bị người thấy.
Đối với vẻ mặt hốt hoảng của Đồng Nhạc Nhạc, thân thể nam nhân cứng đờ, ánh mắt nhìn nàng không tránh được vẻ bi thương.
“Không lẽ ngươi không thích Bổn vương sao?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói không che dấu được sự khổ sở.
Nghe vậy, trong lòng nàng giật nảy lên, không ngừng mở miệng nói:
“Không, không phải như vậy, Vương gia, ta, chỉ là ta…”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngay tức khắc không biết phải nói gì mới đúng.
Hơn nữa giờ đây nàng cũng hết sức ảo não.
Lần trước không phải nàng đã nói rõ ràng với hắn hay sao? Tại sao hắn còn muốn dây dưa với nàng chứ.
Hiện tại nàng không biết phải nói gì.
Dù sao hắn cũng rất yêu Tử Kiều.
Bị chính người mình yêu cự tuyệt, trong lòng tất nhiên sẽ đau khổ.
Giờ phút này, nhìn dáng vẻ đau khổ của hắn, nàng không đành lòng nói ra những lời tổn thương hắn.
Đồng Nhạc Nhạc cắn môi, tràn đầy lo lắng.
Đối với sự lo lắng của nàng, trong lòng nam nhân càng khổ sở hơn.
Mấy ngày nay, trong lòng hắn không lúc nào không nhớ tới cô gái này.
Nàng như mọc rễ trong lòng hắn.
Cho dù lúc nào, ở đâu, bóng dáng nàng cũng luôn xuất hiện trước mặt hắn, làm cho hắn như người mất hồn, nhớ đến phát cuồng.
Cuối cùng không nhịn được, biết hôm nay nàng xuất cung, liền giục ngựa không ngừng đuổi đên đây chỉ vì muốn nhìn nàng một chút.
Sau khi đến nơi lại nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác cười nói vui vẻ.
Nhìn thấy nàng vì nam nhân khác mà cười, Huyền Lăng Dạ chỉ cảm thấy ghen tỵ đến phát điên.
Cô gái này vốn nên thuộc về hắn.
Hắn tuyệt đối không để nam nhân khác cướp nàng đi.
Hôm nay hắn sẽ mang nàng trở về.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ mở miệng, giọng nói kiên định vô cùng.
“Tử Kiều, hôm nay Bổn vương mang ngươi trở về, ngươi là nữ nhân của Bổn vươn!”
Nam nhân mở miệng, giọng điệu đầy kiên quyết giống như đã hạ quyết tâm.
Tuy nhiên, nghe được lời này của hắn, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, trong đầu ầm một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng.
Hai mắt mở to, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Dạ càng kinh ngạc vô cùng.
“Vương gia, ngài nói gì?”
Hắn nói hắn muốn dẫn nàng trở về? Đây là ý gì?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc và bất an, nam nhân mở miệng:
“Tử Kiều, Bổn vương muốn buông tay nhưng Bổn vương không làm được! Bổn vương thích ngươi, ngươi là nữ nhân của Bổn vương, cho nên Bổn vương sẽ không để nam nhân khác cướp ngươi! Hiện tại Bổn vương mang ngươi trở về, ngươi vốn thuộc về Bổn vương!”
Huyền Lăng Dạ mở miệng, giọng nói không chút nào che giấu dục vọng chiếm giữ.
Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc nghe hắn nói vậy, chỉ cảm thấy lộp bộp một tiếng, lòng dạ cực kì rối bời.
Lập tức theo bản năng đẩy nam nhân ra.
Dù sao hiện tại nàng đã là nữ nhân của Huyền Lăng Thương, nàng yêu Huyền Lăng Thương sâu sắc như vậy, tuyệt đối sẽ không theo nam nhân này trở về.
“Vương gia, mời ngài buông tay! Trong lòng ta đã có nam nhân khác rồi, cho nên ta không thể theo ngài trở về!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng không quanh co chút nào.
Cũng không biết lời này của mình như một lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái tim nam nhân.
Trong lòng đau xót, Huyền Lăng Dạ mở to mắt, vẻ mặt cứng đờ, không che dấu chút đau đớn nào.
“Ngươi, nói … cái gì?”
Dù biết trong lòng nàng đã có nam nhân khác, nhưng mà trực tiếp nghe nàng cự tuyệt như vậy, làm cho trái tim hắn bị tổn thương.
Trong lòng như vạn tiễn xuyên tim.
Cảm giác đó có lẽ là lần đầu tiên thử nghiệm, hết sức khó chịu.
Ngay sau đó, một cỗ tức giận như núi lửa bạo phát, Oanh một tiếng, lửa giận hừng hực, từ đáy lòng bộc phát lên tận đỉnh đầu.
Hai tròng mắt đỏ tươi, nam nhân mím môi, âm thanh vang ra từ kẽ răng:
“Hôm nay, cho dù ngươi có nguyện ý hay không, Bổn vương nhất định phải mang ngươi đi!”
Bởi vì hắn đã chịu đủ ngày nhớ đêm mong, điên đảo mất hồn.
Mỗi lần nghĩ đến nàng bị nam nhân khác hôn, làm cho hắn tức giận đến điên lên.
Hắn không thể chịu nổi nữa, hôm nay nhất định phải mang nàng đi.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ duỗi tay, nắm chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, muốn kéo nàng rời đi.
Bàn tay nhỏ bé bị nam nhân nắm như xiềng xích.
Cho dù không ngừng giãy giụa cũng không thể thoát được.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc rối bời vô cùng.
Dù sao nam nhân này làm vậy khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa nàng tin rằng, nếu hôm nay hắn mang nàng trở về, đời này của nàng sẽ không thể nào gặp lại Huyền Lăng Thương được nữa.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hét lên thành tiếng:
“Không được, ngài buông ta, Hỗn đản này!’
Tiếng thét chói tai của nàng làm cho Huyền Lăng Dạ chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to.
Dù sao cho tới bây giờ Tử Kiều cũng chưa bao giờ nói với hắn như vậy, mà giờ đây nàng gọi hắn là hồn đản?
Trong lòng kinh ngạc, Huyền Lăng Dạ mở to mắt, giống như dưới hầm băng, chưa kịp phản ứng thì một giọng nói lạnh băng mang theo lửa giận hừng hực đột nhiên vang lên sau lưng;
“Ngươi, buông nữ nhân của Trẫm ra!"
Giọng nói lạnh băng quen thuộc như từ hầm băng truyền đến.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, vốn đang lo lắng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhảy lên, mắt nhung dời đến nơi âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một chiếc thuyền hoa đẹp đẽ tinh xảo không biết từ lúc nào đến song song với thuyền bọn họ.
Bóng dáng màu đen từ từ bước lại mũi thuyền.
Chỉ thấy nam nhân mặc áo mãng bào màu đen thêu hoa văn chìm, phác họa rõ nét thân hình hoàn mỹ của hắn.
Mái tóc đen nhánh, buộc thắt lại, khuôn mặt càng rõ ràng, tuấn tú kinh người.
Nhưng mà sắc mặt hắn cực kỳ lạnh lùng.
Cho dù ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp nhưng dường như bị hàn khí lạnh lẽo trên người nam nhân ngăn lại.
Sát khí tản ra, như tu la từ mười tám tầng địa ngục, làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ là nhìn thấy nam nhân này xuất hiện, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở ra một hơi.
Đôi môi mở ra hét lên thành tiếng:
“Lăng Thương!”
Là hắn, hắn đã đến rồi.
Đồng Nhạc Nhạc hét lên, vốn đang lo lắng bất an, rốt cuộc cũng thả lỏng.
Bởi vì có hắn ở đây, cho dù trời có sụp, nàng cũng không cần lo lắng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương càng không che giấu sự kích động và tín nhiệm.
Cũng không biết Huyền Lăng Dạ đứng bên cạnh đã thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt.
Nhìn người bên cạnh là người mình yêu thương, lại đối với nam nhân khác tín nhiệm và kích động, Huyền Lăng Dạ cảm thấy trong lòng thắt lại, như bị dao cắt.
Không lẽ trong cảm nhận của nàng, hắn không đáng một xu như vậy sao?
Tại sao, Tử Kiều trước kia yêu hắn sâu đậm như vậy.
Chỉ tiếc lúc ấy hắn không biết quý tọng.
Hiện tại nhìn thấy trong lòng nàng có nam nhân khác, nụ cười đó, chỉ nở rộ vì nam nhân khác, làm cho lòng hắn đố kỵ đến phát điên.
Không!
Hắn tuyệt đối không để cho nam nhân khác cướp đi nàng.
Tử Kiều là của hắn!
Huyền Lăng Dạ!
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hết sức kinh ngạc, đôi mắt mở to, nhìn đi nhìn lại nam nhân đang mặc bộ quần áo màu đỏ, trên mặt vẫn là chiếc mặt nạ màu bạc đó.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật giật, mở miệng hét thành tiếng:
“Vương gia, tại sao ngài lại ở đây?”
Dù sao kể từ lần đó, sau khi nàng đã nói rõ ràng mọi chuyện với hắn, nàng cũng chưa gặp lại hắn lần nào.
Hiện tại hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thật sự làm cho nàng giật mình.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc ngạc nhiên, nam nhân liền ôm lấy nàng.
Hai tay nam nhân dùng sức, giống như muốn nhét nàng vào tận xương tủy của hắn, sức lực dùng mạnh như vậy làm cho nàng cảm thấy khớp xương của mình sắp tan ra.
Thân thể đau nhức, làm cho nàng cau mày, gương mặt nhăn lại, không kìm được mà kêu thành tiếng:
“Vương gia, ngài ôm làm ta đau!”
Nam nhân nghe thấy cũng chỉ có buông lỏng tay, nhưng vẫn đặt tay lên vòng eo của nàng, như sợ nàng sẽ rời khỏi chính mình.
Đối với Huyền Lăng Dạ như vậy, đây là lần đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy.
Hiện tại hắn như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, làm cho người ta đau lòng.
Nhưng mà nàng đã là người của Huyền Lăng Thương, hiện tại bị nam nhân khác ôm vào lòng làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, lại sợ bị người khác thấy, sẽ xảy ra chuyện hiểu nhầm.
Nghĩ tới đó, Đồng Nhạc Nhạc mở miêng:
“Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài có thể thả ta ra được không?”
Dù sao trên thuyền hoa nhiều người, bọn họ ở một chỗ như vậy mà ôm nhau, lúc nào cũng có thể bị người thấy.
Đối với vẻ mặt hốt hoảng của Đồng Nhạc Nhạc, thân thể nam nhân cứng đờ, ánh mắt nhìn nàng không tránh được vẻ bi thương.
“Không lẽ ngươi không thích Bổn vương sao?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói không che dấu được sự khổ sở.
Nghe vậy, trong lòng nàng giật nảy lên, không ngừng mở miệng nói:
“Không, không phải như vậy, Vương gia, ta, chỉ là ta…”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngay tức khắc không biết phải nói gì mới đúng.
Hơn nữa giờ đây nàng cũng hết sức ảo não.
Lần trước không phải nàng đã nói rõ ràng với hắn hay sao? Tại sao hắn còn muốn dây dưa với nàng chứ.
Hiện tại nàng không biết phải nói gì.
Dù sao hắn cũng rất yêu Tử Kiều.
Bị chính người mình yêu cự tuyệt, trong lòng tất nhiên sẽ đau khổ.
Giờ phút này, nhìn dáng vẻ đau khổ của hắn, nàng không đành lòng nói ra những lời tổn thương hắn.
Đồng Nhạc Nhạc cắn môi, tràn đầy lo lắng.
Đối với sự lo lắng của nàng, trong lòng nam nhân càng khổ sở hơn.
Mấy ngày nay, trong lòng hắn không lúc nào không nhớ tới cô gái này.
Nàng như mọc rễ trong lòng hắn.
Cho dù lúc nào, ở đâu, bóng dáng nàng cũng luôn xuất hiện trước mặt hắn, làm cho hắn như người mất hồn, nhớ đến phát cuồng.
Cuối cùng không nhịn được, biết hôm nay nàng xuất cung, liền giục ngựa không ngừng đuổi đên đây chỉ vì muốn nhìn nàng một chút.
Sau khi đến nơi lại nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác cười nói vui vẻ.
Nhìn thấy nàng vì nam nhân khác mà cười, Huyền Lăng Dạ chỉ cảm thấy ghen tỵ đến phát điên.
Cô gái này vốn nên thuộc về hắn.
Hắn tuyệt đối không để nam nhân khác cướp nàng đi.
Hôm nay hắn sẽ mang nàng trở về.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ mở miệng, giọng nói kiên định vô cùng.
“Tử Kiều, hôm nay Bổn vương mang ngươi trở về, ngươi là nữ nhân của Bổn vươn!”
Nam nhân mở miệng, giọng điệu đầy kiên quyết giống như đã hạ quyết tâm.
Tuy nhiên, nghe được lời này của hắn, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, trong đầu ầm một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng.
Hai mắt mở to, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Dạ càng kinh ngạc vô cùng.
“Vương gia, ngài nói gì?”
Hắn nói hắn muốn dẫn nàng trở về? Đây là ý gì?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc và bất an, nam nhân mở miệng:
“Tử Kiều, Bổn vương muốn buông tay nhưng Bổn vương không làm được! Bổn vương thích ngươi, ngươi là nữ nhân của Bổn vương, cho nên Bổn vương sẽ không để nam nhân khác cướp ngươi! Hiện tại Bổn vương mang ngươi trở về, ngươi vốn thuộc về Bổn vương!”
Huyền Lăng Dạ mở miệng, giọng nói không chút nào che giấu dục vọng chiếm giữ.
Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc nghe hắn nói vậy, chỉ cảm thấy lộp bộp một tiếng, lòng dạ cực kì rối bời.
Lập tức theo bản năng đẩy nam nhân ra.
Dù sao hiện tại nàng đã là nữ nhân của Huyền Lăng Thương, nàng yêu Huyền Lăng Thương sâu sắc như vậy, tuyệt đối sẽ không theo nam nhân này trở về.
“Vương gia, mời ngài buông tay! Trong lòng ta đã có nam nhân khác rồi, cho nên ta không thể theo ngài trở về!”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng không quanh co chút nào.
Cũng không biết lời này của mình như một lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái tim nam nhân.
Trong lòng đau xót, Huyền Lăng Dạ mở to mắt, vẻ mặt cứng đờ, không che dấu chút đau đớn nào.
“Ngươi, nói … cái gì?”
Dù biết trong lòng nàng đã có nam nhân khác, nhưng mà trực tiếp nghe nàng cự tuyệt như vậy, làm cho trái tim hắn bị tổn thương.
Trong lòng như vạn tiễn xuyên tim.
Cảm giác đó có lẽ là lần đầu tiên thử nghiệm, hết sức khó chịu.
Ngay sau đó, một cỗ tức giận như núi lửa bạo phát, Oanh một tiếng, lửa giận hừng hực, từ đáy lòng bộc phát lên tận đỉnh đầu.
Hai tròng mắt đỏ tươi, nam nhân mím môi, âm thanh vang ra từ kẽ răng:
“Hôm nay, cho dù ngươi có nguyện ý hay không, Bổn vương nhất định phải mang ngươi đi!”
Bởi vì hắn đã chịu đủ ngày nhớ đêm mong, điên đảo mất hồn.
Mỗi lần nghĩ đến nàng bị nam nhân khác hôn, làm cho hắn tức giận đến điên lên.
Hắn không thể chịu nổi nữa, hôm nay nhất định phải mang nàng đi.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Dạ duỗi tay, nắm chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, muốn kéo nàng rời đi.
Bàn tay nhỏ bé bị nam nhân nắm như xiềng xích.
Cho dù không ngừng giãy giụa cũng không thể thoát được.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc rối bời vô cùng.
Dù sao nam nhân này làm vậy khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa nàng tin rằng, nếu hôm nay hắn mang nàng trở về, đời này của nàng sẽ không thể nào gặp lại Huyền Lăng Thương được nữa.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hét lên thành tiếng:
“Không được, ngài buông ta, Hỗn đản này!’
Tiếng thét chói tai của nàng làm cho Huyền Lăng Dạ chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to.
Dù sao cho tới bây giờ Tử Kiều cũng chưa bao giờ nói với hắn như vậy, mà giờ đây nàng gọi hắn là hồn đản?
Trong lòng kinh ngạc, Huyền Lăng Dạ mở to mắt, giống như dưới hầm băng, chưa kịp phản ứng thì một giọng nói lạnh băng mang theo lửa giận hừng hực đột nhiên vang lên sau lưng;
“Ngươi, buông nữ nhân của Trẫm ra!"
Giọng nói lạnh băng quen thuộc như từ hầm băng truyền đến.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, vốn đang lo lắng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhảy lên, mắt nhung dời đến nơi âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một chiếc thuyền hoa đẹp đẽ tinh xảo không biết từ lúc nào đến song song với thuyền bọn họ.
Bóng dáng màu đen từ từ bước lại mũi thuyền.
Chỉ thấy nam nhân mặc áo mãng bào màu đen thêu hoa văn chìm, phác họa rõ nét thân hình hoàn mỹ của hắn.
Mái tóc đen nhánh, buộc thắt lại, khuôn mặt càng rõ ràng, tuấn tú kinh người.
Nhưng mà sắc mặt hắn cực kỳ lạnh lùng.
Cho dù ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp nhưng dường như bị hàn khí lạnh lẽo trên người nam nhân ngăn lại.
Sát khí tản ra, như tu la từ mười tám tầng địa ngục, làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ là nhìn thấy nam nhân này xuất hiện, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở ra một hơi.
Đôi môi mở ra hét lên thành tiếng:
“Lăng Thương!”
Là hắn, hắn đã đến rồi.
Đồng Nhạc Nhạc hét lên, vốn đang lo lắng bất an, rốt cuộc cũng thả lỏng.
Bởi vì có hắn ở đây, cho dù trời có sụp, nàng cũng không cần lo lắng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương càng không che giấu sự kích động và tín nhiệm.
Cũng không biết Huyền Lăng Dạ đứng bên cạnh đã thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt.
Nhìn người bên cạnh là người mình yêu thương, lại đối với nam nhân khác tín nhiệm và kích động, Huyền Lăng Dạ cảm thấy trong lòng thắt lại, như bị dao cắt.
Không lẽ trong cảm nhận của nàng, hắn không đáng một xu như vậy sao?
Tại sao, Tử Kiều trước kia yêu hắn sâu đậm như vậy.
Chỉ tiếc lúc ấy hắn không biết quý tọng.
Hiện tại nhìn thấy trong lòng nàng có nam nhân khác, nụ cười đó, chỉ nở rộ vì nam nhân khác, làm cho lòng hắn đố kỵ đến phát điên.
Không!
Hắn tuyệt đối không để cho nam nhân khác cướp đi nàng.
Tử Kiều là của hắn!